Chuyển ngữ: Nhã Lam
Kỷ Vĩ chỉ lộ bả vai ra ngoài, cảm tạ trời đất, cống thoát nước cũng không sâu lắm, nhưng tình trạng bên trong cống thoát nước cũng không lạc quan cho lắm, bên trong ngoài nước còn vứt đầy gạch đá và rác rưởi, hắn chỉ hẫng chân một cái liền rơi xuống nơi lầy lội này, chỉ trong nháy mắtnước ngập đến eo, nước lạnh thấu xương, còn đọng vụn băng tan, những túi ni lông vứt đi, mùi thức ăn thừa hôi thối, bốc lên tận não, hắn bị chìm trong nước băng, toàn thân rùng mình run rẩy.
Chu Thành Viện quỳ gối trên đường cái, vươn tay ra kéo hắn, hai tay hắn chống xuống mặt đường, toàn thân bốc mùi hôi thối từ trong cống thoát nước lóp ngóp bò lên. Thấy hắn nửa người ướt sung, Chu Thành Viện khó chịu liên tục nói, “Đều tại em, nếu em sớm gọi lái xe đến đón chúng ta thì chuyện này sẽ không xảy ra rồi.”
Kỷ Vĩ cười, cô thật sự cảm thấy chính mình như thể đã gây ra tội ác tày trời.
Trời mù đông rét buốt, chỗ này lại không có chiếc xe tắc xi nào chạy qua, quần áo của Kỷ Vĩ đã ướt hơn phân nửa, dính chặt vào người, gió thổi đến, gần như đóng băng cơ thể hắn. Hắn cắn chặt rang, Chu Thành Viện bất chấp ôm chặt hắn, sau đó cô vội vàng gọi điện thoại, chờ lái xe đến đón.
Hắn vội đẩy cô: “Thành Viện, người anh bẩn lắm.”
Chu Thành Viện khó chịu đến phát khóc, “Đều tại em khiến anh ra nông nỗi này.”
Bỗng nhiên cô ôm chặt như vậy, hắn định đẩy cô ra, nhưng cô lại nhất quyết không chịu buông.
Toàn thân hắn hôi thối, trên người cô lại thoang thoảng hương thơm dịu mát.
Không khỏi khiến trái tim hắn loạn nhịp, trái tim cảm giác như hãm nước vào ly cà phê, màu cà phê đậm đặc tan dần, đang ngấm dần từng chút một.
Hắn khẽ nói: “Anh giống như tên ăn mày bên ngoài chùa Thiên Long, Đoàn Diên Khánh trong Thiên Long Bát Bộ.”
Chu Thành Viện ngẩng mặt lên hỏi hắn: “Đoàn Diên Khánh là ai?”
Hắn bừng tỉnh lại, mình vừa nói gì vậy chứ, nế hắn là Đoàn Diên Khánh, vậy cô là ai? Chẳng lẽ là người trao thân, Đoàn vương phi phóng đãng kia?
May mà cô không đọc tiểu thuyết võ hiệp, cô khác Kiều Mạt, nếu là Kiều Mạt sau khi nghe thấy ahwns nói như vậy, nhất định sẽ nghiến răng nghiến lợi mắng hắn: “Tên nhãi con Đoàn Diên Khánh, đáng ra ngươi phải bị xử trảm dã man như tên Vân Trung Hạc.”
Xa xa một chiếc xe cứu hỏa hú vang inh ỏi đang lao nhanh tới, trái tim hắn tựa như một quả cầu lửa đang bốc cháy, đang va vào nhau mà bùng cháy dữ dội.
Chưa đến 5 phút đồng hồ, lái xe của nhà họ Chu lái một chiếc BMWs đến, Kỷ Vĩ khẽ đẩy Chu Thành Viện, “Thành Viện, xe đến rồi.”
Chu Thành Viện hoàn hồn, xe đến rồi sao? Nếu không phải lo hắn bị lạnh, cô thật sự khao khát thời gian ngừng trôi để có thể ôm hắn thêm một lát nữa.
Kỷ Vĩ dìu cô lên xe, tuy rằng trong xe có bật điều hòa nhưng hắn vẫn run cầm cập, lái xe đưa Chu Thành Viện về nhà họ Chu trước, sau đó mới chở hắn về, đứng trước cửa biệt thự nhìn lái xe đưa Kỷ Vĩ đi khỏi, trong lòng Chu Thành Viện vừa hạnh phúc lại vừa chán nản.
Đừng nói là mười năm, trong trí nhớ của cô, cô vốn chưa từng tựa trên vai một một chàng trai nào, lần đầu tiên, lần đầu tiên có một người đàn ông cõng cô trên lưng, một lần tiếp xúc bất chợt này bỗng mở ra cánh cửa trái tim cô, làm bừng sang thế giới của cô, cùng với ánh sang đó là sự ấm áp, ấm áp lấp đầy trái tim cô.
Hắn thật sự rất tốt, nhưng tại sao, tại sao không cho cô gặp được người đàn ông này sớm hơn một chút.
Nếu được gặp hắn sớm hơn một chút, cô nhất định sẽ không từ bỏ, sẽ trói chặt hắn bên cạnh mình.
Về phòng thay quần áo, lúc thay quần áo, cô lại hoài niệm hương vị của hắn, cả người ngẩn ngơ.
————
Kỷ Vĩ ướt sung quay về nhà, Kiều Mạt vừa nhìn thấy hắn nhếch nhác như vậy liền giật mình sửng sốt.
Cô kêu lên: “Đây là anh đi cướp hay là bị cướp vậy?”
Mặc dù luôn miệng mắng hắn, nhưng trong lòng lo lắng muốn chết, cô vội vàng rót nước ấm cho hắn uống, sau đó đi chuẩn bị nước nóng để hắn tắm rửa, lại lấy quần áo sạch sẽ cho hắn thay.
Lúc kéo hắn đến phòng tắm cởi quần áo cho hắn, hắn nhịn không được tấm tắc khen: “Cô nhóc chết tiệt này, chưa từng biết em cũng có lúc cởi quần áo nhanh nhẹn đến vậy, so với anh tự cởi còn nhanh hơn.”
Kiều Mạt tức giận đấm một cái thật mạnh vào lưng hắn, “Đi đường còn có thể bị ngã xuống cống thoát nước, mắt mũi anh để đâu vậy, em còn tưởng là anh vì bị em lạnh nhạt, khó chịu quá mà thông dâm vi phạm pháp luật.”
Trong lòng Kỷ Vĩ có chút áy náy, cô không mảy may nghi ngờ cũng không hỏi hắn đi ăn cùng ai, tuy nói những lời trách móc hắn, nhưng vẫn rất thương xót hắn, điều này khiến hắn chột dạ.
Trong nháy mắt lúc rơi xuống cống thoát nước kia, hắn cũng chẳng hoảng sợ mấy, nhưng khi cô mình, bỗng nhiên tâm trạng của hắn thay đổi, cô mở rộng hai tay ôm chặt hắn, nhiệt độ cơ thể của hai người trung hòa, trong nháy mắt ấy, lúc hô hấp ngửi thấy hương thơm trên người cô, cảm giác ấy vô cùng kỳ diệu, hắn không còn thấy lạnh nữa mà nảy sinh nhưng ý ngĩ bậy bạ.
—— ——
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Kiều Mạt đi làm, hắn lịch sự gọi điện hỏi cái chân trật khớp của Chu Thành Viện thế nào rồi.
Chu Thành Viện đang nửa nằm nửa ngồi trên giường nhàm chán lật xem tạp chí, tối hôm qua một mực đấu tranh giữa việc có nên gọi điện hoặc nhắn tin cho hắn không, lại sợ bạn gái hắn nhìn thấy, giằng co mãi, cuối cùng cô vứt điện thoại xuống, bây giờ điện thoại ngay bên cạnh mình, vừa thấy hắn gọi tới, cô vừa mừng vừa lo.
“Đắp thuốc trắng Vân Nam*, lại chườm nóng, đỡ nhiều rồi.”
