Thành Quốc Công ở trong phủ, trong tộc, uy danh đều cao vô cùng.
Đây cũng là lẽ đương nhiên, nếu uy danh không đủ cao, lão căn bản là không thể quản lý tốt bộ tộc Sài thị.
Nếu là một người đứng đầu yếu đuối, bộ tộc Sài thị nhiều người như vậy, vì ích lợi hục hặc với nhau, âm mưu hãm hại, cường đoạt cưỡng chiếm, không có điểm dừng cuối cùng, đã sớm sụp đổ rồi.
Bị Thành Quốc Công khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm, Sài Thế Vinh thật sự hoảng sợ, thân thể run rẩy, tuy nhiên vẫn quật cường đứng ở đó, không cúi đầu chịu thua.
Biểu hiện của y lần này, đã khiến Thành Quốc Công trong mắt hiện lên lau một chút tán thưởng.
Thành Quốc Công biết lão trong suy nghĩ của phần đông tôn tử, đáng sợ cỡ nào.
Thậm chí một số ít người nhát gan, còn không dám một mình tới gặp lão.
Nhớ rõ có một lần vào dịp lễ, cả nhà liên hoan, lão chỉ có ngồi một chỗ ngắm nhìn bốn phía, mà đã hù cho một số ít tôn tử đến chiếc đũa cũng cầm không vững.
- Từ nhỏ ta đã nghiêm khắc dạy bảo các ngươi, phàm là nếu gặp việc gì, nhất định phải lấy lợi ích của gia tộc làm đầu! Phải có quan niệm gia tộc mãnh liệt!
Thành Quốc Công sa sầm nét mặt trầm giọng nói:
- Nếu mỗi người cũng giống như ngươi ích kỷ như vậy, chỉ vì ích lợi của mình suy nghĩ, bộ tộc Sài thị này chẳng phải sẽ thành năm bè bảy phái?
Sài Thế Vinh cúi đầu, trầm mặc không nói gì.
- Không có bộ tộc Sài thị, không có phủ Quốc công che chở, ngươi có thể ở kinh thành diễu võ dương oai? Ngươi phải nhớ cho kỹ thân phận của mình!
Thành Quốc Công thanh âm gia tăng vài phần.
Nhưng Sài Thế Vinh vẫn không trả lời.
Thành Quốc Công đôi mày nhíu lại càng chặt hơn, uy hiếp nói:
- Đã thế, xưởng in kia cũng là của gia tộc đấy...
Sài Thế Vinh đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt ánh lên một vẻ kiên định, lần thứ hai cắt ngang lời của Thành Quốc Công:
- Giang Long hiền đệ vốn định tự mình xây dựng xưởng in, là cháu nghĩ đến trong nhà có xưởng in mang danh nghĩa gia tộc, mới mặt dày rủ hắn cùng nhau hợp tác.
- Ông nội, cháu biết xưởng in sau khi cùng Giang Long hợp tác, sẽ biến thành chậu châu báu, về sau tiền vào như nước, nhưng đạt được ích lợi lớn nhất không phải là gia tộc sao? Cháu chỉ là nắm quyền quản lý xưởng in mà thôi, cũng không phải là xưởng in về sau này sẽ thuộc về tài sản riêng của cháu.
Y nói không sai, nhưng xưởng in một khi kinh doanh biến thành chậu châu báu, đại biểu chính là năng lực!
Mà có năng lực rồi, là có thể ở trong tộc xây dựng uy tín, từ đó thu hoạch được địa vị nhất định.
Ngoài ra người quản lý xưởng in, tùy tùy tiện tiện duỗi duỗi tay, là có thể âm thầm khấu trừ một số ngân bạc lớn.
- Hừ! Cảnh gia tiểu tử kia là một kẻ dối trá, hắn nói với ngươi muốn xây xưởng in, vốn là muốn dẫn ngươi vào tròng, lúc trước chẳng nhẽ hắn không biết quý phủ chúng ta có một xưởng in hay sao? Công phu sư tử ngoạm, lại muốn với xưởng in phân chia 5:5 sổ sách, ngươi còn thật sự nghĩ rằng hắn xem ngươi là huynh đệ tốt!
