Thoáng ngáp một cái, Dạ Vị Ương ngồi trên luân y chán muốn chết ăn hoa quế cao, kế bên là trà hoa quả thuần hương ngon miệng, sau khi yến hội chấm dứt các sứ giả cùng đại bộ phận quan viên dưới sự hộ tống của thị vệ binh sĩ đều quay về nhà tìm mụ mụ, mà Dạ Vị Ương phụ trách quyên tiền lần này phải lưu lại “Tăng ca”.
Quan sát người phía dưới đem chứng từ quyên tiền của đám hoàng thân quốc thích, đại thần sứ giả đưa lên chỉnh lý thật tốt, Dạ Vị Ương nguyên tưởng rằng hắn có thể tạm thời về nhà nghỉ ngơi một chút, nào biết Lý công công đến truyền lời của hoàng thượng, bảo hắn ở trong phòng chờ vì có chuyện cần bàn, nhưng chờ đã mấy canh giờ, mỗi lần hỏi chỉ nói hoàng thượng đang gặp mặt đại thần chốc lát nữa mới có thể tới đây.
Ăn uống no đủ, Dạ Vị Ương di chuyển luân y ở trong phòng đi dạo, bất luận nhìn thế nào cũng chỉ là một gian phòng bình thường, chẳng có gì nổi bật.
Tầm mắt bỗng nhiên chạm đến giá sách cùng thư trác ở phía tây phòng, Dạ Vị Ương thúc luân y đi đến trước thư trác, tùy tiện kéo ra một ngăn kéo chợt thấy bên trong có một bức họa, hắn tùy ý lấy ra trải lên bàn, bất ngờ phát hiện trong bức họa cư nhiên là một nam tử, hơn nữa còn là mỹ nam tử.
Lúc đầu vừa ngắm khuôn mặt kia không phân biệt được là nam hay nữ, nhưng ngòi bút của người vẽ tranh này đem phong vận của đối phương phác họa rất tốt, đôi lông mày cân xứng với hai hàng tóc mai lộ vẻ sắc bén cùng cương nghị, mỹ mục hơi buông xuống giống như che giấu một tia ưu thương, chỗ sâu nhất trong đáy mắt thấu triệt tự uy, cả người thoạt nhìn cực kỳ thanh khiết cao quý.
Kỳ quái chính là, người trong bức họa mặc dù một đầu tóc dài tú lệ nhưng y phục trên người lại là tăng bào, trên tay còn cầm một chuỗi tràng hạt.
“Ai cho phép ngươi chạm vào đồ của trẫm?” Đột nhiên giọng nói từ đâu vang lên dọa Dạ Vị Ương nhảy dựng, hắn thế nhưng quá mức chuyên chú vào người trong tranh không cảm giác thấy trong phòng đã có thêm một người.
Dạ Vị Ương ngẩng đầu liền thấy Tịch Thiên Thương đang đứng trước mặt hắn, vốn nghĩ hoàng đế âm tình bất định vừa định nổi giận, nhưng Tịch Thiên Thương tựa hồ bị người trong bức họa thu hút mà chăm chú nhìn, ánh mắt kia Dạ Vị Ương chưa từng thấy qua mang theo chút ôn nhu cùng bi thương khó hiểu.
“Thỉnh hoàng thượng thứ tội, vi thần không biết đây là tranh của hoàng thượng.”
“Còn chưa tránh ra?” Ngữ khí tuy rằng không tốt lắm, nhưng Tịch Thiên Thương cũng không trách mắng hắn, Dạ Vị Ương vội đem bức họa bỏ xuống bên cạnh, lại đột nhiên cảm thấy diện mạo của Tịch Thiên Thương cùng nam nhân trong bức họa có chút tương tự.
Đang xuất thần, Dạ Vị Ương nghe Tịch Thiên Thương oán hận, nói: “Chuyện hôm nay tuy đã gom góp được con số không nhỏ, nhưng những lão ngoan cố đó một đám chạy đến trước mặt trẫm vừa khóc vừa nháo, thật là đáng ghét.”
