Trữ Nhi nhận lời truyền đạt của Lý công công, khách sáo vâng mấy tiếng. Ông ta nghiêng đầu, có hơi thắc mắc:
“Nương nương đâu rồi?”
Trữ Nhi quay đầu vào trong, rồi lại quay ra cười cười:
“Nương nương nói không khỏe, nghỉ ngơi rồi.”
Khi gật đầu quay đi, Lý công công còn không khỏi nhủ thầm, phu thê nhà này thế mà chuyện này cũng giống nhau. Chọn đúng một ngày cùng bế quan không gặp người khác…
Cố Tịch Hy ngồi ở bàn trà, nghe rõ rời truyền của Lý công công, lòng vừa hụt hẫng vừa thấy may mắn. Hắn không đến, nàng đương nhiên sẽ buồn, nhưng nếu hắn đến, tâm trạng nàng lúc này đang bị vò thành một nắm rối, chỉ e sẽ gây ra sơ hở.
Trữ Nhi đến bên cạnh nàng, cố trấn an:
“Nương nương, kể từ lúc nô tỳ đến hầu hạ tiểu thư, luôn đi bên cạnh chủ tử, tuyệt đối không nhớ lần nào tiểu thư gặp gỡ người của tộc Miêu cả!”
Hơn nữa đừng nói là người tộc Miêu, cả thiên hạ đại Sở có mấy ai biết được tướng mạo của Trường Ý Đan. Trường Khánh Diên che giấu nàng ta còn thuần thục hơn giấu quân lệnh trạng, chứ lại làm gì có chuyện để sẩy ra một nhân chứng ngoại bang kia được!
Cố Tịch Hy đương nhiên nghĩ được chi tiết này, hơn nữa tâm trạng cũng chỉ có bám vào chi tiết này để không hoảng loạn.
Nàng đưa tay giữ trán, bất cẩn làm phần tóc phía trước rối lên. Trữ Nhi muốn đưa tay ngăn cản, sau lại cảm thấy không cần thiết, dù sao thái tử điện hả cũng bảo là sẽ không qua.
Đột nhiên, Cố Tịch Hy cất lời:
“Trữ Nhi, ta thấy thật mệt…”
Trữ Nhi sững người, lần đầu tiên, nàng ta thấy Cố Tịch Hy cất lời yếu đuối như vậy.
Nàng thật sự mệt, con đường này, rõ là nàng chỉ vừa mới chập chững mấy bước đầu tiên đã cảm thấy hai lòng bàn chân đau nhói, chông chênh, tưởng như sẽ ngã bất cứ lúc nào.
Lúc nào cũng lo, cũng sợ, lúc nào cũng hoảng loạn xem có lưỡi gươm nào đang lăm le vào thủ cấp của mình hay không.
Đến ngay cả một tình cảm phu thê kia với Hoàng Phủ Minh Phong. Khi chìm trong mộng đẹp, nàng vẫn xem đó là một ngọn lửa ấm áp sưởi ấm mình. Nhưng trên hết, nàng tỉnh mộng, nàng biết giữa bọn họ là chuyện gì, là thâm thù đại hận gì, là thân phận và bí mật trùng trùng gì…
Nếu không phải cả dòng họ Trường đang đặt sinh mệnh lên vai nàng, nàng một khắc một giây cũng không muốn tiếp tục ở đây.
Ha, nhưng nàng nghĩ lại, nếu không vì Trường gia, nàng cũng sẽ không xuất hiện ở đây.
Nàng khẽ lắc lắc đầu, lại đưa tay vỗ trán, ống tay áo rộng che phủ đi một giọt nước âm ấm vừa lăn ra khỏi khóe mi.
**
Cố Tịch Hy không canh y, chỉ qua loa đưa tay tháo những búi trâm vướng víu xuống, sau đó trực tiếp buông mình lên giường. Nàng mệt rồi, thật sự cần nghỉ ngơi, ít ra là phải thở giống con người một chút, không phải trước sau đều phải xem mình có thở sai nhịp nào hay không.
Trữ Nhi không làm phiền nàng, kéo rèm lại, âm thầm lui ra.
Cố Tịch Hy ngủ mà không mơ, hay có lẽ là giấc mơ quá nhạt nhẽo, nhạt đến mức khi tỉnh lại thì không nhớ gì.
Đưa mắt nhìn quanh, biết là trời đã tối. Nàng gọi Trữ Nhi, để nàng ta giúp mình tắm rửa, chỉnh trang. Dù là đêm nay Hoàng Phủ Minh Phong chắc chắn không đến, nhưng mà bộ dạng này của nàng cũng thật không ra hình người.
