Tuy Hồ thị nuông chiều con gái nhưng nghe Lý Mân nói vậy cũng phải đỏ mặt thay nàng. Bà dùng sức gõ lên đầu Lý Mân một cái: “Nha đầu ngốc này, trước mặt biểu ca mà nói như vậy cũng không sợ mất mặt!”
Lý Mân sờ sờ nơi bị mẫu thân gõ đau, lời lẽ vẫn hùng hồn như trước: “Ca ca cũng không phải người ngoài.”
Hồ Lân rũ mắt mỉm cười.
Lý Mân cầm tay hắn để trên đỉnh đầu mình, ngang ngược ra lệnh cho hắn: “Ca ca, xoa xoa cho muội!”
Hồ Lân không hề phản kháng, nhẹ xoa đầu cho nàng.
Hồ thị tức vì con gái ngang ngược quá, vươn tay muốn đánh thêm nhưng lại không nỡ, cánh tay giơ lên rồi chậm chậm hạ xuống. Bà khẽ vuốt lưng Lý Mân, nhẹ nhàng đấm đấm lên đó.
Bà không quản được Lý Mân chẳng biết phải trái, chỉ đành nói với Hồ Lân: “Tiểu Lân, ý của chú con là muốn nhận con làm con trai. Sau này ngoại trừ của hồi môn của Mân Nương, chúng ta sẽ truyền lại toàn bộ gia nghiệp và danh hiệu “Lý Mẫu Đơn” cho con, không biết ý con thế nào?”
Lý Mân nghe mẫu thân nói vậy, vội vểnh tai lên nghe.
Tay Hồ Lân vẫn đang xoa đỉnh đầu Lý Mân như trước. Được hắn vuốt nhẹ như vậy, Lý Mân cảm thấy tê dại từ lọn tóc đến chân tóc, tuy đã không đau nữa nhưng nàng không nói gì, để mặc cho ca ca xoa xoa.
“Cháu đồng ý đi theo chú học trồng hoa mẫu đơn, cũng sẽ chăm sóc Mân Nương và cô chú suốt đời, nhưng chuyện nhận làm con trai thì không cần, nếu không huyết mạch của nhà họ Hồ chúng ta sẽ…” – Hồ Lân nói câu cuối xong thì cúi đầu, tạo ra dáng vẻ đang mang trên lưng trọng trách giữ gìn gia tộc.
Lý Mân cảm thấy Hồ Lân ca ca làm vậy rất khoa trương, nhưng nàng bị mẫu thân vỗ ‘bốp’ một cái lên lưng nên đành im lặng, tiếp tục hưởng thụ ca ca xoa xoa đỉnh đầu.
Hồ thị thở dài rồi nói: “Tiểu Lân, cháu thật là đứa bé ngoan, nhà họ Hồ chúng ta có được cháu cũng coi như tổ tông phù hộ.”
Bà ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Tương lai Mân Nương sẽ lấy chồng sinh con, nếu bên thông gia đồng ý cho chúng ta một đứa nhỏ làm thừa tự thì sẽ để đứa nhỏ đó theo họ Lý, nếu họ không đồng ý thì đứa con thứ hai của cháu sẽ mang họ Lý, tiếp tục hương khói của Lý gia có được không?”
Hồ Lân trịnh trọng gật đầu.
Hồ thị thấy vấn đề trăn trở rất lâu đã được giải quyết bèn thở phào nhẹ nhõm, bà liếc nhìn con gái: “Mân Nương, đầu con còn đau sao, sao xoa mãi không khỏi thế kia?”
Lý Mân lè lưỡi với Hồ Lân: “Ca ca, vừa rồi nương đánh rất đau, huynh tiếp tục sờ!”
Hồ thị thật sự không nhìn nổi bộ dạng này của nàng nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Lý Mân thấy mẫu thân đi rồi mới úp úp mở mở nói với Hồ Lân: “Ca ca đừng trông cậy vào ta, về sau huynh thành thân rồi phải gắng sinh thật nhiều con, để Hồ gia và Lý gia đều có người kế tục.”
Hồ Lân bình tĩnh nhìn nàng: “Hai chúng ta cùng cố gắng.”
