Vài ngày đã qua, Văn Sơn cũng không có suy nghĩ gì nhiều. Hắn vẫn buổi sáng luyện quyền, thời gian rảnh rỗi thì dùng chúng đến rèn vũ khí giúp lão Đường nhận chút tiền công mang thức ăn cho bọn tiểu hài tử vô gia cư. Văn Sơn cũng không để ý thời gian lúc này đã qua nửa tháng rồi. Trong vòng nửa tháng này thì lão già Đường Tam cùng với thiếu nữ áo trắng Lung Linh hay cũng ra ngoài.
Điều kỳ lạ làm cho Văn Sơn không hiểu là Lung Linh đối với cuộc sống trước kia của hắn có đặc biệt hứng thú. Tuy nhiên khi hắn muốn hỏi nàng về quá khứ của nàng thì nàng lai ấp úng qua loa với hắn. Nàng cũng không có nói quá nhiều. Hắn chẳng qua biết được nàng có thân phận là Mục Lung Linh. Ánh mắt của hắn đánh giá nàng thấy được khí chất của nàng bất phàm ngoài ra Vân Phỉ Phỉ mặc dù bê ngoài thân như tỷ muội nhưng hắn thấy được giữa hai người vẫn có khoảng cách. Đối với Mục Lung Linh thì Vân Phỉ Phỉ tỏ ra cực kỳ kính trọng.
Ánh trăng tròn vằng vặc trên bầu trời. Ngày hôm nay chính là ngày mà hai mặt trăng xuất hiện. Sóng ánh sáng của chúng sinh ra cộng hưởng xuất hiện một màu xanh ngọc bích. Không giống như dùng màu hòa vào nhau giống như màu xanh hòa vào màu vàng sẽ ra màu xanh lá. Mà thêm màu vàng nữa sẽ trở thành màu xanh non. Hai loại ánh trăng màu bạc và màu xanh lá cộng hưởng khiến chúng sinh ra một màu xanh ngọc bích.
Đứng trên núi ở sau Văn gia, Văn Sơn ngẩng lên đầu nhìn về phía hai hình mặt trăng to lớn, đôi mắt của Văn Sơn lẳng lặng đứng ở phía trên cao nhìn xuống phía dưới. Ánh sáng màu ngọc bích trải khắp nơi khiến cho cả mặt đất, lầu các phát ra vẻ đẹp mê người giống như một viên ngọc bích vô cùng lớn.
“Ngao”
Bất chợt một cột sáng kim quang từ trong Văn gia phóng lên trời. Đó chính là một tiếng gầm gữ cực lớn. Không phải là một cột sáng mà là hai cột sáng có màu vàng kim sắc. Với mắt người bình thường có lẽ rất khó phân biệt nhưng với đôi mắt tinh nhạy của Văn Sơn có thể nhìn ra.
Hai cột sáng này đan xen vào nhau hơn nữa không ngờ lại còn đồng thời đạt đến ánh sáng chói lọi. Nó phát ra chưa đến vài khắc sau đó lập tức thu liễm lại. Văn Sơn hoàn toàn kinh hãi vội vã chạy về phía đại viện của Văn gia.
Tại một căn phòng khác của phòng đấu giá Vân gia, một thiếu nữ khe khẽ thở dài một hơi. Hắn nhìn ở trên bàn bói đi bói lại cũng khẳng định một điều rằng Văn Sơn sinh ra vốn không có võ hồn làm cho nàng thở dài một hơi. Đột nhiên một tiếng kêu lớn vang lên, ánh mắt của thiếu nữ bị âm thanh nơi này phát ra. Nàng ngay lập tức chạy ra cửa xổ phát hiện được cột sáng khủng bố phóng thẳng lên trời.
Khuôn mặt của thiếu nữ cực kỳ kinh hãi hô lên: “Có người tại hậu thiên thức tỉnh võ hồn hơn nữa còn là song sinh võ hồn! Hướng đó chính là của Văn gia. Chẳng lẽ…” Khuôn mặt của vị thiếu nữ này cực kỳ âm trầm.
Nàng hít một hơi sau đó lên tiếng nói: “Trần lão!”
Ngay lập tức một vị lão nhân mặc áo bào đen xuất hiện trước mặt nàng. Lão nhân này cực kỳ cung kính đối với thiếu nữ nói: “Trần lão, khởi hành… Chúng ta thử đến Văn gia một chuyến!”
Tại một chỗ khác Văn Sơn vọt vào trong đại viện của Văn gia. Hắn vội vàng lên tiếng hỏi mấy tên thị vệ nói: “Chuyện gì xảy ra?” Thấy được cả đám thị vệ cực kỳ khẩn trương. Toàn bộ họ đều phòng thủ tại Văn gia cực kỳ tốt. Cả Văn gia tiến vào phòng vệ cao nhất.
Một vị hộ vệ ngay lập tức cung kính nói: “Đây là lệnh của gia chủ muốn chúng ta giới nghiêm. Đại thiếu gia ngài đã trở về rồi như vậy ta theo lệnh gia chủ dẫn thiếu gia qua đó coi!” Trong giọng nói của tên hộ vệ này không có chút cung kính nào cả, Hắn đối với Văn Sơn hoàn toàn xa lạ giống như người bình thường không cung kính cùng chẳng xiểm nịnh.
Hai tay Văn Sơn chắp lại bình thản mỉm cười nói: “Vậy làm phiền rồi!” Vị hộ vệ này đem Văn Sơn dẫn đi.
Theo một con đường đá nhỏ cùng với những hàng cây trải dài xung quanh, cả khu vực xuất hiện hoa thơm cỏ lạ. Bởi vì vẫn trong mùa xuân nên hoa cỏ đua nhau nở khắp nơi. Văn Sơn theo tên hộ vệ tiến vào bên trong biệt viện điều làm cho hắn giật mình là chỗ mà hắn tiến vào chính là chỗ dành cho các tử tôn dòng chính của Văn gia sống. Khóe miệng Văn Sơn cong lên, hắn có chút tò mò không biết chuyện gì xảy ra.
