Ngày thứ hai, vẫn không thấy Đông Phương Ám Dạ…
Mới sáng sớm, ta còn đang ngủ, Hàm Tiếu liền lôi ta dậy.
Thị nữ vô lễ như vậy, nếu như rơi vào trong tay tỷ tỷ của ta, thế nào cũng bị xách tai, túm tóc đánh chết thì thôi.
Ta nhíu nhíu đôi mắt buồn ngủ, miễn cưỡng mở một con mắt nhìn nàng…
Hàm Tiếu liền mỉm cười… vừa cười vừa dịu dàng nói:”Tiểu chủ tử, Vương gia muốn người cố gắng thức dậy. Mau chóng ngồi dậy, lão sư đã tới rồi.”
“Học cái gì?” Ta mơ mơ màng màng hỏi.
“Chơi cờ tướng!” Hàm Tiếu vừa đỡ ta dậy vừa trả lời.
Thế có khổ không cơ chứ! Trời lạnh thế này, mới sáng tinh mơ lôi ta ra khỏi chăn chỉ vì dạy ta chơi cờ sao? Đầu óc ta như vậy, không sáng sủa lại không thông minh, làm sao có thể học giỏi thứ mưu mô, toan tính như cờ tướng chứ. Lưu Ly tỷ tỷ nói mấy thứ này không cần học sâu, học xong cũng chẳng có tác dụng gì. Không bằng dành thời gian, sức lực làm những việc mình thích lại hữu dụng.
Ôi, rõ ràng là ta cũng có sở trường nha…*(PL:ăn và ngủ? hix)
Ta nhắm mắt để Hàm Tiếu hầu hạ ta rửa mặt, thay quần áo đã được ủ ấm sẵn, mặc vào ấm áp, nhưng không có cảm giác nóng như hôm qua… chỉ âm ấm…
Đợi đến lúc ăn điểm tâm, ta mới miễn cưỡng cố trợn tròn mắt ra xem có cái gì ăn ngon không. Ăn… ăn… thì cũng tỉnh lại…
… Ta là đại diện cho hiệu xuất làm việc rất cao của Đông Phương Ám Dạ phân cách tuyến…
Đại khái là khoảng một lát sau, có một người đàn ông bước vào, nói là dạy ta chơi cờ.
Cờ tướng…
Cái này, trong nhà ta, rất nhiều tỷ tỷ am hiểu nha, nhưng là, rất tiếc lại không phải ta…
Mấy thứ cầm, kỳ, thi, họa ta chỉ ở trình độ nhập môn thui. Dù sao Vinh Thân Vương phủ cũng nuôi một đống kẻ rảnh rỗi, mỗi ngày đều học mấy thứ linh tinh gì đó dù chẳng biết để làm gì.
Bất quá, ngồi trong phòng ấm áp, ăn một ít điểm tâm tinh xảo, uống canh hạnh nhân thơm ngon, tiện tay chơi vài ván cờ, vô cùng có ý nghĩa.
“Mã tam bình ngũ (quân mã đi ngang từ cột 3 sang cột 5), nước đi này không tốt, ngươi hãy nghĩ lại, nước này của ngươi đi vào phạm vi quân pháo của ta có thể ăn, như vậy không phải là tự tìm cái chết sao?” Kỳ tiên sinh ân cần gợi ý.(Ta có thói quen đặt biệt biệt danh cho người khác để có thể nhớ kỹ mỗi người. Nếu không, với một đống con số, ta thật không phân biệt nổi ai với ai)
Chết thì chết, cũng chỉ là một nước cờ, có cần phải tính toán chi li như vậy? Dù sao cuối cùng chẳng phải vẫn trả lại cho ta sao? Ăn xong rồi không phải đặt một bên sao? Chẳng ai lại đi cầm một quân cờ cả ngày cả, có sao đâu.
