Cố Tịch Hy cung kính đáp:
“Nhi thần đã hiểu, tạ mẫu hậu chỉ dạy.”
Bỗng nhiên, hoàng hậu lặng yên nhìn nàng không nói, khiến nàng có hơi chột dạ:
“Có chuyện gì ạ?”
Hoàng hậu cười:
“Không có gì, chỉ là cảm thấy con không giống với A Hoan chút nào.”
A Hoan là tên tục của phu nhân Trường Khánh Diên - Lý Hoan, cũng là thân mẫu của Trường Ý Đan.
Cố Tịch Hy trộm nghĩ, không giống là tất nhiên, nàng vốn đâu phải do bà ấy sinh ra, một chút quan hệ huyết thống cũng không.
“A Hoan năm đó tinh nghịch linh động, bất kham bị giam mình bởi lễ tiết. Không giống con bây giờ, như mặt hồ mùa thu, tuệ tĩnh nhu hòa.”
Xem ra mối quan hệ chí tình giữa Trường gia và Chu gia còn có phần của quan hệ thân thuộc giữa hoàng hậu và Lý Hoan, bằng không, bà tuyệt đối không gọi tên tục người đã khuất ra như vậy.
Cuối cùng nàng cũng biết, tính cách bất kham thà chết chứ không nhập cung kia của Trường Ý Đan là thừa hưởng từ ai.
Nàng cười giải vây với hoàng hậu:
“Vâng, hồi mẫu hậu, phụ thân luôn nói nhi thần không giống mẫu thân chút nào!”
Hoàng hậu nói với ánh mắt xa xăm:
“Không giống thì tốt. Nhân sinh có những chuyện không thể theo ý mình, cứ vùng vẫy không cam, kết quả cũng chỉ có làm khổ mình khổ người!”
Cố Tịch Hy vừa mới nghiêng đầu thắc mắc, còn chưa kịp mở miệng thì hoàng hậu liền nhận ra mình đã nói quá nhiều, liền lập tức chuyển đề tài. Sau đó, đều là những lời hỏi han qua lại, không khí hòa hợp vui vẻ.
Cho đến khi nàng đã cáo từ và rời khỏi Phượng Tê cung, hoàng hậu vẫn còn dõi mắt nhìn theo.
Phương Giao ở bên cạnh hỏi:
“Nương nương, người vẫn có chuyện muốn giấu thái tử phi.”
Hoàng hậu nhấp một ngụm trà:
“Chuyện của trưởng bối bọn ta, nàng không cần biết. Còn chuyện của nữ nhân kia, chưa đến lúc…”
**
Hậu cung của Hoàng Phủ Minh Phong, dưới thái tử phi còn có một lương đệ, gọi là Bảo Quân Hoa. Nàng ta nhập cung sớm hơn nàng vài tháng, xuất thân nhà quan văn, cũng có thể xem là có uy thế.
Khi Cố Tịch Hy về đến Tựu Nguyệt cung, đã thấy Bảo Quân Hoa chờ sẵn thỉnh an.
Nàng ta vẻ ngoài có thể xem là xinh đẹp, nhưng nổi bật hơn vẫn là vẻ ngoài như sương như hoa, cảm giác chạm vào liền vỡ. Hoàng Phủ Minh Phong đối với nàng ta không tính là sủng hạnh, nhưng cũng không vô tình.
Hôm nay, Bảo Quân Hoa diện cung trang màu tím nhạt, búi tóc phi thiên, càng làm tôn lên vẻ tha thướt, yếu liễu đào tơ, khiến người khác muốn che chở.
“Thần thiếp thỉnh an thái tử phi nương nương.”
“Muội muội không cần đa lễ.”
Bảo Quân Hoa lấy từ cung nữ bên cạnh một túi phúc, bên ngoài thêu hình hồng hạc tỉ mỉ, cung kính nói:
“Đây là tự tay thiếp làm, bên trong có thảo dược quý giá có tác dụng định thần an tâm, mong thái tử phi không chê!”
