Nghe được chữ thần khí từ trong miệng của Mục Lung Linh thì khuôn mặt của Đường Tam dại ra, khuôn mặt của hắn biến đổi từ kinh ngạc sang sợ hãi. Hắn hít một hơi khí lạnh sau đó thở ra, con người sáng quắc nhìn về phía thiếu nữ trước mặt này lên tiếng hỏi: “Ngươi muốn luyện thần khí?”
Mặt Mục Lung Linh không đổi sắc, nàng lạnh nhạt đáp lại: “Đúng chính là thần khí. Không phải thần khí bình thường mà là bản mạng thần khí!”
Nghe được lời này thì Đường Tam run lên, khuôn mặt co quắp, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Mục Lung Linh. Sau nửa ngày thì Đường Tam mới bình tĩnh lại tiếp tục đáp lại lời: “Ngươi thực sự muốn luyện chế bản mạng thần khí?”
Đôi môi đỏ mọng của Mục Lung Linh hơi mím lại. Ngay sau đó nàng gật đầu nhẹ nhàng lên tiếng nói: “Đúng, Cô phụ Đường Tam, thứ mà Linh Nhi muốn luyện chính là bản mạng thần khí!” Ánh mắt của nàng hướng về phía Đường Tam sau đó hít một hơi lên tiếng nói: “Trên đời này chỉ còn duy nhất cô phụ còn có thể luyện chế được thần khí mà thôi!”
Hai hàng lông mày của lão già Đường Tam co quắp lại, hắn nhìn về phía Mục Lung Linh nhíu mày lại sau đó lên tiếng hỏi: “Không phải Mục gia các ngươi đã nô dịch phụ thân của ta hay sao? Phụ thân của ta hoàn toàn có thể luyện chế ra thần khí, ngươi vì cái gì còn đến nơi này tìm ta?” Trong giọng nói của Đường Tam mang theo vài phần oán hận. Hiển nhiên Mục gia biến phụ thân của Đường Tam, tộc trưởng của Đường gia trở thành khôi lỗi. Nói đúng hơn cũng không phải khôi lỗi mà là tuyệt đối trung thành giống như mấy tên tín đồ trung thành sẵn sàng nhận bom cảm tử vậy.
Nghe được lời giận dữ của Đường Tam thì khuôn mặt của Mục Lung Linh không biến đổi chút nào. Nàng bình thản đáp lại: “Quả thật nãi nãi tại lần đó khống chế được Đường gia gia nhưng trước khi bị khống chế Đường gia gia đã đem ký ức cả đời của mình hủy diệt, đem tất cả kiến thức của mình xóa sạch. Mục gia chúng ta có thể khống chế Đường gia gia nhưng lại không có thể khiến hắn rèn luyện ra được một món vũ khí nào. Thực sự thì Linh Nhi đối với Đường gia gia rất cảm phục, ngài vì không muốn kỹ thuật luyện chế của Đường gia rơi vào tay người khác lên đem toàn bộ ký ức cũng xóa bỏ trở thành một người không có quá khứ. Hiện giờ nắm vững có thể tạo ra thần khí chỉ có duy nhất một mình cô phụ Đường Tam mà thôi!”
Mặc dù Đường Tam cũng biết được rằng vị thiếu nữ này không có bất cứ thù hận gì với mình, nàng chẳng qua không được lựa chọn nơi sinh ra mà thôi. Khi đó nàng chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử không có trưởng thành. Tuy nhiên Đường Tam vẫn không nhịn được đối với nàng xuất hiện sát khí. Hiển nhiên Đường Tam từng nghĩ đến việc giết chết Mục Lung Linh nhưng nàng hiểu rõ được một điều rắng muốn giết chết vị thiên kim tiểu thư của Mục gia là việc khó như thế nào. Từ trước đến nay ngay cả cường giả ở độ kiếp cũng đừng hòng có thể ám sát dòng chính của Mục gia nói chi đến Đường Tam bây giờ.
Ngoài ra Mục Lung Linh cũng nói với Đường Tam rằng hắn còn một nữ nhi. Việc này bất kể là đúng còn là sai thì hắn rất muốn đi một chuyến. Hiện giờ hắn cũng không còn người thân nào. Ngay cả Đường gia cũng trở thành chi thứ của Mục gia giúp Mục gia sinh ra người có võ hồn mạnh mẽ cho hậu đại. Ước vọng của hắn duy nhất hiện giờ đó chính là đi gặp tiểu nữ nhi của mình.
Sau nửa ngày suy nghĩ, Đường Tam ngửa đầu lên trời thở dài ra một hơi: “Được rồi! Tuy nhiên ta có một điều kiện nho nhỏ hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta?”
“A” Khuôn mặt của Mục Lung Linh xuất hiện sự ngạc nhiên. Ngay sau đó nàng suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu một tiếng nói: “Cô thúc Đường Tam, người nếu có chuyện gì cứ việc nói với Linh Nhi. Nếu như có thể làm Linh Nhi sẽ tận lực đáp ứng…”
Bàn tay Đường Tam đưa lên chắn ngang lời của Mục Lung Linh, sau đó Đường Tam bình thản mà tiếp tục hỏi chuyện: “Có phải ngươi đối với tiểu tử ngoài kia rất hứng thú đúng không?” Khuôn mặt của thiếu nữ ngây ngẩn sau đó hơi đỏ lên. Thấy được khuôn mặt của vị thiếu nữ biểu hiện như vậy trước mặt của mình thì lão già Đường Tam khe khẽ thở dài lên tiếng nói: “Bất kể ngươi có ý định gì với hắn. Ta hy vọng ngươi sẽ không có ý xấu với hắn. Ta cũng biết được Mục gia các ngươi đối với việc đánh giá người cực tốt nên ta cũng không có nhiều lời. Tiểu tử kia là một người tốt, ta hy vọng ngươi sẽ không làm hại hắn? Có thể hay không?”
Thật ra từ ở bên ngoài Đường Tam đối với nàng rất để ý. Hắn quan sát rõ được Mục Lung Linh đối với Văn Sơn tràn đầy hứng thú. Đường Tam cũng hiểu được gì đó? Có vẻ như Mục Lung Linh đã đánh chủ ý gì đó với Văn Sơn. Mặc dù quen biết không dài nhưng lão nhìn ra được Văn Sơn là một người tốt vì vậy không Mục Lung Linh đối với hắn có ý định xấu gì.
Khuôn mặt của Mục Lung Linh hơi đỏ lên, sau đó nàng mới nói: “Cô phụ Đường Tam yên tâm! Ta đối với hắn không có bất cứ ý xấu gì. Ta tuyệt đối sẽ không hại hắn!” Nàng cũng không dám nói ra mình có ý định tìm cách ngủ với Văn Sơn sau đó muốn sinh hài tử cho hắn. Nếu như việc này để cho Đường Tam biết, nàng còn không xấu hổ đến chết?
“Hài…” Nghe được lời này thì Đường Tam thở dài ra một hơi. Hắn cảm giác được lòng mình nhẹ hơn rất nhiều. Có lẽ nhiều năm như vậy thì Đường Tam đã coi Văn Sơn giống như nhi tử của hắn. Vị trí Văn Sơn trong lòng của hắn vừa giống như bằng hữu lại vừa giống như phụ tử. Cảm giác này rất khó giải thích. Có lẽ Đường Tam vẫn hy vọng có được một nhi tử như hắn.
Đường Tam nhìn về phía Mục Lung Linh lên tiếng nói: “Vậy thì tốt!”
Khuôn mặt của Mục Lung Linh xuất hiện một nụ cười, nàng nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vậy việc hiện giờ chúng ta sẽ bàn bạc về luyện chế bản mạng thần khí!”
Cấp bậc vũ khí ở thế giới này chia làm nhân binh, phàm binh, địa binh, thiên binh, bảo binh, pháp binh, hồn binh, linh binh cuối cùng cao cấp nhất chính là thần binh. Mà các loại vũ khí bình thường sắc bén đều xếp vào loại nhân binh. Sau đó xếp đến loại có thể giúp đỡ cho hồn sư thì tính từ phàm binh cho đến thần binh. Phàm binh đối ứng với cảnh giới thần thông, địa binh thì ứng đối với cảnh giới dịch nguyên… Tại sao lại như vậy?
Nếu tính toán mức độ thì phàm binh ở cấp bậc thần thông có thể phát huy được tối đa thực lực cùng với khả năng của vũ khí. Nếu ở cấp bậc dưới thần thông dùng phàm binh sẽ giảm đi khả năng phát huy của vũ khí. Tuy nhiên nếu như ở cấp bậc dịch nguyên có thể phát huy được tối đa lực sát thương của vũ khí nhưng hồn sư cũng bị vụ khí giới hạn lực công kích. Thấp cấp hơn thì không phát huy được toàn bộ sức sát thương của vũ khí mà cao cấp hơn lại bị vũ khí giới hạn.
So với các loại vũ khí này có một loại vũ khí khác chính là bản mạng vũ khí. Nói đơn giản khác với thần khí nó chỉ là giả thần khí mà thôi. Chính xác thì nó có đầy đủ điều kiện lên thần khí tuy nhiên nó lại không có khí linh hoặc là khí linh quá yếu ớt. Người chủ sẽ dùng máu huyết của mình nuôi dưỡng thần binh khiến cho thần binh trở nên mạnh mẽ. Không những giả thần khí có thể tiến hóa lên thần khí mà huyết mạch tương liên với người chủ. Chủ chết thần khí hủy đặc biệt thần khí cũng giống võ hồn khí linh có thể tự chủ đồng thời tự hấp thu năng lượng cùng với máu huyết người chủ mà lên cấp. Ngoài chủ nhân ra không có bất cứ ai có thể sử dụng thần khí này. Trừ việc chủ nhân đem khí linh trong thần khí trực tiếp mạt sát sau đó lại nuôi dưỡng linh hồn khí linh từ đầu. Mà nuôi dưỡng khí linh là một thời gian vô cùng nhàm chán.
Còn việc luyện chế ra thần khí có vài phần khó khăn hơn. Tuy nhiên nó đã có khí linh có thể tự chủ ý thức của mình. Các cường giả dùng sức mạnh tiến hành khuất phục sau đó luyện hóa nó. Nói chung thần khí loại này rất mạnh mẽ nhưng bất cứ ai cũng có thể cướp đoạt được thần khí đem nó tế luyện lại.
Đường Tam hít một hơi gật đầu nói: “Đã bao nhiêu năm ta chưa luyện chế thần khí rồi nhỉ? Đã có hơn chục năm đi. Được! Được! Đã là như thế lần này để Đường Tam ta tái hiện huy hoàng của Đường gia một lần đi!” Ánh mắt của hắn nhìn về phía Mục Lung Linh nói: “Ta hy vọng ngươi giữ vững lời hứa của mình!”
Mục Lung Linh nhẹ nhàng gật đầu nói: “Nhất định rồi!”
