Từ lâu tới nay, Lý Trân vẫn cho là các loại tổ chức bí mật chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp đánh nhau đẫm máu, rất đơn giản, võ hiệp dùng võ đánh loạn, Đại Đường vương triều chắc là sẽ không cho phép tổ chức giang hồ và môn phái võ lâm cùng hợp pháp tồn tại.
Mãi đến sau này hắn mới dần dần hiểu được, các loại tổ chức bí mật kỳ thật vẫn tồn tại, chẳng qua nó là sản phẩm phụ của quyền lực, để đấu tranh quyền lực và tranh đoạt ích lợi, không phải các môn phái võ lâm sẽ xa rời quan phủ.
Đại Đường du hiệp rất đông, rất nhiều du hiệp võ nghệ cao cường bị quyền quý mời chào, dần dần chuyển thành tay sai cho bọn họ, cũng chính vì thế mà các tổ chức bí mật dần dần hình thành.
Lý Trân cũng từng nghe Lý Lâm Phủ nói về các tổ chức bí mật ở thần đô Lạc Dương, tuy nhiên Lý Lâm Phủ cũng chỉ có nói sơ lược, gã cũng nói không rõ ràng, nếu Triệu Thu Nương đồng ý tự nói với mình, hắn đương nhiên nguyện ý chăm chú lắng nghe.
Triệu Thu Nương cười cười nói:
- Nội vệ của Thiên tử, Bạch Mã cung của Tiết Hoài Nghĩa, Võ tướng đường của Võ Tam Tư, Võ thị gia tướng của Võ Thừa Tự, Thái Bình phủ của Thái Bình công chúa, Thượng Thanh lầu của Thượng Quan Uyển Nhi, còn có Hắc lại của Lai Tuấn Thần, đây đều là bảy tổ chức bí mật lớn nổi danh nhất, đệ cho rằng đêm nay người muốn giết đệ chính là người nào?
Lý Trân đã từng biết tới Thượng Thanh lầu của Thượng Quan Uyển Nhi cùng với Hắc Lại của Lai Tuấn Thần, hơn nữa hắn cũng biết, Lý Đán và Lý Hiển đều có người ủng hộ, chỉ có điều chưa bao giờ hiển sơn lộ thủy.
Hắn trầm tư chốc lát nói:
- Ta cảm thấy có thể là Bạch Mã cung của Tiết Hoài Nghĩa.
Triệu Thu Nương lại lắc lắc đầu:
- Tiết Hoài Nghĩa, Bạch Mã người của hắn đều là võ tăng, mà người tối nay không phải hòa thượng, cho nên bọn họ không phải Tiết Hoài Nghĩa phái tới.
Cũng không phải Nội vệ và Thượng Thanh lầu, Hắc Lại của Lai Tuấn Thần đều mặc tạo phục khảm viền bạc, tương đối dễ dàng phân biệt, cho nên chỉ có ba khả năng, Võ Tương Đường của Võ Tam Tư, Võ Thị Gia tướng của Võ Thừa Tự và Thái Bình phủ của Thái Bình công chúa.
Trên thực tế, Lý Trân cảm thấy Võ Tam Tư rất không có khả năng, dù sao Võ Tam Tư ở trong kinh Phật Xá Lợi án cùng Thượng Quan Uyển Nhi là đồng minh, bọn họ không trở mặt nhanh như vậy, mà Lai Tuấn Thần là người của Tiết Hoài Nghĩa, hắn rất có khả năng, Hắc Lại cũng có thể thay đổi trang phục, không nhất định mặc trang phục viền bạc.
Về phần Thái Bình công chúa, Lý Trân chưa từng quen biết nàng, không thể xác định, nhưng thật ra Võ Thừa Tự cùng mình có cừu oán, có phải là Võ Phù Dung muốn mượn cơ hội diệt trừ mình hay không?
Lý Trân lại hỏi:
- Thu Nương đại tỷ biết Tung Sơn Vi chân nhân không?
- Làm sao có thể không biết?
Triệu Thu Nương cười lạnh một tiếng:
- Yêu đạo này đã gây nhiều sóng gió, rõ ràng còn muốn làm tướng quốc, khiến quần thần phẫn nộ ngập trời, Thiên tử đành phải cho hắn từ chức, hắn thoát ra rồi đến Tung Sơn, cũng tại Tung Sơn lăn lộn mà phát triển nhanh chóng, huynh muội Vương Nguyên Bảo không phải là vì hắn mà đến sao?
