Nghe Hồ Lân nói vậy, Lý Mân lập tức sửng sốt, đầu óc xoay chuyển hỗn loạn. Nàng ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn Hồ Lân.
Có lẽ do vừa tắm xong, mái tóc dài của Hồ Lân ẩm ướt xõa xuống, tóc đen bao quanh khuôn mặt tinh tế trắng như ngọc, tôn lên cặp mắt lóng lánh như sao sáng. Y phục màu trắng không có thắt lưng, rộng thùng thình trên người hắn lại mang đến vẻ phong lưu vô hạn…
Lý Mân cúi đầu nhìn mình, thân thể nàng vẫn đầy thịt như trước, tay to đùi mập…
Đột nhiên nàng cảm thấy rất tự ti.
Lý Mân ngẩng đầu, gượng cười: “Ca ca, vậy huynh mau đi đi.”
Khuôn mặt Hồ Lân không cảm xúc, lướt qua nàng đi xuống lầu.
Hắn vừa đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng Lý Mân truyền tới từ phía sau: “Ca ca, có muốn muội mời người tới làm mối không?”
Hồ Lân ngừng lại một chút, sau đó nói: “Tùy muội.”
Hắn thản nhiên đi xuống lầu.
Lý Mân đứng ở chỗ đó, nửa buổi không nói nên lời.
Nếu bây giờ nàng mời người đi làm mối, Hồ Lân ca ca sẽ có thể cưới được Bạch Tú Nhi. Bạch Tú Nhi trở thành chị dâu nàng thì sẽ không thể gả cho Lý Húc được; khi Lý Húc thương tâm, nàng sẽ thừa dịp nhảy vào — đây không phải vốn là kế hoạch của nàng sao? Kế hoạch tiến hành thuận lợi như vậy, vì sao trong lòng nàng lại cảm thấy khó chịu? Chẳng lẽ là nàng không cam lòng để Hồ Lân ca ca hy sinh vì nàng?
Lý Mân đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, trong lòng nghĩ tâm sự.
Nàng vừa tưởng tượng đến cảnh Hồ Lân ca ca thân mật với Bạch Tú Nhi, trong lòng liền rầu rĩ, phảng phất như bị thứ gì đó chặn ngang, nuốt không trôi, nhả không ra, cực kỳ khó chịu.
Nghĩ mãi, cuối cùng thân thể Lý Mân lần nữa chiến thắng đầu óc của nàng. Trong đầu nàng còn chưa nghĩ ra, chân đã bước đi.
Nàng chạy xuống lầu, lao ra cửa chính, chạy về hướng cửa thôn.
Tuy đang là buổi tối nhưng vì có trăng nên con đường lớn trong thôn được chiếu sáng rõ. Lý Mân cũng không dám lớn tiếng kêu tên Hồ Lân mà chỉ chạy về hướng cửa thôn.
Hơn một tháng bị Hồ Lân quản thúc, chẳng những nàng không được ăn nhiều mà mỗi ngày còn bị Hồ Lân đưa đi tản bộ, bắt giúp phụ thân làm việc, cho nên nàng không chỉ gầy đi mà thể lực cũng tốt lên nhiều.
Lý Mân chạy một lúc, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng Hồ Lân ở phía trước, nàng vội nhỏ giọng kêu: “Ca ca!”
Hồ Lân đột ngột quay đầu nhìn Lý Mân.
Lý Mân đứng trước mặt hắn, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, sau đó nói: “Ca, có muốn về nhà không?”
Hồ Lân nhìn nàng, thật lâu sau cũng không nói gì.
Lý Mân cũng nhìn hắn, Hồ Lân không nói gì khiến nàng cảm giác như có thanh đao treo trên đầu, sắp rơi nhưng chưa rơi, cực kỳ bất an.
Khi Lý Mân bắt đầu lo lắng, cuối cùng Hồ Lân cũng mở miệng nói chuyện. Hắn vươn tay cầm tay Lý Mân: “Về nhà thôi.”
