Cứu Vớt Nam Chủ Trong Sách Ngôn Tình

Chương 8.2

/198


Lâm Ấm tức giận đến nỗi hô hấp trở nên khó khăn, sắc mặt cô đỏ bừng đến mức nghiến chặt lấy răng, trong đầu nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ.

 

Cô kiềm chế cơn giận dữ nói: "Tại sao hôm qua cậu lại đồng ý cuộc hẹn với tôi?"

 

Đôi mắt đen của Cố Chi Hành lạnh nhạt trả lời: "Có một người suốt ngày nói cậu chơi bóng kém cỏi, nên tôi quyết định để cho cô ta xem năng lực của cậu."

 

Thì ra là như thế!

 

Lâm Ấm muốn xác định lại sự thật một lần nữa nên hỏi: "Có phải người đó tên là Mạnh Tư Tuyết không?"

 

Cố Chi Hành nhìn cô ấy: "Cậu biết cô ta à?"

Lâm Ấm bĩu môi, cố gắng nở nụ cười đắc ý nói: "Tôi đột nhiên nhớ tới hôm nay có việc, đợi hôm khác rảnh rỗi lại quyết định thắng bại, tôi đi về trước đây."

 

"Được."

 

Cố Chi Hành rất dứt khoát đồng ý.

 

Lâm Ấm xoay người bước đi mạnh mẽ như một con hổ, dáng vẻ rất tuyệt vời.

 

Cố Chi Hành nhìn theo bóng lưng của cô, sau đó di dạo trong vườn rồi bước vào lương đình. 

Trong lương đình, Lý Hàn Sơn đang một mình đứng ở bên ngoài, bên trong không có một bóng người.

 

Cố Chi Hành nhướng mày: "Chu Như Diệu không có ở đây sao? Không phải để cậu ấy hợp tác với cậu à?"

 

"Cậu ta nói đột nhiên muốn đi vệ sinh gấp nên đi rồi."

 

Lý Hàn Sơn mỉm cười, lại có chút bất đắc dĩ: "Nhưng đối phương đã tới rồi, cho nên..."

 

Cố Chi Hành liếc nhìn cậu ta một cái, trong con ngươi đen hiện lên tia hứng thú: "Cho nên cậu tự diễn một mình?"

 

Lý Hàn Sơn chỉ mỉm cười mà không trả lời.

Kế hoạch lúc đầu là để cho Chu Như Diệu hoá trang thành Mạnh Tư Tuyết cùng Lý Hàn Sơn nói chuyện với nhau. Nhưng dưới tình huống không có Chu Như Diệu ở đây nên Lý Hàn Sơn trực tiếp lộ diện bản thân, giả vờ rằng có ai đó ở phía đối diện. Kế hoạch này không quá khó, cái khó chính là phải giữ được bình tĩnh và suy nghĩ của mình trong tình huống này.

 

Cố Chi Hành khoanh tay lại đánh giá Lý Hàn Sơn: "Cậu rất lợi hại cũng rất thông minh".

 

Lý Hàn Sơn mỉm cười: "Nào có."

 

Cố Chi Hành lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Chu Như Diệu: Mau quay lại.

 

Qua mấy giây sau, Chu Như Diệu trả lời: Vấn đề đã được giải quyết chưa?

 

Thực ra Chu Như Diệu không có liên quan trong chuyện này, nhưng là vì Cố Chi Hành muốn xem cách Lý Hàn Sơn giải quyết như thế nào nên mới cho cậu trốn đi mà thôi. Mà cậu bạn Lý Hàn Sơn này thật sự làm rất tốt.

 

Cố Chi Hành bình tĩnh gửi một biểu tượng cảm xúc.

 

Điện thoại di động lại rung.

 

Cố Chi Hành nhìn tin nhắn, im lặng vài giây rồi nhìn về phía Lý Hàn Sơn.

 

Lý Hàn Sơn cụp mắt xuống cười hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

 

Cố Chi Hành dừng một chút rồi nói: "Chu Như Diệu nói cậu ấy không thể đi ra khỏi nhà vệ sinh được."

 

Nụ cười của Lý Hàn Sơn đông cứng lại: "Cái gì?"

 

Cố Chi Hành nói: "Bây giờ cậu ấy đang ở phòng vệ sinh nam, nhưng cậu ấy đang đội tóc giả và mặc váy, không có quần áo để thay nên không thể ra ngoài được."

 

Lý Hàn Sơn: "..."

 

Có hàng ngàn điều ngu ngốc trên thế gian này, mà các cậu đã làm một nửa trong số đó.

 

***

 

Mạnh Tư Tuyết nhìn chằm chằm vào đồng hồ chờ đợi thời gian tan học.

 

Cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra mà liên tiếp mấy ngày gần đây cô ta làm thế nào cũng không gặp được mấy người bọn họ.

 

Mạnh Tư Tuyết thực sự cảm thấy rất khó chịu. Dù sao bản thân cô cũng nhận thấy được ít ra Chu Như Diệu chắc chắn là có tình cảm với cô, Cố Chi Hành cũng không chán ghét cô, còn về phần Lý Hàn Sơn thì có vẻ cậu ta luôn tò mò về cô.

