Chuyển ngữ: Nhã Lam
Kỷ Vĩ đi vào phía sau cánh gà sân khấu của khách sạn, hắn dễ dàng tìm thấy Chu Thành Viện đang kiểm tra trang phục của các người mẫu trong cả đám người bận rộn.
Hôm nay Chu Thành Viện tổ chứ một buổi trình diễn thời trang tại một khách sạn năm sao cao cấp, đặc biệt mời hắn đến xem.
Nhìn thấy hắn, cô chào: “Thật ngại quá, bên này em còn bận chút việc, anh cứ ra ngoài trước, ngồi chờ một lát là bắt đầu trình diễn.”
Từ sau lần gặp nhau ở quán bar, hai người cũng hẹn nhau vài lần rồi, Chu Thành Viện đi du học nước ngoài, hiểu biết sâu rộng, tính cách cởi mở lại khéo ăn khéo nói, Kỷ Vĩ và cô lại có chung một người em họ là Lí Thế Anh, bởi vậy quan hệ cũng thân thiết hơn một bậc, hai người vừa gặp mà như đã quen. Đôi khi Kỷ Vĩ cũng phải thốt lên sửng sốt, thời gian dễ khiến con người thay đổi nhất, thời gian có thể biến một cậu bé ngây thơ thành một vị tướng quân mùa kiếm như gió, tương tự cũng có thể biến một một cô nhóc thành một công chúa thanh lịch.
Bây giờ, dù thế nào hắn cũng không thể đồng nhất hình ảnh cô bé gầy yếu với hình ảnh một người đẹp vừa tài giỏi vừa xinh đẹp tràn đầy sức sống của hiện tại.
Hắn rất thích làm bạn với Chu Thành Viện, mà cô dường như cũng rất thích nói chuyện phiếm với hắn.
Thành tích của cô khi du học ở nước ngoài rất tốt, đang học được phân nửa ngành thiết kế thời trang, sau đó lại chuyển sang một ngành khác, lại tiếp tục bỏ dở, cứ thay đổi qua đổi lại vài ba lần, cuối cùng phải mất gấp đôi thời gian so với người khác mới học xong ngành thiết kế thời trang.
Cô giải thích với Kỷ Vĩ: “Khi em phát hiện ra mình đã quan thuộc với những lí luận trong khóa học, vấn đề còn lại chẳng qua là bằng tốt nghiệp giả tạo, em không muốn lãng phí thời gian tại một nơi nào đó, vì vậy em liền chọn người có quan điểm tiến bộ, một trường học tiên tiến, cho đến khi em cảm thấy hài lòng ngôi trường này, em mới nghiêm túc học xong chương trình học ở đây.”
Kỷ Vĩ nghĩ ngẫm một chút, không khỏi cảm thán: “Em rất đặc biệt đó.”
Chu Thành Viện lại xúc động nói: “Khi cầm được tấm bằng trong tay, em mới phát hiện ra rằng, tấm bằng danh giá này chẳng qua chỉ là vật trang trí mà thôi, nhưng vì sao rất nhiều cô gái vẫn mong muốn thứ đồ trang trí giả mạo này, nguyên nhân chính là lấy tấm bằng giả tạo này để kết hôn, nhà chồng cũng chẳng dám bắt nạt nàng dâu có học vấn cao.”
Kỷ Vĩ bật cười, đôi lúc cảm thấy lời nói của cô rất đáng yêu.
Hôm nay là buổi ra mắt bộ thiết kế thời trang mùa xuân của cô, cô mời Kỷ Vĩ và an hem Thế Quân đến xem, nhưng Lí Thế Quân kêu lên là không có hứng, còn phải đi chơi với bạn gái, Lí Thế Anh có tiết học, chung quy lại là ba anh em đều không đến, nên Kỷ Vĩ đến.
