Nha hoàn mở cửa, đã thấy Vương Nguyên Bảo đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt y tươi cười:
- Hiền đệ, đã lâu không gặp!
Lý Trân vội vàng đứng dậy thi lễ với y:
- Tiểu đệ tham kiến Vương đại ca.
Vương Khinh Ngữ lại vô cùng mất hứng, mình vừa mới mời Lý Trân vào buồng xe, huynh trưởng liền chạy đến ngay, y đến có ý gì, đến việc mình kết bạn cũng muốn can thiệp sao?
Vương Nguyên Bảo giống như là không nhìn thấy sắc mặt âm trầm của tiểu muội, y cười ha hả đi vào trong xe, thi lễ với Lý Trân:
- Hiền đệ mời ngồi.
Chính y cũng tuỳ ý ngồi xếp bằng xuống, nha hoàn vội vàng rót cho y một chén trà, Vương Nguyên Bảo vừa nhận được tin, Lý Trân không ngờ cũng ở trong đội ngũ, hơn nữa lại còn được tiểu muội của y mời vào trong xe, việc này khiến Vương Nguyên Bảo vừa tức vừa giận, lần trước tiểu muội tự tiện đưa Xá Lợi giả cho Lý Trân, đã khiến y nổi trận lôi đình, cái tên âm hồn không tan này không ngờ lại xuất hiện.
Nhưng biểu hiện bên ngoài của Vương Nguyên Bảo làm rất tốt, trong lòng rất bực bội, nhưng cũng sẽ không lộ ra trước mặt Lý Trân. Đương nhiên, tâm tư của y không thể giấu được Vương Khinh Ngữ, Vương Khinh Ngữ lạnh lùng ngồi ở một bên, không nói một lời.
Vương Nguyên Bảo cũng không nhìn tiểu muội, nét mặt tươi cười hỏi han:
- Hiền đệ dạo gần đây đang bận làm gì vậy?
Trong khoảng thời gian này Vương Nguyên Bảo ở Trường An, y không biết Lý Trân đã tiến cung làm thị vệ, hơn nữa còn được Võ Tắc Thiên coi trọng, thăng quan phong tước, Vương Nguyên Bảo còn tưởng rằng hắn ở nam thị này chỉ là tìm kế sinh nhai.
Lý Trân hạ thấp người cười nói:
- Cũng chỉ là một người nhàn rỗi, thỉnh thoảng giúp đại tỷ bán rượu, nhưng phần lớn thời gian đều là đi dạo, kết giao bằng hữu. Lần này Thu Nương tỷ nhờ ta giúp đỡ, cùng tỷ ấy bảo vệ vài vị khách đi Tung Sơn, không ngờ lại là Vương đại ca, thật sự là trùng hợp quá.
- Quả thật rất trùng hợp, xem ra chúng ta rất có duyên phận, ha..ha..
Vương Nguyên Bảo cười gượng hai tiếng, khoé mắt lại liếc qua liếc lại tiểu muội, thấy nàng đang cầm một quyển sách, đọc hết sức chăm chú, trong lòng y căm tức, đây không phải rõ ràng là không nể mặt mình sao?
Lý Trân lại nhìn ra khúc mắc giữa hai huynh muội bọn họ, hắn cũng cảm thấy cả người khó chịu, không muốn tham gia vào chuyện của hai huynh muội bọn họ, hắn liền đứng dậy chắp tay cười cười nói với Vương Khinh Ngữ:
- Đa tạ trà của Vương cô nương, ta còn phải chuẩn bị một số vật phẩm mang đi, lập tức phải lên đường rồi.
Vương Khinh Ngữ cũng uyển chuyển đứng dậy, áy náy nói:
- Khinh Ngữ tiếp khách không chu toàn, không thể chiêu đãi công tử thật tốt, thành thật xin lỗi!
Lý Trân cười cười, lại gật gật đầu với Vương Nguyên Bảo, đi ủng da của mình vào, liền nhảy khỏi xe. Hắn vừa xuống xe, liền nghe thấy giọng nói vô cùng bất mãn của Vương Nguyên Bảo truyền đến:
- Cái gì gọi là tiếp khách không chu toàn, tiểu muội, ý muội là ta không nên tới hay sao?
- Hừ, huynh vì sao lại tới, trong lòng huynh cũng tự hiểu.
Vương Khinh Ngữ hình như cũng nổi giận rồi, không hề khách khích cãi lại huynh trưởng.
- Muội nói rõ ra xem nào, cái gì gọi là trong lòng ta biết rõ.