Một đám trưởng lão cùng phụ thân và các vị cấp bậc cao trong gia tộc đều tụ tập tại biệt viện. Tại biệt viện này thì đen đuôc sáng choang. Văn Sơn giật mình phát hiện được toàn bộ mọi người đều tập trung tại biệt viện của Văn Long. Điều này làm cho Văn Sơn nhíu mày lại.
Đám hộ vệ canh trước cửa cũng rất im lặng cũng không có ngăn cản Văn Sơn tiến vào. Văn Sơn tiến vào bên trong thì thấy được toàn bộ đám người lớn tuổi đều im lặng. Ngay cả Văn gia là Văn Vũ Nhi và Văn Ngọc xuất hiện. Đối với sự có mặt của Văn Sơn thì Văn Ngọc cau mày lại trên mặt biểu hiện vẻ không vui. Văn Vũ Nhi chỉ mỉm cười nhìn hắn gật đầu một cái.
Văn Sơn chỉ bình thản đáp lại nàng bằng cái gật đầu. Ánh mắt của hắn quét về phía giường của Văn Long. Hắn thấy được hư ảo hai món đồ đang bay lơ lửng trên đầu Văn Long. Lúc này Văn Long đang ngồi xếp bằng nhắm mắt lại tĩnh tâm. Hai món đồ hoàng kim giáp cùng với một con rắn có bốn chân, hai sừng hươu, mỗi chân có năm cái móng, đôi mắt mở to tròn, ấn chứa khí tức mạnh mẽ. Con rồng tỏ ra cực kỳ cao ngạo giống như sống động nhìn về phía mọi người.
Tất cả mọi người trong mắt của con rồng bé nhỏ này chính là những sinh vật hạ đẳng nhất. Nó coi thương tất cả mọi người ở đây. Tuy nhiên con rồng khí quét qua Văn Sơn thì toàn thân nó run lên lẩy bẩy. Đối với mọi người thì nó chính là chúa tể cao cao tại thượng nhưng khi nhìn thấy Văn Sơn nó chẳng khác nào nhìn thấy được vị chí tôn đứng ở đài cao chót vót nhìn nó như nhìn một con kiến hôi.
Con rồng không dám bộc lộ ra vẻ cao ngạo khinh bỉ người khác nữa mà ngoan ngoãn dịu dạng bay xung quanh Văn Long. Bộ hoàng kim giáp cũng lơ lửng xoay tròn trên đầu của hắn. Bộ kim giáp ngoài phát ra kim sắc còn lập lòe vài tia ánh sáng khác. Tuy nhiên chỉ vài người trong đó có Văn Vũ Nhi cảm giác được sự thay đổi của con kim long này. Văn Sơn nhíu mày lại phát hiện được bộ kim giáp này còn khá khác lạ.
Trong lúc này Văn Quyền đã không nhịn được nhìn về phía mấy vị trưởng lão nên tiếng hỏi: “Quả thực chính là võ hồn kim long của Văn gia chúng ta hay sao?” Hắn hít một hơi thật sâu sau đó thở dài ra: “Không những có võ hồn kim long còn có song sinh võ hồn lại mà còn có võ hồn hoàng kim giáp của Văn gia chúng ta. Chẳng lẽ đây chính là trời phú cho Văn gia chúng ta!”
Đột nhiên Văn Sơn cảm giác như trời đất sụp đổ. Hắn thực sự có chút đau lòng. Tại sao Văn Long lại có thể thức tỉnh vậy mà hắn lại không thức tỉnh võ hồn. Trong con mắt của Văn Sơn tràn đầy oán độc nhìn về phía Văn Long. Thấy được đôi mắt oán độc cùng sát khí từ người Văn Sơn, con kim long run lên lẩy bẩy vội vã chui tọt vào trong người của Văn Long.
Thấy được ánh mắt oán độc của Văn Sơn thì Văn Quyền vội vàng hô lên một tiếng: “Sơn Nhi!”. Văn Sơn từ cơn mê giật mình tỉnh lại. Hắn xoa xoa hai huyệt thái dương cúi đầu xuống một chút. Văn Vũ Nhi thấy được Văn Sơn đối với Văn Long xuất hiện oán trách, ghen ghét thì trong lòng nàng có chút không thoải mái. Dù sao Văn Sơn đối với nàng cũng khá tốt đáng tiếc hắn không có võ hồn thế nên nàng mới lựa chọn Văn Long. Còn vì sao nàng biết Văn Long có võ hồn chính là bí mật của nàng.
Văn Vũ Nhi cũng đã nhận định Văn Long sau này sẽ trở thành nam nhân của nàng. Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào đánh chủ ý xấu với Văn Long. Nếu như Văn Sơn có ý định làm hại nàng vậy thì đừng trách nàng không khách khí với hắn.
Ở trên một cánh cây cực lớn đứng hai bóng người với nhau. Lão già mặc áo đen nhỏ giọng tiền hành truyền âm đối với thiếu nữ mặc y phục màu trắng tinh khôi: “Tiểu thư, cẩn thận ở đây ngoài ta ra còn có một cao thủ khác!”
Thân mình thiếu nữ khẽ giật mình, nàng cau mày lại lên tiếng hỏi: “Trần Lão, hắn rất mạnh sao?”
Lão già lắc lắc đầu lên tiếng nói: “Không so với lão phu yếu hơn hẳn là lĩnh vực sơ kỳ. Lão phu giết hắn không khó nhưng lại cực kỳ rắc rối! Chỉ cần chúng ta không động hắn cũng sẽ không động!”