Những vị khách quý ngồi trước mặt, hắn vô tình nghe thấy vị khách bên cnahj nói chuyện phiếm, “Có biết nhà thiết kế này không? Là con gái út của Chu Chính Vinh, Tập đoàn thép Đại Vương, nghe nói vẫn chưa kết hôn, mới về nước không lâu, nghe nói phong cách thiết kế rất độc đáo, rất có tài năng.”
Hắn cũng sớm biết, cha của Chu Thành Viện là Chu Chính Vinh, một trong hai mươi người có thế lực, giàu có nhất cả nước của Tập đoàn thép Đại Vương nổi tiếng, mà trong số những cậu ấm cô chiêu*, Chu Thành Viện rất khác biệt so với những cô gái chỉ biết ăn mặc chỉn chu trong xã hội thượng lưu, cô muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, hắn đánh giá cao điểm này ở cô (* con cái nhà giàu có)
Ngay sau đó, màn trình diễn thời trang trên sàn catwalk bắt đầu, ánh đèn trong hội trường tối dần, theo tiếng nhạc vang lên, trên sân khấu chữ T, những người mẫu lộng lẫy sắc màu trình diễn trước mặt mọi người.
Hắn không nghiên cứ nhiều vè thời trang, nói thô một chút thì quần áo của phụ nữ càng hở hang càng tốt, nhưng nhất định phải mặc, nếu không mặc, đây không phải là sexy, vì vậy phải làm sao để vừa sexy lại vừa ngệ thuật, đây là quan niệm của một nhà thiết kế thời trang.
Tuy rằng nhìn cũng không hiểu lắm, nhưng hắn vẫn rất hào hứng xem hết buổi ra mắt. Cuối cùng khi buổi trình diễn kết thúc, hắn còn nhìn thấy phóng viên đi lên phỏng vấn Chu Thành Viện.
Dù Chu Thành VIện đang rất vội nhưng vẫn nhìn thấy hắn, cô nhướng mày với hắn, hắn cũng cười với cô.
Mọi việc kết thúc, chờ Chu Thành Viện thay quần áo xong, cô mệt mỏi đi ra, trán toát mồ hôi.
Kỷ Vĩ hỏi cô: “Mệt chét đi chứ gì? Có điều, quả thật buổ ra mắt rất thành công, khách mời xung quanh anh đều đánh giá em rất cao.”
Không ngờ Chu Thành Viện nhàn nhạt cười, “Người trong nghề chân chính sẽ không nhận xét ra miệng, đó chẳng qua là những người thích khoe mẽ, nhưng lại chẳng hiểu gì.”
Hắn cười ầm lên, “Giống như anh sao?”
Chu Thành Viện cũng cười, khoác tay hắn, “Chớ tức giận, anh không hiểu ngành nghề của em cũng không phải lỗi của anh, anh là người ngoài ngành đến xem, anh thấy đẹp mắt, đây đã là đánh giá tốt nhất đối với em rồi.”
Hai người nhìn nhau cười, vì tuyết rưi nên hai người đều không lái xe đến, bây giờ buổi ra mắt đã kết thúc, đều cảm thấy hơi đói, không ngờ cô đề nghị đi ăn lẩu vừa dầu mỡ, vừa ngán lại cay.
Kể từ sau khi yêu Kiều Mạt, đây là lần đầu tiên trong đời, hắn ngồi đờ ra cùng một người khác phái như vậy.
Sở thích của cô và hắn có điểm giống nhau, sau đó cô nhướng mày, nháy mắt với hắn, “Anh có tin không? Một mình em có thể ngồi ăn lẩu đến hai tiếng, khiến cho những thực khách xung quanh chạy mất dép.”
Hắn cũng cười, “Anh tin, những cô gái trưởng thành nhìn có vẻ gầy yếu đều ăn rất khỏe, bạn gái anh cũng vậy.”
“Đúng vậy, bây giờ hai người sao rồi?”
“Rất tốt.” hắn cũng có chút đắc ý: “Cô ấy chưa bỏ anh.”
Chu Thành Viện vui vẻ, “Có phải đàn ông các anh đều mở phường nhuộm không?”
“Ha ha, vậy cũng cần phụ nữ chiếu cố rồi!”