- Hắn là bạn của ta, ta mời hắn đến uống chén trà, huynh can thiệp cái gì? Còn có lần trước, rõ ràng ta vẫn còn ở Lạc Dương, vì sao huynh lại nói với hắn là ta đã về Trường An rồi?
Một lúc lâu sau mới nghe thấy Vương Nguyên Bảo lạnh lùng nói:
- Muội quá coi trọng hắn rồi, thân phận của muội là gì, thân phận hắn là gì, ân tình của hắn ta đã trả rồi, ta nói rõ cho muội biết, ta tuyệt đối không cho phép muội tiếp tục qua lại với hắn.
- Huynh quả thực là ngang ngược vô lễ.
Nghe đến đó, Lý Trân lắc đầu, bước nhanh quay trở lại đội ngũ, tìm thấy con ngựa của mình, hắn áy náy nói với Triệu Thu Nương:
- Thu Nương tỷ, có khi đệ phải đi Tung Nam quán một chuyến, tạm thời không đi Thiếu Lâm tự nữa.
Triệu Thu Nương khó hiểu hỏi:
- Không phải đệ nói, đi Thiếu Lâm tự vừa lúc có công vụ phải làm, không ngại thì cùng đi sao, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra à?
- Không có gì.
Lý Trân nhớ tới sự nịnh bợ của Vương Nguyên Bảo, trong lòng thực sự không được thoải mái cho lắm, hắn một giây cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, lại nói:
- Sau khi đệ quay về sẽ đi Thiếu Lâm tự, mong Thu Nương tỷ tạm thời giữ bí mật cho đệ, ý đệ chính là việc đệ làm thị vệ ở trong cung.
Triệu Thu Nương dường như là hơi hiểu ra, nàng nhẽ gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi, đệ đi đi.
Lý Trân trở mình lên ngựa, men theo con đường nhỏ ở phía tây chạy đi, khiến cho bụi màu vàng bay lên cuồn cuộn, dần dần đi xa.
Trước của xe, Vương Khinh Ngữ yên lặng nhìn Lý Trân cưỡi ngựa đi xa, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác mất mát không nói ra được.
Vi Phương Thập thật ra là một phương sĩ, phóng tiên luyện đan, ẩn cư lâu dài ở Tung Sơn, nhưng bắt đầu từ ba năm trước, y bắt đầu không cam lòng sống tịch mịch nữa, mượn quyến thế của Tiết Hoài Nghĩa, cưỡng ép chiếm lấy đạo quán Tung Nam phía tây nam Tung Sơn làm sào huyệt của mình.
Tung Nam quán cách Thiếu Lâm tự khoảng năm mươi dặm, vốn là một quan ải nhỏ không ai biết đến, nhưng từ sau khi Vi Phương Thập trở thành chủ đạo quán, đạo quán này bắt đầu tiếng lành đồn xa, danh tiếng ở Tung Sơn càng lúc càng lớn, lại thêm năm trước mới xây dựng lại, chiếm hơn nghìn mẫu đất, trở thành một trong hai đạo quán lớn nhất Tung Sơn.
Nửa năm trước, Vi Phương Thập được Tiết Hoài Nghĩa tiến cử vào kinh, Võ Tắc Thiên hạ chỉ đổi Tung Nam quán thành Tung Nam cung, địa vị càng thêm cao.
Tung Nam cung nằm gọn trong một thung lũng nhỏ hẹp, đạo cung xây dựng dựa vào núi, tầng tầng lớp lớp hướng lên trên núi, nhìn từ xa, mái cong đấu củng, lộ ra phong cảnh hùng vĩ tráng lệ, đặc biệt là kiến trúc lớn nhất trong cung: Điện Lão Quân, thoạt nhìn giống hệt như một toà cung điện nhỏ.
Theo đà phát triển mạnh mẽ của Tung Nam cung, một thị trấn nhỏ cũng theo đó mà xuất hiện ở trong thung lũng, trên thực tế chính là một con đường dài khoảng một dặm.
Hai bên đường phố quán rượu, nhà trọ, thanh lâu, cửa hàng ngựa, hiệu thuốc, cửa hàng tạp hoá và các loại cửa hàng san sát nhau, có khoảng vài chục nhà, những cửa hàng đó hơn một nửa là sản nghiệp của Tung Nam Cung.
Khách hành hương, người tu đạo, người du ngoạn, phú hào cầu khiên hồn thuật từ các nơi đến đâu đâu cũng có thể thấy, khiến cho các cửa hàng kinh doanh vô cùng thịnh vượng.
