Ngoạ Long Sơn Mạch thời điểm Tử Phong lần đầu tiên đặt chân đến khác xa so với bây giờ, trước kia đa phần là yêu thú từ nhất giai đến tam giai, yêu thú tứ giai trở lên rất ít khi rời khỏi khu vực phía sâu bên trong rừng. Nhưng hiện tại thì sao? Yêu thú nhất giai với nhị giai gần như tuyệt tích, tam giai tứ giai nhiều như châu chấu chạy loạn khắp rừng, đến cả yêu thú ngũ giai cũng không phải là mặt hàng hiếm nữa, thậm chí nếu đi vào sâu hơn đôi chút thì đến cả yêu thú lục giai hay cả thất giai yêu thú cũng thi thoảng hiện thân.
Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên nghỉ ngơi ở nhà của Vương Bảo Nhi hai ngày rồi mới lên đường tiến vào Ngoạ Long Sơn Mạch, không phải là vì hai người mệt mỏi hay gì, chỉ là Vương Bảo Nhi cần thời gian như vậy để tập hợp một đội ngũ cùng tiến vào rừng.
Vương Bảo Nhi có tu vi Vương cấp tứ phẩm, ở trong thế tục cũng là một cường giả, nếu chạy ra mấy nơi khác thì cũng đủ thực lực để tự gây dựng một thế lực tương đối, chỉ là như vậy thì vẫn không thể tuỳ ý tiến vào Ngoạ Long Sơn Mạch bây giờ được. Phải biết rằng yêu thú luôn mạnh hơn võ giả cùng giai, trừ khi là dạng võ giả biến thái chiến lực không cùng cấp với tu vi thì chân lý này mới không đúng.
Như đã nói từ trước, yêu thú ngũ giai trong Ngoạ Long Sơn Mạch không phải là ít, cỡ như Vương Bảo Nhi chỉ cần tiến sâu vào bên trong hơn một chút là đảm bảo có đi không có về, chính vì thế mà nàng mới cần lập một đội ngũ. Cũng may là nhiều năm lăn lộn ở Tử Tinh Thành, Vương Bảo Nhi cũng quen biết kha khá, thời gian ngắn ngủi hai ngày đã tập hợp được một đội ngũ có thực lực khá mạnh.
Toàn đội có hơn 14 người, ngoại trừ 3 người có tu vi Tướng cấp hậu kỳ ra thì toàn bộ đều là Vương cấp cường giả, Vương cấp sơ kỳ thì có Trần Duệ, Nạp Lan Yên Nhiên và hai người nữa, Vương cấp trung kỳ thì có năm người tính cả Vương Bảo Nhi, cá biệt có tận hai Vương cấp hậu kỳ, một thất phẩm một bát phẩm. Một đội ngũ như thế này có thể làm bá chủ một phương, thậm chí ở Tử Tinh Thành cũng thuộc dạng có thực lực mạnh mẽ.
Bình thường thì Vương Bảo Nhi sẽ không tập hợp một đội mạnh mẽ như thế này, đơn giản bởi vì càng nhiều cường giả thì phân chia chiến lợi phẩm sẽ càng ít phần dành cho nàng, nhưng mà lần này thì khác, bởi vì có Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đi theo. Cả hai chỉ là Vương cấp nhất phẩm mới đột phá không lâu, mặc dù đã có được lời đảm bảo của Tử Phong nhưng cẩn tắc vô áy náy, Vương Bảo Nhi vẫn phải tìm cách bảo đảm an toàn cho cả hai thì mới yên tâm được.
Trên đường đi mọi người rất nhanh chóng làm quen với nhau, đúng hơn là làm quen với Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, cả hai vẫn mặc y phục biểu lộ thân phận đệ tử Lăng Hư Cung, đơn giản bởi vì sau biến cố ở đại sảnh công hội, mặt mũi hai người đã được tất cả dong binh trong thành biết đến, dù có đổi y phục thì vẫn sẽ có người nhận ra, che che giấu giấu không bằng trực tiếp trưng ra, cũng chẳng có gì khác biệt cả.
