Editor: Cà Rốt Hồng
. . . . . .
Đại thiếu phu nhân nghẹn một bụng tức, nhưng trên mặt không thể không duy trì nụ cười, tự mình tiến lên vuốt ngực cho Lý phu nhân: Mẫu thân, xin người bớt giận, con dâu có mấy câu muốn nói cùng người. . . . . .
Dứt lời, chần chờ quét mắt sang mấy nha hoàn bà tử chung quanh một cái.
Lý phu nhân cố ý khép hờ mắt, một lát sau mới từ trong lỗ mũi Hừ một tiếng, phân phó nói: Các ngươi đều đi xuống đi!
Nha hoàn bà tử trong phòng cầu cũng không được, chỉ sợ chờ một chút Lý phu nhân có cái gì không thuận nữa, sẽ phát hỏa sang mình, liên tục không ngừng đáp vâng, rồi cùng nhau hành lễ một cái theo thứ tự an tĩnh lui ra ngoài.
Đại thiếu phu nhân hạ thấp giọng nói: Mẫu thân, người mau đừng nóng giận, tức giận làm hỏng thân thể cũng không đáng, kế sách lần này là con dâu tính sai, không ngờ tới Nhị thúc lại. . . . . . , trong ngày thường mẫu thân khoan hồng độ lượng coi như xong, thời điểm ngã bệnh, chính là lúc người làm nhi tử con dâu chúng con tận hiếu, Nhị thúc Nhị đệ muội không hầu hạ mẫu thân cho tốt không nói, còn khắp nơi sinh lòng ngờ vực mẫu thân, bằng không thì cũng sẽ không mời Lão thái gia tới, trong ngày thường, có khi nào Lão thái gia đến viện mẫu thân, hết lần này tới lần khác hôm đó lại. . . . . .
Lý phu nhân nghe lời này, trong mắt lóe lên mấy cái, trên mặt thoáng hòa hoãn xuống, Ta vốn biết ngươi hiếu thuận, lần này cũng là ta theo hướng khác, tới đây ngồi hai cô chất chúng ta trò chuyện một lát!
Đại thiếu phu nhân là chất nữ ruột thịt nhà mẹ của Lý phu nhân, Lý phu nhân cũng rất ít nhắc tới chuyện này, trong ngày thường cũng nghiêm khắc dựa theo quan hệ bà tức mà chung đụng.
Đại thiếu phu nhân ôn thuận đáp lại, cầm khăn chậm khóe mắt, nức nở tiếp tục nói: Đương nhiên cô mẫu vô cùng thương yêu chất nữ, bằng không cũng sẽ không vì chất nữ mà mưu cầu một hôn sự tốt như vậy, chất nữ cả đời này đều nhớ ân tình của cô mẫu. . . . . . Hiện tại Nội tổ phụ, Nội tổ mẫu còn ở đây, Nhị thúc, Nhị đệ muội cứ không để mẫu thân vào mắt như vậy, chất nữ chỉ sợ cô mẫu cực khổ cả đời, quay đầu lại, trong phủ này. . . . . . Ngược lại người bị đám tiểu nhân kia lấn áp. . . . . .
Lý phu nhân nghe lời này, thần sắc đại biến, thật lâu mới bình phục lại, ngồi thẳng người, nghiêm chỉnh thương lượng tỉ mỉ cùng Đại thiếu phu nhân. . . . . .
Tào Ngọc Di trở về phủ đi chỗ Lão phu nhân đáp lời trước, trình lên gói dược liệu Tào phủ tặng cho Lão phu nhân xem.
Đều là đồ tốt, con lấy về dùng đi, chỉ là đừng bồi bổ quá mức, ngược lại không tốt, mỗi ngày lấy số lượng vừa phải dùng là được rồi! Lão phu nhân xem xong, cười dặn dò một câu.
Tào Ngọc Di vội vàng đáp lại, rồi tạ ơn Lão phu nhân một hồi.
Hôm nay con cũng mệt mỏi, đi thưa lại với mẫu thân con rồi mau trở về nghỉ ngơi đi! Lão phu nhân cười nói.
Dạ! Tào Ngọc Di có chút khó khăn hành lễ một cái lui ra ngoài.
Lúc Tào Ngọc Di đi đến chỗ của Lý phu nhân, đương nhiên Đại thiếu phu nhân đã không còn ở đó.
