Sài Thế Vinh vẻ mặt hưng phấn vội vàng cưỡi ngựa quay lại xưởng in, vì chạy quá nhanh nên suýt thì đụng phải cả người đi đường.
- Giang Long hiền đệ!
Vừa nhìn thấy mặt, Sài Thế Vinh vội nhào tới ôm chầm lấy Giang Long:
- Thành công rồi, ông nội đã đồng ý cho ta tiếp tục quản lý xưởng in rồi, hơn nữa còn hạ nghiêm cấm các người khác trong phủ và trong dòng tộc không được dòm ngó đến công việc kinh doanh của xưởng in này nữa.
- Có cần phải kích động như thế không chứ.
Giang Long bị ghì chặt quá đến nổi sắp không thở nổi nữa đành đẩy Sài Thế Vinh ra.
- Sao lại không chứ?
Sài Thế Vinh thao thao bất tuyệt kể một mạch lại những chuyện đã xảy ra trước đấy ở trong phủ.
Giang Long liền đưa tay sờ lên cằm lộ ra dáng vẻ trầm tư.
Không ngờ rằng tình hình trong Sài phủ còn phức tạp hơn cả những gì mình nghĩ.
- Bình thường quan hệ giữa Thành Quốc Công với Tam gia và Lục gia huynh thế nào?
Giang Long đột nhiên hỏi.
Sài Thế Vinh bất giác trả lời:
- Không tốt lắm.
Nói xong, Sài Thế Vinh chợt thoáng một chút lo lắng:
- Không tốt rồi, nếu như Tam gia và Lục gia phái người cố tình đến quấy rối thì làm thế nào bây giờ?
- Bọn họ không có thù oán gì, tại sao phải cố ý quấy rối chứ?
Sài Thế Vinh vội vàng giải thích:
- Không, ý của ta nói là...
- Huynh có muốn mình chính thức ngồi vững vàng vào vị trí quản sự xưởng in đó không?
Song Giang Long cũng đột nhiên ngắt lời của Sài Thế Vinh.
- Dĩ nhiên là muốn rồi.
Sài Thế Vinh dựa trên thái độ của Thành Quốc Công trước đó mà có thể đoán được ra rằng, bây giờ chỉ là tạm thời cho mình quản lý xưởng in đó thôi, có lẽ không lâu sau sẽ đổi người khác rồi.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Sài Thế Vinh, Giang Long tỏ vẻ thông cảm vỗ vai y, bị chính ông nội của mình đối xử như thế, bất kể là ai cũng cảm thấy đau lòng rồi, nhưng có vài lời vẫn cần phải nói ra:
- Trong phủ Thành Quốc Công, huynh tuy cũng là dòng chính, nhưng nhất định không có khả năng được kế thừa tước vị Quốc công, phàm là có việc gì tốt thì Thành Quốc Công đều thiên vị cho đại bá của huynh cũng là điều dễ hiểu thôi.
- Nếu như đổi lại là huynh, sợ rằng chính huynh cũng sẽ làm như vậy đấy.
- Trong phủ Quốc công, người kế thừa dòng chính rất quan trọng, huynh nên biết điều đó.
- Nếu như không có đầy đủ uy danh, thủ đoạn cộng thêm một chút mánh khóe, mà đổi lại còn yếu đuối thì khi gặp phải kẻ có nhiều thủ đoạn, năng lực phi thường thì sợ rằng tước vị Quốc công này sẽ bị con cháu của chi thứ họ Sài phủ cướp mất.
Vẻ mặt kích động của Sài Thế Vinh dần dần bình tĩnh lại.
- Tuy nhiên đó là suy xét sự việc từ góc độ của người bề trên, còn ở đây, khi huynh gặp được cơ hội tốt thì dựa vào cái gì mà phải mất không vị trí đó cho huynh đệ của mình chứ?
Giang Long nói tiếp:
- Mỗi người đều phải biết nắm chắc cơ hội để dành lấy quyền lực về cho mình!
- Ừ, đệ nói rất đúng!
Sài Thế Vinh gật gật đầu.