Thân phận cao quý, hơn nữa lại có một vị sư phụ cường hãn, lẽ dĩ nhiên Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, nhất là mỹ nữ khả ái như Nạp Lan Yên Nhiên thì lại càng được để ý tới, dù sao thì cả cái đoàn đội này cũng chỉ có đúng hai nữ nhân là Vương Bảo Nhi và nàng.
Thực lực của mọi người đều không kém, hơn nữa hai phần ba khu vực của Ngoạ Long Sơn Mạch đã bị dọn dẹp sạch sẽ qua nhiều năm, hệ số nguy hiểm cực thấp, cả bọn rất nhanh liền tiến vào khu vực sâu bên trong, rất gần với Yêu Thú Sâm Lâm.
Mọi người xông vào đây cũng không phải là thuần tuý đi bừa tìm vận may, mục tiêu đã có sẵn, đó là đột kích một tổ côn trùng, không phải loại côn trùng bình thường, mà là một ổ Nhân Diện Chi Chu. Nhân Diện Chi Chu giống như tên gọi, là một loài yêu thú giống nhện, thân hình to như con trâu, phần bụng nhìn từ trên xuống có hoạ tiết hoa văn giống với hình mặt người.
Nhân Diện Chi Chu ở thời điểm còn bé thì có thực lực của tứ giai yêu thú, con trưởng thành có thực lực của ngũ giai yêu thú tức tương đương Vương cấp võ giả. Bản thân cơ thể yêu thú chính là bảo bối, từ xương da cho đến máu thịt đều có thể được sử dụng, nhưng với Nhân Diện Chi Chu thì khác, cơ thể của nó toàn thân là độc, hơn nữa bản thân nó là một loại côn trùng nên cũng không có phần nào khả dĩ sử dụng được.
Nhưng không phải vì thế mà Nhân Diện Chi Chu không nằm trong danh sách săn bắt của võ giả nhân loại. Bản thân Nhân Diện Chi Chu cũng là yêu thú, ngũ giai yêu thú đã có thể xuất hiện yêu đan, tuy không phải con nào cũng có nhưng vẫn có tỉ lệ không nhỏ xuất hiện. Đương nhiên yêu đan của Nhân Diện Chi Chu chỉ là phần thưởng thêm, thứ khiến võ giả để ý tới nó chính là tơ của chúng.
Tơ của Nhân Diện Chi Chu là một mặt hàng cực kỳ được ưa chuộng, không chỉ có độ bền cao mà còn có sức chịu đựng cực lớn trước nước lửa các loại, hơn nữa loại tơ này khi dệt thành quần áo thì vô cùng mềm mại, ngoài dùng để chế tạo các loại bì giáp thì còn là nguyên liệu chính cho rất nhiều y phục của nữ tử khắp thiên hạ.
Có cầu thì ắt có cung, kể cả Nhân Diện Chi Chu có thực lực ngũ giai đi chăng nữa thì vẫn sẽ có võ giả liều mạng để săn bắt. Theo thông tin từ người quen của Vương Bảo Nhi, có một ổ Nhân Diện Chi Chu được tìm thấy ở đâu đó trong Ngoạ Long Sơn Mạch, sở dĩ vẫn chưa bị đám dong binh lật úp lên để lấy tơ là vì bên trong không phải chỉ là vài ba con như bình thường, mà là một số lượng lớn lên đến hàng chục con nhện, trong đó có đến hơn mười đầu đã trưởng thành hoàn toàn, là ngũ giai yêu thú hàng thật giá thật.
Mặt bằng chung võ giả của Tử Tinh Thành đã mạnh hơn xưa rất nhiều, nhưng Vương cấp cũng không phải là rau cải trắng ngoài chợ, lập ra một đội có nhiều Vương cấp để đột kích ổ nhện chẳng phải dễ dàng. Dong binh Tôn cấp cũng có, nhưng mà đạt tới cấp bậc của người ta thì chút tiền lẻ thu được từ tơ của Nhân Diện Chi Chu không đáng để bỏ công bỏ sức ra nữa.