Thành Quốc Công lại hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ có ngươi là chẳng biết gì, giống như kẻ ngu! Hắn và xưởng in của phủ hợp tác, là muốn nhờ uy thế của chúng ta, thành thục đường dây kinh doanh tiêu thụ, Cảnh phủ đã không còn chỗ để rơi xuống nữa rồi, nếu không cùng chúng ta hợp tác, hắn cùng lắm chỉ có thể ở kinh thành kiếm chút đỉnh tiền thôi.
Trong lời này có chút sự thật, nhưng lời nói cực kỳ có ý khích bác, khiến Sài Thế Vinh sửng sốt.
Tuy nhiên sau khi ngây người một lúc, hắn vẫn lắc đầu nói:
- Cháu tin tưởng Giang Long hiền đệ thật tâm xem cháu là huynh đệ đối đãi!
Về phần uy thế của quý phủ, còn có đường dây tiêu thụ của xưởng in, không có những thứ đó, Giang Long hiền đệ dựa vào cái gì để cho chúng ta không công được chia ngũ phần lợi nhuận?
Thành Quốc Công khóe mắt giật giật, không hề tán thưởng Sài Thế Vinh gan lớn và thông minh rồi.
Thà rằng lúc này đứng ở trước mặt mình, là một tiểu quỷ nhát gan.
- Ngươi thật không chịu buông tay sao?
Thành Quốc Công thấy rằng lời nói không có tác dụng, liền quát một tiếng chói tai!
Sài Thế Vinh hai chân run lên, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất, tuy nhiên vẫn giữ vẻ mặt quật cường, không biết vì sao, sau khi bị hù một trận không nhẹ, dũng khí bỗng nổi lên, chợt lớn tiếng nói lại:
- Có đại bá gia vài vị ca ca, cháu cả đời này nhất định không thể gặp lại cơ hội mở mặt tốt như vậy!
- Ông nội, đổi lại là người, người có thể buông tay sao?
Thành Quốc Công nắm tay chặt thành hai quả đấm, trên mặt vẫn một diện mạo tức giận, nhưng kỳ thật trong lòng đã mềm nhũn.
Dù sao trước mắt cũng là tôn tử của lão.
Thấy Sài Thế Vinh đang trợn mắt nhìn, Thành Quốc Công trong lòng cảm thấy có chút chần chừ.
Xem ra lấy đại nghĩa gia tộc ra thuyết phục và cưỡng bức không quản dụng.
Một lát sau, sắc mặt hơi trì hoãn, ôn hòa nói:
- Không bằng như vậy, cháu giật dây khiến Cảnh gia tiểu tử tiếp tục cùng xưởng in của phủ hợp tác, ông nội sẽ tìm cho cháu một việc thích hợp khác, và cam đoan tuyệt đối sẽ không quá kém, như thế nào?
Nói thật, Sài Thế Vinh và Thành Quốc Công trực diện đối mặt, là cảm giác áp lực cực kỳ lớn.
Hơn nữa nếu chẳng may Thành Quốc Công tức giận, dứt khoát không chịu hợp tác với Giang Long, nhất định phải nghiêm trị y, như vậy kết quả của y chắc chắn sẽ rất thảm.
Y là con cháu Sài thị, Thành Quốc Công nếu muốn dùng tộc quy và gia pháp đánh chết y, cũng là có thể đấy.
Cho nên đề nghị của Thành Quốc Công khiến y ít nhiều có chút dao động.
Có thể không cùng với Thành Quốc Công trở mặt, y tất nhiên cũng không muốn không có đường lui.
Đang trong lúc do dự, đầu óc y lóe lên một ý tưởng.