Ăn uống xong, ra ngoài, giáo mùa đông lạnh buốt thổi qua, bây giờ cảm giác cay vừa ăn lẩu xong hòa quyện với gió lạnh, ngoại lạnh trong nóng, càng cay hơn, có một loại nóng bức không nói lên lời.
Cô đề nghị: “Ở nước ngoài em thường vừa đi dạo vừa đọc sách, loại cảm giác vừa đi vừa hít thở không khí trong lành rất thích, bây giờ cũng không lạnh lắm, nếu anh không vội về thì chúng ta đi dạo cùng nhau một lát?”
Hắn không phản đối, xem ra Chu Thành Viện là một người bạn không tồi, có thể cùng uống vài chén rượu tâm sự, đôi lúc bàn chuyện, cũng khá phù hợp và ăn ý, có một người bạn tương đối đặc biệt như vậy đi dạo cùng mình một lát, cũng là một điều hạnh phúc.
Bầu trời lúc này chỉ có vài bông tuyết bay lả tả theo gió, ngẩng đầu lên, bông tuyết vô tình đậu trên chop mũi, hai má trong bóng đêm, những bông tuyết này tựa như những tiểu tinh linh đang khiêu vũ.
Chu Thành Viện cảm khái: “Lâu lắm rồi không được đi dạo thoải mái trong tuyết như vậy.”
Hắn cũng tùy tiện đáp: “Anh cũng vậy.”
Hai người bước đến căn biệt thự của nhà Chu Thành Viện, đoạn đường không xa lắm, vừa đi vừa trò chuyện, từ chuyện phong thổ ở nước ngoài đến những chuyện vui vẻ, thú vị ngày trước, cho tới những trò đùa dai hồi nhỏ, nói chuyện sôi nổi, cởi mở, hắn cũng rất vui.
Chu Thành Viện hỏi hắn: “Dạo này công việc có thuận lợi không?”
Hắn đáp: “Tạm thời anh xin từ chức, không thích công việc đó lắm, cũng giống như em vậy, làm công việc mình thích, người sống như vậy mới có ý nghĩa, đúng vậy không?”
Cô cười.
Đi đến biệt thự của nhà họ Chu, một sườn núi dài hơi dốc, trên sườn núi chính là khu biệt thự, đang đi, bỗng dung Chu Thành Viện kêu a một tiếng, bước chân lảo đảo, hắn vội chạy lại đỡ.
“Sao vậy?”
Chu Thành Viện kiễng chân, dựa vào người hắn, tay cô sờ lên chân, miệng xuýt xoa: “Hình như trẹo chân.”
Hắn cúi xuống nhìn chân cô, cũng chẳng màng cô đồng ý hay không, hắn đã ngồi xổm xuống, để Chu Thành Viện ngồi lên vai hắn, sau đó chẳng nói năng gì liền kéo khóa giày da của cô ra.
Kéo chân của cô ra, nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân của cô, tức thì Chu Thành Viện khẽ rên, “Đau, chỗ đó rất đau.”
Hắn nhìn chân của cô, trờ tối quá chảng nhìn thấy gì, nhưng có vẻ bị trật khớp.
Hắn đứng lên, vỗ vỗ vào lung mình ý bảo cô: “Lên đây, anh cõng em.”
Chu Thành Viện giật mình hoảng hốt, “Sao có thể được, thời tiết xấu, đường lại trơn, để em gọi điện bảo lái xe xuống đón chúng ta.”
“Sao phải phiền phức vậy, chỉ là vượt qua một cái dốc núi thôi, dù sao em cũng nhẹ mà,” Hắn nói bang quơ: “Cũng lâu rồi anh không cõng phụ nữ, cứ coi như ôn lại kỷ niệm ngày bé. Nào lên đây!”
Chu Thành Viện còn đang từ chối, vậy mà hắn chẳng thèm nói năng gì đã kéo tay cô khoác lên vai mình, cõng cô dậy.