Khi về đến gần nhà, mồ hôi trên người Lý Mân cũng biến mất, khiến nàng cảm giác thoải mái hơn chút. Nàng nói với Hồ Lân: “Ca ca, ta đã nghĩ thông suốt rồi, Bạch Tú Nhi yêu Lý Húc cũng được, ta cũng mừng cho bọn họ. Dù sao thì…”
“Dù sao cái gì?” – Hồ Lân nghiêng mặt nhìn nàng.
Nàng ngửa đầu, khuôn mặt tròn như trái táo nhuốm chút buồn: “Dù sao nếu không có Bạch Tú Nhi, Lý Húc cũng sẽ không thích ta. Chẳng lẽ hắn bỏ không làm con nhà quan để tới nhà chúng ta làm người trồng hoa sao?”
Hồ Lân dùng sức nắm chặt tay nàng, tỏ ý an ủi.
“Nhưng mà,” – Lý Mân nhanh chóng nở nụ cười, nàng nhìn Hồ Lân vẻ nghịch ngợm: “Ca ca, ta thấy cha mẹ có lẽ muốn truyền cho huynh bí quyết của “Lý Mẫu Đơn”, như vậy ta cũng được giải thoát, không cần cưới chồng nữa!”
Hồ Lân dắt tay nàng, chậm rãi đi về phía trước: “Truyền cho huynh thì cứ truyền, huynh sẽ chăm sóc muội cả đời.”
“A?” – Lý Mân cảm thấy hình như Hồ Lân vừa nói cái gì rất quan trọng, nhưng nàng ngẫm nghĩ một lúc thì cảm thấy có lẽ chỉ do nàng nghĩ nhiều mà thôi.
Khi hai người bọn họ vào trong nhà thì thấy Lý Thuận Chương và Hồ thị đều chưa ngủ, đang ngồi trong sân đợi họ. Thấy bọn họ cùng trở về, Hồ thị mới yên lòng, bà trách cứ: “Nửa đêm rồi còn chạy ra ngoài! Mau lên lầu đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đó!”
Lý Mân nháy mắt với Hồ Lân mấy cái, sau đó đi trước để lên lầu.
******
Đối với Lý Mân, mùa hè là một mùa vừa vui vừa khổ.
Vui ở chỗ, mùa hè nàng có thể mặc nhiều váy áo xinh đẹp; khổ ở chỗ, vì quá béo nên mỗi mùa hè, bắp đùi của nàng hay bị ướp.
Năm nay tuy nàng đã gầy đi không ít, nhưng bắp đùi vẫn khó chịu như trước.
Chiều hôm ấy Lý Thuận Chương đưa Hồ Lân đi gặp người đứng đầu hội nghề trong thành Lạc Dương, Lão Hòe cũng đi cùng. Hồ thị mang Ngụy tử đi sắm sửa, trong nhà chỉ còn lại mình Lý Mân.
Trên đường về nhà, Lý Thuận Chương gặp một người bạn cũ, bị người bạn này kéo đi uống trà. Hồ Lân bèn đem theo Lão Hòe trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, Hồ Lân ngồi uống trà dưới giàn nho, uống lúc lâu mà vẫn không thấy Lý Mân xuống lầu bèn đi lên lầu tìm Lý Mân.
Hắn vén rèm trúc ở cửa phòng Lý Mân rồi đi vào.
Hồ Lân đi rất nhanh, đến nỗi Lý Mân không kịp che dấu.
Hồ Lân vào phòng, hắn nhìn thấy hai bắp đùi Lý Mân tách ra đối diện với mình, trong đầu ‘ông’ một tiếng, thân thể hóa đá tại chỗ.