Văn Sơn thỉnh thoảng gõ chùy, ánh mắt quét về phía căn phòng của lão già Đường Tam kia nhưng lại không có bất cứ động tĩnh gì. Khóe miệng Văn Sơn cong lên, hắn nhất thời thở ra một hơi sau đó tiếp tục vung chùy lên rèn luyện một thanh kiếm.
Ánh mắt của Vân Phỉ Phỉ nhìn về phía căn nhà tồi tàn thì trong lòng của nàng đầy lo lắng. Ngay sau đó ánh mắt nàng nhìn thấy được vẻ chăm chỉ và nghiêm túc của Văn Sơn trong công việc này thì hai má của nàng đỏ lên. Khuôn mặt của Văn Sơn quả thật cực kỳ tuấn lãnh, nói đúng hơn chính là siêu cấp nam tử. Nếu như hắn có một võ hồn bình thường không mạnh nhưng có thể tu luyện được cũng đủ rồi. Nếu hắn đạt đến điều kiện như vậy chắc nàng cũng sẽ suy nghĩ một chút đến việc cùng hắn tiến tới.
Bất cứ nữ nhân ở đâu đều hy vọng có thể kiếm được một nam nhân vừa tuấn lãnh, vừa tính tình tốt, vừa giỏi giang lại vừa trung tình. Thực sự trên đời này làm gì có nam nhân như thế. Tuy nhiên nếu như Văn Sơn có được võ hồn mạnh mẽ như vậy hắn nhất định sẽ là hoàng tử cưỡi bạch mã trong lòng tất cả nữ nhân. Vân Phỉ Phỉ cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt Vân Phỉ Phỉ quét qua thân mình Văn Sơn thấy được hắn đang cởi trần mà đoán chùy. Từng chùy hung mãnh và trần đầy uy lực. Từng giọt mồ hôi lăn tăn trên mặt của hắn chảy cả về phía ngực cùng với bùng của hắn. Làn da của Văn Sơn hơi bóng bẩy giống như cổ đồng. Từng khúc thịt cuồn cuồn tràn đầy tính bộc phát và sự sắn chắc giống như hút hồn nữ nhân. Bất cứ nữ nhân nào nhìn thấy hắn lúc này thì nhất định sẽ mê mẩn, tâm thần không yên.
Hiển nhiên Vân Phỉ Phỉ cũng là nữ nhân, nàng cũng yêu thích một nam nhân có thân hình tuấn lãng. Vân Phỉ Phỉ suy nghĩ một chút sau đó mở miệng nói: “Ngươi vốn là đại thiếu gia của Văn gia ở thành Bạch Vân này. Ngươi hẳn không thiếu tiền đi vì sao ngươi lại đi đến nơi này rèn vũ khí. Một vài món vũ khí rèn ra hẳn không đáng một phần tiền tiêu hàng tháng của ngươi!”
Nghe được âm thanh mê người giống như chuông bạc của Vân Phỉ Phỉ truyền tới tai, Văn Sơn hơi cau mày lại, hắn đem thanh kiếm còn nóng đỏ nhúng vào trong nước. Vũ khí nóng đỏ được nhúng vào trong nước phát ra âm thanh xèo xèo khá là êm tai. Thấy hành động của Văn Sơn như vậy thì Vân Phỉ Phỉ rõ ràng không vui. Hai hàng lông mày như lá liễu của nàng cau lại lên tiếng hỏi: “Ngươi thật là bất lịch sự!”
“Hà…” Ánh mắt Văn Sơn nhìn về món vũ khí nóng bỏng nhúng vào nước khiến cho nước nhanh chóng bốc hơi. Hắn lẳng lặng lên tiếng nói: “Tiền của gia tộc là tiền của gia tộc. Nó cũng không phải là tiền của ta. Ta muốn dùng tiền của mình có ý nghĩa một chút. Ngươi thấy được ta dùng tiền của mình kiếm gia giúp đỡ bọn trẻ thì ngươi nghĩ là nhàm chán nhiều chuyện ta cũng không bác bỏ. Đơn giản thứ nhất tiền của ta đưa cho bọn trẻ mà không phải tiền gia tộc ta không có cảm giác ái ngại. Thứ hai ta vừa rèn luyện mấy vũ khí lại vừa rèn luyện thân thể, một công đôi việc cớ sao không làm? Thứ ba nụ cười của mấy tiểu hài tử khiến cho lòng của ta cảm giác vui vẻ như vậy là đủ rồi! Ta chỉ có cố hết sức giúp chúng mà thôi. Đơn giản chỉ như vậy!”
Văn Sơn quay sang nhìn về phía Vân Phỉ Phỉ, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào đôi chân trắng nõn của Vân Phỉ Phỉ. Thấy vậy Vân Phỉ Phỉ ngay lập tức dùng váy che lại chỗ đôi chân này. Ngón chỏ Văn Sơn gãi gãi sống mũi của mình mỉm cười nói: “Đôi chân đẹp thật đấy?”
“Vô sỉ!” Đôi má của Vân phỉ Phỉ đỏ lên, hai hàm răng cắn lại nhìn về phía Văn Sơn mắng mỏ.
Khóe miệng Văn Sơn cong lên, hắn nhìn về phía Vân Phỉ Phỉ hả hê cười nói: “Ngươi ăn mặc xinh đẹp như vậy còn không phải để nam nhân nhìn sao? Từ trước đến nay nữ nhân ăn mặc xinh đẹp đều để nam nhân ngắm nhìn. Chẳng lẽ ngươi ăn mặc như vậy không để nam nhân ngắm nhìn mà để nữ nhân ngắm nhìn?” Sau đó khuôn mặt của Văn Sơn vờ ngạc nhiên rồi kinh hãi gật đầu nói: “A, ta hiểu rồi! Ra là vậy… Thực sự là cho nữ nhân ngắm hả?” Ánh mắt của hắn mở to nhìn về phía nàng giống như nhìn một kẻ quái dị.
“Ngươi… Sắc lang, hỗn đản!” Vân Phỉ Phỉ cắn hai hàm răng nhìn về phía Văn Sơn đầy oán độc.
Nghe thấy vậy Văn Sơn bĩu môi khinh thường nói: “Nữ nhân các ngươi thật sự quái dị. Rõ ràng nữ nhân ăn mặc xinh đẹp hở hang cho nam nhân chúng ta ngắm nhìn. Ngươi phải biết nam nhân khi nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp mà không có ý dâm mới là bị bệnh. Mà các ngươi mặc lại để cho nam nhân ngắm nhìn sau khi nam nhân ngắm nhìn các ngươi thì lại mắng họ là sắc lang, vô sỉ? Vậy nữ nhân các ngươi có phải có bệnh hay không?”
“Ngươi…” Hai hàm răng Vân Phỉ Phỉ cắn lại không thể phán bác lời nào.
Từ trước đến nay nữ nhân thường thường ăn mặc đẹp để mọi người ngắm nhìn. Giống như mấy loài thú khoe sắc đẹp để tìm bạn tình của mình vậy. Điều này cũng chẳng lạ gì. Tuy nhiên điều quái dị ở chỗ các nàng nếu như không được nam nhân ngắm nhìn thì sẽ suy nghĩ đủ kiểu như chẳng lẽ mình không được đẹp hay tên nam nhân kia có bệnh bất lực, đồng tính luyến ái… Khi mà các nàng được nam nhân yêu thích ngắm nhìn có khi là soi mói. Phải biết nam nhân không dê thì là nam nhân bất lực. Rõ ràng các nàng biết như thế nhưng khi bị nhìn thì lại mắng nam nhân là đồ dê xồm, sắc lang v.v… Dành dành là ăn mặc xinh đẹp hở hang cho nam nhân nhìn khi họ nhìn lại còn mắng sắc lang, dê xồm… không nhìn thì bị chửi là bất lực. Nữ nhân đúng là đám thần kinh. Đây chính là suy nghĩ của Văn Sơn lúc này.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu tiếp tục đánh vũ khí của mình. Hiện giờ tâm trí của hắn đúng là không tốt chút nào. Hiện giờ hắn chỉ muốn một việc duy nhất đó chính là chờ lão phụ thân tìm thê tử sau đó phang thê tử, dù có kiệt sức ngày đêm phang thê tử cũng nhất quyết duy trì nói giống cho Văn gia. Đây chính là mệnh lệnh của phụ thân dành cho hắn. Kế tiếp lên Nhạc Khí tông chịu chết. Bởi vì hắn biết chiến thắng Cầm Nguyệt chính là chuyện không thể nào thành công. Một khi nàng tiến đến thần thông kỳ sẽ đem hắn bóp chết giống như con tép.
Việc này cũng không phải do hắn muốn. Hắn không có cố gắng sao? Hắn cố gắng gấp trăm lần ngàn lần nhưng thiếu đi 1% kia thì hắn không thể thành công nổi. Hắn rèn luyện thể thuật nhưng không có võ hồn sẽ không sinh ra thần thông. Thần thông chính là theo ngươi cả đời. Một khi ngươi không có thần thông vậy ngươi còn đánh cái rắm. Thần thông là con át chủ bài giúp ngươi chiến thắng mà ngươi không có vậy ngươi khẳng định bị đối thủ dìm chết.
Vân Phỉ Phỉ cũng không có tiếp tục tranh cãi với hắn. Nàng chỉ đứng lặng yên chờ đợi tiểu thư của nàng rời đi. Ngay sau đó thì một vị thiếu nữ áo trắng xinh đẹp cùng với lão già rời khỏi căn phòng. Vân Phỉ Phỉ ngay lập tức cực kỳ cung kính nói: “Lung Linh muội muội…” Ngay sau đó ánh mắt của nàng quét qua vị lão già họ Đường này. Nàng mặc dù không quá rõ nhưng có thể biết được rằng lão già này tuyệt đối không đơn giản bởi vẻ bề ngoài: “Đường lão!”
Mục Lung Linh bình thản nhìn về phía lão già tiếp tục nói: “Cô phụ, Linh Nhi sẽ sớm trở lại gặp ngài. Khi đó chúng ta có thể bắt tay vào công việc!”
Lão già họ Đường hít một hơi sau đó gật đầu nói: “Được!”
Sau khi nghe được lời của Đưỡng lào xác nhận thì Mục Lung Linh nhẹ nhàng gật đầu. Ánh mắt của nàng nhìn về phía Văn Sơn thấy được hắn cũng đang len lén nhìn về phía mình. Đôi mắt xinh đẹp của nàng phát hiện Văn Sơn quả thực tuấn lãng cực kỳ. Thảo nào mọi người có thể xưng dánh hắn là mỹ nam tử đệ nhất đồng thời phế vật man lực vương đệ nhất của thành Bạch Vân. Nhiều vị công tử còn nói bóng nói gió nếu như hắn không đi làm kỹ nam thì phí cả trời ban cho hắn thiên phú như thế. Tuy nhiên Văn Sơn vẫn coi như lời này không biết.
