Người người trong cung đều nói, Trường gia thật là phúc khí như sơn. Mấy đời oanh oanh liệt liệt phò vua đã đành, nay chỉ còn một nữ nhân cũng có thể làm rạng danh tông tổ. Đơn giản vì từ ngày đích nữ nhà họ Trường nhập cung, đương kim thái tử đã cực kỳ sủng hạnh nàng. Mai sau khi đại thống về tay, vinh hoa nhà họ Trường hưởng chỉ e không gì sánh kịp.
Sự sủng hạnh trong lời đồn kia đích thực có căn cứ. Chính là vì Hoàng Phủ Minh Phong rất hay lui đến Tựu Nguyệt điện, lại còn ưu ái ban tặng cho chủ điện đủ thứ kỳ trân dị bảo trên đời. Cung nhân có mắt đều có thể nhìn ra, thái tử điện hạ cực kỳ trọng thái tử phi.
Là trọng, hơn cả yêu.
Nhưng đó là lời thiên hạ, kẻ trong chăn mới biết chăn có rận, nhất là khi đưa tay nhìn ngắm vết thủ cung sa vẫn nguyên vẹn của mình, Cố Tịch Hy mới không kiềm được mà run rẫy.
Nàng không biết Hoàng Phủ Minh Phong nghĩ gì, tâm tư sâu đến không cùng của hắn làm nàng sợ hãi. Một sợi lạt mềm hắn vung ra, đang ngày một thít chặc nàng đến không thở được. Chỉ sợ một ngày hắn cao hứng, tùy ý mạnh tay một chút, sợi lạt mềm kia cũng có thể khiến nàng máu thịt tuôn trào.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Tịch Hy vẫn cho rằng không thể ngồi yên chờ lạt buộc. Chương Hằng tuy nhiều kinh nghiệm, nhưng chung quy vẫn không biết nội tình, cái dằm lớn nhất trong mối quan hệ này lại là chuyện của hai người đã chết. Người hiện tại có thể hướng dẫn nàng nên bước tiếp thế nào, cũng chỉ có thể là Trường Khánh Diên.
Một phong thư đánh tiếng ra bên ngoài không khó, tư duy của Trường Khánh Diên lại càng không thể xem thường.
Không đầy hai ngày sau khi đánh tiếng, Cố Tịch Hy đã nhận được hồi âm. Trữ Nhi mang thư đến cho nàng cũng không giấu được sự hưng phấn. Nàng ta đi theo Trường Ý Đan, sau khi người chết lại tiếp tục cùng Cố Tịch Hy bồi giá, sự trung thành không cần suy xét, tính mạng sớm đã dung hòa với sự tồn vong của Trường gia.
Cố Tịch Hy ngồi bên ngọn đèn, có hơi hấp tấp mở thư. Trường Khánh Diên ngoại trừ hỏi thăm sức khỏe của nàng ra, đứng trước lời nghi vấn về việc làm sao để có thể xóa đi rào càn với Hoàng Phủ Minh Phong, chỉ dùng bốn chữ để nói: tiên phát chế nhân.
Trữ Nhi đứng bên cạnh, tỏ vẻ nghi vấn:
“Nương nương, ý của thái sư là thế nào?”
Cố Tịch Hy mím môi không đáp, chỉ chậm rãi gấp gọn bức thư lại, sau cùng cho cháy thành tro trên giá nến. Nàng quay đầu nhìn ra cửa, đêm đã về khuya song Tựu Nguyệt điện vẫn tĩnh lặng, nghĩa rằng đêm nay Hoàng Phủ Minh Phong không đến.
“Nghỉ ngơi thôi.” Nếu hôm nay hắn không đến, thì ngày mai hẳn sẽ đến. Tần suất lui đến đây của hắn luôn là như vậy.
Trữ Nhi biết Cố Tịch Hy chưa muốn nói, cũng không nhiều lời, chỉ cẩn thận giúp nàng buông rèm, thổi nến, sau đó thì lui ra.
Không gian tĩnh vắng, mùi của hương Lan Túy tỏa ra nhè nhẹ, thật sự có tác dụng dưỡng thần. Chương Hằng nói thứ này quý hiếm, là hoàng hậu lấy phần hậu ái của hoàng đế mang sang cho nàng.
