“May quá tiền bối vẫn nhớ đến tiểu nữ!” Vương Bảo Nhi có chút vui mừng nói.
Đương nhiên là nhớ ra rồi, Tử Phong âm thầm nghĩ, cũng bởi vì chuyện của Liên thành Vương gia mà hắn vướng vào Hợp Hoan Tông, cũng nhờ thế mà hắn có được một muội muội bảo bối là Diệp Ngưng Tuyết, hơn nữa lại nhận ra tâm ma của bản thân, một đống sự kiện khó quên như vậy có muốn không nhớ cũng không được.
Cơ mà nhận ra thì nhận ra, Vương Bảo Nhi đối với Tử Phong chỉ thuần tuý là người qua đường, hắn căn bản không muốn quan tâm cũng như liên quan tới nữ nhân này. Công bằng mà nói thì Vương Bảo Nhi cũng được coi là mỹ nữ, nếu đặt vào tay một tên nhân vật chính suy nghĩ bằng nửa thân dưới nào đó thì hết mười phần đến mười một phần sẽ trở thành nữ nhân của hắn.
Tử Phong thưởng thức cái đẹp nhưng háo sắc thì không, hiện tại vây xung quanh hắn cũng có đủ các thể loại nữ nhân rồi, không nói đến ba thê tử như hoa như ngọc, hắn còn một muội muội không cùng huyết thống trẻ trung thanh thuần, một nô…à không hai nô lệ siêu cấp mỹ nữ, ngoài ra còn quen biết một đống nữ nhân khác nữa, hắn không rảnh để ý tới Vương Bảo Nhi a.
Đương nhiên phép lịch sự tối thiểu thì vẫn có, Tử Phong không ưa thích cũng chẳng ghét bỏ cô nàng này, thái độ của hắn vẫn vừa đủ khách sáo, không tỏ vẻ bề trên
“Hai đứa nhóc Vương Hải Nguyên với Vương Tiêm Tiêm vẫn khoẻ chứ?”
“Nhờ ơn cứu mạng của tiền bối, Vương Hải Nguyên và Vương Tiêm Tiêm vẫn tốt, cả hai đều vô cùng chăm chỉ tu luyện, hiện tại đã đạt tới tu vi Sư cấp.” Vương Bảo Nhi cung kính nói.
“Ơn huệ gì, chẳng qua mục tiêu của ta lại trùng hợp với việc xử lý kẻ thù của các ngươi mà thôi.” Tử Phong lắc đầu nói.
Ở đằng sau, Nạp Lan Yên Nhiên sử dụng truyền âm nhập mật, nói nhỏ vào tai Trần Duệ
“Hình như đây là lần đầu tiên muội nhìn thấy sư phụ nói chuyện với người lạ mà lại không lạnh lùng như một cục băng đấy.”
“Đúng thế, hơn nữa đây lại còn là nữ nhân nữa.” Trần Duệ đồng tình.
“Chẳng lẽ đây là nhân tình bên ngoài của sư phụ?” Nạp Lan Yên Nhiên che miệng.
“Có thể lắm, muội cũng nhìn thấy mặt thật của sư phụ rồi còn gì, nghiêm túc mà nói thì nữ nhân khó thoát khỏi bàn tay của ngài ấy lắm.” Trần Duệ cười thầm.
Bất thình lình, một giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên giật nảy cả người
“Hai đứa kia, ta đã từng nói rằng đừng có sử dụng truyền âm nếu đứng trước mặt võ giả có cấp bậc giống như ta cơ mà, ta có thể nghe rõ từng chữ một đấy.” Tử Phong nói.
“Đệ tử biết lỗi!” Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đồng thanh nói.
Vương Bảo Nhi đưa mắt nhìn hai người đứng sau lưng Tử Phong, từ lúc ban nãy khi còn ở trong đại sảnh của dong binh công hội nàng đã để ý tới hai người này, do tu vi tăng lên quá nhanh hơn nữa cảnh giới lại chưa ổn định nên khí tức của hai người Trần Duệ hiện lên rõ mồn một là Vương cấp nhất phẩm. Ban đầu nhìn thấy hai người trẻ tuổi như thế này đã có tu vi Vương cấp khiến Vương Bảo Nhi giật mình, nhưng nhớ lại năm xưa Tử Phong cũng là “Vương cấp cường giả” ở cái tuổi tương tự như thế, nàng không còn ngạc nhiên nữa. Đến khi nhìn thấy trang phục Lăng Hư Cung của cả hai thì một chút ngạc nhiên đó biến thành hâm mộ, đệ tử của thế lực lớn có khác, khác hẳn với tán tu bất nhập lưu như nàng.