- Bây giờ Thành Quốc Công cho huynh đệ đến phụ trách quản lý xưởng in, chỉ là ta còn chưa hiểu rõ là đây chỉ là tạm thời thỏa hiệp để làm rõ nhân cách của ta, hay lấy cái lợi của xưởng in ra làm mồi nhử, nếu biết ta không nỡ từ bỏ lợi ích thì sẽ không giữ lời hứa ban đầu nữa mà đổi huynh đi rồi.
Sài Thế Vinh thấy Giang Long phân tích rất có lý, trong lòng trùng xuống, vẻ mặt hưng phấn ban đầu vì được tiếp quản xưởng in giờ đã không cánh mà bay.
- Vậy bây giờ làm sao để đảm bảo rằng Thành Quốc Công không thể không dùng huynh đến quản lý xưởng in đây?
- Đúng vậy à?
Sài Thế Vinh nhìn về phía Giang Long.
Giang Long nghiêm túc nói:
- Ta cho rằng chỉ cần làm tốt mấy việc dưới đây là được rồi. Đầu tiên là phải khiến cho công việc kinh doanh của xưởng in phát triển rực rỡ, khiến cho Thành Quốc Công và các người khác trong dòng tộc của huynh nhìn thấy xưởng in là một bình ngọc quý có thể mang đến nhiều lợi ích lớn!
- Thấy lợi thì khó tránh khỏi có kẻ đỏ mặt vì ghen tức, nhưng đồng thời chúng cũng phải cân nhắc kỹ càng xem nếu như mình động thủ tranh giành mà vẫn không cướp được thì hậu quả sẽ ra sao?
- Nếu chẳng may khiến cho tài sản của dòng tộc không cánh mà bay thì tổn thất lớn ấy liệu chúng có gánh được không?
- Thứ hai, sau khi xưởng in hoạt động, đó là cơ hội để huynh thể hiện bản lĩnh cho Thành Quốc Công và người trong tộc nhìn thấy năng lực của huynh là rất lớn, vậy trên thế giới này còn có kẻ nào dám đắc tội? Câu trả lời đương nhiên là kể cả kẻ có bản lĩnh cũng không dại gì mà đi đắc tội nữa.
- Thứ ba, chẳng những phải thể hiện tốt bản lĩnh của mình, huynh còn phải có thủ đoạn và kế sách, nắm chắc cơ hội. Phải biết ra đòn sấm sét khiến những kẻ cả gan không phối hợp lại còn quấy phá phải chịu những đòn đau đớn. Thành Quốc Công sai Tam gia và Lục gia phái người đến hỗ trợ huynh, đây chính là cơ hội lớn!
- Huynh nhất định phải nhân cơ hội này mà xây dựng danh tiếng!
- Thứ tư là ở ta, ta sẽ luôn đứng về phía huynh, nếu Thành Quốc Công muốn đổi người thì ta cũng sẽ lập tức kết thúc khế ước.
- Đa tạ hiền đệ!
Sài Thế Vinh cảm kích.
Giang Long xua tay:
- Không có ai là không thích tiền, tiểu đệ cũng vậy, hơn nữa tiểu đệ có thể vì Sài huynh mà bỏ qua cái lợi lớn hơn thế. Nhưng trong phủ của đệ còn có bà nội, bà nội đệ không biết có đồng ý không đây?
- Ý tứ của ngươi là?
Lời nói này của hắn mặc dù có chút thẳng thắn, nhưng trong trường hợp này Sài Thế Vinh chẳng những không cảm thấy hắn không có nghĩa khí mà còn cảm thấy hắn rất thật lòng nữa.
- Rất đơn giản, chỉ cần có được lợi nhuận trong tay chúng ta sẽ lập tức chia nhau. Không nên để hết tiền của ta ở xưởng in làm gì, như vậy ta có thể chủ động cho huynh đơn phương kết thúc hợp đồng bất cứ lúc nào.
Giang Long nháy mắt cười nói:
- Đây quả cũng là một việc tốt đối với huynh, cần phải biết lợi nhuận của huynh thu được là cũng không hề ít đâu nghe.