Nên việc Vương Bảo Nhi có thể trong thời gian ngắn tập hợp được từng này người đã là rất tài giỏi rồi. Trên đường đi Vương Bảo Nhi rất chu đáo mô tả rất rõ đặc tính cũng như điểm mạnh điểm yếu của Nhân Diện Chi Chu cho hai người Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên nghe.
Tuy cả bọn có thực lực không kém, tốc độ di chuyển cũng nhanh nhưng để đến được ổ nhện thì một ngày là không đủ, hơn nữa lúc này bọn họ đã rời khỏi khu vực an toàn mà tiến sâu vào khu vực nguy hiểm trong Ngoạ Long Sơn Mạch, dù có muốn di chuyển nhanh cũng không được, lẽ dĩ nhiên là phải nghỉ lại qua đêm trong rừng.
Hạ trại nghỉ ngơi giữa chốn rừng thiêng nước độc không phải là chuyện hiếm lạ gì đối với dong binh, căn bản là việc dễ như trở bàn tay.
Sau khi dùng qua chút thức ăn, mọi người thay phiên nhau nghỉ dưỡng sức đồng thời cảnh giới xung quanh, lửa trại không được đốt lên để phòng hờ trường hợp thu hút yêu thú, nhưng thực lực của mỗi người đều không kém, xung quanh có hơi tối một chút cũng chẳng là vấn đề lớn lao.
Nói là nghỉ ngơi chứ thực tế mọi người đều tranh thủ tu luyện, con đường của võ giả không tiến thì lùi, chỉ có thể không ngừng cố gắng mới mong đạt tới tầm cao mới. Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên không ngoại lệ, dưới sự rèn luyện khắt khe của Tử Phong thì việc tu luyện mọi lúc mọi nơi đối với hai người đã thành một thói quen.
Lúc này cả hai đang ngồi tại một tán cây lớn ở trên cao, hơi khuất tầm nhìn của những người còn lại, Nạp Lan Yên Nhiên theo thói quen lấy ra một viên linh thạch để tu luyện. Chỉ là linh thạch vừa cầm vào tay thì bỗng nhiên Trần Duệ vươn tay ra nắm chặt lấy bàn tay nàng.
“Biểu ca làm gì vậy?” Nạp Lan Yên Nhiên khẽ hô.
“Suỵt, nói nhỏ thôi! Muội định lấy linh thạch ra tu luyện đúng không?” Trần Duệ ra dấu im lặng, sau đó khẽ nói.
“Đương nhiên, chẳng phải bình thường chúng ta vẫn hay dùng linh thạch để tu luyện hay sao?”
“Cất đi, tạm thời chúng ta sẽ không dùng linh thạch để tu luyện, đừng để người khác biết chúng ta có linh thạch.”
“Tại sao chứ, chẳng phải Vương cấp võ giả vẫn thường sử dụng linh thạch để tu luyện hay sao? Sư phụ cũng nói thế mà.” Nạp Lan Yên Nhiên có chút khó hiểu.
Đạt tới tu vi Vương cấp, linh lực tích luỹ của mỗi tiểu cảnh giới đều vô cùng lớn, tới mức mà hấp thu thiên địa linh khí đã không còn đủ để thoả mãn nhu cầu nữa, vậy nên là trừ khi tìm được nơi động thiên phúc địa có linh khí cực kỳ dồi dào ra thì đa phần Vương cấp võ giả đều phải sử dụng linh thạch để phụ trợ.
“Đúng là thế, nhưng mà không phải ai cũng có thể sử dụng thượng phẩm linh thạch để tu luyện như chúng ta a!” Trần Duệ đảo mắt nhìn xung quanh, thì thào nói.
“Ý huynh là…” Nạp Lan Yên Nhiên dần hiểu ra được vấn đề.
“Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Thượng phẩm linh thạch giá trị rất lớn, nếu để người khác biết được chúng ta dùng thượng phẩm linh thạch trân quý để tu luyện như bình thường thì sẽ dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sư phụ đã từng nói rằng không được tin bất kỳ một ai, chúng ta cần phải cẩn thận!”
Nạp Lan Yên Nhiên nghe vậy liền gật đầu, cất linh thạch vào trong không gian giới chỉ, sau đó dường như sực nhớ ra cái gì, cười cười nói
“Nói như vậy thì đến cả sư phụ cũng không thể tin được đúng không?”