Dựa trên lung hắn, Chu Thành Viện liền đỏ mặt, tim đập thình thịch, tựa như đang ngồi trong một lớp học nghiêm túc, thầy giáo đang xoay lưng viết chữ trên bảng đen, học sinh ngồi phía dưới lại đang giở trò mờ ám, trái tim vì căng thẳng dè chừng mà đập thình thịch.
Cô thì thầm trong lòng: hắn lớn lên đẹp trai, vừa không có mùi thuốc lá, lại còn tốt tính.
Nằm trên lưng hắn, nghe tiếng hít thở của hắn, mặt tựa như lò than nóng, mặt ửng hồng tai cũng nóng rực, trái tim cũng có chút rung động.
Kỷ Vĩ cõng cô, chẳng thấy nặng nhọc gì, bước đi nhẹ nhàng tiến về phía trước, còn không quên trêu chọc cô, “May là em là nhà thiết kế thời trang nên em không đi tham gia nhảy cầu.”
“Tại sao, nhảy cầu thì sao chứ?”
“Dáng người em cao 1m75, nếu bơi lặn? Em đã từng thấy vận động viên nhảy cầu nào cao như vậy không?”
Cô khẽ tựa mặt lên lưng hắn, cũng không dám tựa mạnh xuống, chỉ có thể thở khẽ, khi hít thở, ngửi thấy hương sữa tắm nhàn nhạt vương trên quần áo, hương thơm thoang thoảng, đúng là một người đàn ông sạch sẽ.
Đột nhiên cô rất tò mò, không biết bạn gái của hắn là người như thế nào?
Người phụ nữ như thế nào mới có thể may mắn có được một người đàn ông tuyệt vơi như vậy, người đàn ông vì cô mà mượn rượu giải sầu, nghe cách nói chuyện thì thấy hắn rất yêu bạn gái mình, vậy không biết khi lên giường hắn đối với bạn gái như thế nào? Nghĩ đến đây, cô liền mặt đỏ tía tai, Kỷ Vĩ đang hỏi cô, cô vội bình tĩnh lại, hắn đang hỏi cô chuyện gì, vậy mà cô chẳng để ý chút nào.
“Em sao vậy?” Hắn hỏi cô.
Chu Thành Viện đáp lấy lệ, “Không sao đâu, thả em xuống để em gọi lái xe đến đón.”
Hắn thoáng cười, “Khi Thế Anh còn nhỏ, anh cũng thường cõng nó như vậy, nó nhỏ hơn anh 10 tuổi, thường quấn lấy anh đòi anh dắt nó đi chơi, bởi vì anh còn lớn hơn Thế Quân mấy tuổi, nên đi chơi với anh có cảm giác an toàn hơn, gặp phải mấy bé trai hung hăng cũng có thể chẳng tốn tí sức nào mà dọa chúng nó chạy mất, cho nên nó rất thích đi chơi với anh.”
Cô chỉ yên lặng lắng nghe.
Bỗng nhiên Kỷ Vĩ bị trượt chân, Chu Thành Viện lấy làm hoảng hốt, còn chưa kịp phản ứng, tựa như chỉ trong tích tắc, hắn đã đẩy cô sang bên cạnh, người hắn lại bị rơi xuống, mắc kẹt trong một hố tuyết.
Chu Thành Viện hoảng hốt hét lên, sau đó vội vàng đến bên cạnh kéo hắn.
Kỷ Vĩ bị rơi xuống một cống thoát nước bị bỏ hoang tối om, hiện nay nắp cống thoát nước không phải làm từ thép mà là chất liệu nhựa tổng hợp, sau khi nắp cống bị nứt ra, thì mấy cành trúc bên trong cũng miễn cưỡng che được bề mặt ngoài, lại bị tuyết che phủ, về căn bản nhìn qua sẽ không nhận ra, hai người lại đi dọc mép đường, không chú ý một chút là hắn liền giẫm lên khoảng trống mà ngã nhào xuống.
Chu Thành Viện túm lấy tay hắn, “Anh sao rồi?”