Ban đầu Lý Mân cũng không chú ý, nhưng càng nghĩ nàng càng cảm thấy lời của Hồ Lân kỳ quái. Cuối cùng khi nàng đang tắm đã nghĩ ra kỳ quái ở chỗ nào — “Hai chúng ta cùng cố gắng”, mấy cụm từ “chúng ta” rồi thì “cùng”, lại còn “cố gắng”, thực sự là không thoải mái a!
Nàng không để ý sự ngăn cản của mẫu thân lúc này đang lau tóc cho nàng, bước đi lên lầu, vừa vặn nhìn thấy Hồ Lân cũng vừa tắm rửa xong, mặc mỗi bộ áo tơ mỏng đang đi từ trong phòng ra.
Vì chiều cao của Lý Mân và Hồ Lân chênh lệch khá lớn nên nàng cảm thấy có va vào hắn một cái chắc cũng không sao. Bởi vậy khi nàng nhìn thấy Hồ Lân thì liền như pháo rời nòng, cúi đầu xông tới lao vào bụng hắn.
Hồ Lân thấy nàng xông tới, khẽ mỉm cười, khi Lý Mân va vào thì hắn thuận thế ngả người ngã về đằng sau. Lý Mân mất thăng bằng cũng ngã lên người hắn, hai người trở thành trạng thái Lý Mân ở trên, Hồ Lân ở dưới.
Không biết Hồ Lân có đau bụng không nhưng Lý Mân bị va đến choáng váng, đầu nở hoa mắt nổ đom đóm. Nàng nhắm mắt nằm trên người Hồ Lân, sau một lúc lâu mới trở lại bình thường, lúc đó nàng mới phát hiện dưới mặt mình mềm mại, dường như đang đè lên bụng Hồ Lân.
Nàng mở to mắt, phát hiện đúng là mình đang nằm bò trên người Hồ Lân, hơn nữa đầu đặt trước bụng hắn, bộ ngực thì để giữa hai chân hắn.
Lý Mân động đậy thân thể, bộ ngực đầy đặn mềm mại ma sát bên trong đùi Hồ Lân.
Nơi đó của Hồ Lân nhanh chóng bành trướng, chọc vào ngực Lý Mân.
Ban đầu Lý Mân chẳng hiểu gì cả, nàng chỉ cảm thấy nơi đó trên bụng ca ca nhô lên bên dưới lớp áo tơ, chọc vào giữa ngực mình, vừa mềm vừa nóng.
Nàng ngẩng đầu, cố gắng suy nghĩ, nhanh chóng biết được đó là cái gì.
Nhờ công lao của người bạn tốt Bạch Tú Nhi, Lý Mân đã sớm hiểu về chuyện nam nữ.
Lòng đùa dai của nàng nổi lên, nàng gắng sức lay động bộ ngực, ma sát vật lớn của Hồ Lân.
Hồ Lân không nhịn được, phát ra tiếng rên rỉ.
Lý Mân thừa cơ tiến tới gần ngực Hồ Lân, dùng sức ngậm chặt điểm đậu đỏ trên ngực hắn cách một lớp áo mỏng, sau khi ngậm một lúc thì cắn một cái.
Hồ Lân đau đến phải kêu “A”, hít sâu một hơi.
Nhưng Lý Mân đã nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía cầu thang, vừa chạy vừa nói: “Đêm nay ta ngủ với nương!”
Hồ Lân đứng dậy trở về phòng, ngồi xuống giường. Hắn sờ điểm đậu đỏ tê ngứa khó nhịn trên ngực, cầm vật dưới thân đang sưng đau, chỉ đành dở khóc dở cười.
*********
Chẳng mấy chốc đã đến mùa đông, lễ trưởng thành của Lý Mân sẽ được tổ chức vào ngày mười sáu tháng chạp.
Vì biết trong lễ trưởng thành không được cài trâm, tinh thần Lý Mân sa sút mất mấy ngày.
Tối ngày mười lăm tháng chạp, Lý Mân nằm trên giường.
Nến trong phòng đã tắt, mọi thứ tối đen.
