Nàng lớn hơn mười mấy tuổi so với Phó Cảnh Ngộ, mẹ sinh Phó Cảnh Ngộ trễ, cho nên, khi Diệp Phồn Tinh gọi chị, nàng thấy rất vui vẻ. Dù sao nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, tuổi tác so với con trai nàng cũng không chênh lệch nhiều.
Phó Linh Lung cười nói: “Ngoan qua!”
Chỉ cần nàng nguyện ý gả cho Phó Cảnh Ngộ, liền mạnh hơn so với nha đầu Tô gia kia.
Phải biết rằng, ban đầu, Tô Lâm Hoan là Phó Linh Lung giới thiệu.
Nàng vạn vạn không ngờ được, Tô Lâm Hoan lại là người như vậy, thật là có thể làm cho nàng tức chết.
Diệp Phồn Tinh giúp Phó Cảnh Ngộ đẩy xen lăn, đi theo Phó Linh Lung vào cửa.
Biết Phó Cảnh Ngộ muốn trở về, ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ đều bận rộn, hai vợ chồng ở trong bếp tranh nhau làm đồ ăn ngon.
Cho nên, giờ phút này trong phòng khách, chỉ có con trai của Phó Linh Lung đang chơi game.
Vừa vào cửa, Phó Linh Lung liền mở miệng: “Bảo Bảo, mau tới đây, chào cậu con này.”
Phó Linh Lung chỉ có một đứa con trai này, là bảo bối quý giá nhất.
Trước mặt hay sau lưng người khác đều là Bảo Bảo, gọi Bảo Bảo.
Cũng may con trai rất ngoan , thành tích học tập rất tốt, rất có phong độ như cậu hắn.
Rất nhanh, người trên ghế salon cất điện thoại di động đi, đứng lên, lễ phép chào hỏi Phó Cảnh Ngộ: “Chào cậu”
Diệp Phồn Tinh đẩ xe lăn cho Phó Cảnh Ngộ, hướng về trong phòng, nghe được âm thanh, sợ đến mức khựng lại.
Âm thanh này không ai quen thuộc hơn được so với nàng.
Chẳng qua là…
Không thể nào!
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Vũ Trạch đứng ở đó, hắn vẫn như mọi ngày, mặc áo sơ mi trắng, một dạng cao cao tại thượng đứng đó.
Lúc còn đi học, hắn và nàng ngồi cùng bàn, hầu như mỗi ngày hai người đều có tiếp xúc qua lại, bây giờ nhìn thấy hắn, những kí ức kia, nhanh chóng xuất hiện.
Dĩ nhiên, tình cảnh máu chó đó, cũng xuất hiện.
Làm thế nào Diệp Phồn Tinh cũng không nghĩ tới, Phó Cảnh Ngộ lại là cậu hắn.
Thật buồn cười khi gặp lại!
Nhưng mà, so với Diệp Phồn Tinh, Cố Vũ Trạch lại càng khiếp sợ hơn.
Biết cậu muốn trở về, cho nên, sáng sớm hắn liền theo mẹ tới đây.
Cho tới nay, mẹ luôn lấy Phó Cảnh Ngộ làm gương cho hắn noi theo, hắn ở mọi phương diện, cũng đều rất Phó Cảnh Ngộ làm chuẩn mực cho bản thân. Địa vị của Phó Cảnh Ngộ trong nhà hắn, có thể tưởng tượng ra được.
Nghe nói Phó Cảnh Ngộ trở về, còn dẫn theo đối tượng kết hôn, chẳng lẽ…Diệp Phồn Tinh sao lại xuất hiện ở đây?
Nàng,lại là đối tượng kết hôn của cậu?
Không có khả năng!
Lúc trước hắn và Diệp Phồn Tinh lui tới, là vì bọn họ là bạn học, mỗi ngày sang chiều chung đụng, ngoài ý muốn nảy sinh tình cảm.
Từ sau khi cậu xảy ra chuyện, cũng rất ít khi qua lại với người khác, hắn làm sao lại nhận biết Diệp Phồn Tinh.
Trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, Cố Vũ Trạch cảm thấy tam quan của mình đều sụp đổ.
Phó Linh Lung vỗ vai Cố Vũ Trạch một cái, “Ngây ngốc cái gì? Đây là mợ nhỏ của con, mau gọi đi.”
Mặc dù ở trong trường, Cố Vũ Trạch là hot boy cao lãnh thân thiện, nhưng Cố Vũ Trạch ở trong nhà, chính là một Bảo Bảo ngoan ngoãn không có địa vị gì, sứ mạng của hắn ngoài nghe lời, cũng chỉ có nghe lời.
Chẳng qua là, cái tiếng mợ nhỏ này, hắn thật sự là… Không mở miệng được!
Phó Linh Lung thấy hắn buồn bực, “Tại sao còn không gọi? Mau gọi đi”
Diệp Phồn Tinh lần đầu tiên tới nhà, nàng hy vọng lưu lại cho Diệp Phồn Tinh một ấn tượng tốt.
rất sợ Diệp Phồn Tinh cảm thấy, người trong nhà này không chào đón nàng.
Loại thời điểm này, dĩ nhiên muốn con trai biểu hiện tốt một chút.
Trong lòng của Cố Vũ Trạch, giống như có ngàn vạn thất thảo nê mã lao nhanh qua.
Hắn thật sự không muốn gọi, đành tìm một cái lý do, “Tuổi tác của cô ấy cùng con không chênh lệch lắm.”
Diệp Phồn Tinh còn nhỏ hơn hắn hai tháng đấy!
/111
|