Kỷ Vĩ đi vào phía sau cánh gà sân khấu của khách sạn, hắn dễ dàng tìm thấy Chu Thành Viện đang kiểm tra trang phục của các người mẫu trong cả đám người bận rộn.
Hôm nay Chu Thành Viện tổ chứ một buổi trình diễn thời trang tại một khách sạn năm sao cao cấp, đặc biệt mời hắn đến xem.
Nhìn thấy hắn, cô chào: “Thật ngại quá, bên này em còn bận chút việc, anh cứ ra ngoài trước, ngồi chờ một lát là bắt đầu trình diễn.”
Từ sau lần gặp nhau ở quán bar, hai người cũng hẹn nhau vài lần rồi, Chu Thành Viện đi du học nước ngoài, hiểu biết sâu rộng, tính cách cởi mở lại khéo ăn khéo nói, Kỷ Vĩ và cô lại có chung một người em họ là Lí Thế Anh, bởi vậy quan hệ cũng thân thiết hơn một bậc, hai người vừa gặp mà như đã quen. Đôi khi Kỷ Vĩ cũng phải thốt lên sửng sốt, thời gian dễ khiến con người thay đổi nhất, thời gian có thể biến một cậu bé ngây thơ thành một vị tướng quân mùa kiếm như gió, tương tự cũng có thể biến một một cô nhóc thành một công chúa thanh lịch.
Bây giờ, dù thế nào hắn cũng không thể đồng nhất hình ảnh cô bé gầy yếu với hình ảnh một người đẹp vừa tài giỏi vừa xinh đẹp tràn đầy sức sống của hiện tại.
Hắn rất thích làm bạn với Chu Thành Viện, mà cô dường như cũng rất thích nói chuyện phiếm với hắn.
Thành tích của cô khi du học ở nước ngoài rất tốt, đang học được phân nửa ngành thiết kế thời trang, sau đó lại chuyển sang một ngành khác, lại tiếp tục bỏ dở, cứ thay đổi qua đổi lại vài ba lần, cuối cùng phải mất gấp đôi thời gian so với người khác mới học xong ngành thiết kế thời trang.
Cô giải thích với Kỷ Vĩ: “Khi em phát hiện ra mình đã quan thuộc với những lí luận trong khóa học, vấn đề còn lại chẳng qua là bằng tốt nghiệp giả tạo, em không muốn lãng phí thời gian tại một nơi nào đó, vì vậy em liền chọn người có quan điểm tiến bộ, một trường học tiên tiến, cho đến khi em cảm thấy hài lòng ngôi trường này, em mới nghiêm túc học xong chương trình học ở đây.”
Kỷ Vĩ nghĩ ngẫm một chút, không khỏi cảm thán: “Em rất đặc biệt đó.”
Chu Thành Viện lại xúc động nói: “Khi cầm được tấm bằng trong tay, em mới phát hiện ra rằng, tấm bằng danh giá này chẳng qua chỉ là vật trang trí mà thôi, nhưng vì sao rất nhiều cô gái vẫn mong muốn thứ đồ trang trí giả mạo này, nguyên nhân chính là lấy tấm bằng giả tạo này để kết hôn, nhà chồng cũng chẳng dám bắt nạt nàng dâu có học vấn cao.”
Kỷ Vĩ bật cười, đôi lúc cảm thấy lời nói của cô rất đáng yêu.
Hôm nay là buổi ra mắt bộ thiết kế thời trang mùa xuân của cô, cô mời Kỷ Vĩ và an hem Thế Quân đến xem, nhưng Lí Thế Quân kêu lên là không có hứng, còn phải đi chơi với bạn gái, Lí Thế Anh có tiết học, chung quy lại là ba anh em đều không đến, nên Kỷ Vĩ đến.
Những vị khách quý ngồi trước mặt, hắn vô tình nghe thấy vị khách bên cnahj nói chuyện phiếm, “Có biết nhà thiết kế này không? Là con gái út của Chu Chính Vinh, Tập đoàn thép Đại Vương, nghe nói vẫn chưa kết hôn, mới về nước không lâu, nghe nói phong cách thiết kế rất độc đáo, rất có tài năng.”
