Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 137: Tiếp.(3)

/199


Tiếp.

"Tôi không phải là mẹ cậu."

Hứa Vĩ Thần giống như nói giỡn một câu.

Lâm Dịch Xuyên lập tức buông bút trong tay xuống, hơi ngẩng đầu lên.

Lâm Dịch Xuyên vẫn đẹp trai gọn gàng giống như trước kia, tóc cắt ngắn, nhìn qua tinh ranh hơn. Nhưng chẳng biết tại sao, nhìn con ngươi màu đậm sâu thẳm của anh ta kia, anh cảm thấy bi thương, giống như một người đem tất cả đau thương chôn giấu dưới đáy lòng, cố gắng ngụy trang như không có chuyện gì xảy ra cho người khác nhìn.

Lâm Dịch Xuyên hơi nhíu mày, nhàn nhạt hỏi, "Cậu có thời gian rãnh rỗi để trở về sao? Bên Bắc Kinh không có việc gì để làm sao?"

"Tôi đến nhìn người nào đó sa đọa thành cái dạng gì rồi hả?" Hứa Vĩ Thần nói đùa, đi tới ngồi xuống đối diện với anh ta.

Lâm Dịch Xuyên kêu lên một tiếng, "Khiến cậu thất vọng rồi, tôi rất khỏe."

"Vậy sao, nhưng tôi nghe nói người nào đó uống rượu đến ói ra máu, phải đi truyền dịch."

Khóe miệng Lâm Dịch Xuyên giật giật, anh từ khi nào thì ói ra máu, thật sự là biểu đạt thái quá rồi.

"Không thể nào, đừng tùy tiện chế tạo tin đồn, nếu cậu thật sự rất rãnh rỗi, tôi đây an bài cho cậu chút chuyện để làm."

Hứa Vĩ Thần chép miệng, hai tay ôm cánh tay đặt ở trên bàn làm việc của anh ta, nghiêm trang nhìn anh ta.

Lâm Dịch Xuyên cười nhạt nói đùa, "Cậu như vậy rất dễ làm cho người ta hiểu lầm."

"Rừng Già, An Noãn vô lương tâm này lần này đã làm tổn thương cậu thảm như vậy?"

Hứa Vĩ Thần đột nhiên nghiêm túc nói một câu, Lâm Dịch Xuyên cho rằng bản thân đã sớm bách độc bất xâm, nghe đến cái tên này, tim không tự chủ co rút lại, vẫn có cảm giác đau.

"Rừng Già, tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu, đừng nói cậu, ngay cả tôi, cũng có cảm giác đau lòng và thất vọng. Tôi đã hung hăng mắng An Noãn một trận, tôi nói cho cô ấy biết, tình cảm bạn bè giữa tôi với cô ấy cũng over rồi."

Mi tâm của Lâm Dịch Xuyên nhảy thình thịch, anh dùng tay đè lại, vẫn vô cùng đau đớn.

"Cậu có biết An Noãn vì sao chia tay với cậu không?"

Lâm Dịch Xuyên nhàn nhạt gật đầu. Cúi đầu nhẹ nhàng nói, "Cô ấy nói với tôi cô ấy không muốn xa người nhà của cô ấy, thật coi tôi là đồ ngốc, cô ấy không sợ tôi vứt bỏ tất cả ở Luân Đôn để chạy đến Bắc Kinh tìm cô ấy. Ngẫm lại thật không cam lòng, bỏ ra bốn năm tình cảm kết quả đổi là một cảm động của cô ấy. Sớm biết sẽ như vậy, lúc trước không nên chui đầu vào."