“Đây là đệ tử của tiền bối ư?” Vương Bảo Nhi hỏi dò.
“Phải, cả hai đều là đệ tử của ta. Đây là Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên. Còn đây là Vương Bảo Nhi, là người quen cũ của vi sư lúc ta còn lăn lộn trên giang hồ.” Tử Phong không giấu diếm mà giới thiệu mọi người với nhau.
“Lăng Hư Cung, đệ tử thân truyền của Thanh Long thập thất trưởng lão, xin chào tiền bối.” Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên cúi đầu, cung kính nói với Vương Bảo Nhi.
Vương Bảo Nhi giống như được sủng ái mà lo sợ, bất tri bất giác lùi lại một bước.
“Ta nào dám nhận là tiền bối của hai vị, xin hãy ngẩng đầu lên đi! Khoan đã, nói như vậy tức là…..tiền bối là trưởng lão của Lăng Hư Cung?” Vương Bảo Nhi bật thốt.
“Ừ, như đệ tử của ta đã nói, hiện tại ta là trưởng lão nội môn của Lăng Hư Cung, cũng chỉ là một cái chức danh mà thôi.” Tử Phong phất tay nói.
Vương Bảo Nhi sững người tại chỗ, trong đầu rối loạn một mảnh, mặc dù vừa rồi ở trong đại sảnh công hội nàng cũng nhìn thấy màn Tử Phong miểu sát một Tôn cấp cường giả, trong lòng cũng đại khái đoán được chỉ có Thánh cấp cường giả mới có thể làm như vậy, nhưng mà lí trí của nàng vẫn không nhịn được mà nghi ngờ, dù sao thì kể từ lúc gặp Tử Phong năm xưa thì đến giờ mới có 6-7 năm, từ Vương cấp tu luyện lên Thánh cấp căn bản là người si nói mộng.
Nhưng hiện tại đối phương đã thừa nhận bản thân mình hiện tại đang là trưởng lão nội môn của Lăng Hư Cung, mà đã là trưởng lão nội môn của Lăng Hư Cung thì trăm phần trăm chính là Thánh cấp cường giả thứ thiệt. Thánh cấp cường giả là gì thì Vương Bảo Nhi biết, nhất quyền chấn biển khơi, nhị cước đoạn sơn hà, đây chính là tối cường giả của đại lục.
Nhận ra mình đang thực sự đứng trước một Thánh giai siêu cấp cường giả, hai chân của Vương Bảo Nhi có chút run rẩy, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, bản thân nàng bấy lâu nay lăn lộn làm dong binh cũng rèn luyện ra được một ý chí tương đối bền vững, hơn nữa từ đầu tới giờ nàng vẫn vô cùng lễ phép, hẳn là không mạo phạm gì đến đối phương cả.
“Mà nói thế đủ rồi, Vương Bảo Nhi, cô chặn đường ta có việc gì hay không?” Tử Phong đương nhiên nhận ra thay đổi trong thái độ của Vương Bảo Nhi, nể tình đã từng có quen biết, hắn không muốn làm khó cô nàng quá mức.
“À, xin lỗi tiền bối, ta chỉ là….đã lâu không thấy tiền bối, ta muốn nói lời cảm tạ ơn cứu mạng năm xưa thôi.” Vương Bảo Nhi sực tỉnh, lắp bắp nói.
“Hừm…..theo như ta thấy thì, hiện tại cô là một dong binh nhỉ?” Tử Phong nảy ra một ý tưởng, trầm ngâm nói.
“Đứng vậy, Vương gia đã không còn, ta cũng chỉ còn cách này để sống mà thôi.” Vương Bảo Nhi gật đầu.