Kì tiên sinh nhìn ta đần mặt ra, nhẹ giọng nói:” Nguyệt chủ tử, chơi cờ cần phải thận trọng, tính toán chi li, quan trọng là mưu tính chiến lược… ”
Ta nghe đến phiền, liếc mắt nhón lấy một miếng bánh ngọt, nhẹ nhàng ngậm vào trong miệng… Ưm… Hương thật ngọt… Hòa tan… Thật hạnh phúc a…
Cười, nở rộ…
Kỳ tiên sinh dừng lại, sau đó liên tục ngẩn ngơ mà nhìn ta…
Đến lượt Hàm Tiếu mất hứng, gõ nhẹ xuống bàn, liếc ngang Kì tiên sinh một cái…
Kì tiên sinh đột nhiên mặt đỏ bừng, cúi đầu, bối rối, lại dễ dàng buông tha cho quân mã của ta.
Ta liền di chuyển mã, ăn quân xe của hắn, đồng thời chặn luôn một quân của hắn.
Hàm Tiếu cười nói:”A, tiểu chủ tử thật thông minh, đây chính là nước cờ giết thẳng*!”
Cho dù chưa giết được hắn, hẳn là cũng dọa hắn giật mình đi. Người này đối với quân địch còn có lòng từ bi, không thể làm việc lớn… Cũng như Lưu Ly tỷ tỷ nói, là kẻ trời sinh thấp hèn bị người ta chèn ép, dẫm đạp. (Hg: Cái này gọi là chưa biết mèo nào cắn miểu nào, bà này jan dễ sợ!! )
Ta cười cười… trong lòng lại không chút vui mừng.
Lưu Ly tỷ tỷ, muốn gặp tỷ, hẳn là cần một thời gian dài nữa!
Kì tiên sinh tiếp tục cùng ta tiến quân xe ba hàng… Thế nhưng, hắn hầu như không nhìn ta, ngẫu nhiên liếc mắt một cái nhìn ta, mặt sẽ đỏ bừng… Kỳ quái?!
Tuy vậy, hắn cũng không phải người ta cần quan tâm, quản hắn làm gì, chỉ cần trà thơm ngát … điểm tâm ngọt ngào… Trên đời này, tạm thời không có gì phải buồn lo!
… Ta là đại diện cho việc học hành rất khốn khổ phân cách tuyến…
Khi Kì tiên sinh đi ra, ta cho rằng có thể nghỉ ngơi, nhưng mà, ta lầm rồi! Còn chưa xong…
Một vị phu nhân lại tới, nói muốn dạy ta đánh đàn. Đánh đàn là việc rất vô ích mà lại rất khổ sở. Ngón tay ta mềm mại như vậy, sau một nén hương nhất định sẽ bị rách da chảy máu… Tuy vậy, người dưới mái hiên, không thể không đánh đàn!
Cầm phu nhân bắt đầu đánh một đoạn trong Thanh Phong chú cho ta nghe, chắc là để thể hiện cho ta biết nàng có đủ trình độ dạy ta.
Nhìn thái độ của nàng thật chuyên tâm, nghiêm túc. Kỳ thật, cầm nghệ (khả năng chơi đàn) cũng bình thường thôi. Ở nhà ta, số người gảy đàn tốt hơn nàng vơ được cả đống. Nhà có quá nhiều cô gái thông minh cũng không tốt. Muốn nổi trội một mặt nào đó thực sự quá khó.
… Thiêu… thiếu… hứng… thú…
Giữa trưa, đang ăn cơm, một vị vũ tiểu thư lại đến dạy ta học múa. Nơi mềm mại nhất trên người nàng là thắt lưng cũng thật là thô. Nói thật, nàng múa không đẹp bằng ta, mà ta đã là người múa tệ nhất trong các chị em.
Ta bắt chước nàng nhảy vài vòng, nàng có vẻ thực hài lòng… Ta nhân cơ hội mời nàng dùng điểm tâm, hi vọng có thể câu giờ, mong tránh được một kiếp.
Ngày qua ngày, Đông Phương Ám Dạ vẫn không tới. Mỗi ngày ta bị bắt buộc học ba môn, còn lại hết ăn lại ngủ.
