“Cái đồ ngốc này, đây là trốn học đó.” Bạn cô lắc đầu, lôi Tống Kiều Kiều đi, đột nhiên cô ấy dừng lại giống như nhớ ra điều gì: “À, tớ quên mất, phải qua tòa nhà có phòng thí nghiệm mở cửa trước, tớ đi trước, cậu giúp tớ cầm sách nha! Tớ sẽ đến tìm cậu sau!”
Sách giáo khoa nặng trĩu ập lên lòng ngực Tống Kiều Kiều, thân hình nhỏ nhắn của cô loạng quạng.
Tống Kiều Kiều vất vả đỡ sách trong lòng, ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy bóng dáng của người bạn đã khuất xa.
Cô khẽ thở dài, mắt nhìn về hướng sân bóng rổ, không tự chủ mà bước tới.
Đến gần một chút cô mới phát hiện hai người trên sân bóng là người quen.
Trên sân bóng, thiếu niên cởi nhẹ mấy cúc áo, áo sơ mi bay trong gió. Gương mặt trắng nõn của cậu có một ít mồ hôi nhưng vẫn đủ sức để né tránh phòng thủ đồng thời lựa chọn thời cơ ném trúng rổ.
Thiếu niên còn lại gương mặt cũng rất tươi cười, thỉnh thoảng có nói một chút nhưng phòng thủ lại cực kỳ chắc chắn.
Không tốn nhiều thời gian, Cố Chi Hành phá vỡ phòng thủ của Chu Như Diệu, nhảy lấy đà ném vào rổ ăn trọn ba điểm.
Bóng ở trên rổ lung lay, cuối cùng xuyên qua rổ rồi rơi xuống, bóng đập trên mặt đất, âm thanh rất dễ nghe.
Chu Như Diệu thở hổn hển, trái tim đập mạnh: “Không tệ nha, bao nhiêu điểm rồi?”
“Cậu không nhớ hả?” Mồ hôi trên trán Cố Chi Hành rơi xuống lông mi, khuôn mặt lạnh lùng thắc mắc: "Vậy là cậu muốn chơi nữa phải không?"
“Không chơi nữa, tôi mệt muốn chết rồi.”
Chu Như Diệu ném khăn lông qua cho Cố Chi Hành, vừa định lấy nước uống thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đứng trước mặt.
Cậu nhìn kỹ một chút.
Nữ sinh đứng trước mặt ôm hai bình nước trong ngực, môi đỏ khẽ mấp máy, mắt đen láy, khuôn mặt đáng yêu có hơi ửng đỏ.
Trời ạ, đây không phải là nữ chính của vụ trong dù có khăn tay sao? Tên là gì ấy nhỉ.
Chu Như Diệu cảm thấy tê dại cả da đầu, ngay lúc này Cố Chi Hành đi tới từ phía sau: “Ai vậy, cậu quen hả ?”
Lúc Cố Chi Hành đi tới gần, Chu Như Diệu nhìn thấy đôi mắt của cô gái trước mặt càng sáng hơn.
Cô đem hai bình nước đưa cho bọn họ, cắn môi, cực kỳ phấn khích nói: “Các cậu chơi bóng rổ hay lắm, chắc hẳn là người của câu lạc bộ bóng rổ đúng không.”
Cố Chi Hành nhìn Chu Như Diệu.
Chu Như Diệu nhìn lại Cố Chi Hành.
Tống Kiều Kiều tiếp tục nói: “Từ nhỏ tôi đã thích xem SLAMDUNK, rất hâm mộ và bái phục tình hữu nghị vì ước mơ mà chiến đấu này, tôi cũng rất thích môn thể thao vận động tranh đấu như bóng rổ. Tôi vẫn luôn có suy nghĩ gia nhập câu lạc bộ bóng rổ, muốn cùng các cậu trở thành đồng đội cùng nhau hưởng thụ niềm vui khi chơi bóng rổ! Hi vọng các cậu có thể cho tôi cơ hội, giúp tôi trở thành quản lý của câu lạc bộ, ở league đạt được thành tích thật tốt.”
Chu Như Diệu: “...?”
Nhưng Tống Kiều Kiều vẫn còn chìm đắm trong ảo tưởng, vẫn dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn bọn họ.
Cố Chi Hành im lặng hồi lâu, nói: “Cậu muốn làm đồng đội của chúng tôi?”
Tống Kiều Kiều gật mạnh.
Cố Chi Hành suy nghĩ một chút, nói: “Được.”
Cố Chi Hành nhìn về phía Chu Như Diệu, thản nhiên nói: “Chúng ta đi chơi bóng chày đi.”
Tống Kiều Kiều: “...?”