(*thuốc trắng Vân Nam là một loại thuốc bột cầm máu nổi tiếng được sản xuất ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc)
Ngẫm nghĩ một lát, cô lại tiếc nuôi nói: “Chỉ tiếc một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Lái xe đưa ba em đi công tác, bây giờ em có muốn hợp tác với mấy xưởng sản xuất hàng may mặc cũng chẳng thể ra ngoài được.”
Giọng cô nũng nịu trong điện thọi, lại dường như đang làm nũng nêu ra yêu cầu với hắn. Vậy mà bất tri bất giác ma xui quỷ khiến thế nào hắn lên tiếng: “Bây giờ anh đang rảnh, anh có thể đưa em đi.”
Chu Thành Viện liền vui vẻ: “Có thật không?”
Bỏ điện thoại xuống, hắn có chút bối rối, có phải là giai đoạn đầu yêu đương đều bắt nguồn từ nói chuyện điện thoại hay không?
Rối loạn, khổ sở rồi mâu thuẫn mấy hiệp, rốt cuộc hắn vẫn đi.
Hôm nay thời tiết cũng đẹp, không có tuyết rơi, lái xe ra ngoài, khi đi qua cái nắp cống gây tai nạn kia, hắn dừng lại xuống xe.
Cái nắp cống kia vẫn còn bị niêm phong, lúc này vì chính quyền thành phố đã cử xe dọn tuyết đến dọn sạch sẽ tuyết đọng trên mặt đường, bây giờ chỉ còn trơ lại cái miệng cống lớn giữa trời, nếu tuyết lại rơi, vậy sẽ rất nguy hiểm. Vốn là một người lười làm việc tốt nhưng bỗng nhiên hắn cũng muốn nhúng tay một lần.
Nhìn xung quanh, thấy bồn hoa bên kia có nhành cây tùng khô bên trong, chiều dai phù hợp, hắn liền đến đó kéo ra, sau đó đặt vắt ngang qua miệng cống, như vậy tuyết có rơi thì người khác cũng có thể nhìn thấy nhánh cây dài này, cảnh báo người khác thì sẽ không bị rơi xuống nữa.
Sau đó hắn gọi điện đến chính quyền thành phố, yêu cầu họ đến xử lý sớm một chút.
Một chiếc xe Bently đen bên cạnh chậm rã chạy qua hắn, nhưng hắn không biết. Bở vì tuyết rơi, xe đi cũng chậm, những hành động vừa rồi người ngồi trong xe đều nhìn thấy hết thảy.
Một người đàn ông khoảng hơn sáu mươi tuổi đứng bên trong nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhịn không được nói với lái xe, “Không ngờ trên đường này lại có một người tốt bụng như vậy.”
Con đường này chạy qua một loạt biệt thự, từ trước đến nay, những người sống ở đây đều là những người nhìn thấy tờ quảng cáo rơi trước cổng nhà mình đều lười nhặt lên, nhưng vẫn còn những người tốt bụng như vậy.
Lái xe tò mò gật đầu, sau khi nhìn Kỷ Vĩ liền nói với ông: “Chủ tịch, đó là bạn của tiểu thư Thành Viện. Tối hôm qua, chính là anh ta đưa tiểu thư Thành Viện về.”
Người đàn ông này chính là Chu Chính Vinh, Tập đoàn thép Đại Vương nổi tiếng, lúc này đây, nghe lái xe nói vậy, ông liền thấy lạ, lập tức quay đầu lại muốn nhìn lại một lần, trong lúc vội vàng, bóng dáng Kỷ Vĩ đã lướt qua, không nhìn rõ khuôn mặt hắn, chỉ thấy bóng lưng cao cao của hắn
Chu Chính Vinh rất tò mò, con gái còn có một người bạn như vậy?
————
Kiều Mạt thu dọn mọi thứ chuẩn bị tan ca, Từ Doanh bên bộ phận nguyên liệu chặn cô tại cửa, “Kiều Mạt, tan ca cô có bận việc gì không?”
Cô thuận miệng đáp: “Tôi có hẹn đi ăn với bạn.”
“Có phải hẹn cùng Tông Trạch không?”
Kiều Mạt cho rằng chuyện này chẳng có gì to tát, mọi người đều là đồng nghiệp, cô gật đầu.
Từ Doanh đứng chắn ở cửa, cau mày, nửa chất vấn, nửa khiển trách hỏi Kiều Mạt: “Kiều Mạt, cô có biết Tông Trạch có hẹn với tôi không?”
“Tôi không biết, thì ra hắn đang theo đuổi cô.”
Từ Doanh rõ ràng không vui, giọng nói vừa khiêu khích vừa oán giận, “Cô không biết thì hôm nay tôi thông báo cho cô một chút, bây giờ cô đã biết chúng tôi đang hẹn hò, đã vậy cô đừng đến chỗ hẹn gặp Tông Trạch nữa, Kiều Mạt, cô cũng có bạn trai rồi mà vẫn cứ quấn lấy Tông Trạch không tha, cô không thấy là mình quá đáng lắm sao?”
Kiều Mạt bị cô ta nói đến ngơ ngác, Gì mà quấn lấy không tha?
Cô nhớ ra rồi, nhất định là hôm nay cô vô tình nói câu kia liền gây họa, chiều nay cô đến bộ phận trà nước uống nước, đúng lúc đó Tông Trạch cũng đến, hai người vừa uống trà vừa tâm sự một lát, cô vô tình nói có một quán cơm có món ăn rất ngon, lâu rồi không đến đó, thật nhớ mùi vị thức ăn ở đó, hắn thuận miệng nói, vậy tan ca chúng ta cùng đi ăn, cô ngẫm lại thấy việc này cũng không có gì lạ, mọi người đều là đồng nghiệp, trong lòng cô cũng coi hắn là người bạn tốt nhất, bạn tốt cũng ngồi tâm sự thì có gì lạ chứ, chẳng lẽ vì lí do này?
Quả nhiên Từ Doanh bảo cô: “Bọn tôi vốn đã hẹn cùng ra ngoài, vậy mà anh ấy đột nhiên lại hoãn. Hóa ra là cô đã hẹn anh ấy.”
Cô vậy giải thích: “Chị Từ à, tôi thật sự không biết hai người có hẹn.”
Từ Doanh không kiêng nể gì bảo cô: “Kiều Mạt, cô đã có một người bạn trai có điều kiện tốt như vậy, cầu xin cô hãy buông tha cho những đồng nghiệp khác, đừng có làm như tung lưới bắt cá vậy, có đồng nghiệp nam tốt tính liền muốn túm lấy không buông, Tông Trạch thích cô, tất cả mọi người đều nhận thấy, nếu cô không thích anh ấy, cũng đừng khiến anh ấy ảo tưởng, cô rất xinh đẹp, chẳng lẽ xinh đẹp là điểm mạnh của cô? Vì điểm mạnh này của cô mà cô có thể tùy ý đi đoạt bạn trai của người khác sao?”
Kiều Mạt bị cô ta nói đến sửng sốt, Sao cô ta có thể nói như vậy chứ? Mà trong lòng Kiều Mạt cũng thật không ngờ, chẳng qua là một cái hẹn lại khiến cho Từ Doanh hiểu lầm lớn đến vậy.
Từ Doanh xoay người định đi, vừa mới xoay người lại, toàn thân cứng đờ, bời Vì sau lưng hai người, không biết Kim Tông Trạch đã đứng đây từ lúc nào, có lẽ hắn đã nghe thấy hết thảy những lời nói ban nãy.
Ba người đều có chút xấu hổ.
Tong Trạch nhìn Từ Doanh, chẳng đợi Từ Doanh giải thích, hắn rất bình tĩnh bảo cô ta: “Từ Doanh, đúng là chúng ta đang tìm hiểu nhau, nhưng chúng ta đều có tự do cá nhân, đối với cô, đối với tôi, chúng ta đều không có bất kỳ nghĩa vụ gì với đối phương, hẹn hò với ai là quyền tự do của tôi và cô, chọn những người ưu tú là quyền lợi của chúng ta, chúng ta không cần níu kéo, ràng buộc đối phương, đúng là chúng ta đang tìm hiểu nhau, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả mọi chuyện tôi đều phải theo tiêu chuẩn của cô, cho dù tôi thíc Kiều Mạt thì có sao?”