Sài Thế Vinh mắt sáng lên:
- Ừ, chỉ cần có tiền rồi sau này chúng ta có bỏ ra ngoài tự mình dựng xưởng riêng kinh doanh cũng được đấy!
Giang Long và Sài Thế Vinh bàn luận thêm một lúc rồi cùng nhau đi đến xưởng in, đốc xúc bọn tiểu nhị tăng cường tốc độ công việc in ấn.
Đồng thời Giang Long cũng hiến thêm một vài kế mới khác.
Ví dụ như tăng thêm phúc lợi cho người làm thì chúng càng hăng say làm việc và tăng năng suất hơn.
Sách vở thời đó chỉ được in tên đầu sách, kiểu chữ thì quy chuẩn cứng nhắc, sau đó là làm nhạt màu sắc trên bề mặt thôi. Giang Long cảm thấy thì quá đơn điệu, hắn muốn in lên bìa sách những hình ảnh đẹp mắt, kiểu chữ thì thiết kế mới lạ độc đáo hơn một chút.
Hai việc này Giang Long tự mình chủ động nhận làm lấy.
Còn phương thức làm việc của bọn tiểu nhị cũng là dưới sự chỉ đạo của Giang Long, hắn cho sản xuất theo dây chuyền, như thế có thể tăng cao hiệu suất công việc lên gấp nhiều lần.
Tiếp sau đó là đưa ra phương thức kinh doanh, tiêu thụ hàng hóa.
Sài Thế Vinh chăm chú lắng nghe, tiếp thu toàn bộ và đồng thời ngày càng cảm thấy Giang Long quả là không đơn giản chút nào.
Mặc dù tuổi của y nhiều hơn nên được gọi là huynh trưởng, chứ trong lòng y luôn nghĩ từ nay về sau sẽ kết hợp với Giang Long mãi thôi.
Đứng bên trong xưởng in, nhìn từng trang từng trang giấy được in ra, Giang Long và Sài Thế Vinh cùng sung sướng.
- Đây đều là tiền đấy!
Giang Long lại than thở, không có điện, chỉ làm theo kiểu thủ công thế này thì tốc độ công việc chậm quá thôi.
Tuy nhiên cũng có máy in theo kiểu tay vặn khuôn gỗ, có muốn thử nghiên cứu xem không?
Nguyên lý hoạt động của loại máy in này thì hắn cũng biết rồi, nhưng từ thời trước, nó là đồ cổ rồi, giờ muốn làm ra cái mới thì không phải ngày một ngày hai là làm ra được.
Giang Long ngẫm nghĩ, bây giờ công việc của mình đã đủ bận lắm rồi, mà cái xưởng in này cũng đâu có phải của mình, thôi để sau này tính tiếp vậy.
Cho đến tận chiều tà, Giang Long mới đem theo hậu vệ rời khỏi xưởng in.
Sài Thế Vinh tiễn hắn ra cửa, nhìn theo Giang Long cùng đám hậu vệ đi khuất rồi còn đứng đó rất lâu.
Ra khỏi cửa nam của kinh thành, Giang Long và hậu vệ mới tăng tốc, về tới nông trang thì trời cũng tối mịt.
- Đến giờ ăn cơm của bọ tá điền rồi chứ?
Về đến cổng nông trang, Giang Long kìm cương ngựa cho chạy chậm lại, hỏi tên canh cổng.
Từ nay trở đi, đám người Ngọc Sai và Bảo Bình bắt đầu chế tạo con rối và thêu thùa, và lệnh cho hộ vệ bắt đầu giới nghiêm nông trang trong bốn tuần.
Bằng không mẫu con rối và đồ thêu sẽ bị truyền ra ngoài, như thế sẽ gây tổn thất rất lớn.
- Thưa Tiểu thiếu gia đã đến giờ ăn cơm, không lâu nữa đám người làm sẽ kết thúc công việc.
Hộ vệ kia cung kính cúi đầu đáp.
- Ừ.
Giang Long gật gật đầu, sau đó đem theo tùy tùng đi về chỗ tá điền bắt đầu dọn cơm ra ăn.