Lý Mân nghĩ Hồ Lân và phụ thân không ở nhà, trong nhà cũng không có nam giới nào khác dám lên lầu nên chỉ mặc một bộ váy mỏng, quần lót cũng không mặc. Nàng nửa nằm nửa ngồi trên giường, giạng hai bắp đùi đã bị ướp nóng đến đỏ, tay quạt, mồm ăn bồ đào, miệng ngâm nga khúc nhạc, đang thích ý thì bị chuyện đột ngột này cắt ngang.
Nàng ngây ngốc nhìn Hồ Lân, quên luôn chuyện phải khép chân lại.
Hồ Lân nhìn chăm chú nơi đã lâu không được nhìn kia, sau đó bước lên, cúi người, dùng tay khép hai chân Lý Mân, kéo váy mỏng che lên, lúc này mới nói: “Bắp đùi bị ướp à?”
Trong lòng Lý Mân rối bòng, tay chân loạn cào cào, chỉ biết ngốc nghếch gật đầu.
Hồ Lân lấy ra từ trong túi trữ vật một lọ tinh dầu bạc hà đưa cho Lý Mân: “Bôi cái này ở nơi bị ướp sẽ nhanh khỏi.”
“Ừ” – Lý Mân gật đầu, mặt nàng đã sớm đỏ đến phát sốt.
Hồ Lân đứng dậy rời khỏi phòng.
Hắn trở lại phòng mình, lưng dựa vào tường, nhắm hai mắt, trong đầu tràn đầy hình ảnh nơi tư mật màu phấn hồng non nớt kia của Lý Mân, thân thể hắn nhanh chóng có phản ứng.
Chính vào lúc này, từ phòng Lý Mân đột nhiên truyền tới tiếng kêu sợ hãi của nàng. Hồ Lân cả kinh, vội xông vào.
Hai đùi Lý Mân vặn vẹo cọ vào nhau, trên mặt tràn ngập oán trách: “Ca ca, ngươi hại ta!”
Hồ Lân nhíu mày nhìn nàng.
Lý Mân giơ chai tinh dầu bạc hà: “Bôi vào… vừa lạnh vừa nóng hừng hực…”
Hồ Lân: “… Đợi một chút để dược hiệu qua là được.. Nếu không, huynh rửa giúp muội…”
Kỳ thực, động từ mà Hồ Lân đang nghĩ đến trong đầu không phải là ‘rửa’ mà chính là hành động thân mật đó đó.
Hắn nói vậy nhưng Lý Mân vẫn giận dữ như trước, nàng ném gối: “Ca ca không biết xấu hổ!”
Mặt Hồ Lân xám xì xám xịt, xuống lầu tiếp tục uống trà vậy.
*******
Ngày mười lăm tháng tám tức Tết Trung Thu sắp tới, tuy đã giữa thu nhưng ban ngày vẫn nóng như trước, cũng may ban đêm mát lạnh dễ chịu.
Một tin mới đến khiến Lý Mân vừa vui vừa buồn: Bạch Tú Nhi đã đính hôn với Từ An cũng xuất thân là gia đình trồng hoa ở thôn bên.
Nghe thấy tin tức này, ban đầu Lý Mân cảm thấy vui sướng — tình địch của nàng sắp lập gia đình, đối tượng gả lại không phải Lý Húc, nhưng sau đó nàng lại cảm thấy cô tịch — Lý Húc đã hẹn hò với Bạch Tú Nhi nhiều lần nhưng vẫn không cưới Bạch Tú Nhi, vậy hắn càng không thể nhìn trúng nàng.
Lý Mân cảm thấy số phận vô tình, tinh thần lập tức sa sút.
Lần sa sút tinh thần này của nàng kéo dài khá lâu, mãi cho đến Tết Trung Thu mà nàng vẫn ỉu xìu, đến cả những món nàng thích ăn nhất cũng không có hứng thú.
Lý Thuận Chương và Hồ thị rất lo lắng, dặn dò Hồ Lân: “Cháu và muội muội cháu thân nhau nhất, cháu mau đi xem thử, rốt cuộc dạo này nó có tâm sự gì!”