Hắn cũng sớm biết, cha của Chu Thành Viện là Chu Chính Vinh, một trong hai mươi người có thế lực, giàu có nhất cả nước của Tập đoàn thép Đại Vương nổi tiếng, mà trong số những cậu ấm cô chiêu*, Chu Thành Viện rất khác biệt so với những cô gái chỉ biết ăn mặc chỉn chu trong xã hội thượng lưu, cô muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, hắn đánh giá cao điểm này ở cô (* con cái nhà giàu có)
Ngay sau đó, màn trình diễn thời trang trên sàn catwalk bắt đầu, ánh đèn trong hội trường tối dần, theo tiếng nhạc vang lên, trên sân khấu chữ T, những người mẫu lộng lẫy sắc màu trình diễn trước mặt mọi người.
Hắn không nghiên cứ nhiều vè thời trang, nói thô một chút thì quần áo của phụ nữ càng hở hang càng tốt, nhưng nhất định phải mặc, nếu không mặc, đây không phải là sexy, vì vậy phải làm sao để vừa sexy lại vừa ngệ thuật, đây là quan niệm của một nhà thiết kế thời trang.
Tuy rằng nhìn cũng không hiểu lắm, nhưng hắn vẫn rất hào hứng xem hết buổi ra mắt. Cuối cùng khi buổi trình diễn kết thúc, hắn còn nhìn thấy phóng viên đi lên phỏng vấn Chu Thành Viện.
Dù Chu Thành VIện đang rất vội nhưng vẫn nhìn thấy hắn, cô nhướng mày với hắn, hắn cũng cười với cô.
Mọi việc kết thúc, chờ Chu Thành Viện thay quần áo xong, cô mệt mỏi đi ra, trán toát mồ hôi.
Kỷ Vĩ hỏi cô: “Mệt chét đi chứ gì? Có điều, quả thật buổ ra mắt rất thành công, khách mời xung quanh anh đều đánh giá em rất cao.”
Không ngờ Chu Thành Viện nhàn nhạt cười, “Người trong nghề chân chính sẽ không nhận xét ra miệng, đó chẳng qua là những người thích khoe mẽ, nhưng lại chẳng hiểu gì.”
Hắn cười ầm lên, “Giống như anh sao?”
Chu Thành Viện cũng cười, khoác tay hắn, “Chớ tức giận, anh không hiểu ngành nghề của em cũng không phải lỗi của anh, anh là người ngoài ngành đến xem, anh thấy đẹp mắt, đây đã là đánh giá tốt nhất đối với em rồi.”
Hai người nhìn nhau cười, vì tuyết rưi nên hai người đều không lái xe đến, bây giờ buổi ra mắt đã kết thúc, đều cảm thấy hơi đói, không ngờ cô đề nghị đi ăn lẩu vừa dầu mỡ, vừa ngán lại cay.
Kể từ sau khi yêu Kiều Mạt, đây là lần đầu tiên trong đời, hắn ngồi đờ ra cùng một người khác phái như vậy.
Sở thích của cô và hắn có điểm giống nhau, sau đó cô nhướng mày, nháy mắt với hắn, “Anh có tin không? Một mình em có thể ngồi ăn lẩu đến hai tiếng, khiến cho những thực khách xung quanh chạy mất dép.”
Hắn cũng cười, “Anh tin, những cô gái trưởng thành nhìn có vẻ gầy yếu đều ăn rất khỏe, bạn gái anh cũng vậy.”
“Đúng vậy, bây giờ hai người sao rồi?”
“Rất tốt.” hắn cũng có chút đắc ý: “Cô ấy chưa bỏ anh.”
Chu Thành Viện vui vẻ, “Có phải đàn ông các anh đều mở phường nhuộm không?”
“Ha ha, vậy cũng cần phụ nữ chiếu cố rồi!”