Nghe thấy vậy vj thiếu nữ mặc áo trắng xinh đẹp gật đầu. Sau một lúc quan sát về phía khu vực trong phòng nàng cực kỳ kinh hãi lên tiếng nói: “Thật không ngờ Long gia lại ẩn cư tại một nơi như thế này! Hơn nữa còn đổi tên Long gia thành Văn gia. Nhiều năm như vậy Long gia vỗn đã không còn tồn tại. Không nghĩ đến tại thời hậu bối lại có người phản tổ thức tỉnh võ hồn ngũ trảo kim long. Ngoài ra lại là một song sinh võ hồn có hoàng kim giáp. Võ hồn này không những không xung khắc với võ hồn kim long mà còn khiến cho cả hai tăng lên uy lực mạnh mẽ!”
Ánh mắt của nàng lấp lóe ra bảy màu nhìn vào phía trong nhà sau đó cười nói: “Không ngờ lại xuất hiện người của Phượng Hoàng thế gia ở nơi này!” Sau khi thu hồi lại thất sắc lung linh nhãn thì Mục Lung Linh lại tiếp tục nói: “Không ngờ nàng cũng là tiên thiên song sinh võ hồn. Từ trước đến nay võ hồn hỏa phượng hoàng cùng với võ hồn kim long vốn luôn luôn cảm ứng được với nhau. Hai người có võ hồn sẽ cảm giác được bản thân đối với nhau vô cùng thân thiết. Dù võ hồn của người thanh niên bên kia dù chưa từng thức tỉnh thì võ hồn của nàng cũng sẽ cảm ứng được sự tồn tại của võ hồn kim long!”
Đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ hơi mím lại sau đó nàng nhíu mày tò mò hỏi: “Di hắn chính là Văn Sơn sao hắn lại tới nơi này?” Một vị thiếu niên bước vào trong phòng. Người này nàng vô cùng quen thuộc chính là Văn Sơn, đại thiếu gia của Văn gia. Nàng mới nhớ ra hắn là đại thiếu gia của Văn gia nên có mặt ở nơi này cũng không có gì. Văn Sơn bước vào phía bên trong ánh mắt quét về phía Văn Long. Bởi vì thấy được kim long sinh ra sợ hãi, thiếu nữ cau mày tò mò hỏi: “Hình như võ hồn kim long đối với Văn Sơn sinh ra sợ hải?”
Khi mà thấy được Văn Long có được song sinh võ hồn thì Văn Sơn oán hận tức giận đau lòng cũng không cam lòng. Khi được Văn Quyền nhắc nhở hắn mới thu hồi lại sát khí của mình. Đôi mắt của hắn cảm giác nhức mỏi. hắn lắc lắc đầu sau đó mở miệng nói: “Phụ thân ta không được khỏe ta muốn về nghỉ?”
Văn Quyền sao không biết trong lòng của Văn Sơn nghĩ gì. Rõ ràng cùng sinh ra không có võ hồn nhưng Văn Long lại thức tỉnh võ hồn trong khi Văn Sơn thì không. Đúng là ông trời không có mắt mà trong khi Văn Sơn điên cuồng rèn luyện chẳng đổi được chút nào. Văn Sơn sau khi rời khỏi cửa của nhà Văn Long hắn cảm giác được đôi mắt đau nhói.
Đó là cảm giác như thế nào hắn không biết. Một lần nữa con người của hắn biến thành màu đỏ, nó hóa thành hình ngôi sao sáu cánh, ở bên trong ngôi sao sáu cánh là hình tròn đen kia. Hiện giờ chúng lại một lần nữa thay đổi. Chúng vẫn giữ nguyên như vậy nhưng hình ngôi sao nhanh chóng nhỏ lại. Ở sáu góc của hình ngôi sao xuất hiện một cái dấu phảy màu đen lớn. Tổng cộng có tất cả sáu dấu phẩy màu đen lận.
Một lần nữa Văn Sơn lại có thể nhìn được 360 độ không có góc chết. Hắn có thể nhìn xuyên suốt mọi vật. Văn Sơn giật mình kinh hãi. Ánh mắt của hắn quét qua không khí dừng lại ở một mái nhà khá lớn gần đó. Ngay sau đó hắn lại chuyển qua một cái cây khá lớn có một lão già cùng với một vị thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp đứng đỏ. Hắn buột miệng lên tiếng nói: “Mục Lung Linh!”
Con mắt của Văn Sơn hoàn toàn rơi vào Mục Lung Linh. Nàng hoàn toàn bị đơ người bởi vì con mắt cực kỳ tà dị của hắn. Nàng đã từng thấy võ hồn là một con mắt nhưng chưa từng bao giờ thấy được loại võ hồn có con mắt như thế này. Nàng cực kỳ tò mò bởi vì con mắt này chính là võ hồn của hắn sao. Tuy nhiên nàng nhìn ra được đây rõ ràng không phải là võ hồn phụ thể thực sự làm cho nàng có cảm giác quái dị.
Cảm giác này cực kỳ khó giải thích, Văn Sơn cảm giác được mình có thể nhìn xa đến mấy trăm dặm hơn nữa còn không có bất cứ trở ngại nào. Cái cảm giác mình giống như có thiên nhãn vậy. Hắn có thể phát hiện được ra những khoảng cách nhỏ nhất. Ngay cả quần áo nữ nhân cũng có thể nhìn xuyên. Hắn còn thấy được một vị nam tử đang hì hục trên người nữ nhân khác mà ra sức cày cấy. Đầu của Văn Sơn cảm giác được đau nhói.
Trời đất bắt đầu quay cuồng. Cảm giác choáng váng rơi vào trong đầu cảu hắn. Hắn ngay lập tức gục xuống phía dưới đất. Hắn hoàn toàn lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh. Hắn không biết được đôi mắt này đã hoàn toàn rơi vào trong mắt của Mục Lung Linh.