Khói bếp lượn lờ chầm chậm bay lên, lúc này đám thợ chế tác và đám tá điền trông nom chuồng heo, bò, dê đã về vây quanh mười mấy bàn ăn cười nói vui vẻ.
Một lúc sau, cơm canh nóng hổi đã được bưng lên, mọi người cầm đũa lên nhanh chóng và thức ăn vào miệng.
Bọn họ ăn gần xong thì Giang Long và đám hộ vệ cưỡi ngựa đến.
- Tiểu thiếu gia!
Trịnh Trì vừa nhìn thấy liền bỏ bát đũa xuống chạy ra nghênh tiếp.
Dương Cường cũng ra theo.
Những tá điền khác cũng dừng tay không ăn nữa đồng loạt đứng dậy.
Mới chỉ có tiếp xúc mấy ngày, nên khi đứng trước Giang Long đám tá điền kia vẫn còn rất rụt rè câu nệ.
Tất cả đều cúi đầu chào.
Trịnh Trì chủ động tiến lên đỡ lấy cương ngựa cho Giang Long.
Giang Long nhảy xuống ngựa xua xua tay ra hiệu Dương Cường không cần nhiều lời nữa, rồi đi thẳng tới phía nhóm tá điền.
Đi gần đến chỗ mấy bàn ăn, sắc mặt Giang Long sầm lại.
Dương Cường hiểu rằng có cái gì không ổn, mồ hôi bắt đầu vã ra, y dè dặt hỏi:
- Tiểu thiếu gia, có phải có cái gì không ổn không ạ?
Giang Long quát lớn:
- Ta không phải đã nhắc các ngươi phải tăng thêm khẩu phần ăn cho các tá điền sao?
- Như thế này, này... còn chưa được sao ạ?
Dương Cường lắp bắp nói.
- Cháo gạo lức, bánh bao đen, dưa muối...
Giang Long mặt lạnh giơ tay ra chỉ lên mấy cái bàn ăn mà quát:
- Như thế mà được ư?
Dương Cường cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.
Đám tá điền đứng vây xung quanh, thỉnh thoảng nhìn trộm một tý.
Trịnh Trì nang ngựa ra sau cho hộ vệ Cảnh phủ trông nom, lúc quay lại thấy Giang Long quát tháo ầm ĩ, trong lòng y cũng rất sợ hãi.
Định lánh sang bên chuồng đà điểu, nhưng lại không dám, vì sợ nhỡ mà Giang Long bắt được thì kết cục còn thảm hại hơn.
Chỉ có đám tá điền là thật thà, một người đàn ông mạnh dạn hơn một chút nói:
- Tiểu thiếu gia, thức ăn như thế này rất tốt rồi ạ!
Thấy có người nói trước, những người còn lại cũng nói theo:
- Đúng vậy ạ, có thể ăn no bụng rồi ạ!
- Vào thời điểm này năm trước, trong nhà ai cũng không có nhiều lương thực, nhà nào chỉ có đàn ông thì mới có thể được ăn no ạ.
- Phải đợi đến mùa rau dại mọc thì mọi người trong nhà mới được ăn độn cho lững dạ ạ.
Thấy mọi người nói ra chuyện của bản thân họ như vậy, Trịnh Trì mới có can đảm mà mở miệng:
- Tiểu thiếu gia, mấy ngày nay chúng tiểu nhân và Dương Cường cũng cùng mọi người ở đây ăn cơm đấy ạ.
Giang Long nhìn về phía Dương Cường.
Dương Cường lập tức gật đầu lia lịa:
- Vâng đúng đấy, không tin ngài có thể hỏi mọi người xem ạ.
- Tiêu chuẩn giống nhau cả ư?
Giang Long lại hỏi.
- Cái này...
Dương Cường lắp bắp.
Vẻ mặt Giang Long bỗng sầm lại.
Thấy Giang Long tức giận, Dương Cường hai chân run lên đứng không vững.
Chỉ có Trịnh Trì vội vàng lau mồ hôi trên trán và giải thích:
- Dạ tiểu nhân và Dương Cường mỗi bữa cơm chỉ ăn nhiều hơn mọi người thêm 2 quả trứng trần nước sôi thôi ạ!
