Lý Hàn Sơn hít một hơi thật sâu, đợi hai người Cố Chi Hành và Chu Như Diệu cười xong mới nở nụ cười hỏi: "Bây giờ đến lượt tôi nói chuyện được chưa?"
Chu Như Diệu nghẹn cười khiến khuôn mặt trở nên nhăn nhó, cậu gật gật đầu.
Ngược lại nhìn dáng vẻ của Cố Hành Chi lại rất nghiêm túc.
"Nếu khẩu vị của Mạnh Tư Tuyết lớn như vậy thì rất nhiên sẽ làm cho việc phân tán mục tiêu không thể thực hiện được." Lý Hàn Sơn dừng lại một chút rồi nói thêm: "Nhưng nếu tránh mặt cô ta hình như sẽ làm cho cô ta càng cảm thấy phấn khích hơn. Vậy không bằng dùng kế "vây Ngụy cứu Triệu, mang tai hoạ về phía đông".
Lý Hàn Sơn mỉm cười và nhẹ giọng nói: "Tôi đã quan sát Lâm Ấm, cô ta luôn tràn đầy tinh thần và luôn mạnh mẽ khi hành động, hơn nữa cô ta và Mạnh Tư Tuyết có một điểm chung giống nhau đó chính là kiên trì."
Cậu ta nhìn phía Cố Chi Hành nói: "Từ lần trước sau khi các cậu thi đấu, Lâm Ấm đã đến tìm cậu bao nhiêu lần?"
"À. Để tôi xem đã." Cố Chi Hành lấy điện thoại di động trong túi ra rồi liếc nhìn nó: "Mỗi ngày đều gửi hai đến ba tin nhắn để tìm tôi."
"A Hành, cậu cũng chưa từng nói cho tôi biết chuyện này." Chu Như Diệu đột nhiên nhìn cô bằng ánh mắt rất đau lòng, trầm giọng nói: "Tôi tưởng giữa chúng ta sẽ không có bí mật gì hết, nhưng tại sao cậu lại không nói cho tôi biết chứ."
Cố Chi Hành cau mày lại, vòng tay qua vai của cậu rồi dỗ dành: "Xin lỗi cục cưng, sau này sẽ không còn chuyện như vậy nữa."
"Lần trước khi cậu uống rượu say rồi hẹn hò với mấy cô gái khác cậu cũng nói như vậy, chẳng lẽ lúc trước trong đám cưới nói yêu tôi là giả hay sao?"
Lông mi Chu Như Diệu run rẩy, cơ thể lảo đảo trông cậu rất yếu ớt.
Cố Chi Hành ôm cậu ấy vào lòng, vừa lắc đầu vừa thấp giọng cười nói: "Đúng là đồ ngốc".
"Cậu là kẻ nói dối, nói dối, vậy còn cậu ta thì sao?" Đột nhiên Chu Như Diệu chỉ tay về phía Lý Hàn Sơn, giọng đanh thép hỏi: "Tại sao cậu lại đi hẹn hò một mình với cậu ta? Tại sao vậy hả!"
Lý Hàn Sơn: "..."
Đủ rồi, tại sao đột nhiên cậu ta lại bắt đầu nhập vai.
Cố Chi Hành ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lùng nói: "Cậu ta chỉ là em gái của tôi, tôi không có hẹn hò với cậu ấy, tôi chỉ muốn chọn quà sinh nhật cho cậu mà thôi." Nói xong cô xoay người nhìn về phía Lý Hàn Sơn: "Cậu mau giải thích một chút đi."
Lý Hàn Sơn: "..."
Giải thích cái gì cơ, không đúng, tại sao lại phải giao cho cậu ta một vai diễn như vậy.
Chu Như Diệu thút thít một tiếng, giọng nói cũng cao lên, khóc càng thêm thê lương hơn.
Lý Hàn Sơn đột nhiên dựa lưng vào cột đá bên cạnh, sau đó đưa lưng về phía hai người bọn họ.
Chu Như Diệu từ trong ngực Cố Chi Hành thò đầu ra kêu lên một tiếng: "Lý Hàn Sơn, đến lượt cậu nói lời thoại kìa".
Giọng nói yếu ớt của Lý Hàn Sơn truyền đến, "Hãy để tôi nghỉ ngơi một lát."