“Vương cấp tứ phẩm, không tệ, mạnh hơn gia gia cô năm xưa. Nếu đã gặp mặt thì coi như là chúng ta hữu duyên, ta có quà cho cô đây.”
Tử Phong vừa nói, bàn tay khẽ cử động, một quyển sách nhỏ liền xuất hiện trên tay hắn.
“Công pháp Địa giai vô thuộc tính, ta cũng chẳng nhớ cấp bậc của nó là cái gì nữa, chỉ biết nó là Địa giai công pháp, cho cô đấy, cố gắng tu luyện cho tốt.”
Trong mắt Vương Bảo Nhi khẽ xẹt qua một tia lửa nóng, nhưng rất nhanh liền dập tắt, nàng vội vàng xua tay
“Sao ta có thể nhận quà từ tiền bối được chứ, hơn nữa đây lại là Địa giai công pháp vô cùng quý giá.”
“Yên nào, ta cũng không phải là cho không cô. Ta có việc muốn nhờ cô đây!”
“Tiền bối đã lên tiếng thì sao ta có thể từ chối, công pháp gì đó ta cũng không cần, chỉ cần có thể giúp được tiền bối là được rồi.” Vương Bảo Nhi lắc đầu.
Chỉ bằng một câu nói này, hình ảnh Vương Bảo Nhi trong mắt Tử Phong đã thay đổi rõ rệt, hắn không khỏi cười thầm, xem ra những năm nay cô ta lăn lộn làm dong binh cũng tích luỹ được rất nhiều kinh nghiệm, chỉ cần làm vui lòng một Thánh cấp cường giả như hắn tuyệt đối giá trị hơn nhiều so với một quyển công pháp Địa giai.
Vương Bảo Nhi trưởng thành như vậy lại không hẹn mà trùng lặp với ý tưởng mới nảy ra của Tử Phong.
“Ta không rút lại lời nói của mình, quyển công pháp này cô cầm lấy, bù lại thì….”
Tử Phong đấy Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên ra trước, khoé miệng đằng sau mặt nạ cong lên thành một nụ cười
“Ta muốn giao hai đệ tử của mình cho cô rèn luyện!”
----------------------------------
Theo chân Vương Bảo Nhi về tới nhà, Tử Phong cuối cùng cũng gặp lại Vương Hải Nguyên và Vương Tiêm Tiêm, hai người còn sống sót duy nhất của Vương gia ngoại trừ Vương Bảo Nhi. Vương Hải Nguyên sau từng đấy năm đã trổ mã thành một thanh niên 18 tuổi, vóc người không cao lớn lắm nhưng bù lại cơ thể vô cùng rắn chắc, gương mặt trưởng thành hơn so với tuổi. Vương Tiêm Tiêm lúc này cũng đã 14 tuổi, vẫn còn là một tiểu cô nương nhưng nhan sắc cũng giống như Vương Bảo Nhi, là một tiểu mỹ nhân.
Đương nhiên sau đó là một màn “gặp lại ân nhân cũ” nhàm chán đến phát chết, nếu không phải Tử Phong muốn lợi dụng Vương Bảo Nhi để rèn luyện cho đệ tử của mình thì hắn đã chẳng xuất hiện ở đây làm gì.
Vốn dĩ Tử Phong định dẫn hai đệ tử của mình vào sâu trong Ngoạ Long Sơn Mạch, kiếm đại vài ba chục con yêu thú để cho bọn chúng chiến đấu rèn luyện, nhưng mà sau khi gặp lại Vương Bảo Nhi thì hắn liền thay đổi kế hoạch của mình. Nếu tự thân hắn đưa Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đi thì rất có thể trong tiềm thức của cả hai sẽ có một ý nghĩ đó là đã có sư phụ chống lưng đằng sau, mối nguy mất mạng gần như là không tồn tại, từ đó rất có thể sẽ ảnh hưởng đến kết quả mà cả hai có thể thu được.