Lý Trân cũng không có giật mình, chỉ thản nhiên cười nói:
- Bọn họ không phải đi Thiếu Lâm tự dâng hương sao?
- Đây chẳng qua là lấy cớ, mục đích thực sự bọn họ đi Tung Nam quán gặp Vi chân nhân.
Lúc này, Lý Trân đứng lên duỗi cái lưng thật dài mệt mỏi, hắn nghe thấy xa xa truyền đến một tiếng gà gáy thật dài, đằng đông đã nổi lên những vân màu sáng trắng.
Lý Trân ngẫm nghĩ một chút, liền nhìn Triệu Thu Nương cười nói:
- Thu Nương đại tỷ, không bằng để cho ta đi theo tỷ! Coi như tỷ thêm một thủ hạ.
…
Đội ngũ dâng hương của huynh muội Vương thị ước chừng có hơn bốn mươi người, hơn mười chiếc xe ngựa, ngoại trừ hơn mười người là thị nữ, còn lại ba mươi người đều là hộ vệ bảo tiêu.
Triệu Thu Nương là đầu sỏ Lạc Dương, các vùng phụ ở Lạc Dương mạng lưới quan hệ rất đông, Vương Nguyên Bảo đưa cho ba trăm quan tiền, Triệu Thu Nương cam kết hộ vệ bọn họ đi tới Tung Sơn.
Triệu Thu Nương dẫn theo hai đồ đệ đi cùng, tuy nhiên ngày hôm sau khi đội ngũ xuất phát, bên người Triệu Thu Nương lại thêm một đồ đệ, bọn họ tin Triệu Thu Nương, có thêm một hộ vệ, thủ lĩnh bọn họ cũng không để ý, hắn lớn tiếng hét lớn, lệnh cho huynh đệ thủ hạ vận chuyển vật phẩm lên xe, chuẩn bị xuất phát.
Lý Trân dắt ngựa và túi da rời khỏi nhà trọ, bọn người áo đen ám sát hắn tối hôm qua đã mất tăm mất tích, hỏi không ít người, không ai biết tối qua xuất hiện đám người áo đen, dường như bọn họ biến mất trong hư không.
Lý Trân thay đổi trang phục võ sĩ, trên thực tế trang phục võ sĩ không khác lan sam thường ngày là bao, hai bên xẻ tà, dễ dàng cho cưỡi ngựa đi đường, bên thân dưới mặc quần dài, thắt eo bằng đai lưng thuộc da, chân đi đôi ủng da, phía sau lưng đeo cung tiễn, hông đeo trường kiếm, có vẻ vô cùng oai phong.
Hai đồ đệ kia của Triệu Thu Nương Lý Trân đều biết, một người trong đó chính là người bị hắn đả thương vào đầu ở quán rượu của đại tỷ hồi trước, tên là Trương Vĩ, tuy rằng đã cách nửa năm, nhưng y nhìn thấy Lý Trân, vẫn có chút xấu hổ, vẫn cúi đầu không nói, tuy nhiên chính y phát hiện có người theo dõi Lý Trân.
Người còn lại tên là Lâm Cầm Hổ, là tam đồ đệ của Triệu Thu Nương, bộ dạng cực kỳ uy mãnh, hắn sử dụng một cây thiết côn nặng năm mươi cân, hắn không cưỡi ngựa, mà đi bộ hộ vệ.
Lúc này, Vương Nguyên Bảo từ trong khách sạn bước nhanh đi ra, muội muội Vương Khinh Ngữ của y ở phía sau, nàng mặc một bộ váy lụa màu vàng diễm lệ, trên người mặc áo ngắn, trên vai có tua rua trắng đỏ, bởi vì ra ngoài lữ hành, trên đầu đội một chiếc mũ lụa mỏng che đi dung nhan của nàng.
Đợi Vương thị huynh muội đều tự lên xe ngựa, đoàn xe khởi động, chậm rãi xuất phát hướng về Tung Sơn Thiếu Lâm Tự.
….