- Giang Long hiền đệ!
Vừa nhìn thấy mặt, Sài Thế Vinh vội nhào tới ôm chầm lấy Giang Long:
- Thành công rồi, ông nội đã đồng ý cho ta tiếp tục quản lý xưởng in rồi, hơn nữa còn hạ nghiêm cấm các người khác trong phủ và trong dòng tộc không được dòm ngó đến công việc kinh doanh của xưởng in này nữa.
- Có cần phải kích động như thế không chứ.
Giang Long bị ghì chặt quá đến nổi sắp không thở nổi nữa đành đẩy Sài Thế Vinh ra.
- Sao lại không chứ?
Sài Thế Vinh thao thao bất tuyệt kể một mạch lại những chuyện đã xảy ra trước đấy ở trong phủ.
Giang Long liền đưa tay sờ lên cằm lộ ra dáng vẻ trầm tư.
Không ngờ rằng tình hình trong Sài phủ còn phức tạp hơn cả những gì mình nghĩ.
- Bình thường quan hệ giữa Thành Quốc Công với Tam gia và Lục gia huynh thế nào?
Giang Long đột nhiên hỏi.
Sài Thế Vinh bất giác trả lời:
- Không tốt lắm.
Nói xong, Sài Thế Vinh chợt thoáng một chút lo lắng:
- Không tốt rồi, nếu như Tam gia và Lục gia phái người cố tình đến quấy rối thì làm thế nào bây giờ?
- Bọn họ không có thù oán gì, tại sao phải cố ý quấy rối chứ?
Sài Thế Vinh vội vàng giải thích:
- Không, ý của ta nói là...
- Huynh có muốn mình chính thức ngồi vững vàng vào vị trí quản sự xưởng in đó không?
Song Giang Long cũng đột nhiên ngắt lời của Sài Thế Vinh.
- Dĩ nhiên là muốn rồi.
Sài Thế Vinh dựa trên thái độ của Thành Quốc Công trước đó mà có thể đoán được ra rằng, bây giờ chỉ là tạm thời cho mình quản lý xưởng in đó thôi, có lẽ không lâu sau sẽ đổi người khác rồi.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Sài Thế Vinh, Giang Long tỏ vẻ thông cảm vỗ vai y, bị chính ông nội của mình đối xử như thế, bất kể là ai cũng cảm thấy đau lòng rồi, nhưng có vài lời vẫn cần phải nói ra:
- Trong phủ Thành Quốc Công, huynh tuy cũng là dòng chính, nhưng nhất định không có khả năng được kế thừa tước vị Quốc công, phàm là có việc gì tốt thì Thành Quốc Công đều thiên vị cho đại bá của huynh cũng là điều dễ hiểu thôi.
- Nếu như đổi lại là huynh, sợ rằng chính huynh cũng sẽ làm như vậy đấy.
- Trong phủ Quốc công, người kế thừa dòng chính rất quan trọng, huynh nên biết điều đó.
- Nếu như không có đầy đủ uy danh, thủ đoạn cộng thêm một chút mánh khóe, mà đổi lại còn yếu đuối thì khi gặp phải kẻ có nhiều thủ đoạn, năng lực phi thường thì sợ rằng tước vị Quốc công này sẽ bị con cháu của chi thứ họ Sài phủ cướp mất.
Vẻ mặt kích động của Sài Thế Vinh dần dần bình tĩnh lại.
- Tuy nhiên đó là suy xét sự việc từ góc độ của người bề trên, còn ở đây, khi huynh gặp được cơ hội tốt thì dựa vào cái gì mà phải mất không vị trí đó cho huynh đệ của mình chứ?
Giang Long nói tiếp:
- Mỗi người đều phải biết nắm chắc cơ hội để dành lấy quyền lực về cho mình!
- Ừ, đệ nói rất đúng!
Sài Thế Vinh gật gật đầu.