Giữa trưa ngày hôm sau, Lý Trân cưỡi ngựa đã đến được thị trấn Tung Nam, hắn đi mất một đoạn đường oan uổng, vốn dĩ tối hôm qua là đến nơi rồi, do một gã tiều phu chỉ sai phương hướng, khiến cho hắn đi đường vòng mất hơn một trăm dặm, trong túi của hắn không có lương khô, bụng đói, vào trấn nhỏ liền đi thẳng đến một quán rượu.
Lý Trân được tiểu nhị nghênh đón vào đại sảnh, lập tức hỏi:
- Có món gì có thể ăn luôn không?
- Bẩm công tử, có bánh nhân hành lá thịt dê, vừa mới làm xong, vị ngon vừa miệng, năm văn tiền một chiếc.
- Trước tiên mang lên cho ta ba chiếc để lấp bụng, thêm một vài món đặc sản tuỳ ý, và một bầu rượu ấm.
- Công tử đợi một chút, lập tức sẽ có.
Tiểu nhị bước nhanh, không bao lâu sau, bưng lên ba tấm bánh thịt dê hành lá, thơm phức xộc vào mũi, lại mang lên một bầu rượu, cười nói:
- Công tử mời dùng trước, phòng bếp đang nấu đồ ăn, rất nhanh sẽ xong.
Lý Trân ăn như hổ đói hết veo hai tấm bánh, trong bụng mới dễ chịu một chút, hắn rót cho mình một chén rượu, cẩn thận uống một ngụm, hí mắt đánh giá những khách nhân khác.
Tuy rằng đúng giờ cơm trưa, nhưng bên trong quán cũng không có nhiều người, tính cả hắn thì chỉ có bốn bàn có khách, một bàn là vài sĩ tử, nghe giọng không phải người địa phương, hẳn là Lạc Dương tham gia khoa cử, bớt chút thời gian đến Tung Sơn du ngoạn.
Một bàn là vài thương nhân buôn da lông, bên chân bọn họ chất đống vài bó da lông mới thu thập được từ trong núi, mà bàn ở ngoài cùng là năm sáu đạo sĩ trẻ tuổi, trò chuyện vui vẻ, giọng nói rất lớn, gọi đầy một bàn rượu và thức ăn, chắc là đạo sĩ của Tung Nam quán.
Đúng lúc này, rèm cửa vén lên, một tên ăn mày què chân đi vào, y thoạt nhìn còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi tuổi, mặt mày có chút thnah tú, mặc một bộ quần áo cũ nát dơ bẩn.
Tên ăn mày trẻ tuổi vừa đi vào tiệm ăn, liền nhìn thấy đám đạo sĩ ngồi lại ăn cơm với nhau, mặt y biến sắc, xoay người đi ngay, bị một gã đạo sĩ xách cổ:
- Này, đây không phải là Hàn công tử sao? Sao lại bắt đầu đi xin ăn rồi?
Đạo sĩ dùng sức kéo một cái, kéo tên ăn mày té ngã trên mặt đất, mấy tên đạo sĩ đều cười ha hả, một đạo sĩ khác dùng chân dẫm lên mặt tên ăn mày trẻ tuổi, vẻ mặt tươi cười ác độc.
- Ngươi nói ngươi biết bí mật khiên hồn thuật của sư phụ ta, tuyên truyền khắp nơi, có mấy người tin lời ngươi nói? Bị chặt đứt một chân rồi mà vẫn không biết hối cái, hôm nay Đạo gia ta vừa lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, muốn đánh gãy nốt cái chân còn lại của ngươi, ngươi có muốn không?
Tên ăn mày trẻ tuổi mặt bị dẫm lên, một lúc sau mới thốt ra một câu:
- Giả danh lừa bịp, không được chết tử tế.
Mấy tên đạo sĩ giận dữ, nhảy dựng lên vây quanh tên ăn mày trẻ tuổi đấm đá, bọn chúng xuống tay ác độc, đánh cho tên ăn mày liên tục kêu thảm thiết, cuối cùng rơi vào hôn mê.
Mấy tên đạo sĩ mới phủi tay, hung tợn mắng y vài câu, nói với trưởng quầy của quán rượu:
- Tiền rượu và thức ăn ghi nợ.
Mấy tên đạo sĩ lập tức nghênh ngang rời đi.
Lý Trân ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, chuyện như vậy hắn nhìn nhiều thành quen rồi, cũng không muốn ra tay trượng nghĩa, hơn nữa hắn thân mang trọng trách, không nên rước hoạ vào thân.
Mấy tên đạo sĩ đi xa, chưởng quầy mới tức giận mắng một cái, y vô cùng căm ghét cái loại sâu bọ đạo sĩ luôn ăn chùa này, y lại nhìn tên ăn mày nằm rên rỉ trên mặt đất, nhướn mày, nói với tiểu nhị ở bên cạnh:
- Cho hắn chút đồ ăn thừa, rồi đuổi ra.