- Ông nội đề nghị thì cháiu nguyện ý tiếp nhận, có điều Giang Long và cháu quan hệ thực sự là rất tốt, thân như huynh đệ, nấu chẳng may mặc dù là cháu nói, hắn cũng hiểu lầm là bề trên trong nhà bức bách cháu, cháu mới phải bỏ quyền quản lý xưởng in vậy thì hỏng bét.
Thanh âm của Sài Thế Vinh cũng là chậm dần:
- Đến lúc đó hắn nhất định sẽ đơn phương xé bỏ hiệp ước đấy.
- Hắn đã đem bản dự thảo đến xưởng in, đơn phương xé bỏ hiệp ước, hắn không sợ hai quyển sách này kiếm không nổi nửa đồng tiền?
Thành Quốc Công đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
- Ông nội ngài hẳn là hiểu được ưu thế lớn nhất, Giang Long dựa vào, không phải là hai sách kia, mà là có thể viết ra vô số bản chuyện xưa chất lượng không giống nhau! Hắn cũng biết dựa vào điểm mạnh của mình, cho nên mới dám ở thời điểm ký kết khế ước, tự tin đòi hỏi phải phân chia sổ sách 5:5.
Sài Thế Vinh lắc đầu nói:
- Trước kia kinh thành đều truyền Giang Long hiền đệ thể chất kém, Cảnh phủ sợ là không có người hương hỏa kế thừa, trước đây cháu cũng tin, nhưng từ khi kết giao với Giang Long hiền đệ, trải qua vài lần tiếp xúc cháu phát hiện Giang Long hiền đệ thân thể thoáng có vẻ mỏng manh một chút, nhưng không đến mức chết bệnh.
- Hơn nữa tài hoa hơn người, suy nghĩ thông minh, có năng lực, có tình có nghĩa, cũng thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cháu tuy rằng già ngốc hơn hắn vài tuổi nhưng tự nhận là không thể bì kịp.
- Hả?
Thành Quốc Công mở trừng hai mắt nói:
- Ngươi đánh giá hắn cao như vậy?
- Nói ra sợ ông nội không vui, Thế Hào đại ca nhà đại bá, cũng là thua xa Giang Long đấy.
Thành Quốc Công khẽ vuốt chòm râu hoa râm, trong một lúc nhất thời trầm mặc lại.
Cảnh gia tiểu tử nếu quả thật như tôn tử nói thông minh như vậy, thế thì sợ rằng những gì mình tính toán sẽ rơi vào khoảng không.
Đem thay thế Sài Thế Vinh, lão còn có một mục đích khác, đấy là muốn người mới được chọn nắm quyền quyền quản lý xưởng in lại cùng Giang Long một lần nữa ký kết khế ước, đem 5:5 phân chia, đổi thành bảy ba phân chia, nếu không được, cũng phải là 6 phần mới được.
Nhà mình tất nhiên là lấy phần to.
Nhưng hiện tại tôn tử tôn sùng Giang Long như thế, lại chưa tận mắt nhìn thấy Giang Long, không thể xác định Giang Long rốt cuộc là người như thế nào, lão thật đúng là không biết nên có động tác gì mới tốt.
Bằng không sợ là sẽ gà bay trứng vỡ, công dã tràng mất.
Xưởng in sau khi khởi công khả năng kiếm được ích lợi thật lớn, lão không thể không chú ý cẩn thận.
Sau một lúc lâu, Thành Quốc Công lại mở miệng, nhưng cũng đã thay đổi chủ ý:
- Thế Vinh, xưởng in vẫn là do cháutới quản lý thì tốt hơn, cháu nói rất đúng, không thể để cho Cảnh gia tiểu tử sinh lòng hiểu lầm, nó nếu thật là trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ liều lĩnh trở mặt, cũng sẽ không cùng với phủ chúng ta hợp tác.
- Đến lúc đó bất kể là Cảnh gia tiểu tử, hay là phủ chúng ta, đều phải chịu tổn thất lớn.
Sài Thế Vinh nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng rõ.
Dưới tình huống không còn cách nào khác, y lựa chọn lùi một bước.
