" Nhưng em đang bị thương phải tịnh dưỡng nhiều."
" Anh mau đi tắm đi. Tắm tối quá sẽ không tốt cho sức khỏe đâu."
" Sao em lại quan tâm tôi vậy? Em không hận tôi sao?"
Hắn ngồi xuống đầu giường, cô mỉm cười mà nắm lấy tay hắn.
" Hận anh để làm gì chứ? Anh là chồng tôi, chúng ta phải chung sống trong một năm. Vậy một năm này, sao không hòa thuận."
Hắn liền cười, cô suy nghĩ đơn thuần quá. Suy cho cùng, chỉ có mỗi hắn là không nhìn thấu cái gì cả.
" Vết thương còn đau không?"
" Đã lành nhiều rồi. Chỉ là đi lại vẫn còn hơi đau một chút."
" Vậy cứ nằm trên giường đi. Mọi việc cứ để người chăm sóc làm."
" Anh lo lắng quá rồi. Tôi chưa tàn phế mà."
Hắn đưa tay sờ lên bụng của cô. Xoa xoa vài cái.
" Bác sĩ có kê thuốc trị sẹo cho em không?"
" Bác sĩ rất chu đáo. Hơn nữa, anh Thiên Ân còn mang qua một lọ thuốc."
Cô lấy cho hắn xem, hắn nhìn liền biết ngay đây là loại tốt, nhưng thuốc này chỉ bán nội địa, chứng tỏ là anh của hắn đã ra tận nước ngoài để mua.
" Anh ấy quan tâm em quá nhỉ?"
" Tôi định không nhận. Tôi biết anh không thích…nhưng mà nếu không nhận sẽ rất khó xử."
" Có thêm một loại thuốc cũng tốt. Không để lại sẹo cho em là được."
Cô bất ngờ vì hắn nói như vậy. Nếu là trước đây hắn sẽ làm ầm ĩ lên rồi bắt cô vức lọ thuốc đi.
" Được rồi. Em nghĩ ngơi đi. Tôi đi tắm một lúc."
Trong lúc hắn đi tắm, cô đã một mình lụi cụi xuống bếp hâm một ít thức ăn mang lên phòng.
Hắn vừa bước ra đã nhìn thấy, liền có hơi bất ngờ.
" Anh chắc chưa ăn gì đúng không? Nào những món này đều rất bổ."
" Những món này không phải nấu cho em sao?"
" Nhưng mà tôi ăn không hết. Hay là anh ăn phụ nhé. Anh cũng bị thương mất máu, lại còn hiến máu nữa. Anh cũng nên chăm chút cho bản thân."
Cô còn chưa khỏi hẳn, đi đứng động tới vết thương sẽ rất đau, vậy mà còn tự tay chuẩn bị đồ ăn cho hắn. Đúng là hắn có chút cảm động.
" Cảm ơn em."
Hắn lại tủ, mở ra lấy một chai rượu. Đó là chai rượu được chưng bày trong tủ khá lâu, giá trị của nó rất cao. Cô thấy vậy liền hỏi.
" Anh muốn uống rượu sao?"
" Ừm…em muốn uống không?"
Hắn khui chai rượu ta, mùi thơm ngào ngạt cả phòng. Nhưng rượu này rất mạnh, uống một chút cũng sẽ dễ say.
" Tại sao lại uống rượu. Có chuyện không vui à?"
Hắn là muốn dùng rượu để nói ra những lời không dám nói.
" Chỉ là hơi tâm trạng, nên muốn uống rượu."
" Vậy tôi uống cùng anh."
Cô xuống giường ngồi vào bàn với hắn. Hắn rót cho cô một ít.
" Cụng ly mừng em khỏi bệnh."
" Cheer…"_cô nói.
" Em uống ít thôi, để dễ ngủ. Đừng lạm dụng."
" Biết rồi."
Hắn uống liền mấy ly liên tiếp. Đầu hắn bắt đầu lâng lâng, rượu này rất mạnh, rất dễ say. Cô vừa uống một ly đã có hơi nhức đầu.
" Tôi có chuyện muốn hỏi em."
" Anh nói đi."
" Giữa một người em yêu rất lâu rồi, nhưng tình cảm dần phai nhạt. Với một người, em mới nhận ra mình vừa yêu, tình cảm đang đi lên. Nếu là em, em sẽ chọn ai?"
" Anh là đang nói vấn đề thời gian đúng chứ? Nhưng thời gian bên nhau không quan trọng. Có thể anh yêu một người suốt 10 năm, nhưng anh gặp một cô gái khác, anh liền quên đi người cũ. Đó là vì bây giờ anh đã gặp được người tốt hơn. Cái tình cảm mà anh xem là mãi mãi, thật ta chỉ là nhất thời cho tới khi người tốt hơn xuất hiện."