Khoảng cách từ Thiếu Lâm và Đăng Phong huyện ước chừng bốn mươi dặm, đại bộ phận là đường núi, chiếc xe đi lại vô cùng thong thả, đến giữa trưa, đội ngũ chỉ đi được một nửa lộ trình.
Đi ngang qua một cánh rừng tùng, thủ lĩnh hộ vệ được Vương Nguyên Bảo kêu tới, một lát, hắn quay đầu lại hô lớn:
- Lão gia có lệnh! Nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Xe ngựa đứng ở ven đường, bọn thị vệ đều tiến vào trong rừng tùng nghỉ ngơi, Lý Trân cũng dẫn ngựa vào rừng tùng, bên cạnh tìm một tảng đá lớn ngồi xuống.
Lúc này, Triệu Thu Nương đi tới, cho hắn hai chiếc bánh nhân thịt và một bầu rượu, ngồi ở bên cạnh hắn cười nói:
- Đường đường Tán vệ Trinh Quán điện, tước Khai quốc Huyện nam, không ngờ hóa thân thành đồ đệ của ta, không biết có tủi thân không?
- Làm đồ đệ của Thu Nương đại tỷ, có gì là ủy khuất đâu.
Lý Trân cười cười, hắn lại kinh ngạc hỏi han:
- Thu Nương đại tỷ làm sao biết ta là thị vệ Trinh Quán điện?
Triệu Thu Nương cũng phát hiện mình nói lỡ miệng, nàng lập tức thản nhiên cười nói:
- Ta làm sao không biết, đại tỷ ngươi nói cho ta biết đấy chứ!
Lý Trân thực tại cảm thấy kỳ quái, đại tỷ chỉ biết hắn là thị vệ bên cạnh Hoàng đế, nhưng cụ thể là chức vụ gì, hắn chưa bao giờ nói với đại tỷ, mà ngay cả Trương Hi cũng không có khả năng biết, đây là bí mật trong cung, chỉ có nội bộ thị vệ mới rõ ràng, Triệu Thu Nương làm sao biết?
Hắn vừa định hỏi lại, lúc này xa xa thủ lĩnh hộ vệ đang gọi Triệu Thu Nương, Triệu Thu Nương liền đem bánh nướng trong tay đưa cho Lý Trân, cười nói:
- Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, ngươi hãy ăn đi!
Nàng đứng lên bước nhanh ra khỏi rừng tùng, Lý Trân cắn một miếng bánh thịt, nhìn bóng dáng nàng đi xa, trong lòng vô cùng nghi hoặc, nàng làm sao biết cơ mật trong cung?
Lúc này, Lý Trân cảm giác có cái gì đó, hắn vừa quay đầu lại, đã thấy Vương Khinh Ngữ đứng ở phía sau mình cách đó không xa, đang cười mà nhìn hắn, Lý Trân cuống quít đứng dậy ôm quyền hành lễ nói:
- Vương cô nương, đã lâu không gặp.
Vương Khinh Ngữ chậm rãi đi lên trước, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhướng lên hỏi:
- Đoàn xe vừa xuất phát là ta nhìn thấy ngươi ngay, ta liền suy nghĩ, ngươi chừng nào thì sẽ đến gặp ta? Kết quả cuối cùng là ta tới tìm ngươi, Vương gia chúng ta đắc tội với ngươi, cho nên ngươi ôm hận đến nay à?
Lý Trân miễn cưỡng cười cười, hắn có thể cảm nhận được trong lời nói của Vương Khinh Ngữ có chút bất mãn, nhưng bây giờ hắn có thể trả lời thế nào?
- Vương cô nương nói quá lời rồi, Vương gia cũng không có đắc tội ta, ta chưa quên Vương cô nương đem Xá Lợi giả cho ta, cũng không có quên lệnh huynh giúp đại tỷ ta, ta và Vương gia không có thù hận!
Vương Khinh Ngữ nghe hắn nói còn nhớ rõ việc Xá Lợi, sắc mặt thoáng rạng rỡ lên một chút, nhưng trong giọng nói vẫn như cũ có một tia bất mãn:
- Vậy ngươi vì sao không đến chào hỏi? Tựa như người dưng, huynh muội chúng ta không đáng để ngươi kết giao sao?