Thật khó mà tưởng tượng được, hắn là con lại Hàn Pháp, vậy mà có thể nói tiếng Trung một cách rành mạch và rõ ràng đến thế, thậm chí còn không vướng một chút giọng địa phương nào.
Kiều Mạt nghe đến ngơ ngác, cô hiểu, trận tranh cãi này xảy ra là vì cô, suy nghĩ một lát, cô không muốn tham gia vào trận tranh cãi này, vì vậy cô xách ba lô ra ngoài.
Hắn lại lớn tiếng gọi cô: “Chẳng phải chúng ta đã hẹn đi ăn rồi sao? Em đã nhận lời với anh rồi.”
Kiều Mạt đáp: “Đúng vậy, nhưng Tông Trạch, hẹn cũng phải có trước có sau, đặc biệt là cuộc hẹn giữa nam và nữ, nếu anh đã hẹn với chị Từ trước rồi, không nhất thiết phải hẹn với em nữa.”
Cô định đi, Kim Tông Trạch ngăn cô lại: “Kiều Mạt, em chờ một chút.”
Đứng trước mặt cô, đôi mắt đẹp ánh lên những tia sang phức tạp khó nhận biết, giọng hắn rất bình tĩnh, nhưng lại gằn từng tiếng khiến lòng người rung động:
“Nếu em không muốn đi, anh cũng không cố ép em, nếu anh đã muốn từ chối Từ Doanh vậy sẽ không hẹn với cô ấy nữa, nếu anh đi cùng cô ấy, vậy thì hôm nay cũng chỉ có duy nhất một chuyện muốn nói, anh với cô ấy không hợp nhau, sẽ không bao giờ hẹn hò gì nữa.”
Cả hai cô gái đều sửng sốt.
Hắn nói nhẹ nhàng bang qươ tựa như cắt một miếng đậu phụ, hoàn toàn không cần nhắc đến cảm nhận của người nghe.
Kiều Mạt nhìn Từ Doanh, nét mặt cô ấy đầu tiên là sửng sốt, lại khó hiểu.
Kiều Mạt nhìn mà lo lắng, cho dù anh không thích một người, cũng khong thể làm cô ấy tổn thương như vậy.
Cô tức giận: “Tông Trạch, sao anh có thể nói như vậy chứ?”
Tông Trạch vừa bình tĩnh vừa tự nhiên đáp: “Kiều Mạt, một người đàn ông thích một người phụ nữ, dù có quỳ gối cũng không cảm thấy mất thể diện, lúc cảm thấy không hợp thì giữ gìn phong độ cũng chẳng bằng dứt khoát chấm dứt, khiến người phụ nữ căm hận triệt để, lãng quên sạch sẽ, rồi sẽ thoải mái vui vẻ mà làm lại từ đầu.”
Hắn nói với Từ Doanh: “”Xin lỗi Từ Doanh, tôi thật sự cảm thấy chúng ta không hợp nhau, cho dù không có Kiều Mạt, tôi cũng sẽ vẫn nói với cô những lời này.”
Nói xong câu này, hắn xoay ngwoif khoanh tay rời đi, hai cô gái tựa như vừa xem một vở hài kịch của Oscar Wilde* chẳng qua hắn là nhân vật chính còn hai người bọn cô chỉ là nữ phụ. (*Oscar Wilde, tên đầy đủ là Oscar Fingal O’Flahertie Wills Wilde, là một nhà văn nổi tiếng của Ireland. Oscar Wilde tốt nghiệp trường Trinity College tại Dublin với kết quả học tập xuất sắc. Sau đó, ông tiếp tục học tại trường Magdalen Oxford. Ở trường đại học ông là một học giả suất sắc và là một nhà thơ đầy hứa hẹn. Ông được biết đến như một nhà mĩ học nổi bật, ông còn là người đầu tiên giảng giải về phong trào nghệ thuật vị nghệ thuật lúc bấy giờ, nổi tiếng về tài tranh luận và phong cách ăn mặc lịch lãm.)
Mãi cho đến khi hắn đi rồi, hai cô gái mới hồi phục tinh thần, năm phút đồng hồ mà cứ như tung một chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Kiều Mạt không đành lòng nhìn Từ Doanh, cô lắp bắp giải thích: “Chị Từ, chị không cần để ý, chắc anh ấy chỉ đang dỗi thôi, để em giúp chị đuổi theo anh ấy.”
Từ Doanh gọi cô: “Không cần đâu Kiều Mạt.”
Kiêu Mạt vô cùng xấu hổ đứng trước mặt cô ấy.
Từ Doanh tựa vào tường, vẻ mặt mất mác, ngược lại cô ta cười rất tự nhiên.
“Thật ra là anh ấy đang tự nói với mình, nếu không hợp cần gì lại dây dưa mãi.”
Kiều Mạt giật mình.
Từ Doanh cười: “Cô muốn an ủi tôi? Không cần đâu, nếu bầy giờ tôi khóc thì ngày mai còn đi làm được sao? Nếu anh ấy không thích tôi, thà cứ nói rõ sớm còn hơn muộn, dù sao bị một người cười còn dễ chịu hơn là tất cả mọi người chê cười tôi. ”
Kiều mạt nghe đến chết lặng, cô ấy không cảm khái mà trái lại rất thản nhiên, nếu là cô, cô có lẽ chẳng thể làm được.
Từ Doanh cười khổ lắc đầu: “Nhưng lời thoại kinh điển trong phim truyền hình, yêu người nào cũng được, nhưng ngàn vạn lần chớ có tùy tiện cùng đồng nghiệp trong công ty nói chuyện yêu đương.” Trái lại cô ấy lại cười: “Dù sao hôm nay anh ấy không đi ăn, buổi hẹn hôm nay của tôi thất bại cũng do cô ban tặng, cô phải bù đắp xứng đáng cho tôi, để tôi mạnh tay sát phạt một bữa.”
Hai người tìm một quán bán món cay Tứ Xuyên, Từ Doanh đề xuất đi ăn món cay một chút, ai ngờ lại cay đến bỏng lưỡi.
Lúc ăn cơm, Từ Doanh lại cười khổ: “Thật ra hẳn là tôi nên rộng lượng một chút, cho dù anh ấy thích cô thì sao chứ? Lúc trẻ ai mà chẳng yêu thầm một ai đó, có lẽ bên nhau một thờ gian nữa, có lẽ anh ấy sẽ nhận ra ưu điểm của tôi, sẽ quên được cô.”
Trong lòng Kiều Mạt vô cùng áy náy, đừng tưởng Từ Doanh ngoài miệng nói chuyện thản nhiên, thật ra trái tim cô ấy bị tổn thương.
Cô có chút khó chịu giải thích, “Tôi nghĩ Tông Trạch chỉ nhất thời tức giận nên mới nói vậy.”
Từ Doanh lắc đầu cười khổ: “Cô không biết cô khiến người khác ghen tị nhiều thế nào đâu, cô xinh đẹp, bạn trai có gia cảnh giàu có, lại đối xử tốt với cô, một người làm ông lại làm chuyện mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, cúi đầu nhận lỗi với phụ nữ, chỉ loại can đảm này thôi cũng đủ khiến cho phụ nữ cảm động rồi. Lúc đó nếu tôi là cô, tôi sẽ ôm anh ấy khóc.”
Trái tim Kiều Mạt cũng có một chút thỏa mãn, đúng vậy, mồm mép và bản lĩnh trên giường của Kỷ Vĩ giống nhau, đều làm người ta yêu thích.
Từ Doanh cúi đầu ăn, không muốn để Kiều Mạt nhìn thấy ánh mắt mất mác của mình.