Mục Lung Linh tiến về phía Văn Sơn nhỏ giọng lên tiếng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Hai người Vân Phỉ Phỉ và Đường Tam nhìn về phía Mục Lung Linh tràn ngập kinh ngạc. Họ không hiểu tại sao Mục Lung Linh lại đối với vị thanh niên không có võ hồn này tràn ngập hứng thú như vậy. Văn Sơn dừng lại chùy nhìn về phía Mục Lung Linh, hít một hơi sau đó thở ra nói: “Văn Sơn, tên tôi là Văn Sơn. Có chuyện gì sao?”
Vân Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Thật là thô tục! Ngươi chẳng lẽ không biết chào hỏi một tiếng sao. Lung Linh tiểu thư để ý đến ngươi như vậy là phúc phận của ngươi rồi.”
Nàng đang muốn nói thì bị Mục Lung Linh ngăn lại. Mục Lung Linh suy nghĩ một chút sau đó lên tiếng nói: “Tên của ta là Mục Lung Linh. Hân hạnh được biết ngươi!” Nói đến đây hai má của nàng đỏ bừng nhìn về phía Văn Sơn. Quả thật khuôn mặt của Văn Sơn chính là nam nhân tuấn lãng nhất mà nàng từng nhìn thấy trước kia.
Ngón chỏ đưa lên sống mũi nhẹ nhàng gãi gãi, Văn Sơn bình thản giống như không có gì. Thực ra thì trong đầu của hắn rất trấn động bởi vì thiếu nữ này chính là người mà hắn nhìn thấy được tối bên đó. Nói chung ngay cả những bộ phận tư mật nhất của nàng hắn cũng đã nhìn hết rồi. Kẽ của nơi tư mật của nàng khít như thế nào, cánh hoa độ hồng và dày là bao nhiêu hắn đều rõ. Chỉ là hắn chưa bao giờ được sờ vào mà thôi. Hắn thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là duyên phận!” Ngay sau đó hắn lắc lắc đầu bỏ qua ý nghĩ này. Thân phận của thiếu nữ này tuyệt đối không bình thường, hắn làm sao có quan hệ gì với nàng chứ. Ngay cả việc nhìn nàng khỏa thân hoàn toàn là việc may mắn bất ngờ. Dù đêm đó hắn có cố gắng thế nào thì cũng không mở được đôi mắt kia để ngắm nhìn quan sát thật kỹ vưu vật ma quỷ này.
Văn Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Hân hạnh được biết tiểu thư! Tuy nhiên thứ cho ta có chút tò mò không biết tiểu thư tìm ta có việc gì sao? Ta cảm giác được giống như tiểu thư tìm ta có việc gì đó?”
Nghe được lời này của Văn Sơn thì khóe miệng Vân Phỉ Phỉ nhếch lên khinh thường: “Một phế vật không có võ hồn như ngươi thì giúp được gì chứ?”
Ánh mắt của Mục Lung Linh trừng về phía Vân Phỉ Phỉ nói: “Vân Phỉ Phỉ tỷ tỷ!” Đây là lần đầu tiên mà Vân Phỉ Phỉ thấy được ánh mắt như vậy. Thân mình Vân Phỉ Phỉ khẽ run lên. Mục Lung Linh bình thản mỉm cười nói: “Không có gì, ta chỉ thấy được ngươi chăm chỉ làm việc. Nghe nói ngươi dùng được tiền mình kiếm mua thức ăn cho mấy tiểu hài tử vô gia cư?”
Nghe được lời này thì Văn Sơn mỉm cười lên tiếng đáp lại: “Ân, ta vừa rèn luyện thân thể vừa kiếm được chút tiền. Thấy bọn nhỏ có chút tội nghiệp lên ra tay giúp thôi! Có thể tính là một tên nhiều chuyện đi!” Hắn cười đồng thời dùng ngón tay chỏ gãi gãi sống mũi của mình.
Mục Lung Linh che miệng lại cười duyên. Nụ cười này khiến cho Văn Sơn hoàn toàn ngây ngẩn nhìn về phía nàng. Thấy được ánh mắt ngây ngẩn của Văn Sơn nhìn về phía nàng thì Mục Lung Linh xấu hổ, hai má ửng đỏ. Đến khi Vân Phỉ Phỉ ho khan vài tiếng thì Văn Sơn mới từ cơn mê tỉnh lại. Mục Lung Linh lại tiếp tục hỏi: “Văn Sơn ngươi thực sự không có võ hồn hay sao?”
“Hài…” Văn Sơn thở dài ra một hơi sau đó gật đầu nói: “Ta xác thực không có võ hồn nên không có cách nào tu luyện được cả! Cả đời này chỉ định chỉ có thể làm một người bình thường”
Nghe được lời này của Văn Sơn thì Mục Lung Linh cau mày lại. Nàng tuyệt đối không tin Văn Sơn không có võ hồn. Nếu như vậy tại sao khí vận của hắn ngập trời như vậy. Mục Lung Linh suy nghĩ rồi mở miệng hỏi: “Ngươi có phải hay không chưa đến mười tám tuổi?”
Văn Sơn gật đầu sau đó nói: “Không đến mười tám tuổi là mười bảy tuổi là ba tháng đi!”
Đôi mắt xinh đẹp câu người của Mục Lung Linh nhẹ nhàng chớp lên. Nàng suy nghĩ kỹ một chút thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hắn cũng giống như ta hậu thiên thức tỉnh. Đến trước mười tám tuổi sẽ thức tỉnh võ hồn. Vậy tối nay trở lại thử bói một quẻ xem sao?” Đôi môi của Mục Lung Linh hơi mím lại sau đó nói: “Tặng ngươi vật này!”
Bàn tay của nàng rút ra một chiếc khăn thơm, nó lẳng lặng rơi vào tay của Văn Sơn. Thấy được một chiếc khăn mùi xao trắng tinh đồng thời thơm phức. Mùi hương này hẳn chính là mùi cơ thể của Mục Lung Linh. Nàng không giống như nữ nhân khác, trên người sẽ có mùi hương thơm của nước hoa che đậy. Mùi của cơ thể Mục Lung Linh giống như mùi hương rất thơm giống như hương hoa tự nhiên. Cái mũi của hắn chuyên ngửi mùi cơ thể phụ nữ nên cực kỳ nhạy cảm. Ngay cả mùi nữ nhân đến kỳ hắn cũng có thể phát hiện từ cách xa mấy chục mét. Mùi này hoàn toàn từ cơ thể nàng mà không phải mùi hương từ nước hoa.
Văn Sơn đọc trong một số điển tịch thì một số thể chất nghe nói chính là vừa sinh ra đã có một mùi hương mê người. Người ra mồ hôi sẽ hôi thối nhưng các nàng ra càng nhiều mồ hôi sẽ càng thơm giống như sức lên nước hoa vậy. Thường thường những người có hệ thực vật võ hồn là các loài hoa sẽ có khả năng như thế. Tuy nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ. Ở trung châu thì có viết đến một gia tộc có thất bảo lung linh tháp có mùi hương thơm rất đặc biệt. Mỗi đời nữ nhân có thất bảo lung linh tháp đều có mùi hương rất thơm. Có lẽ các nàng sinh ra đã có mùi hương bởi sự xuất hiện của võ hồn.
Cầm trong tay chiếc khăn mùi xoa thì Văn Sơn tò mò lên tiếng hỏi: “Ta là nam nhân đâu có cần đồ của nữ nhân!”
Đôi môi Mục Lung Linh hơi mím lại, hai hàm răng khẽ cắn sau đó nàng mới đáp lại: “Ta thấy cả người ngươi đẫm mồ hôi lên muốn tặng khăn mùi xoa này cho ngươi lau mình mà thôi!”
Khóe miệng Văn Sơn cong lên, hắn đưa chiếc khắn mùi xoa lên hít một hơi. Thấy vậy hai má của Mục Lung Linh đỏ bừng, làn da đỏ ửng lan tới tận mang tai. Văn Sơn phì cười trong lòng thầm nghĩ: “Nàng… không ngờ thực sự chính là mùi hương cơ thể sao? Mình động lòng sao? Thôi thôi… khoảng cách hai người quá xa. Mình cũng không nên vọng tưởng. Khéo nàng trêu đùa mình cũng nên!”
Văn Sơn mỉm cười nói: “Thật là thơm a!” Thấy được Mục Lung Linh càng xấu hổ hơn thì Văn Sơn tiếp tục nói: “Thật xin lỗi ta không thể nhận! Thứ này sạch sẽ và thơm như vậy nếu như lau một thân mồ hôi hôi thối của ta thì quả thực rất lãng phí. Tiểu thư, cô vẫn là thu lại đi!”
Mục Lung Linh trong lúc này kiên quyết nói: “Ngươi cũng thu lại đi! Đồ ta đã tặng ra ngoài tuyệt đối sẽ không nhận lại. Nếu như ngươi không muốn có thể đem nó bỏ!”
“Hài…” Văn Sơn thở dài một hơi sau đó nói: “Cảm ơn tiểu thư!” Hắn đem chiếc khăn mùi xoa xinh đẹp này lưu lại. Đồng thời gấp nó lại đem cất kỹ càng.
Thấy được Văn Sơn biểu hiện như vậy thì Mục Lung Linh tò mò lên tiếng hỏi: “Ngươi tại sao không sử dụng nó! Ta tặng nó cho ngươi là để ngươi lau mồ hôi. Ngươi tại sao lại đem nó cất đi!?”
“A” Văn Sơn ngạc nhiên ngay sau đó đáp lại lời của nàng: “Cái này sao? Một thứ tốt như vậy ta không muốn làm hư. Giống như tiểu thư xinh đẹp cao quý vậy mà ta chỉ là một hạng tầm thường mà thôi. Mỗi món đồ mà tiểu thư tặng cho ta, vậy để ta giữ làm kỷ niệm đi. Dù sao thì tiểu thư đã tặng ta một vật vậy ta sẽ tặng lại tiểu thư một món đồ khác…”
Vân Phỉ Phỉ thấy được Văn Sơn biểu hiện như vậy thì hài lòng. Xem ra tên này cũng không có ý định trèo cao một chút nào. Tuy nhiên nếu như hắn có ý định lại gần Mục Lung Linh vậy thì nàng phải cảnh giác. Nàng tuyệt đối không thể để hắn có được ý định xấu với tiểu thư. Mặc dù Vân Phỉ Phỉ biết được Mục Lung Linh có thực lực so với Văn Sơn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần nhưng nàng lại vẫn nghĩ rằng cần bảo vệ Mục Lung Linh trước Văn Sơn. Mặc dù hắn cực kỳ tuấn lãng nhưng là phế vật thì không có tư cách gặp mặt nói chi đến hôn phối với Mục Lung Linh.