Ăn uống xong, ra ngoài, giáo mùa đông lạnh buốt thổi qua, bây giờ cảm giác cay vừa ăn lẩu xong hòa quyện với gió lạnh, ngoại lạnh trong nóng, càng cay hơn, có một loại nóng bức không nói lên lời.
Cô đề nghị: “Ở nước ngoài em thường vừa đi dạo vừa đọc sách, loại cảm giác vừa đi vừa hít thở không khí trong lành rất thích, bây giờ cũng không lạnh lắm, nếu anh không vội về thì chúng ta đi dạo cùng nhau một lát?”
Hắn không phản đối, xem ra Chu Thành Viện là một người bạn không tồi, có thể cùng uống vài chén rượu tâm sự, đôi lúc bàn chuyện, cũng khá phù hợp và ăn ý, có một người bạn tương đối đặc biệt như vậy đi dạo cùng mình một lát, cũng là một điều hạnh phúc.
Bầu trời lúc này chỉ có vài bông tuyết bay lả tả theo gió, ngẩng đầu lên, bông tuyết vô tình đậu trên chop mũi, hai má trong bóng đêm, những bông tuyết này tựa như những tiểu tinh linh đang khiêu vũ.
Chu Thành Viện cảm khái: “Lâu lắm rồi không được đi dạo thoải mái trong tuyết như vậy.”
Hắn cũng tùy tiện đáp: “Anh cũng vậy.”
Hai người bước đến căn biệt thự của nhà Chu Thành Viện, đoạn đường không xa lắm, vừa đi vừa trò chuyện, từ chuyện phong thổ ở nước ngoài đến những chuyện vui vẻ, thú vị ngày trước, cho tới những trò đùa dai hồi nhỏ, nói chuyện sôi nổi, cởi mở, hắn cũng rất vui.
Chu Thành Viện hỏi hắn: “Dạo này công việc có thuận lợi không?”
Hắn đáp: “Tạm thời anh xin từ chức, không thích công việc đó lắm, cũng giống như em vậy, làm công việc mình thích, người sống như vậy mới có ý nghĩa, đúng vậy không?”
Cô cười.
Đi đến biệt thự của nhà họ Chu, một sườn núi dài hơi dốc, trên sườn núi chính là khu biệt thự, đang đi, bỗng dung Chu Thành Viện kêu a một tiếng, bước chân lảo đảo, hắn vội chạy lại đỡ.
“Sao vậy?”
Chu Thành Viện kiễng chân, dựa vào người hắn, tay cô sờ lên chân, miệng xuýt xoa: “Hình như trẹo chân.”
Hắn cúi xuống nhìn chân cô, cũng chẳng màng cô đồng ý hay không, hắn đã ngồi xổm xuống, để Chu Thành Viện ngồi lên vai hắn, sau đó chẳng nói năng gì liền kéo khóa giày da của cô ra.
Kéo chân của cô ra, nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân của cô, tức thì Chu Thành Viện khẽ rên, “Đau, chỗ đó rất đau.”
Hắn nhìn chân của cô, trờ tối quá chảng nhìn thấy gì, nhưng có vẻ bị trật khớp.
Hắn đứng lên, vỗ vỗ vào lung mình ý bảo cô: “Lên đây, anh cõng em.”
Chu Thành Viện giật mình hoảng hốt, “Sao có thể được, thời tiết xấu, đường lại trơn, để em gọi điện bảo lái xe xuống đón chúng ta.”
“Sao phải phiền phức vậy, chỉ là vượt qua một cái dốc núi thôi, dù sao em cũng nhẹ mà,” Hắn nói bang quơ: “Cũng lâu rồi anh không cõng phụ nữ, cứ coi như ôn lại kỷ niệm ngày bé. Nào lên đây!”
Chu Thành Viện còn đang từ chối, vậy mà hắn chẳng thèm nói năng gì đã kéo tay cô khoác lên vai mình, cõng cô dậy.