Hồ Lân không ngờ Lý Mân luôn vô tâm vô lo một khi có tâm sự sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy, ngay cả bánh hoa đào nàng thích ăn nhất cũng không ăn. Hắn cũng cảm thấy mức độ nghiêm trọng của tình thế, vội nghiêm túc tới hỏi thăm Lý Mân.
Lý Mân đang ngồi trước bàn trang điểm trong phòng, hai tay nâng má. Nàng nghe Hồ Lân hỏi thăm thì chỉ nhẹ than thở, trong giọng nói ẩn chứa đau buồn và phiền muộn: “Bạch Tú Nhi sắp gả cho Từ An, Lý Húc cũng sắp cưới Xương Lê Hàn là thứ nữ của một nhà quyền quý, chuyện chung thân của muội thì vẫn chưa thấy đâu…”
Hồ Lân cảm thấy chẳng có gì to tát, hắn cầm đĩa bánh hoa đào đặt trên bàn, xoay người rời đi: “Muội không ăn bánh hoa đào thì để ta đưa cho Ngụy Tử vậy.”
Lý Mân lập tức nhảy dựng lên, nàng nhào tới đoạt về khay bánh, trừng mắt với Hồ Lân: “Đây là của huynh mua cho ta! Hơn nữa, ta đã chia một ít cho Ngụy Tử rồi!”
Hồ Lân nhìn bộ dạng bảo vệ đồ ăn của nàng, thầm cười trong lòng: “Muội không ăn, để đó cũng lãng phí, không bằng—-”
“Ai nói muội không ăn?” – Lý Mân cầm lấy một khối bánh hoa đào, “rắc rắc” cắn một miếng – “Muội thích ăn nhất!”
Hồ Lân thấy nàng đã khôi phục dáng vẻ như mọi ngày, không còn đau buồn vô cớ nữa, lúc này hắn mới từ tốn nói: “Sắp đến sinh nhật mười lăm tuổi của muội rồi, có muốn ca ca tặng quà gì không?”
Lý Mân nghe vậy thì cực kỳ phấn khởi, nàng gắng sức nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Lễ trưởng thành của muội, huynh tặng muội một cây trâm có được không?”
Hồ Lân không hề nghĩ ngợi, khẽ gật đầu.
Tuy rằng Lý Mân không ngừng chuyển kiếp, nhưng tính cách không thay đổi nhiều, ví dụ tốt nhất chính là dù ở kiếp nào, nàng cũng đều thích mấy thứ như trâm, vòng. Hồ Lân luôn tặng nàng những thứ tốt nhất, mua các loại trang sức cho nàng. Chỉ là kiếp này Lý Mân còn chưa đủ mười lăm tuổi nên hắn chỉ có thể tặng chút bông tai, vòng tay linh tinh, trước giờ chưa từng tặng trâm cài.
Đến buổi chiều, Lý Mân vui vẻ nói với Hồ thị chuyện Hồ Lân ca ca sẽ tặng trâm cho nàng trong lễ trưởng thành.
Hồ thị vừa nghe đã nhíu mày: “Như thế không được.”
Lý Mân và Hồ Lân đều rất kinh ngạc, cùng nhìn Hồ thị.
Hồ thị giải thích: “Quy định của triều đình là : Con gái sắp gả chồng mới được cài trâm, chưa gả chồng thì hai mươi tuổi mới được cài trâm. Tuy con sắp tròn mười lăm nhưng chưa có người để gả nên không được dùng trâm.”
Lý Mân bất mãn: “Con mặc kệ, con muốn cài trâm khi tròn mười lăm! Con đi tìm phụ thân!”
Hồ thị luống cuống, vội khuyên giải con gái: “Cái này cũng là quy định của triều đình, nếu không tại sao mẫu thân lại chưa từng mua trâm cho con.”
Lý Mân hô to: “Vậy mau tìm chồng cho con a!”