Những lời nói như mũi tên chĩa vào mình, khiến Lý Trân nhất thời không tìm được những lời thích hợp để đáp trả, lúc này, Triệu Thu Nương chậm rãi đi tới.
- Vương cô nương, cô hiểu lầm Lý công tử rồi, ta cảm thấy hắn cũng không phải là không muốn cùng các cô kết giao, mà là hắn cảm thấy bản thân còn thấp kém hơn, dù sao hắn là ta mướn tới giúp đỡ, mà hai người là ông chủ, Vương cô nương hiểu được ý tứ của ta chứ?
Lý Trân quả thực dở khóc dở cười, không ngờ Triệu Thu Nương giúp hắn tìm cớ này, về sau để Vương Khinh Ngữ hiểu được chân tướng, chính mình nên giải thích thế nào đây?
Tuy nhiên lấy cớ này dường như có hiệu quả, Vương Khinh Ngữ sắc mặt càng thêm hòa hoãn, hỏi Lý Trân:
- Là thế này phải không?
Lý Trân nhìn thoáng qua Triệu Thu Nương, thấy nàng quay mặt đi, không thèm nhìn mình, hắn chỉ đành gật gật đầu, xem như chấp nhận cái cớ Triệu Thu Nương tìm cho mình.
Vương Khinh Ngữ dùng một loại ánh mắt trách cứ nhìn hắn một lúc lâu, rồi lại nói:
- Ngươi và Triệu quán chủ có quan hệ thế nào ta mặc kệ, nhưng là bạn cũ, ta muốn mời ngươi uống chén trà, ngươi chắc không cự tuyệt chứ!
Lý Trân không dám cự tuyệt nữa, liền vui vẻ gật đầu đáp ứng:
- Vậy quấy rầy Vương cô nương rồi!
…
Lý Trân đi vào xe ngựa của Vương Khinh Ngữ, từ bên ngoài nhìn vào, xe ngựa Vương Khinh Ngữ cũng không hoa lệ, chỉ có điều hơi có vẻ rộng rãi, nhưng bên trong xe ngựa cũng đầy đủ tiện nghi, là một phòng ở di động.
Tuy rằng bố trí không được lộng lẫy, nhưng cực kỳ tinh tế, trên mặt sàn phủ lên chiếc thảm Ba Tư thật dày, vách tường xe dùng gấm Tứ Xuyên sắc thái diễm lệ để trang trí, trong xe cũng không có thấy lư hương, nhưng lại phảng phất một mùi hương thơm.
Dựa vào cửa sổ xe đặt một chiếc bàn nhỏ làm bằng gỗ đàn, vách đã cố định ở trên xe, trên bàn nhỏ bày một cái bình hoa bạch ngọc, bên trong bình hoa cắm vài cành mai màu vàng nhạt, mai vàng nở thật tươi đẹp.
- Mời vào đây ngồi! Vương Khinh Ngữ vẻ mặt tươi cười mà mời Lý Trân lên xe ngựa của nàng.
Một tiểu nha hoàn mười một mười hai tuổi tiến lên thay Lý Trân cởi giày, thay một đôi giày nhung êm dày dặn, Lý Trân lúc này mới đi vào thùng xe, ngồi xuống một chỗ bên cạnh chiếc bàn nhỏ, hắn nhìn nhìn phía sau mình, góc sáng sủa chất đống mấy chục quyển sách.
- Trên đường nhàm chán, đọc sách tiêu khiển!
Vương Khinh Ngữ ngồi ở đối diện Lý Trân, hơi ngượng ngùng mà cười nói.
Lý Trân lúc này mới chú ý tới dung nhan của nàng, nàng vẫn xinh đẹp vô song, giống hệt một đóa Bạch Mẫu Đơn vừa mới nở rộ, chỉ có điều so với lần trước gặp ở Trường An, hơi có vài phần hao gầy, nhưng nàng càng lộ vẻ quyến rũ động lòng người.
Lúc này, tiểu nha hoàn bê trà lên cho bọn hắn, Lý Trân bưng trà nóng hôi hổi lên mà uống một ngụm, cười nói:
- Lần trước Vương cô nương đưa ta Xá Lợi giả, ta vẫn chưa có cơ hội. . . . .
