Chương 6:
Quả bóng chày vẽ một hình parabol trên không trung, sau đó đáp xuống bãi cỏ, lăn vài vòng trên mặt cỏ, dính nước màu xanh lá cây.
Giờ phút này, ánh mặt trời làm cho mắt người ta càng thêm lờ mờ, gió nóng xuyên qua tấm lưới làm phẳng hướng sinh trưởng của cỏ cây.
Tiếng ồn trên sân dường như đã lắng xuống ngay khi trái bóng chạm đất.
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn hơi mệt mỏi vang lên: “Cậu thua rồi.”
Khuôn mặt trắng nõn của Lâm Âm đã đỏ ửng vì ánh mặt trời, đôi mắt đen của cô ta run rẩy, nước mắt rơi xuống giống như những hạt châu bị đứt đoạn.
Cô ta cắn chặt môi dưới, kìm nén nỗi bi thương trào ra từ cổ họng, tiếp theo cô nâng cằm lên, nở một nụ cười vẫn kiêu ngạo như trước, nhưng trong mắt lại rưng rưng lệ.
Lâm Âm nói bằng giọng mũi, hung ác bảo: “Lần này là do tôi xui xẻo, lần sau tôi nhất định sẽ đánh bại cậu.”
Cô ta xoay người chạy khỏi sân bóng, mái tóc đen bồng bềnh, bóng lưng lộ ra vẻ yếu đuối.
Cơ thể của Cố Chi Hành run lên vài cái, được Chu Như Diệu ở bên cạnh đỡ, Cố Chi Hành nắm chặt lấy cánh tay của cậu. Sau đó, giọng nói bình tĩnh hơn: “Cậu ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”
Chu Như Diệu nắm tay cô, kiên định nói: “Ừm!”
Lý Hàn Sơn: “...”
Tại sao? Tại sao họ?
Đây chỉ là một trận ném bóng, cuối cùng là tại sao.
Lý Hàn Sơn khẽ thở dài, sau đó nở một nụ cười lịch sự, nhưng nhạt nhẽo, kìm nén mọi cảm xúc của mình xuống.
Lý Hàn Sơn nói: “Thầy chủ nhiệm bảo tôi gọi các cậu đến văn phòng.”
Chu Như Diệu nghe vậy thì buông Cố Chi Hành đang ôm trong tay ra, cậu cực kỳ hoảng sợ: “Thầy đến kiểm tra à?”
Cố Chi Hành đột nhiên bị buông thả, cơ thể cô lảo đảo giữa không trung, cuối cùng dùng sức mạnh vùng eo và cơ bụng ưu tú của mình để đứng vững, sau đó đứng thẳng dậy.
Cô nhíu mày: “Tôi không muốn đi.”
Lý Hàn Sơn khẽ gật đầu: “Bạn học Chu thì sao?”
Chu Như Diệu suy nghĩ một hồi: “Tôi đói rồi, A Hành, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Cố Chi Hành sờ bụng: “Đi thôi.”
Điều này có nghĩa là không đi tới phòng thầy giám hiệu.
Lý Hàn Sơn nhướng mày, nhưng chỉ nói: “Tôi biết rồi.”
Dù sao cậu ta cũng không có trách nhiệm nhất định phải làm theo những gì giáo viên nói.
Lý Hàn Sơn xoay người muốn rời đi, nhưng nhìn thấy Chu Như Diệu duỗi tay ra trước mặt, cười híp mắt nói: “Đúng rồi, tôi và A Hành đều cảm thấy cậu rất thú vị, có muốn chơi với chúng tôi không?”
Thật ra Chu Như Diệu muốn tránh né Lý Hàn Sơn, nhưng vì A Hành cho rằng có thể tiếp xúc với cậu ta, vậy thì tốt hơn hết họ nên đến gần, thay vì từ từ vun đắp tình cảm, cậu muốn hỏi thẳng cậu ta luôn.
Cố Chi Hành cũng nhìn Lý Hàn Sơn, cô nói “ừm” một cách thản nhiên, lấy trong túi ra một quả bóng chày đưa cho Lý Hàn Sơn.
Lý Hàn Sơn: “...”
Đủ rồi, đừng để cậu ta thấy thứ này nữa.
Lý Hàn Sơn hít nhẹ một hơi, mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu thích chơi bóng như vậy, tốt hơn hết cậu nên nuôi một con chó đi.”
Bóng gì? Chó gì? Đang nói gì vậy?
Chu Như Diệu hơi mơ hồ.
Cố Chi Hành suy nghĩ một lát, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: “Con chó rất dễ bị phân tâm, đã nói rõ với nó là chơi bóng, nhưng lúc đang chơi nó cũng sẽ hái hoa bắt bướm, vốn dĩ không thể chơi cùng nhau được.”
Đôi mắt đen của Lý Hàn Sơn hơi rủ xuống, cậu ta nói cho có lệ: “Xem ra cậu rất có kinh nghiệm.”