Nhưng trong lòng, tất nhiên vẫn có chút không cam lòng, vẫn muốn chủ quản xưởng in đấy.
Hơn nữa y mơ hồ cảm thấy, Giang Long tương lai tiền đồ không thể lường được, thường xuyên đi cùng Giang Long, tương lai nhất định có thể được Giang Long dốc sức dìu dắt.
- Ông nội.
Thành Quốc Công xua tay ngắt lời Sài Thế Vinh mà nói:
- Tuy nhiên trước kia ngươi chưa làm việc gì đứng đắn, ông nội có chút không yên lòng để ngươi một mình chưởng quản xưởng in, không bằng để Tam gia gia và Lục gia gia mỗi người phái một người qua, hiệp trợ giúp đỡ ngươi thấy sao?
- Đương nhiên là được.
Sài Thế Vinh sảng khoái đáp ứng.
Trong bộ tộc Sài thị, Tam gia gia và Lục gia gia của Sài Thế Vinh đều là có năng lực và danh tiếng, lại quyền cao chức trọng.
- Ừ, ta phái người đi thông báo cho bọn họ một tiếng, ngày mai bọn họ sẽ phái người qua.
Sài Thế Vinh gật đầu, thấy Thành Quốc Công giống như là muốn khiến y lui xuống, liền vội mở miệng nói:
- Trước kia xưởng in không thuộc cháu quản lý, một số người trong tộc âm thầm có tâm phúc và tai mắt trong xưởng in, cháu không có uy tín, bọn họ nếu là mắt thấy không thể giành lại quyền quản lý xưởng in, khó tránh khỏi sẽ...
- Ý tứ của ngươi ông nội hiểu được.
Thành Quốc Công thông minh lão lạt thuộc đẳng cấp nào chứ?
Không cần y nói xong, chính là đã hiểu:
- Ông nội sẽ hạ nghiêm lệnh không cho bất cứ kẻ nào rình rập ích lợi của xưởng in, ai nếu dám to gan giở trò, làm hại xưởng in bị tổn thất lớn, thì suy nghĩ xem có thể chịu được một trăm trượng lớn không!
- Ông nội nếu như không có giao phó gì khác, cháu xin cáo lui.
- Đi đi.
Thành Quốc Công xua tay:
- Ông nội cũng sẽ hạ lệnh cho người trong xưởng toàn lực phối hợp.
- Đa tạ ông nội!
Nhìn theo bóng dáng của Sài Thế Vinh đi ra khỏi cửa, ánh mắt của Thành Quốc Công liền trở lên lim dim.
Lão Tam lão Lục, ngày thường chỉ có hai người luôn cùng ta tranh phong tương đối, hiện tại ta không có độc chiếm lợi ích của xưởng in, nhường một ít cho các ngươi, các ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng!
- Hừ, nếu các ngươi phái người đến làm loạn, làm hỏng việc của xưởng in, vậy thì đừng trách ta lòng dạ độc ác!
Nghĩ về những việc trong gia tộc, Thành Quốc Công đột nhiên nhìn về phía kinh thành.
Một hồi lâu sau, mới nhẹ nhàng lắc đầu, Cảnh gia, Hoàng thượng... Lão thần toàn tộc trên dưới mấy ngàn miệng ăn mở rộng đòi cơm, giơ tay đòi mặc áo, trọng trách trên vai lão thần thật là nặng.
Sài Thế Vinh không biết những suy nghĩ trong lòng Thành Quốc Công, sau khi ra khỏi tiểu viện của Thành Quốc Công, vui mừng nhảy nhót.
Hung hăng múa may nắm đấm!
Thành công rồi, mình đà thành công lấy được quyền quản lý xưởng in.
Đợi mình kinh doanh xưởng in tốt rồi, kiếm được tiền rồi, ở trong phủ có được địa vị... Hừ hừ!
Ánh mắt Sài Thế Vinh, hiện lên một ánh sắc bén.