Từ trong cái áo vắt ở phía xa thì Văn Sơn lấy ra một bộ hình vuông. Hình vuông này có sáu mặt, mỗi một mặt có một ký hiệu khác biệt. Sáu kí hiệu phân biệt là đao, kiếm, thương, bổng, khiên, áo giáp. Chúng là hình vẽ tượng trưng được khắc lên sáu mặt. Văn Sơn mỉm cười nói: “Thứ này chắc hẳn tiểu thư chưa có ra mắt phải không? Thứ này được gọi là rubic sáu mặt!”
Nói xong bàn tay của hắn liên tục đảo với tốc độ chóng mắt khiến cho rubic biến thành sắp xếp loạn xạ. Ngay sau đó Văn Sơn lại điên cuồng xoáy với tộc độ cực nhanh đem sáu mặt lắp lại với nhau. Vân Phỉ Phỉ đối với việc này cực kỳ kinh hãi nói: “ngươi… ngươi làm sao mà làm được!”
Văn Sơn nhún nhún vai cười nói: “Hy vọng món quà này đối với tiểu thư sẽ có nhiều ý nghĩa!” Món rubic này thì cả ngày Văn Sơn chơi. Hắn đã thuộc lòng rồi nên sử dụng rubic giống như thần. Việc rubic này được xoay với tộc độ cực kỳ nhanh. Tất cả rubic đều có một quy định nhất định nếu như muốn xoay sáu mặt phải theo một nguyên tắc nếu không sợ rằng muốn xoay sáu mắt chính là không biết bỏ ra bao nhiều năm tháng.
“Cảm ơn!” Mục Lung Linh nhẹ nhàng đưa bàn tay ra nắm lấy khôi rubic. Tuy nhiên khi nàng chạm vào tay của Văn Sơn cảm giác được cả bàn tay truyền đến sự tê dại. Bàn tay Mục Lung Linh vừa cầm con rubic thì rụt lại đem con Rubic ném văng đi rơi vào trong ngực của Vân Phỉ Phỉ.
Chiếc rubic rời vào ngực của Vân Phỉ Phỉ đập khiến cho bộ ngực của nàng rung rinh trong gió. Mấy tên nam nhân theo sau đều chố cả mắt. Văn Sơn cười khổ, hung khí của Vân Phỉ Phỉ đối với nam nhân quả thực có sức sát thương trí mạng. Vân Phỉ Phỉ bắt được rubic vội vàng che lấy ngực của mình. Ánh mắt nhìn về phía Văn Sơn trừng một cái. Sau đó nàng mới lên tiếng: “Lung Linh muội muội, thời gian đã không sớm chúng ta mau trở lại thôi!”
“Được!” Mục Lung Linh nhẹ nhàng gật đầu. Ánh mắt nàng quét về phía Văn Sơn một chút sau đó rời đi nơi này.
Thấy được bóng người đã rời đi rất xa thì Đường Tam mới nhìn về phía Văn Sơn tò mò hỏi: “Tiểu tử, ngươi cùng với tiểu nữ oa kia có quan hệ gì?”
Văn Sơn nhún nhún vai cười nói: “Lão bá nếu như ta nói quan hệ của chúng ta chẳng qua chỉ mới là gặp gỡ ngươi tin sao!”
“Hừ…” Đường Tam hừ lạnh một tiếng sau đó ném về phía Văn Sơn một cái túi. Hắn lạnh nhạt nói: “Tiểu tử đây là tiên công của ngươi ngày hôm nay!” Khóe miệng Văn Sơn cong lên. Hắn mỉm cười nhún nhún vai của mình.
Mặt trời xuống núi, ánh trăng dần lên. Trong một căn phòng trang nhã và xa hoa, một thiếu nữ cầm trong tay khối rubic sờ nhẹ vuốt ve nó. Khuôn mặt của nàng xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng nói: “Thứ này thật thú vị! Không hiểu tên kia làm sao mà có thể làm ra được thứ như thế này!” Nói xong nàng bắt đầu lấy ra một đống đá với màu sắc khác nhau.
Đặt một đám đá màu này lên một tấm bảng đá lớn. Trên tấm bảng đá này có những ký hiệu kỳ lạ. Miệng của thiếu nữ lẩm bẩm rất nhỏ không ai nghe rõ được gì. Một lúc sau dưới sự điều khiển của nàng thì đám đá này đã chuyển động. Một lúc sau con mắt của nàng kinh hãi hô lên: “Làm sao có thể? Ta thử lại lần nữa!”
Nàng bắt đầu thử lại vài lần, sau đó khuôn mặt của nàng càng ngày càng âm trầm, càng ngày càng kinh hãi nói: “Hắn thực sự không có võ hồn. Làm sao một người như vậy lại không có võ hồn. Chẳng lẽ con mắt của ta nhìn lầm? Không, không thể nào…” Khuôn mặt của nàng trở nên xám xịt. Lòng của nàng hiện giờ thực sự giao động có nên trở thành nữ nhân của hắn hay không?
…
Tại một vùng đất cực kỳ lớn. Một hòn đảo nằm lơ lửng giữa không trung. Cả đảo rộng đến khủng khiếp. Phía dưới nó chính là một vùng biển cực lớn. Tuy nhiên ở đây có phong lốc điên cuồng bao quanh khiến cho cả hòn đảo nằm ở trong bão tỗ. Hòn đảo hoàn toàn cách biệt với bên ngoài. Tuy nhiên ở trong nó lại êm ả, đồng thời hoa cỏ bốn phía mọc khắp nơi, chim cất cao tiếng hót.
Trong một đình viện cực lớn dựng hai cây cột đồ đằng cực lớn. Một cây tỏa ra khí thế vô hình tuy nhiên lại khiến cho mọi người cực kỳ thư thích. Một cột khác lại tỏa ra khí thế màu đỏ và đen tràn đầy hắc ám. Bất cứ người nào nhìn về phía này cũng ghê sợ kinh tởm. Giống như đang nhìn về phía một biển máu có vô số ác quỷ vậy. Ở hai cây cột trụ tràn ngập đều là trận pháp.
Một bà lão tầm ngoài sáu mươi đang lẳng lặng ngồi khoanh chân trước hai cột trụ. Khuôn mặt của bà lão này từng đường góc cạnh đều hiện rõ. Hồi trẻ chắc chắn bà lão này chính là một tuyệt đại mỹ nhân hiếm thấy. Mỗi lần cột trụ phát ra màu đỏ cùng màu đen đầy tà ác kia thì bà lão đều dùng lực lượng của mình oanh kính lên cây cột trụ màu đỏ và đen này khiến cho khí tức không tràn ra ngoài.
Đứng bên cạnh bà lão chính là một nam nhân khá lớn tuổi nhưng khí chất tràn đầy. Bà lão đột nhiên đứng dậy khe khẽ thở dài. Một vị nữ nhân tầm ba mươi tuổi cả người khí chất thành thục, làn da trắng mềm mại, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt yêu mị hút hồn. Đôi chân thon dài, bộ ngực lớn đồng thời ngạo nghễ, vòng eo tiêm tế, cặp mông tròn săn chắc. Đối với vị nữ nhân thành thục này bất cứ nam nhân nào cũng muốn điên cuồng.
Đi bên cạnh vị nữ nhân thành thục này có một vị nam tử mắt kiếm mày ngài. Hắn so với Văn Sơn cũng không kém là bao. Hắn cũng cực kỳ tuấn tú đồng thời khuôn mặt toát nên vẻ tang thương đối vỡi nữ nhân có lực hút trí mạng. Hắn nhẹ nhàng vuốt râu của mình đồng thời đi bên cạnh vị mỹ nữ thành thục này.
Hai người này có khuôn mặt khá giống với Mục Lung Linh. Mục Lung Linh kế thừa bảy phẩn từ vị mỹ nam tử này còn lại ba phần từ vị thiếu phụ. Tuy nhiên Mục Lung Linh lại kế thừa những phần hoàn mỹ nhất của cả hai người nên sắc đẹp của nàng so với mỹ phụ kia chỉ có hơn chứ không kém. Hai người này chính là phụ mẫu của Mục Lung Linh.
Vị mỹ nữ thành thục đối với bà lão kia kính cẩn lên tiếng hỏi: “Mẫu thân, vấn đề oán niệm đồ đằng có thể giải quyết được không?”
Lão bà khe khẽ thở dài một hơi nói: “Làm sao dễ dàng như vậy. Hài… Năm xưa đúng là ta thất trách thật. Nhiều năm như vậy Mục gia chúng ta đều tồn tại nhưng lần này kiếp nạn lại tới thật sự là khó a… Cũng tại nhiều năm như vậy để duy trì Mục gia cường thịnh mà không suy, đúng là chúng ta đã làm nhiều việc không nên a!”
Ánh mắt của lão bà nhìn về phía hai cây đồ đằng. Hai món đồ này chính là bảo vật của Mục gia gồm khí vận đồ đằng cùng oán niệm đồ đằng. Hai cây đồ đằng này không biết đã được nhúng máu của bao nhiêu người. Một trong những bí mật trường thịnh mà không suy chính là hai món đồ trấn bảo của Mục gia này.
Thất sắc lung linh nhãn của Mục gia có thể nhìn khí vận của một người đồng thời có thể nhìn được tính cách của người này. Các đời gia chủ của Mục gia nếu như thấy người có nhiều khí vận thì đánh kết giao mà mội khi người này có địch ý với Mục gia thì Mục gia không ngại phái cường giả mạnh mẽ đem người này bắt lại sau đó hiến tế cho khí vận đồ đằng cùng oán niệm đồ đằng. Một thứ sẽ hút lấy khí vận người này, thứ khác sẽ hút lấy oán niệm của người này trước khi chết. Mục gia bất kể ngươi là thiên tài hay không thiên tài chỉ cần ngươi có được khí vận sung túc vậy thì Mục gia sẽ mời ngươi nếu như ngươi có thù với Mục gia hoặc tính tình âm độc vậy xin thứ lỗi bởi vì Mục gia sẽ chém chết ngươi từ trong trứng nước bổ xung vận khí cho Mục gia.
Tuy nhiên vận khí này khiến cho Mục gia cường thịnh mãi không suy nhưng lại đồng thời khiến cho oan niệm đồ đằng tích lũy ngày một dày. Vậy tại sao khi giết chết người này thì còn thu lại oán niệm làm chi. Oán niệm chính là của người sống đối với gia tộc Mục gia oán hận. Nếu như oán hận này tích lũy trong thiên địa thì sâu ở một nơi nào đó nó sẽ tích lũy dần rồi bùng phát khiến cho Mục gia ứng phó không kịp. Chỉ có thể dùng oán niệm đồ đằng để phong ấn. Ngoài ra có một nguyên nhân khác chính là vận khí đồ đằng chỉ có thể sử dụng khi oán niệm đồ đằng hút được oán niệm của người bị hiến tế,
Vị nữ nhân xinh đẹp thành thục lên tiếng hỏi: “Mẫu thân chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”
Lão bà lớn tuổi hít một hơi lắc đầu nói: “Cách giải quyết cũng không phải không có chỉ là… Hài…” Nói xong lão bà thở dài ra một hơi nói: “Trừ khi có sự xuất hiện của mệnh cách hư vô. Nêu như có hắn trở lại thì thiên địa biến đổi chúng ta nhờ hắn mà tiêu trừ đi oán niệm trên oán niệm đồ đằng!”