Kiều Mạt tự nguyện mời khách, mặc cho Từ Doanh mạnh tay sát phạt mình một trận, thậm chí hai người còn uống chút bia, uống bia rồi tâng bốc lẫn nhau, tâm sự đủ thứ chuyện.
Cuối cùng Từ Doanh hơi say, cũng có chút khó chịu khóc, “Thật ra anh ấy không sai.”
Dìu Từ Doanh ra ngoài, sau khi say nhìn cô ấy có chút đồng cảm, Trong lòng Kiều Mạt rất khó chịu, đối với mỗi người tình yêu đều là một vấn đề rắc rối và nan giải, chúng ta cho rằng bản thân mình có thể thản nhiên như thường, thật ra chỉ bởi chúng ta vẫn chưa yêu sâu đậm, anh nặng tình thì cô ấy chỉ có thay đổi chút xíu, mọi thứ đều tốt, mà nếu không thì cô khóc lóc là sai, im lặng là sai, còn sống là sai, thậm chí chết cũng là sai lầm.
Lại gặp Tông Trạch, tuy rằng là đồng nghiệp, vẫn chào hỏi nhau như ngày trước, nhưng hắn chỉ thoáng gật đầu một cái với cô rồi đi lướt qua cô.
Hắn càng như vậy càng khiến trong lòng Kiều Mạt nặng nề hơn.
Bởi vì cô biết tình cảm của hắn, đối với hắn, cô chỉ cảm thấy rất áy náy.
Nhân lúc rảnh rỗi, Kiều Mạt vào bếp tìm Tông Trạch, thấy Tông Trạch đang chế biến món ăn rất chuyên nghiệp, từng động tác của hắn khi chế biến món ăn đều vô cùng đẹp mắt, chuẩn xác và phong độ, cô đứng lặng một bên thưởng thức, đúng lúc này, Tông Trạch ngẩng đầu lên, nhìn cô.
“Kiều Mạt?”
Kiều Mạt bừng tỉnh.
Những người khách đnag bận rộn trong bếp, Kiều Mạt đứng ở cửa cản trở lối đi của mọi người, thật bất tiện, cô chỉ có thể ra ngoài.
Chờ đến khi nhà hàng đóng cửa, cô nhàm chán lại bước thong thả đến ban công lầu bốn, mới vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy một bóng dáng cao gầy lẳng lặng đứng hóng gió.
Hắn ôm cánh tay ngồi trên một chiếc bàn xi-măng ngắm phong cảnh xa xa, Kiều Mạt lại gần, đứng sau lưng hắn.
Hắn thờ ơ hỏi cô: “Em đến tìm anh vì chuyện của Từ Doanh sao?”
Vậy mà chẳng cần nhìn cũng biết người đằng sau là ai, Kiều Mạt luống cuống tay chân.
Hắn xoay người lại, nhìn thấy cô, Kiều Mạt cũng lẳng lặng nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt hắn, trong con ngươi màu nâu là đống tử màu lam, đôi mắt sâu đầy quyến rũ, tựa như hàm chứa muôn vàn lời nói, lại có vẻ mê hoặc cuốn hút người khác, Kiều Mạt cúi đầu.
“Tông Trạch, tối nay anh có rảnh không?”
Hắn gật đầu: “Anh cũng muốn tâm sự cùng em.”
————
Hai người tìm chỗ ngồi trong quán cà phê Thượng Đảo.
Kiều Mạt nhìn quang cnahr ngày cuối tuần, chậm rãi nói: “Thật ra ước nguyện lớn nhất của em là mở một nhà hàng, tựa như ngày trước anh từng nói, ăn món ăn phương tây càng có nhiều ý nghĩa, giống như một bức tranh làm người khác rung động.”
“Nếu em thật sự mở nhà hàng, anh sẽ đi làm thuê cho em, em có tuyển không?”
“Trời ạ, anh tới làm thuê chẳng phải em được lợi quá ấy chứ, chẳng bằng chún ta hợp tác đi?”
Cô chỉ tùy tiện nói một câu, không ngờ Tông Trạch liền lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Kiều Mạt nhớ ra, đề tài này có vẻ đi quá xa rồi, hôm nay cô còn có việc quan trong hơn.
Cô nghiêm túc nói với Tông Trạch: “Tông Trạch, anh là người bạn tốt nhất của em, hy vọng lớn nhất của em là thấy anh hạnh phúc, công cuộc này cũng tương tự như những món ăn do anh chế biến vậy, đểu rất thơm ngon.”
Tông Trạch lắc đầu, giọng nói đều đều: “Kiều Mạt, anh từng nghĩ cứ bên nhau lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, nhưng hóa ra anh đã nhầm, khi em không có tình cảm với một ai đó, thà rằng gặm nhấm nỗi cô đơn, có đôi khi càng cô đơn càng khiến con người ta vui vẻ.”
Kiều Mạt giật mình sửng sốt, cô không biết đáp lại thế nào.
Lời nói này thật kỳ quái? Tình cảm rất lí trí.
Mãi một lúc sau, cô lắp bắp hỏi hắn: “Vậy anh thích mẫu phụ nữ như thế nào, có muốn em giới thiệu cho anh một người không?”
Hắn đáp một cách đầy mỉa mai, chẳng hề khách khí mà công kích cô, “Anh mới không cần em bỏ đá xuống giếng như vậy.”
Nhất thời Kiều Mạt tức giận, “Ý anh là gì?”
Hắn nhàn nhạt đáp: “Em không yêu anh, sẽ chẳng để tâm mà giới thiệu bạn gái cho anh, anh thà đứng bên cạnh nhìn em, tự mình gặm nhấm thứ tình yêu đơn phương này.”
Kiều Mạt sửng sốt, xung quanh cô kẻ đến người đi, âm nhạc ầm ĩ, nhưng cô lại thấy trái tim rung động mãnh liệt.
Hắn nói thẳng: “Em có thể coi anh như không khí, cũng có thể chẳng quan tâm đến anh, yên tâm đi, anh sẽ không quấn lấy em, sau này, anh sẽ đối xử tệ với em, không để ý đến em, anh càng đối xử tệ với em, em càng không có ấn tượng tốt về anh, càng chán ghét anh, không để ý đến anh, anh sẽ càng sớm tỉnh ngộ, ít ra anh cũng biết một chuyện, em không thích anh, anh không nên lãng phí thời gian với một người không thích mình.”
Kiều Mạt sửng sốt, hắn đang nói gì vậy?
Em càng đối xử tệ với anh, càng chán ghét anh, anh sẽ càng sớm tỉnh ngộ.
Bỗng nhiên, cô rất muốn khóc.
Bởi vì cho tới lúc này đây, cô mới hiểu rõ một điều, thì ra hắn thích cô, mà sự yêu thích bắt đầu chuyển sang yêu, vậy mà lại sâu đậm đến vậy.
Tông Trạch cũng khổ sở, hắn cúi đầu, “Xin lỗi, Kiều Mạt, thật ra em hẹn anh, anh vốn định từ chối, nhưng rốt cuộc anh vẫn không thể kiềm chế được, biết rõ em sẽ khuyên nhủ anh, mà anh thì không thể tiếp nhận, anh lại vẫn đến đây.”
Cô nói năng lộn xộn lảng tránh: “Ăn cái gì đi, lạnh thật.”
Tông Trạch giơ ly rượu lên, “Nào Kiều Mạt, vì tình bạn vĩnh cửu.”
Tình bạn vĩnh cửu.
Ra khỏi nhà hàng, đứng trên ngã ba, Kiều Mạt lại nhớ đến lúc hắn mới vào khách sạn C, lần đầu tiên hắn đưa cô về, đứng trước cửa nhà hàng kia, hắn đề nghị chở cô về, cô bỗng luống cuống từ chối, xoay người ngồi lên xe tắc xi.
Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung liêu*.
[*Ánh sao đêm nay không còn là ánh sao đêm qua, em còn vì anh đứng giữa đêm gió cho tới tận nửa đêm]
Cô khẽ thở dài, đang định bước xuống đường quốc lộ, đột nhiên Tông Trạch ôm lấy cô từ phía sau.