Cố Chi Hành xoay người, sau đó giơ tay lên trực tiếp ôm lấy cổ Chu Như Diệu, mạnh mẽ kẹp chặt đầu cậu, tay còn lại duỗi ra: "Cậu chính là con chó đó.”
Lý Hàn Sơn: “...?”
Chu Như Diệu: “?”
***
Cuối cùng, Cố Chi Hành và Chu Như Diệu đi theo Lý Hàn Sơn đến văn phòng.
Sau khi nhận lại những lời mắng mỏ không hề do dự của thầy chủ nhiệm, cả hai đều rũ rượi rời khỏi văn phòng, thở dài suốt quãng đường hành lang của trường học.
Chu Như Diệu: “A Hành, chúng ta không nên đến.”
Cố Chi Hành: “Đến cũng đã đến rồi.”
Chu Như Diệu: “Cậu không nên nói câu đó lúc này.”
Cố Chi Hành: “Nói cũng đã nói rồi.”
Chu Như Diệu: “...Thôi đi.”
Khi hai người rời khỏi khu vực của giáo viên đã gần mười hai giờ, còn mười phút nữa sẽ đến giờ nghỉ trưa.
Cố Chi Hành sờ bụng nói: “Đi ăn cơm thôi.”
“Đến nhà ăn ở phía đông hay là nhà ăn ở phía tây?”
Chu Như Diệu vừa hỏi vừa ra hiệu, nói: “Quên đi, tôi thấy nhà ăn ở phía tây cũng gần, vậy đi nhà ăn ở phía tây đi.”
Cố Chi Hành không phản đối.
Trường trung học Thịnh Hoài có tổng cộng bốn căn tin nằm trong khuôn viên trường, các nhà ăn lần lượt được đặt tên là đông tây nam bắc, mỗi nhà ăn đều có những ưu điểm và đặc sản riêng. Nhà ăn phía tây mà họ sắp đến rất nổi tiếng với giá cả đắt đỏ và phục vụ chu đáo.
Khi cả hai đã đến nơi và ngồi xuống, thì trong nhà ăn chỉ có vài người.
Chu Như Diệu ngồi xuống uống trước một ngụm nước, nhìn lướt qua thực đơn, cậu chợt nhớ ra gì đó, nên lập tức nói: “A Hành, vừa rồi cậu không nên nói như vậy.”
“Câu nào?” Đôi mắt đen của Cố Chi Hành mờ mịt: “Cậu nói gì vậy?”
“Lý Hàn Sơn.” Chu Như Diệu đặt thực đơn xuống, nghiêm mặt nói: “Cậu không muốn chơi với tôi, còn người khác thì có thể à?”
“À, thì ra cậu nói về việc tôi muốn chơi chung với Lý Hàn Sơn, chứ không đơn giản là chơi bóng.”
Cố Chi Hành bỗng nhiên hiểu ra.
Chu Như Diệu nhún vai: “Xem ra bây giờ chúng ta phải tìm một cơ hội khác, hơn nữa, tôi thật sự không biết cậu ta nghĩ gì về chúng ta? Cậu ta không muốn cũng không sao, tôi sợ cậu ta sẽ vì điều đó mà ghét chúng ta, đến lúc đó…”
Cậu dừng lại, mắt chó long lanh nhìn Cố Chi Hành với vẻ lo lắng.
Đôi môi mỏng của Cố Chi Hành hơi hé mở, vài giây sau, cô nói: “Như Diệu, tôi cảm thấy cậu quá coi trọng giấc mơ của mình.”
“Nhưng rõ ràng nó thật sự đang xảy ra trong cuộc sống của chúng ta, tôi không thể không lo lắng.” Nụ cười rạng rỡ thường ngày của Chu Như Diệu đã biến mất, cậu hơi tủi thân và khó chịu: “Tôi lo lắng cho cậu, nhưng tại sao cậu luôn không chịu quan tâm chút nào, cậu muốn nói rằng tôi đang xen vào việc của người khác sao?”
Cố Chi Hành cảm thấy rất áy náy: “Tôi xin lỗi, ý tôi là, cậu đã quá vất vả rồi!”
Chu Như Diệu vươn tay, giữ lấy bả vai cô, nhẹ giọng nói: “A Hành, gọi món trước đi.”
Cố Chi Hành: “...”
Không khí giữa hai người trở nên im lặng hơn.
Thật lâu sau đó.
Cố Chi Hành: “Tôi không mang theo điện thoại quét mã trả tiền rồi.”
Chu Như Diệu: “Tôi cũng vậy.”
Cố Chi Hành: “Làm sao bây giờ?”
Chu Như Diệu: “Chờ đã.”
Thẻ ăn cơm bên trong khuôn viên trường Thịnh Hoài có thể kết nối với điện thoại di động làm thành thẻ điện tử, mà họ là fan trung thành của thẻ điện tử.
Sau một nén hương, trong nhà ăn càng ngày càng đông người, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn.
/198
|