Khi đó có thể có cừu báo thù, có oan giải oan rồi!
Đây cũng là lẽ đương nhiên, nếu uy danh không đủ cao, lão căn bản là không thể quản lý tốt bộ tộc Sài thị.
Nếu là một người đứng đầu yếu đuối, bộ tộc Sài thị nhiều người như vậy, vì ích lợi hục hặc với nhau, âm mưu hãm hại, cường đoạt cưỡng chiếm, không có điểm dừng cuối cùng, đã sớm sụp đổ rồi.
Bị Thành Quốc Công khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm, Sài Thế Vinh thật sự hoảng sợ, thân thể run rẩy, tuy nhiên vẫn quật cường đứng ở đó, không cúi đầu chịu thua.
Biểu hiện của y lần này, đã khiến Thành Quốc Công trong mắt hiện lên lau một chút tán thưởng.
Thành Quốc Công biết lão trong suy nghĩ của phần đông tôn tử, đáng sợ cỡ nào.
Thậm chí một số ít người nhát gan, còn không dám một mình tới gặp lão.
Nhớ rõ có một lần vào dịp lễ, cả nhà liên hoan, lão chỉ có ngồi một chỗ ngắm nhìn bốn phía, mà đã hù cho một số ít tôn tử đến chiếc đũa cũng cầm không vững.
- Từ nhỏ ta đã nghiêm khắc dạy bảo các ngươi, phàm là nếu gặp việc gì, nhất định phải lấy lợi ích của gia tộc làm đầu! Phải có quan niệm gia tộc mãnh liệt!
Thành Quốc Công sa sầm nét mặt trầm giọng nói:
- Nếu mỗi người cũng giống như ngươi ích kỷ như vậy, chỉ vì ích lợi của mình suy nghĩ, bộ tộc Sài thị này chẳng phải sẽ thành năm bè bảy phái?
Sài Thế Vinh cúi đầu, trầm mặc không nói gì.
- Không có bộ tộc Sài thị, không có phủ Quốc công che chở, ngươi có thể ở kinh thành diễu võ dương oai? Ngươi phải nhớ cho kỹ thân phận của mình!
Thành Quốc Công thanh âm gia tăng vài phần.
Nhưng Sài Thế Vinh vẫn không trả lời.
Thành Quốc Công đôi mày nhíu lại càng chặt hơn, uy hiếp nói:
- Đã thế, xưởng in kia cũng là của gia tộc đấy...
Sài Thế Vinh đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt ánh lên một vẻ kiên định, lần thứ hai cắt ngang lời của Thành Quốc Công:
- Giang Long hiền đệ vốn định tự mình xây dựng xưởng in, là cháu nghĩ đến trong nhà có xưởng in mang danh nghĩa gia tộc, mới mặt dày rủ hắn cùng nhau hợp tác.
- Ông nội, cháu biết xưởng in sau khi cùng Giang Long hợp tác, sẽ biến thành chậu châu báu, về sau tiền vào như nước, nhưng đạt được ích lợi lớn nhất không phải là gia tộc sao? Cháu chỉ là nắm quyền quản lý xưởng in mà thôi, cũng không phải là xưởng in về sau này sẽ thuộc về tài sản riêng của cháu.
Y nói không sai, nhưng xưởng in một khi kinh doanh biến thành chậu châu báu, đại biểu chính là năng lực!
Mà có năng lực rồi, là có thể ở trong tộc xây dựng uy tín, từ đó thu hoạch được địa vị nhất định.
Ngoài ra người quản lý xưởng in, tùy tùy tiện tiện duỗi duỗi tay, là có thể âm thầm khấu trừ một số ngân bạc lớn.
- Hừ! Cảnh gia tiểu tử kia là một kẻ dối trá, hắn nói với ngươi muốn xây xưởng in, vốn là muốn dẫn ngươi vào tròng, lúc trước chẳng nhẽ hắn không biết quý phủ chúng ta có một xưởng in hay sao? Công phu sư tử ngoạm, lại muốn với xưởng in phân chia 5:5 sổ sách, ngươi còn thật sự nghĩ rằng hắn xem ngươi là huynh đệ tốt!
