Chương 10: Tiến vào nhà họ Dung
Dung Cảnh Mặc và Bạch Tinh Ngôn lần đầu tiên gặp mặt là ở trên khoang hạng nhất của một chuyến bay quốc tế vào bốn năm trước.
Lúc ấy, vị trí của hai người vừa vặn ở cạnh nhau.
Trên chuyến bay đêm, tất cả các hành khách trong khoang máy bay đều đã ngủ say, chỉ có mình cô giống như một đứa trẻ vậy, thích thú , tò mò mà ghé vào bên cửa sổ, chăm chú ngắm nhìn bầu trời đêm.
Lúc ấy ngoài cửa sổ, cả bầu trời đều là sao, ngân hà mênh mông bát ngát, dường như giơ tay ra là có thể với tới.
Có điều Bạch Tinh Ngôn mới có mười bảy mười tám tuổi, ngây ngô giống như một học sinh trung học, vừa đơn thuần lại tốt đẹp.
“Anh có từng nghe nói, nếu như ngồi trên chuyến bay lúc rạng sáng, khi mà tất cả những chiếc đèn trong khoang máy tắt đi, thì có thể nhìn thấy bầu trời sao đẹp nhất ngoài cửa sổ chưa?”
Cô chia sẻ kinh nghiệm của mình với anh. Khi cô ngoái đầu nhìn lại khi, đôi mắt hơi hơi cong mang theo ý cười, bầu trời đêm đầy sao phía sau lưng cô vô cùng lộng lẫy. Nhưng mà, ngay tại khoảnh khắc đó, ở trong mắt của Dung Cảnh Mặc, bầu trời đầy sao kia cũng chẳng tỏa sáng rực rỡ bằng cô.
Sau này, trong lúc mà Dung Cảnh Mặc bởi vì công việc của công ty nên anh đã ở Paris một thời gian ngắn, hai người cũng từng gặp lại nhau.
Lúc ấy Bạch Tinh Ngôn là học sinh của một trường học ở gần đó. Trong khoảng thời gian ở nước ngoài, mỗi khi hoàng hôn xuống, anh đều thấy cô cầm bảng vẽ ngồi an tĩnh bên đài phun nước ở quảng trường gần biệt thự nhà họ Dung mà vẽ tranh.
Cô tên là Bạch Tinh Ngôn, một cô gái vô cùng thuần khiết, có đôi mắt lấp lánh như biết nói chuyện vậy.
Dung Cảnh Mặc cũng không biết rốt cục chính mình làm sao nữa, chỉ là bốn năm trước gặp qua cô vài lần, thế nhưng lại có thể nhớ cô rõ ràng tới như vậy.
Thế cho nên mà bữa tiệc thân mật lần này, anh lại nhìn thấy gương mặt cô một lần nữa, như có ma xui quỷ khiến, anh lập tức đồng ý hôn sự này.
Tuổi tác của ông cụ nhà họ Dung cách Dung Cảnh Mặc tới mấy thời đại, tư tưởng còn dừng lại ở quan niệm bảo thủ đàn ông qua hai mươi tuổi là phải kết hôn.
Theo lời của ông cụ, bởi vì sự kén chọn của Dung Cảnh Mặc, chọn mất mấy năm cũng chưa chắc có thể tìm được người anh ây nhìn trúng, hai mươi mấy tuổi mới bắt đầu xem mắt, ai dám nói là sớm?
Ông không muốn đợi tới lúc râu tóc chuyển sang màu hoa râm, mới có thể ôm cháu đích tôn.
Vì vậy mà trước bữa tiệc thân mật này, ông cụ luôn bức hôn cho Dung Cảnh Mặc, cứ hết bữa tiệc gặp mặt này đến bữa tiệc gặp mặt khác dường như chưa bao giờ dừng lại.
Tất cả những gia đình có bối cảnh khá giải một chút ở thành phố C, chỉ cần có con gái tuổi tác xấp xỉ bằng Dung Cảnh Mặc, cơ hồ đều thành trở thành ứng cử viên cho vị trí cháu dâu.
Ngày hôm qua đi ra đằng sau bắc viên, Dung Cảnh Mặc đã nghiêm túc tự hỏi chính mình vì sao gật đầu đồng ý chuyện này.
Sau này nghĩ lại, anh cảm thấy phần lớn nguyên nhân đều là vì sự dồn ép của ông lão Dung.
Anh chán ghét phiền toái!
Càng chán ghét mỗi ngày đều có một đống lớn phiền toái.
Mà trong khoảng thời gian này ông lão Dung lại sắp xếp tiệc gặp mặt cho anh, chính là mỗi ngày đều gây phiền phức cho anh.
Hôn lễ của hai người được định vào ba ngày sau.
Vừa mới gõ quyết định đính hôn, Bạch Tinh Ngôn ngay lập tức bỏ chạy.
Có thể nhìn ra được, cô chẳng vui vẻ gì với cuộc hôn sự này.
Ở bữa tiệc ngày hôm qua, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, Dung Cảnh Mặc đã sớm phát hiện ra điểm này rồi.
Có điều, tại sao người con gái này lại không muốn gả vào nhà họ Dung như vậy chứ?
“Cậu hai, tới rồi!” Tiếng của vệ sĩ ở ngoài xe truyền tới.
Dung Cảnh Mặc lấy lại tinh thần, mở cửa xe ra rồi đi xuống.
Anh đi được hai bước, lại quay đầu nhìn người con gái còn ngủ say trong xe, lùi bước chân về, dùng một tay nâng cô lên, ôm lấy cô đi nhanh vào trong biệt thự.
Chỉ ném cho vệ sĩ hai câu: “Chuẩn bị một chút đồ dùng hằng ngày cho nữ, trong nửa tiếng nữa mang đến phòng tôi! 9 giờ chuẩn bị xe, đi tới Cục Dân Chính!”
Bạch Tinh Ngôn ngủ một giấc rất say, ngủ say đến mức mà cô bị Dung Cảnh Mặc ôm vào nhà như thế nào, làm sao lại nằm lên giường của anh ta, quần áo bị lột sạch sẽ cũng không biết gì hết.
/1797
|