Hồ Lân: “…”
Hồ thị: “…”
Có lẽ do vừa tắm xong, mái tóc dài của Hồ Lân ẩm ướt xõa xuống, tóc đen bao quanh khuôn mặt tinh tế trắng như ngọc, tôn lên cặp mắt lóng lánh như sao sáng. Y phục màu trắng không có thắt lưng, rộng thùng thình trên người hắn lại mang đến vẻ phong lưu vô hạn…
Lý Mân cúi đầu nhìn mình, thân thể nàng vẫn đầy thịt như trước, tay to đùi mập…
Đột nhiên nàng cảm thấy rất tự ti.
Lý Mân ngẩng đầu, gượng cười: “Ca ca, vậy huynh mau đi đi.”
Khuôn mặt Hồ Lân không cảm xúc, lướt qua nàng đi xuống lầu.
Hắn vừa đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng Lý Mân truyền tới từ phía sau: “Ca ca, có muốn muội mời người tới làm mối không?”
Hồ Lân ngừng lại một chút, sau đó nói: “Tùy muội.”
Hắn thản nhiên đi xuống lầu.
Lý Mân đứng ở chỗ đó, nửa buổi không nói nên lời.
Nếu bây giờ nàng mời người đi làm mối, Hồ Lân ca ca sẽ có thể cưới được Bạch Tú Nhi. Bạch Tú Nhi trở thành chị dâu nàng thì sẽ không thể gả cho Lý Húc được; khi Lý Húc thương tâm, nàng sẽ thừa dịp nhảy vào — đây không phải vốn là kế hoạch của nàng sao? Kế hoạch tiến hành thuận lợi như vậy, vì sao trong lòng nàng lại cảm thấy khó chịu? Chẳng lẽ là nàng không cam lòng để Hồ Lân ca ca hy sinh vì nàng?
Lý Mân đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, trong lòng nghĩ tâm sự.
Nàng vừa tưởng tượng đến cảnh Hồ Lân ca ca thân mật với Bạch Tú Nhi, trong lòng liền rầu rĩ, phảng phất như bị thứ gì đó chặn ngang, nuốt không trôi, nhả không ra, cực kỳ khó chịu.
Nghĩ mãi, cuối cùng thân thể Lý Mân lần nữa chiến thắng đầu óc của nàng. Trong đầu nàng còn chưa nghĩ ra, chân đã bước đi.
Nàng chạy xuống lầu, lao ra cửa chính, chạy về hướng cửa thôn.
Tuy đang là buổi tối nhưng vì có trăng nên con đường lớn trong thôn được chiếu sáng rõ. Lý Mân cũng không dám lớn tiếng kêu tên Hồ Lân mà chỉ chạy về hướng cửa thôn.
Hơn một tháng bị Hồ Lân quản thúc, chẳng những nàng không được ăn nhiều mà mỗi ngày còn bị Hồ Lân đưa đi tản bộ, bắt giúp phụ thân làm việc, cho nên nàng không chỉ gầy đi mà thể lực cũng tốt lên nhiều.
Lý Mân chạy một lúc, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng Hồ Lân ở phía trước, nàng vội nhỏ giọng kêu: “Ca ca!”
Hồ Lân đột ngột quay đầu nhìn Lý Mân.
Lý Mân đứng trước mặt hắn, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, sau đó nói: “Ca, có muốn về nhà không?”
Hồ Lân nhìn nàng, thật lâu sau cũng không nói gì.
Lý Mân cũng nhìn hắn, Hồ Lân không nói gì khiến nàng cảm giác như có thanh đao treo trên đầu, sắp rơi nhưng chưa rơi, cực kỳ bất an.
Khi Lý Mân bắt đầu lo lắng, cuối cùng Hồ Lân cũng mở miệng nói chuyện. Hắn vươn tay cầm tay Lý Mân: “Về nhà thôi.”