- Bây giờ Thành Quốc Công cho huynh đệ đến phụ trách quản lý xưởng in, chỉ là ta còn chưa hiểu rõ là đây chỉ là tạm thời thỏa hiệp để làm rõ nhân cách của ta, hay lấy cái lợi của xưởng in ra làm mồi nhử, nếu biết ta không nỡ từ bỏ lợi ích thì sẽ không giữ lời hứa ban đầu nữa mà đổi huynh đi rồi.
Sài Thế Vinh thấy Giang Long phân tích rất có lý, trong lòng trùng xuống, vẻ mặt hưng phấn ban đầu vì được tiếp quản xưởng in giờ đã không cánh mà bay.
- Vậy bây giờ làm sao để đảm bảo rằng Thành Quốc Công không thể không dùng huynh đến quản lý xưởng in đây?
- Đúng vậy à?
Sài Thế Vinh nhìn về phía Giang Long.
Giang Long nghiêm túc nói:
- Ta cho rằng chỉ cần làm tốt mấy việc dưới đây là được rồi. Đầu tiên là phải khiến cho công việc kinh doanh của xưởng in phát triển rực rỡ, khiến cho Thành Quốc Công và các người khác trong dòng tộc của huynh nhìn thấy xưởng in là một bình ngọc quý có thể mang đến nhiều lợi ích lớn!
- Thấy lợi thì khó tránh khỏi có kẻ đỏ mặt vì ghen tức, nhưng đồng thời chúng cũng phải cân nhắc kỹ càng xem nếu như mình động thủ tranh giành mà vẫn không cướp được thì hậu quả sẽ ra sao?
- Nếu chẳng may khiến cho tài sản của dòng tộc không cánh mà bay thì tổn thất lớn ấy liệu chúng có gánh được không?
- Thứ hai, sau khi xưởng in hoạt động, đó là cơ hội để huynh thể hiện bản lĩnh cho Thành Quốc Công và người trong tộc nhìn thấy năng lực của huynh là rất lớn, vậy trên thế giới này còn có kẻ nào dám đắc tội? Câu trả lời đương nhiên là kể cả kẻ có bản lĩnh cũng không dại gì mà đi đắc tội nữa.
- Thứ ba, chẳng những phải thể hiện tốt bản lĩnh của mình, huynh còn phải có thủ đoạn và kế sách, nắm chắc cơ hội. Phải biết ra đòn sấm sét khiến những kẻ cả gan không phối hợp lại còn quấy phá phải chịu những đòn đau đớn. Thành Quốc Công sai Tam gia và Lục gia phái người đến hỗ trợ huynh, đây chính là cơ hội lớn!
- Huynh nhất định phải nhân cơ hội này mà xây dựng danh tiếng!
- Thứ tư là ở ta, ta sẽ luôn đứng về phía huynh, nếu Thành Quốc Công muốn đổi người thì ta cũng sẽ lập tức kết thúc khế ước.
- Đa tạ hiền đệ!
Sài Thế Vinh cảm kích.
Giang Long xua tay:
- Không có ai là không thích tiền, tiểu đệ cũng vậy, hơn nữa tiểu đệ có thể vì Sài huynh mà bỏ qua cái lợi lớn hơn thế. Nhưng trong phủ của đệ còn có bà nội, bà nội đệ không biết có đồng ý không đây?
- Ý tứ của ngươi là?
Lời nói này của hắn mặc dù có chút thẳng thắn, nhưng trong trường hợp này Sài Thế Vinh chẳng những không cảm thấy hắn không có nghĩa khí mà còn cảm thấy hắn rất thật lòng nữa.
- Rất đơn giản, chỉ cần có được lợi nhuận trong tay chúng ta sẽ lập tức chia nhau. Không nên để hết tiền của ta ở xưởng in làm gì, như vậy ta có thể chủ động cho huynh đơn phương kết thúc hợp đồng bất cứ lúc nào.
Giang Long nháy mắt cười nói:
- Đây quả cũng là một việc tốt đối với huynh, cần phải biết lợi nhuận của huynh thu được là cũng không hề ít đâu nghe.
Sài Thế Vinh mắt sáng lên:
- Ừ, chỉ cần có tiền rồi sau này chúng ta có bỏ ra ngoài tự mình dựng xưởng riêng kinh doanh cũng được đấy!