Lời Lý Trân còn chưa dứt, liền thấy ánh mắt Vương Khinh Ngữ nhìn thẳng vào mình, trong lòng của hắn ngẩn ra, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Mãi đến sau này hắn mới dần dần hiểu được, các loại tổ chức bí mật kỳ thật vẫn tồn tại, chẳng qua nó là sản phẩm phụ của quyền lực, để đấu tranh quyền lực và tranh đoạt ích lợi, không phải các môn phái võ lâm sẽ xa rời quan phủ.
Đại Đường du hiệp rất đông, rất nhiều du hiệp võ nghệ cao cường bị quyền quý mời chào, dần dần chuyển thành tay sai cho bọn họ, cũng chính vì thế mà các tổ chức bí mật dần dần hình thành.
Lý Trân cũng từng nghe Lý Lâm Phủ nói về các tổ chức bí mật ở thần đô Lạc Dương, tuy nhiên Lý Lâm Phủ cũng chỉ có nói sơ lược, gã cũng nói không rõ ràng, nếu Triệu Thu Nương đồng ý tự nói với mình, hắn đương nhiên nguyện ý chăm chú lắng nghe.
Triệu Thu Nương cười cười nói:
- Nội vệ của Thiên tử, Bạch Mã cung của Tiết Hoài Nghĩa, Võ tướng đường của Võ Tam Tư, Võ thị gia tướng của Võ Thừa Tự, Thái Bình phủ của Thái Bình công chúa, Thượng Thanh lầu của Thượng Quan Uyển Nhi, còn có Hắc lại của Lai Tuấn Thần, đây đều là bảy tổ chức bí mật lớn nổi danh nhất, đệ cho rằng đêm nay người muốn giết đệ chính là người nào?
Lý Trân đã từng biết tới Thượng Thanh lầu của Thượng Quan Uyển Nhi cùng với Hắc Lại của Lai Tuấn Thần, hơn nữa hắn cũng biết, Lý Đán và Lý Hiển đều có người ủng hộ, chỉ có điều chưa bao giờ hiển sơn lộ thủy.
Hắn trầm tư chốc lát nói:
- Ta cảm thấy có thể là Bạch Mã cung của Tiết Hoài Nghĩa.
Triệu Thu Nương lại lắc lắc đầu:
- Tiết Hoài Nghĩa, Bạch Mã người của hắn đều là võ tăng, mà người tối nay không phải hòa thượng, cho nên bọn họ không phải Tiết Hoài Nghĩa phái tới.
Cũng không phải Nội vệ và Thượng Thanh lầu, Hắc Lại của Lai Tuấn Thần đều mặc tạo phục khảm viền bạc, tương đối dễ dàng phân biệt, cho nên chỉ có ba khả năng, Võ Tương Đường của Võ Tam Tư, Võ Thị Gia tướng của Võ Thừa Tự và Thái Bình phủ của Thái Bình công chúa.
Trên thực tế, Lý Trân cảm thấy Võ Tam Tư rất không có khả năng, dù sao Võ Tam Tư ở trong kinh Phật Xá Lợi án cùng Thượng Quan Uyển Nhi là đồng minh, bọn họ không trở mặt nhanh như vậy, mà Lai Tuấn Thần là người của Tiết Hoài Nghĩa, hắn rất có khả năng, Hắc Lại cũng có thể thay đổi trang phục, không nhất định mặc trang phục viền bạc.
Về phần Thái Bình công chúa, Lý Trân chưa từng quen biết nàng, không thể xác định, nhưng thật ra Võ Thừa Tự cùng mình có cừu oán, có phải là Võ Phù Dung muốn mượn cơ hội diệt trừ mình hay không?
Lý Trân lại hỏi:
- Thu Nương đại tỷ biết Tung Sơn Vi chân nhân không?
- Làm sao có thể không biết?
Triệu Thu Nương cười lạnh một tiếng:
- Yêu đạo này đã gây nhiều sóng gió, rõ ràng còn muốn làm tướng quốc, khiến quần thần phẫn nộ ngập trời, Thiên tử đành phải cho hắn từ chức, hắn thoát ra rồi đến Tung Sơn, cũng tại Tung Sơn lăn lộn mà phát triển nhanh chóng, huynh muội Vương Nguyên Bảo không phải là vì hắn mà đến sao?
