Hoàng Phủ Miên Khang bước vào thư đường của Hoàng Phủ Minh Phong, tay phe phẩy quạt ngọc, vẻ mặt như vừa bắt ra vàng:
“Có chút chuyện hay đây, huynh muốn nghe không?”
Hoàng Phủ Minh Phong đang cầm bút, viết vẽ gì đó trên giấy. Hắn không ngẩng mặt, chỉ hờ hững buông lời:
“Thế nào?”
Hoàng Phủ Miên Khang gấp quạt, ung dung ngồi xuống ghế thuật lại chuyện hay bên ngõ trúc mình vừa bắt gặp.
Bàn tay đang đi bút của Hoàng Phủ Minh Phong quả nhiên sững lại.
Hoàng Phủ Miên Khang cười cười:
“Thái tử phi này của huynh, càng lúc càng thú vị rồi…”
Người bên trên hình như đang nghe, nhưng hình như cũng rất lơ đãng, sự tập trung trao vào một thứ khác như thể còn quan trọng hơn bội phần.
Hoàng Phủ Miên Khang cau mày, thắc mắc
“Huynh sao thế?”
Nét mặt của Hoàng Phủ Minh Phong rõ là không giống với bình thường.
Nhưng y vừa khi đứng dậy gióng mắt ngó lên, trông thấy thứ đang ẩn hiện dưới ngòi bút của Hoàng Phủ Minh Phong liền âm thầm à lên một tiếng. Chết tiệt, sao y lại có thể quên hôm nay là ngày gì.
“Không làm phiền huynh, đệ lui đây.”
Hoàng Phủ Miên Khang vừa đi, Lý công công liền tiến vào dâng trà. Hoàng Phủ Minh Phong như rất tùy ý nói:
“Đến chiều ngươi sang chỗ thái tử phi, bảo rằng hôm nay ta không sang.”
Lý công công hoàn toàn không thắc mắc, cung kính vâng dạ.
Thái tử điện hạ này, ông ta hầu hạ hắn nhiều năm, sớm đã hiểu rõ từng thói quen, sở thích của hắn. Cũng biết thừa một năm dài đăng đẳng, Hoàng Phủ Minh Phong luôn là một bậc trữ quân cao ngạo bất phàm, bình tĩnh, thông thái mà đứng trên vạn người, tưởng như không có đao thương nào đả hoại được hắn.
Nhưng chỉ có một ngày… duy nhất ngày hôm nay, hắn không xuất hiện trước người khác, nhốt mình trong một gian phòng, cả người toàn là bi thương.
Khi Lý công công đã rời khỏi, cẩn thận khép cửa, Hoàng Phủ Minh Phong mới chậm rãi trút một tiếng thở dài. Hắn chăm chăm ánh mắt xuống bức họa dưới tay mình. Trong tranh là một thiếu nữ đang ngồi cạnh gốc mai xum xuê hoa lá, khuôn miệng tươi cười, ánh mắt rạng rỡ hơn cả trăng thanh.
Cổ họng thốt ra vài tiếng bi thương:
“A Thủy, ta lại nhớ muội rồi…”
**
Hoàng Phủ Miên Khang không đi ngay mà luẩn quẩn bên ngoài thư đường. Trông thấy Lý công công bước ra thì nhún vai một cái, thở dài:
“Ây da, sao bổn vương lại quên ngày hôm nay chứ…”
Ngày mà Hoàng Phủ Minh Phong và Trần Kim thúc ngựa bạt mạng đến Lũng Nham này, tìm thấy một thi thể đã mục diện toàn phi của Chiêu Thủy.
Lý công công cũng coi như nhàn rỗi, tiến lại tiếp chuyện với y:
“Là điện hạ của chúng ta chung tình.”
Hoàng Phủ Miên Khang gật gật. Trần Chiêu Thủy tốt như vậy, có thể gặp được chính là may mắn một đời. Nếu đổi lại là y, y cũng không cách nào quên được.
Nàng ta yêu Hoàng Phủ Minh Phong, yêu chân thành, dịu dàng mà ăn vào xương tủy.
“Đúng vậy, đáng tiếc.”
Ngay cả Hoàng Phủ Miên Khang cũng cho rằng, thế gian này ngoại trừ mẫu hậu, cũng không còn nữ nhân nào đối tốt với Ngũ ca y như Chiêu Thủy.
Người đã đi, cả đời sau của ca ca y chỉ có một mình đơn độc.
Nhưng có vẻ như, Lý công công không sầu não như Hoàng Phủ Miên Khang, ông ta nheo mắt lên tiếng:
“Nhưng điện hạ đã gặp thái tử phi.”
Hoàng Phủ Miên Khang không ngờ ông ta lại bẻ hướng câu chuyện sang một người thứ ba. Trong mắt y, Trường Ý Đan là người cả thân vây quanh một màn bí mật, nàng ta sống vì mình, vì Trường gia, thậm chí là vì… Hoàng Phủ Bắc Trì. Có chỗ nào dành cho ca ca của y chứ.