Trần Duệ ngớ người ra, trầm ngâm mất một lúc rồi khẳng định nói
“Sư phụ là người…..có thể tin tưởng được!”
Hắn tuy mang thân phận người xuyên việt nhưng kiếp trước cũng chỉ là một tên sinh viên chưa thấu sự đời, qua thế giới này mới có thể hiểu được cuộc sống tàn khốc ra sao. Nhưng cũng vì thế mà hắn biết rất rõ Tử Phong đối với hắn tốt đến mức nào, dù hắn có nghĩ đến nát óc cũng không thể nào cho ra được một lí do gì để có thể nghi ngờ sư phụ của mình.
“Mới quen biết sư phụ một thời gian không lâu nhưng ta có thể cảm nhận được ngài ấy thực lực quan tâm lo lắng cho chúng ta giống như con cái của mình vậy, tuy nhiều lúc hành hạ chúng ta phải kêu cha gọi mẹ nhưng chung quy lại cũng chỉ vì tốt cho chúng ta mà thôi. Vậy nên thật lòng mà nói, trên đời này ta có thể không tin tưởng ai nhưng nếu là sư phụ thì ta tuyệt đối tin tưởng!”
Nếu Tử Phong là một vị sư phụ bình thường nghe thấy lời này thì chắc chắn hắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Trên thực tế thì Tử Phong đang ẩn thân ở ngay bên cạnh cũng đang chảy nước mắt, nhưng không phải vì cảm động, mà là vì nhịn cười đến mức đau bụng, chảy nước mắt. Nghĩ đến việc mình đã tẩy não thành công “nhân vật chính” mà Tử Phong thiếu chút nữa há mồm ra cười lớn.
“Muội đồng ý, đẹp trai như sư phụ thì chắc chắn không phải là người xấu!”
“Phụt!” Đang nhịn cười ở một bên, Tử Phong nghe thấy Nạp Lan Yên Nhiên nói thế liền không kìm được mà phun ra một hơi, mặc dù rất nhỏ nhưng cũng đủ để đánh động tới Trần Duệ.
Trần Duệ đương nhiên nghe thấy tiếng “phụt” nho nhỏ đó, nhưng sau một hồi nhìn quanh quất không thấy động tĩnh gì khả nghi khác, hắn cũng không thắc mắc nhiều nữa, chỉ nghĩ rằng đó là tiếng động lạ trong rừng mà thôi.
Nhìn biểu muội của mình đang bật chế độ hoa si, khoé miệng Trần Duệ không khỏi giật giật, hắn lấy tay gõ nhẹ lên đầu Nạp Lan Yên Nhiên một cái
“Sư phụ có anh tuấn hay không thì cũng không đến lượt muội được hưởng!”
“Xì, huynh không biết sư đồ luyến đang là mốt trong mấy cuốn tiểu thuyết thời nay à.”
Nghe Nạp Lan Yên Nhiên nói, cả Trần Duệ lẫn Tử Phong ở bên cạnh đều mồ hôi chảy đầy đầu. Huyền Linh đại lục cũng có các loại giải trí dưới dạng sách truyện, điển hình nhất chính là tiểu thuyết, nghe nói các dạng tiểu thuyết về tình yêu nam nữ này nọ thường xuyên được lòng nữ tử trong thiên hạ, cũng không biết là gia hoả nào xuyên việt qua đây rồi phổ cập loại hình văn hoá này nữa, nhưng hiển nhiên Nạp Lan Yên Nhiên cũng là “fan” cứng của thể loại tiểu thuyết này.
“Đừng nói linh tinh nữa, tập trung nghỉ ngơi đi, chúng ta đến đây để ma luyện bản thân cơ mà.” Trần Duệ nói, sau đó nhắm mắt lại tu luyện, không thèm để ý tới biểu muội của mình nữa.
Nạp Lan Yên Nhiên tháya vậy liền lẩm bẩm
“Rồi có ngày ta trở thành nữ nhân của sư phụ thì huynh biết tay ta, ta sẽ bắt huynh gọi ta một tiếng sư mẫu!”