Dạ Vị Ương trong lòng oán thầm, Tịch Thiên Thương lúc trước nghe xong chủ ý của hắn liền đe dọa hắn một trận, sau lại so với hắn còn tích cực hơn, nghĩ đến những lời trần từ khẳng khái của Tịch Thiên Thương trên yến hội, Dạ Vị Ương chỉ có thể nói Tịch Thiên Thương là tên hoàng đế da mặt dày tâm cơ thâm trầm, đại thần nào làm khó dễ Tịch Thiên Thương phỏng chừng không có kết cục gì tốt.
Ngồi xuống trước thư án, Tịch Thiên Thương tự rót cho mình chén trà, “Hơn nữa, bọn họ cho rằng đây là mưu ma chước quỷ ngươi bày cho trẫm.”
Dạ Vị Ương thấp giọng trả lời: “Hoàng thượng, chủ ý này vốn là của thần…”
“Nên bảo ngươi thông minh hay là ngu ngốc đây, còn chưa hiểu sao? Những kẻ đó muốn ly gián tình cảm của trẫm và ngươi a.” Thong thả uống trà, câu nói kia của Tịch Thiên Thương làm cho Dạ Vị Ương suýt tý nữa ói ra, ai muốn cùng ngươi có tình cảm, ai dám cùng ngươi có tình cảm.
“Ý của hoàng thượng là, có người nghĩ muốn… Vi thần ly khai hoàng thượng, ly khai triều đình?” Suy cho cùng mình chính là đại tham quan a, Dạ Vị Ương không cảm thấy trong triều có người nào hoan nghênh mình, so với bị phỉ nhổ còn kém không nhiều lắm.
“Những lão ngoan cố kia bất quá chỉ muốn mượn ngươi gây chuyện với trẫm mà thôi.” Buông chén trà xuống, Tịch Thiên Thương cười lạnh hết sức khinh thường, rồi hướng Dạ Vị Ương nói, “Được rồi, xem ngươi mất trí nhớ trẫm liền nói cho ngươi biết một chút.”
Muội ngươi a, sớm nên nói tiếng người đi, Dạ Vị Ương âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cùng hoàng đế nói chuyện như thế nào lại mệt như vậy a.
“Trẫm hỏi ngươi, ngươi có biết trẫm đăng cơ đến nay đã bao lâu?”
Bạn đang ?
“Ngạch _______ ” Dạ Vị Ương nhất thời bị nghẹn, hắn thật đúng là không biết!
Hết chương hai mươi hai
Quan sát người phía dưới đem chứng từ quyên tiền của đám hoàng thân quốc thích, đại thần sứ giả đưa lên chỉnh lý thật tốt, Dạ Vị Ương nguyên tưởng rằng hắn có thể tạm thời về nhà nghỉ ngơi một chút, nào biết Lý công công đến truyền lời của hoàng thượng, bảo hắn ở trong phòng chờ vì có chuyện cần bàn, nhưng chờ đã mấy canh giờ, mỗi lần hỏi chỉ nói hoàng thượng đang gặp mặt đại thần chốc lát nữa mới có thể tới đây.
Ăn uống no đủ, Dạ Vị Ương di chuyển luân y ở trong phòng đi dạo, bất luận nhìn thế nào cũng chỉ là một gian phòng bình thường, chẳng có gì nổi bật.
Tầm mắt bỗng nhiên chạm đến giá sách cùng thư trác ở phía tây phòng, Dạ Vị Ương thúc luân y đi đến trước thư trác, tùy tiện kéo ra một ngăn kéo chợt thấy bên trong có một bức họa, hắn tùy ý lấy ra trải lên bàn, bất ngờ phát hiện trong bức họa cư nhiên là một nam tử, hơn nữa còn là mỹ nam tử.
Lúc đầu vừa ngắm khuôn mặt kia không phân biệt được là nam hay nữ, nhưng ngòi bút của người vẽ tranh này đem phong vận của đối phương phác họa rất tốt, đôi lông mày cân xứng với hai hàng tóc mai lộ vẻ sắc bén cùng cương nghị, mỹ mục hơi buông xuống giống như che giấu một tia ưu thương, chỗ sâu nhất trong đáy mắt thấu triệt tự uy, cả người thoạt nhìn cực kỳ thanh khiết cao quý.