Gió bấc bên ngoài rít gào khiến đám chuông gió dưới mái hiên lầu hai phát ra tiếng “Đinh đang”, hòa lẫn với tiếng cành cây khô “Răng rắc” và tiếng cửa sổ giấy “kẽo kẹt”, toàn bộ trở thành màn âm thanh quỷ dị trong đêm đông rét lạnh.
Lý Mân lăn qua lộn lại trên giường mãi không ngủ được, hai bàn chân cứ lạnh buốt. Bỗng nhiên nàng không kìm được nghĩ tới thân thể ấm áp của Hồ Lân.
Nàng xốc chăn mỏng, quấn chăn quanh người, xách giày, rón ra rón rén đi ra ngoài phòng ngủ, sau đó vén rèm phòng ngủ của Hồ Lân.
Dường như Hồ Lân đã ngủ say, Lý Mân nghe thấy tiếng hắn hít thở đều đặn. Tiếng hít thở này tựa như chứa đựng hơi ấm, hấp dẫn nàng.
Lý Mân bất chấp tất cả, đi tới gần giường hắn.
Khi tới bên giường, nàng cởi lớp chăn đang quấn quanh người, xếp ở cuối giường Hồ Lân, sau đó xốc chăn Hồ Lân lên, nhanh chóng chui vào.
Một luồng hơi thở ấm áp mang theo hương thơm nhàn nhạt nhanh chóng truyền tới, bao quanh Lý Mân. Nàng hít sâu một hơi, nhích người về phía nguồn hơi ấm.
Nàng chỉ mặc mỗi bộ trung y, chất vải rất mỏng, nằm bên cạnh Hồ Lân mà hơi ấm trên người hắn dường như xuyên qua áo truyền tới nàng.
Hồ Lân dường như vẫn đang ngủ say, thân thể bất động, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Lý Mân nghiêng người, rúc vào trong lòng hắn, nhanh chóng ngủ say trong hơi thở ấm áp của hắn.
Nhưng thực ra Hồ Lân chẳng hề ngủ say.
Từ lúc Lý Mân bước một chân ra khỏi phòng, hắn đã tỉnh lại.
Khi Lý Mân rúc vào trong lòng hắn, Hồ Lân phải kiệt lực kiềm chế nỗi xúc động muốn ôm Lý Mân. Hắn tự nói với bản thân: Lý Mân còn nhỏ lắm, còn chưa tròn mười lăm…
Sau khi Lý Mân ngủ say, Hồ Lân mỉm cười trong bóng đêm.
Nếu là hắn của trước kia, thấy Lý Mân tự động nhảy vào lòng mình nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này để cưỡng ép Lý Mân, sau đó cố tình để cho cha mẹ nàng phát hiện, buộc họ thừa nhận chuyện của hai người.
Nhưng hắn của hiện tại sẽ không làm như vậy.
Hắn yêu Lý Mân, không muốn nàng phải chịu bất kỳ thương tổn nào.
Cho nên, hắn chỉ có thể nhịn.
Đêm đó Lý Mân ngủ rất ngon, sáng hôm sau khi nàng tỉnh lại, thấy mình còn đang nép trong ngực Hồ Lân ca ca bèn vội vã chui ra từ trong khuỷu tay hắn.
Hồ Lân canh đúng thời gian, mở mắt ra, con ngươi xanh thẳm nhìn Lý Mân chăm chú: “Sao muội lại ở đây?”
Lý Mân ngừng lại tất cả động tác, nàng nằm xuống, gối lên cánh tay Hồ Lân, nhíu mày nghĩ lý do: “Chắc là muội bị mộng du?”
“Có lẽ vậy” – Hồ Lân nằm thẳng người trên giường, hắn vươn tay trái, lấy ra từ bên dưới gối một cái hộp hình chữ nhật, đưa cho Lý Mân: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lý Mân nhận lấy hộp, đặt nó trên giường, còn nàng thì ngồi xếp bằng, quyết định mở hộp ra xem.
Nàng nóng ruột mà cái hộp lại không mở ra được.
Hồ Lân ngồi dậy, kéo chăn quấn quanh người nàng, còn bản thân hắn chỉ mặc mỗi trung y ngồi phía trong giường.