Mang theo ảo tưởng không mấy hay ho cho lắm, Nạp Lan Yên Nhiên chậm rãi chìm vào trong tu luyện, chỉ còn lại Tử Phong ở một bên băn khoăn xem có nên tung một cước đạp bay tiểu ny tử thích ăn trái cấm này hay không.
Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên nghỉ ngơi ở nhà của Vương Bảo Nhi hai ngày rồi mới lên đường tiến vào Ngoạ Long Sơn Mạch, không phải là vì hai người mệt mỏi hay gì, chỉ là Vương Bảo Nhi cần thời gian như vậy để tập hợp một đội ngũ cùng tiến vào rừng.
Vương Bảo Nhi có tu vi Vương cấp tứ phẩm, ở trong thế tục cũng là một cường giả, nếu chạy ra mấy nơi khác thì cũng đủ thực lực để tự gây dựng một thế lực tương đối, chỉ là như vậy thì vẫn không thể tuỳ ý tiến vào Ngoạ Long Sơn Mạch bây giờ được. Phải biết rằng yêu thú luôn mạnh hơn võ giả cùng giai, trừ khi là dạng võ giả biến thái chiến lực không cùng cấp với tu vi thì chân lý này mới không đúng.
Như đã nói từ trước, yêu thú ngũ giai trong Ngoạ Long Sơn Mạch không phải là ít, cỡ như Vương Bảo Nhi chỉ cần tiến sâu vào bên trong hơn một chút là đảm bảo có đi không có về, chính vì thế mà nàng mới cần lập một đội ngũ. Cũng may là nhiều năm lăn lộn ở Tử Tinh Thành, Vương Bảo Nhi cũng quen biết kha khá, thời gian ngắn ngủi hai ngày đã tập hợp được một đội ngũ có thực lực khá mạnh.
Toàn đội có hơn 14 người, ngoại trừ 3 người có tu vi Tướng cấp hậu kỳ ra thì toàn bộ đều là Vương cấp cường giả, Vương cấp sơ kỳ thì có Trần Duệ, Nạp Lan Yên Nhiên và hai người nữa, Vương cấp trung kỳ thì có năm người tính cả Vương Bảo Nhi, cá biệt có tận hai Vương cấp hậu kỳ, một thất phẩm một bát phẩm. Một đội ngũ như thế này có thể làm bá chủ một phương, thậm chí ở Tử Tinh Thành cũng thuộc dạng có thực lực mạnh mẽ.
Bình thường thì Vương Bảo Nhi sẽ không tập hợp một đội mạnh mẽ như thế này, đơn giản bởi vì càng nhiều cường giả thì phân chia chiến lợi phẩm sẽ càng ít phần dành cho nàng, nhưng mà lần này thì khác, bởi vì có Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đi theo. Cả hai chỉ là Vương cấp nhất phẩm mới đột phá không lâu, mặc dù đã có được lời đảm bảo của Tử Phong nhưng cẩn tắc vô áy náy, Vương Bảo Nhi vẫn phải tìm cách bảo đảm an toàn cho cả hai thì mới yên tâm được.
Trên đường đi mọi người rất nhanh chóng làm quen với nhau, đúng hơn là làm quen với Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, cả hai vẫn mặc y phục biểu lộ thân phận đệ tử Lăng Hư Cung, đơn giản bởi vì sau biến cố ở đại sảnh công hội, mặt mũi hai người đã được tất cả dong binh trong thành biết đến, dù có đổi y phục thì vẫn sẽ có người nhận ra, che che giấu giấu không bằng trực tiếp trưng ra, cũng chẳng có gì khác biệt cả.
Thân phận cao quý, hơn nữa lại có một vị sư phụ cường hãn, lẽ dĩ nhiên Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, nhất là mỹ nữ khả ái như Nạp Lan Yên Nhiên thì lại càng được để ý tới, dù sao thì cả cái đoàn đội này cũng chỉ có đúng hai nữ nhân là Vương Bảo Nhi và nàng.