Kỳ thật, thói quen của mỗi người đều có thể thay đổi. Mỗi ngày dậy sớm, cũng biết được buổi sáng không khí thật tươi mát… Hít vào đều ngửi thấy hương hoa mai…
Thị nữ nơi này thật không lễ phép chút nào, nhưng lại thân thiết mà chu đáo, ăn mặc cũng không khác trước kia là mấy. Bất quá trình độ mấy vị giáo sư kia đều kém cỏi, nhưng như vậy cũng tốt, ta có thể vụng trộm lười biếng một chút.
Có điều từ khi sinh ra tới giờ, ta chưa từng bận rộn như thế. Cơ bản là sáng một môn, chiều hai môn. Không biết Đông Phương Ám Dạ bồi dưỡng như vậy là muốn ta làm gì nhỉ?
Dạy bao nhiêu thứ, còn mời nhiều giáo sư trình độ què quặt như vậy, rốt cuộc là có dụng ý gì đây?!
Không nghĩ ra, đương nhiên sẽ không nghĩ nữa. Ta ngay tại nơi đây, sống ngày qua ngày.
Không có Lưu Ly tỷ tỷ, ta cư nhiên vẫn sống tốt.
…
Đại khái là nửa tháng trôi qua, chỉ nghe nói sắp đến lễ mừng năm mới.
Dù sao ta sợ lạnh, mỗi ngày lại ở suốt trong phòng không ra ngoài… Bị ngăn bởi tường cao như vậy, ta cũng không nhìn thấy cái gì…
Chỉ là những lúc yên tĩnh thường suy nghĩ.
Lưu Ly tỷ tỷ, nàng đang làm gì?
Có phải cũng giống ta, lặng lẽ sống, đợi đến lúc có cơ hội sẽ tới tìm ta?
Tới tận bây giờ, ta cũng chưa từng nghĩ tới, cảnh ngộ của ta và Lưu Ly tỷ tỷ lại chênh lệch nhiều như vậy…
Trong lúc ta hưởng cuộc sống an nhàn, sung sướng nhất, Lưu Ly tỷ tỷ lại vất vả tối mặt tối mũi… Hơn nữa, ngay cả một đôi giày tử tế nàng cũng không có.
Mới sáng sớm, ta còn đang ngủ, Hàm Tiếu liền lôi ta dậy.
Thị nữ vô lễ như vậy, nếu như rơi vào trong tay tỷ tỷ của ta, thế nào cũng bị xách tai, túm tóc đánh chết thì thôi.
Ta nhíu nhíu đôi mắt buồn ngủ, miễn cưỡng mở một con mắt nhìn nàng…
Hàm Tiếu liền mỉm cười… vừa cười vừa dịu dàng nói:”Tiểu chủ tử, Vương gia muốn người cố gắng thức dậy. Mau chóng ngồi dậy, lão sư đã tới rồi.”
“Học cái gì?” Ta mơ mơ màng màng hỏi.
“Chơi cờ tướng!” Hàm Tiếu vừa đỡ ta dậy vừa trả lời.
Thế có khổ không cơ chứ! Trời lạnh thế này, mới sáng tinh mơ lôi ta ra khỏi chăn chỉ vì dạy ta chơi cờ sao? Đầu óc ta như vậy, không sáng sủa lại không thông minh, làm sao có thể học giỏi thứ mưu mô, toan tính như cờ tướng chứ. Lưu Ly tỷ tỷ nói mấy thứ này không cần học sâu, học xong cũng chẳng có tác dụng gì. Không bằng dành thời gian, sức lực làm những việc mình thích lại hữu dụng.
Ôi, rõ ràng là ta cũng có sở trường nha…*(PL:ăn và ngủ? hix)
Ta nhắm mắt để Hàm Tiếu hầu hạ ta rửa mặt, thay quần áo đã được ủ ấm sẵn, mặc vào ấm áp, nhưng không có cảm giác nóng như hôm qua… chỉ âm ấm…
Đợi đến lúc ăn điểm tâm, ta mới miễn cưỡng cố trợn tròn mắt ra xem có cái gì ăn ngon không. Ăn… ăn… thì cũng tỉnh lại…
… Ta là đại diện cho hiệu xuất làm việc rất cao của Đông Phương Ám Dạ phân cách tuyến…
Đại khái là khoảng một lát sau, có một người đàn ông bước vào, nói là dạy ta chơi cờ.