Tiểu nhị cầm hai cái bánh mì đám đạo sĩ ăn thừa đưa cho y:
- Mau đi đi, chúng ta còn muốn tiếp tục kinh doanh.
Tên ăn mày trẻ tuổi chậm rãi bò dậy, chống gậy khập khiễng bước đi, trong quán lại khôi phục sự yên tĩnh.
Lúc này, tiểu nhị mới bưng đồ ăn của Lý Trân đến, Lý Trân cười hỏi:
- Vừa rồi có đạo sĩ nói, tên ăn mày kia biết bí mật của Vi chân nhân, có thật không vậy?
Tiểu nhị nhếch miệng, khinh thường nói:
- Tên ăn mày kia nói xằng bậy, căn bản không ai tin y, nếu là sự thật, sớm đã bị đánh chết, Vi chân nhân sao có thể tha cho y, công tử nói có đúng không?
- Nhìn dáng điệu của hắn, hình như là người đọc sách, không phải là tên ăn mày, sao lại bị biến thành thảm như vậy?
- Công tử nếu như hứng thú, thì đến hỏi y đi, y ở căn miếu đổ nát ở phía đông thị trấn.
- Vương Thuận, ngươi đang nói dông dài cái gì đấy?
Chưởng quầy mất hứng cắt ngang lời nói của tiểu nhị, tiểu nhị sợ tới mức le lưỡi một cái, xoay người vội vàng đi.
Lý Trân cũng không hỏi nhiều nữa, bưng chén rượu lên, trong mắt hắn thoáng chút suy nghĩ.
Ăn xong cơm trưa, Lý Trân dẫn ngựa chậm rãi đi qua trấn nhỏ, đi tới phía tây trấn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy căn miếu thổ địa đổ nát mà tiểu nhị nói, xây dựng ở bên sườn núi, đã rách nát lắm rồi, một nửa đã sụp đổ.
Hắn dẫn ngựa đi lên sườn núi, đi vào trong miếu thổ địa, hình nộm đất sớm đã bị đánh nát, trên đất đầy bùn, cửa sổ cũng chỉ chừa lại hai cái lỗ hổng, trên mặt đất đầy cỏ dại.
Lúc này, Lý Trân nghe thấy sương phòng ở bên cạnh hình như có động tĩnh, liền chậm rãi đi qua, thăm dò nhìn nhìn, chỉ thấy tên ăn mày trẻ tuổi ngồi xổm ở góc tường, ăn bánh như lang như hổ.
Lý Trân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tên ăn mày trẻ tuổi sợ tới mức cả người run lên, chậm rãi xoay đầu lại:
- Ngươi...Ngươi là ai?
Lý Trân lấy một cái bánh thịt đưa cho y:
- Ta đi ngang qua đây, muốn hỏi ngươi mấy câu.
Tên ăn mày trẻ tuổi nhìn thấy bánh thịt, hai mắt lập tức phát sáng, liều lĩnh nhào tới, liều mạng đem bánh thịt nhét vào miệng.
Lý Trân chờ y ăn xong bánh mới lạnh lùng nói:
- Ăn xong đồ của ta, ít nhất cũng nên trả lời câu hỏi của ta.
Tên ăn mày trẻ tuổi ợ một cái, lại uống một ngụm nước, lúc này mới rụt rè hỏi:
- Ngươi muốn...hỏi ta cái gì?
- Ta muốn nghe bí mật của Vi chân nhân, ngươi không phải gặp người đều nói, ngươi biết bí mật của y sao?
- Ta...Ta không biết!
Tên ăn mày trẻ tuổi bị doạ khiến cho mặt biến sắc, thân thể liều mạng co rút vào trong góc tường, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lý Trân.
Lý Trân đi đến trước mặt y, cúi người nói:
- Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không phải trời sinh là một tên ăn mày, hẳn là một người đọc sách, ta là người đầu tiên muốn hỏi ngươi bí mật của Vi chân nhân, chẳng nhẽ ngươi định làm ăn mày cả đời, hay là giống như chó hoang bị đám đạo sĩ kia đánh chết?
-Ngươi là.. người nào?
- Ngươi không cần biết ta là ai, nhưng cơ hội của ngươi không nhiều, có thể nắm lấy hay không phải dựa vào ngươi.
Tên ăn mày trẻ tuổi ngơ ngác nhìn Lý Trân nửa ngày, y bỗng nhiên ôm lấy chân Lý Trân khóc lớn nói:
- Ta cái gì cũng đồng ý nói với ngài, cầu xin ngài giúp ta.