Nàng bỗng cảm thấy, nàng ta là đang ngây thơ hay vô tri? Vừa gặp liền tặng thứ dưỡng thần, cứ như muốn nói nàng hiện tâm không tịnh.
Nên là do nàng ta ngây thơ…
Cố Tịch Hy lệnh cho Trữ Nhi nhận lấy, thực tâm lại không muốn dung nạp vào người.
Trong lúc trò chuyện, Bảo Quân Hoa luôn cố gắng tỏ ra mình là người hiểu lễ nghĩa, biết kính trọng nguyên cơ. Ngoài trừ chuyện túi phúc, nàng cũng không tìm ra điểm nào có thể bắt bẻ.
Khi nàng ta cáo lui rồi, Chương Hằng mới nhẹ giọng dò xét nàng:
“Nương nương thấy Bảo lương đệ thế nào?”
Nàng trầm ngâm giây lát:
“Rất kín kẽ, nếu có sơ hở cũng là do bản thân nàng ta muốn sơ hở.”
“Bảo lương đệ luôn tỏ ra như vậy.”
Nàng bình thản uống trà:
“Vậy thì mong rằng nàng ta thật sự muốn an phận.”
Danh nghĩa đi theo Hoàng Phủ Minh Phong từ những ngày đầu tiên, sau này mang ra tuyệt đối hữu dụng. Cổ nhân có nói, bỏ vạn điều, bất bỏ thê tử cùng chung hoạn nạn…
**
Đêm về, Hoàng Phủ Minh Phong lại đến. Cố Tịch Hy vừa quỳ xuống thỉnh an xong liền theo quán tính nhìn đến cổ tay của hắn, e sợ vết thương vì mình mà nặng thêm. Nhìn thấy lớp vải xô mỏng hơn tối qua, đồng nghĩa vết thương đang dịu lại, nàng mới có thể thở phào một cái.
Nàng lại giúp hắn canh y, không dám mở miệng thốt một lời.
Hắn vẫn không có ý định động vào cơ thể nàng.
Chương Hằng rất nhiều lần căn dặn, Hoàng Phủ Minh Phong là một người không thích nhiều lời, cũng không thích người khác lải nhải bên tai. Nàng nghe theo, kết quả ruột gan rối như tơ vò lại không có chỗ phát tiết.
Lại là một đêm thật dài.
Cố Tịch Hy nằm nghiêng người, lặng lẽ ngắm nhìn người bên cạnh. Hắn quả thực là một trang anh tuấn ngời ngời, từng đường nét trên gương mặt đều như đã được chạm trỗ một cách cực kỳ khéo léo bởi hóa công. Có những khoảnh khắc, nàng thực đã nghe tâm cang mình xao động.
Người này là phu quân của nàng…
Cố Tịch Hy dù sao vẫn là thiếu nữ, dù trải qua bao nhiêu vất vả, gian lao, chung quy trái tim trong ngực vẫn tinh khôi và nguyên bạch. Nàng đối với Hoàng Phủ Minh Phong hiển nhiên không có tình, cũng không nuôi quá nhiều ước vọng. Căn bản chỉ cầu một đời yên ổn, được hắn trọng một chữ thê.
Nhưng dù hiện tại đã mang thân phận đích thê, cùng hắn đồng sàng, nhưng nàng vẫn thấy khoảng cách giữa mình và hắn là mấy vạn dặm trùng khơi. Không đơn giản vì chuyện của Trường Ý Đan và Hoàng Phủ Bắc Trì, mà nguyên gốc là giữa hai người giống như đã định sẵn không thể dung hợp.
Bạch Lão nói đúng, nàng dù có khoác lên người bao nhiêu lớp xiêm y lộng lẫy, vẫn chỉ là một nhành cỏ dại yếu hèn. Còn Hoàng Phủ Minh Phong dù có thu mình ôn nhu với nàng bao nhiêu, vẫn là một bậc trữ quân cao cao tại thượng để cả thiên hạ trong mắt.
Mà Cố Tịch Hy nàng so với thiên hạ kia, thật chẳng bằng một hạt cát tỉ ti.
