Tay chân sau khi ấm lên, lại có chút tê đau …
Ta hừ nhẹ một tiếng, định xoay người, đầu gối thật lạnh, liền dựa vào nơi ấm nhất trên người Đông Phương Ám Dạ.
Hắn khẽ rên rỉ một tiếng, lại im lặng …
Ta nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, Đông Phương Ám Dạ ngửa đầu, nhìn không thấy biểu cảm, chỉ thấy cằm của hắn, độ cong thật duyên dáng, cư nhiên cũng có thấp thoáng thấy vệt xanh…?
Cằm của Đông Phương Ám Dạ cũng mọc râu sao?! Thật khó tin. Ta còn cho rằng hắn có thể tự khống chế mọi thứ trên người hắn chứ!
Hơi ấm nơi đầu gối hơi hơi dâng lên… Chắc tại vì ta lạnh.
Dùng nơi lạnh như băng áp vào bụng người ta hẳn là không ổn.
Ta nhẹ nhàng di chuyển đầu gối một chút, Đông Phương Ám Dạ lại rên rỉ một chút, vươn bàn tay nóng như lửa gắt gao ôm chặt eo của ta, đem ta cố định một chỗ…, tay kia đặt nhẹ lên ngực ta. Chỉ cảm thấy một nguồn nhiệt xuyên qua lớp quần áo, sau một hồi, hơi ấm từ ngực phân tán ra khắp cơ thể… Cả người giống như tan chảy trong gió xuân ấm áp…
Ta duỗi thẳng chân, cả người dựa vào trong lòng Đông Phương Ám Dạ.
Từng ngủ cùng chị, ta biết nằm như thế nào để người ôm ta thoải mái. Ta đặt tay trái bên cạnh người, chỉnh khuỷu tay không huých vào người khác, sau đó ta đem toàn bộ chỗ mềm mại nhất trên cơ thể dựa vào…
Đông Phương Ám Dạ ôm lấy ta, cùng nhau rơi vào mộng.
… Ta đại diện cho một đêm ngủ mộng mị phân cách tuyến…
Sáng sớm tỉnh lại, trên giường chỉ còn một mình ta…
Mở mắt ra, chợt nghe thấy có người cười nhẹ: ”Tiểu chủ tử tỉnh a! Nô tỳ Hàm Tiếu ra mắt tiểu chủ tử.”
Một nô tỳ cũng có tên, thật hiếm thấy. Ờ nhà ta, chủ nhân chân chính còn gọi là Một, Hai, Ba, Bốn?! Đương nhiên nhóm nô tỳ cũng chỉ trực tiếp đeo tấm bài trên lưng trên đó có các dãy số tinh tinh 4950 gì đó.
(tác giả: 4950 là bốn số QQ đầu tiên của “Khuynh thành chi luyến, hắc hắc… Ai bảo con nhỏ kia mỗi ngày đều gọi ta là 4647)
Ta ngơ ngác nhìn nàng. Hàm Tiếu tiến lên quan tâm hỏi: ”Tiểu chủ tử muốn đứng lên dùng bữa hay ăn ngay trên giường?”
Có thể ở trên giường dùng bữa sao? Vậy ra Lưu Ly tỷ tỷ nhà ta còn chưa nuông chiều ta hết mực đâu. Ta chống tay ngồi dậy… áo trong hơi tuột xuống… lộ ra chút da thịt, cũng không cảm thấy lạnh.
Nhìn xuống, cũng không thấy chậu than. Trên giường nóng quá, khắp nơi đều nóng.
Sau đó, ta nhìn quanh một chút, không giống phòng ở đêm qua. Sao lại thế này…
Đại khái nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ta, Hàm Tiếu bật cười: “Còn chưa tỉnh. Tiểu chủ tử thật đáng yêu.” Nàng lấy nước ấm lau mặt, lại lấy nước muối nhạt, xoa răng cho ta, một bên còn khen:”Hàm răng của tiểu chủ tử thật sự giống như ngọc, sáng chói mắt.”