Thành Quốc Công lại hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ có ngươi là chẳng biết gì, giống như kẻ ngu! Hắn và xưởng in của phủ hợp tác, là muốn nhờ uy thế của chúng ta, thành thục đường dây kinh doanh tiêu thụ, Cảnh phủ đã không còn chỗ để rơi xuống nữa rồi, nếu không cùng chúng ta hợp tác, hắn cùng lắm chỉ có thể ở kinh thành kiếm chút đỉnh tiền thôi.
Trong lời này có chút sự thật, nhưng lời nói cực kỳ có ý khích bác, khiến Sài Thế Vinh sửng sốt.
Tuy nhiên sau khi ngây người một lúc, hắn vẫn lắc đầu nói:
- Cháu tin tưởng Giang Long hiền đệ thật tâm xem cháu là huynh đệ đối đãi!
Về phần uy thế của quý phủ, còn có đường dây tiêu thụ của xưởng in, không có những thứ đó, Giang Long hiền đệ dựa vào cái gì để cho chúng ta không công được chia ngũ phần lợi nhuận?
Thành Quốc Công khóe mắt giật giật, không hề tán thưởng Sài Thế Vinh gan lớn và thông minh rồi.
Thà rằng lúc này đứng ở trước mặt mình, là một tiểu quỷ nhát gan.
- Ngươi thật không chịu buông tay sao?
Thành Quốc Công thấy rằng lời nói không có tác dụng, liền quát một tiếng chói tai!
Sài Thế Vinh hai chân run lên, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất, tuy nhiên vẫn giữ vẻ mặt quật cường, không biết vì sao, sau khi bị hù một trận không nhẹ, dũng khí bỗng nổi lên, chợt lớn tiếng nói lại:
- Có đại bá gia vài vị ca ca, cháu cả đời này nhất định không thể gặp lại cơ hội mở mặt tốt như vậy!
- Ông nội, đổi lại là người, người có thể buông tay sao?
Thành Quốc Công nắm tay chặt thành hai quả đấm, trên mặt vẫn một diện mạo tức giận, nhưng kỳ thật trong lòng đã mềm nhũn.
Dù sao trước mắt cũng là tôn tử của lão.
Thấy Sài Thế Vinh đang trợn mắt nhìn, Thành Quốc Công trong lòng cảm thấy có chút chần chừ.
Xem ra lấy đại nghĩa gia tộc ra thuyết phục và cưỡng bức không quản dụng.
Một lát sau, sắc mặt hơi trì hoãn, ôn hòa nói:
- Không bằng như vậy, cháu giật dây khiến Cảnh gia tiểu tử tiếp tục cùng xưởng in của phủ hợp tác, ông nội sẽ tìm cho cháu một việc thích hợp khác, và cam đoan tuyệt đối sẽ không quá kém, như thế nào?
Nói thật, Sài Thế Vinh và Thành Quốc Công trực diện đối mặt, là cảm giác áp lực cực kỳ lớn.
Hơn nữa nếu chẳng may Thành Quốc Công tức giận, dứt khoát không chịu hợp tác với Giang Long, nhất định phải nghiêm trị y, như vậy kết quả của y chắc chắn sẽ rất thảm.
Y là con cháu Sài thị, Thành Quốc Công nếu muốn dùng tộc quy và gia pháp đánh chết y, cũng là có thể đấy.
Cho nên đề nghị của Thành Quốc Công khiến y ít nhiều có chút dao động.
Có thể không cùng với Thành Quốc Công trở mặt, y tất nhiên cũng không muốn không có đường lui.
Đang trong lúc do dự, đầu óc y lóe lên một ý tưởng.