Kỷ Vĩ chỉ lộ bả vai ra ngoài, cảm tạ trời đất, cống thoát nước cũng không sâu lắm, nhưng tình trạng bên trong cống thoát nước cũng không lạc quan cho lắm, bên trong ngoài nước còn vứt đầy gạch đá và rác rưởi, hắn chỉ hẫng chân một cái liền rơi xuống nơi lầy lội này, chỉ trong nháy mắtnước ngập đến eo, nước lạnh thấu xương, còn đọng vụn băng tan, những túi ni lông vứt đi, mùi thức ăn thừa hôi thối, bốc lên tận não, hắn bị chìm trong nước băng, toàn thân rùng mình run rẩy.
Chu Thành Viện quỳ gối trên đường cái, vươn tay ra kéo hắn, hai tay hắn chống xuống mặt đường, toàn thân bốc mùi hôi thối từ trong cống thoát nước lóp ngóp bò lên. Thấy hắn nửa người ướt sung, Chu Thành Viện khó chịu liên tục nói, “Đều tại em, nếu em sớm gọi lái xe đến đón chúng ta thì chuyện này sẽ không xảy ra rồi.”
Kỷ Vĩ cười, cô thật sự cảm thấy chính mình như thể đã gây ra tội ác tày trời.
Trời mù đông rét buốt, chỗ này lại không có chiếc xe tắc xi nào chạy qua, quần áo của Kỷ Vĩ đã ướt hơn phân nửa, dính chặt vào người, gió thổi đến, gần như đóng băng cơ thể hắn. Hắn cắn chặt rang, Chu Thành Viện bất chấp ôm chặt hắn, sau đó cô vội vàng gọi điện thoại, chờ lái xe đến đón.
Hắn vội đẩy cô: “Thành Viện, người anh bẩn lắm.”
Chu Thành Viện khó chịu đến phát khóc, “Đều tại em khiến anh ra nông nỗi này.”
Bỗng nhiên cô ôm chặt như vậy, hắn định đẩy cô ra, nhưng cô lại nhất quyết không chịu buông.
Toàn thân hắn hôi thối, trên người cô lại thoang thoảng hương thơm dịu mát.
Không khỏi khiến trái tim hắn loạn nhịp, trái tim cảm giác như hãm nước vào ly cà phê, màu cà phê đậm đặc tan dần, đang ngấm dần từng chút một.
Hắn khẽ nói: “Anh giống như tên ăn mày bên ngoài chùa Thiên Long, Đoàn Diên Khánh trong Thiên Long Bát Bộ.”
Chu Thành Viện ngẩng mặt lên hỏi hắn: “Đoàn Diên Khánh là ai?”
Hắn bừng tỉnh lại, mình vừa nói gì vậy chứ, nế hắn là Đoàn Diên Khánh, vậy cô là ai? Chẳng lẽ là người trao thân, Đoàn vương phi phóng đãng kia?
May mà cô không đọc tiểu thuyết võ hiệp, cô khác Kiều Mạt, nếu là Kiều Mạt sau khi nghe thấy ahwns nói như vậy, nhất định sẽ nghiến răng nghiến lợi mắng hắn: “Tên nhãi con Đoàn Diên Khánh, đáng ra ngươi phải bị xử trảm dã man như tên Vân Trung Hạc.”
Xa xa một chiếc xe cứu hỏa hú vang inh ỏi đang lao nhanh tới, trái tim hắn tựa như một quả cầu lửa đang bốc cháy, đang va vào nhau mà bùng cháy dữ dội.
Chưa đến 5 phút đồng hồ, lái xe của nhà họ Chu lái một chiếc BMWs đến, Kỷ Vĩ khẽ đẩy Chu Thành Viện, “Thành Viện, xe đến rồi.”
Chu Thành Viện hoàn hồn, xe đến rồi sao? Nếu không phải lo hắn bị lạnh, cô thật sự khao khát thời gian ngừng trôi để có thể ôm hắn thêm một lát nữa.
Kỷ Vĩ dìu cô lên xe, tuy rằng trong xe có bật điều hòa nhưng hắn vẫn run cầm cập, lái xe đưa Chu Thành Viện về nhà họ Chu trước, sau đó mới chở hắn về, đứng trước cửa biệt thự nhìn lái xe đưa Kỷ Vĩ đi khỏi, trong lòng Chu Thành Viện vừa hạnh phúc lại vừa chán nản.
Đừng nói là mười năm, trong trí nhớ của cô, cô vốn chưa từng tựa trên vai một một chàng trai nào, lần đầu tiên, lần đầu tiên có một người đàn ông cõng cô trên lưng, một lần tiếp xúc bất chợt này bỗng mở ra cánh cửa trái tim cô, làm bừng sang thế giới của cô, cùng với ánh sang đó là sự ấm áp, ấm áp lấp đầy trái tim cô.
Hắn thật sự rất tốt, nhưng tại sao, tại sao không cho cô gặp được người đàn ông này sớm hơn một chút.
Nếu được gặp hắn sớm hơn một chút, cô nhất định sẽ không từ bỏ, sẽ trói chặt hắn bên cạnh mình.
Về phòng thay quần áo, lúc thay quần áo, cô lại hoài niệm hương vị của hắn, cả người ngẩn ngơ.
————
Kỷ Vĩ ướt sung quay về nhà, Kiều Mạt vừa nhìn thấy hắn nhếch nhác như vậy liền giật mình sửng sốt.
Cô kêu lên: “Đây là anh đi cướp hay là bị cướp vậy?”
Mặc dù luôn miệng mắng hắn, nhưng trong lòng lo lắng muốn chết, cô vội vàng rót nước ấm cho hắn uống, sau đó đi chuẩn bị nước nóng để hắn tắm rửa, lại lấy quần áo sạch sẽ cho hắn thay.
Lúc kéo hắn đến phòng tắm cởi quần áo cho hắn, hắn nhịn không được tấm tắc khen: “Cô nhóc chết tiệt này, chưa từng biết em cũng có lúc cởi quần áo nhanh nhẹn đến vậy, so với anh tự cởi còn nhanh hơn.”
Kiều Mạt tức giận đấm một cái thật mạnh vào lưng hắn, “Đi đường còn có thể bị ngã xuống cống thoát nước, mắt mũi anh để đâu vậy, em còn tưởng là anh vì bị em lạnh nhạt, khó chịu quá mà thông dâm vi phạm pháp luật.”
Trong lòng Kỷ Vĩ có chút áy náy, cô không mảy may nghi ngờ cũng không hỏi hắn đi ăn cùng ai, tuy nói những lời trách móc hắn, nhưng vẫn rất thương xót hắn, điều này khiến hắn chột dạ.
Trong nháy mắt lúc rơi xuống cống thoát nước kia, hắn cũng chẳng hoảng sợ mấy, nhưng khi cô mình, bỗng nhiên tâm trạng của hắn thay đổi, cô mở rộng hai tay ôm chặt hắn, nhiệt độ cơ thể của hai người trung hòa, trong nháy mắt ấy, lúc hô hấp ngửi thấy hương thơm trên người cô, cảm giác ấy vô cùng kỳ diệu, hắn không còn thấy lạnh nữa mà nảy sinh nhưng ý ngĩ bậy bạ.
—— ——
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Kiều Mạt đi làm, hắn lịch sự gọi điện hỏi cái chân trật khớp của Chu Thành Viện thế nào rồi.
Chu Thành Viện đang nửa nằm nửa ngồi trên giường nhàm chán lật xem tạp chí, tối hôm qua một mực đấu tranh giữa việc có nên gọi điện hoặc nhắn tin cho hắn không, lại sợ bạn gái hắn nhìn thấy, giằng co mãi, cuối cùng cô vứt điện thoại xuống, bây giờ điện thoại ngay bên cạnh mình, vừa thấy hắn gọi tới, cô vừa mừng vừa lo.
“Đắp thuốc trắng Vân Nam*, lại chườm nóng, đỡ nhiều rồi.”