“Nhi thần đã hiểu, tạ mẫu hậu chỉ dạy.”
Bỗng nhiên, hoàng hậu lặng yên nhìn nàng không nói, khiến nàng có hơi chột dạ:
“Có chuyện gì ạ?”
Hoàng hậu cười:
“Không có gì, chỉ là cảm thấy con không giống với A Hoan chút nào.”
A Hoan là tên tục của phu nhân Trường Khánh Diên - Lý Hoan, cũng là thân mẫu của Trường Ý Đan.
Cố Tịch Hy trộm nghĩ, không giống là tất nhiên, nàng vốn đâu phải do bà ấy sinh ra, một chút quan hệ huyết thống cũng không.
“A Hoan năm đó tinh nghịch linh động, bất kham bị giam mình bởi lễ tiết. Không giống con bây giờ, như mặt hồ mùa thu, tuệ tĩnh nhu hòa.”
Xem ra mối quan hệ chí tình giữa Trường gia và Chu gia còn có phần của quan hệ thân thuộc giữa hoàng hậu và Lý Hoan, bằng không, bà tuyệt đối không gọi tên tục người đã khuất ra như vậy.
Cuối cùng nàng cũng biết, tính cách bất kham thà chết chứ không nhập cung kia của Trường Ý Đan là thừa hưởng từ ai.
Nàng cười giải vây với hoàng hậu:
“Vâng, hồi mẫu hậu, phụ thân luôn nói nhi thần không giống mẫu thân chút nào!”
Hoàng hậu nói với ánh mắt xa xăm:
“Không giống thì tốt. Nhân sinh có những chuyện không thể theo ý mình, cứ vùng vẫy không cam, kết quả cũng chỉ có làm khổ mình khổ người!”
Cố Tịch Hy vừa mới nghiêng đầu thắc mắc, còn chưa kịp mở miệng thì hoàng hậu liền nhận ra mình đã nói quá nhiều, liền lập tức chuyển đề tài. Sau đó, đều là những lời hỏi han qua lại, không khí hòa hợp vui vẻ.
Cho đến khi nàng đã cáo từ và rời khỏi Phượng Tê cung, hoàng hậu vẫn còn dõi mắt nhìn theo.
Phương Giao ở bên cạnh hỏi:
“Nương nương, người vẫn có chuyện muốn giấu thái tử phi.”
Hoàng hậu nhấp một ngụm trà:
“Chuyện của trưởng bối bọn ta, nàng không cần biết. Còn chuyện của nữ nhân kia, chưa đến lúc…”
**
Hậu cung của Hoàng Phủ Minh Phong, dưới thái tử phi còn có một lương đệ, gọi là Bảo Quân Hoa. Nàng ta nhập cung sớm hơn nàng vài tháng, xuất thân nhà quan văn, cũng có thể xem là có uy thế.
Khi Cố Tịch Hy về đến Tựu Nguyệt cung, đã thấy Bảo Quân Hoa chờ sẵn thỉnh an.
Nàng ta vẻ ngoài có thể xem là xinh đẹp, nhưng nổi bật hơn vẫn là vẻ ngoài như sương như hoa, cảm giác chạm vào liền vỡ. Hoàng Phủ Minh Phong đối với nàng ta không tính là sủng hạnh, nhưng cũng không vô tình.
Hôm nay, Bảo Quân Hoa diện cung trang màu tím nhạt, búi tóc phi thiên, càng làm tôn lên vẻ tha thướt, yếu liễu đào tơ, khiến người khác muốn che chở.
“Thần thiếp thỉnh an thái tử phi nương nương.”
“Muội muội không cần đa lễ.”
Bảo Quân Hoa lấy từ cung nữ bên cạnh một túi phúc, bên ngoài thêu hình hồng hạc tỉ mỉ, cung kính nói:
“Đây là tự tay thiếp làm, bên trong có thảo dược quý giá có tác dụng định thần an tâm, mong thái tử phi không chê!”
