May mắn Tịch Thiên Thương cũng không tính toán bắt Dạ Vị Ương trả lời, ngữ khí âm trầm, giống như tự nói với mình: “Bất quá hai năm mà thôi.”
“Trẫm lại hỏi ngươi, ngươi có biết danh tự của trẫm?”
“Vi thần không dám.” Vấn đề này Dạ Vị Ương có thể trả lời, nhưng không biết phải nói ra thế nào, từ cổ chí kim, ai dám ở trước mặt hoàng đế gọi thẳng tính danh, đây không phải là tìm chết sao?
Tịch Thiên Thương cũng không phản ứng gì, chẳng qua nụ cười mang theo chút trào phúng, trong giọng nói lộ ra vài phần áp lực cùng khí thế cuồng vọng: “Thiên Thương (thương = chết yểu), chính là đại tai họa! Ngươi cảm thấy danh tự của tiên đế đặt cho trẫm thế nào? Trong mắt đám cựu thần tiền triều kia, trẫm là một kẻ cực kỳ không xứng để trèo lên ngôi vị hoàng đế, rồi lại trở thành một hoàng đế không đủ tư cách thôi.”
Tịch Thiên Thương thản nhiên nhìn về phía Dạ Vị Ương: “Đám cựu thần tiền triều này xem trẫm thập phần không vừa mắt, luôn nghĩ biện pháp gây phiền toái cho trẫm, ý đồ muốn chèn ép trẫm. Bọn họ xem trẫm và ngươi giống nhau, đều là kẻ không đủ tư cách, cho dù ngươi ly khai trẫm bọn họ cũng sẽ không vì thế mà buông tha ngươi, Vị Ương, ngươi có bằng lòng trở thành người của trẫm không?”
“Hoàng thượng chẳng phải đã nói rồi sao, Vị Ương là người của hoàng thượng, bất luận trước khi mất trí nhớ hay là hiện tại, Dạ Vị Ương vẫn là người của hoàng thượng.” Trong lời nói của Tịch Thiên Thương, Dạ Vị Ương có thể nghe hiểu được, trả lời cũng rõ ràng dứt khoát, ở bên cạnh Tịch Thiên Thương hắn không nhất định sẽ chết, nhưng nếu hắn ly khai Tịch Thiên Thương thì hắn chết là điều không thể nghi ngờ.
Lời nói lần này của Tịch Thiên Thương bên trong không biết có mấy phần tình cảm chân chính, nhưng ít ra cũng đã thừa nhận Dạ Vị Ương mất trí nhớ, nguyên nhân thúc đẩy Tịch Thiên Thương nói ra những lời này, e rằng có liên quan đến hội quyên tiền hôm nay, thời điểm Dạ Vị Ương còn đang suy nghĩ lại nghe Tịch Thiên Thương tiếp tục nói: “Ngươi nếu đã là người của trẫm, trẫm đối với ngươi tự nhiên tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn*, Vị Ương, ngươi phải nhớ kĩ những lời hôm nay của trẫm.”
(*) Tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn: không biết thì sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ.
Tạm ngừng một lát, rồi gằn từng chữ: “Ngươi nếu toàn tâm toàn ý đối đãi ta, ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi.” Thế nhưng không còn xưng trẫm.
Dạ Vị Ương trong lòng run lên, không hề cúi đầu, mà ngẩng đầu thẳng tắp chống lại hai mắt nhìn chằm chằm của Tịch Thiên Thương: “Vị Ương nhớ kĩ, nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của hoàng thượng.”
Trong mắt lộ ra vài phần ý cười, Tịch Thiên Thương cũng không tiếp tục đề tài này nữa, cầm lấy chén trà uống hai ngụm thông nhuận yết hầu, sau đó nói ra một câu làm cho Dạ Vị Ương kinh hãi như dự liệu: “Hai năm nay trẫm đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, nhưng nhẫn nại của trẫm có hạn, cho nên rót vào triều đình một ít máu tươi.”
“Còn nhớ rõ trước đây trẫm từng nói với ngươi, trẫm đã bắt được kẻ ngày ấy sai sử người ám sát ngươi ở hoàng thành?”
“Thần nhớ rõ, là chủ sự binh bộ Lương Anh.” Loại chuyện này sao có thể quên, vừa nghĩ đến tình cảnh ngày đó thiếu chút nữa bị giết, Dạ Vị Ương nhịn không được mà trong ngực phát lạnh.
Bạn đang ?
“Lương Anh kia bị trẫm cắt chức nhốt vào đại lao, nhưng đại thần tiền triều Chu Quế lại có ý bảo lãnh tính mạng hắn, mối quan hệ trong đó có lẽ ngươi cũng hiểu được.” Tựa như nhớ tới điều gì, khóe miệng Tịch Thiên Thương câu lên một mạt cười hờ hững: “Đại học sĩ Chu Quế chính là ân sư vỡ lòng của ngươi, ngươi còn nhớ rõ?”