"Không được như vậy, cả đoàn làm phim dừng lại chỉ vì một mình cậu, cậu cảm thấy có thích hợp không?" Cố Chi Hành nói chuyện lạnh nhạt nhưng rất chân thành: "Nào lại đây, mau giải thích cho tốt đi, cậu có thể làm được mà."
Lý Hàn Sơn: "..."
Tự nhiên trong đầu cậu ta bắt đầu xuất hiện một loạt dãy số Fibonacci tạo thành một làn đạn.
Lý Hàn Sơn hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, cậu có thể làm được mà.
Giữ bình tĩnh.
Giữ lý trí.
Lý Hàn Sơn nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cuối cùng vẫn không kìm được, quay đầu nhìn hai người bọn họ. Nụ cười trên mặt cậu tắt dần: "Tôi hi vọng chúng ta có thể nói chuyện với nhau một cách bình thường, đừng vì mỗi lần các cậu đột nhiên nhập vai mà làm tốn nhiều thời gian nói chuyện hơn. Tôi không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra lần nào nữa, các cậu làm ơn hãy trở lại bình thường đi."
Trong lúc nhất thời, bầu không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Lý Hàn Sơn hiếm khi mất bình tĩnh, trong lòng cảm thấy phiền muộn đã vơi đi một chút.
Cậu nhìn về phía hai người trước mặt.
Chu Như Diệu vẫn còn dựa vào lòng Cố Chi Hành ăn vạ. Nhìn cậu giống như một cô vợ nhỏ, giọng nói của cậu ta đầy uất ức: "A Hành, chị ấy sẽ không tức giận phải không, tôi chỉ muốn biết hai người rốt cuộc ra ngoài làm gì thôi."
Cố Chi Hành yên lặng vỗ tay: "Cậu thực sự diễn rất tốt."
Lý Hàn Sơn: "..."
Cậu ta vừa mới đếm đến đâu rồi, thôi quên đi, không sao hết.
***
Thời tiết trong xanh và có gió nhẹ.
Thứ năm là ngày nặng nề nhất đối với lớp 11A. Buổi học đầu tiên vào buổi chiều, cả lớp mặt mày đều cau có khó chịu.
Chỉ có trên mặt Lâm Ấm nở nụ cười, cảm giác thích thú trên người cô làm cho bạn cùng bạn đều không nhịn được hỏi: "Cậu có chuyện gì mà vui vẻ quá vậy?"
Lâm Ấm theo bản năng sờ lấy gương mặt của mình, cô không nhịn được cười: "Nhìn tôi thật sự rất vui vẻ sao?"
Bạn cùng bàn gật đầu.
Lâm Ấm mím môi, giọng nói có chút đắc ý: "Cố Chi Hành đã đồng ý thi đấu.”
"Ồ, nếu vậy thì tuyệt quá!" Bạn cùng bàn chống cằm nói: "Lần này không phải cậu đã chuẩn bị rất lâu rồi sao, nhất định có thể đánh thắng cậu ta."
Nói xong, bạn cùng bàn không thể không tiến lại gần hơn, giọng nói có chút hâm mộ: "Tôi sẽ đi cổ vũ cho cậu, tôi còn chưa nhìn thấy Cố Chi Hành ở khoảng cách gần nữa, bạn bè của cậu ấy chắc cũng sẽ đến đây phải không?"
Lâm Ấm chớp chớp mắt nhìn sang: "Làm sao vậy, cậu thích Cố Chi Hành à?"
"Đừng có nói bậy." Bạn cùng bàn cười cười vỗ vào người cô hai cái rồi thì thầm: "Cậu ấy đẹp trai như vậy, ai mà không muốn nhìn cậu ấy nhiều hơn, nhưng mà thật ra người tôi thích vẫn là bạn của cậu ấy cơ, cười một cái giống như ánh sáng mặt trời vậy."
"Bạn của cậu ta hả? Ai vậy? Có nổi tiếng không?" Lâm Ấm gãi đầu, cảm thấy hơi sững sờ, lại nhớ tới cuộc gặp gỡ ngày hôm qua. "Là Lý Hàn Sơn à?"