Nàng bỗng cảm thấy, nàng ta là đang ngây thơ hay vô tri? Vừa gặp liền tặng thứ dưỡng thần, cứ như muốn nói nàng hiện tâm không tịnh.
Nên là do nàng ta ngây thơ…
Cố Tịch Hy lệnh cho Trữ Nhi nhận lấy, thực tâm lại không muốn dung nạp vào người.
Trong lúc trò chuyện, Bảo Quân Hoa luôn cố gắng tỏ ra mình là người hiểu lễ nghĩa, biết kính trọng nguyên cơ. Ngoài trừ chuyện túi phúc, nàng cũng không tìm ra điểm nào có thể bắt bẻ.
Khi nàng ta cáo lui rồi, Chương Hằng mới nhẹ giọng dò xét nàng:
“Nương nương thấy Bảo lương đệ thế nào?”
Nàng trầm ngâm giây lát:
“Rất kín kẽ, nếu có sơ hở cũng là do bản thân nàng ta muốn sơ hở.”
“Bảo lương đệ luôn tỏ ra như vậy.”
Nàng bình thản uống trà:
“Vậy thì mong rằng nàng ta thật sự muốn an phận.”
Danh nghĩa đi theo Hoàng Phủ Minh Phong từ những ngày đầu tiên, sau này mang ra tuyệt đối hữu dụng. Cổ nhân có nói, bỏ vạn điều, bất bỏ thê tử cùng chung hoạn nạn…
**
Đêm về, Hoàng Phủ Minh Phong lại đến. Cố Tịch Hy vừa quỳ xuống thỉnh an xong liền theo quán tính nhìn đến cổ tay của hắn, e sợ vết thương vì mình mà nặng thêm. Nhìn thấy lớp vải xô mỏng hơn tối qua, đồng nghĩa vết thương đang dịu lại, nàng mới có thể thở phào một cái.
Nàng lại giúp hắn canh y, không dám mở miệng thốt một lời.
Hắn vẫn không có ý định động vào cơ thể nàng.
Chương Hằng rất nhiều lần căn dặn, Hoàng Phủ Minh Phong là một người không thích nhiều lời, cũng không thích người khác lải nhải bên tai. Nàng nghe theo, kết quả ruột gan rối như tơ vò lại không có chỗ phát tiết.
Lại là một đêm thật dài.
Cố Tịch Hy nằm nghiêng người, lặng lẽ ngắm nhìn người bên cạnh. Hắn quả thực là một trang anh tuấn ngời ngời, từng đường nét trên gương mặt đều như đã được chạm trỗ một cách cực kỳ khéo léo bởi hóa công. Có những khoảnh khắc, nàng thực đã nghe tâm cang mình xao động.
Người này là phu quân của nàng…
Cố Tịch Hy dù sao vẫn là thiếu nữ, dù trải qua bao nhiêu vất vả, gian lao, chung quy trái tim trong ngực vẫn tinh khôi và nguyên bạch. Nàng đối với Hoàng Phủ Minh Phong hiển nhiên không có tình, cũng không nuôi quá nhiều ước vọng. Căn bản chỉ cầu một đời yên ổn, được hắn trọng một chữ thê.
Nhưng dù hiện tại đã mang thân phận đích thê, cùng hắn đồng sàng, nhưng nàng vẫn thấy khoảng cách giữa mình và hắn là mấy vạn dặm trùng khơi. Không đơn giản vì chuyện của Trường Ý Đan và Hoàng Phủ Bắc Trì, mà nguyên gốc là giữa hai người giống như đã định sẵn không thể dung hợp.
Bạch Lão nói đúng, nàng dù có khoác lên người bao nhiêu lớp xiêm y lộng lẫy, vẫn chỉ là một nhành cỏ dại yếu hèn. Còn Hoàng Phủ Minh Phong dù có thu mình ôn nhu với nàng bao nhiêu, vẫn là một bậc trữ quân cao cao tại thượng để cả thiên hạ trong mắt.
Mà Cố Tịch Hy nàng so với thiên hạ kia, thật chẳng bằng một hạt cát tỉ ti.
/156
|