Ta ngơ ngác mặc nàng chòng ghẹo. Lát sau, nàng lại mang tới một chiếc bình sứ, đổ ra chút sáp thơm xoa lên mặt ta. Ta quay đầu trốn tránh. Ta và Lưu Ly tỷ tỷ không thích dùng son phấn, thoa lên, nhìn da trắng xanh như quỷ. Với lại, ta còn nhỏ, không cần phải dùng.
Hàm Tiếu cười nói:”Tiểu chủ tử, đây chính là sáp thơm tốt nhất do sứ giả nước ngoài mang đến, mùa đông thoa lên, làn da sẽ không bị khô.”
“Không phải son phấn sao?” Ta nhẹ giọng hỏi.
Hàm Tiếu không nhịn được nở nụ cười:”Làn da của tiểu chủ tử vừa mềm mại, lại hồng hào, sợ là vạn người cũng không chọn ra được một người. Phấn son là cho người lớn dùng, không làm bẩn nhan sắc chủ tử. Đây là sáp tinh luyện từ hoa cỏ, dùng để bảo vệ da .” đồng thời mạnh mẽ thoa lên mặt ta.
Lớp mỡ trên mặt trơn trơn nhưng thật thoải mái. Trên tay cũng xoa, thấy ngón tay trắng noãn mềm mại, còn thoang thoảng hương thơm.
Y phục đã được ủ ấm từ sớm, từng chiếc từng chiếc thật ấm áp. Ta cảm thấy thật thoải mái, tự nhiên nở nụ cười.
Hàm Tiếu ngẩn người ngơ ngác nhìn, sau đó sợ hãi thốt lên:”Trời ạ, tiểu chủ tử cười lên đẹp quá, giống như tiên nữ vậy, chẳng trách…”
Chẳng trách cái gì? Ta ngước mắt nhìn nàng… Hàm Tiếu cũng chỉ mỉm cười nhưng lại không nói gì tiếp nữa.
Đồ ăn sáng xếp đầy một bàn lớn, khoảng chừng có đến hơn ba mươi món đi. Ta làm sao ăn được nhiều như vậy?
Tuy vậy, ta để Hàm Tiếu chọn cho mấy thứ mà ăn. Hàm Tiếu lại hỏi ta thích ăn gì, lấy đồ ăn cho ta. Cách săn sóc chu đáo, tôn trọng nhưng không quỵ lụy.
Nói thật, ta vốn cho rằng cuộc sống ở nhà ta đã là an nhàn, sung sướng nhất. Hiện tại nhìn lại, cái cảnh giới mà mọi người thoải mái cũng chưa là cao nhất.
Ăn xong bữa tiệc này, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Cả người cảm thấy vừa lòng.
Có hai người khác đến dọn bàn, Hàm Tiếu hỏi ta:”Tiểu chủ tử ăn xong, hãy đi chơi một chút tốt cho tiêu hóa”
Hả … Ta hỏi lại:”Chơi cái gì cũng được sao?”
Hàm Tiếu nói:”Đúng vậy. Vương gia đã dặn, tiểu chủ tử muốn gì thì đưa cho người cái đó.”
Muốn cái gì liền cho cái đó? Thế này chính là cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Ta không chút nghĩ ngợi, liền nói: “Ta muốn tỷ tỷ .”
Chỉ nghe thấy giọng nói của Đông Phương Ám Dạ phía sau ta nhẹ nhàng vang lên:”Ngươi đâu có chị gái?” Giọng nói vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, còn pha lẫn tức giận.
Cả người ta phát lạnh, ta chậm rãi quay đầu lại…
Nhìn thấy đôi mắt Đông Phương Ám Dạ dường như tản ra khí lạnh…
Đúng, thật lạnh lẽo, tuy nhiên không có sát khí…
Ánh mắt hạ xuống, lặng lẽ quan sát…
Hàm Tiếu nhún chào, tự giác lui ra. Ta đã quen với chuyện người khác vừa dịu dàng với ta, đột ngột trong giây lát, quay ra tức giận, bỏ rơi ta…
Đương nhiên, nếu gặp hoàn cảnh tương tự, ta cũng sẽ làm như vậy, ngoại trừ đối với Lưu Ly tỷ tỷ…
Đông Phương Ám Dạ lẳng lặng nhìn ta, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm của ta lên. Ta ngẩng đầu, nhìn hắn…
“Nhớ kỹ, ngươi là Đông Phương Nguyệt, ngươi không có chị, chỉ có anh trai…” Thanh âm của hắn bình thản, nhưng từng lời từng tiếng tràn ngập áp lực…
Ta gật đầu. Ta nghĩ sẽ không bao giờ quên mất điều này một lần nữa.