Mặt Mục Lung Linh không đổi sắc, nàng lạnh nhạt đáp lại: “Đúng chính là thần khí. Không phải thần khí bình thường mà là bản mạng thần khí!”
Nghe được lời này thì Đường Tam run lên, khuôn mặt co quắp, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Mục Lung Linh. Sau nửa ngày thì Đường Tam mới bình tĩnh lại tiếp tục đáp lại lời: “Ngươi thực sự muốn luyện chế bản mạng thần khí?”
Đôi môi đỏ mọng của Mục Lung Linh hơi mím lại. Ngay sau đó nàng gật đầu nhẹ nhàng lên tiếng nói: “Đúng, Cô phụ Đường Tam, thứ mà Linh Nhi muốn luyện chính là bản mạng thần khí!” Ánh mắt của nàng hướng về phía Đường Tam sau đó hít một hơi lên tiếng nói: “Trên đời này chỉ còn duy nhất cô phụ còn có thể luyện chế được thần khí mà thôi!”
Hai hàng lông mày của lão già Đường Tam co quắp lại, hắn nhìn về phía Mục Lung Linh nhíu mày lại sau đó lên tiếng hỏi: “Không phải Mục gia các ngươi đã nô dịch phụ thân của ta hay sao? Phụ thân của ta hoàn toàn có thể luyện chế ra thần khí, ngươi vì cái gì còn đến nơi này tìm ta?” Trong giọng nói của Đường Tam mang theo vài phần oán hận. Hiển nhiên Mục gia biến phụ thân của Đường Tam, tộc trưởng của Đường gia trở thành khôi lỗi. Nói đúng hơn cũng không phải khôi lỗi mà là tuyệt đối trung thành giống như mấy tên tín đồ trung thành sẵn sàng nhận bom cảm tử vậy.
Nghe được lời giận dữ của Đường Tam thì khuôn mặt của Mục Lung Linh không biến đổi chút nào. Nàng bình thản đáp lại: “Quả thật nãi nãi tại lần đó khống chế được Đường gia gia nhưng trước khi bị khống chế Đường gia gia đã đem ký ức cả đời của mình hủy diệt, đem tất cả kiến thức của mình xóa sạch. Mục gia chúng ta có thể khống chế Đường gia gia nhưng lại không có thể khiến hắn rèn luyện ra được một món vũ khí nào. Thực sự thì Linh Nhi đối với Đường gia gia rất cảm phục, ngài vì không muốn kỹ thuật luyện chế của Đường gia rơi vào tay người khác lên đem toàn bộ ký ức cũng xóa bỏ trở thành một người không có quá khứ. Hiện giờ nắm vững có thể tạo ra thần khí chỉ có duy nhất một mình cô phụ Đường Tam mà thôi!”
Mặc dù Đường Tam cũng biết được rằng vị thiếu nữ này không có bất cứ thù hận gì với mình, nàng chẳng qua không được lựa chọn nơi sinh ra mà thôi. Khi đó nàng chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử không có trưởng thành. Tuy nhiên Đường Tam vẫn không nhịn được đối với nàng xuất hiện sát khí. Hiển nhiên Đường Tam từng nghĩ đến việc giết chết Mục Lung Linh nhưng nàng hiểu rõ được một điều rắng muốn giết chết vị thiên kim tiểu thư của Mục gia là việc khó như thế nào. Từ trước đến nay ngay cả cường giả ở độ kiếp cũng đừng hòng có thể ám sát dòng chính của Mục gia nói chi đến Đường Tam bây giờ.
Ngoài ra Mục Lung Linh cũng nói với Đường Tam rằng hắn còn một nữ nhi. Việc này bất kể là đúng còn là sai thì hắn rất muốn đi một chuyến. Hiện giờ hắn cũng không còn người thân nào. Ngay cả Đường gia cũng trở thành chi thứ của Mục gia giúp Mục gia sinh ra người có võ hồn mạnh mẽ cho hậu đại. Ước vọng của hắn duy nhất hiện giờ đó chính là đi gặp tiểu nữ nhi của mình.
Sau nửa ngày suy nghĩ, Đường Tam ngửa đầu lên trời thở dài ra một hơi: “Được rồi! Tuy nhiên ta có một điều kiện nho nhỏ hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta?”
“A” Khuôn mặt của Mục Lung Linh xuất hiện sự ngạc nhiên. Ngay sau đó nàng suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu một tiếng nói: “Cô thúc Đường Tam, người nếu có chuyện gì cứ việc nói với Linh Nhi. Nếu như có thể làm Linh Nhi sẽ tận lực đáp ứng…”
Bàn tay Đường Tam đưa lên chắn ngang lời của Mục Lung Linh, sau đó Đường Tam bình thản mà tiếp tục hỏi chuyện: “Có phải ngươi đối với tiểu tử ngoài kia rất hứng thú đúng không?” Khuôn mặt của thiếu nữ ngây ngẩn sau đó hơi đỏ lên. Thấy được khuôn mặt của vị thiếu nữ biểu hiện như vậy trước mặt của mình thì lão già Đường Tam khe khẽ thở dài lên tiếng nói: “Bất kể ngươi có ý định gì với hắn. Ta hy vọng ngươi sẽ không có ý xấu với hắn. Ta cũng biết được Mục gia các ngươi đối với việc đánh giá người cực tốt nên ta cũng không có nhiều lời. Tiểu tử kia là một người tốt, ta hy vọng ngươi sẽ không làm hại hắn? Có thể hay không?”
Thật ra từ ở bên ngoài Đường Tam đối với nàng rất để ý. Hắn quan sát rõ được Mục Lung Linh đối với Văn Sơn tràn đầy hứng thú. Đường Tam cũng hiểu được gì đó? Có vẻ như Mục Lung Linh đã đánh chủ ý gì đó với Văn Sơn. Mặc dù quen biết không dài nhưng lão nhìn ra được Văn Sơn là một người tốt vì vậy không Mục Lung Linh đối với hắn có ý định xấu gì.
Khuôn mặt của Mục Lung Linh hơi đỏ lên, sau đó nàng mới nói: “Cô phụ Đường Tam yên tâm! Ta đối với hắn không có bất cứ ý xấu gì. Ta tuyệt đối sẽ không hại hắn!” Nàng cũng không dám nói ra mình có ý định tìm cách ngủ với Văn Sơn sau đó muốn sinh hài tử cho hắn. Nếu như việc này để cho Đường Tam biết, nàng còn không xấu hổ đến chết?
“Hài…” Nghe được lời này thì Đường Tam thở dài ra một hơi. Hắn cảm giác được lòng mình nhẹ hơn rất nhiều. Có lẽ nhiều năm như vậy thì Đường Tam đã coi Văn Sơn giống như nhi tử của hắn. Vị trí Văn Sơn trong lòng của hắn vừa giống như bằng hữu lại vừa giống như phụ tử. Cảm giác này rất khó giải thích. Có lẽ Đường Tam vẫn hy vọng có được một nhi tử như hắn.
Đường Tam nhìn về phía Mục Lung Linh lên tiếng nói: “Vậy thì tốt!”
Khuôn mặt của Mục Lung Linh xuất hiện một nụ cười, nàng nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vậy việc hiện giờ chúng ta sẽ bàn bạc về luyện chế bản mạng thần khí!”
Cấp bậc vũ khí ở thế giới này chia làm nhân binh, phàm binh, địa binh, thiên binh, bảo binh, pháp binh, hồn binh, linh binh cuối cùng cao cấp nhất chính là thần binh. Mà các loại vũ khí bình thường sắc bén đều xếp vào loại nhân binh. Sau đó xếp đến loại có thể giúp đỡ cho hồn sư thì tính từ phàm binh cho đến thần binh. Phàm binh đối ứng với cảnh giới thần thông, địa binh thì ứng đối với cảnh giới dịch nguyên… Tại sao lại như vậy?
Nếu tính toán mức độ thì phàm binh ở cấp bậc thần thông có thể phát huy được tối đa thực lực cùng với khả năng của vũ khí. Nếu ở cấp bậc dưới thần thông dùng phàm binh sẽ giảm đi khả năng phát huy của vũ khí. Tuy nhiên nếu như ở cấp bậc dịch nguyên có thể phát huy được tối đa lực sát thương của vũ khí nhưng hồn sư cũng bị vụ khí giới hạn lực công kích. Thấp cấp hơn thì không phát huy được toàn bộ sức sát thương của vũ khí mà cao cấp hơn lại bị vũ khí giới hạn.
So với các loại vũ khí này có một loại vũ khí khác chính là bản mạng vũ khí. Nói đơn giản khác với thần khí nó chỉ là giả thần khí mà thôi. Chính xác thì nó có đầy đủ điều kiện lên thần khí tuy nhiên nó lại không có khí linh hoặc là khí linh quá yếu ớt. Người chủ sẽ dùng máu huyết của mình nuôi dưỡng thần binh khiến cho thần binh trở nên mạnh mẽ. Không những giả thần khí có thể tiến hóa lên thần khí mà huyết mạch tương liên với người chủ. Chủ chết thần khí hủy đặc biệt thần khí cũng giống võ hồn khí linh có thể tự chủ đồng thời tự hấp thu năng lượng cùng với máu huyết người chủ mà lên cấp. Ngoài chủ nhân ra không có bất cứ ai có thể sử dụng thần khí này. Trừ việc chủ nhân đem khí linh trong thần khí trực tiếp mạt sát sau đó lại nuôi dưỡng linh hồn khí linh từ đầu. Mà nuôi dưỡng khí linh là một thời gian vô cùng nhàm chán.
Còn việc luyện chế ra thần khí có vài phần khó khăn hơn. Tuy nhiên nó đã có khí linh có thể tự chủ ý thức của mình. Các cường giả dùng sức mạnh tiến hành khuất phục sau đó luyện hóa nó. Nói chung thần khí loại này rất mạnh mẽ nhưng bất cứ ai cũng có thể cướp đoạt được thần khí đem nó tế luyện lại.
Đường Tam hít một hơi gật đầu nói: “Đã bao nhiêu năm ta chưa luyện chế thần khí rồi nhỉ? Đã có hơn chục năm đi. Được! Được! Đã là như thế lần này để Đường Tam ta tái hiện huy hoàng của Đường gia một lần đi!” Ánh mắt của hắn nhìn về phía Mục Lung Linh nói: “Ta hy vọng ngươi giữ vững lời hứa của mình!”
Mục Lung Linh nhẹ nhàng gật đầu nói: “Nhất định rồi!”
Văn Sơn thỉnh thoảng gõ chùy, ánh mắt quét về phía căn phòng của lão già Đường Tam kia nhưng lại không có bất cứ động tĩnh gì. Khóe miệng Văn Sơn cong lên, hắn nhất thời thở ra một hơi sau đó tiếp tục vung chùy lên rèn luyện một thanh kiếm.
