Chương 90.2:
Nhưng rốt cuộc cô cũng mệt mỏi, tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn người qua đường đi lại, nhiều cha mẹ đang ôm con mình, có nữ nhân kéo lão nhân, từ bắt đầu cô vẫn luôn kiên cường đến giờ nước mắt rốt cuộc không thể khống chế chảy xuống.
Từ nhỏ đến lớn, cô cỡ nào hâm mộ người khác có một gia đình đầy đủ, một nhà ba người. Cho tới bây giờ cô cũng không biết cảm giác có mẹ là như thế nào. Cô yêu Sớm, đem tất cả tình thương của mình cho thằng bé, cô không muốn Sớm giống mình, cả đời tiếc nuối.
Hứa Vĩ Thần không ngừng gọi điện thoại cho An Noãn, vô số lần nha đầu kia vẫn không tiếp điện thoại. Mắt thấy thời gian sắp đến, anh đành phải đến khách sạn trước.
Người của Mạc thị và bên thi công đều đã đến, ngay cả Mạc Trọng Huy cũng đã đến.
Trợ lý bên cạnh Mạc Trọng Huy lễ phép hỏi anh: “Hứa tổng, thiết kế sư An tiểu thư của các người đâu?”
“An Noãn có cái xã giao, có lẻ trễ chút mới đến được, làm phiền mọi người rồi.”
Mạc Trọng Huy không nói gì, anh không nói khai tiệc, không ai dám lên tiếng.
Có người nói nhỏ với Hứa Vĩ Thần: “Hứa tổng, nếu không anh gọi điện thoại thúc giục lần nữa đi.”
Hứa Vĩ Thần gật gật đầu, lại bắt đầu gọi điện thoại, nhưng vẫn là không người tiếp nghe.
“Thật có lỗi, tôi gọi từ nãy giờ có lẻ cô ấy không mang theo di động. Như vậy đi Mạc tiên sinh, chúng ta ăn trước, để nhiều người chờ một mình cô ấy không tốt lắm.”
Mạc Trọng Huy đứng dậy, lạnh như băng nói: “Trương trợ lý, cậu chiêu đãi mọi người, tôi có việc đi ra ngoài một chút.”
Mạc Trọng Huy đi ra khỏi phòng, gọi điện thoại cho Thẩm Thần Phong, rất lâu anh ta mới nghe.
“Huy tử, chuyện gì? Tôi đang bận.”
“An Noãn có phải đang bên cạnh cậu?”
Thẩm Thần Phong mắt thấy không giấu được, anh cũng lo lắng cho An Noãn, vì thế đem tất cả mọi chuyện nói với Mạc Trọng Huy, cũng báo cho anh biết phương hướng An Noãn chạy đi.
Mạc Trọng Huy gác điện thoại lập tức đi lấy xe, giờ này khắc này trái tim lại bắt đầu co rút đau đớn, thực lo lắng cho cô.
Anh lái xe dọc theo phương hướng mà Thẩm Thần Phong nói một đường đi tìm, vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho cô. Mấy chục lần gọi, không người tiếp nghe. Anh cũng không nãn lòng, tiếp tục gọi.
Có lẻ ông trời cũng bị thành ý của anh làm cảm động, ở một ngã tư đường đông đúc, anh thấy cô ngồi một mình ở dãi phân cách, không chút để ý người qua đường đi lại, trên mặt đầy nước mắt. Cô luôn có thể đắm chìm trong thế giới của mình, không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh và người bên ngoài. Cô cũng luôn ích kỷ như vậy, người khác đang nghiêng trời lệch đất tìm cô, cô lại ngay cả một cú điện thoại cũng keo kiệt không chịu tiếp nghe.
Mạc Trọng Huy ngừng xe, bước chân nặng nề từ từ đi đến bên cạnh cô.
An Noãn nháy mắt cảm nhận được một bóng dáng cao lớn đứng trước mặt mình, ngẩng đầu, thấy một gương mặt rất quen thuộc. An Noãn không muốn anh thấy mình chật vật như vậy, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Anh lại đột nhiên kéo cô vào lòng, dùng sức ôm chặt.
“Mạc Trọng Huy, anh buông tay, tôi không muốn anh nhìn thấy tôi trong tình cảnh này.” Giọng cô khàn khàn nói.
Cánh tay dài của Mạc Trọng Huy gắt gao ôm cô.