Lý Trân cũng không có giật mình, chỉ thản nhiên cười nói:
- Bọn họ không phải đi Thiếu Lâm tự dâng hương sao?
- Đây chẳng qua là lấy cớ, mục đích thực sự bọn họ đi Tung Nam quán gặp Vi chân nhân.
Lúc này, Lý Trân đứng lên duỗi cái lưng thật dài mệt mỏi, hắn nghe thấy xa xa truyền đến một tiếng gà gáy thật dài, đằng đông đã nổi lên những vân màu sáng trắng.
Lý Trân ngẫm nghĩ một chút, liền nhìn Triệu Thu Nương cười nói:
- Thu Nương đại tỷ, không bằng để cho ta đi theo tỷ! Coi như tỷ thêm một thủ hạ.
…
Đội ngũ dâng hương của huynh muội Vương thị ước chừng có hơn bốn mươi người, hơn mười chiếc xe ngựa, ngoại trừ hơn mười người là thị nữ, còn lại ba mươi người đều là hộ vệ bảo tiêu.
Triệu Thu Nương là đầu sỏ Lạc Dương, các vùng phụ ở Lạc Dương mạng lưới quan hệ rất đông, Vương Nguyên Bảo đưa cho ba trăm quan tiền, Triệu Thu Nương cam kết hộ vệ bọn họ đi tới Tung Sơn.
Triệu Thu Nương dẫn theo hai đồ đệ đi cùng, tuy nhiên ngày hôm sau khi đội ngũ xuất phát, bên người Triệu Thu Nương lại thêm một đồ đệ, bọn họ tin Triệu Thu Nương, có thêm một hộ vệ, thủ lĩnh bọn họ cũng không để ý, hắn lớn tiếng hét lớn, lệnh cho huynh đệ thủ hạ vận chuyển vật phẩm lên xe, chuẩn bị xuất phát.
Lý Trân dắt ngựa và túi da rời khỏi nhà trọ, bọn người áo đen ám sát hắn tối hôm qua đã mất tăm mất tích, hỏi không ít người, không ai biết tối qua xuất hiện đám người áo đen, dường như bọn họ biến mất trong hư không.
Lý Trân thay đổi trang phục võ sĩ, trên thực tế trang phục võ sĩ không khác lan sam thường ngày là bao, hai bên xẻ tà, dễ dàng cho cưỡi ngựa đi đường, bên thân dưới mặc quần dài, thắt eo bằng đai lưng thuộc da, chân đi đôi ủng da, phía sau lưng đeo cung tiễn, hông đeo trường kiếm, có vẻ vô cùng oai phong.
Hai đồ đệ kia của Triệu Thu Nương Lý Trân đều biết, một người trong đó chính là người bị hắn đả thương vào đầu ở quán rượu của đại tỷ hồi trước, tên là Trương Vĩ, tuy rằng đã cách nửa năm, nhưng y nhìn thấy Lý Trân, vẫn có chút xấu hổ, vẫn cúi đầu không nói, tuy nhiên chính y phát hiện có người theo dõi Lý Trân.
Người còn lại tên là Lâm Cầm Hổ, là tam đồ đệ của Triệu Thu Nương, bộ dạng cực kỳ uy mãnh, hắn sử dụng một cây thiết côn nặng năm mươi cân, hắn không cưỡi ngựa, mà đi bộ hộ vệ.
Lúc này, Vương Nguyên Bảo từ trong khách sạn bước nhanh đi ra, muội muội Vương Khinh Ngữ của y ở phía sau, nàng mặc một bộ váy lụa màu vàng diễm lệ, trên người mặc áo ngắn, trên vai có tua rua trắng đỏ, bởi vì ra ngoài lữ hành, trên đầu đội một chiếc mũ lụa mỏng che đi dung nhan của nàng.
Đợi Vương thị huynh muội đều tự lên xe ngựa, đoàn xe khởi động, chậm rãi xuất phát hướng về Tung Sơn Thiếu Lâm Tự.
….
Khoảng cách từ Thiếu Lâm và Đăng Phong huyện ước chừng bốn mươi dặm, đại bộ phận là đường núi, chiếc xe đi lại vô cùng thong thả, đến giữa trưa, đội ngũ chỉ đi được một nửa lộ trình.