"Rừng Già, lúc trước cậu đột nhiên dẫn một người trở về, nói cho tôi biết cô ấy về sau là trợ lý của tôi, lúc ấy tôi nghĩ cậu điên rồi, làm sao có thể nhìn tới người Trung Quốc khô cằn như vậy, nhìn qua giống không đầy đủ dinh dưỡng. Về sau ở chung, tôi cũng dần dần bị cô ấy cảm động, nha đầu kia rất lương thiện, đối với Jim giống như con trai ruột. Trong công việc, cô ấy lại cần cù và thành thật, nghiêm túc chăm chỉ, mỗi lần thấy dáng vẻ cô ấy cố gắng, tôi cũng cảm thấy rất cảm động. Mấy năm nay, chúng ta nhìn cô ấy từng chút từng chút tiến bộ, càng ngày càng kiên cường, tôi mới phát hiện cậu có con mắt nhìn người biết bao nhiêu."

Mỗi một câu nói của Hứa Vĩ Thần đều quan sát vẻ mặt Lâm Dịch Xuyên, anh ta cúi thấp đầu, không thấy ánh mắt của anh ta, chỉ lờ mờ cảm giác được ưu thương nhàn nhạt quay xung quanh anh ta.

Lâm Dịch Xuyên khẽ mở môi mỏng, giọng nói lạnh nhạt khàn khàn, "Cô ấy vẫn cho rằng lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt là ở thư viện Luân Đôn, cô ấy không biết trước đó tôi đã từng gặp cô ấy. Lần đó tôi đến Trung Quốc làm việc, máy bay cũng nhanh cất cánh, một người phụ nữ nghiêng ngả lảo đảo chạy đến khoang chúng tôi, vừa ngồi xuống ghế đã khóc lớn, khóc thương tâm như vậy, tôi đưa khăn giấy cho cô ấy, cô ấy vừa khóc vừa nói cám ơn. Lúc ấy tôi suy nghĩ, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, có thể để cho một cô gái không để ý hình tượng khóc thành như vậy. Cô ấy khóc cũng thật dọa người, có bản lĩnh khóc từ Trung Quốc đến Luân Đôn, một phút đồng hồ cũng chưa ngừng. Nước mắt vẫn chảy, tôi cũng không biết một người phụ nữ có thể có nhiều nước mắt như vậy, phụ nữa làm bằng nước, lời này một chút cũng không sai."

Tay Lâm Dịch Xuyên ấn mi tâm, nhớ lại, "Về sau, ở trên phố Luân Đôn tôi lại gặp cô ấy một lần, ngày đó cha tôi nằm viện, tôi đi bệnh viện thăm ông, lúc từ bệnh viện đi ra đã hơi muộn, bầu trời lại mưa nhỏ, người phụ nữ này ở ven đường giống như ói ra mọi thứ, muốn có bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu thảm. Xe của tôi đi qua, có chút không đành lòng, hỏi cô có muốn đi nhờ xe không, cô ấy nói sợ dơ xe của tôi. Tôi mới phát hiện là người phụ nữ trên máy bay kia. Lo lắng cho cô ấy, tôi vẫn lái xe đi theo phía sau cô ấy, cũng không biết lại gặp được chuyện gì thương tâm, cô ấy đột nhiên ở ven đường khóc lên, một mình đứng ở dưới gốc cây, ôm chân mình, khóc giống như một đứa bé. Mưa làm ướt tóc của cô ấy, nhìn qua đặc biệt đáng thương."

Hứa Vĩ Thần cười xen mồm, "Thì ra cô ấy thích khóc như thế."

Khóe miệng của Lâm Dịch Xuyên nhếch lên một cái, người phụ nữ này chung quy thích ngụy trang vô cùng kiên cường, giống như gặp phải chuyện lớn hơn nữa cũng đã gặp qua, có thể không sợ hãi. Nhưng anh biết cô ấy có bao nhiêu yếu đuối, quả thực không chịu nổi một kích.

"Lần thứ ba tôi gặp cô ấy cũng không phải ở thư viện, là trên đường. Một đứa bé bị lạc cha mẹ, trên đường khóc như bệnh tâm thần, cô ấy chạy đến dỗ đứa bé, kết quả cha mẹ đứa 


/199

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status