Hai người lẳng lặng nhìn đối phương. Khả năng kiên nhẫn của ta rất tốt. Sức chịu đựng của Đông Phương Ám Dạ cũng không vừa…
Bất quá, ta không cần phải so tài với hắn về chuyện này. Kiên cường, bất khuất là tác phong của chị. Ta không bao giờ muốn như thế.
Ta thích thoải mái, thích hưởng thụ…
Cho nên, ta bước hai bước, nhẹ nhàng dựa vào Đông Phương Ám Dạ, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, đồng thời vươn bàn tay nhỏ bé, khẽ giật giật một chút góc áo của hắn… Vải dệt thật trơn, thật lạnh…
Ta không nhìn hắn, hướng ánh mắt ra ngoài cửa… Có cành mai mọc lan tràn ngay góc nhà, nhụy hoa đã hé nở tỏa hương thơm
Đông Phương Ám Dạ cũng không hề phất tay ta ra. Ta đợi một hồi, đoán rằng hắn đã hết giận, mới ngẩng đầu cười:”Ca ca …”
Đông Phương Ám Dạ nhìn ta với ánh mắt phân tích, một lát sau nói:”Ngươi muốn làm gì?”
Ta nghĩ ngợi, ngoại trừ tỷ tỷ, hiện tại ta còn muốn gì nhỉ?
Hàm Tiếu bước vào, bưng hai chén trà thơm…
Đông Phương Ám Dạ gạt tay ta ra, bước qua ngồi xuống.
Hàm Tiếu mỉm cười, bế ta qua ngồi… dịu dàng hỏi:”Tiểu chủ tử mỗi ngày thường làm gì?”
Ta phát hiện Hàm Tiếu lá gan thật lớn, không có tôn ti trật tự gì cả. Nếu ở nhà ta, trước mặt chủ tử, người hầu dám làm như vậy chắc chắn là chán sống.
Ta nghĩ nghĩ, nói thẳng:”Ăn, … còn có ngủ!”
Hàm Tiếu mím miệng, cười đến thích thú:”Tiểu chủ tử thật ngoan, ngủ dậy rồi sao?”
Sau khi ngủ dậy, ta hiển nhiên nói:”Đương nhiên là ăn.”
Hàm Tiếu cười càng lớn hỏi:”Vậy ăn xong thì làm thì?”
“Thì… lại ngủ…”Nghe hỏi như vậy, chính ta cũng bắt đầu thấy ngượng ngùng…
Ta dường như tỉnh dậy là ăn, bánh kẹo, hoa quả ăn không ngừng, … Ăn chán, mệt mỏi liền ngủ… Thậm chí trong cuộc sống của ta cũng nên thành thạo một thứ gì đó có phải hay không, mà ta cũng chưa bao giờ cân nhắc nghiêm túc về vấn đề này
Dù sao tự mình mặc quần áo ta còn làm không tốt, muốn ta thêu thùa, may vá không phải ảo tưởng sao?
Hàm Tiếu ôm bụng cười nghiêng ngả. Ngay cả ánh mắt Đông Phương Ám Dạ cũng hiện lên vẻ khôi hài hứng thú.
Ta đỏ mặt. Kỳ thật ta cũng biết họ không có ý gì. Nhưng là thái độ của bọn họ như vậy, ta không thể nào không xấu hổ…
Tỷ muội nhà ta buôn chuyện phiếm, thường nói ta là kẻ vô dụng. Chậc, có vẻ như hai người này cũng giống vậy.
Ai. Thế giới này chỉ có Lưu Ly tỷ tỷ là người duy nhất thật lòng yêu thương ta, sủng ta, dung túng ta…
Nghĩ như vậy, ta lại cảm thấy phấn chấn. Tình cảm của ta và Lưu Ly tỷ tỷ thật là độc nhất vô nhị.
Đông Phương Ám Dạ đứng lên, không nói gì liền bước đi.