- Hiền đệ, đã lâu không gặp!
Lý Trân vội vàng đứng dậy thi lễ với y:
- Tiểu đệ tham kiến Vương đại ca.
Vương Khinh Ngữ lại vô cùng mất hứng, mình vừa mới mời Lý Trân vào buồng xe, huynh trưởng liền chạy đến ngay, y đến có ý gì, đến việc mình kết bạn cũng muốn can thiệp sao?
Vương Nguyên Bảo giống như là không nhìn thấy sắc mặt âm trầm của tiểu muội, y cười ha hả đi vào trong xe, thi lễ với Lý Trân:
- Hiền đệ mời ngồi.
Chính y cũng tuỳ ý ngồi xếp bằng xuống, nha hoàn vội vàng rót cho y một chén trà, Vương Nguyên Bảo vừa nhận được tin, Lý Trân không ngờ cũng ở trong đội ngũ, hơn nữa lại còn được tiểu muội của y mời vào trong xe, việc này khiến Vương Nguyên Bảo vừa tức vừa giận, lần trước tiểu muội tự tiện đưa Xá Lợi giả cho Lý Trân, đã khiến y nổi trận lôi đình, cái tên âm hồn không tan này không ngờ lại xuất hiện.
Nhưng biểu hiện bên ngoài của Vương Nguyên Bảo làm rất tốt, trong lòng rất bực bội, nhưng cũng sẽ không lộ ra trước mặt Lý Trân. Đương nhiên, tâm tư của y không thể giấu được Vương Khinh Ngữ, Vương Khinh Ngữ lạnh lùng ngồi ở một bên, không nói một lời.
Vương Nguyên Bảo cũng không nhìn tiểu muội, nét mặt tươi cười hỏi han:
- Hiền đệ dạo gần đây đang bận làm gì vậy?
Trong khoảng thời gian này Vương Nguyên Bảo ở Trường An, y không biết Lý Trân đã tiến cung làm thị vệ, hơn nữa còn được Võ Tắc Thiên coi trọng, thăng quan phong tước, Vương Nguyên Bảo còn tưởng rằng hắn ở nam thị này chỉ là tìm kế sinh nhai.
Lý Trân hạ thấp người cười nói:
- Cũng chỉ là một người nhàn rỗi, thỉnh thoảng giúp đại tỷ bán rượu, nhưng phần lớn thời gian đều là đi dạo, kết giao bằng hữu. Lần này Thu Nương tỷ nhờ ta giúp đỡ, cùng tỷ ấy bảo vệ vài vị khách đi Tung Sơn, không ngờ lại là Vương đại ca, thật sự là trùng hợp quá.
- Quả thật rất trùng hợp, xem ra chúng ta rất có duyên phận, ha..ha..
Vương Nguyên Bảo cười gượng hai tiếng, khoé mắt lại liếc qua liếc lại tiểu muội, thấy nàng đang cầm một quyển sách, đọc hết sức chăm chú, trong lòng y căm tức, đây không phải rõ ràng là không nể mặt mình sao?
Lý Trân lại nhìn ra khúc mắc giữa hai huynh muội bọn họ, hắn cũng cảm thấy cả người khó chịu, không muốn tham gia vào chuyện của hai huynh muội bọn họ, hắn liền đứng dậy chắp tay cười cười nói với Vương Khinh Ngữ:
- Đa tạ trà của Vương cô nương, ta còn phải chuẩn bị một số vật phẩm mang đi, lập tức phải lên đường rồi.
Vương Khinh Ngữ cũng uyển chuyển đứng dậy, áy náy nói:
- Khinh Ngữ tiếp khách không chu toàn, không thể chiêu đãi công tử thật tốt, thành thật xin lỗi!
Lý Trân cười cười, lại gật gật đầu với Vương Nguyên Bảo, đi ủng da của mình vào, liền nhảy khỏi xe. Hắn vừa xuống xe, liền nghe thấy giọng nói vô cùng bất mãn của Vương Nguyên Bảo truyền đến:
- Cái gì gọi là tiếp khách không chu toàn, tiểu muội, ý muội là ta không nên tới hay sao?
- Hừ, huynh vì sao lại tới, trong lòng huynh cũng tự hiểu.
Vương Khinh Ngữ hình như cũng nổi giận rồi, không hề khách khích cãi lại huynh trưởng.
- Muội nói rõ ra xem nào, cái gì gọi là trong lòng ta biết rõ.
- Hắn là bạn của ta, ta mời hắn đến uống chén trà, huynh can thiệp cái gì? Còn có lần trước, rõ ràng ta vẫn còn ở Lạc Dương, vì sao huynh lại nói với hắn là ta đã về Trường An rồi?