Hai mặt trang lên cao, trong căn phòng sang trọng của phòng đấu giá Vân gia. Một thiếu nữ mặc quần áo trắng tinh xảo chạm nhẹ lên phòng. Khuôn mặt của nàng biến đổi không ngừng lúc thì nàng nhíu mày lúc thì nàng suy tư biến đủ mọi cảm xúc phức tạp.
Sau hơn nửa ngày vị thiếu nữ mày mới chịu lên tiếng nói: “Trần lão!”
Ở trong tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện một vị lão già mặc áo bào xám, hắn cực kỳ cung kính với vị thiếu nữ này: “Tiểu thư, có việc gì dặn dò lão hủ?”
Hai hàm răng của vị thiếu nữ xinh đẹp Lung Linh kia khẽ cắn lại vào với nhau. Nàng đột nhiên lên tiếng nói: “Trần lão đi chuẩn bị cho ta một thế thân! Ta… ta muốn thực thi kế hoạch kia. Ta… ta quyết định rồi ta sẽ trở thành nữ nhân của hắn!” Hai má của Lung Linh trở thành đỏ ửng như ứ máu.
Lão già thấy vậy thì khe khẽ thở dài ra một hơi nói: “Vâng!”
Tại một căn phòng nhỏ của Văn gia, cả căn phòng giản dị nhưng trang nhã cùng khá sạch sẽ. Một vị thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu lam đang đứng trước cửa hô lên: “Băng lão truyện này có thật hay không?”
Ở phía sau lưng của nàng xuất hiện một vị lão già mặc áo đen. Lão già mở miệng khàn khàn nói ra: “Tiểu thư việc này xác thực! Trong đình viện của Văn gia xuất hiện hai người. Trong đó một người có thực lực ta nhìn không thấu. Hắn so với ta cao hơn rất nhiều. Tuy nhiên hình như họ đối với thiếu gia Văn Long không có bất cứ địch ý gì nhưng ta lại cảm giác được họ đối với Văn Sơn, đại thiếu gia của Văn gia cực kỳ để ý. Ngoài ra hình như Văn Sơn còn phát hiện được chỗ lão phu ẩn núp!”
Nghe thấy vậy vị thiếu nữ xinh đẹp này cực kỳ kinh ngạc. Trong con mắt lóe lên một tia sáng sau đó nàng hít một hơi nói: “Văn Long ca ca hiện giờ đã thức tỉnh võ hồn kim long. Ta sẽ không để cho bất cứ ai làm hại Văn Long ca ca dù cho đó là ai đi nữa!” Bàn tay của thiếu nữ nắm chặt lại. Sau một lúc nàng thở ra bàn tay vuốt tóc của mình một cách nhẹ nhàng nói: “Nếu như Văn Sơn hắn đối với Văn Long ca ca có bất cứ ý định xấu gì vậy thì dù hắn có là đại nhi tử của tộc trưởng Văn Quyền ta cũng khách khí. Đến lúc đó Băng lão cứ thẳng thừng làm việc không cần cố kị.”
Lão già khom người cúi đầu hành lễ nói: “Vâng! tiểu thư, lão đã biết phải làm gì!”
Con ngươi xinh đẹp của vị thiếu nữ này nhìn lên bầu trời xa xăm sau đó khe khẽ lẩm bẩm: “Văn Sơn xin lỗi ngươi! Mặc dù Vũ Nhi biết ngươi đối với Vũ Nhi rất tốt nhưng chúng ta chỉ định cả đời này không thể nào đến với nhau. Ngươi chính là phế vật không có võ hồn mà Văn Long ca ca chính là song sinh võ hồn. Nếu như ngươi có song sinh võ hồn giống như Văn Long ca ca có lẽ chúng ta sẽ khác. Nếu như ngươi đối với Văn Long ca ca có bất cứ hành động xấu nào thì đừng trách Vũ Nhi vô tình!”
Thiếu nữ khe khẽ thở ra sau đó hướng về phía lão già lên tiếng nói: “Băng lão cho người bí mật tìm hiểu thân phận đám người đã tới đây hôm nay! Ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ chuyện gì bất lợi xảy ra với Văn Long ca ca!”
Lão già khom người gật đậu nói: “Vâng, tiểu thư!” Bàn tay thiếu nữ phẩy phẩy, lão già biến mất trong không khí.
Thiếu nữ nhìn lên bầu trời khe khẽ lẩm bẩm nói: “Văng Long ca ca. Đây là những điều mà Vũ Nhi có thể làm cho ca ca mà thôi!”
Văn Vũ Nhi lại nhớ được trước kia cuộc sống của hai người. Văn Sơn đối với nàng vô cùng tốt nhưng nàng lại không thích hắn. Đã vậy tên bỉ ổi này còn muốn dở trò đồ bại với nàng. Tuy nhiên Văn Long lại khác, nàng cảm nhận được võ hồn kim long cộng hưởng với võ hồn phượng hoàng của nàng khiến cho nàng yêu thích Văn Long. Thế nên trong khi Văn Long gọi cái gì là xoa bóp thì nàng không có phản đối hắn đối với nàng xoa bóp.
Ngoài ra mặt ngoài nàng nhìn về phía Văn Sơn nhưng cực kỳ khinh bỉ. Tên này thường rõ ràng hay theo dõi nàng đợi đến khi nàng gặp rắc rối ngay lập tức xứng anh hùng nhảy ra cứu nàng. Mặc dù nàng có chút cảm động bởi những hành động của hắn nhưng cảm động là cảm động quan hệ của nàng cùng với hắn tuyệt đối là không thể nào. Văn Long có võ hồn kim long nên nàng chọn đời đã lựa chọn Văn Long nhất định trở thành trượng phu của nàng. Ngoài ra mẫu thân nàng cũng đã nhắc nhở chỉ có nam nhân của nàng mới có thể sờ mó thân thể của nàng. Chính vì lý do này mà nàng quyết Văn Long trở thành trượng phu của nàng. Với khả năng của song sinh võ hồn của Văn Long thì khả năng hắn trở thành trượng phu của nàng vẫn là cực lớn. Đối với phế vật Văn Sơn thì nàng cực kỳ coi thường.