Một ngày của thái tử phi như Cố Tịch Hy nói chung rất nhàn hạ, ngoại trừ thỉnh an hoàng hậu, cũng chỉ có tiếp Bảo Quân Hoa đến thỉnh an. Nàng và nàng ta nói chuyện thực không hợp ý, đều là mấy lời khách khí đầy sáo rỗng, chung quy chỉ là làm cho xong lễ tiết.
Cố Tịch Hy cảm thấy nữ nhân này ăn nói rất khéo léo, tưởng như một lời thốt ra từ miệng đều đã thông qua bảy lần uốn lưỡi, có ẩn chứa thâm ý phía sau. Ví dụ như hôm nay, nàng ta đang thưởng trà, lại bỗng xoay đầu hướng mắt ra chính điện, miệng xuýt xoa:
“Thái tử phi tỷ tỷ thật được hoàng thượng và hoàng hậu nương nương xem trọng, Tựu Nguyệt điện có cả một vườn mai chiếu thủy quanh năm khoe sắc, thật làm người ta ngưỡng mộ.”
Cố Tịch Hy vốn không phải người yêu hoa, cũng không có tâm tư nghiên cứu sự quý giá của hoa cỏ trong điện. Nghe Bảo Quân Hoa nói cũng chỉ có thuận miệng cười một cái:
“Mai chiếu thủy đúng là rất đẹp, nhỏ nhưng lúc nào cũng lộng lẫy, thanh thuần.”
Bảo Quân Hoa hớp tiếp một ngụm trà:
“Chiếu Thủy, nở nhanh cũng tàn nhanh, thật sự làm người ta xót xa…”
Lần này, Cố Tịch Hy có cảm giác “chiếu thủy” trong lời của nàng ta không giống để chỉ một loài hoa nữa. Nàng nhíu mày:
“Lương đệ muội muội nói gì, bản cung không hiểu lắm?”
Bảo Quân Hoa giống như phát hiện mình lỡ lời, vội lắc đầu giả lã:
“Không ạ. Chỉ là thần thiếp mấy ngày nay đọc thơ cổ, tâm hồn có hơi bi thương theo cổ nhân.”
Cố Tịch Hy lại không cho là vậy.
Nàng gật đầu:
“Đại Sở đang hưng thịnh, long mạch tấn tới, muội đừng nên nói mấy câu bi lụy như vậy.”
Bảo Quân Hoa cúi đầu kính cẩn nhận sai.
Sau khi nàng ta rời đi, Cố Tịch Hy nghỉ ngơi trên huyễn tháp đọc Nữ Tắc, trong đầu lại xuất hiện hai từ “Chiếu Thủy”. Nàng quay đầu nhìn ra ô cửa, hoa mai màu trắng, dáng nhỏ, nở xum xuê một góc trời. Nhưng đúng như lời Bảo Quân Hoa nói, hoa nở nhiều, nhưng một đợt gió xuân cũng có thể khiến cánh hoa tung bay lả tả. Chỉ là hoa này rụng nhanh cũng nở nhanh, thế gian thường không có dịp trông thấy thời khắc nó điêu tàn.
Sự căng thẳng của Cố Tịch Hy chỉ bắt đầu khi hoàng hôn buông xuống, đó là lúc nàng phải ngồi suy đoán xem Hoàng Phủ Minh Phong có nhã hứng đại giá quang lâm hay không. Lúc này, nàng vừa trông, lại vừa không trông hắn tới. Nếu hắn tới thật, nàng nhất định không thể ngồi yên.
Trường Khánh Diên truyền ý, tiên phát chế nhân. Ý muốn Cố Tịch Hy phải chủ động trước. Chuyện kia vốn dĩ đã phơi bày với Hoàng Phủ Minh Phong, chỉ thiếu điều một sự minh bạch. Dù muốn dù không, Trường Ý Đan và Hoàng Phủ Bắc Trì yêu nhau là thật, Hoàng Phủ Bắc Trì đã chết cũng là thật. Những người có thể đối chứng đều đã chết, Cố Tịch Hy, lúc này trong thân phận Trường Ý Đan, càng cố tránh né, càng chứng tỏ lòng nàng chưa yên.
Đối với Hoàng Phủ Minh Phong, đó vừa là sự lừa dối, vừa là sự sỉ nhục.