Lý phu nhân thấy cái bụng nhọn của Tào Ngọc Di, trong lòng lại hiện lên lời vừa rồi của Đại thiếu phu nhân. . . . . .
Chỉ trách bụng của chất nữ không có tiền đồ, Đích trưởng tôn sợ là sẽ rơi xuống Nhị phòng rồi, đến lúc đó thật đúng là. . . . . .
Được rồi, chẳng qua là chút chuyện nhỏ, đáng giá cho ngươi nói từng chuyện như vậy sao, ta mệt mỏi, ngươi trở về đi thôi! Lý phu nhân không nhịn được nói.
Tào Ngọc Di khẽ cau mày, đè xuống lửa giận trong lòng, kính cẩn nghe theo đáp lại, mặc dù Lý phu nhân nói như vậy, cũng vẫn phải tiếp tục thăm hỏi Lý phu nhân mấy câu, mới cáo từ.
Thiếu phu nhân, thiếu gia có thư gửi về!
Tào Ngọc Di vừa vào phòng, Hồng Nhi đã cầm một phong thư cười nghênh đón.
Lý Húc Diệp đi hơn ba tháng, đây là lần đầu tiên viết thư trở về.
Nơi khác có không? Trong lòng Tào Ngọc Di bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm, vội vàng hỏi.
Thiếu phu nhân yên tâm, chỗ Lão thái gia, Lão phu nhân, phu nhân đều có! Hồng Nhi đưa thư tới, lên tiếng.
Ừhm! Tào Ngọc Di gật đầu một cái, dưới sự hầu hạ của Vương ma ma nửa nằm xuống trên giường thấp, nhận lấy thư.
Vương ma ma mở tấm chăn mỏng đắp lên trên chân, trên bụng Tào Ngọc Di.
Hồng Nhi đưa tới cây kéo nhỏ đã sớm chuẩn bị xong.
Tào Ngọc Di cẩn thận mở thư ra, mở ra đọc, cũng chỉ là báo bình an và dặn dò Tào Ngọc Di phải bảo trọng thân thể, lại đề cập đến chuyện Tào Lão thái gia đã ở trên đường trở về rồi, Tào Vũ Huân ở lại biên cương vân vân.
Đi chỗ của Lão phu nhân hỏi một chút, thư lần này chuẩn bị lúc nào thì đưa ra ngoài! Tào Ngọc Di nhìn trên mặt đệm êm mệt mỏi phân phó nói.
Dạ! Thắng Nhi để chén trà nóng xuống đáp một tiếng, bước nhanh ra ngoài. . . . . .
Tào Ngọc Di nhắm mắt lại dưỡng thần một lát, mở miệng nói: Liên Hương, Tào phủ gần đây như thế nào?
Liên Hương tiến lên hành lễ một cái.
Ngồi xuống nói chuyện đi! Tào Ngọc Di nhẹ giọng phân phó nói.
Tạ thiếu phu nhân! Liên Hương ngồi xuống cái ghế đôn kề bên giường thấp, tỉ mỉ kể lại tình hình trong phủ đã nghe được.
. . . . . . Liên Hương, nếu con đi theo Tứ cô nãi nãi, thì toàn tâm toàn ý đối với Tứ cô nãi nãi, con cũng không còn nhỏ, Tứ cô nãi nãi không phải là loại người bạc nghĩa, chỉ cần không xảy ra sai lầm lớn gì, tương lai nhất định có thể có chỗ quy túc tốt. . . . . .
Liên Hương nghĩ đến lời của lão nương nhà mình, lại nhớ lại cách cư xử của Tào Ngọc Di đối với hạ nhân mấy năm qua, ở trong lòng hạ quyết định, đáp lời càng kính cẩn tỉ mỉ.
. . . . . . Lúc trước Tam cô nãi nãi trở về Tào phủ tìm lão gia khóc lóc kể lể một phen, hình như là đồ cưới xảy ra vấn đề gì đó, Đại lão gia khiển trách Đại phu nhân một trận, trực tiếp lấy từ tiền công bổ sung năm trăm lượng bạc cho Tam cô nãi nãi. . . . . . Nhị cô nãi nãi gả đi vẫn không có thai, Đại phu nhân gấp đến bốc hỏa, gọi Nhị cô nãi nãi về thương lượng một phen. . . . . .