Điều kỳ lạ làm cho Văn Sơn không hiểu là Lung Linh đối với cuộc sống trước kia của hắn có đặc biệt hứng thú. Tuy nhiên khi hắn muốn hỏi nàng về quá khứ của nàng thì nàng lai ấp úng qua loa với hắn. Nàng cũng không có nói quá nhiều. Hắn chẳng qua biết được nàng có thân phận là Mục Lung Linh. Ánh mắt của hắn đánh giá nàng thấy được khí chất của nàng bất phàm ngoài ra Vân Phỉ Phỉ mặc dù bê ngoài thân như tỷ muội nhưng hắn thấy được giữa hai người vẫn có khoảng cách. Đối với Mục Lung Linh thì Vân Phỉ Phỉ tỏ ra cực kỳ kính trọng.
Ánh trăng tròn vằng vặc trên bầu trời. Ngày hôm nay chính là ngày mà hai mặt trăng xuất hiện. Sóng ánh sáng của chúng sinh ra cộng hưởng xuất hiện một màu xanh ngọc bích. Không giống như dùng màu hòa vào nhau giống như màu xanh hòa vào màu vàng sẽ ra màu xanh lá. Mà thêm màu vàng nữa sẽ trở thành màu xanh non. Hai loại ánh trăng màu bạc và màu xanh lá cộng hưởng khiến chúng sinh ra một màu xanh ngọc bích.
Đứng trên núi ở sau Văn gia, Văn Sơn ngẩng lên đầu nhìn về phía hai hình mặt trăng to lớn, đôi mắt của Văn Sơn lẳng lặng đứng ở phía trên cao nhìn xuống phía dưới. Ánh sáng màu ngọc bích trải khắp nơi khiến cho cả mặt đất, lầu các phát ra vẻ đẹp mê người giống như một viên ngọc bích vô cùng lớn.
“Ngao”
Bất chợt một cột sáng kim quang từ trong Văn gia phóng lên trời. Đó chính là một tiếng gầm gữ cực lớn. Không phải là một cột sáng mà là hai cột sáng có màu vàng kim sắc. Với mắt người bình thường có lẽ rất khó phân biệt nhưng với đôi mắt tinh nhạy của Văn Sơn có thể nhìn ra.
Hai cột sáng này đan xen vào nhau hơn nữa không ngờ lại còn đồng thời đạt đến ánh sáng chói lọi. Nó phát ra chưa đến vài khắc sau đó lập tức thu liễm lại. Văn Sơn hoàn toàn kinh hãi vội vã chạy về phía đại viện của Văn gia.
Tại một căn phòng khác của phòng đấu giá Vân gia, một thiếu nữ khe khẽ thở dài một hơi. Hắn nhìn ở trên bàn bói đi bói lại cũng khẳng định một điều rằng Văn Sơn sinh ra vốn không có võ hồn làm cho nàng thở dài một hơi. Đột nhiên một tiếng kêu lớn vang lên, ánh mắt của thiếu nữ bị âm thanh nơi này phát ra. Nàng ngay lập tức chạy ra cửa xổ phát hiện được cột sáng khủng bố phóng thẳng lên trời.
Khuôn mặt của thiếu nữ cực kỳ kinh hãi hô lên: “Có người tại hậu thiên thức tỉnh võ hồn hơn nữa còn là song sinh võ hồn! Hướng đó chính là của Văn gia. Chẳng lẽ…” Khuôn mặt của vị thiếu nữ này cực kỳ âm trầm.
Nàng hít một hơi sau đó lên tiếng nói: “Trần lão!”
Ngay lập tức một vị lão nhân mặc áo bào đen xuất hiện trước mặt nàng. Lão nhân này cực kỳ cung kính đối với thiếu nữ nói: “Trần lão, khởi hành… Chúng ta thử đến Văn gia một chuyến!”
Tại một chỗ khác Văn Sơn vọt vào trong đại viện của Văn gia. Hắn vội vàng lên tiếng hỏi mấy tên thị vệ nói: “Chuyện gì xảy ra?” Thấy được cả đám thị vệ cực kỳ khẩn trương. Toàn bộ họ đều phòng thủ tại Văn gia cực kỳ tốt. Cả Văn gia tiến vào phòng vệ cao nhất.
Một vị hộ vệ ngay lập tức cung kính nói: “Đây là lệnh của gia chủ muốn chúng ta giới nghiêm. Đại thiếu gia ngài đã trở về rồi như vậy ta theo lệnh gia chủ dẫn thiếu gia qua đó coi!” Trong giọng nói của tên hộ vệ này không có chút cung kính nào cả, Hắn đối với Văn Sơn hoàn toàn xa lạ giống như người bình thường không cung kính cùng chẳng xiểm nịnh.
Hai tay Văn Sơn chắp lại bình thản mỉm cười nói: “Vậy làm phiền rồi!” Vị hộ vệ này đem Văn Sơn dẫn đi.
Theo một con đường đá nhỏ cùng với những hàng cây trải dài xung quanh, cả khu vực xuất hiện hoa thơm cỏ lạ. Bởi vì vẫn trong mùa xuân nên hoa cỏ đua nhau nở khắp nơi. Văn Sơn theo tên hộ vệ tiến vào bên trong biệt viện điều làm cho hắn giật mình là chỗ mà hắn tiến vào chính là chỗ dành cho các tử tôn dòng chính của Văn gia sống. Khóe miệng Văn Sơn cong lên, hắn có chút tò mò không biết chuyện gì xảy ra.