Khi về đến gần nhà, mồ hôi trên người Lý Mân cũng biến mất, khiến nàng cảm giác thoải mái hơn chút. Nàng nói với Hồ Lân: “Ca ca, ta đã nghĩ thông suốt rồi, Bạch Tú Nhi yêu Lý Húc cũng được, ta cũng mừng cho bọn họ. Dù sao thì…”
“Dù sao cái gì?” – Hồ Lân nghiêng mặt nhìn nàng.
Nàng ngửa đầu, khuôn mặt tròn như trái táo nhuốm chút buồn: “Dù sao nếu không có Bạch Tú Nhi, Lý Húc cũng sẽ không thích ta. Chẳng lẽ hắn bỏ không làm con nhà quan để tới nhà chúng ta làm người trồng hoa sao?”
Hồ Lân dùng sức nắm chặt tay nàng, tỏ ý an ủi.
“Nhưng mà,” – Lý Mân nhanh chóng nở nụ cười, nàng nhìn Hồ Lân vẻ nghịch ngợm: “Ca ca, ta thấy cha mẹ có lẽ muốn truyền cho huynh bí quyết của “Lý Mẫu Đơn”, như vậy ta cũng được giải thoát, không cần cưới chồng nữa!”
Hồ Lân dắt tay nàng, chậm rãi đi về phía trước: “Truyền cho huynh thì cứ truyền, huynh sẽ chăm sóc muội cả đời.”
“A?” – Lý Mân cảm thấy hình như Hồ Lân vừa nói cái gì rất quan trọng, nhưng nàng ngẫm nghĩ một lúc thì cảm thấy có lẽ chỉ do nàng nghĩ nhiều mà thôi.
Khi hai người bọn họ vào trong nhà thì thấy Lý Thuận Chương và Hồ thị đều chưa ngủ, đang ngồi trong sân đợi họ. Thấy bọn họ cùng trở về, Hồ thị mới yên lòng, bà trách cứ: “Nửa đêm rồi còn chạy ra ngoài! Mau lên lầu đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đó!”
Lý Mân nháy mắt với Hồ Lân mấy cái, sau đó đi trước để lên lầu.
******
Đối với Lý Mân, mùa hè là một mùa vừa vui vừa khổ.
Vui ở chỗ, mùa hè nàng có thể mặc nhiều váy áo xinh đẹp; khổ ở chỗ, vì quá béo nên mỗi mùa hè, bắp đùi của nàng hay bị ướp.
Năm nay tuy nàng đã gầy đi không ít, nhưng bắp đùi vẫn khó chịu như trước.
Chiều hôm ấy Lý Thuận Chương đưa Hồ Lân đi gặp người đứng đầu hội nghề trong thành Lạc Dương, Lão Hòe cũng đi cùng. Hồ thị mang Ngụy tử đi sắm sửa, trong nhà chỉ còn lại mình Lý Mân.
Trên đường về nhà, Lý Thuận Chương gặp một người bạn cũ, bị người bạn này kéo đi uống trà. Hồ Lân bèn đem theo Lão Hòe trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, Hồ Lân ngồi uống trà dưới giàn nho, uống lúc lâu mà vẫn không thấy Lý Mân xuống lầu bèn đi lên lầu tìm Lý Mân.
Hắn vén rèm trúc ở cửa phòng Lý Mân rồi đi vào.
Hồ Lân đi rất nhanh, đến nỗi Lý Mân không kịp che dấu.
Hồ Lân vào phòng, hắn nhìn thấy hai bắp đùi Lý Mân tách ra đối diện với mình, trong đầu ‘ông’ một tiếng, thân thể hóa đá tại chỗ.
Lý Mân nghĩ Hồ Lân và phụ thân không ở nhà, trong nhà cũng không có nam giới nào khác dám lên lầu nên chỉ mặc một bộ váy mỏng, quần lót cũng không mặc. Nàng nửa nằm nửa ngồi trên giường, giạng hai bắp đùi đã bị ướp nóng đến đỏ, tay quạt, mồm ăn bồ đào, miệng ngâm nga khúc nhạc, đang thích ý thì bị chuyện đột ngột này cắt ngang.
