Cuối Chân Trời... Có Anh

Chương 2

/10


Chương 2

“Xin mọi hành khách chú ý! Chuyến bay đến thành phố B sắp hạ cánh mời mọi người ổn định chổ ngồi và thắt dây an toàn … xin nhắc lại, chuyến bay …”

Bước ra khỏi sân bay, cô chưa bao giờ cảm thấy thanh thản, bình yên như thế này suốt 3 năm qua, nhẹ nhành mỉn cười như xóa tan đi tất cả: “Nơi đây sẽ là nơi bắt đầu cuộc sống mới của bản thân ngươi đó ”…

          - Xin lỗi. Cô có phải là Nguyễn Hà My?

Quay đầu lại nhìn, thoáng ngạc nhiên với người đối diện, cô nhanh chóng lấy lại nụ cười tươi tắn. Đó là một cô gái trạc tuổi cô, với khuôn mặt khả ái và mái tóc đen dài ngang vai, đặc biệt ánh mắt cô rất thu hút mới nhìn vào đã tạo cảm giác thoải mái cho người đối diện.

          - Vâng là tôi. – Cô lên tiếng sau một hồi nghĩ ngợi lung tung.

          - Chào cô! Tôi là Hữu Tuệ thư kí của giám đốc Trần của công ty DJ nơi mà cô đã gửi bản đăng kí làm ứng viên dịch thuật… chắc cô còn nhớ?

          - À, vâng. Tôi cũng có nghe bên công ty nói sẽ cho người đến đón. Ra là cô, rất hân hạnh được gặp cô. – Cô mỉn cười.

          - Vâng, mời cô theo tôi.

          - Tôi nghĩ chúng ta cũng trạc tuổi, hay cứ xưng hô bằng tên đi cho đở xa cách được không … Hữu Tuệ… ? – Vừa đi cô vừa nở nụ cười tươi tắn.

          - Rất sẵn lòng … Hà My … - Cô gái vui vẻ trả lời.

Dòng người tấp nập giữa bộn bề cuộc sống đúng là thành phố này quá đổi nhộn nhịp, cứ mãi mê nhìn vào khung cảnh ngoài cửa kính mà cô không hay biết có một ánh mắt khó hiểu cứ nhìn mình.

         -Hà My…

         -Có chuyện gì sao? – Cô quay lại nhìn Hữu Tuệ.

         -Mình có một thắc mắc nảy giờ nhưng không dám hỏi…

         -Cứ nói đi Hữu Tuệ.

         -Nhìn hành lý của cậu nếu mình đoán không sai thì cậu sẽ ở lại đây một thời gian dài. Nhưng mình đã từng xem qua hồ sơ của cậu, Hà My nơi mà cậu sống trước đây là một thành phố lớn, năng lực của cậu cũng không tồi tại sao cậu lại chuyển đến đây và xin làm việc ở nơi này?

         -Hữu Tuệ à! Có lẽ mình sẽ ở lại đây mãi mãi… vì đơn giản là mình thích nơi này…

         -Cậu đã tìm được nhà chưa?

         -Vẫn chưa, mình dự định là đi gặp giám đốc Trần rồi sẽ tìm nhà thuê sau.

         -Hà My nếu cậu không chê có thể dọn đến ở cùng mình, mình sống một mình, nếu có thêm cậu chắc sẽ rất vui.

         -Vậy sao? Thế thì tốt quá rồi cảm ơn cậu nhiều lắm Hữu Tuệ… Mà tại sao cậu lại dễ dàng tin tưởng mình như vậy trong khi chúng ta mới gặp nhau chưa đến 2 giờ đồng hồ. – Cô vừa cười vừa hỏi, cô cũng cảm thấy lạ tại sao cô gái này lại tin tưởng cô như vậy.

         -Mình cũng không biết nữa, từ nhỏ mình đã rất ít bạn vì mình không muốn kết giao nhiều, nhưng khi gặp cậu, mình có cảm giác rất thân thiết… có lẽ là chúng ta có duyên.

         -Haha… đúng vậy chúng ta có duyên thật…

Hai cô gái vừa cười vừa nói chuyện vui vẻ, một lúc sau họ đã đến công ty.

         -Hà My đến rồi, cậu cứ để hành lý trên xe mình đi, xong việc mình sẽ dẫn cậu về nhà.

         -Được rồi, chúng ta vào thôi.

      Trước mặt cô là công ty phiên dịch DJ, đó là một công ty khá nổi tiếng trong ngành phiên dịch và dịch thuật, cô dã gửi bản đăng ký làm ứng viên dịch thuật vào công ty này nhưng cô không khỏi thắc mắc tại sao đích thân giám đốc Trần lại muốn trực tiếp gặp mặt mình. Bước vào bên trong Hữu Tuệ dẫn cô lên đến tầng cao nhất của công ty, đứng trước cửa phòng của giám đốc, Hữu Tuệ nhanh chóng gõ cửa.

         -Mời vào!