Đi ngang qua một cánh rừng tùng, thủ lĩnh hộ vệ được Vương Nguyên Bảo kêu tới, một lát, hắn quay đầu lại hô lớn:
- Lão gia có lệnh! Nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Xe ngựa đứng ở ven đường, bọn thị vệ đều tiến vào trong rừng tùng nghỉ ngơi, Lý Trân cũng dẫn ngựa vào rừng tùng, bên cạnh tìm một tảng đá lớn ngồi xuống.
Lúc này, Triệu Thu Nương đi tới, cho hắn hai chiếc bánh nhân thịt và một bầu rượu, ngồi ở bên cạnh hắn cười nói:
- Đường đường Tán vệ Trinh Quán điện, tước Khai quốc Huyện nam, không ngờ hóa thân thành đồ đệ của ta, không biết có tủi thân không?
- Làm đồ đệ của Thu Nương đại tỷ, có gì là ủy khuất đâu.
Lý Trân cười cười, hắn lại kinh ngạc hỏi han:
- Thu Nương đại tỷ làm sao biết ta là thị vệ Trinh Quán điện?
Triệu Thu Nương cũng phát hiện mình nói lỡ miệng, nàng lập tức thản nhiên cười nói:
- Ta làm sao không biết, đại tỷ ngươi nói cho ta biết đấy chứ!
Lý Trân thực tại cảm thấy kỳ quái, đại tỷ chỉ biết hắn là thị vệ bên cạnh Hoàng đế, nhưng cụ thể là chức vụ gì, hắn chưa bao giờ nói với đại tỷ, mà ngay cả Trương Hi cũng không có khả năng biết, đây là bí mật trong cung, chỉ có nội bộ thị vệ mới rõ ràng, Triệu Thu Nương làm sao biết?
Hắn vừa định hỏi lại, lúc này xa xa thủ lĩnh hộ vệ đang gọi Triệu Thu Nương, Triệu Thu Nương liền đem bánh nướng trong tay đưa cho Lý Trân, cười nói:
- Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, ngươi hãy ăn đi!
Nàng đứng lên bước nhanh ra khỏi rừng tùng, Lý Trân cắn một miếng bánh thịt, nhìn bóng dáng nàng đi xa, trong lòng vô cùng nghi hoặc, nàng làm sao biết cơ mật trong cung?
Lúc này, Lý Trân cảm giác có cái gì đó, hắn vừa quay đầu lại, đã thấy Vương Khinh Ngữ đứng ở phía sau mình cách đó không xa, đang cười mà nhìn hắn, Lý Trân cuống quít đứng dậy ôm quyền hành lễ nói:
- Vương cô nương, đã lâu không gặp.
Vương Khinh Ngữ chậm rãi đi lên trước, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhướng lên hỏi:
- Đoàn xe vừa xuất phát là ta nhìn thấy ngươi ngay, ta liền suy nghĩ, ngươi chừng nào thì sẽ đến gặp ta? Kết quả cuối cùng là ta tới tìm ngươi, Vương gia chúng ta đắc tội với ngươi, cho nên ngươi ôm hận đến nay à?
Lý Trân miễn cưỡng cười cười, hắn có thể cảm nhận được trong lời nói của Vương Khinh Ngữ có chút bất mãn, nhưng bây giờ hắn có thể trả lời thế nào?
- Vương cô nương nói quá lời rồi, Vương gia cũng không có đắc tội ta, ta chưa quên Vương cô nương đem Xá Lợi giả cho ta, cũng không có quên lệnh huynh giúp đại tỷ ta, ta và Vương gia không có thù hận!
Vương Khinh Ngữ nghe hắn nói còn nhớ rõ việc Xá Lợi, sắc mặt thoáng rạng rỡ lên một chút, nhưng trong giọng nói vẫn như cũ có một tia bất mãn:
- Vậy ngươi vì sao không đến chào hỏi? Tựa như người dưng, huynh muội chúng ta không đáng để ngươi kết giao sao?
Những lời nói như mũi tên chĩa vào mình, khiến Lý Trân nhất thời không tìm được những lời thích hợp để đáp trả, lúc này, Triệu Thu Nương chậm rãi đi tới.