Nhưng hiện tại thì khác, Tử Phong giao hai đồ đệ cho Vương Bảo Nhi quản lý, muốn lăn lộn thế nào ở trong Ngoạ Long Sơn Mạch thì thế ấy, bản thân hắn sẽ không đi theo, từ đó tạo ra áp lực vô hình kích thích sự trưởng thành của Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên. Lẽ đương nhiên là hắn sẽ không thật sự bỏ mặc sống chết của cả hai mà sẽ bí mật bám theo, nhưng không phải lúc cực kỳ khẩn cấp thì hắn sẽ không xuất hiện.
Vương Bảo Nhi sau khi nghe được yêu cầu của Tử Phong thì mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, bản thân nàng làm dong binh cũng không phải ngày một ngày hai, tự bảo toàn tính mạng thì còn có thể, nhưng lại còn dẫn theo hai người nữa thì lại khác, tuy hai người này cũng là Vương cấp cường giả nhưng mà lỡ có chuyện gì xấu thật sự xảy ra thì cơn giận của một Thánh cấp cường giả không phải là thứ mà nàng có thể gánh chịu.
Hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng Vương Bảo Nhi, Tử Phong tỉnh rụi nói
“Không cần phải lo lắng vớ vẩn, bình thường cô làm gì ở trong Ngoạ Long Sơn Mạch thì cứ làm như thế, mạo hiểm này nọ ta không quan tâm, nếu đệ tử của ta chết mất xác ở trong rừng thì đơn giản là do bọn chúng vô dụng, không xứng làm đệ tử của ta, dù có chuyện gì xảy ra ta cũng không trách!”
Vương Bảo Nhi nghe vậy thì thoáng yên tâm hơn một chút, chỉ là trong lòng không khỏi thắc mắc, bình thường bất kỳ sư phụ nào cũng lo cho an toàn của đệ tử mình, chỉ có vị tiền bối này là thuần tuý vứt luôn cái ý niệm đó ra sau đầu, có muốn rèn luyện đệ tử thì cũng không cần phải dùng cách cực đoan như thế này chứ.
Chỉ là trông bộ dáng Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên không một chút kháng cự nào ở bên cạnh thì Vương Bảo Nhi mới không thắc mắc nữa, có lẽ đó chính là cách dạy dỗ đệ tử đặc biệt của tiền bối, quả không hổ danh là người của đại tông môn, đến cả cách làm cũng khác xa so với võ giả thông thường.
Đương nhiên là nhớ ra rồi, Tử Phong âm thầm nghĩ, cũng bởi vì chuyện của Liên thành Vương gia mà hắn vướng vào Hợp Hoan Tông, cũng nhờ thế mà hắn có được một muội muội bảo bối là Diệp Ngưng Tuyết, hơn nữa lại nhận ra tâm ma của bản thân, một đống sự kiện khó quên như vậy có muốn không nhớ cũng không được.
Cơ mà nhận ra thì nhận ra, Vương Bảo Nhi đối với Tử Phong chỉ thuần tuý là người qua đường, hắn căn bản không muốn quan tâm cũng như liên quan tới nữ nhân này. Công bằng mà nói thì Vương Bảo Nhi cũng được coi là mỹ nữ, nếu đặt vào tay một tên nhân vật chính suy nghĩ bằng nửa thân dưới nào đó thì hết mười phần đến mười một phần sẽ trở thành nữ nhân của hắn.
Tử Phong thưởng thức cái đẹp nhưng háo sắc thì không, hiện tại vây xung quanh hắn cũng có đủ các thể loại nữ nhân rồi, không nói đến ba thê tử như hoa như ngọc, hắn còn một muội muội không cùng huyết thống trẻ trung thanh thuần, một nô…à không hai nô lệ siêu cấp mỹ nữ, ngoài ra còn quen biết một đống nữ nhân khác nữa, hắn không rảnh để ý tới Vương Bảo Nhi a.
Đương nhiên phép lịch sự tối thiểu thì vẫn có, Tử Phong không ưa thích cũng chẳng ghét bỏ cô nàng này, thái độ của hắn vẫn vừa đủ khách sáo, không tỏ vẻ bề trên
“Hai đứa nhóc Vương Hải Nguyên với Vương Tiêm Tiêm vẫn khoẻ chứ?”
“Nhờ ơn cứu mạng của tiền bối, Vương Hải Nguyên và Vương Tiêm Tiêm vẫn tốt, cả hai đều vô cùng chăm chỉ tu luyện, hiện tại đã đạt tới tu vi Sư cấp.” Vương Bảo Nhi cung kính nói.