Tào Ngọc Di gật đầu một cái, thoáng xuất thần một chút, tay vô thức nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, Tào Ngọc Linh gả đi ra ngoài những năm này cũng không phải chưa từng có thai, lúc có thai đầu bởi vì hai phu thê bọn họ đều trẻ tuổi, hoàn toàn không có chú ý tới, lúc hơn một tháng liền xảy mất, sau lần đó trước sau lại có thai hai lần nữa, kết quả cũng không tới ba tháng lại mất, ngay cả có phải là lỗi của Tào Ngọc Linh hay không, Triệu Lão phu nhân vẫn chưa ôm được tôn tử cũng có lời oán giận. . . . . . Mấy năm sau này Tào Ngọc Dao chọc cho Đại phu nhân chán ghét, trên phương diện đồ cưới đương nhiên sẽ mỏng đi vài phần, Tào Ngọc Dao cũng không phải là người biết tiết kiệm . . . . . .
Ngày hôm đó là ngày mười, Tào Ngọc Di đã thức dậy thật sớm, sau khi súc miệng rửa mặt xong, đi thỉnh an Lý phu nhân trước.
Ngươi hôm nay thân thể nặng, thế nào không có ở trong phòng nghỉ ngơi cho thật tốt, nhà chúng ta cũng không phải là loại khắt khe. . . . . . Trên mặt Lý phu nhân mang theo nụ cười nói.
Vốn cũng là ân đức của Nội tổ mẫu và mẫu thân, đây là Nội tổ mẫu và mẫu thân thương yêu con dâu, con dâu cũng không thể càn rỡ! Tào Ngọc Di mỉm cười tiếp nhận.
Lý phu nhân gật đầu một cái, rồi không nói chuyện nữa.
Thời gian không lâu lắm, Đại thiếu phu nhân mang theo nụ cười đi vào, thỉnh an Lý phu nhân xong, thân thiết cười nói đến chuyện y phục đồ trang sức phối hợp…, thái độ của Lý phu nhân so với Tào Ngọc Di lúc vừa tới, lập tức thấy rõ chênh lệch hai đầu thân sơ.
Trên mặt Tào Ngọc Di mang theo nụ cười không thay đổi, chỉ ở lúc Đại thiếu phu nhân cố ý nhìn về phía mình, phụ họa đôi câu.
Tốt lắm, thời điểm cũng không sớm, chúng ta cùng đi thỉnh an Lão phu nhân! Lý phu nhân trang điểm ăn mặc đâu ra đấy được Đại thiếu phu nhân tâng bốc tâm tình tương đối thoải mái, thế cho nên phải đi đến chỗ Lão phu nhân lập quy củ cũng không có nhăn mặt.
Lão phu nhân cũng sửa sang ăn mặc xong, Tào Ngọc Di đi theo sau lưng Đại thiếu phu nhân bái lạy.
Thỉnh an Nội tổ mẫu!
Tất cả đứng lên đi, Nhà Lão Nhị sắp tới tháng, ngồi xuống nói chuyện đi! Lão phu nhân quay sang ra hiệu cho bà tử sau lưng.
Bà tử kia lập tức mang một cái tú đôn tới, đặt ở đầu dưới Lão phu nhân.
Tạ Nội tổ mẫu, cháu dâu không có gì đáng ngại, mẫu thân và đại tẩu đều đứng, cháu dâu sao lại ngồi được! Tào Ngọc Di vội vàng từ chối nói.
Đệ muội muội cứ ngồi đi, thân thể này cũng không thể chuyện đùa, mẫu thân và ta làm sao sẽ so đo vào lúc này! Còn không đợi Lão phu nhân nói chuyện, Đại thiếu phu nhân liền tiến lên lên dàn xếp.
Nhà Lão Đại nói đúng, con cứ ngồi xuống đi, mẫu thân các con cũng không phải là người không phân rõ phải trái kia! Lão phu nhân hài lòng gật đầu một cái, cười nói.
Ngươi ngồi xuống đi, ta vừa rồi cũng đã nói qua nhà chúng ta bậc này không thể so với nhà khác, trên phương diện quy củ này mặc dù coi trọng nhưng cũng không phải là không nói tình lý . . . . . Lý phu nhân nhướng mắt nói.