Giang Long và Sài Thế Vinh bàn luận thêm một lúc rồi cùng nhau đi đến xưởng in, đốc xúc bọn tiểu nhị tăng cường tốc độ công việc in ấn.
Đồng thời Giang Long cũng hiến thêm một vài kế mới khác.
Ví dụ như tăng thêm phúc lợi cho người làm thì chúng càng hăng say làm việc và tăng năng suất hơn.
Sách vở thời đó chỉ được in tên đầu sách, kiểu chữ thì quy chuẩn cứng nhắc, sau đó là làm nhạt màu sắc trên bề mặt thôi. Giang Long cảm thấy thì quá đơn điệu, hắn muốn in lên bìa sách những hình ảnh đẹp mắt, kiểu chữ thì thiết kế mới lạ độc đáo hơn một chút.
Hai việc này Giang Long tự mình chủ động nhận làm lấy.
Còn phương thức làm việc của bọn tiểu nhị cũng là dưới sự chỉ đạo của Giang Long, hắn cho sản xuất theo dây chuyền, như thế có thể tăng cao hiệu suất công việc lên gấp nhiều lần.
Tiếp sau đó là đưa ra phương thức kinh doanh, tiêu thụ hàng hóa.
Sài Thế Vinh chăm chú lắng nghe, tiếp thu toàn bộ và đồng thời ngày càng cảm thấy Giang Long quả là không đơn giản chút nào.
Mặc dù tuổi của y nhiều hơn nên được gọi là huynh trưởng, chứ trong lòng y luôn nghĩ từ nay về sau sẽ kết hợp với Giang Long mãi thôi.
Đứng bên trong xưởng in, nhìn từng trang từng trang giấy được in ra, Giang Long và Sài Thế Vinh cùng sung sướng.
- Đây đều là tiền đấy!
Giang Long lại than thở, không có điện, chỉ làm theo kiểu thủ công thế này thì tốc độ công việc chậm quá thôi.
Tuy nhiên cũng có máy in theo kiểu tay vặn khuôn gỗ, có muốn thử nghiên cứu xem không?
Nguyên lý hoạt động của loại máy in này thì hắn cũng biết rồi, nhưng từ thời trước, nó là đồ cổ rồi, giờ muốn làm ra cái mới thì không phải ngày một ngày hai là làm ra được.
Giang Long ngẫm nghĩ, bây giờ công việc của mình đã đủ bận lắm rồi, mà cái xưởng in này cũng đâu có phải của mình, thôi để sau này tính tiếp vậy.
Cho đến tận chiều tà, Giang Long mới đem theo hậu vệ rời khỏi xưởng in.
Sài Thế Vinh tiễn hắn ra cửa, nhìn theo Giang Long cùng đám hậu vệ đi khuất rồi còn đứng đó rất lâu.
Ra khỏi cửa nam của kinh thành, Giang Long và hậu vệ mới tăng tốc, về tới nông trang thì trời cũng tối mịt.
- Đến giờ ăn cơm của bọ tá điền rồi chứ?
Về đến cổng nông trang, Giang Long kìm cương ngựa cho chạy chậm lại, hỏi tên canh cổng.
Từ nay trở đi, đám người Ngọc Sai và Bảo Bình bắt đầu chế tạo con rối và thêu thùa, và lệnh cho hộ vệ bắt đầu giới nghiêm nông trang trong bốn tuần.
Bằng không mẫu con rối và đồ thêu sẽ bị truyền ra ngoài, như thế sẽ gây tổn thất rất lớn.
- Thưa Tiểu thiếu gia đã đến giờ ăn cơm, không lâu nữa đám người làm sẽ kết thúc công việc.
Hộ vệ kia cung kính cúi đầu đáp.
- Ừ.
Giang Long gật gật đầu, sau đó đem theo tùy tùng đi về chỗ tá điền bắt đầu dọn cơm ra ăn.
Khói bếp lượn lờ chầm chậm bay lên, lúc này đám thợ chế tác và đám tá điền trông nom chuồng heo, bò, dê đã về vây quanh mười mấy bàn ăn cười nói vui vẻ.