“Em như thế nào anh cũng yêu, mặc dù người đi với em đến cuối cùng không phải là anh, anh cũng sẽ ở bên cạnh em lúc em khốn khổ, không cầu hồi báo.”
“Mạc Trọng Huy......”
“An Noãn, cho dù toàn thế giới từ bỏ em, em vẫn còn có anh.”
Ở một ngã tư đường đông đúc, cô ôm anh khóc thật lâu, giờ này khắc này, cô chỉ cần một cái ôm, một sự an ủi không tiếng động.
Sau đó Mạc Trọng Huy đưa cô đi ăn, vẫn là quán cơm kia.
“Cha mẹ tôi là tự do yêu nhau, lúc đó ngoại công phản đối, thậm chí không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với mẹ tôi, ngoại công còn dựa vào quyền thế của mình, làm cho bọn họ không thể sinh tồn ở Bắc Kinh. Ông nghĩ như vậy mẹ tôi sẽ thỏa hiệp, nhưng mẹ rất yêu cha, sau đó cùng cha rời khỏi Bắc Kinh, đến Giang thành. Rất nhanh có tôi, nhưng trong nhà rất nghèo, lúc mẹ sinh tôi ở một bệnh viện nhỏ. Bác sĩ đề nghị sinh mổ, nhưng cha không có tiền, cuối cùng bất đắc dĩ lựa chọn thuận sản. Sau khi sinh tôi, thậm chí bà chưa tới kịp liếc mắt nhìn tôi một cái, đã chết đi.”
An Noãn nói xong nước mắt lại chảy ra.
Nhìn nước mắt trong suốt của cô liên tục chảy, tim anh đau đớn. Chỉ dùng sức ôm lấy vai cô, một câu an ủi cũng nói không nên lời.
“Ngoại công đột nhiên muốn nhận tôi, tôi không có cách nào chấp nhận. Trong tiềm thức luôn cảm thấy mẹ tôi chết một phần là vì ông.”
“Lúc Thẩm lão thủ trưởng tuổi trẻ làm việc quyết tuyệt quyết đoán, sau khi về hưu thì hòa ái không ít. An Noãn, rất nhiều người, đều đợi cho đến khi mất đi, mới hối tiếc cũng không còn kịp. Thẩm lão thủ trưởng là người như thế, anh không hy vọng em cũng giống như vậy.”
An Noãn liếc mắt nhìn anh, hừ nhẹ: “Mạc Trọng Huy, anh khuyên tôi tha thứ cho ông sao?”
Anh bất đắc dĩ xoa xoa tóc cô nói: “Anh chỉ là không hy vọng tương lai một ngày nào đó em hối hận.”
“Tôi sẽ không hối hận, tôi chán ghét ông, tôi không muốn có quan hệ gì với Thẩm gia.”
Mạc Trọng Huy không nói gì nữa, anh không muốn An Noãn có một ngày giống anh. Sinh mệnh thứ này, ai cũng không thể nói trước điều gì.
Cơm nước xong, An Noãn bình tĩnh rất nhiều, cô mới giật mình nghĩ đến: “Tôi xong đời, tôi hứa với Hứa Vĩ Thần, hôm nay có hẹn với Mạc thị.”
Mạc Trọng Huy đùa giỡn nói: “Anh là người của Mạc thị chắc có thể tính, bởi vậy không sao, anh không trách em.”
“Cám ơn.”
Một tiếng cám ơn lễ phép, là khoảng cách của bọn họ giờ phút này.
Sau khi ăn xong Mạc Trọng Huy đưa An Noãn về khách sạn, không biết do ban đêm rất yên tĩnh hay trong xe rất thoải mái, An Noãn ngồi bên cạnh chìm vào giấc ngủ.
Xe ngừng lại bên ngoài khách sạn.
Anh nhìn cô bình yên ngủ, không đành lòng phá hư giây phút tốt đẹp khó được này, nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại lúc này. Cho dù phả trả giá như thế nào nhưng chỉ cần nhìn cô cũng thỏa mãn .
Tất cả đều thật đẹp tốt, tay anh nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô, vẫn giống như trong trí nhớ của anh cảm giác này, độ ấm này. Anh cúi người nhẹ nhàng hôn đôi môi hồng phấn của cô.
Bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa kính xe, Mạc Trọng Huy lấy lại bình tĩnh mở cửa xe.