Cô thật ra cũng đang lâng lâng nên mới tâm sự thật lòng với hắn như vậy.
Hắn nắm lấy tay cô, bàn tay ấm áp đó làm cô có chút ấm lòng.
" Nhưng người mới đó. Có yêu hắn không? Hắn không biết."
" Vậy anh trực tiếp hỏi người đó sẽ biết."
" Nhưng mà hắn làm tổn thương người đó rất nhiều."
Cô liền nhìn hắn khó hiểu? Sao lại dùng giọng điệu này nói chuyện với cô, giống như đây là muốn hỏi cô thì đúng hơn. Cô cũng không ngốc tới mức mà không nhận ra được.
" Vậy phải xem mức độ tổn thương mà anh gây ra rồi. Thật ra không ai nhỏ mọn nếu anh thành tâm xin lỗi cả."
" Xin lỗi."_hắn nắm tay cô mà nói.
Cô liền nhận ra là hắn đang muốn xin lỗi mình. Chết tiệc không ngờ cô lại rơi vaod tình thế khó xử này.
" Anh say rồi đúng không?"
" Đúng. Tôi say rồi, nên mới đủ can đảm để xin lỗi em."
" Say rồi vậy mau lên giường ngủ đi. Đừng uống nữa."
Cô dìu hắn lên giường, nhưng hắn đi chập choạng rồi ngã xuống giường, kéo cả cô cũng ngã theo. Hắn say nhưng vẫn nhớ cô bị thương, nên lấy tay chắn bụng của cô lại, tránh va chạm.
Hắn đưa tay sờ vào tóc cô, còn ngửi ngửi cả mùi hương trên tóc nữa.
" Thơm quá."_hắn khen.
" Anh say rồi mau ngủ đi."
Cô định đứng dậy rời đi, nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy cô không chịu buông.
" Tôi là một thằng tồi đúng không? Tôi yêu cả hai cô gái, tôi không muốn làm tổn thương ai hết."
" Vậy sao? Vậy anh yêu ai hơn trong 2 cô gái đó?"
Hắn liền vò đầu bức tóc mình, ở bên cạnh cô hắn thấy vui vẻ, hạnh phúc hơn nhiều.
" Anh mau đi tắm đi. Tắm tối quá sẽ không tốt cho sức khỏe đâu."
" Sao em lại quan tâm tôi vậy? Em không hận tôi sao?"
Hắn ngồi xuống đầu giường, cô mỉm cười mà nắm lấy tay hắn.
" Hận anh để làm gì chứ? Anh là chồng tôi, chúng ta phải chung sống trong một năm. Vậy một năm này, sao không hòa thuận."
Hắn liền cười, cô suy nghĩ đơn thuần quá. Suy cho cùng, chỉ có mỗi hắn là không nhìn thấu cái gì cả.
" Vết thương còn đau không?"
" Đã lành nhiều rồi. Chỉ là đi lại vẫn còn hơi đau một chút."
" Vậy cứ nằm trên giường đi. Mọi việc cứ để người chăm sóc làm."
" Anh lo lắng quá rồi. Tôi chưa tàn phế mà."
Hắn đưa tay sờ lên bụng của cô. Xoa xoa vài cái.
" Bác sĩ có kê thuốc trị sẹo cho em không?"
" Bác sĩ rất chu đáo. Hơn nữa, anh Thiên Ân còn mang qua một lọ thuốc."
Cô lấy cho hắn xem, hắn nhìn liền biết ngay đây là loại tốt, nhưng thuốc này chỉ bán nội địa, chứng tỏ là anh của hắn đã ra tận nước ngoài để mua.
" Anh ấy quan tâm em quá nhỉ?"
" Tôi định không nhận. Tôi biết anh không thích…nhưng mà nếu không nhận sẽ rất khó xử."
" Có thêm một loại thuốc cũng tốt. Không để lại sẹo cho em là được."
Cô bất ngờ vì hắn nói như vậy. Nếu là trước đây hắn sẽ làm ầm ĩ lên rồi bắt cô vức lọ thuốc đi.
" Được rồi. Em nghĩ ngơi đi. Tôi đi tắm một lúc."
Trong lúc hắn đi tắm, cô đã một mình lụi cụi xuống bếp hâm một ít thức ăn mang lên phòng.
Hắn vừa bước ra đã nhìn thấy, liền có hơi bất ngờ.
" Anh chắc chưa ăn gì đúng không? Nào những món này đều rất bổ."