Bên trong sân bóng chày, gió thổi nhẹ, ngoại trừ mấy học sinh rảnh rỗi thì chả có mấy người.
Cố Chi Hành đội mũ lưỡi trai, đôi mắt sắc bén, cầm bóng ném mạnh về phía Chu Như Diệu.
Chu Như Diệu cong đuôi mắt, khuôn mặt tươi cười, cậu nhẹ nhàng tiếp được bóng, trở tay đem bóng ném cho Tống Kiều Kiều.
Tống Kiều Kiều kiễng chân, mắt hướng theo bóng, muốn tiếp được bóng mà nghiêng ngả lảo đảo.
Cố Chi Hành chỉnh vành mũ, lạnh giọng nói: “Còn kém lắm.”
Chu Như Diệu cười to.
Tống Kiều Kiều cầm bóng, thở hồng hộc, giống như đã nhẫn nhịn hồi lâu, dậm nhẹ chân: “Tôi không chơi nữa!”
Dứt lời, Tống Kiều Kiều vứt bóng và găng tay, đi qua một bên nghỉ ngơi.
Cô vừa thở đều vừa cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cô không biết chơi bóng chày, họ hoàn toàn bị áp đảo khi chơi cùng bọn họ.
Tống Kiều Kiều trộm nhìn Chu Như Diệu và Cố Chi Hành, hai người họ vẫn còn đang chơi.
Cô lấy ra điện thoại, tra tìm quy tắc và kỹ thuật chơi bóng chày.
“Một trận đấu có 9 hiệp. Một đội chia ra làm hai: đội tấn công và đội phòng thủ, hai đội thay phiên nhau đảm nhiệm vị trí tấn công và phòng thủ. Đội tấn công chỉ có 1 người đánh bóng ra sân, đội phòng thủ có 9 người ra sân. Mà trong sân có 4 gôn, cầu thủ đánh bóng đứng trên gôn đánh bóng được ném từ phía cầu thủ ném bóng, sau đó chạy ngược kim đồng hồ qua từng gôn, nếu chạy qua hết các gôn sẽ được tính một điểm.”
Quy tắc thật phức tạp, Tống Kiều Kiều vò đầu, nhưng chỉ chốc lát cô đã nhận ra điều sai sai.
Quy tắc phức tạp như vậy, nhưng lúc nãy ba người họ chơi chỉ có người này ném cho người kia, người kia lại ném cho người khác.
Chuyện gì vậy, chả lẽ bọn họ nhân nhượng với mình sao?
Tống Kiều Kiều có chút cảm động, cô đứng dậy đi về phía Chu Như Diệu và Cố Chi Hành, thấy hai người họ vẫn đang người ném kẻ bắt vô cùng vui vẻ.
“Có chuyện này…” Tống Kiều Kiều cắn môi, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn hỏi một chút, lúc nãy chúng ta chơi quy tắc như thế nào vậy?”
Cố Chi Hành thả lỏng người đang định trả lời, bất ngờ quay đầu nhìn xung quanh.
Chu Như Diệu quàng tay lên vai Cố Chi Hành, hỏi: “Sao vậy?”
Cố Chi Hành quay đầu, nói: “Có cảm giác ai đó đang nhìn trộm tôi."
Chu Như Diệu hạ bả vai, nhìn Tống Kiều Kiều: “Sao vậy? Cậu hỏi quy tắc à.”
Cậu chớp đôi mắt: “Là đầu bóng tiếp bóng đó.”
Tống Kiều Kiều không nhịn được nói lại: “Nhưng nó không giống quy tắc mà tôi tra được?”
Cố Chi Hành tháo mũ, tóc đen hỗn độn, nghiêm túc nói: “Chúng tôi không chơi như vậy.”
“A Hành nói đùa đấy, chúng tôi sẽ chơi như vậy nhưng mà giờ không đủ người.” Chu Như Diệu thản nhiên nói tiếp: “Vậy nên bọn tôi chơi bóng chày, bắt bóng và ném bóng.”
"À, bóng chày.” Cố Chi Hành nhìn Chu Như Diệu: “Tại sao chúng ta chơi bóng chày vậy?”
Chu Như Diệu: “Vì không có ai chơi chung với chúng ta.”
Cố Chi Hành: “Sai, bởi vì chúng ta trốn tiết.”
Chu Như Diệu im lặng vài giây, sau đó cười to.
Cố Chi Hành quay đầu nhìn về phía Tống Kiều Kiều, mặt không cảm xúc, mắt nhìn chằm chằm về phía cô: “Chơi bóng chày không phải vì thiếu người mà bởi vì chúng ta đang chơi bóng lúc trốn tiết."
Tống Kiều Kiều: “...”
/198
|