Thấy Lý Mân mất nửa buổi vẫn không mở được, hắn vươn một ngón tay, nhẹ chạm lên nắp hộp, nắp hộp lập tức bật ra, bên trong là sáu chiếc trâm vàng đặt trên vải nhung đỏ tươi.
Lý Mân hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng thả lỏng.
Nàng cầm lấy chiếc trâm đầu tiên bên trái, đặt trước mặt để nhìn cho rõ. Đây là một chiếc trâm khảm ngọc bích đính chuông nhỏ.
Nàng cẩn thận đặt trâm chuông ngọc bích xuống, lấy ra chiếc trâm thứ hai, đây là chiếc trâm có tua vàng khảm hình con bướm.
Cây trâm thứ ba có tua vàng khảm hình đôi bướm bằng ngọc, cây thứ tư có tua vàng chạm chim phượng, cây thứ năm có tua vàng khảm hoa mẫu đơn, cây thứ sáu có tua vàng đính lá ngọc.
Lý Mân yêu thích không nỡ buông tay, lật qua lật lại xem mãi.
Tuy nhà nàng coi như giàu có trong giới trồng hoa nhưng cũng không có khả năng mua cho con gái nhiều trâm tinh xảo quý giá như vậy.
Lý Mân nhìn mãi, trái tim nàng dường như co lại, giống như sắp hết hơi.
Mắt nàng ướt át nhìn Hồ Lân, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn huynh, ca ca.”
Hồ Lân chỉ khẽ mỉm cười: “Huynh chỉ có mỗi một muội muội, đương nhiên phải nuông chiều muội rồi. Về sau thích cái gì cứ nói ca ca, biết không?”
“Ừ” , Lý Mân khẽ gật đầu.
Trong lòng nàng tê tê, vừa thoải mái vừa khó chịu. Nàng dựa người vào Hồ Lân, trong lòng nghĩ: “Đây chính là cảm giác có anh trai sao?”
Sau lễ trưởng thành của Lý Mân là Tết âm lịch.
Sau Tết âm lịch thì đến tháng hai, chuyện hôn sự của Lý Mân bắt đầu được Lý Thuận Chương đặt lên hàng đầu
Lý Mân sờ sờ nơi bị mẫu thân gõ đau, lời lẽ vẫn hùng hồn như trước: “Ca ca cũng không phải người ngoài.”
Hồ Lân rũ mắt mỉm cười.
Lý Mân cầm tay hắn để trên đỉnh đầu mình, ngang ngược ra lệnh cho hắn: “Ca ca, xoa xoa cho muội!”
Hồ Lân không hề phản kháng, nhẹ xoa đầu cho nàng.
Hồ thị tức vì con gái ngang ngược quá, vươn tay muốn đánh thêm nhưng lại không nỡ, cánh tay giơ lên rồi chậm chậm hạ xuống. Bà khẽ vuốt lưng Lý Mân, nhẹ nhàng đấm đấm lên đó.
Bà không quản được Lý Mân chẳng biết phải trái, chỉ đành nói với Hồ Lân: “Tiểu Lân, ý của chú con là muốn nhận con làm con trai. Sau này ngoại trừ của hồi môn của Mân Nương, chúng ta sẽ truyền lại toàn bộ gia nghiệp và danh hiệu “Lý Mẫu Đơn” cho con, không biết ý con thế nào?”
Lý Mân nghe mẫu thân nói vậy, vội vểnh tai lên nghe.
Tay Hồ Lân vẫn đang xoa đỉnh đầu Lý Mân như trước. Được hắn vuốt nhẹ như vậy, Lý Mân cảm thấy tê dại từ lọn tóc đến chân tóc, tuy đã không đau nữa nhưng nàng không nói gì, để mặc cho ca ca xoa xoa.
“Cháu đồng ý đi theo chú học trồng hoa mẫu đơn, cũng sẽ chăm sóc Mân Nương và cô chú suốt đời, nhưng chuyện nhận làm con trai thì không cần, nếu không huyết mạch của nhà họ Hồ chúng ta sẽ…” – Hồ Lân nói câu cuối xong thì cúi đầu, tạo ra dáng vẻ đang mang trên lưng trọng trách giữ gìn gia tộc.