Y muốn phản bác, lại sực nhớ những ẩn tình bên trong, Lý công công không biết. Lòng có chút hiếu kỳ muốn biết người ngoài cuộc sẽ nhìn thái tử phi ra sao.
“Ngươi nói xem!”
“Hồi vương gia, nàng ấy cũng là một nữ nhân tốt!”
Giọng điệu Hoàng Phủ Miên Khang có chút mỉa mai:
“Tốt thế nào?”
Lý công công khẽ cười:
“Lão nô cũng không rõ. Nhưng lão nô đi theo thái tử nhiều năm, tự khắc có linh cảm nếu thái tử phi có thể ở cạnh điện hạ đến thiên hoang địa lão, ngài ấy nhất định không cô đơn.”
Cử chỉ, ánh mắt, lời nói, Lý công công giống như trông thấy một sự đối đãi chân thành.
Hoàng Phủ Miên Khang nhếch môi, trong lòng nghi hoặc. Có chân thành hay không thì y không rõ, nhưng y chỉ biết dù thế nào, thái tử phi cũng không sánh bằng Chiêu Thủy ở trong lòng Hoàng Phủ Minh Phong.
Trước đây, y vẫn có lúc bông đùa với Hoàng Phủ Minh Phong, đùa rằng ca ca sẽ vì nhan sắc khuynh thành kia mà xiêu đổ. Nhưng đó là lời đùa, không phải thật.
Nàng ta sẽ không dịu dàng, chân thành trọn tâm mà ôm lấy hắn.
Sẽ không vì thấy hắn bị thương mà khóc đến sưng mắt, quỳ ba ngày ba đêm trước Phật đài cầu hắn bình an.
Càng không vì vinh quang của hắn, chấp nhận cống Miêu, chấp nhận bị làm nhục, chấp nhận chết đi một cách tức tưởi.
Hoàng Phủ Minh Phong, cũng sẽ không vì nàng ta mà dày công lên kế hoạch báo thù.
Không vì nàng ta mà họa tranh mỗi năm.
Không vì nàng ta mà rơi lệ bi thương, đắng chát…
Những gì Hoàng Phủ Miên Khang nghĩ, Lý công công cũng đang nghĩ. Ông ta chậm rãi, âm thầm tặc lưỡi, chuẩn bị dời bước sang truyền lời của thái tử cho thái tử phi.
Đời này của nàng, người đang sống thất bại thảm hại bởi người đã chết…
“Có chút chuyện hay đây, huynh muốn nghe không?”
Hoàng Phủ Minh Phong đang cầm bút, viết vẽ gì đó trên giấy. Hắn không ngẩng mặt, chỉ hờ hững buông lời:
“Thế nào?”
Hoàng Phủ Miên Khang gấp quạt, ung dung ngồi xuống ghế thuật lại chuyện hay bên ngõ trúc mình vừa bắt gặp.
Bàn tay đang đi bút của Hoàng Phủ Minh Phong quả nhiên sững lại.
Hoàng Phủ Miên Khang cười cười:
“Thái tử phi này của huynh, càng lúc càng thú vị rồi…”
Người bên trên hình như đang nghe, nhưng hình như cũng rất lơ đãng, sự tập trung trao vào một thứ khác như thể còn quan trọng hơn bội phần.
Hoàng Phủ Miên Khang cau mày, thắc mắc
“Huynh sao thế?”
Nét mặt của Hoàng Phủ Minh Phong rõ là không giống với bình thường.
Nhưng y vừa khi đứng dậy gióng mắt ngó lên, trông thấy thứ đang ẩn hiện dưới ngòi bút của Hoàng Phủ Minh Phong liền âm thầm à lên một tiếng. Chết tiệt, sao y lại có thể quên hôm nay là ngày gì.
“Không làm phiền huynh, đệ lui đây.”
Hoàng Phủ Miên Khang vừa đi, Lý công công liền tiến vào dâng trà. Hoàng Phủ Minh Phong như rất tùy ý nói:
“Đến chiều ngươi sang chỗ thái tử phi, bảo rằng hôm nay ta không sang.”
Lý công công hoàn toàn không thắc mắc, cung kính vâng dạ.
Thái tử điện hạ này, ông ta hầu hạ hắn nhiều năm, sớm đã hiểu rõ từng thói quen, sở thích của hắn. Cũng biết thừa một năm dài đăng đẳng, Hoàng Phủ Minh Phong luôn là một bậc trữ quân cao ngạo bất phàm, bình tĩnh, thông thái mà đứng trên vạn người, tưởng như không có đao thương nào đả hoại được hắn.
Nhưng chỉ có một ngày… duy nhất ngày hôm nay, hắn không xuất hiện trước người khác, nhốt mình trong một gian phòng, cả người toàn là bi thương.