Kỳ quái chính là, người trong bức họa mặc dù một đầu tóc dài tú lệ nhưng y phục trên người lại là tăng bào, trên tay còn cầm một chuỗi tràng hạt.
“Ai cho phép ngươi chạm vào đồ của trẫm?” Đột nhiên giọng nói từ đâu vang lên dọa Dạ Vị Ương nhảy dựng, hắn thế nhưng quá mức chuyên chú vào người trong tranh không cảm giác thấy trong phòng đã có thêm một người.
Dạ Vị Ương ngẩng đầu liền thấy Tịch Thiên Thương đang đứng trước mặt hắn, vốn nghĩ hoàng đế âm tình bất định vừa định nổi giận, nhưng Tịch Thiên Thương tựa hồ bị người trong bức họa thu hút mà chăm chú nhìn, ánh mắt kia Dạ Vị Ương chưa từng thấy qua mang theo chút ôn nhu cùng bi thương khó hiểu.
“Thỉnh hoàng thượng thứ tội, vi thần không biết đây là tranh của hoàng thượng.”
“Còn chưa tránh ra?” Ngữ khí tuy rằng không tốt lắm, nhưng Tịch Thiên Thương cũng không trách mắng hắn, Dạ Vị Ương vội đem bức họa bỏ xuống bên cạnh, lại đột nhiên cảm thấy diện mạo của Tịch Thiên Thương cùng nam nhân trong bức họa có chút tương tự.
Đang xuất thần, Dạ Vị Ương nghe Tịch Thiên Thương oán hận, nói: “Chuyện hôm nay tuy đã gom góp được con số không nhỏ, nhưng những lão ngoan cố đó một đám chạy đến trước mặt trẫm vừa khóc vừa nháo, thật là đáng ghét.”
Dạ Vị Ương trong lòng oán thầm, Tịch Thiên Thương lúc trước nghe xong chủ ý của hắn liền đe dọa hắn một trận, sau lại so với hắn còn tích cực hơn, nghĩ đến những lời trần từ khẳng khái của Tịch Thiên Thương trên yến hội, Dạ Vị Ương chỉ có thể nói Tịch Thiên Thương là tên hoàng đế da mặt dày tâm cơ thâm trầm, đại thần nào làm khó dễ Tịch Thiên Thương phỏng chừng không có kết cục gì tốt.
Ngồi xuống trước thư án, Tịch Thiên Thương tự rót cho mình chén trà, “Hơn nữa, bọn họ cho rằng đây là mưu ma chước quỷ ngươi bày cho trẫm.”
Dạ Vị Ương thấp giọng trả lời: “Hoàng thượng, chủ ý này vốn là của thần…”
“Nên bảo ngươi thông minh hay là ngu ngốc đây, còn chưa hiểu sao? Những kẻ đó muốn ly gián tình cảm của trẫm và ngươi a.” Thong thả uống trà, câu nói kia của Tịch Thiên Thương làm cho Dạ Vị Ương suýt tý nữa ói ra, ai muốn cùng ngươi có tình cảm, ai dám cùng ngươi có tình cảm.
“Ý của hoàng thượng là, có người nghĩ muốn… Vi thần ly khai hoàng thượng, ly khai triều đình?” Suy cho cùng mình chính là đại tham quan a, Dạ Vị Ương không cảm thấy trong triều có người nào hoan nghênh mình, so với bị phỉ nhổ còn kém không nhiều lắm.
“Những lão ngoan cố kia bất quá chỉ muốn mượn ngươi gây chuyện với trẫm mà thôi.” Buông chén trà xuống, Tịch Thiên Thương cười lạnh hết sức khinh thường, rồi hướng Dạ Vị Ương nói, “Được rồi, xem ngươi mất trí nhớ trẫm liền nói cho ngươi biết một chút.”
Muội ngươi a, sớm nên nói tiếng người đi, Dạ Vị Ương âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cùng hoàng đế nói chuyện như thế nào lại mệt như vậy a.
“Trẫm hỏi ngươi, ngươi có biết trẫm đăng cơ đến nay đã bao lâu?”
Bạn đang ?
“Ngạch _______ ” Dạ Vị Ương nhất thời bị nghẹn, hắn thật đúng là không biết!
Hết chương hai mươi hai
/171
|