Tác dụng của thuốc rất mạnh, đầu nàng chỉ vừa đặt vô gối, đã ngủ mất rồi.
Phó Cảnh Ngộ còn chưa đi, không thể tin được nàng lại nhanh như vậy đã ngủ rồi.
Tự tay hắn giúp nàng đắp chăn lại, lại chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa cao hơn một chút, mới đóng cửa lại rời đi.
Trên đường trở về Châu Giang, Diệp Phồn Tinh ngủ suốt quãng đường đi.
Nàng ngủ mê man, trong phút chốc, đầu lệch qua một bên, trực tiếp dựa lên bả vai của Phó Cảnh Ngộ
Phó Cảnh Ngộ là người không thích người khác đụng vào mình, đang chuẩn bị đưa tay đẩy nàng ra, tay mới vươn ra được một nửa, lại dừng lại, lấy tay về.
Điện thoại từ Phó gia ở bên kia, hết cuộc gọi này tới cuộc gọi khác gọi tới.
Phó Cảnh Ngộ muốn trở về nhà, người trong nhà đều rất vui mừng, trên đường bọn hắn về gọi liên tiệp mấy cuộc điện thoai, hỏi bọn hắn đã tới đâu rồi.
từ khi Phó Cảnh Ngộ xảy ra chuyện, người trong nhà đều quan tâm hết mức đến hắn.
Phó Cảnh Ngộ nghe điện thoại, nghe được âm thanh của Phó Linh Lung trong, “Cảnh Ngộ, bọn em bao giờ đến nơi?”
Phó Cảnh Ngộ cau mày, “Đây đã là cuộc thiện thoại thứ ba rồi đó.”
Phó Linh Lung cười một tiếng, “Chị đây không phải quan tâm đến cậu sao! Nhanh chóng trở lại, chúng ta đều chờ cậu đấy!”
“Làm ồn”\
“Được rồi, không quấy rầy cậu nữa. Chị đây cúp máy trước.” Biết người em trai này tính khí khó chịu, Phó Linh Lung cái gì cũng nhường cho hắn.
Từ nhỏ đến lớn, Phó Cảnh Ngộ chính là người kiêu ngạo nhất nhà.
Lúc đi học đã rất ưu tú, làm quân nhân còn ưu tú hơn.
Đáng tiếc, Thượng đế không để cho bất kì ai, đồ vật nào quá hoàn mĩ.
Nghĩ đến chuyện xyar ra cho Phó Cảnh Ngộ, Phó Linh Lung cũng thấy thật đáng tiếc.
Bên này Phó Cảnh Ngộ vừa mới cúp điện thoại, thấy Diệp Phồn Tinh tỉnh rồi.
Nàng ngủ suốt đoạn đường đi, nghe được Phó Cảnh Ngộ nhận mấy cuộc điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện đã sắp đến Giang Châu rồi.
Đột nhiên nghĩ tới, nàng sẽ đi theo Phó Cảnh Ngộ về nhà, Diệp Phồn Tinh hỏi: “Đại thúc, người trong nhà người có đông không?”
“Sao thế?”
“Tôi có chút khẩn trương” Diệp Phồn Tinh thở một hơi thật dài.
Hơn nữa, luôn có cảm giác, Phó Cảnh Ngộ này là người không đơn giản chút nào, người nhà hắn, rất có khả năng cũng không phải người đơn giản.
Nàng sẽ không bị ghét chứ?
Nàng tự động bổ não ra hình ảnh những nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết bị gây khó khăn, tỏ vẻ lo lắng.
Phó Cảnh Ngộ nhìn nàng, cười một tiếng, “Có cái gì mà khẩn trương?”
Diệp Phồn Tinh nhìn hắn, “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi có cần mua ít đồ đến hay không?”
Chẳng qua, nàng cũng không có tiền, mua đồ đến tặng không biết người nhà họ Phó có để ý hay không.
Phó Cảnh Ngộ nói: “Không cần phiền phức như vậy.”
Diệp Phồn Tinh đáp một tiếng, ngoan ngoãn ngồi một bên, không gây ồn cho hắn.
Tưởng Sâm nói hắn thích an tĩnh, cho nên thời điểm ở cùng với hắn, nàng ddefu có thói quen giữu im lặng.
000 --- 000
“Phó tiên sinh, đến rồi”
Xe dừng trước cổng Phó gia, Tưởng Sâm xuống xe trước.
Phó Linh Lung không yên tâm, tự mình đến cổng đón bọn họ.
Phải biết rằng, có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này, cũng chỉ có cậu em trai này thôi.
Phó Cảnh Ngộ vừa xuống xe, nàng liền tiến lên đón, “Cảnh Ngộ, trên đường cực khổ rồi.”
Người nhà chỉ sợ Phó Cảnh Ngộ vẫn nghĩ không thông, nên không đi ra đón.
Hắn nguyện ý trở về, bọn họ cũng yên lòng hơn rất nhiều.
Phó Cảnh Ngộ lãnh đạn nhìn nàng, nàng bị mất mặt, cũng không đi về phía trước nữa.
Dù sao người em trai này, luôn luôn không thích người khác đụng vào hắn.
Ánh mắt nàng rơi trên người Diệp Phồn Tinh, “Đây chính là Tiểu Diệp!”
Chuyện của Phó Cảnh Ngộ và Diệp Phồn Tinh đã được Tưởng Sâm nói, nàng đều biết rồi.
Thái độ hiện tại của Phó gia, đều rất rõ ràng, gia thế của nữ hài này như thế nào không quan trọng, quan trọng là Phó Cảnh Ngộ thích.
Diệp Phồn Tinh: “Chào chị!”
/111
|