“Mạc tiên sinh, cám ơn anh đưa An Noãn về.”
Ngũ khí của Hứa Vĩ Thần có chút không tốt. Mở cửa xe kêu An Noãn tỉnh lại. Kéo cô về phòng. An Noãn cũng chưa kịp chào Mạc Trọng Huy.
Đến phòng, An Noãn bắt đầu oán giận: “Hứa Vĩ Thần, vừa rồi anh thực không có lễ phép.”
“Đối với súc sinh cần gì phải có lễ phép?”
An Noãn bĩu môi, đêm nay quá mệt mỏi, không muốn nói thêm cái gì với anh ta nữa.
“Tôi đi nghỉ ngơi.”
An Noãn về phòng, Hứa Vĩ Thần đột nhiên mở miệng: “Cô và Mạc Trọng Huy có quan hệ gì?”
An Noãn cảm thấy cũng phải giải thích một chút, xoay người, thản nhiên nói: “Quan hệ hợp tác, anh không phải đã biết sao.”
“F u c k! Đến giờ cô còn không nói thật với tôi?” Hứa Vĩ Thần đi tới trước mặt cô: “Cho tới nay tôi đều cảm thấy quan hệ của hai người rất khó nói, giống như đã quen biết nhiều năm, cô chỉ là một người mới, anh ta lại có thể tin tưởng cô, đem một hạng mục lớn hoàn toàn giao cho cô. Tôi vẫn hoài nghi các người, nhưng vẫn an ủi mình có lẻ suy nghĩ nhiều. Nhưng vừa rồi, tôi mẹ nó đã nhìn thấy cái gì? Anh ta vuốt ve cô lại hôn cô, nếu tôi không xuất hiện, có lẻ anh ta đã nuốt cô vào bụng.”
“Hứa Vĩ Thần, anh đang nói cái gì.”
An Noãn cũng tức giận. Lười quan tâm anh ta, xoay người chuẩn bị về phòng.
Hứa Vĩ Thần cũng không bỏ qua tiến lên nắm cổ tay cô: “An Noãn, đã bị tôi bắt gặp tại trận cô còn không thừa nhận, có phải muốn tôi đem tất cả nói với Aaron, sau đó cô ở trước mặt anh ta thừa nhận.”
An Noãn dùng sức gạt tay anh ta tức giận mắng: “Anh nghĩ tôi là loại người dơ bẩn như vậy sao, anh muốn tôi thừa nhận cái gì?”
“Vậy cô nói cho tôi biết, cô và Mạc Trọng Huy rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Tôi nói rồi, chúng tôi là đối tác.”
Hứa Vĩ Thần cười lạnh: “Đi, tôi gọi điện thoại cho Aaron, đem tất cả những gì tôi biết nói với anh ta, kêu anh đừng giống như một thằng ngốc toàn tâm toàn ý với cô, hoàn hoàn tin tưởng cô.”
Hứa Vĩ Thần nói xong cầm di động ấn số. An Noãn đoạt lấy đi.
“Hứa Vĩ Thần, anh đừng nổi điên.”
“Như thế nào? Cô chột dạ? Tôi đi khắp nơi tìm cô, tìm không được, Mạc Trọng Huy lại dễ dàng tìm được cô. Cô còn có thể ở trên xe anh ta bình yên ngủ, anh ta nhất định là người cô rất tín nhiệm.”
An Noãn hít sâu một hơi, cúi đầu nói: “Trước kia chúng tôi có qua lại một thời gian, sau đó chia tay.”
Hứa Vĩ Thần cũng bình tĩnh lại: “Sau khi chia tay cô đến Anh quốc, mấy năm nay cô vẫn không muốn nhận Aaron chính là bởi vì trong lòng cô còn có anh ta?”
“Tôi không có.” Đầu An Noãn quay sang một bên.
“An Noãn, nếu có một ngày cô phản bội Aaron, lương tâm của cô chắc có lẻ bị chó tha rồi.”
Hứa Vĩ Thần nói xong tức giận xoay người về phòng mình.
An Noãn rống lên phía sau bóng dáng lạnh lùng của anh ta: “Tôi sẽ không phản bội Aaron , anh ấy là người rất quan trọng trong lòng tôi.”
“Người rất quan trọng, cũng không phải là người yêu nhất?”