"Chúng ta nhập học đã gần một tháng rồi mà cậu vẫn không biết bọn họ nổi tiếng thế nào sao?" Bạn cùng bàn vội vàng ghét bỏ Lâm Ấm, dừng lại một chút rồi phản phác: "Không phải cậu ta, cậu ta mới chuyển trường chưa được bao lâu."
"Tôi không quan tâm, chỉ cần tôi thắng là được rồi." Lâm Ấm ngẩng đầu lên, trong mắt đều toát lên vẻ kiêu ngạo.
Bạn cùng bàn định trêu cô mấy câu nhưng bị tiếng chuông dồn dập cắt ngang.
Ngay khi tiếng chuông vang lên, Lâm Ấm lập tức mang theo đồ bảo hộ và quả bóng chày ra khỏi lớp, mái tóc đuôi ngựa lắc qua lắc lại.
Cô ấy giống như một con chim được giải thoát, chạy đến nơi mà họ đã đồng ý tập hợp - vườn hoa phía sau toà nhà đang tu sửa. Trong vườn có rất nhiều hoa nên lương đình ở chính giữa bị che lấp khiến mọi người không thể nhìn rõ.
Lâm Ấm ở trong vườn hoa gửi tin nhắn cho Cố Chi Hành, thúc giục cô nhanh chóng đến.
Ngay khi vừa gửi tin nhắn đi thì cô bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói rất mơ hồ. Lâm Ấm có chút tò mò, thò đầu nhìn xung quanh lương đình, chỉ thấy có một người con trai đứng bên trong hình như đang nói chuyện với ai đó.
Nhìn từ góc độ này, người đối diện đứng ở bên trong bị dây leo và cây xanh xung quanh chặn lại, không có một dấu vết nào nhìn ra được.
Đây không phải là Lý Hàn Sơn ngày hôm qua sao? Rốt cuộc cậu ta đang nói chuyện với ai vậy.
Lâm Ấm càng ngày càng tò mò, cúi người lại gần muốn nghe xem bọn họ nói cái gì, nhưng chỉ nghe được một câu.
"Mạnh Tư Tuyết, tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi, ngày hôm qua tôi chỉ tình cờ gặp Lâm Ấm thôi." Lâm Ấm nghe vậy liền trợn tròn mắt. Thì ra là tiết mục biểu hiện sự ghen tuông, thật nhàm chán.
"Còn nữa, giữa chúng tôi cũng chỉ là bạn bè bình thường, tôi không hy vọng cậu lại tiếp tục đi lan truyền những tin đồn mờ ám đó nữa."
Cô chuẩn bị xoay người đi đến nơi khác để chờ Cố Chi Hành, nhưng nghe thấy những lời nói tiếp theo này của Lý Hàn Sơn khiến cô chợt dừng bước.
Lâm Ấm cụp mắt xuống rồi đứng thẳng dậy.
"Lý do Lâm Ấm thích chơi bóng mềm là vì chỉ có con gái mới thích chơi bóng mềm. Những lời này là cậu nói với A Hành đúng không? Cậu xúi giục A Hành đồng ý hẹn Lâm Ấm thi đấu cũng không phải vì muốn thấy được thực lực thật sự của cô ấy mà là vì nghĩ biện pháp để trêu chọc Lâm Ấm, làm cho cô ấy cảm thấy bẽ mặt phải không? Cậu đừng im lặng nữa, tôi đã chán ngấy với tật xấu luôn im lặng của cậu khi gặp phải những chuyện như vậy rồi."
Cái gì? Tên ngốc này nói cái gì vậy?
Nói Mạnh Tư Tuyết xúi Cố Chi Hành nên thi đấu với cô chỉ vì động đội của cô là nữ ư? Làm sao Cố Chi Hành dám?
Thậm chí còn muốn tính kế cô?
Lâm Ấm sững sờ trong giây lát, đầu óc cô trở nên trắng bệch. Cô siết chặt đồ bảo hộ và muốn bước tới để dạy dỗ cho tên ngốc ăn nói lung tung này một trận, thì nghe thấy một tiếng gọi.
"Chờ lâu rồi sao? Tôi đến rồi."
Lâm Ấm quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Cố Chi Hành mang theo đồ bảo hộ đi tới với sắc mặt lạnh nhạt.
Nhưng vào lúc này, trong lòng cô ta đã sớm tràn đầy lửa giận.
/198
|