Dạ Vị Ương thành thật trả lời, “Thần biết Đại học sĩ Chu Quế là lão sư của thần, bất quá chỉ là nghe kể lại nhưng đã quên hết.”
“Quên rất tốt, quên rất tốt, như vậy khi ngươi động thủ sẽ không có gì đắn đo.” Tịch Thiên Thương nhìn gương mặt trầm tĩnh của Dạ Vị Ương, thản nhiên nói, “Ngươi cùng Chu Quế tuy rằng từng có tình nghĩa sư đồ, nhưng hiện giờ đạo bất đồng bất tương vi mưu**, trước đây hắn muốn lấy mạng ngươi, ngươi đối với hắn cũng không cần phải khách khí.”
(**) Đạo bất đồng bất tương vi mưu: không cùng chí hướng, không thể bàn chung kế sách.
“Có một số việc ngươi mặc dù đã quên, nhưng quả thật đã từng tồn tại, nếu ngươi vẫn cảm thấy không đành lòng thì có thể trở về hỏi tổng quản của ngươi, nghe xem trước kia lão sư Chu Quế đã đối xử với đệ tử hủ lậu ngươi như thế nào.”
“Thần hiểu được, chính là hoàng thượng muốn thần làm cái gì?”
“Trẫm không muốn Chu Quế tái xuất hiện trước mặt trẫm, cũng không muốn vì thế mà bị người mượn cớ kéo xuống, việc này liền giao cho ngươi đi làm, có yêu cầu gì cứ tìm trẫm là được.” Trầm ngâm một lát, Tịch Thiên Thương mang theo tiếu ý, nói: “Ngươi có muốn biết người trong bức họa là ai?”
Di? Dạ Vị Ương nghe vậy hơi sửng sốt, cúi đầu thấp giọng nói: “Thần…”
“Sau khi sự tình Chu Quế làm tốt, trẫm chẳng những có thể lấp miệng đám lão gia khỏa phái Lương Anh sai người ám sát ngươi.” Đánh gảy lời Dạ Vị Ương, Tịch Thiên Thương chậm rãi cầm bức họa uyển trên thư án, “Trẫm… còn có thể nói cho ngươi biết người trong bức họa này là ai!”
“Trẫm lại hỏi ngươi, ngươi có biết danh tự của trẫm?”
“Vi thần không dám.” Vấn đề này Dạ Vị Ương có thể trả lời, nhưng không biết phải nói ra thế nào, từ cổ chí kim, ai dám ở trước mặt hoàng đế gọi thẳng tính danh, đây không phải là tìm chết sao?
Tịch Thiên Thương cũng không phản ứng gì, chẳng qua nụ cười mang theo chút trào phúng, trong giọng nói lộ ra vài phần áp lực cùng khí thế cuồng vọng: “Thiên Thương (thương = chết yểu), chính là đại tai họa! Ngươi cảm thấy danh tự của tiên đế đặt cho trẫm thế nào? Trong mắt đám cựu thần tiền triều kia, trẫm là một kẻ cực kỳ không xứng để trèo lên ngôi vị hoàng đế, rồi lại trở thành một hoàng đế không đủ tư cách thôi.”
Tịch Thiên Thương thản nhiên nhìn về phía Dạ Vị Ương: “Đám cựu thần tiền triều này xem trẫm thập phần không vừa mắt, luôn nghĩ biện pháp gây phiền toái cho trẫm, ý đồ muốn chèn ép trẫm. Bọn họ xem trẫm và ngươi giống nhau, đều là kẻ không đủ tư cách, cho dù ngươi ly khai trẫm bọn họ cũng sẽ không vì thế mà buông tha ngươi, Vị Ương, ngươi có bằng lòng trở thành người của trẫm không?”
“Hoàng thượng chẳng phải đã nói rồi sao, Vị Ương là người của hoàng thượng, bất luận trước khi mất trí nhớ hay là hiện tại, Dạ Vị Ương vẫn là người của hoàng thượng.” Trong lời nói của Tịch Thiên Thương, Dạ Vị Ương có thể nghe hiểu được, trả lời cũng rõ ràng dứt khoát, ở bên cạnh Tịch Thiên Thương hắn không nhất định sẽ chết, nhưng nếu hắn ly khai Tịch Thiên Thương thì hắn chết là điều không thể nghi ngờ.