 

Với biểu hiện này đáng lẽ cả ba đều có cảm tình với cô, và chuyện tránh mặt không nên xảy ra như vậy chứ.  



Mạnh Tư Tuyết cảm thấy bối rối nhưng rồi cô đã suy nghĩ lại, người trẻ tuổi mà, càng thích thì họ càng không dám tới gần.

 

Ngay lập tức cô tràn đầy tự tin trở lại.

 

Tiếng chuông tan học đúng giờ reo lên, Mạnh Tư Tuyết muốn đứng dậy khi nghe giáo viên nói: "Tan học". Nhưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng học bị đá một cái mạnh mà mở ra.

 

Âm thanh chấn động toàn bộ lớp học trong vài giây.

 

Mạnh Tư Tuyết nhìn qua thấy một nữ sinh cầm gậy bóng chày hét lớn: "Con mẹ nó ai là Mạnh Tư Tuyết thì mau bước ra đây!"

 

Mạnh Tư Tuyết giật mình sợ hãi trước tình huống này.

 

Vài giây sau trong lớp vang lên tiếng thì thầm của các bạn học.

 

Mạnh Tư Tuyết cụp mắt, lấy hết can đảm đứng dậy đi ra ngoài.

 

Đi tới trước mặt nữ sinh thì mới phát hiện nữ sinh đang tức giận này vậy mà trông rất xinh đẹp và trong sáng. Nữ sinh càng lúc càng tức giận khiến cho khuôn mặt của cô trông như bông hoa hồng nở rộ. Cô giơ gậy đánh bóng lên chỉ vào mặt Mạnh Tư Tuyết: "Cô tên là Mạnh Tư Tuyết phải không?"

 

Mạnh Tư Tuyết có hơi lo lắng: "Đúng vậy." 

 

"Tôi đến đây chính là muốn nói cho cô biết tôi chơi bóng mềm rất giỏi là vì tôi mạnh mẽ, nếu cô không tin thì thi đấu với tôi đi." Nữ sinh cười lạnh một tiếng, hất cằm lên với thái độ kiêu căng: "Bây giờ cô đến đây quyết phân thắng bại với tôi, để tôi nói cho cô biết vì sao tôi lại mạnh mẽ."

 

Mạnh Tư Tuyết suy nghĩ một chút rồi cắn chặt môi, nước mắt cô ta trào ra: "Tôi, tôi không biết cô là ai, tôi không biết tại sao cô lại tới đây rồi nói những lời này..."

 

"Đừng có giả bộ trước mặt tôi nữa, đợi tới khi cô còn năng lực ứng chiến và thừa nhận rằng tôi không có đối thủ mới thôi, nếu không, tôi sẽ luôn đến tìm cô thách đấu." Nữ sinh nói xong thì đem gậy đặt trên vai, ánh mắt bùng lên ngọn lửa: "Bây giờ cô có đồng ý thi đấu không? Nếu không tiết học sau tôi lại tới, để cô nhìn xem năng lực của tôi như thế nào!"

 

Cả người Mạnh Tư Tuyết đều choáng váng, từ khi nào cô có quan hệ với người này vậy? 

 

Cô bị làm cho trở tay không kịp, nghiến răng nghiến lợi tìm cách đối phó với Lâm Ấm.

 

Mà ở bên kia, ba người Cố Chi Hành đang đi bộ trở lại lớp học.

 

Cố Chi Hành một bên khoác vai Lý Hàn Sơn, một bên nắm lấy Chu Như Diệu nói: "Cậu xem, tôi đã nói Lý Hàn Sơn có thể xử lý chuyện này tốt mà."

 

Chu Như Diệu gật đầu liên tục: "Anh em tốt, có thời gian thì cùng nhau đi vệ sinh."

 

Lý Hàn Sơn mặt vô cảm, kéo tay Cố Chi Hành ra khỏi vai mình, mỉm cười nói: "Không cần. Cảm ơn."

 

Cố Chi Hành nói: "Cậu không muốn tham gia cùng bọn tôi sao?"

 

Lý Hàn Sơn mỉm cười: "Tôi thích một mình."

 

Cậu ta nói xong tự mình đi về phía trước.

 

Cố Chi Hành vẻ mặt nghiêm trang nói với Chu Như Diệu: "Tôi thấy anh ta khá tinh vi, thủ đoạn cũng rất đáng sợ."

 

Chu Như Diệu cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ giọng hỏi: "Vậy nên làm gì bây giờ?"

 

Cố Chi Hành đặt tay ngang cổ cậu nói: "Nếu không loại bỏ cậu ta thì sau này sẽ gây ra rắc rối lớn, vì vậy cậu không thể giữ lại cậu ta."

 

Lý Hàn Sơn: "...?"

 

Cậu ta còn chưa đi xa, đừng có nói ra âm mưu một cách trực tiếp như vậy có được không?


/198

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status