Cờ tướng…
Cái này, trong nhà ta, rất nhiều tỷ tỷ am hiểu nha, nhưng là, rất tiếc lại không phải ta…
Mấy thứ cầm, kỳ, thi, họa ta chỉ ở trình độ nhập môn thui. Dù sao Vinh Thân Vương phủ cũng nuôi một đống kẻ rảnh rỗi, mỗi ngày đều học mấy thứ linh tinh gì đó dù chẳng biết để làm gì.
Bất quá, ngồi trong phòng ấm áp, ăn một ít điểm tâm tinh xảo, uống canh hạnh nhân thơm ngon, tiện tay chơi vài ván cờ, vô cùng có ý nghĩa.
“Mã tam bình ngũ (quân mã đi ngang từ cột 3 sang cột 5), nước đi này không tốt, ngươi hãy nghĩ lại, nước này của ngươi đi vào phạm vi quân pháo của ta có thể ăn, như vậy không phải là tự tìm cái chết sao?” Kỳ tiên sinh ân cần gợi ý.(Ta có thói quen đặt biệt biệt danh cho người khác để có thể nhớ kỹ mỗi người. Nếu không, với một đống con số, ta thật không phân biệt nổi ai với ai)
Chết thì chết, cũng chỉ là một nước cờ, có cần phải tính toán chi li như vậy? Dù sao cuối cùng chẳng phải vẫn trả lại cho ta sao? Ăn xong rồi không phải đặt một bên sao? Chẳng ai lại đi cầm một quân cờ cả ngày cả, có sao đâu.
Kì tiên sinh nhìn ta đần mặt ra, nhẹ giọng nói:” Nguyệt chủ tử, chơi cờ cần phải thận trọng, tính toán chi li, quan trọng là mưu tính chiến lược… ”
Ta nghe đến phiền, liếc mắt nhón lấy một miếng bánh ngọt, nhẹ nhàng ngậm vào trong miệng… Ưm… Hương thật ngọt… Hòa tan… Thật hạnh phúc a…
Cười, nở rộ…
Kỳ tiên sinh dừng lại, sau đó liên tục ngẩn ngơ mà nhìn ta…
Đến lượt Hàm Tiếu mất hứng, gõ nhẹ xuống bàn, liếc ngang Kì tiên sinh một cái…
Kì tiên sinh đột nhiên mặt đỏ bừng, cúi đầu, bối rối, lại dễ dàng buông tha cho quân mã của ta.
Ta liền di chuyển mã, ăn quân xe của hắn, đồng thời chặn luôn một quân của hắn.
Hàm Tiếu cười nói:”A, tiểu chủ tử thật thông minh, đây chính là nước cờ giết thẳng*!”
Cho dù chưa giết được hắn, hẳn là cũng dọa hắn giật mình đi. Người này đối với quân địch còn có lòng từ bi, không thể làm việc lớn… Cũng như Lưu Ly tỷ tỷ nói, là kẻ trời sinh thấp hèn bị người ta chèn ép, dẫm đạp. (Hg: Cái này gọi là chưa biết mèo nào cắn miểu nào, bà này jan dễ sợ!! )
Ta cười cười… trong lòng lại không chút vui mừng.
Lưu Ly tỷ tỷ, muốn gặp tỷ, hẳn là cần một thời gian dài nữa!
Kì tiên sinh tiếp tục cùng ta tiến quân xe ba hàng… Thế nhưng, hắn hầu như không nhìn ta, ngẫu nhiên liếc mắt một cái nhìn ta, mặt sẽ đỏ bừng… Kỳ quái?!
Tuy vậy, hắn cũng không phải người ta cần quan tâm, quản hắn làm gì, chỉ cần trà thơm ngát … điểm tâm ngọt ngào… Trên đời này, tạm thời không có gì phải buồn lo!