“Ơn huệ gì, chẳng qua mục tiêu của ta lại trùng hợp với việc xử lý kẻ thù của các ngươi mà thôi.” Tử Phong lắc đầu nói.
Ở đằng sau, Nạp Lan Yên Nhiên sử dụng truyền âm nhập mật, nói nhỏ vào tai Trần Duệ
“Hình như đây là lần đầu tiên muội nhìn thấy sư phụ nói chuyện với người lạ mà lại không lạnh lùng như một cục băng đấy.”
“Đúng thế, hơn nữa đây lại còn là nữ nhân nữa.” Trần Duệ đồng tình.
“Chẳng lẽ đây là nhân tình bên ngoài của sư phụ?” Nạp Lan Yên Nhiên che miệng.
“Có thể lắm, muội cũng nhìn thấy mặt thật của sư phụ rồi còn gì, nghiêm túc mà nói thì nữ nhân khó thoát khỏi bàn tay của ngài ấy lắm.” Trần Duệ cười thầm.
Bất thình lình, một giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên giật nảy cả người
“Hai đứa kia, ta đã từng nói rằng đừng có sử dụng truyền âm nếu đứng trước mặt võ giả có cấp bậc giống như ta cơ mà, ta có thể nghe rõ từng chữ một đấy.” Tử Phong nói.
“Đệ tử biết lỗi!” Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đồng thanh nói.
Vương Bảo Nhi đưa mắt nhìn hai người đứng sau lưng Tử Phong, từ lúc ban nãy khi còn ở trong đại sảnh của dong binh công hội nàng đã để ý tới hai người này, do tu vi tăng lên quá nhanh hơn nữa cảnh giới lại chưa ổn định nên khí tức của hai người Trần Duệ hiện lên rõ mồn một là Vương cấp nhất phẩm. Ban đầu nhìn thấy hai người trẻ tuổi như thế này đã có tu vi Vương cấp khiến Vương Bảo Nhi giật mình, nhưng nhớ lại năm xưa Tử Phong cũng là “Vương cấp cường giả” ở cái tuổi tương tự như thế, nàng không còn ngạc nhiên nữa. Đến khi nhìn thấy trang phục Lăng Hư Cung của cả hai thì một chút ngạc nhiên đó biến thành hâm mộ, đệ tử của thế lực lớn có khác, khác hẳn với tán tu bất nhập lưu như nàng.
“Đây là đệ tử của tiền bối ư?” Vương Bảo Nhi hỏi dò.
“Phải, cả hai đều là đệ tử của ta. Đây là Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên. Còn đây là Vương Bảo Nhi, là người quen cũ của vi sư lúc ta còn lăn lộn trên giang hồ.” Tử Phong không giấu diếm mà giới thiệu mọi người với nhau.
“Lăng Hư Cung, đệ tử thân truyền của Thanh Long thập thất trưởng lão, xin chào tiền bối.” Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên cúi đầu, cung kính nói với Vương Bảo Nhi.
Vương Bảo Nhi giống như được sủng ái mà lo sợ, bất tri bất giác lùi lại một bước.
“Ta nào dám nhận là tiền bối của hai vị, xin hãy ngẩng đầu lên đi! Khoan đã, nói như vậy tức là…..tiền bối là trưởng lão của Lăng Hư Cung?” Vương Bảo Nhi bật thốt.
“Ừ, như đệ tử của ta đã nói, hiện tại ta là trưởng lão nội môn của Lăng Hư Cung, cũng chỉ là một cái chức danh mà thôi.” Tử Phong phất tay nói.
Vương Bảo Nhi sững người tại chỗ, trong đầu rối loạn một mảnh, mặc dù vừa rồi ở trong đại sảnh công hội nàng cũng nhìn thấy màn Tử Phong miểu sát một Tôn cấp cường giả, trong lòng cũng đại khái đoán được chỉ có Thánh cấp cường giả mới có thể làm như vậy, nhưng mà lí trí của nàng vẫn không nhịn được mà nghi ngờ, dù sao thì kể từ lúc gặp Tử Phong năm xưa thì đến giờ mới có 6-7 năm, từ Vương cấp tu luyện lên Thánh cấp căn bản là người si nói mộng.