Tào Ngọc Di lại tạ ơn một lần, cũng không đi trông nom trong mắt Lý phu nhân không vui, cẩn thận ngồi xuống.
Lão phu nhân theo thường lệ nói mấy câu nhàn thoại, liền phân phó chuẩn bị truyền thiện (truyền cơm).
Mẫu thân! Lý phu nhân mở miệng gọi.
Còn có chuyện gì? Lão phu nhân chậm rãi hỏi.
Ha ha, mẫu thân, con dâu bất hiếu, gả vào Lý gia đã rất nhiều năm còn làm phiền mẫu thân hao tâm. . . . . . Con dâu thấy Nhà Lão Đại và Nhà Lão Nhị đều tốt, không bằng để cho hai tiểu bối phân ưu. . . . . . Lý phu nhân tiến lên một bước nói.
Ngươi nhọc lòng, như vậy cũng thật không sai, chỉ là thân thể này của Nhà Lão Nhị cũng không thể mệt nhọc. . . . . . Mặt Lão phu nhân không đổi sắc nói, trong lòng đã sớm nghĩ ra chút tiểu tâm tư này của Lý phu nhân.
Nhà Lão Nhị không tiện, nhà Lão Đại thì không thành vấn đề. . . . . . Lý phu nhân vội vàng cười nói.
Cháu dâu nguyện phân ưu vì Nội tổ mẫu! Đại thiếu phu nhân cũng đứng ra mở miệng.
Ừhm, được, các con đều tốt, như vậy, về sau chuyện đại trù phòng liền giao cho con, có chuyện gì thì đến viện của con, mỗi tháng thì mang sổ sách đưa tới đây là được! Lão phu nhân không chút do dự phân công nhiệm vụ, lại quay đầu sang Tào Ngọc Di ôn nhu
. . . . . .
Đại thiếu phu nhân nghẹn một bụng tức, nhưng trên mặt không thể không duy trì nụ cười, tự mình tiến lên vuốt ngực cho Lý phu nhân: Mẫu thân, xin người bớt giận, con dâu có mấy câu muốn nói cùng người. . . . . .
Dứt lời, chần chờ quét mắt sang mấy nha hoàn bà tử chung quanh một cái.
Lý phu nhân cố ý khép hờ mắt, một lát sau mới từ trong lỗ mũi Hừ một tiếng, phân phó nói: Các ngươi đều đi xuống đi!
Nha hoàn bà tử trong phòng cầu cũng không được, chỉ sợ chờ một chút Lý phu nhân có cái gì không thuận nữa, sẽ phát hỏa sang mình, liên tục không ngừng đáp vâng, rồi cùng nhau hành lễ một cái theo thứ tự an tĩnh lui ra ngoài.
Đại thiếu phu nhân hạ thấp giọng nói: Mẫu thân, người mau đừng nóng giận, tức giận làm hỏng thân thể cũng không đáng, kế sách lần này là con dâu tính sai, không ngờ tới Nhị thúc lại. . . . . . , trong ngày thường mẫu thân khoan hồng độ lượng coi như xong, thời điểm ngã bệnh, chính là lúc người làm nhi tử con dâu chúng con tận hiếu, Nhị thúc Nhị đệ muội không hầu hạ mẫu thân cho tốt không nói, còn khắp nơi sinh lòng ngờ vực mẫu thân, bằng không thì cũng sẽ không mời Lão thái gia tới, trong ngày thường, có khi nào Lão thái gia đến viện mẫu thân, hết lần này tới lần khác hôm đó lại. . . . . .
Lý phu nhân nghe lời này, trong mắt lóe lên mấy cái, trên mặt thoáng hòa hoãn xuống, Ta vốn biết ngươi hiếu thuận, lần này cũng là ta theo hướng khác, tới đây ngồi hai cô chất chúng ta trò chuyện một lát!
Đại thiếu phu nhân là chất nữ ruột thịt nhà mẹ của Lý phu nhân, Lý phu nhân cũng rất ít nhắc tới chuyện này, trong ngày thường cũng nghiêm khắc dựa theo quan hệ bà tức mà chung đụng.