Lý Mân cảm thấy Hồ Lân ca ca làm vậy rất khoa trương, nhưng nàng bị mẫu thân vỗ ‘bốp’ một cái lên lưng nên đành im lặng, tiếp tục hưởng thụ ca ca xoa xoa đỉnh đầu.
Hồ thị thở dài rồi nói: “Tiểu Lân, cháu thật là đứa bé ngoan, nhà họ Hồ chúng ta có được cháu cũng coi như tổ tông phù hộ.”
Bà ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Tương lai Mân Nương sẽ lấy chồng sinh con, nếu bên thông gia đồng ý cho chúng ta một đứa nhỏ làm thừa tự thì sẽ để đứa nhỏ đó theo họ Lý, nếu họ không đồng ý thì đứa con thứ hai của cháu sẽ mang họ Lý, tiếp tục hương khói của Lý gia có được không?”
Hồ Lân trịnh trọng gật đầu.
Hồ thị thấy vấn đề trăn trở rất lâu đã được giải quyết bèn thở phào nhẹ nhõm, bà liếc nhìn con gái: “Mân Nương, đầu con còn đau sao, sao xoa mãi không khỏi thế kia?”
Lý Mân lè lưỡi với Hồ Lân: “Ca ca, vừa rồi nương đánh rất đau, huynh tiếp tục sờ!”
Hồ thị thật sự không nhìn nổi bộ dạng này của nàng nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Lý Mân thấy mẫu thân đi rồi mới úp úp mở mở nói với Hồ Lân: “Ca ca đừng trông cậy vào ta, về sau huynh thành thân rồi phải gắng sinh thật nhiều con, để Hồ gia và Lý gia đều có người kế tục.”
Hồ Lân bình tĩnh nhìn nàng: “Hai chúng ta cùng cố gắng.”
Ban đầu Lý Mân cũng không chú ý, nhưng càng nghĩ nàng càng cảm thấy lời của Hồ Lân kỳ quái. Cuối cùng khi nàng đang tắm đã nghĩ ra kỳ quái ở chỗ nào — “Hai chúng ta cùng cố gắng”, mấy cụm từ “chúng ta” rồi thì “cùng”, lại còn “cố gắng”, thực sự là không thoải mái a!
Nàng không để ý sự ngăn cản của mẫu thân lúc này đang lau tóc cho nàng, bước đi lên lầu, vừa vặn nhìn thấy Hồ Lân cũng vừa tắm rửa xong, mặc mỗi bộ áo tơ mỏng đang đi từ trong phòng ra.
Vì chiều cao của Lý Mân và Hồ Lân chênh lệch khá lớn nên nàng cảm thấy có va vào hắn một cái chắc cũng không sao. Bởi vậy khi nàng nhìn thấy Hồ Lân thì liền như pháo rời nòng, cúi đầu xông tới lao vào bụng hắn.
Hồ Lân thấy nàng xông tới, khẽ mỉm cười, khi Lý Mân va vào thì hắn thuận thế ngả người ngã về đằng sau. Lý Mân mất thăng bằng cũng ngã lên người hắn, hai người trở thành trạng thái Lý Mân ở trên, Hồ Lân ở dưới.
Không biết Hồ Lân có đau bụng không nhưng Lý Mân bị va đến choáng váng, đầu nở hoa mắt nổ đom đóm. Nàng nhắm mắt nằm trên người Hồ Lân, sau một lúc lâu mới trở lại bình thường, lúc đó nàng mới phát hiện dưới mặt mình mềm mại, dường như đang đè lên bụng Hồ Lân.
Nàng mở to mắt, phát hiện đúng là mình đang nằm bò trên người Hồ Lân, hơn nữa đầu đặt trước bụng hắn, bộ ngực thì để giữa hai chân hắn.
Lý Mân động đậy thân thể, bộ ngực đầy đặn mềm mại ma sát bên trong đùi Hồ Lân.
Nơi đó của Hồ Lân nhanh chóng bành trướng, chọc vào ngực Lý Mân.