Sau khi tắm xong, Trữ Nhi chọn cho nàng bộ trang phục đơn giản nhất, màu trắng ngà lẫn với màu hồng phấn, nhẹ nhàng, thanh thoát.
Cố Tịch Hy đang búi tóc, lại chợt nghe Trữ Nhi bất thần kêu lên, ngữ điệu có mấy phần run rẫy:
“Nương nương!”
Khi nàng quay lại, chỉ trông thấy một mảnh giấy rơi ra từ bộ y phục ban nãy mình mặc. Giấy được giấu kỹ trong một nếp gấp ở cổ áo, nếu không phải Trữ Nhi giũ ra, có lẽ sẽ không ai phát giác.
Cố Tịch Hy kinh hoàng vội bắt lấy, mấy hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo hiện rõ trong mắt nàng.
Bạc thủy.
Mảnh giấy chỉ ghi độc hai chữ.
Cố Tịch Hy cuộn tròn tờ giấy trong lòng bàn tay, cái tên liền lập tức nảy ra trong đầu là Tát Lạt. Là y để mảnh giấy này cho nàng, nhưng khi nào và như thế nào…?. Chap mới l????ôn có ????ại [ T????????????T???????? Y????????.vn ]
Nàng không khỏi rùng mình.
So với Cố Tịch Hy, Trữ Nhi lúc này còn hoang mang hơn gấp bội, nàng ta quan sát nét mặt của Cố Tịch Hy, e dè mà nói:
“Nương nương, Bạc thủy không phải là nơi…”
Vế sau, nàng ta căng thẳng không dám nói, là nơi Trần Chiêu Thủy đã trầm mình. Khi hoàng hậu nhắc chuyện này, đặc biệt nhấn mạnh Bạc thủy. Sông nhìn phẳng lặng, thực chất lại sau trăm dặm, ngoại trừ Chiêu Thủy, cũng chẳng nhớ nổi đã nuốt tươi bao nhiêu sinh mạng.
Tát Lạt lại muốn gặp nàng ở đó?
Tên điên này, rốt cuộc y muốn gì? Y thật sự nắm bí mật của nàng trong tay, hay chỉ là một tên nhân cách bại hoại thích tơ tưởng tửu sắc?
Cố Tịch Hy không biết, nên nàng không thể cược…
Nàng dứt khoát đốt mảnh giấy kia trên giá nến, sau quay đầu tiến về phía rương chứa đồ của mình, mở ra cầm chắc Tàn Hồng kiếm.
“Nương nương đâu rồi?”
Trữ Nhi quay đầu vào trong, rồi lại quay ra cười cười:
“Nương nương nói không khỏe, nghỉ ngơi rồi.”
Khi gật đầu quay đi, Lý công công còn không khỏi nhủ thầm, phu thê nhà này thế mà chuyện này cũng giống nhau. Chọn đúng một ngày cùng bế quan không gặp người khác…
Cố Tịch Hy ngồi ở bàn trà, nghe rõ rời truyền của Lý công công, lòng vừa hụt hẫng vừa thấy may mắn. Hắn không đến, nàng đương nhiên sẽ buồn, nhưng nếu hắn đến, tâm trạng nàng lúc này đang bị vò thành một nắm rối, chỉ e sẽ gây ra sơ hở.
Trữ Nhi đến bên cạnh nàng, cố trấn an:
“Nương nương, kể từ lúc nô tỳ đến hầu hạ tiểu thư, luôn đi bên cạnh chủ tử, tuyệt đối không nhớ lần nào tiểu thư gặp gỡ người của tộc Miêu cả!”
Hơn nữa đừng nói là người tộc Miêu, cả thiên hạ đại Sở có mấy ai biết được tướng mạo của Trường Ý Đan. Trường Khánh Diên che giấu nàng ta còn thuần thục hơn giấu quân lệnh trạng, chứ lại làm gì có chuyện để sẩy ra một nhân chứng ngoại bang kia được!
Cố Tịch Hy đương nhiên nghĩ được chi tiết này, hơn nữa tâm trạng cũng chỉ có bám vào chi tiết này để không hoảng loạn.
Nàng đưa tay giữ trán, bất cẩn làm phần tóc phía trước rối lên. Trữ Nhi muốn đưa tay ngăn cản, sau lại cảm thấy không cần thiết, dù sao thái tử điện hả cũng bảo là sẽ không qua.
Đột nhiên, Cố Tịch Hy cất lời:
“Trữ Nhi, ta thấy thật mệt…”
Trữ Nhi sững người, lần đầu tiên, nàng ta thấy Cố Tịch Hy cất lời yếu đuối như vậy.