Ánh mắt của Vân Phỉ Phỉ nhìn về phía căn nhà tồi tàn thì trong lòng của nàng đầy lo lắng. Ngay sau đó ánh mắt nàng nhìn thấy được vẻ chăm chỉ và nghiêm túc của Văn Sơn trong công việc này thì hai má của nàng đỏ lên. Khuôn mặt của Văn Sơn quả thật cực kỳ tuấn lãnh, nói đúng hơn chính là siêu cấp nam tử. Nếu như hắn có một võ hồn bình thường không mạnh nhưng có thể tu luyện được cũng đủ rồi. Nếu hắn đạt đến điều kiện như vậy chắc nàng cũng sẽ suy nghĩ một chút đến việc cùng hắn tiến tới.
Bất cứ nữ nhân ở đâu đều hy vọng có thể kiếm được một nam nhân vừa tuấn lãnh, vừa tính tình tốt, vừa giỏi giang lại vừa trung tình. Thực sự trên đời này làm gì có nam nhân như thế. Tuy nhiên nếu như Văn Sơn có được võ hồn mạnh mẽ như vậy hắn nhất định sẽ là hoàng tử cưỡi bạch mã trong lòng tất cả nữ nhân. Vân Phỉ Phỉ cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt Vân Phỉ Phỉ quét qua thân mình Văn Sơn thấy được hắn đang cởi trần mà đoán chùy. Từng chùy hung mãnh và trần đầy uy lực. Từng giọt mồ hôi lăn tăn trên mặt của hắn chảy cả về phía ngực cùng với bùng của hắn. Làn da của Văn Sơn hơi bóng bẩy giống như cổ đồng. Từng khúc thịt cuồn cuồn tràn đầy tính bộc phát và sự sắn chắc giống như hút hồn nữ nhân. Bất cứ nữ nhân nào nhìn thấy hắn lúc này thì nhất định sẽ mê mẩn, tâm thần không yên.
Hiển nhiên Vân Phỉ Phỉ cũng là nữ nhân, nàng cũng yêu thích một nam nhân có thân hình tuấn lãng. Vân Phỉ Phỉ suy nghĩ một chút sau đó mở miệng nói: “Ngươi vốn là đại thiếu gia của Văn gia ở thành Bạch Vân này. Ngươi hẳn không thiếu tiền đi vì sao ngươi lại đi đến nơi này rèn vũ khí. Một vài món vũ khí rèn ra hẳn không đáng một phần tiền tiêu hàng tháng của ngươi!”
Nghe được âm thanh mê người giống như chuông bạc của Vân Phỉ Phỉ truyền tới tai, Văn Sơn hơi cau mày lại, hắn đem thanh kiếm còn nóng đỏ nhúng vào trong nước. Vũ khí nóng đỏ được nhúng vào trong nước phát ra âm thanh xèo xèo khá là êm tai. Thấy hành động của Văn Sơn như vậy thì Vân Phỉ Phỉ rõ ràng không vui. Hai hàng lông mày như lá liễu của nàng cau lại lên tiếng hỏi: “Ngươi thật là bất lịch sự!”
“Hà…” Ánh mắt Văn Sơn nhìn về món vũ khí nóng bỏng nhúng vào nước khiến cho nước nhanh chóng bốc hơi. Hắn lẳng lặng lên tiếng nói: “Tiền của gia tộc là tiền của gia tộc. Nó cũng không phải là tiền của ta. Ta muốn dùng tiền của mình có ý nghĩa một chút. Ngươi thấy được ta dùng tiền của mình kiếm gia giúp đỡ bọn trẻ thì ngươi nghĩ là nhàm chán nhiều chuyện ta cũng không bác bỏ. Đơn giản thứ nhất tiền của ta đưa cho bọn trẻ mà không phải tiền gia tộc ta không có cảm giác ái ngại. Thứ hai ta vừa rèn luyện mấy vũ khí lại vừa rèn luyện thân thể, một công đôi việc cớ sao không làm? Thứ ba nụ cười của mấy tiểu hài tử khiến cho lòng của ta cảm giác vui vẻ như vậy là đủ rồi! Ta chỉ có cố hết sức giúp chúng mà thôi. Đơn giản chỉ như vậy!”
Văn Sơn quay sang nhìn về phía Vân Phỉ Phỉ, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào đôi chân trắng nõn của Vân Phỉ Phỉ. Thấy vậy Vân Phỉ Phỉ ngay lập tức dùng váy che lại chỗ đôi chân này. Ngón chỏ Văn Sơn gãi gãi sống mũi của mình mỉm cười nói: “Đôi chân đẹp thật đấy?”
“Vô sỉ!” Đôi má của Vân phỉ Phỉ đỏ lên, hai hàm răng cắn lại nhìn về phía Văn Sơn mắng mỏ.
Khóe miệng Văn Sơn cong lên, hắn nhìn về phía Vân Phỉ Phỉ hả hê cười nói: “Ngươi ăn mặc xinh đẹp như vậy còn không phải để nam nhân nhìn sao? Từ trước đến nay nữ nhân ăn mặc xinh đẹp đều để nam nhân ngắm nhìn. Chẳng lẽ ngươi ăn mặc như vậy không để nam nhân ngắm nhìn mà để nữ nhân ngắm nhìn?” Sau đó khuôn mặt của Văn Sơn vờ ngạc nhiên rồi kinh hãi gật đầu nói: “A, ta hiểu rồi! Ra là vậy… Thực sự là cho nữ nhân ngắm hả?” Ánh mắt của hắn mở to nhìn về phía nàng giống như nhìn một kẻ quái dị.
“Ngươi… Sắc lang, hỗn đản!” Vân Phỉ Phỉ cắn hai hàm răng nhìn về phía Văn Sơn đầy oán độc.
Nghe thấy vậy Văn Sơn bĩu môi khinh thường nói: “Nữ nhân các ngươi thật sự quái dị. Rõ ràng nữ nhân ăn mặc xinh đẹp hở hang cho nam nhân chúng ta ngắm nhìn. Ngươi phải biết nam nhân khi nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp mà không có ý dâm mới là bị bệnh. Mà các ngươi mặc lại để cho nam nhân ngắm nhìn sau khi nam nhân ngắm nhìn các ngươi thì lại mắng họ là sắc lang, vô sỉ? Vậy nữ nhân các ngươi có phải có bệnh hay không?”
“Ngươi…” Hai hàm răng Vân Phỉ Phỉ cắn lại không thể phán bác lời nào.
Từ trước đến nay nữ nhân thường thường ăn mặc đẹp để mọi người ngắm nhìn. Giống như mấy loài thú khoe sắc đẹp để tìm bạn tình của mình vậy. Điều này cũng chẳng lạ gì. Tuy nhiên điều quái dị ở chỗ các nàng nếu như không được nam nhân ngắm nhìn thì sẽ suy nghĩ đủ kiểu như chẳng lẽ mình không được đẹp hay tên nam nhân kia có bệnh bất lực, đồng tính luyến ái… Khi mà các nàng được nam nhân yêu thích ngắm nhìn có khi là soi mói. Phải biết nam nhân không dê thì là nam nhân bất lực. Rõ ràng các nàng biết như thế nhưng khi bị nhìn thì lại mắng nam nhân là đồ dê xồm, sắc lang v.v… Dành dành là ăn mặc xinh đẹp hở hang cho nam nhân nhìn khi họ nhìn lại còn mắng sắc lang, dê xồm… không nhìn thì bị chửi là bất lực. Nữ nhân đúng là đám thần kinh. Đây chính là suy nghĩ của Văn Sơn lúc này.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu tiếp tục đánh vũ khí của mình. Hiện giờ tâm trí của hắn đúng là không tốt chút nào. Hiện giờ hắn chỉ muốn một việc duy nhất đó chính là chờ lão phụ thân tìm thê tử sau đó phang thê tử, dù có kiệt sức ngày đêm phang thê tử cũng nhất quyết duy trì nói giống cho Văn gia. Đây chính là mệnh lệnh của phụ thân dành cho hắn. Kế tiếp lên Nhạc Khí tông chịu chết. Bởi vì hắn biết chiến thắng Cầm Nguyệt chính là chuyện không thể nào thành công. Một khi nàng tiến đến thần thông kỳ sẽ đem hắn bóp chết giống như con tép.
Việc này cũng không phải do hắn muốn. Hắn không có cố gắng sao? Hắn cố gắng gấp trăm lần ngàn lần nhưng thiếu đi 1% kia thì hắn không thể thành công nổi. Hắn rèn luyện thể thuật nhưng không có võ hồn sẽ không sinh ra thần thông. Thần thông chính là theo ngươi cả đời. Một khi ngươi không có thần thông vậy ngươi còn đánh cái rắm. Thần thông là con át chủ bài giúp ngươi chiến thắng mà ngươi không có vậy ngươi khẳng định bị đối thủ dìm chết.
Vân Phỉ Phỉ cũng không có tiếp tục tranh cãi với hắn. Nàng chỉ đứng lặng yên chờ đợi tiểu thư của nàng rời đi. Ngay sau đó thì một vị thiếu nữ áo trắng xinh đẹp cùng với lão già rời khỏi căn phòng. Vân Phỉ Phỉ ngay lập tức cực kỳ cung kính nói: “Lung Linh muội muội…” Ngay sau đó ánh mắt của nàng quét qua vị lão già họ Đường này. Nàng mặc dù không quá rõ nhưng có thể biết được rằng lão già này tuyệt đối không đơn giản bởi vẻ bề ngoài: “Đường lão!”
Mục Lung Linh bình thản nhìn về phía lão già tiếp tục nói: “Cô phụ, Linh Nhi sẽ sớm trở lại gặp ngài. Khi đó chúng ta có thể bắt tay vào công việc!”
Lão già họ Đường hít một hơi sau đó gật đầu nói: “Được!”
Sau khi nghe được lời của Đưỡng lào xác nhận thì Mục Lung Linh nhẹ nhàng gật đầu. Ánh mắt của nàng nhìn về phía Văn Sơn thấy được hắn cũng đang len lén nhìn về phía mình. Đôi mắt xinh đẹp của nàng phát hiện Văn Sơn quả thực tuấn lãng cực kỳ. Thảo nào mọi người có thể xưng dánh hắn là mỹ nam tử đệ nhất đồng thời phế vật man lực vương đệ nhất của thành Bạch Vân. Nhiều vị công tử còn nói bóng nói gió nếu như hắn không đi làm kỹ nam thì phí cả trời ban cho hắn thiên phú như thế. Tuy nhiên Văn Sơn vẫn coi như lời này không biết.