Hứa Vĩ Thần ý vị thâm trường nói xong lập tức đi về phòng mình, ‘Phanh’ một tiếng đá mạnh lên cửa.
--
Thẩm lão gia tử bị kích động phải vào bệnh viện, bác sĩ chỉ nói lão thủ trưởng cảm xúc kích động, làm cho huyết áp tăng cao.
Lão gia tử mê man một đêm, ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Tỉnh lại câu đầu tiên nói chính là: “An Noãn, ta muốn gặp An Noãn.”
Ba người con trước giường ông, lại có vẻ mặt bất đắc dĩ vẻ.
“Diệc Minh, con đi, bất luận dùng biện pháp gì, kêu An Noãn tới gặp ta, ta muốn gặp con bé.”
Thẩm Diệc Minh nhíu mày thật chặt, giải quyết quốc gia đại sự cũng không đau đầu như vậy.
Ông ngồi lên giường an ủi: “Lão gia tử, cha an tâm tịnh dưỡng sức khỏe, trong khoảng thời gian ngắn An Noãn có cách nào nhận chúng ta, có thể hiểu được, dù sao cũng đã ba mươi năm, chúng ta chưa bao giờ xuất hiện, hiện tại mạo muội xuất hiện, một cô gái nhỏ sẽ thích ứng không được. Cha yên tâm, con nhất định hết sức đi thuyết phục con bé, đưa con bé về Thẩm gia.”
Lão gia tử rơi lệ: “Là ta có lỗi với An Noãn, nếu con bé thật sự không chịu tha thứ cho ta, ta phải đi quỳ cầu con bé tha thứ. Đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đã chịu rất nhiều cực khổ, sau này trong nhà chúng ta mỗi người đều phải yêu thương An Noãn cho thật tốt, có sủng như thế nào cũng không quá đáng.”
Thẩm Diệc Minh cười cười nói: “Lão gia tử, cha yên tâm, không cần cha nói, chúng ta đều đã yêu thương con bé. Diệc Như là em gái mà chúng con thương nhất, An Noãn là cháu ngoại chúng ta yêu nhất, chỉ có một cô cháu gái, không sủng con bé thì sủng ai.”
“An Noãn có phải cùng Mạc gia tiểu tử?”
Thẩm Diệc Bái ở một bên gật đầu: “Đúng vậy, cha, lúc Huy tử ở Giang thành đã cùng Noãn Noãn ở bên cạnh nhau. Bất quá hiện tại, bạn trai Noãn Noãn CEO tổng công ty JM.”
“Tổng công ty ở nơi nào? Có ở Bắc Kinh hay không?”
“Tổng công ty ở Luân Đôn.”
“Cái gì?” Lão gia tử liền ngồi dậy: “Ý là về sau An Noãn sẽ đi Luân Đôn, định cư ở Luân Đôn?”
Không ai dám trả lời.
“Không được, kiên quyết không được, ta nhìn Mạc gia tiểu tử kia rất vừa lòng, các người xem có biện pháp nào có thể tác hợp bọn họ tiếp tục ở bên nhau không?”
Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ cười cười: “Cha, chuyện tình yêu tuổi trẻ, chúng ta không muốn nhúng tay, không lẽ cha còn muốn chuyện của em gái năm đó tái diễn lần nữa.”
“Nhưng nếu Noãn Noãn đi Luân Đôn, về sau ta chẳng phải là không thấy gặp được sao. Không được, ta muốn mỗi ngày đều muốn gặp Noãn Noãn. Ta này lão nhân có thể chỉ còn sống vài năm, ta muốn về sau mỗi một ngày Noãn Noãn đều bồi bên cạnh ta.”
Lão gia tử thật đúng là có chứng vọng tưởng.
---
An Noãn không có bị chuyện này làm ảnh hưởng đến công việc, sau khi bình tĩnh trở lại, cô tiếp tục cố gắng làm việc, hy vọng có thể sớm ngày làm ra thành tích, rời đi Bắc Kinh.
Hạng mục với công ty Thần Phong vẫn đang tiếp tục, Thẩm Thần Phong lại không thấy mặt, An Noãn đang cố gắng hoàn thành hạng mục, hy vọng sớm chấm dứt.
Người của Thẩm gia thường xuyên tìm cô, mỗi lần An Noãn đều khách khách khí khí với họ, khách khí đến xa lạ.