" Những món này không phải nấu cho em sao?"
" Nhưng mà tôi ăn không hết. Hay là anh ăn phụ nhé. Anh cũng bị thương mất máu, lại còn hiến máu nữa. Anh cũng nên chăm chút cho bản thân."
Cô còn chưa khỏi hẳn, đi đứng động tới vết thương sẽ rất đau, vậy mà còn tự tay chuẩn bị đồ ăn cho hắn. Đúng là hắn có chút cảm động.
" Cảm ơn em."
Hắn lại tủ, mở ra lấy một chai rượu. Đó là chai rượu được chưng bày trong tủ khá lâu, giá trị của nó rất cao. Cô thấy vậy liền hỏi.
" Anh muốn uống rượu sao?"
" Ừm…em muốn uống không?"
Hắn khui chai rượu ta, mùi thơm ngào ngạt cả phòng. Nhưng rượu này rất mạnh, uống một chút cũng sẽ dễ say.
" Tại sao lại uống rượu. Có chuyện không vui à?"
Hắn là muốn dùng rượu để nói ra những lời không dám nói.
" Chỉ là hơi tâm trạng, nên muốn uống rượu."
" Vậy tôi uống cùng anh."
Cô xuống giường ngồi vào bàn với hắn. Hắn rót cho cô một ít.
" Cụng ly mừng em khỏi bệnh."
" Cheer…"_cô nói.
" Em uống ít thôi, để dễ ngủ. Đừng lạm dụng."
" Biết rồi."
Hắn uống liền mấy ly liên tiếp. Đầu hắn bắt đầu lâng lâng, rượu này rất mạnh, rất dễ say. Cô vừa uống một ly đã có hơi nhức đầu.
" Tôi có chuyện muốn hỏi em."
" Anh nói đi."
" Giữa một người em yêu rất lâu rồi, nhưng tình cảm dần phai nhạt. Với một người, em mới nhận ra mình vừa yêu, tình cảm đang đi lên. Nếu là em, em sẽ chọn ai?"
" Anh là đang nói vấn đề thời gian đúng chứ? Nhưng thời gian bên nhau không quan trọng. Có thể anh yêu một người suốt 10 năm, nhưng anh gặp một cô gái khác, anh liền quên đi người cũ. Đó là vì bây giờ anh đã gặp được người tốt hơn. Cái tình cảm mà anh xem là mãi mãi, thật ta chỉ là nhất thời cho tới khi người tốt hơn xuất hiện."
Cô thật ra cũng đang lâng lâng nên mới tâm sự thật lòng với hắn như vậy.
Hắn nắm lấy tay cô, bàn tay ấm áp đó làm cô có chút ấm lòng.
" Nhưng người mới đó. Có yêu hắn không? Hắn không biết."
" Vậy anh trực tiếp hỏi người đó sẽ biết."
" Nhưng mà hắn làm tổn thương người đó rất nhiều."
Cô liền nhìn hắn khó hiểu? Sao lại dùng giọng điệu này nói chuyện với cô, giống như đây là muốn hỏi cô thì đúng hơn. Cô cũng không ngốc tới mức mà không nhận ra được.
" Vậy phải xem mức độ tổn thương mà anh gây ra rồi. Thật ra không ai nhỏ mọn nếu anh thành tâm xin lỗi cả."
" Xin lỗi."_hắn nắm tay cô mà nói.
Cô liền nhận ra là hắn đang muốn xin lỗi mình. Chết tiệc không ngờ cô lại rơi vaod tình thế khó xử này.
" Anh say rồi đúng không?"
" Đúng. Tôi say rồi, nên mới đủ can đảm để xin lỗi em."
" Say rồi vậy mau lên giường ngủ đi. Đừng uống nữa."
Cô dìu hắn lên giường, nhưng hắn đi chập choạng rồi ngã xuống giường, kéo cả cô cũng ngã theo. Hắn say nhưng vẫn nhớ cô bị thương, nên lấy tay chắn bụng của cô lại, tránh va chạm.
Hắn đưa tay sờ vào tóc cô, còn ngửi ngửi cả mùi hương trên tóc nữa.
" Thơm quá."_hắn khen.
" Anh say rồi mau ngủ đi."
Cô định đứng dậy rời đi, nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy cô không chịu buông.
" Tôi là một thằng tồi đúng không? Tôi yêu cả hai cô gái, tôi không muốn làm tổn thương ai hết."
" Vậy sao? Vậy anh yêu ai hơn trong 2 cô gái đó?"
Hắn liền vò đầu bức tóc mình, ở bên cạnh cô hắn thấy vui vẻ, hạnh phúc hơn nhiều.
/112
|