Một đám trưởng lão cùng phụ thân và các vị cấp bậc cao trong gia tộc đều tụ tập tại biệt viện. Tại biệt viện này thì đen đuôc sáng choang. Văn Sơn giật mình phát hiện được toàn bộ mọi người đều tập trung tại biệt viện của Văn Long. Điều này làm cho Văn Sơn nhíu mày lại.
Đám hộ vệ canh trước cửa cũng rất im lặng cũng không có ngăn cản Văn Sơn tiến vào. Văn Sơn tiến vào bên trong thì thấy được toàn bộ đám người lớn tuổi đều im lặng. Ngay cả Văn gia là Văn Vũ Nhi và Văn Ngọc xuất hiện. Đối với sự có mặt của Văn Sơn thì Văn Ngọc cau mày lại trên mặt biểu hiện vẻ không vui. Văn Vũ Nhi chỉ mỉm cười nhìn hắn gật đầu một cái.
Văn Sơn chỉ bình thản đáp lại nàng bằng cái gật đầu. Ánh mắt của hắn quét về phía giường của Văn Long. Hắn thấy được hư ảo hai món đồ đang bay lơ lửng trên đầu Văn Long. Lúc này Văn Long đang ngồi xếp bằng nhắm mắt lại tĩnh tâm. Hai món đồ hoàng kim giáp cùng với một con rắn có bốn chân, hai sừng hươu, mỗi chân có năm cái móng, đôi mắt mở to tròn, ấn chứa khí tức mạnh mẽ. Con rồng tỏ ra cực kỳ cao ngạo giống như sống động nhìn về phía mọi người.
Tất cả mọi người trong mắt của con rồng bé nhỏ này chính là những sinh vật hạ đẳng nhất. Nó coi thương tất cả mọi người ở đây. Tuy nhiên con rồng khí quét qua Văn Sơn thì toàn thân nó run lên lẩy bẩy. Đối với mọi người thì nó chính là chúa tể cao cao tại thượng nhưng khi nhìn thấy Văn Sơn nó chẳng khác nào nhìn thấy được vị chí tôn đứng ở đài cao chót vót nhìn nó như nhìn một con kiến hôi.
Con rồng không dám bộc lộ ra vẻ cao ngạo khinh bỉ người khác nữa mà ngoan ngoãn dịu dạng bay xung quanh Văn Long. Bộ hoàng kim giáp cũng lơ lửng xoay tròn trên đầu của hắn. Bộ kim giáp ngoài phát ra kim sắc còn lập lòe vài tia ánh sáng khác. Tuy nhiên chỉ vài người trong đó có Văn Vũ Nhi cảm giác được sự thay đổi của con kim long này. Văn Sơn nhíu mày lại phát hiện được bộ kim giáp này còn khá khác lạ.
Trong lúc này Văn Quyền đã không nhịn được nhìn về phía mấy vị trưởng lão nên tiếng hỏi: “Quả thực chính là võ hồn kim long của Văn gia chúng ta hay sao?” Hắn hít một hơi thật sâu sau đó thở dài ra: “Không những có võ hồn kim long còn có song sinh võ hồn lại mà còn có võ hồn hoàng kim giáp của Văn gia chúng ta. Chẳng lẽ đây chính là trời phú cho Văn gia chúng ta!”
Đột nhiên Văn Sơn cảm giác như trời đất sụp đổ. Hắn thực sự có chút đau lòng. Tại sao Văn Long lại có thể thức tỉnh vậy mà hắn lại không thức tỉnh võ hồn. Trong con mắt của Văn Sơn tràn đầy oán độc nhìn về phía Văn Long. Thấy được đôi mắt oán độc cùng sát khí từ người Văn Sơn, con kim long run lên lẩy bẩy vội vã chui tọt vào trong người của Văn Long.
Thấy được ánh mắt oán độc của Văn Sơn thì Văn Quyền vội vàng hô lên một tiếng: “Sơn Nhi!”. Văn Sơn từ cơn mê giật mình tỉnh lại. Hắn xoa xoa hai huyệt thái dương cúi đầu xuống một chút. Văn Vũ Nhi thấy được Văn Sơn đối với Văn Long xuất hiện oán trách, ghen ghét thì trong lòng nàng có chút không thoải mái. Dù sao Văn Sơn đối với nàng cũng khá tốt đáng tiếc hắn không có võ hồn thế nên nàng mới lựa chọn Văn Long. Còn vì sao nàng biết Văn Long có võ hồn chính là bí mật của nàng.
Văn Vũ Nhi cũng đã nhận định Văn Long sau này sẽ trở thành nam nhân của nàng. Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào đánh chủ ý xấu với Văn Long. Nếu như Văn Sơn có ý định làm hại nàng vậy thì đừng trách nàng không khách khí với hắn.
Ở trên một cánh cây cực lớn đứng hai bóng người với nhau. Lão già mặc áo đen nhỏ giọng tiền hành truyền âm đối với thiếu nữ mặc y phục màu trắng tinh khôi: “Tiểu thư, cẩn thận ở đây ngoài ta ra còn có một cao thủ khác!”
Thân mình thiếu nữ khẽ giật mình, nàng cau mày lại lên tiếng hỏi: “Trần Lão, hắn rất mạnh sao?”
Lão già lắc lắc đầu lên tiếng nói: “Không so với lão phu yếu hơn hẳn là lĩnh vực sơ kỳ. Lão phu giết hắn không khó nhưng lại cực kỳ rắc rối! Chỉ cần chúng ta không động hắn cũng sẽ không động!”