Ta hừ nhẹ một tiếng, định xoay người, đầu gối thật lạnh, liền dựa vào nơi ấm nhất trên người Đông Phương Ám Dạ.
Hắn khẽ rên rỉ một tiếng, lại im lặng …
Ta nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, Đông Phương Ám Dạ ngửa đầu, nhìn không thấy biểu cảm, chỉ thấy cằm của hắn, độ cong thật duyên dáng, cư nhiên cũng có thấp thoáng thấy vệt xanh…?
Cằm của Đông Phương Ám Dạ cũng mọc râu sao?! Thật khó tin. Ta còn cho rằng hắn có thể tự khống chế mọi thứ trên người hắn chứ!
Hơi ấm nơi đầu gối hơi hơi dâng lên… Chắc tại vì ta lạnh.
Dùng nơi lạnh như băng áp vào bụng người ta hẳn là không ổn.
Ta nhẹ nhàng di chuyển đầu gối một chút, Đông Phương Ám Dạ lại rên rỉ một chút, vươn bàn tay nóng như lửa gắt gao ôm chặt eo của ta, đem ta cố định một chỗ…, tay kia đặt nhẹ lên ngực ta. Chỉ cảm thấy một nguồn nhiệt xuyên qua lớp quần áo, sau một hồi, hơi ấm từ ngực phân tán ra khắp cơ thể… Cả người giống như tan chảy trong gió xuân ấm áp…
Ta duỗi thẳng chân, cả người dựa vào trong lòng Đông Phương Ám Dạ.
Từng ngủ cùng chị, ta biết nằm như thế nào để người ôm ta thoải mái. Ta đặt tay trái bên cạnh người, chỉnh khuỷu tay không huých vào người khác, sau đó ta đem toàn bộ chỗ mềm mại nhất trên cơ thể dựa vào…
Đông Phương Ám Dạ ôm lấy ta, cùng nhau rơi vào mộng.
… Ta đại diện cho một đêm ngủ mộng mị phân cách tuyến…
Sáng sớm tỉnh lại, trên giường chỉ còn một mình ta…
Mở mắt ra, chợt nghe thấy có người cười nhẹ: ”Tiểu chủ tử tỉnh a! Nô tỳ Hàm Tiếu ra mắt tiểu chủ tử.”
Một nô tỳ cũng có tên, thật hiếm thấy. Ờ nhà ta, chủ nhân chân chính còn gọi là Một, Hai, Ba, Bốn?! Đương nhiên nhóm nô tỳ cũng chỉ trực tiếp đeo tấm bài trên lưng trên đó có các dãy số tinh tinh 4950 gì đó.
(tác giả: 4950 là bốn số QQ đầu tiên của “Khuynh thành chi luyến, hắc hắc… Ai bảo con nhỏ kia mỗi ngày đều gọi ta là 4647)
Ta ngơ ngác nhìn nàng. Hàm Tiếu tiến lên quan tâm hỏi: ”Tiểu chủ tử muốn đứng lên dùng bữa hay ăn ngay trên giường?”
Có thể ở trên giường dùng bữa sao? Vậy ra Lưu Ly tỷ tỷ nhà ta còn chưa nuông chiều ta hết mực đâu. Ta chống tay ngồi dậy… áo trong hơi tuột xuống… lộ ra chút da thịt, cũng không cảm thấy lạnh.
Nhìn xuống, cũng không thấy chậu than. Trên giường nóng quá, khắp nơi đều nóng.
Sau đó, ta nhìn quanh một chút, không giống phòng ở đêm qua. Sao lại thế này…
Đại khái nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ta, Hàm Tiếu bật cười: “Còn chưa tỉnh. Tiểu chủ tử thật đáng yêu.” Nàng lấy nước ấm lau mặt, lại lấy nước muối nhạt, xoa răng cho ta, một bên còn khen:”Hàm răng của tiểu chủ tử thật sự giống như ngọc, sáng chói mắt.”
Ta ngơ ngác mặc nàng chòng ghẹo. Lát sau, nàng lại mang tới một chiếc bình sứ, đổ ra chút sáp thơm xoa lên mặt ta. Ta quay đầu trốn tránh. Ta và Lưu Ly tỷ tỷ không thích dùng son phấn, thoa lên, nhìn da trắng xanh như quỷ. Với lại, ta còn nhỏ, không cần phải dùng.