Nhưng hiện tại đối phương đã thừa nhận bản thân mình hiện tại đang là trưởng lão nội môn của Lăng Hư Cung, mà đã là trưởng lão nội môn của Lăng Hư Cung thì trăm phần trăm chính là Thánh cấp cường giả thứ thiệt. Thánh cấp cường giả là gì thì Vương Bảo Nhi biết, nhất quyền chấn biển khơi, nhị cước đoạn sơn hà, đây chính là tối cường giả của đại lục.
Nhận ra mình đang thực sự đứng trước một Thánh giai siêu cấp cường giả, hai chân của Vương Bảo Nhi có chút run rẩy, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, bản thân nàng bấy lâu nay lăn lộn làm dong binh cũng rèn luyện ra được một ý chí tương đối bền vững, hơn nữa từ đầu tới giờ nàng vẫn vô cùng lễ phép, hẳn là không mạo phạm gì đến đối phương cả.
“Mà nói thế đủ rồi, Vương Bảo Nhi, cô chặn đường ta có việc gì hay không?” Tử Phong đương nhiên nhận ra thay đổi trong thái độ của Vương Bảo Nhi, nể tình đã từng có quen biết, hắn không muốn làm khó cô nàng quá mức.
“À, xin lỗi tiền bối, ta chỉ là….đã lâu không thấy tiền bối, ta muốn nói lời cảm tạ ơn cứu mạng năm xưa thôi.” Vương Bảo Nhi sực tỉnh, lắp bắp nói.
“Hừm…..theo như ta thấy thì, hiện tại cô là một dong binh nhỉ?” Tử Phong nảy ra một ý tưởng, trầm ngâm nói.
“Đứng vậy, Vương gia đã không còn, ta cũng chỉ còn cách này để sống mà thôi.” Vương Bảo Nhi gật đầu.
“Vương cấp tứ phẩm, không tệ, mạnh hơn gia gia cô năm xưa. Nếu đã gặp mặt thì coi như là chúng ta hữu duyên, ta có quà cho cô đây.”
Tử Phong vừa nói, bàn tay khẽ cử động, một quyển sách nhỏ liền xuất hiện trên tay hắn.
“Công pháp Địa giai vô thuộc tính, ta cũng chẳng nhớ cấp bậc của nó là cái gì nữa, chỉ biết nó là Địa giai công pháp, cho cô đấy, cố gắng tu luyện cho tốt.”
Trong mắt Vương Bảo Nhi khẽ xẹt qua một tia lửa nóng, nhưng rất nhanh liền dập tắt, nàng vội vàng xua tay
“Sao ta có thể nhận quà từ tiền bối được chứ, hơn nữa đây lại là Địa giai công pháp vô cùng quý giá.”
“Yên nào, ta cũng không phải là cho không cô. Ta có việc muốn nhờ cô đây!”
“Tiền bối đã lên tiếng thì sao ta có thể từ chối, công pháp gì đó ta cũng không cần, chỉ cần có thể giúp được tiền bối là được rồi.” Vương Bảo Nhi lắc đầu.
Chỉ bằng một câu nói này, hình ảnh Vương Bảo Nhi trong mắt Tử Phong đã thay đổi rõ rệt, hắn không khỏi cười thầm, xem ra những năm nay cô ta lăn lộn làm dong binh cũng tích luỹ được rất nhiều kinh nghiệm, chỉ cần làm vui lòng một Thánh cấp cường giả như hắn tuyệt đối giá trị hơn nhiều so với một quyển công pháp Địa giai.
Vương Bảo Nhi trưởng thành như vậy lại không hẹn mà trùng lặp với ý tưởng mới nảy ra của Tử Phong.
“Ta không rút lại lời nói của mình, quyển công pháp này cô cầm lấy, bù lại thì….”
Tử Phong đấy Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên ra trước, khoé miệng đằng sau mặt nạ cong lên thành một nụ cười
“Ta muốn giao hai đệ tử của mình cho cô rèn luyện!”