Đại thiếu phu nhân ôn thuận đáp lại, cầm khăn chậm khóe mắt, nức nở tiếp tục nói: Đương nhiên cô mẫu vô cùng thương yêu chất nữ, bằng không cũng sẽ không vì chất nữ mà mưu cầu một hôn sự tốt như vậy, chất nữ cả đời này đều nhớ ân tình của cô mẫu. . . . . . Hiện tại Nội tổ phụ, Nội tổ mẫu còn ở đây, Nhị thúc, Nhị đệ muội cứ không để mẫu thân vào mắt như vậy, chất nữ chỉ sợ cô mẫu cực khổ cả đời, quay đầu lại, trong phủ này. . . . . . Ngược lại người bị đám tiểu nhân kia lấn áp. . . . . .
Lý phu nhân nghe lời này, thần sắc đại biến, thật lâu mới bình phục lại, ngồi thẳng người, nghiêm chỉnh thương lượng tỉ mỉ cùng Đại thiếu phu nhân. . . . . .
Tào Ngọc Di trở về phủ đi chỗ Lão phu nhân đáp lời trước, trình lên gói dược liệu Tào phủ tặng cho Lão phu nhân xem.
Đều là đồ tốt, con lấy về dùng đi, chỉ là đừng bồi bổ quá mức, ngược lại không tốt, mỗi ngày lấy số lượng vừa phải dùng là được rồi! Lão phu nhân xem xong, cười dặn dò một câu.
Tào Ngọc Di vội vàng đáp lại, rồi tạ ơn Lão phu nhân một hồi.
Hôm nay con cũng mệt mỏi, đi thưa lại với mẫu thân con rồi mau trở về nghỉ ngơi đi! Lão phu nhân cười nói.
Dạ! Tào Ngọc Di có chút khó khăn hành lễ một cái lui ra ngoài.
Lúc Tào Ngọc Di đi đến chỗ của Lý phu nhân, đương nhiên Đại thiếu phu nhân đã không còn ở đó.
Lý phu nhân thấy cái bụng nhọn của Tào Ngọc Di, trong lòng lại hiện lên lời vừa rồi của Đại thiếu phu nhân. . . . . .
Chỉ trách bụng của chất nữ không có tiền đồ, Đích trưởng tôn sợ là sẽ rơi xuống Nhị phòng rồi, đến lúc đó thật đúng là. . . . . .
Được rồi, chẳng qua là chút chuyện nhỏ, đáng giá cho ngươi nói từng chuyện như vậy sao, ta mệt mỏi, ngươi trở về đi thôi! Lý phu nhân không nhịn được nói.
Tào Ngọc Di khẽ cau mày, đè xuống lửa giận trong lòng, kính cẩn nghe theo đáp lại, mặc dù Lý phu nhân nói như vậy, cũng vẫn phải tiếp tục thăm hỏi Lý phu nhân mấy câu, mới cáo từ.
Thiếu phu nhân, thiếu gia có thư gửi về!
Tào Ngọc Di vừa vào phòng, Hồng Nhi đã cầm một phong thư cười nghênh đón.
Lý Húc Diệp đi hơn ba tháng, đây là lần đầu tiên viết thư trở về.
Nơi khác có không? Trong lòng Tào Ngọc Di bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm, vội vàng hỏi.
Thiếu phu nhân yên tâm, chỗ Lão thái gia, Lão phu nhân, phu nhân đều có! Hồng Nhi đưa thư tới, lên tiếng.
Ừhm! Tào Ngọc Di gật đầu một cái, dưới sự hầu hạ của Vương ma ma nửa nằm xuống trên giường thấp, nhận lấy thư.
Vương ma ma mở tấm chăn mỏng đắp lên trên chân, trên bụng Tào Ngọc Di.
Hồng Nhi đưa tới cây kéo nhỏ đã sớm chuẩn bị xong.
Tào Ngọc Di cẩn thận mở thư ra, mở ra đọc, cũng chỉ là báo bình an và dặn dò Tào Ngọc Di phải bảo trọng thân thể, lại đề cập đến chuyện Tào Lão thái gia đã ở trên đường trở về rồi, Tào Vũ Huân ở lại biên cương vân vân.
Đi chỗ của Lão phu nhân hỏi một chút, thư lần này chuẩn bị lúc nào thì đưa ra ngoài! Tào Ngọc Di nhìn trên mặt đệm êm mệt mỏi phân phó nói.