Hàm Tiếu cười nói:”Tiểu chủ tử, đây chính là sáp thơm tốt nhất do sứ giả nước ngoài mang đến, mùa đông thoa lên, làn da sẽ không bị khô.”
“Không phải son phấn sao?” Ta nhẹ giọng hỏi.
Hàm Tiếu không nhịn được nở nụ cười:”Làn da của tiểu chủ tử vừa mềm mại, lại hồng hào, sợ là vạn người cũng không chọn ra được một người. Phấn son là cho người lớn dùng, không làm bẩn nhan sắc chủ tử. Đây là sáp tinh luyện từ hoa cỏ, dùng để bảo vệ da .” đồng thời mạnh mẽ thoa lên mặt ta.
Lớp mỡ trên mặt trơn trơn nhưng thật thoải mái. Trên tay cũng xoa, thấy ngón tay trắng noãn mềm mại, còn thoang thoảng hương thơm.
Y phục đã được ủ ấm từ sớm, từng chiếc từng chiếc thật ấm áp. Ta cảm thấy thật thoải mái, tự nhiên nở nụ cười.
Hàm Tiếu ngẩn người ngơ ngác nhìn, sau đó sợ hãi thốt lên:”Trời ạ, tiểu chủ tử cười lên đẹp quá, giống như tiên nữ vậy, chẳng trách…”
Chẳng trách cái gì? Ta ngước mắt nhìn nàng… Hàm Tiếu cũng chỉ mỉm cười nhưng lại không nói gì tiếp nữa.
Đồ ăn sáng xếp đầy một bàn lớn, khoảng chừng có đến hơn ba mươi món đi. Ta làm sao ăn được nhiều như vậy?
Tuy vậy, ta để Hàm Tiếu chọn cho mấy thứ mà ăn. Hàm Tiếu lại hỏi ta thích ăn gì, lấy đồ ăn cho ta. Cách săn sóc chu đáo, tôn trọng nhưng không quỵ lụy.
Nói thật, ta vốn cho rằng cuộc sống ở nhà ta đã là an nhàn, sung sướng nhất. Hiện tại nhìn lại, cái cảnh giới mà mọi người thoải mái cũng chưa là cao nhất.
Ăn xong bữa tiệc này, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Cả người cảm thấy vừa lòng.
Có hai người khác đến dọn bàn, Hàm Tiếu hỏi ta:”Tiểu chủ tử ăn xong, hãy đi chơi một chút tốt cho tiêu hóa”
Hả … Ta hỏi lại:”Chơi cái gì cũng được sao?”
Hàm Tiếu nói:”Đúng vậy. Vương gia đã dặn, tiểu chủ tử muốn gì thì đưa cho người cái đó.”
Muốn cái gì liền cho cái đó? Thế này chính là cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Ta không chút nghĩ ngợi, liền nói: “Ta muốn tỷ tỷ .”
Chỉ nghe thấy giọng nói của Đông Phương Ám Dạ phía sau ta nhẹ nhàng vang lên:”Ngươi đâu có chị gái?” Giọng nói vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, còn pha lẫn tức giận.
Cả người ta phát lạnh, ta chậm rãi quay đầu lại…
Nhìn thấy đôi mắt Đông Phương Ám Dạ dường như tản ra khí lạnh…
Đúng, thật lạnh lẽo, tuy nhiên không có sát khí…
Ánh mắt hạ xuống, lặng lẽ quan sát…
Hàm Tiếu nhún chào, tự giác lui ra. Ta đã quen với chuyện người khác vừa dịu dàng với ta, đột ngột trong giây lát, quay ra tức giận, bỏ rơi ta…
Đương nhiên, nếu gặp hoàn cảnh tương tự, ta cũng sẽ làm như vậy, ngoại trừ đối với Lưu Ly tỷ tỷ…
Đông Phương Ám Dạ lẳng lặng nhìn ta, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm của ta lên. Ta ngẩng đầu, nhìn hắn…
“Nhớ kỹ, ngươi là Đông Phương Nguyệt, ngươi không có chị, chỉ có anh trai…” Thanh âm của hắn bình thản, nhưng từng lời từng tiếng tràn ngập áp lực…
Ta gật đầu. Ta nghĩ sẽ không bao giờ quên mất điều này một lần nữa.