Một lúc lâu sau mới nghe thấy Vương Nguyên Bảo lạnh lùng nói:
- Muội quá coi trọng hắn rồi, thân phận của muội là gì, thân phận hắn là gì, ân tình của hắn ta đã trả rồi, ta nói rõ cho muội biết, ta tuyệt đối không cho phép muội tiếp tục qua lại với hắn.
- Huynh quả thực là ngang ngược vô lễ.
Nghe đến đó, Lý Trân lắc đầu, bước nhanh quay trở lại đội ngũ, tìm thấy con ngựa của mình, hắn áy náy nói với Triệu Thu Nương:
- Thu Nương tỷ, có khi đệ phải đi Tung Nam quán một chuyến, tạm thời không đi Thiếu Lâm tự nữa.
Triệu Thu Nương khó hiểu hỏi:
- Không phải đệ nói, đi Thiếu Lâm tự vừa lúc có công vụ phải làm, không ngại thì cùng đi sao, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra à?
- Không có gì.
Lý Trân nhớ tới sự nịnh bợ của Vương Nguyên Bảo, trong lòng thực sự không được thoải mái cho lắm, hắn một giây cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, lại nói:
- Sau khi đệ quay về sẽ đi Thiếu Lâm tự, mong Thu Nương tỷ tạm thời giữ bí mật cho đệ, ý đệ chính là việc đệ làm thị vệ ở trong cung.
Triệu Thu Nương dường như là hơi hiểu ra, nàng nhẽ gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi, đệ đi đi.
Lý Trân trở mình lên ngựa, men theo con đường nhỏ ở phía tây chạy đi, khiến cho bụi màu vàng bay lên cuồn cuộn, dần dần đi xa.
Trước của xe, Vương Khinh Ngữ yên lặng nhìn Lý Trân cưỡi ngựa đi xa, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác mất mát không nói ra được.
Vi Phương Thập thật ra là một phương sĩ, phóng tiên luyện đan, ẩn cư lâu dài ở Tung Sơn, nhưng bắt đầu từ ba năm trước, y bắt đầu không cam lòng sống tịch mịch nữa, mượn quyến thế của Tiết Hoài Nghĩa, cưỡng ép chiếm lấy đạo quán Tung Nam phía tây nam Tung Sơn làm sào huyệt của mình.
Tung Nam quán cách Thiếu Lâm tự khoảng năm mươi dặm, vốn là một quan ải nhỏ không ai biết đến, nhưng từ sau khi Vi Phương Thập trở thành chủ đạo quán, đạo quán này bắt đầu tiếng lành đồn xa, danh tiếng ở Tung Sơn càng lúc càng lớn, lại thêm năm trước mới xây dựng lại, chiếm hơn nghìn mẫu đất, trở thành một trong hai đạo quán lớn nhất Tung Sơn.
Nửa năm trước, Vi Phương Thập được Tiết Hoài Nghĩa tiến cử vào kinh, Võ Tắc Thiên hạ chỉ đổi Tung Nam quán thành Tung Nam cung, địa vị càng thêm cao.
Tung Nam cung nằm gọn trong một thung lũng nhỏ hẹp, đạo cung xây dựng dựa vào núi, tầng tầng lớp lớp hướng lên trên núi, nhìn từ xa, mái cong đấu củng, lộ ra phong cảnh hùng vĩ tráng lệ, đặc biệt là kiến trúc lớn nhất trong cung: Điện Lão Quân, thoạt nhìn giống hệt như một toà cung điện nhỏ.
Theo đà phát triển mạnh mẽ của Tung Nam cung, một thị trấn nhỏ cũng theo đó mà xuất hiện ở trong thung lũng, trên thực tế chính là một con đường dài khoảng một dặm.
Hai bên đường phố quán rượu, nhà trọ, thanh lâu, cửa hàng ngựa, hiệu thuốc, cửa hàng tạp hoá và các loại cửa hàng san sát nhau, có khoảng vài chục nhà, những cửa hàng đó hơn một nửa là sản nghiệp của Tung Nam Cung.
Khách hành hương, người tu đạo, người du ngoạn, phú hào cầu khiên hồn thuật từ các nơi đến đâu đâu cũng có thể thấy, khiến cho các cửa hàng kinh doanh vô cùng thịnh vượng.
Giữa trưa ngày hôm sau, Lý Trân cưỡi ngựa đã đến được thị trấn Tung Nam, hắn đi mất một đoạn đường oan uổng, vốn dĩ tối hôm qua là đến nơi rồi, do một gã tiều phu chỉ sai phương hướng, khiến cho hắn đi đường vòng mất hơn một trăm dặm, trong túi của hắn không có lương khô, bụng đói, vào trấn nhỏ liền đi thẳng đến một quán rượu.
