Đúng là trong lòng cô ta đã có suy nghĩ thế này từ rất lâu rồi, nhưng hôm nay mới lấy hết dũng cảm nói ra. Vì Cố Chi Hành quá nổi bật, cô chỉ mặc đồng phục bóng chày đứng yên đó cũng giống một ngọn núi lạnh lùng, điều này khiến cô ta cảm thấy có chút rung động trong lòng và một chút cảm giác không cam tâm.
Lâm Âm muốn đánh bại Cố Chi Hành, cô ta muốn chứng minh mình có thể chơi bóng chày xuất sắc hơn nam giới.
Lâm Âm thấy cô không nói lời nào thì nhịn không được mà cười mỉa mai, nói: “Thế nào? Nếu cậu sợ thời gian chưa thích hợp, thì tự mình quyết định đi…”
Một giây sau, lời nói của cô ta đã bị cắt ngang.
Cố Chi Hành nói: “Ngay bây giờ đi!”
Lâm Âm sửng sốt: “Cái gì? Bây giờ, người còn chưa gọi tới…”
Vẻ mặt Cố Chi Hành thản nhiên: “Cậu và tôi đấu tay đôi.”
Lâm Âm lại sững sờ một lần nữa, nhưng lần này cô ta lại cảm thấy nhiệt huyết bên trong mình đang sôi trào.
Thế là Lâm Âm nheo mắt lại, nở nụ cười, vẻ mặt khinh thường: “Được thôi!”
Hai phút sau, hai người họ đã đứng trên sân bóng chày.
Lâm Âm lạnh lùng nói: “Cậu nói quy tắc đi!”
Cố Chi Hành cũng lạnh lùng trả lời: “Tôi ném, cậu bắt.”
Lâm Âm” “...Cái gì?”
Dù quy tắc của bóng chày và bóng mềm có rất nhiều điểm khác nhau đi chăng nữa, nhưng cô ta vẫn có thể chắc chắn quy tắc sẽ không đơn giản như một trò chơi ném bóng của mấy đứa con nít. Người này rõ ràng là đang trêu đùa mình đây mà.
Lâm Âm trừng mắt, cô ta tức giận nhìn Cố Chi Hành. Thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen nghiêm túc và vẻ mặt bình tĩnh của Cố Chi Hành, đột nhiên cô ta lại hơi dao động.
Lâm Âm mấp máy môi, cuối cùng lại phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi biết rồi.”
Lâm Âm bình tĩnh lại, mũi chân kéo căng ra, làm ra một tư thế ném bóng cực kỳ chuẩn mực mà lại vô cùng xinh đẹp: “Tôi đã chuẩn bị xong.”
…
Lý Hàn Sơn quét mắt nhìn sách giáo khoa, tùy tiện quẹt lấy những phần trọng điểm, sau đó không còn tập trung nghe giảng nữa.
Chương trình học của trường cấp 3 với cậu ta mà nói không cần hao tâm tốn sức quá nhiều.
Lúc bản thân đang thất thần lại nghe thấy tiếng cửa kính bị gõ vào.
Lý Hàn Sơn quay đầu lại nhìn, mắt thấy giáo viên chủ nhiệm đang đứng gần cửa sổ, lúc này thầy vừa đẩy cửa sổ ra, hỏi: “Cố Chi Hành và Chu Như Diệu đâu? Không đi học sao?”
Lý Hàn Sơn: “Từ tiết trước họ đã cảm thấy không thoải mái nên đến phòng y tế rồi.”
“Chậc!” Thầy chủ nhiệm có vẻ không hài lòng với câu trả lời này, thầy cau mày nói: “Bạn học Lý, khi hết tiết, phiền em đi tìm họ sau đó dẫn họ đến văn phòng của thầy.”
Lý Hàn Sơn nhíu mày: “Vâng!”
Không bao lâu sau thì hết tiết học, Lý Hàn Sơn rời khỏi lớp.
Cậu ta cũng không tốn bao nhiêu công sức để tìm được Cố Chi Hành, họ vốn dĩ chơi bóng rổ, cứ đi vào sân bóng rổ hỏi một vòng sẽ biết ngay vị trí thôi.
Lúc vào đến sân bóng chày, Lý Hàn Sơn có cảm giác đã lâu rồi cậu ta chưa chơi lại bóng chày.
Lý Hàn Sơn quét mắt nhìn một vòng, rất nhanh cậu ta đã nhìn thấy Cố Chi Hành, hình như đang chơi bóng.
Cậu ta tiến đến gần hơn, sau đó lại nhìn thấy Cố Chi Hành đang đối diện với một nữ sinh, họ đang lặp lại động tác ném và bắt bóng, dáng vẻ cả hai dường như chơi rất vui.
Lý Hàn Sơn: “…”
Đến cùng thì mấy người này đang làm gì trên sân bóng chày vậy? Đang chơi ném và bắt bóng sao?
Lý Hàn Sơn kiềm chế sự hoang mang trước cảnh tượng buồn cười thế này trong lòng mình. Cậu ta đi đến cạnh Cố Chi Hành, gọi một tiếng: “Bạn học Cố, vừa rồi…” Tiếng nói cậu ta tắt ngắm.
Cố Chi Hành quay đầu, vác theo cây gậy đánh bóng, cô thở hồng hộc như một tuyển thủ bóng chày đã vận động vô cùng kịch liệt…
Rõ ràng chỉ là chơi ném và bắt bóng thôi mà.
Lý Hàn Sơn mỉm cười: “… Cậu không sao chứ?”
Cố Chi Hành kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống làm quạt gió, mấy giọt mồ hôi vương trên lông mi cô, khuôn mặt trắng nõn lúc này đã ửng hồng lên.
Sau đó, Lý Hàn Sơn nhìn thấy cô hạ nón xuống chỉ vào nữ sinh đang ở phía đối diện, cô lạnh lùng trả lời: “Tôi đang chấp nhận lời tuyên chiến của cô ta, chúng tôi còn chưa phân thắng thua. Cậu chờ một chút!”
Ném và bắt bóng mà còn muốn quyết thắng thua?
Lý Hàn Sơn: “…”
Nếu đã yêu thích ném bóng như thế, vì sao không đi chơi với bao cát luôn cho rồi.
/198
|