Mục Lung Linh tiến về phía Văn Sơn nhỏ giọng lên tiếng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Hai người Vân Phỉ Phỉ và Đường Tam nhìn về phía Mục Lung Linh tràn ngập kinh ngạc. Họ không hiểu tại sao Mục Lung Linh lại đối với vị thanh niên không có võ hồn này tràn ngập hứng thú như vậy. Văn Sơn dừng lại chùy nhìn về phía Mục Lung Linh, hít một hơi sau đó thở ra nói: “Văn Sơn, tên tôi là Văn Sơn. Có chuyện gì sao?”
Vân Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Thật là thô tục! Ngươi chẳng lẽ không biết chào hỏi một tiếng sao. Lung Linh tiểu thư để ý đến ngươi như vậy là phúc phận của ngươi rồi.”
Nàng đang muốn nói thì bị Mục Lung Linh ngăn lại. Mục Lung Linh suy nghĩ một chút sau đó lên tiếng nói: “Tên của ta là Mục Lung Linh. Hân hạnh được biết ngươi!” Nói đến đây hai má của nàng đỏ bừng nhìn về phía Văn Sơn. Quả thật khuôn mặt của Văn Sơn chính là nam nhân tuấn lãng nhất mà nàng từng nhìn thấy trước kia.
Ngón chỏ đưa lên sống mũi nhẹ nhàng gãi gãi, Văn Sơn bình thản giống như không có gì. Thực ra thì trong đầu của hắn rất trấn động bởi vì thiếu nữ này chính là người mà hắn nhìn thấy được tối bên đó. Nói chung ngay cả những bộ phận tư mật nhất của nàng hắn cũng đã nhìn hết rồi. Kẽ của nơi tư mật của nàng khít như thế nào, cánh hoa độ hồng và dày là bao nhiêu hắn đều rõ. Chỉ là hắn chưa bao giờ được sờ vào mà thôi. Hắn thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là duyên phận!” Ngay sau đó hắn lắc lắc đầu bỏ qua ý nghĩ này. Thân phận của thiếu nữ này tuyệt đối không bình thường, hắn làm sao có quan hệ gì với nàng chứ. Ngay cả việc nhìn nàng khỏa thân hoàn toàn là việc may mắn bất ngờ. Dù đêm đó hắn có cố gắng thế nào thì cũng không mở được đôi mắt kia để ngắm nhìn quan sát thật kỹ vưu vật ma quỷ này.
Văn Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Hân hạnh được biết tiểu thư! Tuy nhiên thứ cho ta có chút tò mò không biết tiểu thư tìm ta có việc gì sao? Ta cảm giác được giống như tiểu thư tìm ta có việc gì đó?”
Nghe được lời này của Văn Sơn thì khóe miệng Vân Phỉ Phỉ nhếch lên khinh thường: “Một phế vật không có võ hồn như ngươi thì giúp được gì chứ?”
Ánh mắt của Mục Lung Linh trừng về phía Vân Phỉ Phỉ nói: “Vân Phỉ Phỉ tỷ tỷ!” Đây là lần đầu tiên mà Vân Phỉ Phỉ thấy được ánh mắt như vậy. Thân mình Vân Phỉ Phỉ khẽ run lên. Mục Lung Linh bình thản mỉm cười nói: “Không có gì, ta chỉ thấy được ngươi chăm chỉ làm việc. Nghe nói ngươi dùng được tiền mình kiếm mua thức ăn cho mấy tiểu hài tử vô gia cư?”
Nghe được lời này thì Văn Sơn mỉm cười lên tiếng đáp lại: “Ân, ta vừa rèn luyện thân thể vừa kiếm được chút tiền. Thấy bọn nhỏ có chút tội nghiệp lên ra tay giúp thôi! Có thể tính là một tên nhiều chuyện đi!” Hắn cười đồng thời dùng ngón tay chỏ gãi gãi sống mũi của mình.
Mục Lung Linh che miệng lại cười duyên. Nụ cười này khiến cho Văn Sơn hoàn toàn ngây ngẩn nhìn về phía nàng. Thấy được ánh mắt ngây ngẩn của Văn Sơn nhìn về phía nàng thì Mục Lung Linh xấu hổ, hai má ửng đỏ. Đến khi Vân Phỉ Phỉ ho khan vài tiếng thì Văn Sơn mới từ cơn mê tỉnh lại. Mục Lung Linh lại tiếp tục hỏi: “Văn Sơn ngươi thực sự không có võ hồn hay sao?”
“Hài…” Văn Sơn thở dài ra một hơi sau đó gật đầu nói: “Ta xác thực không có võ hồn nên không có cách nào tu luyện được cả! Cả đời này chỉ định chỉ có thể làm một người bình thường”
Nghe được lời này của Văn Sơn thì Mục Lung Linh cau mày lại. Nàng tuyệt đối không tin Văn Sơn không có võ hồn. Nếu như vậy tại sao khí vận của hắn ngập trời như vậy. Mục Lung Linh suy nghĩ rồi mở miệng hỏi: “Ngươi có phải hay không chưa đến mười tám tuổi?”
Văn Sơn gật đầu sau đó nói: “Không đến mười tám tuổi là mười bảy tuổi là ba tháng đi!”
Đôi mắt xinh đẹp câu người của Mục Lung Linh nhẹ nhàng chớp lên. Nàng suy nghĩ kỹ một chút thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hắn cũng giống như ta hậu thiên thức tỉnh. Đến trước mười tám tuổi sẽ thức tỉnh võ hồn. Vậy tối nay trở lại thử bói một quẻ xem sao?” Đôi môi của Mục Lung Linh hơi mím lại sau đó nói: “Tặng ngươi vật này!”
Bàn tay của nàng rút ra một chiếc khăn thơm, nó lẳng lặng rơi vào tay của Văn Sơn. Thấy được một chiếc khăn mùi xao trắng tinh đồng thời thơm phức. Mùi hương này hẳn chính là mùi cơ thể của Mục Lung Linh. Nàng không giống như nữ nhân khác, trên người sẽ có mùi hương thơm của nước hoa che đậy. Mùi của cơ thể Mục Lung Linh giống như mùi hương rất thơm giống như hương hoa tự nhiên. Cái mũi của hắn chuyên ngửi mùi cơ thể phụ nữ nên cực kỳ nhạy cảm. Ngay cả mùi nữ nhân đến kỳ hắn cũng có thể phát hiện từ cách xa mấy chục mét. Mùi này hoàn toàn từ cơ thể nàng mà không phải mùi hương từ nước hoa.
Văn Sơn đọc trong một số điển tịch thì một số thể chất nghe nói chính là vừa sinh ra đã có một mùi hương mê người. Người ra mồ hôi sẽ hôi thối nhưng các nàng ra càng nhiều mồ hôi sẽ càng thơm giống như sức lên nước hoa vậy. Thường thường những người có hệ thực vật võ hồn là các loài hoa sẽ có khả năng như thế. Tuy nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ. Ở trung châu thì có viết đến một gia tộc có thất bảo lung linh tháp có mùi hương thơm rất đặc biệt. Mỗi đời nữ nhân có thất bảo lung linh tháp đều có mùi hương rất thơm. Có lẽ các nàng sinh ra đã có mùi hương bởi sự xuất hiện của võ hồn.
Cầm trong tay chiếc khăn mùi xoa thì Văn Sơn tò mò lên tiếng hỏi: “Ta là nam nhân đâu có cần đồ của nữ nhân!”
Đôi môi Mục Lung Linh hơi mím lại, hai hàm răng khẽ cắn sau đó nàng mới đáp lại: “Ta thấy cả người ngươi đẫm mồ hôi lên muốn tặng khăn mùi xoa này cho ngươi lau mình mà thôi!”
Khóe miệng Văn Sơn cong lên, hắn đưa chiếc khắn mùi xoa lên hít một hơi. Thấy vậy hai má của Mục Lung Linh đỏ bừng, làn da đỏ ửng lan tới tận mang tai. Văn Sơn phì cười trong lòng thầm nghĩ: “Nàng… không ngờ thực sự chính là mùi hương cơ thể sao? Mình động lòng sao? Thôi thôi… khoảng cách hai người quá xa. Mình cũng không nên vọng tưởng. Khéo nàng trêu đùa mình cũng nên!”
Văn Sơn mỉm cười nói: “Thật là thơm a!” Thấy được Mục Lung Linh càng xấu hổ hơn thì Văn Sơn tiếp tục nói: “Thật xin lỗi ta không thể nhận! Thứ này sạch sẽ và thơm như vậy nếu như lau một thân mồ hôi hôi thối của ta thì quả thực rất lãng phí. Tiểu thư, cô vẫn là thu lại đi!”
Mục Lung Linh trong lúc này kiên quyết nói: “Ngươi cũng thu lại đi! Đồ ta đã tặng ra ngoài tuyệt đối sẽ không nhận lại. Nếu như ngươi không muốn có thể đem nó bỏ!”
“Hài…” Văn Sơn thở dài một hơi sau đó nói: “Cảm ơn tiểu thư!” Hắn đem chiếc khăn mùi xoa xinh đẹp này lưu lại. Đồng thời gấp nó lại đem cất kỹ càng.
Thấy được Văn Sơn biểu hiện như vậy thì Mục Lung Linh tò mò lên tiếng hỏi: “Ngươi tại sao không sử dụng nó! Ta tặng nó cho ngươi là để ngươi lau mồ hôi. Ngươi tại sao lại đem nó cất đi!?”
“A” Văn Sơn ngạc nhiên ngay sau đó đáp lại lời của nàng: “Cái này sao? Một thứ tốt như vậy ta không muốn làm hư. Giống như tiểu thư xinh đẹp cao quý vậy mà ta chỉ là một hạng tầm thường mà thôi. Mỗi món đồ mà tiểu thư tặng cho ta, vậy để ta giữ làm kỷ niệm đi. Dù sao thì tiểu thư đã tặng ta một vật vậy ta sẽ tặng lại tiểu thư một món đồ khác…”
Vân Phỉ Phỉ thấy được Văn Sơn biểu hiện như vậy thì hài lòng. Xem ra tên này cũng không có ý định trèo cao một chút nào. Tuy nhiên nếu như hắn có ý định lại gần Mục Lung Linh vậy thì nàng phải cảnh giác. Nàng tuyệt đối không thể để hắn có được ý định xấu với tiểu thư. Mặc dù Vân Phỉ Phỉ biết được Mục Lung Linh có thực lực so với Văn Sơn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần nhưng nàng lại vẫn nghĩ rằng cần bảo vệ Mục Lung Linh trước Văn Sơn. Mặc dù hắn cực kỳ tuấn lãng nhưng là phế vật thì không có tư cách gặp mặt nói chi đến hôn phối với Mục Lung Linh.
Từ trong cái áo vắt ở phía xa thì Văn Sơn lấy ra một bộ hình vuông. Hình vuông này có sáu mặt, mỗi một mặt có một ký hiệu khác biệt. Sáu kí hiệu phân biệt là đao, kiếm, thương, bổng, khiên, áo giáp. Chúng là hình vẽ tượng trưng được khắc lên sáu mặt. Văn Sơn mỉm cười nói: “Thứ này chắc hẳn tiểu thư chưa có ra mắt phải không? Thứ này được gọi là rubic sáu mặt!”