Lý Trân được tiểu nhị nghênh đón vào đại sảnh, lập tức hỏi:
- Có món gì có thể ăn luôn không?
- Bẩm công tử, có bánh nhân hành lá thịt dê, vừa mới làm xong, vị ngon vừa miệng, năm văn tiền một chiếc.
- Trước tiên mang lên cho ta ba chiếc để lấp bụng, thêm một vài món đặc sản tuỳ ý, và một bầu rượu ấm.
- Công tử đợi một chút, lập tức sẽ có.
Tiểu nhị bước nhanh, không bao lâu sau, bưng lên ba tấm bánh thịt dê hành lá, thơm phức xộc vào mũi, lại mang lên một bầu rượu, cười nói:
- Công tử mời dùng trước, phòng bếp đang nấu đồ ăn, rất nhanh sẽ xong.
Lý Trân ăn như hổ đói hết veo hai tấm bánh, trong bụng mới dễ chịu một chút, hắn rót cho mình một chén rượu, cẩn thận uống một ngụm, hí mắt đánh giá những khách nhân khác.
Tuy rằng đúng giờ cơm trưa, nhưng bên trong quán cũng không có nhiều người, tính cả hắn thì chỉ có bốn bàn có khách, một bàn là vài sĩ tử, nghe giọng không phải người địa phương, hẳn là Lạc Dương tham gia khoa cử, bớt chút thời gian đến Tung Sơn du ngoạn.
Một bàn là vài thương nhân buôn da lông, bên chân bọn họ chất đống vài bó da lông mới thu thập được từ trong núi, mà bàn ở ngoài cùng là năm sáu đạo sĩ trẻ tuổi, trò chuyện vui vẻ, giọng nói rất lớn, gọi đầy một bàn rượu và thức ăn, chắc là đạo sĩ của Tung Nam quán.
Đúng lúc này, rèm cửa vén lên, một tên ăn mày què chân đi vào, y thoạt nhìn còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi tuổi, mặt mày có chút thnah tú, mặc một bộ quần áo cũ nát dơ bẩn.
Tên ăn mày trẻ tuổi vừa đi vào tiệm ăn, liền nhìn thấy đám đạo sĩ ngồi lại ăn cơm với nhau, mặt y biến sắc, xoay người đi ngay, bị một gã đạo sĩ xách cổ:
- Này, đây không phải là Hàn công tử sao? Sao lại bắt đầu đi xin ăn rồi?
Đạo sĩ dùng sức kéo một cái, kéo tên ăn mày té ngã trên mặt đất, mấy tên đạo sĩ đều cười ha hả, một đạo sĩ khác dùng chân dẫm lên mặt tên ăn mày trẻ tuổi, vẻ mặt tươi cười ác độc.
- Ngươi nói ngươi biết bí mật khiên hồn thuật của sư phụ ta, tuyên truyền khắp nơi, có mấy người tin lời ngươi nói? Bị chặt đứt một chân rồi mà vẫn không biết hối cái, hôm nay Đạo gia ta vừa lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, muốn đánh gãy nốt cái chân còn lại của ngươi, ngươi có muốn không?
Tên ăn mày trẻ tuổi mặt bị dẫm lên, một lúc sau mới thốt ra một câu:
- Giả danh lừa bịp, không được chết tử tế.
Mấy tên đạo sĩ giận dữ, nhảy dựng lên vây quanh tên ăn mày trẻ tuổi đấm đá, bọn chúng xuống tay ác độc, đánh cho tên ăn mày liên tục kêu thảm thiết, cuối cùng rơi vào hôn mê.
Mấy tên đạo sĩ mới phủi tay, hung tợn mắng y vài câu, nói với trưởng quầy của quán rượu:
- Tiền rượu và thức ăn ghi nợ.
Mấy tên đạo sĩ lập tức nghênh ngang rời đi.
Lý Trân ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, chuyện như vậy hắn nhìn nhiều thành quen rồi, cũng không muốn ra tay trượng nghĩa, hơn nữa hắn thân mang trọng trách, không nên rước hoạ vào thân.
Mấy tên đạo sĩ đi xa, chưởng quầy mới tức giận mắng một cái, y vô cùng căm ghét cái loại sâu bọ đạo sĩ luôn ăn chùa này, y lại nhìn tên ăn mày nằm rên rỉ trên mặt đất, nhướn mày, nói với tiểu nhị ở bên cạnh:
- Cho hắn chút đồ ăn thừa, rồi đuổi ra.