- Ông nội đề nghị thì cháiu nguyện ý tiếp nhận, có điều Giang Long và cháu quan hệ thực sự là rất tốt, thân như huynh đệ, nấu chẳng may mặc dù là cháu nói, hắn cũng hiểu lầm là bề trên trong nhà bức bách cháu, cháu mới phải bỏ quyền quản lý xưởng in vậy thì hỏng bét.
Thanh âm của Sài Thế Vinh cũng là chậm dần:
- Đến lúc đó hắn nhất định sẽ đơn phương xé bỏ hiệp ước đấy.
- Hắn đã đem bản dự thảo đến xưởng in, đơn phương xé bỏ hiệp ước, hắn không sợ hai quyển sách này kiếm không nổi nửa đồng tiền?
Thành Quốc Công đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
- Ông nội ngài hẳn là hiểu được ưu thế lớn nhất, Giang Long dựa vào, không phải là hai sách kia, mà là có thể viết ra vô số bản chuyện xưa chất lượng không giống nhau! Hắn cũng biết dựa vào điểm mạnh của mình, cho nên mới dám ở thời điểm ký kết khế ước, tự tin đòi hỏi phải phân chia sổ sách 5:5.
Sài Thế Vinh lắc đầu nói:
- Trước kia kinh thành đều truyền Giang Long hiền đệ thể chất kém, Cảnh phủ sợ là không có người hương hỏa kế thừa, trước đây cháu cũng tin, nhưng từ khi kết giao với Giang Long hiền đệ, trải qua vài lần tiếp xúc cháu phát hiện Giang Long hiền đệ thân thể thoáng có vẻ mỏng manh một chút, nhưng không đến mức chết bệnh.
- Hơn nữa tài hoa hơn người, suy nghĩ thông minh, có năng lực, có tình có nghĩa, cũng thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cháu tuy rằng già ngốc hơn hắn vài tuổi nhưng tự nhận là không thể bì kịp.
- Hả?
Thành Quốc Công mở trừng hai mắt nói:
- Ngươi đánh giá hắn cao như vậy?
- Nói ra sợ ông nội không vui, Thế Hào đại ca nhà đại bá, cũng là thua xa Giang Long đấy.
Thành Quốc Công khẽ vuốt chòm râu hoa râm, trong một lúc nhất thời trầm mặc lại.
Cảnh gia tiểu tử nếu quả thật như tôn tử nói thông minh như vậy, thế thì sợ rằng những gì mình tính toán sẽ rơi vào khoảng không.
Đem thay thế Sài Thế Vinh, lão còn có một mục đích khác, đấy là muốn người mới được chọn nắm quyền quyền quản lý xưởng in lại cùng Giang Long một lần nữa ký kết khế ước, đem 5:5 phân chia, đổi thành bảy ba phân chia, nếu không được, cũng phải là 6 phần mới được.
Nhà mình tất nhiên là lấy phần to.
Nhưng hiện tại tôn tử tôn sùng Giang Long như thế, lại chưa tận mắt nhìn thấy Giang Long, không thể xác định Giang Long rốt cuộc là người như thế nào, lão thật đúng là không biết nên có động tác gì mới tốt.
Bằng không sợ là sẽ gà bay trứng vỡ, công dã tràng mất.
Xưởng in sau khi khởi công khả năng kiếm được ích lợi thật lớn, lão không thể không chú ý cẩn thận.
Sau một lúc lâu, Thành Quốc Công lại mở miệng, nhưng cũng đã thay đổi chủ ý:
- Thế Vinh, xưởng in vẫn là do cháutới quản lý thì tốt hơn, cháu nói rất đúng, không thể để cho Cảnh gia tiểu tử sinh lòng hiểu lầm, nó nếu thật là trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ liều lĩnh trở mặt, cũng sẽ không cùng với phủ chúng ta hợp tác.
- Đến lúc đó bất kể là Cảnh gia tiểu tử, hay là phủ chúng ta, đều phải chịu tổn thất lớn.
Sài Thế Vinh nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng rõ.
Dưới tình huống không còn cách nào khác, y lựa chọn lùi một bước.