Mai này hắn nắm trong tay đại thống, hậu cung trăm ngàn giai lệ, nếu nàng không thể khiến hắn tin trọng, vậy thì cả nàng và Trường gia sẽ đi về đâu. Lòng dạ của đế vương, cao hơn núi, sâu hơn biển, tuyệt đối không thể mang ra cược để sống còn.
Sự sủng hạnh trong lời đồn kia đích thực có căn cứ. Chính là vì Hoàng Phủ Minh Phong rất hay lui đến Tựu Nguyệt điện, lại còn ưu ái ban tặng cho chủ điện đủ thứ kỳ trân dị bảo trên đời. Cung nhân có mắt đều có thể nhìn ra, thái tử điện hạ cực kỳ trọng thái tử phi.
Là trọng, hơn cả yêu.
Nhưng đó là lời thiên hạ, kẻ trong chăn mới biết chăn có rận, nhất là khi đưa tay nhìn ngắm vết thủ cung sa vẫn nguyên vẹn của mình, Cố Tịch Hy mới không kiềm được mà run rẫy.
Nàng không biết Hoàng Phủ Minh Phong nghĩ gì, tâm tư sâu đến không cùng của hắn làm nàng sợ hãi. Một sợi lạt mềm hắn vung ra, đang ngày một thít chặc nàng đến không thở được. Chỉ sợ một ngày hắn cao hứng, tùy ý mạnh tay một chút, sợi lạt mềm kia cũng có thể khiến nàng máu thịt tuôn trào.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Tịch Hy vẫn cho rằng không thể ngồi yên chờ lạt buộc. Chương Hằng tuy nhiều kinh nghiệm, nhưng chung quy vẫn không biết nội tình, cái dằm lớn nhất trong mối quan hệ này lại là chuyện của hai người đã chết. Người hiện tại có thể hướng dẫn nàng nên bước tiếp thế nào, cũng chỉ có thể là Trường Khánh Diên.
Một phong thư đánh tiếng ra bên ngoài không khó, tư duy của Trường Khánh Diên lại càng không thể xem thường.
Không đầy hai ngày sau khi đánh tiếng, Cố Tịch Hy đã nhận được hồi âm. Trữ Nhi mang thư đến cho nàng cũng không giấu được sự hưng phấn. Nàng ta đi theo Trường Ý Đan, sau khi người chết lại tiếp tục cùng Cố Tịch Hy bồi giá, sự trung thành không cần suy xét, tính mạng sớm đã dung hòa với sự tồn vong của Trường gia.
Cố Tịch Hy ngồi bên ngọn đèn, có hơi hấp tấp mở thư. Trường Khánh Diên ngoại trừ hỏi thăm sức khỏe của nàng ra, đứng trước lời nghi vấn về việc làm sao để có thể xóa đi rào càn với Hoàng Phủ Minh Phong, chỉ dùng bốn chữ để nói: tiên phát chế nhân.
Trữ Nhi đứng bên cạnh, tỏ vẻ nghi vấn:
“Nương nương, ý của thái sư là thế nào?”
Cố Tịch Hy mím môi không đáp, chỉ chậm rãi gấp gọn bức thư lại, sau cùng cho cháy thành tro trên giá nến. Nàng quay đầu nhìn ra cửa, đêm đã về khuya song Tựu Nguyệt điện vẫn tĩnh lặng, nghĩa rằng đêm nay Hoàng Phủ Minh Phong không đến.
“Nghỉ ngơi thôi.” Nếu hôm nay hắn không đến, thì ngày mai hẳn sẽ đến. Tần suất lui đến đây của hắn luôn là như vậy.
Trữ Nhi biết Cố Tịch Hy chưa muốn nói, cũng không nhiều lời, chỉ cẩn thận giúp nàng buông rèm, thổi nến, sau đó thì lui ra.
Không gian tĩnh vắng, mùi của hương Lan Túy tỏa ra nhè nhẹ, thật sự có tác dụng dưỡng thần. Chương Hằng nói thứ này quý hiếm, là hoàng hậu lấy phần hậu ái của hoàng đế mang sang cho nàng.
Một ngày của thái tử phi như Cố Tịch Hy nói chung rất nhàn hạ, ngoại trừ thỉnh an hoàng hậu, cũng chỉ có tiếp Bảo Quân Hoa đến thỉnh an. Nàng và nàng ta nói chuyện thực không hợp ý, đều là mấy lời khách khí đầy sáo rỗng, chung quy chỉ là làm cho xong lễ tiết.