Nghe thấy vậy vj thiếu nữ mặc áo trắng xinh đẹp gật đầu. Sau một lúc quan sát về phía khu vực trong phòng nàng cực kỳ kinh hãi lên tiếng nói: “Thật không ngờ Long gia lại ẩn cư tại một nơi như thế này! Hơn nữa còn đổi tên Long gia thành Văn gia. Nhiều năm như vậy Long gia vỗn đã không còn tồn tại. Không nghĩ đến tại thời hậu bối lại có người phản tổ thức tỉnh võ hồn ngũ trảo kim long. Ngoài ra lại là một song sinh võ hồn có hoàng kim giáp. Võ hồn này không những không xung khắc với võ hồn kim long mà còn khiến cho cả hai tăng lên uy lực mạnh mẽ!”
Ánh mắt của nàng lấp lóe ra bảy màu nhìn vào phía trong nhà sau đó cười nói: “Không ngờ lại xuất hiện người của Phượng Hoàng thế gia ở nơi này!” Sau khi thu hồi lại thất sắc lung linh nhãn thì Mục Lung Linh lại tiếp tục nói: “Không ngờ nàng cũng là tiên thiên song sinh võ hồn. Từ trước đến nay võ hồn hỏa phượng hoàng cùng với võ hồn kim long vốn luôn luôn cảm ứng được với nhau. Hai người có võ hồn sẽ cảm giác được bản thân đối với nhau vô cùng thân thiết. Dù võ hồn của người thanh niên bên kia dù chưa từng thức tỉnh thì võ hồn của nàng cũng sẽ cảm ứng được sự tồn tại của võ hồn kim long!”
Đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ hơi mím lại sau đó nàng nhíu mày tò mò hỏi: “Di hắn chính là Văn Sơn sao hắn lại tới nơi này?” Một vị thiếu niên bước vào trong phòng. Người này nàng vô cùng quen thuộc chính là Văn Sơn, đại thiếu gia của Văn gia. Nàng mới nhớ ra hắn là đại thiếu gia của Văn gia nên có mặt ở nơi này cũng không có gì. Văn Sơn bước vào phía bên trong ánh mắt quét về phía Văn Long. Bởi vì thấy được kim long sinh ra sợ hãi, thiếu nữ cau mày tò mò hỏi: “Hình như võ hồn kim long đối với Văn Sơn sinh ra sợ hải?”
Khi mà thấy được Văn Long có được song sinh võ hồn thì Văn Sơn oán hận tức giận đau lòng cũng không cam lòng. Khi được Văn Quyền nhắc nhở hắn mới thu hồi lại sát khí của mình. Đôi mắt của hắn cảm giác nhức mỏi. hắn lắc lắc đầu sau đó mở miệng nói: “Phụ thân ta không được khỏe ta muốn về nghỉ?”
Văn Quyền sao không biết trong lòng của Văn Sơn nghĩ gì. Rõ ràng cùng sinh ra không có võ hồn nhưng Văn Long lại thức tỉnh võ hồn trong khi Văn Sơn thì không. Đúng là ông trời không có mắt mà trong khi Văn Sơn điên cuồng rèn luyện chẳng đổi được chút nào. Văn Sơn sau khi rời khỏi cửa của nhà Văn Long hắn cảm giác được đôi mắt đau nhói.
Đó là cảm giác như thế nào hắn không biết. Một lần nữa con người của hắn biến thành màu đỏ, nó hóa thành hình ngôi sao sáu cánh, ở bên trong ngôi sao sáu cánh là hình tròn đen kia. Hiện giờ chúng lại một lần nữa thay đổi. Chúng vẫn giữ nguyên như vậy nhưng hình ngôi sao nhanh chóng nhỏ lại. Ở sáu góc của hình ngôi sao xuất hiện một cái dấu phảy màu đen lớn. Tổng cộng có tất cả sáu dấu phẩy màu đen lận.
Một lần nữa Văn Sơn lại có thể nhìn được 360 độ không có góc chết. Hắn có thể nhìn xuyên suốt mọi vật. Văn Sơn giật mình kinh hãi. Ánh mắt của hắn quét qua không khí dừng lại ở một mái nhà khá lớn gần đó. Ngay sau đó hắn lại chuyển qua một cái cây khá lớn có một lão già cùng với một vị thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp đứng đỏ. Hắn buột miệng lên tiếng nói: “Mục Lung Linh!”
Con mắt của Văn Sơn hoàn toàn rơi vào Mục Lung Linh. Nàng hoàn toàn bị đơ người bởi vì con mắt cực kỳ tà dị của hắn. Nàng đã từng thấy võ hồn là một con mắt nhưng chưa từng bao giờ thấy được loại võ hồn có con mắt như thế này. Nàng cực kỳ tò mò bởi vì con mắt này chính là võ hồn của hắn sao. Tuy nhiên nàng nhìn ra được đây rõ ràng không phải là võ hồn phụ thể thực sự làm cho nàng có cảm giác quái dị.
Cảm giác này cực kỳ khó giải thích, Văn Sơn cảm giác được mình có thể nhìn xa đến mấy trăm dặm hơn nữa còn không có bất cứ trở ngại nào. Cái cảm giác mình giống như có thiên nhãn vậy. Hắn có thể phát hiện được ra những khoảng cách nhỏ nhất. Ngay cả quần áo nữ nhân cũng có thể nhìn xuyên. Hắn còn thấy được một vị nam tử đang hì hục trên người nữ nhân khác mà ra sức cày cấy. Đầu của Văn Sơn cảm giác được đau nhói.
Trời đất bắt đầu quay cuồng. Cảm giác choáng váng rơi vào trong đầu cảu hắn. Hắn ngay lập tức gục xuống phía dưới đất. Hắn hoàn toàn lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh. Hắn không biết được đôi mắt này đã hoàn toàn rơi vào trong mắt của Mục Lung Linh.
Hai mặt trang lên cao, trong căn phòng sang trọng của phòng đấu giá Vân gia. Một thiếu nữ mặc quần áo trắng tinh xảo chạm nhẹ lên phòng. Khuôn mặt của nàng biến đổi không ngừng lúc thì nàng nhíu mày lúc thì nàng suy tư biến đủ mọi cảm xúc phức tạp.