Nhưng trong lòng, tất nhiên vẫn có chút không cam lòng, vẫn muốn chủ quản xưởng in đấy.
Hơn nữa y mơ hồ cảm thấy, Giang Long tương lai tiền đồ không thể lường được, thường xuyên đi cùng Giang Long, tương lai nhất định có thể được Giang Long dốc sức dìu dắt.
- Ông nội.
Thành Quốc Công xua tay ngắt lời Sài Thế Vinh mà nói:
- Tuy nhiên trước kia ngươi chưa làm việc gì đứng đắn, ông nội có chút không yên lòng để ngươi một mình chưởng quản xưởng in, không bằng để Tam gia gia và Lục gia gia mỗi người phái một người qua, hiệp trợ giúp đỡ ngươi thấy sao?
- Đương nhiên là được.
Sài Thế Vinh sảng khoái đáp ứng.
Trong bộ tộc Sài thị, Tam gia gia và Lục gia gia của Sài Thế Vinh đều là có năng lực và danh tiếng, lại quyền cao chức trọng.
- Ừ, ta phái người đi thông báo cho bọn họ một tiếng, ngày mai bọn họ sẽ phái người qua.
Sài Thế Vinh gật đầu, thấy Thành Quốc Công giống như là muốn khiến y lui xuống, liền vội mở miệng nói:
- Trước kia xưởng in không thuộc cháu quản lý, một số người trong tộc âm thầm có tâm phúc và tai mắt trong xưởng in, cháu không có uy tín, bọn họ nếu là mắt thấy không thể giành lại quyền quản lý xưởng in, khó tránh khỏi sẽ...
- Ý tứ của ngươi ông nội hiểu được.
Thành Quốc Công thông minh lão lạt thuộc đẳng cấp nào chứ?
Không cần y nói xong, chính là đã hiểu:
- Ông nội sẽ hạ nghiêm lệnh không cho bất cứ kẻ nào rình rập ích lợi của xưởng in, ai nếu dám to gan giở trò, làm hại xưởng in bị tổn thất lớn, thì suy nghĩ xem có thể chịu được một trăm trượng lớn không!
- Ông nội nếu như không có giao phó gì khác, cháu xin cáo lui.
- Đi đi.
Thành Quốc Công xua tay:
- Ông nội cũng sẽ hạ lệnh cho người trong xưởng toàn lực phối hợp.
- Đa tạ ông nội!
Nhìn theo bóng dáng của Sài Thế Vinh đi ra khỏi cửa, ánh mắt của Thành Quốc Công liền trở lên lim dim.
Lão Tam lão Lục, ngày thường chỉ có hai người luôn cùng ta tranh phong tương đối, hiện tại ta không có độc chiếm lợi ích của xưởng in, nhường một ít cho các ngươi, các ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng!
- Hừ, nếu các ngươi phái người đến làm loạn, làm hỏng việc của xưởng in, vậy thì đừng trách ta lòng dạ độc ác!
Nghĩ về những việc trong gia tộc, Thành Quốc Công đột nhiên nhìn về phía kinh thành.
Một hồi lâu sau, mới nhẹ nhàng lắc đầu, Cảnh gia, Hoàng thượng... Lão thần toàn tộc trên dưới mấy ngàn miệng ăn mở rộng đòi cơm, giơ tay đòi mặc áo, trọng trách trên vai lão thần thật là nặng.
Sài Thế Vinh không biết những suy nghĩ trong lòng Thành Quốc Công, sau khi ra khỏi tiểu viện của Thành Quốc Công, vui mừng nhảy nhót.
Hung hăng múa may nắm đấm!
Thành công rồi, mình đà thành công lấy được quyền quản lý xưởng in.
Đợi mình kinh doanh xưởng in tốt rồi, kiếm được tiền rồi, ở trong phủ có được địa vị... Hừ hừ!
Ánh mắt Sài Thế Vinh, hiện lên một ánh sắc bén.
Khi đó có thể có cừu báo thù, có oan giải oan rồi!
/235
|