(*thuốc trắng Vân Nam là một loại thuốc bột cầm máu nổi tiếng được sản xuất ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc)
Ngẫm nghĩ một lát, cô lại tiếc nuôi nói: “Chỉ tiếc một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Lái xe đưa ba em đi công tác, bây giờ em có muốn hợp tác với mấy xưởng sản xuất hàng may mặc cũng chẳng thể ra ngoài được.”
Giọng cô nũng nịu trong điện thọi, lại dường như đang làm nũng nêu ra yêu cầu với hắn. Vậy mà bất tri bất giác ma xui quỷ khiến thế nào hắn lên tiếng: “Bây giờ anh đang rảnh, anh có thể đưa em đi.”
Chu Thành Viện liền vui vẻ: “Có thật không?”
Bỏ điện thoại xuống, hắn có chút bối rối, có phải là giai đoạn đầu yêu đương đều bắt nguồn từ nói chuyện điện thoại hay không?
Rối loạn, khổ sở rồi mâu thuẫn mấy hiệp, rốt cuộc hắn vẫn đi.
Hôm nay thời tiết cũng đẹp, không có tuyết rơi, lái xe ra ngoài, khi đi qua cái nắp cống gây tai nạn kia, hắn dừng lại xuống xe.
Cái nắp cống kia vẫn còn bị niêm phong, lúc này vì chính quyền thành phố đã cử xe dọn tuyết đến dọn sạch sẽ tuyết đọng trên mặt đường, bây giờ chỉ còn trơ lại cái miệng cống lớn giữa trời, nếu tuyết lại rơi, vậy sẽ rất nguy hiểm. Vốn là một người lười làm việc tốt nhưng bỗng nhiên hắn cũng muốn nhúng tay một lần.
Nhìn xung quanh, thấy bồn hoa bên kia có nhành cây tùng khô bên trong, chiều dai phù hợp, hắn liền đến đó kéo ra, sau đó đặt vắt ngang qua miệng cống, như vậy tuyết có rơi thì người khác cũng có thể nhìn thấy nhánh cây dài này, cảnh báo người khác thì sẽ không bị rơi xuống nữa.
Sau đó hắn gọi điện đến chính quyền thành phố, yêu cầu họ đến xử lý sớm một chút.
Một chiếc xe Bently đen bên cạnh chậm rã chạy qua hắn, nhưng hắn không biết. Bở vì tuyết rơi, xe đi cũng chậm, những hành động vừa rồi người ngồi trong xe đều nhìn thấy hết thảy.
Một người đàn ông khoảng hơn sáu mươi tuổi đứng bên trong nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhịn không được nói với lái xe, “Không ngờ trên đường này lại có một người tốt bụng như vậy.”
Con đường này chạy qua một loạt biệt thự, từ trước đến nay, những người sống ở đây đều là những người nhìn thấy tờ quảng cáo rơi trước cổng nhà mình đều lười nhặt lên, nhưng vẫn còn những người tốt bụng như vậy.
Lái xe tò mò gật đầu, sau khi nhìn Kỷ Vĩ liền nói với ông: “Chủ tịch, đó là bạn của tiểu thư Thành Viện. Tối hôm qua, chính là anh ta đưa tiểu thư Thành Viện về.”
Người đàn ông này chính là Chu Chính Vinh, Tập đoàn thép Đại Vương nổi tiếng, lúc này đây, nghe lái xe nói vậy, ông liền thấy lạ, lập tức quay đầu lại muốn nhìn lại một lần, trong lúc vội vàng, bóng dáng Kỷ Vĩ đã lướt qua, không nhìn rõ khuôn mặt hắn, chỉ thấy bóng lưng cao cao của hắn
Chu Chính Vinh rất tò mò, con gái còn có một người bạn như vậy?
————
Kiều Mạt thu dọn mọi thứ chuẩn bị tan ca, Từ Doanh bên bộ phận nguyên liệu chặn cô tại cửa, “Kiều Mạt, tan ca cô có bận việc gì không?”
Cô thuận miệng đáp: “Tôi có hẹn đi ăn với bạn.”
“Có phải hẹn cùng Tông Trạch không?”
Kiều Mạt cho rằng chuyện này chẳng có gì to tát, mọi người đều là đồng nghiệp, cô gật đầu.
Từ Doanh đứng chắn ở cửa, cau mày, nửa chất vấn, nửa khiển trách hỏi Kiều Mạt: “Kiều Mạt, cô có biết Tông Trạch có hẹn với tôi không?”
“Tôi không biết, thì ra hắn đang theo đuổi cô.”
Từ Doanh rõ ràng không vui, giọng nói vừa khiêu khích vừa oán giận, “Cô không biết thì hôm nay tôi thông báo cho cô một chút, bây giờ cô đã biết chúng tôi đang hẹn hò, đã vậy cô đừng đến chỗ hẹn gặp Tông Trạch nữa, Kiều Mạt, cô cũng có bạn trai rồi mà vẫn cứ quấn lấy Tông Trạch không tha, cô không thấy là mình quá đáng lắm sao?”
Kiều Mạt bị cô ta nói đến ngơ ngác, Gì mà quấn lấy không tha?
Cô nhớ ra rồi, nhất định là hôm nay cô vô tình nói câu kia liền gây họa, chiều nay cô đến bộ phận trà nước uống nước, đúng lúc đó Tông Trạch cũng đến, hai người vừa uống trà vừa tâm sự một lát, cô vô tình nói có một quán cơm có món ăn rất ngon, lâu rồi không đến đó, thật nhớ mùi vị thức ăn ở đó, hắn thuận miệng nói, vậy tan ca chúng ta cùng đi ăn, cô ngẫm lại thấy việc này cũng không có gì lạ, mọi người đều là đồng nghiệp, trong lòng cô cũng coi hắn là người bạn tốt nhất, bạn tốt cũng ngồi tâm sự thì có gì lạ chứ, chẳng lẽ vì lí do này?
Quả nhiên Từ Doanh bảo cô: “Bọn tôi vốn đã hẹn cùng ra ngoài, vậy mà anh ấy đột nhiên lại hoãn. Hóa ra là cô đã hẹn anh ấy.”
Cô vậy giải thích: “Chị Từ à, tôi thật sự không biết hai người có hẹn.”
Từ Doanh không kiêng nể gì bảo cô: “Kiều Mạt, cô đã có một người bạn trai có điều kiện tốt như vậy, cầu xin cô hãy buông tha cho những đồng nghiệp khác, đừng có làm như tung lưới bắt cá vậy, có đồng nghiệp nam tốt tính liền muốn túm lấy không buông, Tông Trạch thích cô, tất cả mọi người đều nhận thấy, nếu cô không thích anh ấy, cũng đừng khiến anh ấy ảo tưởng, cô rất xinh đẹp, chẳng lẽ xinh đẹp là điểm mạnh của cô? Vì điểm mạnh này của cô mà cô có thể tùy ý đi đoạt bạn trai của người khác sao?”
Kiều Mạt bị cô ta nói đến sửng sốt, Sao cô ta có thể nói như vậy chứ? Mà trong lòng Kiều Mạt cũng thật không ngờ, chẳng qua là một cái hẹn lại khiến cho Từ Doanh hiểu lầm lớn đến vậy.
Từ Doanh xoay người định đi, vừa mới xoay người lại, toàn thân cứng đờ, bời Vì sau lưng hai người, không biết Kim Tông Trạch đã đứng đây từ lúc nào, có lẽ hắn đã nghe thấy hết thảy những lời nói ban nãy.
Ba người đều có chút xấu hổ.
Tong Trạch nhìn Từ Doanh, chẳng đợi Từ Doanh giải thích, hắn rất bình tĩnh bảo cô ta: “Từ Doanh, đúng là chúng ta đang tìm hiểu nhau, nhưng chúng ta đều có tự do cá nhân, đối với cô, đối với tôi, chúng ta đều không có bất kỳ nghĩa vụ gì với đối phương, hẹn hò với ai là quyền tự do của tôi và cô, chọn những người ưu tú là quyền lợi của chúng ta, chúng ta không cần níu kéo, ràng buộc đối phương, đúng là chúng ta đang tìm hiểu nhau, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả mọi chuyện tôi đều phải theo tiêu chuẩn của cô, cho dù tôi thíc Kiều Mạt thì có sao?”