Ban đầu Lý Mân chẳng hiểu gì cả, nàng chỉ cảm thấy nơi đó trên bụng ca ca nhô lên bên dưới lớp áo tơ, chọc vào giữa ngực mình, vừa mềm vừa nóng.
Nàng ngẩng đầu, cố gắng suy nghĩ, nhanh chóng biết được đó là cái gì.
Nhờ công lao của người bạn tốt Bạch Tú Nhi, Lý Mân đã sớm hiểu về chuyện nam nữ.
Lòng đùa dai của nàng nổi lên, nàng gắng sức lay động bộ ngực, ma sát vật lớn của Hồ Lân.
Hồ Lân không nhịn được, phát ra tiếng rên rỉ.
Lý Mân thừa cơ tiến tới gần ngực Hồ Lân, dùng sức ngậm chặt điểm đậu đỏ trên ngực hắn cách một lớp áo mỏng, sau khi ngậm một lúc thì cắn một cái.
Hồ Lân đau đến phải kêu “A”, hít sâu một hơi.
Nhưng Lý Mân đã nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía cầu thang, vừa chạy vừa nói: “Đêm nay ta ngủ với nương!”
Hồ Lân đứng dậy trở về phòng, ngồi xuống giường. Hắn sờ điểm đậu đỏ tê ngứa khó nhịn trên ngực, cầm vật dưới thân đang sưng đau, chỉ đành dở khóc dở cười.
*********
Chẳng mấy chốc đã đến mùa đông, lễ trưởng thành của Lý Mân sẽ được tổ chức vào ngày mười sáu tháng chạp.
Vì biết trong lễ trưởng thành không được cài trâm, tinh thần Lý Mân sa sút mất mấy ngày.
Tối ngày mười lăm tháng chạp, Lý Mân nằm trên giường.
Nến trong phòng đã tắt, mọi thứ tối đen.
Gió bấc bên ngoài rít gào khiến đám chuông gió dưới mái hiên lầu hai phát ra tiếng “Đinh đang”, hòa lẫn với tiếng cành cây khô “Răng rắc” và tiếng cửa sổ giấy “kẽo kẹt”, toàn bộ trở thành màn âm thanh quỷ dị trong đêm đông rét lạnh.
Lý Mân lăn qua lộn lại trên giường mãi không ngủ được, hai bàn chân cứ lạnh buốt. Bỗng nhiên nàng không kìm được nghĩ tới thân thể ấm áp của Hồ Lân.
Nàng xốc chăn mỏng, quấn chăn quanh người, xách giày, rón ra rón rén đi ra ngoài phòng ngủ, sau đó vén rèm phòng ngủ của Hồ Lân.
Dường như Hồ Lân đã ngủ say, Lý Mân nghe thấy tiếng hắn hít thở đều đặn. Tiếng hít thở này tựa như chứa đựng hơi ấm, hấp dẫn nàng.
Lý Mân bất chấp tất cả, đi tới gần giường hắn.
Khi tới bên giường, nàng cởi lớp chăn đang quấn quanh người, xếp ở cuối giường Hồ Lân, sau đó xốc chăn Hồ Lân lên, nhanh chóng chui vào.
Một luồng hơi thở ấm áp mang theo hương thơm nhàn nhạt nhanh chóng truyền tới, bao quanh Lý Mân. Nàng hít sâu một hơi, nhích người về phía nguồn hơi ấm.
Nàng chỉ mặc mỗi bộ trung y, chất vải rất mỏng, nằm bên cạnh Hồ Lân mà hơi ấm trên người hắn dường như xuyên qua áo truyền tới nàng.
Hồ Lân dường như vẫn đang ngủ say, thân thể bất động, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Lý Mân nghiêng người, rúc vào trong lòng hắn, nhanh chóng ngủ say trong hơi thở ấm áp của hắn.
Nhưng thực ra Hồ Lân chẳng hề ngủ say.
Từ lúc Lý Mân bước một chân ra khỏi phòng, hắn đã tỉnh lại.
