Chương 11: Việc anh làm gọi là ép hôn!
Cô còn không biết bị mang ra khỏi nhà như thế nào.
Thật ra vì gấp về giải quyết việc liên hôn mà cô phải bận rộn suốt mấy ngày không được ngủ rồi, mệt mỏi vô cùng.
Cô ngủ không biết trời trăng gì, cũng không biết đã qua bao lâu, lúc tỉnh lại thì thấy xung quanh hơi ồn ào.
"Cậu... cậu Hai, cậu... cậu nhất định phải làm như vậy à? Việc này... không ổn lắm thì phải?"
"Không ổn chỗ nào? Hôn nhân của tôi, tôi nói không tính thì cậu nói tính à?"
"Nhưng, nhưng... cô gái này đang... Vâng, cậu Hai quyết định là được!"
"Được rồi!"
Bạch Tinh Ngôn mơ màng mở mắt ra, cảm thấy cổ tay hơi đau.
Hương bạc hà mát lạnh còn đang kề bên người.
Không khí hơi lạnh thấm vào khoang mũi, Bạch Tinh Ngôn bị kích thích rùng mình một cái, cơn buồn ngủ lập tức rút sạch.
Xung quanh rất nhiều người, có nhân viên công tác trong Cục Dân Chính, còn có hai người vệ sĩ nữa.
Dung Cảnh Mặc ngồi trước mặt cô, đôi chân thon dài bắt tréo, ánh mắt sắc bén như mắt ưng nhìn cô chăm chú.
Trên người anh có một loại từ trường đặc biệt, trong veo lạnh lẽo như sương mù trên núi, khi anh yên lặng không nói gì thì người bên cạnh chỉ hô hấp cũng thấm hơi lạnh.
Ánh mắt sắc bén khóa chặt người cô, đẩy một tờ giấy lên trước mặt cô, cũng không giải thích gì với cô mà chỉ phun ra một chữ đơn giản, "Ký!"
Không có nửa phân thương lượng, vừa thẳng thắn, độc tài lại chuyên chế.
Bạch Tinh Ngôn liếc nhìn tờ giấy, thoáng thấy mấy chữ đơn xin kết hôn thì lập tức giận run người.
Anh ta tha cô tới thẳng Cục Dân Chính!
Có người kết hôn không cho thương lượng như vậy sao? Ném một tờ đơn bảo người ta ký là xong?
"Nếu tôi không ký thì sao?" Cô hít sâu, chậm rãi hỏi.
Thật ra Bạch Tinh Ngôn rất rõ ràng khả năng của bản thân, chưa nói tới gia cảnh cách xa của nhà họ Dung so với nhà họ Bạch, chỉ nói riêng khả năng cá nhân của hai người thì cô cũng chỉ là một con gà so với anh mà thôi.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Dung Cảnh Mặc hơi nheo lại, con ngươi đen đặc như một thanh dao găm sắc bén lóe ánh sáng lạnh.
Yên lặng trong chốc lát.
Tim Bạch Tinh Ngôn nhảy thình thịch, khi cô cảm thấy anh sẽ mang sự tồn vong của nhà họ Bạch hoặc đường lui của cô ra uy hiếp thì anh lại thờ ơ lạnh nhạt nói ba chữ, "Tôi giúp cô!"
Anh đứng lên, bước tới cạnh cô, bàn tay to lớn nắm tay cô lên, lạnh lùng dắt tay cô ký lên giấy.
Bạch Tinh Ngôn bị anh mang thẳng từ sân bay về nên trên người mang đủ giấy tờ chứng nhận, rất tiện cho anh.
Anh chậm rãi dắt tay cô ghi từng nét, mặt không thay đổi chút nào.
Viết xong, anh giơ chứng minh của cô lên, "Không ngờ cô cũng mong chờ thời khắc này đến vậy, giấy chứng nhận còn mang theo bên người!"
Bạch Tinh Ngôn giận dữ, rất muốn cầm tờ đơn trên bàn ném thẳng vào mặt anh ta, "Dung Cảnh Mặc, chuyện anh làm gọi là ép hôn! Không tôn trọng ý nguyện của người khác, trong mắt không có luật pháp!"
"Tôi ép cái gì? Không nói cho cô biết chuyện kết hôn à? Hay không mang cô đến Cục Dân Chính? Hay không để cô tự ký tên?" Nắm tay cô viết một nét cuối cùng, môi anh chậm rãi nhếch lên.
"Khốn khiếp!" Bạch Tinh Ngôn sầm mặt xuống.
Dung Cảnh Mặc không để ý lắm, ném bút sang một bên, sau đó đưa tay ôm lấy thắt lưng của cô, lạnh mặt nói với nhân viên công tác, "Chụp ảnh đi!"
"Vâng, vâng!" Nhân viên công tác liếc Bạch Tinh Ngôn bằng ánh mắt đồng tình, buồn bực làm công tác của mình.
Bạch Tinh Ngôn sao có thể phối hợp trong tình trạng này được? Lúc chụp ảnh gương mặt cô rất gượng gạo.
Kết cái hôn, đăng cái ký, từ đầu đến cuối đều tùy tiện như vậy, đến lĩnh chứng nhận kết hôn còn quái dị như vậy, trừ cô còn có người thứ hai à?
/1797
|