Tiểu nhị cầm hai cái bánh mì đám đạo sĩ ăn thừa đưa cho y:
- Mau đi đi, chúng ta còn muốn tiếp tục kinh doanh.
Tên ăn mày trẻ tuổi chậm rãi bò dậy, chống gậy khập khiễng bước đi, trong quán lại khôi phục sự yên tĩnh.
Lúc này, tiểu nhị mới bưng đồ ăn của Lý Trân đến, Lý Trân cười hỏi:
- Vừa rồi có đạo sĩ nói, tên ăn mày kia biết bí mật của Vi chân nhân, có thật không vậy?
Tiểu nhị nhếch miệng, khinh thường nói:
- Tên ăn mày kia nói xằng bậy, căn bản không ai tin y, nếu là sự thật, sớm đã bị đánh chết, Vi chân nhân sao có thể tha cho y, công tử nói có đúng không?
- Nhìn dáng điệu của hắn, hình như là người đọc sách, không phải là tên ăn mày, sao lại bị biến thành thảm như vậy?
- Công tử nếu như hứng thú, thì đến hỏi y đi, y ở căn miếu đổ nát ở phía đông thị trấn.
- Vương Thuận, ngươi đang nói dông dài cái gì đấy?
Chưởng quầy mất hứng cắt ngang lời nói của tiểu nhị, tiểu nhị sợ tới mức le lưỡi một cái, xoay người vội vàng đi.
Lý Trân cũng không hỏi nhiều nữa, bưng chén rượu lên, trong mắt hắn thoáng chút suy nghĩ.
Ăn xong cơm trưa, Lý Trân dẫn ngựa chậm rãi đi qua trấn nhỏ, đi tới phía tây trấn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy căn miếu thổ địa đổ nát mà tiểu nhị nói, xây dựng ở bên sườn núi, đã rách nát lắm rồi, một nửa đã sụp đổ.
Hắn dẫn ngựa đi lên sườn núi, đi vào trong miếu thổ địa, hình nộm đất sớm đã bị đánh nát, trên đất đầy bùn, cửa sổ cũng chỉ chừa lại hai cái lỗ hổng, trên mặt đất đầy cỏ dại.
Lúc này, Lý Trân nghe thấy sương phòng ở bên cạnh hình như có động tĩnh, liền chậm rãi đi qua, thăm dò nhìn nhìn, chỉ thấy tên ăn mày trẻ tuổi ngồi xổm ở góc tường, ăn bánh như lang như hổ.
Lý Trân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tên ăn mày trẻ tuổi sợ tới mức cả người run lên, chậm rãi xoay đầu lại:
- Ngươi...Ngươi là ai?
Lý Trân lấy một cái bánh thịt đưa cho y:
- Ta đi ngang qua đây, muốn hỏi ngươi mấy câu.
Tên ăn mày trẻ tuổi nhìn thấy bánh thịt, hai mắt lập tức phát sáng, liều lĩnh nhào tới, liều mạng đem bánh thịt nhét vào miệng.
Lý Trân chờ y ăn xong bánh mới lạnh lùng nói:
- Ăn xong đồ của ta, ít nhất cũng nên trả lời câu hỏi của ta.
Tên ăn mày trẻ tuổi ợ một cái, lại uống một ngụm nước, lúc này mới rụt rè hỏi:
- Ngươi muốn...hỏi ta cái gì?
- Ta muốn nghe bí mật của Vi chân nhân, ngươi không phải gặp người đều nói, ngươi biết bí mật của y sao?
- Ta...Ta không biết!
Tên ăn mày trẻ tuổi bị doạ khiến cho mặt biến sắc, thân thể liều mạng co rút vào trong góc tường, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lý Trân.
Lý Trân đi đến trước mặt y, cúi người nói:
- Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không phải trời sinh là một tên ăn mày, hẳn là một người đọc sách, ta là người đầu tiên muốn hỏi ngươi bí mật của Vi chân nhân, chẳng nhẽ ngươi định làm ăn mày cả đời, hay là giống như chó hoang bị đám đạo sĩ kia đánh chết?
-Ngươi là.. người nào?
- Ngươi không cần biết ta là ai, nhưng cơ hội của ngươi không nhiều, có thể nắm lấy hay không phải dựa vào ngươi.
Tên ăn mày trẻ tuổi ngơ ngác nhìn Lý Trân nửa ngày, y bỗng nhiên ôm lấy chân Lý Trân khóc lớn nói:
- Ta cái gì cũng đồng ý nói với ngài, cầu xin ngài giúp ta.
/337
|