Thực lực của mọi người đều không kém, hơn nữa hai phần ba khu vực của Ngoạ Long Sơn Mạch đã bị dọn dẹp sạch sẽ qua nhiều năm, hệ số nguy hiểm cực thấp, cả bọn rất nhanh liền tiến vào khu vực sâu bên trong, rất gần với Yêu Thú Sâm Lâm.
Mọi người xông vào đây cũng không phải là thuần tuý đi bừa tìm vận may, mục tiêu đã có sẵn, đó là đột kích một tổ côn trùng, không phải loại côn trùng bình thường, mà là một ổ Nhân Diện Chi Chu. Nhân Diện Chi Chu giống như tên gọi, là một loài yêu thú giống nhện, thân hình to như con trâu, phần bụng nhìn từ trên xuống có hoạ tiết hoa văn giống với hình mặt người.
Nhân Diện Chi Chu ở thời điểm còn bé thì có thực lực của tứ giai yêu thú, con trưởng thành có thực lực của ngũ giai yêu thú tức tương đương Vương cấp võ giả. Bản thân cơ thể yêu thú chính là bảo bối, từ xương da cho đến máu thịt đều có thể được sử dụng, nhưng với Nhân Diện Chi Chu thì khác, cơ thể của nó toàn thân là độc, hơn nữa bản thân nó là một loại côn trùng nên cũng không có phần nào khả dĩ sử dụng được.
Nhưng không phải vì thế mà Nhân Diện Chi Chu không nằm trong danh sách săn bắt của võ giả nhân loại. Bản thân Nhân Diện Chi Chu cũng là yêu thú, ngũ giai yêu thú đã có thể xuất hiện yêu đan, tuy không phải con nào cũng có nhưng vẫn có tỉ lệ không nhỏ xuất hiện. Đương nhiên yêu đan của Nhân Diện Chi Chu chỉ là phần thưởng thêm, thứ khiến võ giả để ý tới nó chính là tơ của chúng.
Tơ của Nhân Diện Chi Chu là một mặt hàng cực kỳ được ưa chuộng, không chỉ có độ bền cao mà còn có sức chịu đựng cực lớn trước nước lửa các loại, hơn nữa loại tơ này khi dệt thành quần áo thì vô cùng mềm mại, ngoài dùng để chế tạo các loại bì giáp thì còn là nguyên liệu chính cho rất nhiều y phục của nữ tử khắp thiên hạ.
Có cầu thì ắt có cung, kể cả Nhân Diện Chi Chu có thực lực ngũ giai đi chăng nữa thì vẫn sẽ có võ giả liều mạng để săn bắt. Theo thông tin từ người quen của Vương Bảo Nhi, có một ổ Nhân Diện Chi Chu được tìm thấy ở đâu đó trong Ngoạ Long Sơn Mạch, sở dĩ vẫn chưa bị đám dong binh lật úp lên để lấy tơ là vì bên trong không phải chỉ là vài ba con như bình thường, mà là một số lượng lớn lên đến hàng chục con nhện, trong đó có đến hơn mười đầu đã trưởng thành hoàn toàn, là ngũ giai yêu thú hàng thật giá thật.
Mặt bằng chung võ giả của Tử Tinh Thành đã mạnh hơn xưa rất nhiều, nhưng Vương cấp cũng không phải là rau cải trắng ngoài chợ, lập ra một đội có nhiều Vương cấp để đột kích ổ nhện chẳng phải dễ dàng. Dong binh Tôn cấp cũng có, nhưng mà đạt tới cấp bậc của người ta thì chút tiền lẻ thu được từ tơ của Nhân Diện Chi Chu không đáng để bỏ công bỏ sức ra nữa.
Nên việc Vương Bảo Nhi có thể trong thời gian ngắn tập hợp được từng này người đã là rất tài giỏi rồi. Trên đường đi Vương Bảo Nhi rất chu đáo mô tả rất rõ đặc tính cũng như điểm mạnh điểm yếu của Nhân Diện Chi Chu cho hai người Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên nghe.