Hai người lẳng lặng nhìn đối phương. Khả năng kiên nhẫn của ta rất tốt. Sức chịu đựng của Đông Phương Ám Dạ cũng không vừa…
Bất quá, ta không cần phải so tài với hắn về chuyện này. Kiên cường, bất khuất là tác phong của chị. Ta không bao giờ muốn như thế.
Ta thích thoải mái, thích hưởng thụ…
Cho nên, ta bước hai bước, nhẹ nhàng dựa vào Đông Phương Ám Dạ, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, đồng thời vươn bàn tay nhỏ bé, khẽ giật giật một chút góc áo của hắn… Vải dệt thật trơn, thật lạnh…
Ta không nhìn hắn, hướng ánh mắt ra ngoài cửa… Có cành mai mọc lan tràn ngay góc nhà, nhụy hoa đã hé nở tỏa hương thơm
Đông Phương Ám Dạ cũng không hề phất tay ta ra. Ta đợi một hồi, đoán rằng hắn đã hết giận, mới ngẩng đầu cười:”Ca ca …”
Đông Phương Ám Dạ nhìn ta với ánh mắt phân tích, một lát sau nói:”Ngươi muốn làm gì?”
Ta nghĩ ngợi, ngoại trừ tỷ tỷ, hiện tại ta còn muốn gì nhỉ?
Hàm Tiếu bước vào, bưng hai chén trà thơm…
Đông Phương Ám Dạ gạt tay ta ra, bước qua ngồi xuống.
Hàm Tiếu mỉm cười, bế ta qua ngồi… dịu dàng hỏi:”Tiểu chủ tử mỗi ngày thường làm gì?”
Ta phát hiện Hàm Tiếu lá gan thật lớn, không có tôn ti trật tự gì cả. Nếu ở nhà ta, trước mặt chủ tử, người hầu dám làm như vậy chắc chắn là chán sống.
Ta nghĩ nghĩ, nói thẳng:”Ăn, … còn có ngủ!”
Hàm Tiếu mím miệng, cười đến thích thú:”Tiểu chủ tử thật ngoan, ngủ dậy rồi sao?”
Sau khi ngủ dậy, ta hiển nhiên nói:”Đương nhiên là ăn.”
Hàm Tiếu cười càng lớn hỏi:”Vậy ăn xong thì làm thì?”
“Thì… lại ngủ…”Nghe hỏi như vậy, chính ta cũng bắt đầu thấy ngượng ngùng…
Ta dường như tỉnh dậy là ăn, bánh kẹo, hoa quả ăn không ngừng, … Ăn chán, mệt mỏi liền ngủ… Thậm chí trong cuộc sống của ta cũng nên thành thạo một thứ gì đó có phải hay không, mà ta cũng chưa bao giờ cân nhắc nghiêm túc về vấn đề này
Dù sao tự mình mặc quần áo ta còn làm không tốt, muốn ta thêu thùa, may vá không phải ảo tưởng sao?
Hàm Tiếu ôm bụng cười nghiêng ngả. Ngay cả ánh mắt Đông Phương Ám Dạ cũng hiện lên vẻ khôi hài hứng thú.
Ta đỏ mặt. Kỳ thật ta cũng biết họ không có ý gì. Nhưng là thái độ của bọn họ như vậy, ta không thể nào không xấu hổ…
Tỷ muội nhà ta buôn chuyện phiếm, thường nói ta là kẻ vô dụng. Chậc, có vẻ như hai người này cũng giống vậy.
Ai. Thế giới này chỉ có Lưu Ly tỷ tỷ là người duy nhất thật lòng yêu thương ta, sủng ta, dung túng ta…
Nghĩ như vậy, ta lại cảm thấy phấn chấn. Tình cảm của ta và Lưu Ly tỷ tỷ thật là độc nhất vô nhị.
Đông Phương Ám Dạ đứng lên, không nói gì liền bước đi.
/14
|