Khi Lý Mân rúc vào trong lòng hắn, Hồ Lân phải kiệt lực kiềm chế nỗi xúc động muốn ôm Lý Mân. Hắn tự nói với bản thân: Lý Mân còn nhỏ lắm, còn chưa tròn mười lăm…
Sau khi Lý Mân ngủ say, Hồ Lân mỉm cười trong bóng đêm.
Nếu là hắn của trước kia, thấy Lý Mân tự động nhảy vào lòng mình nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này để cưỡng ép Lý Mân, sau đó cố tình để cho cha mẹ nàng phát hiện, buộc họ thừa nhận chuyện của hai người.
Nhưng hắn của hiện tại sẽ không làm như vậy.
Hắn yêu Lý Mân, không muốn nàng phải chịu bất kỳ thương tổn nào.
Cho nên, hắn chỉ có thể nhịn.
Đêm đó Lý Mân ngủ rất ngon, sáng hôm sau khi nàng tỉnh lại, thấy mình còn đang nép trong ngực Hồ Lân ca ca bèn vội vã chui ra từ trong khuỷu tay hắn.
Hồ Lân canh đúng thời gian, mở mắt ra, con ngươi xanh thẳm nhìn Lý Mân chăm chú: “Sao muội lại ở đây?”
Lý Mân ngừng lại tất cả động tác, nàng nằm xuống, gối lên cánh tay Hồ Lân, nhíu mày nghĩ lý do: “Chắc là muội bị mộng du?”
“Có lẽ vậy” – Hồ Lân nằm thẳng người trên giường, hắn vươn tay trái, lấy ra từ bên dưới gối một cái hộp hình chữ nhật, đưa cho Lý Mân: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lý Mân nhận lấy hộp, đặt nó trên giường, còn nàng thì ngồi xếp bằng, quyết định mở hộp ra xem.
Nàng nóng ruột mà cái hộp lại không mở ra được.
Hồ Lân ngồi dậy, kéo chăn quấn quanh người nàng, còn bản thân hắn chỉ mặc mỗi trung y ngồi phía trong giường.
Thấy Lý Mân mất nửa buổi vẫn không mở được, hắn vươn một ngón tay, nhẹ chạm lên nắp hộp, nắp hộp lập tức bật ra, bên trong là sáu chiếc trâm vàng đặt trên vải nhung đỏ tươi.
Lý Mân hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng thả lỏng.
Nàng cầm lấy chiếc trâm đầu tiên bên trái, đặt trước mặt để nhìn cho rõ. Đây là một chiếc trâm khảm ngọc bích đính chuông nhỏ.
Nàng cẩn thận đặt trâm chuông ngọc bích xuống, lấy ra chiếc trâm thứ hai, đây là chiếc trâm có tua vàng khảm hình con bướm.
Cây trâm thứ ba có tua vàng khảm hình đôi bướm bằng ngọc, cây thứ tư có tua vàng chạm chim phượng, cây thứ năm có tua vàng khảm hoa mẫu đơn, cây thứ sáu có tua vàng đính lá ngọc.
Lý Mân yêu thích không nỡ buông tay, lật qua lật lại xem mãi.
Tuy nhà nàng coi như giàu có trong giới trồng hoa nhưng cũng không có khả năng mua cho con gái nhiều trâm tinh xảo quý giá như vậy.
Lý Mân nhìn mãi, trái tim nàng dường như co lại, giống như sắp hết hơi.
Mắt nàng ướt át nhìn Hồ Lân, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn huynh, ca ca.”
Hồ Lân chỉ khẽ mỉm cười: “Huynh chỉ có mỗi một muội muội, đương nhiên phải nuông chiều muội rồi. Về sau thích cái gì cứ nói ca ca, biết không?”
“Ừ” , Lý Mân khẽ gật đầu.
Trong lòng nàng tê tê, vừa thoải mái vừa khó chịu. Nàng dựa người vào Hồ Lân, trong lòng nghĩ: “Đây chính là cảm giác có anh trai sao?”
Sau lễ trưởng thành của Lý Mân là Tết âm lịch.
Sau Tết âm lịch thì đến tháng hai, chuyện hôn sự của Lý Mân bắt đầu được Lý Thuận Chương đặt lên hàng đầu
/127
|