Tuy cả bọn có thực lực không kém, tốc độ di chuyển cũng nhanh nhưng để đến được ổ nhện thì một ngày là không đủ, hơn nữa lúc này bọn họ đã rời khỏi khu vực an toàn mà tiến sâu vào khu vực nguy hiểm trong Ngoạ Long Sơn Mạch, dù có muốn di chuyển nhanh cũng không được, lẽ dĩ nhiên là phải nghỉ lại qua đêm trong rừng.
Hạ trại nghỉ ngơi giữa chốn rừng thiêng nước độc không phải là chuyện hiếm lạ gì đối với dong binh, căn bản là việc dễ như trở bàn tay.
Sau khi dùng qua chút thức ăn, mọi người thay phiên nhau nghỉ dưỡng sức đồng thời cảnh giới xung quanh, lửa trại không được đốt lên để phòng hờ trường hợp thu hút yêu thú, nhưng thực lực của mỗi người đều không kém, xung quanh có hơi tối một chút cũng chẳng là vấn đề lớn lao.
Nói là nghỉ ngơi chứ thực tế mọi người đều tranh thủ tu luyện, con đường của võ giả không tiến thì lùi, chỉ có thể không ngừng cố gắng mới mong đạt tới tầm cao mới. Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên không ngoại lệ, dưới sự rèn luyện khắt khe của Tử Phong thì việc tu luyện mọi lúc mọi nơi đối với hai người đã thành một thói quen.
Lúc này cả hai đang ngồi tại một tán cây lớn ở trên cao, hơi khuất tầm nhìn của những người còn lại, Nạp Lan Yên Nhiên theo thói quen lấy ra một viên linh thạch để tu luyện. Chỉ là linh thạch vừa cầm vào tay thì bỗng nhiên Trần Duệ vươn tay ra nắm chặt lấy bàn tay nàng.
“Biểu ca làm gì vậy?” Nạp Lan Yên Nhiên khẽ hô.
“Suỵt, nói nhỏ thôi! Muội định lấy linh thạch ra tu luyện đúng không?” Trần Duệ ra dấu im lặng, sau đó khẽ nói.
“Đương nhiên, chẳng phải bình thường chúng ta vẫn hay dùng linh thạch để tu luyện hay sao?”
“Cất đi, tạm thời chúng ta sẽ không dùng linh thạch để tu luyện, đừng để người khác biết chúng ta có linh thạch.”
“Tại sao chứ, chẳng phải Vương cấp võ giả vẫn thường sử dụng linh thạch để tu luyện hay sao? Sư phụ cũng nói thế mà.” Nạp Lan Yên Nhiên có chút khó hiểu.
Đạt tới tu vi Vương cấp, linh lực tích luỹ của mỗi tiểu cảnh giới đều vô cùng lớn, tới mức mà hấp thu thiên địa linh khí đã không còn đủ để thoả mãn nhu cầu nữa, vậy nên là trừ khi tìm được nơi động thiên phúc địa có linh khí cực kỳ dồi dào ra thì đa phần Vương cấp võ giả đều phải sử dụng linh thạch để phụ trợ.
“Đúng là thế, nhưng mà không phải ai cũng có thể sử dụng thượng phẩm linh thạch để tu luyện như chúng ta a!” Trần Duệ đảo mắt nhìn xung quanh, thì thào nói.
“Ý huynh là…” Nạp Lan Yên Nhiên dần hiểu ra được vấn đề.
“Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Thượng phẩm linh thạch giá trị rất lớn, nếu để người khác biết được chúng ta dùng thượng phẩm linh thạch trân quý để tu luyện như bình thường thì sẽ dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sư phụ đã từng nói rằng không được tin bất kỳ một ai, chúng ta cần phải cẩn thận!”
Nạp Lan Yên Nhiên nghe vậy liền gật đầu, cất linh thạch vào trong không gian giới chỉ, sau đó dường như sực nhớ ra cái gì, cười cười nói
“Nói như vậy thì đến cả sư phụ cũng không thể tin được đúng không?”
Trần Duệ ngớ người ra, trầm ngâm mất một lúc rồi khẳng định nói
“Sư phụ là người…..có thể tin tưởng được!”