Khi Lý công công đã rời khỏi, cẩn thận khép cửa, Hoàng Phủ Minh Phong mới chậm rãi trút một tiếng thở dài. Hắn chăm chăm ánh mắt xuống bức họa dưới tay mình. Trong tranh là một thiếu nữ đang ngồi cạnh gốc mai xum xuê hoa lá, khuôn miệng tươi cười, ánh mắt rạng rỡ hơn cả trăng thanh.
Cổ họng thốt ra vài tiếng bi thương:
“A Thủy, ta lại nhớ muội rồi…”
**
Hoàng Phủ Miên Khang không đi ngay mà luẩn quẩn bên ngoài thư đường. Trông thấy Lý công công bước ra thì nhún vai một cái, thở dài:
“Ây da, sao bổn vương lại quên ngày hôm nay chứ…”
Ngày mà Hoàng Phủ Minh Phong và Trần Kim thúc ngựa bạt mạng đến Lũng Nham này, tìm thấy một thi thể đã mục diện toàn phi của Chiêu Thủy.
Lý công công cũng coi như nhàn rỗi, tiến lại tiếp chuyện với y:
“Là điện hạ của chúng ta chung tình.”
Hoàng Phủ Miên Khang gật gật. Trần Chiêu Thủy tốt như vậy, có thể gặp được chính là may mắn một đời. Nếu đổi lại là y, y cũng không cách nào quên được.
Nàng ta yêu Hoàng Phủ Minh Phong, yêu chân thành, dịu dàng mà ăn vào xương tủy.
“Đúng vậy, đáng tiếc.”
Ngay cả Hoàng Phủ Miên Khang cũng cho rằng, thế gian này ngoại trừ mẫu hậu, cũng không còn nữ nhân nào đối tốt với Ngũ ca y như Chiêu Thủy.
Người đã đi, cả đời sau của ca ca y chỉ có một mình đơn độc.
Nhưng có vẻ như, Lý công công không sầu não như Hoàng Phủ Miên Khang, ông ta nheo mắt lên tiếng:
“Nhưng điện hạ đã gặp thái tử phi.”
Hoàng Phủ Miên Khang không ngờ ông ta lại bẻ hướng câu chuyện sang một người thứ ba. Trong mắt y, Trường Ý Đan là người cả thân vây quanh một màn bí mật, nàng ta sống vì mình, vì Trường gia, thậm chí là vì… Hoàng Phủ Bắc Trì. Có chỗ nào dành cho ca ca của y chứ.
Y muốn phản bác, lại sực nhớ những ẩn tình bên trong, Lý công công không biết. Lòng có chút hiếu kỳ muốn biết người ngoài cuộc sẽ nhìn thái tử phi ra sao.
“Ngươi nói xem!”
“Hồi vương gia, nàng ấy cũng là một nữ nhân tốt!”
Giọng điệu Hoàng Phủ Miên Khang có chút mỉa mai:
“Tốt thế nào?”
Lý công công khẽ cười:
“Lão nô cũng không rõ. Nhưng lão nô đi theo thái tử nhiều năm, tự khắc có linh cảm nếu thái tử phi có thể ở cạnh điện hạ đến thiên hoang địa lão, ngài ấy nhất định không cô đơn.”
Cử chỉ, ánh mắt, lời nói, Lý công công giống như trông thấy một sự đối đãi chân thành.
Hoàng Phủ Miên Khang nhếch môi, trong lòng nghi hoặc. Có chân thành hay không thì y không rõ, nhưng y chỉ biết dù thế nào, thái tử phi cũng không sánh bằng Chiêu Thủy ở trong lòng Hoàng Phủ Minh Phong.
Trước đây, y vẫn có lúc bông đùa với Hoàng Phủ Minh Phong, đùa rằng ca ca sẽ vì nhan sắc khuynh thành kia mà xiêu đổ. Nhưng đó là lời đùa, không phải thật.
Nàng ta sẽ không dịu dàng, chân thành trọn tâm mà ôm lấy hắn.
Sẽ không vì thấy hắn bị thương mà khóc đến sưng mắt, quỳ ba ngày ba đêm trước Phật đài cầu hắn bình an.
Càng không vì vinh quang của hắn, chấp nhận cống Miêu, chấp nhận bị làm nhục, chấp nhận chết đi một cách tức tưởi.
Hoàng Phủ Minh Phong, cũng sẽ không vì nàng ta mà dày công lên kế hoạch báo thù.
Không vì nàng ta mà họa tranh mỗi năm.
Không vì nàng ta mà rơi lệ bi thương, đắng chát…
Những gì Hoàng Phủ Miên Khang nghĩ, Lý công công cũng đang nghĩ. Ông ta chậm rãi, âm thầm tặc lưỡi, chuẩn bị dời bước sang truyền lời của thái tử cho thái tử phi.
Đời này của nàng, người đang sống thất bại thảm hại bởi người đã chết…
/156
|