… Ta là đại diện cho việc học hành rất khốn khổ phân cách tuyến…
Khi Kì tiên sinh đi ra, ta cho rằng có thể nghỉ ngơi, nhưng mà, ta lầm rồi! Còn chưa xong…
Một vị phu nhân lại tới, nói muốn dạy ta đánh đàn. Đánh đàn là việc rất vô ích mà lại rất khổ sở. Ngón tay ta mềm mại như vậy, sau một nén hương nhất định sẽ bị rách da chảy máu… Tuy vậy, người dưới mái hiên, không thể không đánh đàn!
Cầm phu nhân bắt đầu đánh một đoạn trong Thanh Phong chú cho ta nghe, chắc là để thể hiện cho ta biết nàng có đủ trình độ dạy ta.
Nhìn thái độ của nàng thật chuyên tâm, nghiêm túc. Kỳ thật, cầm nghệ (khả năng chơi đàn) cũng bình thường thôi. Ở nhà ta, số người gảy đàn tốt hơn nàng vơ được cả đống. Nhà có quá nhiều cô gái thông minh cũng không tốt. Muốn nổi trội một mặt nào đó thực sự quá khó.
… Thiêu… thiếu… hứng… thú…
Giữa trưa, đang ăn cơm, một vị vũ tiểu thư lại đến dạy ta học múa. Nơi mềm mại nhất trên người nàng là thắt lưng cũng thật là thô. Nói thật, nàng múa không đẹp bằng ta, mà ta đã là người múa tệ nhất trong các chị em.
Ta bắt chước nàng nhảy vài vòng, nàng có vẻ thực hài lòng… Ta nhân cơ hội mời nàng dùng điểm tâm, hi vọng có thể câu giờ, mong tránh được một kiếp.
Ngày qua ngày, Đông Phương Ám Dạ vẫn không tới. Mỗi ngày ta bị bắt buộc học ba môn, còn lại hết ăn lại ngủ.
Kỳ thật, thói quen của mỗi người đều có thể thay đổi. Mỗi ngày dậy sớm, cũng biết được buổi sáng không khí thật tươi mát… Hít vào đều ngửi thấy hương hoa mai…
Thị nữ nơi này thật không lễ phép chút nào, nhưng lại thân thiết mà chu đáo, ăn mặc cũng không khác trước kia là mấy. Bất quá trình độ mấy vị giáo sư kia đều kém cỏi, nhưng như vậy cũng tốt, ta có thể vụng trộm lười biếng một chút.
Có điều từ khi sinh ra tới giờ, ta chưa từng bận rộn như thế. Cơ bản là sáng một môn, chiều hai môn. Không biết Đông Phương Ám Dạ bồi dưỡng như vậy là muốn ta làm gì nhỉ?
Dạy bao nhiêu thứ, còn mời nhiều giáo sư trình độ què quặt như vậy, rốt cuộc là có dụng ý gì đây?!
Không nghĩ ra, đương nhiên sẽ không nghĩ nữa. Ta ngay tại nơi đây, sống ngày qua ngày.
Không có Lưu Ly tỷ tỷ, ta cư nhiên vẫn sống tốt.
…
Đại khái là nửa tháng trôi qua, chỉ nghe nói sắp đến lễ mừng năm mới.
Dù sao ta sợ lạnh, mỗi ngày lại ở suốt trong phòng không ra ngoài… Bị ngăn bởi tường cao như vậy, ta cũng không nhìn thấy cái gì…
Chỉ là những lúc yên tĩnh thường suy nghĩ.
Lưu Ly tỷ tỷ, nàng đang làm gì?
Có phải cũng giống ta, lặng lẽ sống, đợi đến lúc có cơ hội sẽ tới tìm ta?
Tới tận bây giờ, ta cũng chưa từng nghĩ tới, cảnh ngộ của ta và Lưu Ly tỷ tỷ lại chênh lệch nhiều như vậy…
Trong lúc ta hưởng cuộc sống an nhàn, sung sướng nhất, Lưu Ly tỷ tỷ lại vất vả tối mặt tối mũi… Hơn nữa, ngay cả một đôi giày tử tế nàng cũng không có.
/14
|