Thật khó mà tưởng tượng được, hắn là con lại Hàn Pháp, vậy mà có thể nói tiếng Trung một cách rành mạch và rõ ràng đến thế, thậm chí còn không vướng một chút giọng địa phương nào.
Kiều Mạt nghe đến ngơ ngác, cô hiểu, trận tranh cãi này xảy ra là vì cô, suy nghĩ một lát, cô không muốn tham gia vào trận tranh cãi này, vì vậy cô xách ba lô ra ngoài.
Hắn lại lớn tiếng gọi cô: “Chẳng phải chúng ta đã hẹn đi ăn rồi sao? Em đã nhận lời với anh rồi.”
Kiều Mạt đáp: “Đúng vậy, nhưng Tông Trạch, hẹn cũng phải có trước có sau, đặc biệt là cuộc hẹn giữa nam và nữ, nếu anh đã hẹn với chị Từ trước rồi, không nhất thiết phải hẹn với em nữa.”
Cô định đi, Kim Tông Trạch ngăn cô lại: “Kiều Mạt, em chờ một chút.”
Đứng trước mặt cô, đôi mắt đẹp ánh lên những tia sang phức tạp khó nhận biết, giọng hắn rất bình tĩnh, nhưng lại gằn từng tiếng khiến lòng người rung động:
“Nếu em không muốn đi, anh cũng không cố ép em, nếu anh đã muốn từ chối Từ Doanh vậy sẽ không hẹn với cô ấy nữa, nếu anh đi cùng cô ấy, vậy thì hôm nay cũng chỉ có duy nhất một chuyện muốn nói, anh với cô ấy không hợp nhau, sẽ không bao giờ hẹn hò gì nữa.”
Cả hai cô gái đều sửng sốt.
Hắn nói nhẹ nhàng bang qươ tựa như cắt một miếng đậu phụ, hoàn toàn không cần nhắc đến cảm nhận của người nghe.
Kiều Mạt nhìn Từ Doanh, nét mặt cô ấy đầu tiên là sửng sốt, lại khó hiểu.
Kiều Mạt nhìn mà lo lắng, cho dù anh không thích một người, cũng khong thể làm cô ấy tổn thương như vậy.
Cô tức giận: “Tông Trạch, sao anh có thể nói như vậy chứ?”
Tông Trạch vừa bình tĩnh vừa tự nhiên đáp: “Kiều Mạt, một người đàn ông thích một người phụ nữ, dù có quỳ gối cũng không cảm thấy mất thể diện, lúc cảm thấy không hợp thì giữ gìn phong độ cũng chẳng bằng dứt khoát chấm dứt, khiến người phụ nữ căm hận triệt để, lãng quên sạch sẽ, rồi sẽ thoải mái vui vẻ mà làm lại từ đầu.”
Hắn nói với Từ Doanh: “”Xin lỗi Từ Doanh, tôi thật sự cảm thấy chúng ta không hợp nhau, cho dù không có Kiều Mạt, tôi cũng sẽ vẫn nói với cô những lời này.”
Nói xong câu này, hắn xoay ngwoif khoanh tay rời đi, hai cô gái tựa như vừa xem một vở hài kịch của Oscar Wilde* chẳng qua hắn là nhân vật chính còn hai người bọn cô chỉ là nữ phụ. (*Oscar Wilde, tên đầy đủ là Oscar Fingal O’Flahertie Wills Wilde, là một nhà văn nổi tiếng của Ireland. Oscar Wilde tốt nghiệp trường Trinity College tại Dublin với kết quả học tập xuất sắc. Sau đó, ông tiếp tục học tại trường Magdalen Oxford. Ở trường đại học ông là một học giả suất sắc và là một nhà thơ đầy hứa hẹn. Ông được biết đến như một nhà mĩ học nổi bật, ông còn là người đầu tiên giảng giải về phong trào nghệ thuật vị nghệ thuật lúc bấy giờ, nổi tiếng về tài tranh luận và phong cách ăn mặc lịch lãm.)
Mãi cho đến khi hắn đi rồi, hai cô gái mới hồi phục tinh thần, năm phút đồng hồ mà cứ như tung một chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Kiều Mạt không đành lòng nhìn Từ Doanh, cô lắp bắp giải thích: “Chị Từ, chị không cần để ý, chắc anh ấy chỉ đang dỗi thôi, để em giúp chị đuổi theo anh ấy.”
Từ Doanh gọi cô: “Không cần đâu Kiều Mạt.”
Kiêu Mạt vô cùng xấu hổ đứng trước mặt cô ấy.
Từ Doanh tựa vào tường, vẻ mặt mất mác, ngược lại cô ta cười rất tự nhiên.
“Thật ra là anh ấy đang tự nói với mình, nếu không hợp cần gì lại dây dưa mãi.”
Kiều Mạt giật mình.
Từ Doanh cười: “Cô muốn an ủi tôi? Không cần đâu, nếu bầy giờ tôi khóc thì ngày mai còn đi làm được sao? Nếu anh ấy không thích tôi, thà cứ nói rõ sớm còn hơn muộn, dù sao bị một người cười còn dễ chịu hơn là tất cả mọi người chê cười tôi. ”
Kiều mạt nghe đến chết lặng, cô ấy không cảm khái mà trái lại rất thản nhiên, nếu là cô, cô có lẽ chẳng thể làm được.
Từ Doanh cười khổ lắc đầu: “Nhưng lời thoại kinh điển trong phim truyền hình, yêu người nào cũng được, nhưng ngàn vạn lần chớ có tùy tiện cùng đồng nghiệp trong công ty nói chuyện yêu đương.” Trái lại cô ấy lại cười: “Dù sao hôm nay anh ấy không đi ăn, buổi hẹn hôm nay của tôi thất bại cũng do cô ban tặng, cô phải bù đắp xứng đáng cho tôi, để tôi mạnh tay sát phạt một bữa.”
Hai người tìm một quán bán món cay Tứ Xuyên, Từ Doanh đề xuất đi ăn món cay một chút, ai ngờ lại cay đến bỏng lưỡi.
Lúc ăn cơm, Từ Doanh lại cười khổ: “Thật ra hẳn là tôi nên rộng lượng một chút, cho dù anh ấy thích cô thì sao chứ? Lúc trẻ ai mà chẳng yêu thầm một ai đó, có lẽ bên nhau một thờ gian nữa, có lẽ anh ấy sẽ nhận ra ưu điểm của tôi, sẽ quên được cô.”
Trong lòng Kiều Mạt vô cùng áy náy, đừng tưởng Từ Doanh ngoài miệng nói chuyện thản nhiên, thật ra trái tim cô ấy bị tổn thương.
Cô có chút khó chịu giải thích, “Tôi nghĩ Tông Trạch chỉ nhất thời tức giận nên mới nói vậy.”
Từ Doanh lắc đầu cười khổ: “Cô không biết cô khiến người khác ghen tị nhiều thế nào đâu, cô xinh đẹp, bạn trai có gia cảnh giàu có, lại đối xử tốt với cô, một người làm ông lại làm chuyện mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, cúi đầu nhận lỗi với phụ nữ, chỉ loại can đảm này thôi cũng đủ khiến cho phụ nữ cảm động rồi. Lúc đó nếu tôi là cô, tôi sẽ ôm anh ấy khóc.”
Trái tim Kiều Mạt cũng có một chút thỏa mãn, đúng vậy, mồm mép và bản lĩnh trên giường của Kỷ Vĩ giống nhau, đều làm người ta yêu thích.
Từ Doanh cúi đầu ăn, không muốn để Kiều Mạt nhìn thấy ánh mắt mất mác của mình.