Nàng ngây ngốc nhìn Hồ Lân, quên luôn chuyện phải khép chân lại.
Hồ Lân nhìn chăm chú nơi đã lâu không được nhìn kia, sau đó bước lên, cúi người, dùng tay khép hai chân Lý Mân, kéo váy mỏng che lên, lúc này mới nói: “Bắp đùi bị ướp à?”
Trong lòng Lý Mân rối bòng, tay chân loạn cào cào, chỉ biết ngốc nghếch gật đầu.
Hồ Lân lấy ra từ trong túi trữ vật một lọ tinh dầu bạc hà đưa cho Lý Mân: “Bôi cái này ở nơi bị ướp sẽ nhanh khỏi.”
“Ừ” – Lý Mân gật đầu, mặt nàng đã sớm đỏ đến phát sốt.
Hồ Lân đứng dậy rời khỏi phòng.
Hắn trở lại phòng mình, lưng dựa vào tường, nhắm hai mắt, trong đầu tràn đầy hình ảnh nơi tư mật màu phấn hồng non nớt kia của Lý Mân, thân thể hắn nhanh chóng có phản ứng.
Chính vào lúc này, từ phòng Lý Mân đột nhiên truyền tới tiếng kêu sợ hãi của nàng. Hồ Lân cả kinh, vội xông vào.
Hai đùi Lý Mân vặn vẹo cọ vào nhau, trên mặt tràn ngập oán trách: “Ca ca, ngươi hại ta!”
Hồ Lân nhíu mày nhìn nàng.
Lý Mân giơ chai tinh dầu bạc hà: “Bôi vào… vừa lạnh vừa nóng hừng hực…”
Hồ Lân: “… Đợi một chút để dược hiệu qua là được.. Nếu không, huynh rửa giúp muội…”
Kỳ thực, động từ mà Hồ Lân đang nghĩ đến trong đầu không phải là ‘rửa’ mà chính là hành động thân mật đó đó.
Hắn nói vậy nhưng Lý Mân vẫn giận dữ như trước, nàng ném gối: “Ca ca không biết xấu hổ!”
Mặt Hồ Lân xám xì xám xịt, xuống lầu tiếp tục uống trà vậy.
*******
Ngày mười lăm tháng tám tức Tết Trung Thu sắp tới, tuy đã giữa thu nhưng ban ngày vẫn nóng như trước, cũng may ban đêm mát lạnh dễ chịu.
Một tin mới đến khiến Lý Mân vừa vui vừa buồn: Bạch Tú Nhi đã đính hôn với Từ An cũng xuất thân là gia đình trồng hoa ở thôn bên.
Nghe thấy tin tức này, ban đầu Lý Mân cảm thấy vui sướng — tình địch của nàng sắp lập gia đình, đối tượng gả lại không phải Lý Húc, nhưng sau đó nàng lại cảm thấy cô tịch — Lý Húc đã hẹn hò với Bạch Tú Nhi nhiều lần nhưng vẫn không cưới Bạch Tú Nhi, vậy hắn càng không thể nhìn trúng nàng.
Lý Mân cảm thấy số phận vô tình, tinh thần lập tức sa sút.
Lần sa sút tinh thần này của nàng kéo dài khá lâu, mãi cho đến Tết Trung Thu mà nàng vẫn ỉu xìu, đến cả những món nàng thích ăn nhất cũng không có hứng thú.
Lý Thuận Chương và Hồ thị rất lo lắng, dặn dò Hồ Lân: “Cháu và muội muội cháu thân nhau nhất, cháu mau đi xem thử, rốt cuộc dạo này nó có tâm sự gì!”