----------------------------------
Theo chân Vương Bảo Nhi về tới nhà, Tử Phong cuối cùng cũng gặp lại Vương Hải Nguyên và Vương Tiêm Tiêm, hai người còn sống sót duy nhất của Vương gia ngoại trừ Vương Bảo Nhi. Vương Hải Nguyên sau từng đấy năm đã trổ mã thành một thanh niên 18 tuổi, vóc người không cao lớn lắm nhưng bù lại cơ thể vô cùng rắn chắc, gương mặt trưởng thành hơn so với tuổi. Vương Tiêm Tiêm lúc này cũng đã 14 tuổi, vẫn còn là một tiểu cô nương nhưng nhan sắc cũng giống như Vương Bảo Nhi, là một tiểu mỹ nhân.
Đương nhiên sau đó là một màn “gặp lại ân nhân cũ” nhàm chán đến phát chết, nếu không phải Tử Phong muốn lợi dụng Vương Bảo Nhi để rèn luyện cho đệ tử của mình thì hắn đã chẳng xuất hiện ở đây làm gì.
Vốn dĩ Tử Phong định dẫn hai đệ tử của mình vào sâu trong Ngoạ Long Sơn Mạch, kiếm đại vài ba chục con yêu thú để cho bọn chúng chiến đấu rèn luyện, nhưng mà sau khi gặp lại Vương Bảo Nhi thì hắn liền thay đổi kế hoạch của mình. Nếu tự thân hắn đưa Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đi thì rất có thể trong tiềm thức của cả hai sẽ có một ý nghĩ đó là đã có sư phụ chống lưng đằng sau, mối nguy mất mạng gần như là không tồn tại, từ đó rất có thể sẽ ảnh hưởng đến kết quả mà cả hai có thể thu được.
Nhưng hiện tại thì khác, Tử Phong giao hai đồ đệ cho Vương Bảo Nhi quản lý, muốn lăn lộn thế nào ở trong Ngoạ Long Sơn Mạch thì thế ấy, bản thân hắn sẽ không đi theo, từ đó tạo ra áp lực vô hình kích thích sự trưởng thành của Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên. Lẽ đương nhiên là hắn sẽ không thật sự bỏ mặc sống chết của cả hai mà sẽ bí mật bám theo, nhưng không phải lúc cực kỳ khẩn cấp thì hắn sẽ không xuất hiện.
Vương Bảo Nhi sau khi nghe được yêu cầu của Tử Phong thì mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, bản thân nàng làm dong binh cũng không phải ngày một ngày hai, tự bảo toàn tính mạng thì còn có thể, nhưng lại còn dẫn theo hai người nữa thì lại khác, tuy hai người này cũng là Vương cấp cường giả nhưng mà lỡ có chuyện gì xấu thật sự xảy ra thì cơn giận của một Thánh cấp cường giả không phải là thứ mà nàng có thể gánh chịu.
Hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng Vương Bảo Nhi, Tử Phong tỉnh rụi nói
“Không cần phải lo lắng vớ vẩn, bình thường cô làm gì ở trong Ngoạ Long Sơn Mạch thì cứ làm như thế, mạo hiểm này nọ ta không quan tâm, nếu đệ tử của ta chết mất xác ở trong rừng thì đơn giản là do bọn chúng vô dụng, không xứng làm đệ tử của ta, dù có chuyện gì xảy ra ta cũng không trách!”
Vương Bảo Nhi nghe vậy thì thoáng yên tâm hơn một chút, chỉ là trong lòng không khỏi thắc mắc, bình thường bất kỳ sư phụ nào cũng lo cho an toàn của đệ tử mình, chỉ có vị tiền bối này là thuần tuý vứt luôn cái ý niệm đó ra sau đầu, có muốn rèn luyện đệ tử thì cũng không cần phải dùng cách cực đoan như thế này chứ.
Chỉ là trông bộ dáng Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên không một chút kháng cự nào ở bên cạnh thì Vương Bảo Nhi mới không thắc mắc nữa, có lẽ đó chính là cách dạy dỗ đệ tử đặc biệt của tiền bối, quả không hổ danh là người của đại tông môn, đến cả cách làm cũng khác xa so với võ giả thông thường.
/508
|