Sau hơn nửa ngày vị thiếu nữ mày mới chịu lên tiếng nói: “Trần lão!”
Ở trong tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện một vị lão già mặc áo bào xám, hắn cực kỳ cung kính với vị thiếu nữ này: “Tiểu thư, có việc gì dặn dò lão hủ?”
Hai hàm răng của vị thiếu nữ xinh đẹp Lung Linh kia khẽ cắn lại vào với nhau. Nàng đột nhiên lên tiếng nói: “Trần lão đi chuẩn bị cho ta một thế thân! Ta… ta muốn thực thi kế hoạch kia. Ta… ta quyết định rồi ta sẽ trở thành nữ nhân của hắn!” Hai má của Lung Linh trở thành đỏ ửng như ứ máu.
Lão già thấy vậy thì khe khẽ thở dài ra một hơi nói: “Vâng!”
Tại một căn phòng nhỏ của Văn gia, cả căn phòng giản dị nhưng trang nhã cùng khá sạch sẽ. Một vị thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu lam đang đứng trước cửa hô lên: “Băng lão truyện này có thật hay không?”
Ở phía sau lưng của nàng xuất hiện một vị lão già mặc áo đen. Lão già mở miệng khàn khàn nói ra: “Tiểu thư việc này xác thực! Trong đình viện của Văn gia xuất hiện hai người. Trong đó một người có thực lực ta nhìn không thấu. Hắn so với ta cao hơn rất nhiều. Tuy nhiên hình như họ đối với thiếu gia Văn Long không có bất cứ địch ý gì nhưng ta lại cảm giác được họ đối với Văn Sơn, đại thiếu gia của Văn gia cực kỳ để ý. Ngoài ra hình như Văn Sơn còn phát hiện được chỗ lão phu ẩn núp!”
Nghe thấy vậy vị thiếu nữ xinh đẹp này cực kỳ kinh ngạc. Trong con mắt lóe lên một tia sáng sau đó nàng hít một hơi nói: “Văn Long ca ca hiện giờ đã thức tỉnh võ hồn kim long. Ta sẽ không để cho bất cứ ai làm hại Văn Long ca ca dù cho đó là ai đi nữa!” Bàn tay của thiếu nữ nắm chặt lại. Sau một lúc nàng thở ra bàn tay vuốt tóc của mình một cách nhẹ nhàng nói: “Nếu như Văn Sơn hắn đối với Văn Long ca ca có bất cứ ý định xấu gì vậy thì dù hắn có là đại nhi tử của tộc trưởng Văn Quyền ta cũng khách khí. Đến lúc đó Băng lão cứ thẳng thừng làm việc không cần cố kị.”
Lão già khom người cúi đầu hành lễ nói: “Vâng! tiểu thư, lão đã biết phải làm gì!”
Con ngươi xinh đẹp của vị thiếu nữ này nhìn lên bầu trời xa xăm sau đó khe khẽ lẩm bẩm: “Văn Sơn xin lỗi ngươi! Mặc dù Vũ Nhi biết ngươi đối với Vũ Nhi rất tốt nhưng chúng ta chỉ định cả đời này không thể nào đến với nhau. Ngươi chính là phế vật không có võ hồn mà Văn Long ca ca chính là song sinh võ hồn. Nếu như ngươi có song sinh võ hồn giống như Văn Long ca ca có lẽ chúng ta sẽ khác. Nếu như ngươi đối với Văn Long ca ca có bất cứ hành động xấu nào thì đừng trách Vũ Nhi vô tình!”
Thiếu nữ khe khẽ thở ra sau đó hướng về phía lão già lên tiếng nói: “Băng lão cho người bí mật tìm hiểu thân phận đám người đã tới đây hôm nay! Ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ chuyện gì bất lợi xảy ra với Văn Long ca ca!”
Lão già khom người gật đậu nói: “Vâng, tiểu thư!” Bàn tay thiếu nữ phẩy phẩy, lão già biến mất trong không khí.
Thiếu nữ nhìn lên bầu trời khe khẽ lẩm bẩm nói: “Văng Long ca ca. Đây là những điều mà Vũ Nhi có thể làm cho ca ca mà thôi!”
Văn Vũ Nhi lại nhớ được trước kia cuộc sống của hai người. Văn Sơn đối với nàng vô cùng tốt nhưng nàng lại không thích hắn. Đã vậy tên bỉ ổi này còn muốn dở trò đồ bại với nàng. Tuy nhiên Văn Long lại khác, nàng cảm nhận được võ hồn kim long cộng hưởng với võ hồn phượng hoàng của nàng khiến cho nàng yêu thích Văn Long. Thế nên trong khi Văn Long gọi cái gì là xoa bóp thì nàng không có phản đối hắn đối với nàng xoa bóp.
Ngoài ra mặt ngoài nàng nhìn về phía Văn Sơn nhưng cực kỳ khinh bỉ. Tên này thường rõ ràng hay theo dõi nàng đợi đến khi nàng gặp rắc rối ngay lập tức xứng anh hùng nhảy ra cứu nàng. Mặc dù nàng có chút cảm động bởi những hành động của hắn nhưng cảm động là cảm động quan hệ của nàng cùng với hắn tuyệt đối là không thể nào. Văn Long có võ hồn kim long nên nàng chọn đời đã lựa chọn Văn Long nhất định trở thành trượng phu của nàng. Ngoài ra mẫu thân nàng cũng đã nhắc nhở chỉ có nam nhân của nàng mới có thể sờ mó thân thể của nàng. Chính vì lý do này mà nàng quyết Văn Long trở thành trượng phu của nàng. Với khả năng của song sinh võ hồn của Văn Long thì khả năng hắn trở thành trượng phu của nàng vẫn là cực lớn. Đối với phế vật Văn Sơn thì nàng cực kỳ coi thường.
/22
|