Hồ Lân không ngờ Lý Mân luôn vô tâm vô lo một khi có tâm sự sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy, ngay cả bánh hoa đào nàng thích ăn nhất cũng không ăn. Hắn cũng cảm thấy mức độ nghiêm trọng của tình thế, vội nghiêm túc tới hỏi thăm Lý Mân.
Lý Mân đang ngồi trước bàn trang điểm trong phòng, hai tay nâng má. Nàng nghe Hồ Lân hỏi thăm thì chỉ nhẹ than thở, trong giọng nói ẩn chứa đau buồn và phiền muộn: “Bạch Tú Nhi sắp gả cho Từ An, Lý Húc cũng sắp cưới Xương Lê Hàn là thứ nữ của một nhà quyền quý, chuyện chung thân của muội thì vẫn chưa thấy đâu…”
Hồ Lân cảm thấy chẳng có gì to tát, hắn cầm đĩa bánh hoa đào đặt trên bàn, xoay người rời đi: “Muội không ăn bánh hoa đào thì để ta đưa cho Ngụy Tử vậy.”
Lý Mân lập tức nhảy dựng lên, nàng nhào tới đoạt về khay bánh, trừng mắt với Hồ Lân: “Đây là của huynh mua cho ta! Hơn nữa, ta đã chia một ít cho Ngụy Tử rồi!”
Hồ Lân nhìn bộ dạng bảo vệ đồ ăn của nàng, thầm cười trong lòng: “Muội không ăn, để đó cũng lãng phí, không bằng—-”
“Ai nói muội không ăn?” – Lý Mân cầm lấy một khối bánh hoa đào, “rắc rắc” cắn một miếng – “Muội thích ăn nhất!”
Hồ Lân thấy nàng đã khôi phục dáng vẻ như mọi ngày, không còn đau buồn vô cớ nữa, lúc này hắn mới từ tốn nói: “Sắp đến sinh nhật mười lăm tuổi của muội rồi, có muốn ca ca tặng quà gì không?”
Lý Mân nghe vậy thì cực kỳ phấn khởi, nàng gắng sức nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Lễ trưởng thành của muội, huynh tặng muội một cây trâm có được không?”
Hồ Lân không hề nghĩ ngợi, khẽ gật đầu.
Tuy rằng Lý Mân không ngừng chuyển kiếp, nhưng tính cách không thay đổi nhiều, ví dụ tốt nhất chính là dù ở kiếp nào, nàng cũng đều thích mấy thứ như trâm, vòng. Hồ Lân luôn tặng nàng những thứ tốt nhất, mua các loại trang sức cho nàng. Chỉ là kiếp này Lý Mân còn chưa đủ mười lăm tuổi nên hắn chỉ có thể tặng chút bông tai, vòng tay linh tinh, trước giờ chưa từng tặng trâm cài.
Đến buổi chiều, Lý Mân vui vẻ nói với Hồ thị chuyện Hồ Lân ca ca sẽ tặng trâm cho nàng trong lễ trưởng thành.
Hồ thị vừa nghe đã nhíu mày: “Như thế không được.”
Lý Mân và Hồ Lân đều rất kinh ngạc, cùng nhìn Hồ thị.
Hồ thị giải thích: “Quy định của triều đình là : Con gái sắp gả chồng mới được cài trâm, chưa gả chồng thì hai mươi tuổi mới được cài trâm. Tuy con sắp tròn mười lăm nhưng chưa có người để gả nên không được dùng trâm.”
Lý Mân bất mãn: “Con mặc kệ, con muốn cài trâm khi tròn mười lăm! Con đi tìm phụ thân!”
Hồ thị luống cuống, vội khuyên giải con gái: “Cái này cũng là quy định của triều đình, nếu không tại sao mẫu thân lại chưa từng mua trâm cho con.”
Lý Mân hô to: “Vậy mau tìm chồng cho con a!”
Hồ Lân: “…”
Hồ thị: “…”
/127
|