Hiện tại, Hứa Vĩ Thần vẫn đang giận An Noãn, mỗi lần thấy cô đều hé ra bản mặt thối, tuy rằng như vậy, nhưng An Noãn biết, anh ta vẫn quan tâm mình. Mỗi lần An Noãn nghiên cứu bản vẽ đến khuya, anh đều mang thức ăn khuya cho cô, có đôi khi mặc dù sắc mặt không tốt, nhưng vẫn giúp cô vẽ.
An Noãn cũng luôn lấy lòng anh: “Hứa Vĩ Thần, đừng nóng giận, chúng ta là bạn bè nhiều năm, sao có thể bởi vì một người ngoài mà giận dỗi.”
“Ở trong lòng cô, Mạc Trọng Huy là người ngoài sao?”
An Noãn gật gật đầu: “Đúng nha, bây giờ anh ta đã không là gì của tôi, ở trong lòng tôi chỉ để rất ít người, có Rừng già, có Sớm, còn có anh.”
“Đây là thứ hạng của chúng tôi sao?” Hứa Vĩ Thần cuối cùng cũng đùa giỡn với cô.
An Noãn cười cười: “Nếu đúng là thứ hạng, Sớm là nhất.”
“Rừng già thực bi thương.”
Trong lúc công việc bộn bề, Lâm Dịch Xuyên lại cho cô một kinh hỉ thật to.
Hôm nay, cô tan tầm từ công ty đi ra, một bóng dáng nho nhỏ không biết từ nơi nào chạy đến, trực tiếp ôm lấy đùi cô.
“Mẹ, mẹ nhỏ, mẹ An Noãn, mẹ của Sớm.”
Giọng nói non nớt, An Noãn nghe xong hốc mắt liền đỏ.
cô kinh hỉ ngồi xổm xuống, gắt gao ôm đứa bé vào lòng: “Sớm, sao con lại tới đây?”
“Rừng già mang con đến, bởi vì con rất nhớ mẹ.”
Sớm chỉ chỉ Lâm Dịch Xuyên cách đó không xa, An Noãn nhìn bóng dáng cao lớn của anh đang ở rất xa, trên người vẫn là cái áo sơmi trắng của cô mua.
Lâm Dịch Xuyên đi tới, rất tự nhiên hôn lên trán cô, ở bên tai cô nói hai chữ: “Nhớ em.”
Đêm đó An Noãn buông công việc, bồi hai cha con đi ăn tối. Sớm ồn ào muốn ăn cơm Trung, đứa bé còn rất nhỏ nhưng đã nói: “Con muốn ăn thức ăn quê hương của mẹ.”
An Noãn ma xui quỷ khiến dẫn bọn họ đến quán cơm kia, hồn nhiên Giang thành khẩu vị.
Ông chủ của quán cơm nhận ra An Noãn, cười chào hỏi: “An tiểu thư, đưa bạn đến ăn cơm sao?”
An Noãn cười giới thiệu: “Bạn trai tôi.”
Sớm lại nhanh miệng giới thiệu: “Cháu là con của mẹ.”
Ông chủ sợ run nhưng lập tức tươi cười: “An tiểu thư, có muốn đến phòng của Mạc tiên sinh không?”
An Noãn trầm mặt vội vàng nó: “Không cần, tùy tiện chọn một phòng là được.”
Ông chủ vì thế an bài phòng kế bên phòng của Mạc Trọng Huyh, An Noãn có chút không thoải mái, nhưng không nói gì.
Đến phòng, An Noãn ôm Sớm ngồi xuống, tiểu tử kia lại trực tiếp leo lên người cô, tay nhỏ bé ôm lấy mặt cô hôn, có lẻ đây cũng là cách bày tỏ nhớ nhung của thằng bé.
“Mẹ, sao lâu như vậy cũng không về nhà, Sớm rất nhớ mẹ.”
Sớm nói xong đột nhiên thần thần bí bí ghé vào tai An Noãn cười hì hì nói: “Còn có Rừng già, cha cũng rất nhớ mẹ, mỗi ngày trước khi đi ngủ cha đều nhìn hình của mẹ.”
An Noãn quay lại dùa với Lâm Dịch Xuyên: “Này, con của anh đang nói xấu anh.”
Lâm Dịch Xuyên hơi nhíu mày, từ tốn nói: “Jim nói là sự thật.”