Kiều Mạt tự nguyện mời khách, mặc cho Từ Doanh mạnh tay sát phạt mình một trận, thậm chí hai người còn uống chút bia, uống bia rồi tâng bốc lẫn nhau, tâm sự đủ thứ chuyện.
Cuối cùng Từ Doanh hơi say, cũng có chút khó chịu khóc, “Thật ra anh ấy không sai.”
Dìu Từ Doanh ra ngoài, sau khi say nhìn cô ấy có chút đồng cảm, Trong lòng Kiều Mạt rất khó chịu, đối với mỗi người tình yêu đều là một vấn đề rắc rối và nan giải, chúng ta cho rằng bản thân mình có thể thản nhiên như thường, thật ra chỉ bởi chúng ta vẫn chưa yêu sâu đậm, anh nặng tình thì cô ấy chỉ có thay đổi chút xíu, mọi thứ đều tốt, mà nếu không thì cô khóc lóc là sai, im lặng là sai, còn sống là sai, thậm chí chết cũng là sai lầm.
Lại gặp Tông Trạch, tuy rằng là đồng nghiệp, vẫn chào hỏi nhau như ngày trước, nhưng hắn chỉ thoáng gật đầu một cái với cô rồi đi lướt qua cô.
Hắn càng như vậy càng khiến trong lòng Kiều Mạt nặng nề hơn.
Bởi vì cô biết tình cảm của hắn, đối với hắn, cô chỉ cảm thấy rất áy náy.
Nhân lúc rảnh rỗi, Kiều Mạt vào bếp tìm Tông Trạch, thấy Tông Trạch đang chế biến món ăn rất chuyên nghiệp, từng động tác của hắn khi chế biến món ăn đều vô cùng đẹp mắt, chuẩn xác và phong độ, cô đứng lặng một bên thưởng thức, đúng lúc này, Tông Trạch ngẩng đầu lên, nhìn cô.
“Kiều Mạt?”
Kiều Mạt bừng tỉnh.
Những người khách đnag bận rộn trong bếp, Kiều Mạt đứng ở cửa cản trở lối đi của mọi người, thật bất tiện, cô chỉ có thể ra ngoài.
Chờ đến khi nhà hàng đóng cửa, cô nhàm chán lại bước thong thả đến ban công lầu bốn, mới vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy một bóng dáng cao gầy lẳng lặng đứng hóng gió.
Hắn ôm cánh tay ngồi trên một chiếc bàn xi-măng ngắm phong cảnh xa xa, Kiều Mạt lại gần, đứng sau lưng hắn.
Hắn thờ ơ hỏi cô: “Em đến tìm anh vì chuyện của Từ Doanh sao?”
Vậy mà chẳng cần nhìn cũng biết người đằng sau là ai, Kiều Mạt luống cuống tay chân.
Hắn xoay người lại, nhìn thấy cô, Kiều Mạt cũng lẳng lặng nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt hắn, trong con ngươi màu nâu là đống tử màu lam, đôi mắt sâu đầy quyến rũ, tựa như hàm chứa muôn vàn lời nói, lại có vẻ mê hoặc cuốn hút người khác, Kiều Mạt cúi đầu.
“Tông Trạch, tối nay anh có rảnh không?”
Hắn gật đầu: “Anh cũng muốn tâm sự cùng em.”
————
Hai người tìm chỗ ngồi trong quán cà phê Thượng Đảo.
Kiều Mạt nhìn quang cnahr ngày cuối tuần, chậm rãi nói: “Thật ra ước nguyện lớn nhất của em là mở một nhà hàng, tựa như ngày trước anh từng nói, ăn món ăn phương tây càng có nhiều ý nghĩa, giống như một bức tranh làm người khác rung động.”
“Nếu em thật sự mở nhà hàng, anh sẽ đi làm thuê cho em, em có tuyển không?”
“Trời ạ, anh tới làm thuê chẳng phải em được lợi quá ấy chứ, chẳng bằng chún ta hợp tác đi?”
Cô chỉ tùy tiện nói một câu, không ngờ Tông Trạch liền lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Kiều Mạt nhớ ra, đề tài này có vẻ đi quá xa rồi, hôm nay cô còn có việc quan trong hơn.
Cô nghiêm túc nói với Tông Trạch: “Tông Trạch, anh là người bạn tốt nhất của em, hy vọng lớn nhất của em là thấy anh hạnh phúc, công cuộc này cũng tương tự như những món ăn do anh chế biến vậy, đểu rất thơm ngon.”
Tông Trạch lắc đầu, giọng nói đều đều: “Kiều Mạt, anh từng nghĩ cứ bên nhau lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, nhưng hóa ra anh đã nhầm, khi em không có tình cảm với một ai đó, thà rằng gặm nhấm nỗi cô đơn, có đôi khi càng cô đơn càng khiến con người ta vui vẻ.”
Kiều Mạt giật mình sửng sốt, cô không biết đáp lại thế nào.
Lời nói này thật kỳ quái? Tình cảm rất lí trí.
Mãi một lúc sau, cô lắp bắp hỏi hắn: “Vậy anh thích mẫu phụ nữ như thế nào, có muốn em giới thiệu cho anh một người không?”
Hắn đáp một cách đầy mỉa mai, chẳng hề khách khí mà công kích cô, “Anh mới không cần em bỏ đá xuống giếng như vậy.”
Nhất thời Kiều Mạt tức giận, “Ý anh là gì?”
Hắn nhàn nhạt đáp: “Em không yêu anh, sẽ chẳng để tâm mà giới thiệu bạn gái cho anh, anh thà đứng bên cạnh nhìn em, tự mình gặm nhấm thứ tình yêu đơn phương này.”
Kiều Mạt sửng sốt, xung quanh cô kẻ đến người đi, âm nhạc ầm ĩ, nhưng cô lại thấy trái tim rung động mãnh liệt.
Hắn nói thẳng: “Em có thể coi anh như không khí, cũng có thể chẳng quan tâm đến anh, yên tâm đi, anh sẽ không quấn lấy em, sau này, anh sẽ đối xử tệ với em, không để ý đến em, anh càng đối xử tệ với em, em càng không có ấn tượng tốt về anh, càng chán ghét anh, không để ý đến anh, anh sẽ càng sớm tỉnh ngộ, ít ra anh cũng biết một chuyện, em không thích anh, anh không nên lãng phí thời gian với một người không thích mình.”
Kiều Mạt sửng sốt, hắn đang nói gì vậy?
Em càng đối xử tệ với anh, càng chán ghét anh, anh sẽ càng sớm tỉnh ngộ.
Bỗng nhiên, cô rất muốn khóc.
Bởi vì cho tới lúc này đây, cô mới hiểu rõ một điều, thì ra hắn thích cô, mà sự yêu thích bắt đầu chuyển sang yêu, vậy mà lại sâu đậm đến vậy.
Tông Trạch cũng khổ sở, hắn cúi đầu, “Xin lỗi, Kiều Mạt, thật ra em hẹn anh, anh vốn định từ chối, nhưng rốt cuộc anh vẫn không thể kiềm chế được, biết rõ em sẽ khuyên nhủ anh, mà anh thì không thể tiếp nhận, anh lại vẫn đến đây.”
Cô nói năng lộn xộn lảng tránh: “Ăn cái gì đi, lạnh thật.”
Tông Trạch giơ ly rượu lên, “Nào Kiều Mạt, vì tình bạn vĩnh cửu.”
Tình bạn vĩnh cửu.
Ra khỏi nhà hàng, đứng trên ngã ba, Kiều Mạt lại nhớ đến lúc hắn mới vào khách sạn C, lần đầu tiên hắn đưa cô về, đứng trước cửa nhà hàng kia, hắn đề nghị chở cô về, cô bỗng luống cuống từ chối, xoay người ngồi lên xe tắc xi.
Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung liêu*.
[*Ánh sao đêm nay không còn là ánh sao đêm qua, em còn vì anh đứng giữa đêm gió cho tới tận nửa đêm]
Cô khẽ thở dài, đang định bước xuống đường quốc lộ, đột nhiên Tông Trạch ôm lấy cô từ phía sau.
/68
|