Nàng thật sự mệt, con đường này, rõ là nàng chỉ vừa mới chập chững mấy bước đầu tiên đã cảm thấy hai lòng bàn chân đau nhói, chông chênh, tưởng như sẽ ngã bất cứ lúc nào.
Lúc nào cũng lo, cũng sợ, lúc nào cũng hoảng loạn xem có lưỡi gươm nào đang lăm le vào thủ cấp của mình hay không.
Đến ngay cả một tình cảm phu thê kia với Hoàng Phủ Minh Phong. Khi chìm trong mộng đẹp, nàng vẫn xem đó là một ngọn lửa ấm áp sưởi ấm mình. Nhưng trên hết, nàng tỉnh mộng, nàng biết giữa bọn họ là chuyện gì, là thâm thù đại hận gì, là thân phận và bí mật trùng trùng gì…
Nếu không phải cả dòng họ Trường đang đặt sinh mệnh lên vai nàng, nàng một khắc một giây cũng không muốn tiếp tục ở đây.
Ha, nhưng nàng nghĩ lại, nếu không vì Trường gia, nàng cũng sẽ không xuất hiện ở đây.
Nàng khẽ lắc lắc đầu, lại đưa tay vỗ trán, ống tay áo rộng che phủ đi một giọt nước âm ấm vừa lăn ra khỏi khóe mi.
**
Cố Tịch Hy không canh y, chỉ qua loa đưa tay tháo những búi trâm vướng víu xuống, sau đó trực tiếp buông mình lên giường. Nàng mệt rồi, thật sự cần nghỉ ngơi, ít ra là phải thở giống con người một chút, không phải trước sau đều phải xem mình có thở sai nhịp nào hay không.
Trữ Nhi không làm phiền nàng, kéo rèm lại, âm thầm lui ra.
Cố Tịch Hy ngủ mà không mơ, hay có lẽ là giấc mơ quá nhạt nhẽo, nhạt đến mức khi tỉnh lại thì không nhớ gì.
Đưa mắt nhìn quanh, biết là trời đã tối. Nàng gọi Trữ Nhi, để nàng ta giúp mình tắm rửa, chỉnh trang. Dù là đêm nay Hoàng Phủ Minh Phong chắc chắn không đến, nhưng mà bộ dạng này của nàng cũng thật không ra hình người.
Sau khi tắm xong, Trữ Nhi chọn cho nàng bộ trang phục đơn giản nhất, màu trắng ngà lẫn với màu hồng phấn, nhẹ nhàng, thanh thoát.
Cố Tịch Hy đang búi tóc, lại chợt nghe Trữ Nhi bất thần kêu lên, ngữ điệu có mấy phần run rẫy:
“Nương nương!”
Khi nàng quay lại, chỉ trông thấy một mảnh giấy rơi ra từ bộ y phục ban nãy mình mặc. Giấy được giấu kỹ trong một nếp gấp ở cổ áo, nếu không phải Trữ Nhi giũ ra, có lẽ sẽ không ai phát giác.
Cố Tịch Hy kinh hoàng vội bắt lấy, mấy hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo hiện rõ trong mắt nàng.
Bạc thủy.
Mảnh giấy chỉ ghi độc hai chữ.
Cố Tịch Hy cuộn tròn tờ giấy trong lòng bàn tay, cái tên liền lập tức nảy ra trong đầu là Tát Lạt. Là y để mảnh giấy này cho nàng, nhưng khi nào và như thế nào…?. Chap mới l????ôn có ????ại [ T????????????T???????? Y????????.vn ]
Nàng không khỏi rùng mình.
So với Cố Tịch Hy, Trữ Nhi lúc này còn hoang mang hơn gấp bội, nàng ta quan sát nét mặt của Cố Tịch Hy, e dè mà nói:
“Nương nương, Bạc thủy không phải là nơi…”
Vế sau, nàng ta căng thẳng không dám nói, là nơi Trần Chiêu Thủy đã trầm mình. Khi hoàng hậu nhắc chuyện này, đặc biệt nhấn mạnh Bạc thủy. Sông nhìn phẳng lặng, thực chất lại sau trăm dặm, ngoại trừ Chiêu Thủy, cũng chẳng nhớ nổi đã nuốt tươi bao nhiêu sinh mạng.
Tát Lạt lại muốn gặp nàng ở đó?
Tên điên này, rốt cuộc y muốn gì? Y thật sự nắm bí mật của nàng trong tay, hay chỉ là một tên nhân cách bại hoại thích tơ tưởng tửu sắc?
Cố Tịch Hy không biết, nên nàng không thể cược…
Nàng dứt khoát đốt mảnh giấy kia trên giá nến, sau quay đầu tiến về phía rương chứa đồ của mình, mở ra cầm chắc Tàn Hồng kiếm.
/156
|