An Noãn tức giận đảo cặp mắt trắng dã.
“Mẹ, Rừng già nói còn rất lâu mẹ mới về. Con cũng không về, con ở đây với mẹ được không?”
An Noãn cũng muốn như vậy, nhưng cô không có thời gian chăm sóc đứa nhỏ.
“Sớm ngoan, chờ mẹ thêm một khoảng thời gian, về sau sẽ ở nhà với con.”
Sớm đột nhiên thực nói: “Mẹ, Rừng già nói, chờ mẹ về, mẹ sẽ là 'mẹ' của con.”
An Noãn bất đắc dĩ cười cười: “Đúng vậy, từ giờ trở đi, cũng đã đúng rồi.”
Lâm Dịch Xuyên từ lúc vào phòng gian, mày vẫn hơi hơi nhíu lại, lúc này hoàn toàn giãn ra, mơ hồ còn có chút thõa mãn.
Rất nhanh đồ ăn đã được mang lên, Sớm kêu ăn rất ngon. Vốn lượng thằng bé ăn rất ít, giờ ăn gần nửa chén cơm.
Lâm Dịch Xuyên ăn rất ít, toàn thời gian gắp đồ ăn cho An Noãn và Sớm.
Bên ngoài, Lâm Dịch Xuyên đối với Sớm rất lạnh nhạt, kỳ thật An Noãn biết, anh rất yêu Sớm, không thua gì An Noãn, nhưng là đàn ông bình thường cũng không giỏi biểu đạt tình cảm của mình.
Cơm nước xong bọn họ rời đi, Sớm đột nhiên nảy ra ý tưởng, muốn một tay nắm rừng già, một tay nắm mẹ.
An Noãn nhìn bộ dáng đáng yêu của thằng bé, trong lòng chứa nhiều cảm xúc, mỗi một đứa bé đều thích được đến cha mẹ cùng yêu thương.
Thật trùng hợp, An Noãn mới đi ra, Mạc Trọng Huy và Trương Húc lại đang đi tới, có lẻ tới đây ăn cơm.
An Noãn theo bản năng dừng chân, Sớm thì thúc giục: “Mẹ, sao mẹ không đi tiếp?”
Mạc Trọng Huy cũng dừng chân, đứng rất xa.
Cuối cùng, Lâm Dịch Xuyên ôm An Noãn đi qua, đơn giản chào hỏi Mạc Trọng Huy.
“Mạc tiên sinh, thật đúng lúc, lại gặp nhau.”
Mạc Trọng Huy thản nhiên nhìn An Noãn, bình tĩnh bắt tay Lâm Dịch Xuyên: “Xin chào.”
“Không quấy rầy anh ăn cơm, chúng tôi đi trước.”
An Noãn bị Lâm Dịch Xuyên ôm đi, khi đi ngang qua Mạc Trọng Huy, bàn tay của Mạc Trọng Huy còn chưa thu về.
“Mạc tiên sinh.” Trương Húc lo lắng gọi anh.
“Nói lão thái không cần làm thức ăn, chúng ta về Shine tùy tiện ăn chút đi.”
Trương Húc môi giật giật, mày gắt gao nhíu chặt, cuối cùng không nói gì.
An Noãn và Lâm Dịch Xuyên xuống lầu, đến quầy tính tiền, ông chủ cười nói với bọn họ: “Các người là bạn của Mạc tiên sinh, không thu tiền.”
An Noãn kiên trì trả thù lao, ông chủ chết sống không chịu nhận.
Trên đường về, Lâm Dịch Xuyên đột nhiên thuận miệng hỏi: “Mạc tiên sinh đối với ai đều hào phóng như vậy sao?”
An Noãn giật mình, cười nói: “Kẻ có tiền, cũng không cần chút tiền lẻ đó.”
“Đúng rồi, sao anh quen biết Mạc Trọng Huy? Em nhớ rõ lần đầu tiên anh thấy anh ta liền nhận ra anh ta.”
Lâm Dịch Xuyên liếc mắt nhìn cô: “Trí nhớ của em thật tốt, anh ta trên thương trường rất thành công, JM cùng tập đoàn Mạc thị cũng có rất nhiều hợp tác, bởi vậy chúng tôi đã sớm quen biết. Nhưng thật ra lúc đó cũng là lần đầu tiên gặp mặt.”
/199
|