Nói xong bàn tay của hắn liên tục đảo với tốc độ chóng mắt khiến cho rubic biến thành sắp xếp loạn xạ. Ngay sau đó Văn Sơn lại điên cuồng xoáy với tộc độ cực nhanh đem sáu mặt lắp lại với nhau. Vân Phỉ Phỉ đối với việc này cực kỳ kinh hãi nói: “ngươi… ngươi làm sao mà làm được!”
Văn Sơn nhún nhún vai cười nói: “Hy vọng món quà này đối với tiểu thư sẽ có nhiều ý nghĩa!” Món rubic này thì cả ngày Văn Sơn chơi. Hắn đã thuộc lòng rồi nên sử dụng rubic giống như thần. Việc rubic này được xoay với tộc độ cực kỳ nhanh. Tất cả rubic đều có một quy định nhất định nếu như muốn xoay sáu mặt phải theo một nguyên tắc nếu không sợ rằng muốn xoay sáu mắt chính là không biết bỏ ra bao nhiều năm tháng.
“Cảm ơn!” Mục Lung Linh nhẹ nhàng đưa bàn tay ra nắm lấy khôi rubic. Tuy nhiên khi nàng chạm vào tay của Văn Sơn cảm giác được cả bàn tay truyền đến sự tê dại. Bàn tay Mục Lung Linh vừa cầm con rubic thì rụt lại đem con Rubic ném văng đi rơi vào trong ngực của Vân Phỉ Phỉ.
Chiếc rubic rời vào ngực của Vân Phỉ Phỉ đập khiến cho bộ ngực của nàng rung rinh trong gió. Mấy tên nam nhân theo sau đều chố cả mắt. Văn Sơn cười khổ, hung khí của Vân Phỉ Phỉ đối với nam nhân quả thực có sức sát thương trí mạng. Vân Phỉ Phỉ bắt được rubic vội vàng che lấy ngực của mình. Ánh mắt nhìn về phía Văn Sơn trừng một cái. Sau đó nàng mới lên tiếng: “Lung Linh muội muội, thời gian đã không sớm chúng ta mau trở lại thôi!”
“Được!” Mục Lung Linh nhẹ nhàng gật đầu. Ánh mắt nàng quét về phía Văn Sơn một chút sau đó rời đi nơi này.
Thấy được bóng người đã rời đi rất xa thì Đường Tam mới nhìn về phía Văn Sơn tò mò hỏi: “Tiểu tử, ngươi cùng với tiểu nữ oa kia có quan hệ gì?”
Văn Sơn nhún nhún vai cười nói: “Lão bá nếu như ta nói quan hệ của chúng ta chẳng qua chỉ mới là gặp gỡ ngươi tin sao!”
“Hừ…” Đường Tam hừ lạnh một tiếng sau đó ném về phía Văn Sơn một cái túi. Hắn lạnh nhạt nói: “Tiểu tử đây là tiên công của ngươi ngày hôm nay!” Khóe miệng Văn Sơn cong lên. Hắn mỉm cười nhún nhún vai của mình.
Mặt trời xuống núi, ánh trăng dần lên. Trong một căn phòng trang nhã và xa hoa, một thiếu nữ cầm trong tay khối rubic sờ nhẹ vuốt ve nó. Khuôn mặt của nàng xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng nói: “Thứ này thật thú vị! Không hiểu tên kia làm sao mà có thể làm ra được thứ như thế này!” Nói xong nàng bắt đầu lấy ra một đống đá với màu sắc khác nhau.
Đặt một đám đá màu này lên một tấm bảng đá lớn. Trên tấm bảng đá này có những ký hiệu kỳ lạ. Miệng của thiếu nữ lẩm bẩm rất nhỏ không ai nghe rõ được gì. Một lúc sau dưới sự điều khiển của nàng thì đám đá này đã chuyển động. Một lúc sau con mắt của nàng kinh hãi hô lên: “Làm sao có thể? Ta thử lại lần nữa!”
Nàng bắt đầu thử lại vài lần, sau đó khuôn mặt của nàng càng ngày càng âm trầm, càng ngày càng kinh hãi nói: “Hắn thực sự không có võ hồn. Làm sao một người như vậy lại không có võ hồn. Chẳng lẽ con mắt của ta nhìn lầm? Không, không thể nào…” Khuôn mặt của nàng trở nên xám xịt. Lòng của nàng hiện giờ thực sự giao động có nên trở thành nữ nhân của hắn hay không?
…
Tại một vùng đất cực kỳ lớn. Một hòn đảo nằm lơ lửng giữa không trung. Cả đảo rộng đến khủng khiếp. Phía dưới nó chính là một vùng biển cực lớn. Tuy nhiên ở đây có phong lốc điên cuồng bao quanh khiến cho cả hòn đảo nằm ở trong bão tỗ. Hòn đảo hoàn toàn cách biệt với bên ngoài. Tuy nhiên ở trong nó lại êm ả, đồng thời hoa cỏ bốn phía mọc khắp nơi, chim cất cao tiếng hót.
Trong một đình viện cực lớn dựng hai cây cột đồ đằng cực lớn. Một cây tỏa ra khí thế vô hình tuy nhiên lại khiến cho mọi người cực kỳ thư thích. Một cột khác lại tỏa ra khí thế màu đỏ và đen tràn đầy hắc ám. Bất cứ người nào nhìn về phía này cũng ghê sợ kinh tởm. Giống như đang nhìn về phía một biển máu có vô số ác quỷ vậy. Ở hai cây cột trụ tràn ngập đều là trận pháp.
Một bà lão tầm ngoài sáu mươi đang lẳng lặng ngồi khoanh chân trước hai cột trụ. Khuôn mặt của bà lão này từng đường góc cạnh đều hiện rõ. Hồi trẻ chắc chắn bà lão này chính là một tuyệt đại mỹ nhân hiếm thấy. Mỗi lần cột trụ phát ra màu đỏ cùng màu đen đầy tà ác kia thì bà lão đều dùng lực lượng của mình oanh kính lên cây cột trụ màu đỏ và đen này khiến cho khí tức không tràn ra ngoài.
Đứng bên cạnh bà lão chính là một nam nhân khá lớn tuổi nhưng khí chất tràn đầy. Bà lão đột nhiên đứng dậy khe khẽ thở dài. Một vị nữ nhân tầm ba mươi tuổi cả người khí chất thành thục, làn da trắng mềm mại, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt yêu mị hút hồn. Đôi chân thon dài, bộ ngực lớn đồng thời ngạo nghễ, vòng eo tiêm tế, cặp mông tròn săn chắc. Đối với vị nữ nhân thành thục này bất cứ nam nhân nào cũng muốn điên cuồng.
Đi bên cạnh vị nữ nhân thành thục này có một vị nam tử mắt kiếm mày ngài. Hắn so với Văn Sơn cũng không kém là bao. Hắn cũng cực kỳ tuấn tú đồng thời khuôn mặt toát nên vẻ tang thương đối vỡi nữ nhân có lực hút trí mạng. Hắn nhẹ nhàng vuốt râu của mình đồng thời đi bên cạnh vị mỹ nữ thành thục này.
Hai người này có khuôn mặt khá giống với Mục Lung Linh. Mục Lung Linh kế thừa bảy phẩn từ vị mỹ nam tử này còn lại ba phần từ vị thiếu phụ. Tuy nhiên Mục Lung Linh lại kế thừa những phần hoàn mỹ nhất của cả hai người nên sắc đẹp của nàng so với mỹ phụ kia chỉ có hơn chứ không kém. Hai người này chính là phụ mẫu của Mục Lung Linh.
Vị mỹ nữ thành thục đối với bà lão kia kính cẩn lên tiếng hỏi: “Mẫu thân, vấn đề oán niệm đồ đằng có thể giải quyết được không?”
Lão bà khe khẽ thở dài một hơi nói: “Làm sao dễ dàng như vậy. Hài… Năm xưa đúng là ta thất trách thật. Nhiều năm như vậy Mục gia chúng ta đều tồn tại nhưng lần này kiếp nạn lại tới thật sự là khó a… Cũng tại nhiều năm như vậy để duy trì Mục gia cường thịnh mà không suy, đúng là chúng ta đã làm nhiều việc không nên a!”
Ánh mắt của lão bà nhìn về phía hai cây đồ đằng. Hai món đồ này chính là bảo vật của Mục gia gồm khí vận đồ đằng cùng oán niệm đồ đằng. Hai cây đồ đằng này không biết đã được nhúng máu của bao nhiêu người. Một trong những bí mật trường thịnh mà không suy chính là hai món đồ trấn bảo của Mục gia này.
Thất sắc lung linh nhãn của Mục gia có thể nhìn khí vận của một người đồng thời có thể nhìn được tính cách của người này. Các đời gia chủ của Mục gia nếu như thấy người có nhiều khí vận thì đánh kết giao mà mội khi người này có địch ý với Mục gia thì Mục gia không ngại phái cường giả mạnh mẽ đem người này bắt lại sau đó hiến tế cho khí vận đồ đằng cùng oán niệm đồ đằng. Một thứ sẽ hút lấy khí vận người này, thứ khác sẽ hút lấy oán niệm của người này trước khi chết. Mục gia bất kể ngươi là thiên tài hay không thiên tài chỉ cần ngươi có được khí vận sung túc vậy thì Mục gia sẽ mời ngươi nếu như ngươi có thù với Mục gia hoặc tính tình âm độc vậy xin thứ lỗi bởi vì Mục gia sẽ chém chết ngươi từ trong trứng nước bổ xung vận khí cho Mục gia.
Tuy nhiên vận khí này khiến cho Mục gia cường thịnh mãi không suy nhưng lại đồng thời khiến cho oan niệm đồ đằng tích lũy ngày một dày. Vậy tại sao khi giết chết người này thì còn thu lại oán niệm làm chi. Oán niệm chính là của người sống đối với gia tộc Mục gia oán hận. Nếu như oán hận này tích lũy trong thiên địa thì sâu ở một nơi nào đó nó sẽ tích lũy dần rồi bùng phát khiến cho Mục gia ứng phó không kịp. Chỉ có thể dùng oán niệm đồ đằng để phong ấn. Ngoài ra có một nguyên nhân khác chính là vận khí đồ đằng chỉ có thể sử dụng khi oán niệm đồ đằng hút được oán niệm của người bị hiến tế,
Vị nữ nhân xinh đẹp thành thục lên tiếng hỏi: “Mẫu thân chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”
Lão bà lớn tuổi hít một hơi lắc đầu nói: “Cách giải quyết cũng không phải không có chỉ là… Hài…” Nói xong lão bà thở dài ra một hơi nói: “Trừ khi có sự xuất hiện của mệnh cách hư vô. Nêu như có hắn trở lại thì thiên địa biến đổi chúng ta nhờ hắn mà tiêu trừ đi oán niệm trên oán niệm đồ đằng!”
/22
|