Một lúc sau, cơm canh nóng hổi đã được bưng lên, mọi người cầm đũa lên nhanh chóng và thức ăn vào miệng.
Bọn họ ăn gần xong thì Giang Long và đám hộ vệ cưỡi ngựa đến.
- Tiểu thiếu gia!
Trịnh Trì vừa nhìn thấy liền bỏ bát đũa xuống chạy ra nghênh tiếp.
Dương Cường cũng ra theo.
Những tá điền khác cũng dừng tay không ăn nữa đồng loạt đứng dậy.
Mới chỉ có tiếp xúc mấy ngày, nên khi đứng trước Giang Long đám tá điền kia vẫn còn rất rụt rè câu nệ.
Tất cả đều cúi đầu chào.
Trịnh Trì chủ động tiến lên đỡ lấy cương ngựa cho Giang Long.
Giang Long nhảy xuống ngựa xua xua tay ra hiệu Dương Cường không cần nhiều lời nữa, rồi đi thẳng tới phía nhóm tá điền.
Đi gần đến chỗ mấy bàn ăn, sắc mặt Giang Long sầm lại.
Dương Cường hiểu rằng có cái gì không ổn, mồ hôi bắt đầu vã ra, y dè dặt hỏi:
- Tiểu thiếu gia, có phải có cái gì không ổn không ạ?
Giang Long quát lớn:
- Ta không phải đã nhắc các ngươi phải tăng thêm khẩu phần ăn cho các tá điền sao?
- Như thế này, này... còn chưa được sao ạ?
Dương Cường lắp bắp nói.
- Cháo gạo lức, bánh bao đen, dưa muối...
Giang Long mặt lạnh giơ tay ra chỉ lên mấy cái bàn ăn mà quát:
- Như thế mà được ư?
Dương Cường cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.
Đám tá điền đứng vây xung quanh, thỉnh thoảng nhìn trộm một tý.
Trịnh Trì nang ngựa ra sau cho hộ vệ Cảnh phủ trông nom, lúc quay lại thấy Giang Long quát tháo ầm ĩ, trong lòng y cũng rất sợ hãi.
Định lánh sang bên chuồng đà điểu, nhưng lại không dám, vì sợ nhỡ mà Giang Long bắt được thì kết cục còn thảm hại hơn.
Chỉ có đám tá điền là thật thà, một người đàn ông mạnh dạn hơn một chút nói:
- Tiểu thiếu gia, thức ăn như thế này rất tốt rồi ạ!
Thấy có người nói trước, những người còn lại cũng nói theo:
- Đúng vậy ạ, có thể ăn no bụng rồi ạ!
- Vào thời điểm này năm trước, trong nhà ai cũng không có nhiều lương thực, nhà nào chỉ có đàn ông thì mới có thể được ăn no ạ.
- Phải đợi đến mùa rau dại mọc thì mọi người trong nhà mới được ăn độn cho lững dạ ạ.
Thấy mọi người nói ra chuyện của bản thân họ như vậy, Trịnh Trì mới có can đảm mà mở miệng:
- Tiểu thiếu gia, mấy ngày nay chúng tiểu nhân và Dương Cường cũng cùng mọi người ở đây ăn cơm đấy ạ.
Giang Long nhìn về phía Dương Cường.
Dương Cường lập tức gật đầu lia lịa:
- Vâng đúng đấy, không tin ngài có thể hỏi mọi người xem ạ.
- Tiêu chuẩn giống nhau cả ư?
Giang Long lại hỏi.
- Cái này...
Dương Cường lắp bắp.
Vẻ mặt Giang Long bỗng sầm lại.
Thấy Giang Long tức giận, Dương Cường hai chân run lên đứng không vững.
Chỉ có Trịnh Trì vội vàng lau mồ hôi trên trán và giải thích:
- Dạ tiểu nhân và Dương Cường mỗi bữa cơm chỉ ăn nhiều hơn mọi người thêm 2 quả trứng trần nước sôi thôi ạ!
/235
|