Đẩy cửa bước vào, cô thoáng bất ngờ với người trước mặt. Một chàng trai khoảng chừng hai mươi mấy tuổi nhưng nhìn anh ta rất đổi chững chạc với bộ comlê trên người càng toát lên vẽ cương nghị của một người lãnh đạo, cô không nghĩ anh còn trẻ như vậy đã là một giám đốc, có lẽ còn người này rất tài năng.

         -Giới thiệu với giám đốc, đây là cô Nguyễn Hà My ứng viên dịch thuật của công ty … - Hữu Tuệ lên tiếng, rồi quay sang Hà My cô tiếp lời – Đây là giám đốc Trần… Hai người cứ nói chuyện, tôi xin phép ra ngoài.

         -Khoang đã Hữu Tuệ, phiền em có thể pha cho tôi một tách cà phê được không? – Giám đốc Trần lên tiếng, anh cứ mãi nhìn về phía Hữu Tuệ.

         -Tât nhiên là được thưa giám đôc – Hữu Tuệ thoáng đỏ mặt sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

Cô là một cô gái tinh tế, thoạt nhìn cô có thể nhận ra giữa hai người này mối quan hệ không đơn giản chỉ là giữa thư kí và giám đốc như bình thường.

         -Tôi là Trần Khắc Huy rất vui được gặp cô. Hà My mời cô ngồi. – Trở lại vẽ mặt điềm tĩnh, giám đốc Trần một lần nữa lên tiếng.

         -Chào anh.

         -Tôi không thích vòng vo, vì vậy tôi sẽ vào thẳng vấn đề.

         -Rất sẳn lòng, anh cứ nói – Cô điềm tĩnh trả lời.

         -Tôi đã xem hồ sơ xin việc của cô. Thật sự là cô rất xuất sắc, chứng chỉ ngoại ngữ của cô đều đạt loại giỏi, với những điều đó cô dễ dàng xin được một công việc tốt, nhưng tại sao cô lại gửi hồ sợ vào công ty tôi chỉ đề làm ứng viên dịch thuật?

        -Vì đơn giản tôi thích công việc này, một phần việc này không nhất thiết phải đến công ty làm việc mà có thể tác nghiệp ở nhà, điều đó rất phù hợp với tôi vì tôi là người không thích gò bó… Và điều quan trọng là công việc này giúp tôi kiếm thêm thu nhập để theo đuổi ước mơ của mình.

        -Ước mơ sao? – Khắc Huy thoáng ngạc nhiên trước những lời nói đầy quyết tâm của cô.

        -Đúng, tôi muốn trở thành một họa sĩ và có thể mở một cuộc triển lãm tranh để trưng bày những tác phẩm của mình.

        -Tôi không ngờ cô lại có nhiều tài năng như vậy.

        -Anh quá khen rồi. – Cô nhẹ nhành mĩn cười.

        -Cô là một cô gái đặc biệt… ngữ điệu nói chuyện của cô rất giống một người bạn thân của tôi, cậu ta là một người đầy tài năng và có nhiều khát vọng … nhưng đáng tiếc… À … tôi xin lỗi tôi lạc chủ đề rồi. – Ánh mắt của Khắc Huy thoáng buồn khi nhắc đến chuyện người bạn này nhưng anh nhanh chóng lấy lại tâm trạng.

        -Không sao cả. – Cô cười như không.

        -Vậy mọi  chuyện cứ quyết định vậy đi, tôi sẽ gửi mail cho cô công việc cụ thể.

        -Vâng thưa giám đốc, không có chuyện gì nữa tôi xin phép về trước…
Vừa lúc đó Hữu Tuệ bước vào trên tay cầm một tách cà phê cô nhanh chóng đặt trên bàn của Khắc Huy.

        -Hà My để mình đưa cậu về. – Cô nhanh chóng lên tiếng, sau đó cô quay qua Khác Huy - … giám đốc tôi xin phép ra ngoài.

        Không để Khắc Huy lên tiếng, Hữu Tuệ nhanh chóng kéo cô ra ngoài, cô nhìn thái độ không bình thường của hai người này mà thoáng mỉn cười: “thái độ này là gì đây chắc chắn là hai người bọn họ đang “quen” nhau đây mà…”.

        Chung cư mà Hữu Tuệ đang ở cách đó không xa, hai cô gái loay hoay mãi mới đem đồ đạc lên đến phòng được, họ ở tầng 10 mà thang máy chung cư đang trong thời gian sữa chữa, khiến cho hai cô gái nhỏ nhắn phải cật lực đi thang bộ, vừa bước vào phòng cả hai đã nằm lăn trên giường mà thở dốc…
          
        Sau khi định thần lại cô bắt đầu quan sát căn phòng, với hai màu chủ đạo là trắng và xanh dương đã làm toát lên vẻ tươi tắn và trẻ trung, đồ đạc được bày trí rất gọn gàng, ngăn nắp tạo cho người ta cảm giác thoải mái lạ thường. Mở cửa hướng ra ban công những làn gió nhè nhẹ thổi qua mái tóc mang theo những âm thanh phức tạp của cuộc sống tấp nập bên dưới, cô cảm nhận được một mùi vị của cuộc sống mới sắp bắt đầu…

/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status