Lời nói lần này của Tịch Thiên Thương bên trong không biết có mấy phần tình cảm chân chính, nhưng ít ra cũng đã thừa nhận Dạ Vị Ương mất trí nhớ, nguyên nhân thúc đẩy Tịch Thiên Thương nói ra những lời này, e rằng có liên quan đến hội quyên tiền hôm nay, thời điểm Dạ Vị Ương còn đang suy nghĩ lại nghe Tịch Thiên Thương tiếp tục nói: “Ngươi nếu đã là người của trẫm, trẫm đối với ngươi tự nhiên tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn*, Vị Ương, ngươi phải nhớ kĩ những lời hôm nay của trẫm.”
(*) Tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn: không biết thì sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ.
Tạm ngừng một lát, rồi gằn từng chữ: “Ngươi nếu toàn tâm toàn ý đối đãi ta, ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi.” Thế nhưng không còn xưng trẫm.
Dạ Vị Ương trong lòng run lên, không hề cúi đầu, mà ngẩng đầu thẳng tắp chống lại hai mắt nhìn chằm chằm của Tịch Thiên Thương: “Vị Ương nhớ kĩ, nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của hoàng thượng.”
Trong mắt lộ ra vài phần ý cười, Tịch Thiên Thương cũng không tiếp tục đề tài này nữa, cầm lấy chén trà uống hai ngụm thông nhuận yết hầu, sau đó nói ra một câu làm cho Dạ Vị Ương kinh hãi như dự liệu: “Hai năm nay trẫm đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, nhưng nhẫn nại của trẫm có hạn, cho nên rót vào triều đình một ít máu tươi.”
“Còn nhớ rõ trước đây trẫm từng nói với ngươi, trẫm đã bắt được kẻ ngày ấy sai sử người ám sát ngươi ở hoàng thành?”
“Thần nhớ rõ, là chủ sự binh bộ Lương Anh.” Loại chuyện này sao có thể quên, vừa nghĩ đến tình cảnh ngày đó thiếu chút nữa bị giết, Dạ Vị Ương nhịn không được mà trong ngực phát lạnh.
Bạn đang ?
“Lương Anh kia bị trẫm cắt chức nhốt vào đại lao, nhưng đại thần tiền triều Chu Quế lại có ý bảo lãnh tính mạng hắn, mối quan hệ trong đó có lẽ ngươi cũng hiểu được.” Tựa như nhớ tới điều gì, khóe miệng Tịch Thiên Thương câu lên một mạt cười hờ hững: “Đại học sĩ Chu Quế chính là ân sư vỡ lòng của ngươi, ngươi còn nhớ rõ?”
Dạ Vị Ương thành thật trả lời, “Thần biết Đại học sĩ Chu Quế là lão sư của thần, bất quá chỉ là nghe kể lại nhưng đã quên hết.”
“Quên rất tốt, quên rất tốt, như vậy khi ngươi động thủ sẽ không có gì đắn đo.” Tịch Thiên Thương nhìn gương mặt trầm tĩnh của Dạ Vị Ương, thản nhiên nói, “Ngươi cùng Chu Quế tuy rằng từng có tình nghĩa sư đồ, nhưng hiện giờ đạo bất đồng bất tương vi mưu**, trước đây hắn muốn lấy mạng ngươi, ngươi đối với hắn cũng không cần phải khách khí.”
(**) Đạo bất đồng bất tương vi mưu: không cùng chí hướng, không thể bàn chung kế sách.
“Có một số việc ngươi mặc dù đã quên, nhưng quả thật đã từng tồn tại, nếu ngươi vẫn cảm thấy không đành lòng thì có thể trở về hỏi tổng quản của ngươi, nghe xem trước kia lão sư Chu Quế đã đối xử với đệ tử hủ lậu ngươi như thế nào.”
“Thần hiểu được, chính là hoàng thượng muốn thần làm cái gì?”
“Trẫm không muốn Chu Quế tái xuất hiện trước mặt trẫm, cũng không muốn vì thế mà bị người mượn cớ kéo xuống, việc này liền giao cho ngươi đi làm, có yêu cầu gì cứ tìm trẫm là được.” Trầm ngâm một lát, Tịch Thiên Thương mang theo tiếu ý, nói: “Ngươi có muốn biết người trong bức họa là ai?”
Di? Dạ Vị Ương nghe vậy hơi sửng sốt, cúi đầu thấp giọng nói: “Thần…”
“Sau khi sự tình Chu Quế làm tốt, trẫm chẳng những có thể lấp miệng đám lão gia khỏa phái Lương Anh sai người ám sát ngươi.” Đánh gảy lời Dạ Vị Ương, Tịch Thiên Thương chậm rãi cầm bức họa uyển trên thư án, “Trẫm… còn có thể nói cho ngươi biết người trong bức họa này là ai!”
/171
|