Hắn tuy mang thân phận người xuyên việt nhưng kiếp trước cũng chỉ là một tên sinh viên chưa thấu sự đời, qua thế giới này mới có thể hiểu được cuộc sống tàn khốc ra sao. Nhưng cũng vì thế mà hắn biết rất rõ Tử Phong đối với hắn tốt đến mức nào, dù hắn có nghĩ đến nát óc cũng không thể nào cho ra được một lí do gì để có thể nghi ngờ sư phụ của mình.
“Mới quen biết sư phụ một thời gian không lâu nhưng ta có thể cảm nhận được ngài ấy thực lực quan tâm lo lắng cho chúng ta giống như con cái của mình vậy, tuy nhiều lúc hành hạ chúng ta phải kêu cha gọi mẹ nhưng chung quy lại cũng chỉ vì tốt cho chúng ta mà thôi. Vậy nên thật lòng mà nói, trên đời này ta có thể không tin tưởng ai nhưng nếu là sư phụ thì ta tuyệt đối tin tưởng!”
Nếu Tử Phong là một vị sư phụ bình thường nghe thấy lời này thì chắc chắn hắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Trên thực tế thì Tử Phong đang ẩn thân ở ngay bên cạnh cũng đang chảy nước mắt, nhưng không phải vì cảm động, mà là vì nhịn cười đến mức đau bụng, chảy nước mắt. Nghĩ đến việc mình đã tẩy não thành công “nhân vật chính” mà Tử Phong thiếu chút nữa há mồm ra cười lớn.
“Muội đồng ý, đẹp trai như sư phụ thì chắc chắn không phải là người xấu!”
“Phụt!” Đang nhịn cười ở một bên, Tử Phong nghe thấy Nạp Lan Yên Nhiên nói thế liền không kìm được mà phun ra một hơi, mặc dù rất nhỏ nhưng cũng đủ để đánh động tới Trần Duệ.
Trần Duệ đương nhiên nghe thấy tiếng “phụt” nho nhỏ đó, nhưng sau một hồi nhìn quanh quất không thấy động tĩnh gì khả nghi khác, hắn cũng không thắc mắc nhiều nữa, chỉ nghĩ rằng đó là tiếng động lạ trong rừng mà thôi.
Nhìn biểu muội của mình đang bật chế độ hoa si, khoé miệng Trần Duệ không khỏi giật giật, hắn lấy tay gõ nhẹ lên đầu Nạp Lan Yên Nhiên một cái
“Sư phụ có anh tuấn hay không thì cũng không đến lượt muội được hưởng!”
“Xì, huynh không biết sư đồ luyến đang là mốt trong mấy cuốn tiểu thuyết thời nay à.”
Nghe Nạp Lan Yên Nhiên nói, cả Trần Duệ lẫn Tử Phong ở bên cạnh đều mồ hôi chảy đầy đầu. Huyền Linh đại lục cũng có các loại giải trí dưới dạng sách truyện, điển hình nhất chính là tiểu thuyết, nghe nói các dạng tiểu thuyết về tình yêu nam nữ này nọ thường xuyên được lòng nữ tử trong thiên hạ, cũng không biết là gia hoả nào xuyên việt qua đây rồi phổ cập loại hình văn hoá này nữa, nhưng hiển nhiên Nạp Lan Yên Nhiên cũng là “fan” cứng của thể loại tiểu thuyết này.
“Đừng nói linh tinh nữa, tập trung nghỉ ngơi đi, chúng ta đến đây để ma luyện bản thân cơ mà.” Trần Duệ nói, sau đó nhắm mắt lại tu luyện, không thèm để ý tới biểu muội của mình nữa.
Nạp Lan Yên Nhiên tháya vậy liền lẩm bẩm
“Rồi có ngày ta trở thành nữ nhân của sư phụ thì huynh biết tay ta, ta sẽ bắt huynh gọi ta một tiếng sư mẫu!”
Mang theo ảo tưởng không mấy hay ho cho lắm, Nạp Lan Yên Nhiên chậm rãi chìm vào trong tu luyện, chỉ còn lại Tử Phong ở một bên băn khoăn xem có nên tung một cước đạp bay tiểu ny tử thích ăn trái cấm này hay không.
/508
|