Nghe Diệp Huyền nói không cần mật khẩu, Thạch Thắng Nam chế nhạo: “Thanh toán hai tỷ mà không cần mật khẩu, ngân hàng nào dám làm như vậy? Hay đơn giản là anh căn bản không biết hai tỷ có nghĩa là gì?”
Mọi người lại cười vang, tất cả đều chờ xem Diệp Huyền tự biến mình thành kẻ ngốc.
Diệp Huyền vui vẻ nói: “Các người thật là không đủ kiến thức! Kế toán, quẹt thẻ đi!”
Kế toán do dự một lát, nhưng vẫn nhập con số khổng lồ hai tỷ trên máy thanh toán, sau đó quẹt thẻ đen của Diệp Huyền!
“Xoẹt xoẹt...” Máy bắt đầu đọc dữ liệu!
Trên thực tế, trong lòng kế toán rất kích động, cô ấy đã làm công việc này trong một thời gian dài nhưng chưa bao giờ quẹt một khoản tiền lớn như hai tỷ!
“Thăng nhóc này cứ tiếp tục ăn bám không tốt sao, sao phải chạy ra ngoài tự làm mất mặt mình!”
“Chờ xem, hắn lập tức sẽ muốn đào một cái hố trên mặt đất để chôn mình thôi!”
Mấy tên theo phe nhà họ Thạch giễu cợt, chờ đợi cơ hội chế giêu Diệp Huyền!
Thạch Thắng Nam và Thạch Trấn nhìn nhau, trên mặt hiện lên một chút khinh thường: “Cái tên Diệp Huyền này có năng lực gì đâu chứ, không thể tin được lại là kẻ giả vờ lừa gạt người!”
Theo họ, chưa kể số tiền lớn như hai tỷ, dù chỉ hai trăm triệu thì hệ thống ngân hàng cũng sẽ tiến hành kiểm soát rủi ro!
Do đó, không thể quẹt thẻ được hai tỷ, hạng mức này chỉ có thể ghi chi phiếu hoặc chuyển khoản bằng hệ thống ngân hàng, còn phải ghi nguồn và đích của tiền!
Theo vậy, không ai ở đây cho rằng Diệp Huyền thật sự có thể quẹt thẻ được hai tỷ!
Đồng thời kết luận rằng tấm thẻ này hoàn toàn không có tiền! Diệp Huyền đang giả vời Nhưng ngay lúc này!
Máy quẹt thẻ trong tay kế toán phát ra một tiếng kêu lớn!
“Khấu trừ xong, số tiền giao dịch là hai tỷ tệ!”
“Vui lòng đợi in biên lai...”
Máy quẹt thẻ vang lên âm thanh máy móc, bắt đầu in biên lai giao dịch! “Chuyện này...”
Nhìn thấy kết quả khó tin này, hội trường rơi vào sự im lặng chết chóc!
Họ nhìn chằm chằm vào tờ giấy với vẻ kinh ngạc!
Đừng nói đến họ, ngay cả Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu cũng sửng sốt!
Lâm Thanh Nham và Trương Vấn Thanh trợn tròn mắt nhìn Diệp Huyền!
Trong giây lát, tất cả mọi người trong khán phòng đều nhìn chằm chằm Diệp. Huyền với vẻ mặt vô cùng phức tạp, suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau.
Chỉ có Diệp Huyền vẫn thờ ơ, nhẹ giọng nói: “Chỉ là hai tỷ mà thôi, có cần nhìn tôi khiếp sợ như vậy không?”
“Không! Không thể nào!”
Thạch Thắng Nam phản ứng lại, lớn tiếng hỏi: “Tuyệt đối không thể quẹt thẻ quẹt hai tỷ cùng một lúc! Vả lại, tại sao hắn lại có số tiền lớn như hai tỷ được?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
/427
|