- Vương cô nương, cô hiểu lầm Lý công tử rồi, ta cảm thấy hắn cũng không phải là không muốn cùng các cô kết giao, mà là hắn cảm thấy bản thân còn thấp kém hơn, dù sao hắn là ta mướn tới giúp đỡ, mà hai người là ông chủ, Vương cô nương hiểu được ý tứ của ta chứ?
Lý Trân quả thực dở khóc dở cười, không ngờ Triệu Thu Nương giúp hắn tìm cớ này, về sau để Vương Khinh Ngữ hiểu được chân tướng, chính mình nên giải thích thế nào đây?
Tuy nhiên lấy cớ này dường như có hiệu quả, Vương Khinh Ngữ sắc mặt càng thêm hòa hoãn, hỏi Lý Trân:
- Là thế này phải không?
Lý Trân nhìn thoáng qua Triệu Thu Nương, thấy nàng quay mặt đi, không thèm nhìn mình, hắn chỉ đành gật gật đầu, xem như chấp nhận cái cớ Triệu Thu Nương tìm cho mình.
Vương Khinh Ngữ dùng một loại ánh mắt trách cứ nhìn hắn một lúc lâu, rồi lại nói:
- Ngươi và Triệu quán chủ có quan hệ thế nào ta mặc kệ, nhưng là bạn cũ, ta muốn mời ngươi uống chén trà, ngươi chắc không cự tuyệt chứ!
Lý Trân không dám cự tuyệt nữa, liền vui vẻ gật đầu đáp ứng:
- Vậy quấy rầy Vương cô nương rồi!
…
Lý Trân đi vào xe ngựa của Vương Khinh Ngữ, từ bên ngoài nhìn vào, xe ngựa Vương Khinh Ngữ cũng không hoa lệ, chỉ có điều hơi có vẻ rộng rãi, nhưng bên trong xe ngựa cũng đầy đủ tiện nghi, là một phòng ở di động.
Tuy rằng bố trí không được lộng lẫy, nhưng cực kỳ tinh tế, trên mặt sàn phủ lên chiếc thảm Ba Tư thật dày, vách tường xe dùng gấm Tứ Xuyên sắc thái diễm lệ để trang trí, trong xe cũng không có thấy lư hương, nhưng lại phảng phất một mùi hương thơm.
Dựa vào cửa sổ xe đặt một chiếc bàn nhỏ làm bằng gỗ đàn, vách đã cố định ở trên xe, trên bàn nhỏ bày một cái bình hoa bạch ngọc, bên trong bình hoa cắm vài cành mai màu vàng nhạt, mai vàng nở thật tươi đẹp.
- Mời vào đây ngồi! Vương Khinh Ngữ vẻ mặt tươi cười mà mời Lý Trân lên xe ngựa của nàng.
Một tiểu nha hoàn mười một mười hai tuổi tiến lên thay Lý Trân cởi giày, thay một đôi giày nhung êm dày dặn, Lý Trân lúc này mới đi vào thùng xe, ngồi xuống một chỗ bên cạnh chiếc bàn nhỏ, hắn nhìn nhìn phía sau mình, góc sáng sủa chất đống mấy chục quyển sách.
- Trên đường nhàm chán, đọc sách tiêu khiển!
Vương Khinh Ngữ ngồi ở đối diện Lý Trân, hơi ngượng ngùng mà cười nói.
Lý Trân lúc này mới chú ý tới dung nhan của nàng, nàng vẫn xinh đẹp vô song, giống hệt một đóa Bạch Mẫu Đơn vừa mới nở rộ, chỉ có điều so với lần trước gặp ở Trường An, hơi có vài phần hao gầy, nhưng nàng càng lộ vẻ quyến rũ động lòng người.
Lúc này, tiểu nha hoàn bê trà lên cho bọn hắn, Lý Trân bưng trà nóng hôi hổi lên mà uống một ngụm, cười nói:
- Lần trước Vương cô nương đưa ta Xá Lợi giả, ta vẫn chưa có cơ hội. . . . .
Lời Lý Trân còn chưa dứt, liền thấy ánh mắt Vương Khinh Ngữ nhìn thẳng vào mình, trong lòng của hắn ngẩn ra, không khỏi quay đầu nhìn lại.
/337
|