Dựa trên lung hắn, Chu Thành Viện liền đỏ mặt, tim đập thình thịch, tựa như đang ngồi trong một lớp học nghiêm túc, thầy giáo đang xoay lưng viết chữ trên bảng đen, học sinh ngồi phía dưới lại đang giở trò mờ ám, trái tim vì căng thẳng dè chừng mà đập thình thịch.
Cô thì thầm trong lòng: hắn lớn lên đẹp trai, vừa không có mùi thuốc lá, lại còn tốt tính.
Nằm trên lưng hắn, nghe tiếng hít thở của hắn, mặt tựa như lò than nóng, mặt ửng hồng tai cũng nóng rực, trái tim cũng có chút rung động.
Kỷ Vĩ cõng cô, chẳng thấy nặng nhọc gì, bước đi nhẹ nhàng tiến về phía trước, còn không quên trêu chọc cô, “May là em là nhà thiết kế thời trang nên em không đi tham gia nhảy cầu.”
“Tại sao, nhảy cầu thì sao chứ?”
“Dáng người em cao 1m75, nếu bơi lặn? Em đã từng thấy vận động viên nhảy cầu nào cao như vậy không?”
Cô khẽ tựa mặt lên lưng hắn, cũng không dám tựa mạnh xuống, chỉ có thể thở khẽ, khi hít thở, ngửi thấy hương sữa tắm nhàn nhạt vương trên quần áo, hương thơm thoang thoảng, đúng là một người đàn ông sạch sẽ.
Đột nhiên cô rất tò mò, không biết bạn gái của hắn là người như thế nào?
Người phụ nữ như thế nào mới có thể may mắn có được một người đàn ông tuyệt vơi như vậy, người đàn ông vì cô mà mượn rượu giải sầu, nghe cách nói chuyện thì thấy hắn rất yêu bạn gái mình, vậy không biết khi lên giường hắn đối với bạn gái như thế nào? Nghĩ đến đây, cô liền mặt đỏ tía tai, Kỷ Vĩ đang hỏi cô, cô vội bình tĩnh lại, hắn đang hỏi cô chuyện gì, vậy mà cô chẳng để ý chút nào.
“Em sao vậy?” Hắn hỏi cô.
Chu Thành Viện đáp lấy lệ, “Không sao đâu, thả em xuống để em gọi lái xe đến đón.”
Hắn thoáng cười, “Khi Thế Anh còn nhỏ, anh cũng thường cõng nó như vậy, nó nhỏ hơn anh 10 tuổi, thường quấn lấy anh đòi anh dắt nó đi chơi, bởi vì anh còn lớn hơn Thế Quân mấy tuổi, nên đi chơi với anh có cảm giác an toàn hơn, gặp phải mấy bé trai hung hăng cũng có thể chẳng tốn tí sức nào mà dọa chúng nó chạy mất, cho nên nó rất thích đi chơi với anh.”
Cô chỉ yên lặng lắng nghe.
Bỗng nhiên Kỷ Vĩ bị trượt chân, Chu Thành Viện lấy làm hoảng hốt, còn chưa kịp phản ứng, tựa như chỉ trong tích tắc, hắn đã đẩy cô sang bên cạnh, người hắn lại bị rơi xuống, mắc kẹt trong một hố tuyết.
Chu Thành Viện hoảng hốt hét lên, sau đó vội vàng đến bên cạnh kéo hắn.
Kỷ Vĩ bị rơi xuống một cống thoát nước bị bỏ hoang tối om, hiện nay nắp cống thoát nước không phải làm từ thép mà là chất liệu nhựa tổng hợp, sau khi nắp cống bị nứt ra, thì mấy cành trúc bên trong cũng miễn cưỡng che được bề mặt ngoài, lại bị tuyết che phủ, về căn bản nhìn qua sẽ không nhận ra, hai người lại đi dọc mép đường, không chú ý một chút là hắn liền giẫm lên khoảng trống mà ngã nhào xuống.
Chu Thành Viện túm lấy tay hắn, “Anh sao rồi?”
/68
|