“Xoạt…”
Chu Như Diệu ấn nút xả nước.
Đối mặt với bồn tiểu, Chu Như Diệu và Cố Chi Hành tiến hành một cuộc nói chuyện hết sức nhiệt liệt.
Chu Như Diệu nói : “Này người anh em, cậu có thể chờ tôi đi vệ sinh xong được không?”
“Không phải cậu đi xong rồi à?” Cố Chi Hành xoay cây chổi trong tay, đi theo sau Chu Như Diệu nói: “Từ từ, lát nữa hẹn cậu ta ra chơi bóng rồi xem thử.”
Chu Như Diệu thở dài, bắt đầu rửa tay: “Được.”
Từ trước đến nay, cậu không có cách nào phản bác lại lời nói của Cố Chi Hành.
Hai người cùng nhau trở về lớp học, tiết đầu tiên là tiết toán của thầy chủ nhiệm, đúng lúc có kết quả kỳ kiểm tra đầu năm nên thầy chủ nhiệm muốn dựa vào đó để sắp xếp chỗ ngồi cho học sinh.
Chủ nhiệm chậm rãi đọc tên, bên dưới bục giảng từng học sinh dựa vào xếp hạng để đổi chỗ ngồi.
Thành tích của Cố Chi Hành từ trước đến nay đã không tốt, trong lớp có bao nhiêu người thì cô đứng thứ hạng bấy nhiêu, lần này nếu không có gì bất ngờ thì chỗ của cô sẽ là ghế cuối cùng bên cạnh cửa sổ hoặc gần cửa ra vào.
Cô vừa mới nhét sách vào hộc bàn thì thấy Lý Hàn Sơn đi về phía mình.
Cố Chi Hành nhướng mày: “Sao cậu lại ngồi ở đây?”
Lý Hàn Sơn mỉm cười như cảm thấy mình không hề mạo phạm: “Hôm đó tôi không thi.”
Lúc này Cố Chi Hành nhướng cả hai bên lông mày, không nói lời nào.
Nhà giàu sướng thật, vừa chuyển trường đã được xếp vào lớp A, đến bài kiểm tra đầu năm cũng không cần làm.
Nhưng cô không thèm để ý cậu ta nữa, ngáp một cái rồi gục đầu ngủ.
Lý Hàn Sơn nhìn sách giáo khoa, tay không ngừng xoay bút, tương đối hài lòng với người bạn cùng bàn không thích nói chuyện này.
Không lâu sau, đầu Cố Chi Hành khẽ cử động một chút, cô ngẩng đầu lên xoa nhẹ đôi mắt.
Lý Hàn Sơn theo bản năng nhìn đồng hồ, năm phút nữa ra chơi.
Đồng hồ sinh học của Chi Hành thật chuẩn.
Tiết toán chán ngắt làm người ta mơ màng muốn chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên một tiếng nói vang lên.
Chu Như Diệu giơ tay lên, một tay còn lại ôm bụng nhăn mặt: “Thầy ơi, bụng em đau quá à, em muốn xuống phòng y tế ạ!”
Bên cạnh Lý Hàn Sơn vang lên tiếng ghế dựa cọ vào sàn nhà, Cố Chi Hành cũng giơ tay lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Thưa thầy, để em dìu cậu ấy đi ạ!”
Lý Hàn Sơn: “...”
Chủ nhiệm lớp nghi ngờ nhìn hai người họ, cuối cùng chỉ nói: “Đi đi.”
Thầy vừa dứt lời, Cố Chi Hành đã nhanh chóng vọt tới bên cạnh Chu Như Diệu, tư thế đỡ Chu Như Diệu như đỡ lính già, hai người đi ra từ cửa sau lớp học một cách chậm chạp.
Lúc đi ngang qua Lý Hàn Sơn, Chu Như Diệu dùng khuỷu tay khẽ chọt cậu ta vài cái.
Lý Hàn Sơn quay đầu qua nhìn, chỉ thấy Chu Như Diệu hơi hếch cằm, hai tay lặng lẽ làm động tác ném rổ.
Đây là hỏi cậu ta có muốn đi ra ngoài chơi bóng rổ cùng với bọn họ không.
Lý Hàn Sơn: “...”
Cậu ta lắc đầu, quay đầu lại tiếp tục đọc sách.
Chu Như Diệu và Cố Chi Hành liếc nhau, rất dễ dàng nhìn thấy sự phấn khích trong mắt người kia.
Nhưng đã diễn thì phải diễn đến cùng, bọn họ vẫn cứ dìu nhau run rẩy đi ra khỏi cửa lớp học.
Hai người cùng dựa vào bức tường bên cạnh cửa sau, bên chân để quả bóng rổ.
Cố Chi Hành: “Tại sao cậu ta không ra?”
Chu Như Diệu: “ Chắc người ta không muốn chơi bóng rổ ý.”
Cố Chi Hành: “...Vậy cậu ta có thích cái này không ?”
Cố Chi Hành móc ra một bao thuốc từ trong túi áo đồng phục: “Hỏi thử cậu ta có muốn tới WC hút thuốc không, cứ lừa cậu ta ra ngoài rồi nói tiếp.”
Chu Như Diệu gật đầu, cảm thấy kế sách này rất hay.
Cố Chi Hành thả nhẹ bước chân, khẽ gõ cửa sau thì thấy cậu ta quay đầu lại. Cô nhướng mày, vươn hai ngón tay đặt trên môi.
Lý Hàn Sơn vừa quay đầu lại, nhìn thấy Cố Chi Hành gương mặt tỉnh bơ, duỗi tay đặt lên môi giống như tặng cậu ta mấy cái hôn gió.
Lý Hàn Sơn: “...?”
Cậu ta cảm thấy rất hoang mang.
“Lý Hàn Sơn, quay đầu lại làm cái gì đó?”
Thầy toán gọi.
Lý Hàn Sơn dừng một chút, quay đầu lại nói: “Thầy ơi, gió hơi lớn ấy ạ.”
Cậu ta vừa nói vừa đứng dậy đi về phía cửa sau, liếc mắt đã thấy hai người họ dựa tường nhìn mình.
Lý Hàn Sơn im lặng, mạnh mẽ đóng cửa lại, khóa kỹ.
“...Bây giờ phải làm sao đây?”
“Đi chơi bóng rổ đi.”
***
“Kiều Kiều, cậu có muốn vào câu lạc bộ nào không?”
“Có chứ, nhưng tớ vẫn chưa có quyết định cụ thể, chờ khi nào quyết định xong tớ sẽ nói cho cậu ha?”
Tống Kiều Kiều tay ôm sách, tiếng nói nhỏ nhẹ, gương mặt hồng hồng.
Người bạn đi cùng nhìn thấy vậy nhịn không được đưa tay lên véo nhẹ mặt cô, trêu ghẹo: “Cậu ý, thiệt là đáng yêu quá đi.”
Tống Kiều Kiều càng ngượng, hai người vừa đùa giỡn vừa đi qua khu lớp học, lại nghe thấy tiếng vang bên sân bóng rổ.
Hai người đi qua xem thì thấy có hai bóng dáng trên sân bóng.
Tống Kiều Kiều có chút khó hiểu: “Bây giờ không phải là giờ học sao? Hay là tiết thể dục?”
/198
|