Cố Tịch Hy cảm thấy nữ nhân này ăn nói rất khéo léo, tưởng như một lời thốt ra từ miệng đều đã thông qua bảy lần uốn lưỡi, có ẩn chứa thâm ý phía sau. Ví dụ như hôm nay, nàng ta đang thưởng trà, lại bỗng xoay đầu hướng mắt ra chính điện, miệng xuýt xoa:
“Thái tử phi tỷ tỷ thật được hoàng thượng và hoàng hậu nương nương xem trọng, Tựu Nguyệt điện có cả một vườn mai chiếu thủy quanh năm khoe sắc, thật làm người ta ngưỡng mộ.”
Cố Tịch Hy vốn không phải người yêu hoa, cũng không có tâm tư nghiên cứu sự quý giá của hoa cỏ trong điện. Nghe Bảo Quân Hoa nói cũng chỉ có thuận miệng cười một cái:
“Mai chiếu thủy đúng là rất đẹp, nhỏ nhưng lúc nào cũng lộng lẫy, thanh thuần.”
Bảo Quân Hoa hớp tiếp một ngụm trà:
“Chiếu Thủy, nở nhanh cũng tàn nhanh, thật sự làm người ta xót xa…”
Lần này, Cố Tịch Hy có cảm giác “chiếu thủy” trong lời của nàng ta không giống để chỉ một loài hoa nữa. Nàng nhíu mày:
“Lương đệ muội muội nói gì, bản cung không hiểu lắm?”
Bảo Quân Hoa giống như phát hiện mình lỡ lời, vội lắc đầu giả lã:
“Không ạ. Chỉ là thần thiếp mấy ngày nay đọc thơ cổ, tâm hồn có hơi bi thương theo cổ nhân.”
Cố Tịch Hy lại không cho là vậy.
Nàng gật đầu:
“Đại Sở đang hưng thịnh, long mạch tấn tới, muội đừng nên nói mấy câu bi lụy như vậy.”
Bảo Quân Hoa cúi đầu kính cẩn nhận sai.
Sau khi nàng ta rời đi, Cố Tịch Hy nghỉ ngơi trên huyễn tháp đọc Nữ Tắc, trong đầu lại xuất hiện hai từ “Chiếu Thủy”. Nàng quay đầu nhìn ra ô cửa, hoa mai màu trắng, dáng nhỏ, nở xum xuê một góc trời. Nhưng đúng như lời Bảo Quân Hoa nói, hoa nở nhiều, nhưng một đợt gió xuân cũng có thể khiến cánh hoa tung bay lả tả. Chỉ là hoa này rụng nhanh cũng nở nhanh, thế gian thường không có dịp trông thấy thời khắc nó điêu tàn.
Sự căng thẳng của Cố Tịch Hy chỉ bắt đầu khi hoàng hôn buông xuống, đó là lúc nàng phải ngồi suy đoán xem Hoàng Phủ Minh Phong có nhã hứng đại giá quang lâm hay không. Lúc này, nàng vừa trông, lại vừa không trông hắn tới. Nếu hắn tới thật, nàng nhất định không thể ngồi yên.
Trường Khánh Diên truyền ý, tiên phát chế nhân. Ý muốn Cố Tịch Hy phải chủ động trước. Chuyện kia vốn dĩ đã phơi bày với Hoàng Phủ Minh Phong, chỉ thiếu điều một sự minh bạch. Dù muốn dù không, Trường Ý Đan và Hoàng Phủ Bắc Trì yêu nhau là thật, Hoàng Phủ Bắc Trì đã chết cũng là thật. Những người có thể đối chứng đều đã chết, Cố Tịch Hy, lúc này trong thân phận Trường Ý Đan, càng cố tránh né, càng chứng tỏ lòng nàng chưa yên.
Đối với Hoàng Phủ Minh Phong, đó vừa là sự lừa dối, vừa là sự sỉ nhục.
Mai này hắn nắm trong tay đại thống, hậu cung trăm ngàn giai lệ, nếu nàng không thể khiến hắn tin trọng, vậy thì cả nàng và Trường gia sẽ đi về đâu. Lòng dạ của đế vương, cao hơn núi, sâu hơn biển, tuyệt đối không thể mang ra cược để sống còn.
/156
|