Dạ! Thắng Nhi để chén trà nóng xuống đáp một tiếng, bước nhanh ra ngoài. . . . . .
Tào Ngọc Di nhắm mắt lại dưỡng thần một lát, mở miệng nói: Liên Hương, Tào phủ gần đây như thế nào?
Liên Hương tiến lên hành lễ một cái.
Ngồi xuống nói chuyện đi! Tào Ngọc Di nhẹ giọng phân phó nói.
Tạ thiếu phu nhân! Liên Hương ngồi xuống cái ghế đôn kề bên giường thấp, tỉ mỉ kể lại tình hình trong phủ đã nghe được.
. . . . . . Liên Hương, nếu con đi theo Tứ cô nãi nãi, thì toàn tâm toàn ý đối với Tứ cô nãi nãi, con cũng không còn nhỏ, Tứ cô nãi nãi không phải là loại người bạc nghĩa, chỉ cần không xảy ra sai lầm lớn gì, tương lai nhất định có thể có chỗ quy túc tốt. . . . . .
Liên Hương nghĩ đến lời của lão nương nhà mình, lại nhớ lại cách cư xử của Tào Ngọc Di đối với hạ nhân mấy năm qua, ở trong lòng hạ quyết định, đáp lời càng kính cẩn tỉ mỉ.
. . . . . . Lúc trước Tam cô nãi nãi trở về Tào phủ tìm lão gia khóc lóc kể lể một phen, hình như là đồ cưới xảy ra vấn đề gì đó, Đại lão gia khiển trách Đại phu nhân một trận, trực tiếp lấy từ tiền công bổ sung năm trăm lượng bạc cho Tam cô nãi nãi. . . . . . Nhị cô nãi nãi gả đi vẫn không có thai, Đại phu nhân gấp đến bốc hỏa, gọi Nhị cô nãi nãi về thương lượng một phen. . . . . .
Tào Ngọc Di gật đầu một cái, thoáng xuất thần một chút, tay vô thức nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, Tào Ngọc Linh gả đi ra ngoài những năm này cũng không phải chưa từng có thai, lúc có thai đầu bởi vì hai phu thê bọn họ đều trẻ tuổi, hoàn toàn không có chú ý tới, lúc hơn một tháng liền xảy mất, sau lần đó trước sau lại có thai hai lần nữa, kết quả cũng không tới ba tháng lại mất, ngay cả có phải là lỗi của Tào Ngọc Linh hay không, Triệu Lão phu nhân vẫn chưa ôm được tôn tử cũng có lời oán giận. . . . . . Mấy năm sau này Tào Ngọc Dao chọc cho Đại phu nhân chán ghét, trên phương diện đồ cưới đương nhiên sẽ mỏng đi vài phần, Tào Ngọc Dao cũng không phải là người biết tiết kiệm . . . . . .
Ngày hôm đó là ngày mười, Tào Ngọc Di đã thức dậy thật sớm, sau khi súc miệng rửa mặt xong, đi thỉnh an Lý phu nhân trước.
Ngươi hôm nay thân thể nặng, thế nào không có ở trong phòng nghỉ ngơi cho thật tốt, nhà chúng ta cũng không phải là loại khắt khe. . . . . . Trên mặt Lý phu nhân mang theo nụ cười nói.
Vốn cũng là ân đức của Nội tổ mẫu và mẫu thân, đây là Nội tổ mẫu và mẫu thân thương yêu con dâu, con dâu cũng không thể càn rỡ! Tào Ngọc Di mỉm cười tiếp nhận.
Lý phu nhân gật đầu một cái, rồi không nói chuyện nữa.
Thời gian không lâu lắm, Đại thiếu phu nhân mang theo nụ cười đi vào, thỉnh an Lý phu nhân xong, thân thiết cười nói đến chuyện y phục đồ trang sức phối hợp…, thái độ của Lý phu nhân so với Tào Ngọc Di lúc vừa tới, lập tức thấy rõ chênh lệch hai đầu thân sơ.
Trên mặt Tào Ngọc Di mang theo nụ cười không thay đổi, chỉ ở lúc Đại thiếu phu nhân cố ý nhìn về phía mình, phụ họa đôi câu.
Tốt lắm, thời điểm cũng không sớm, chúng ta cùng đi thỉnh an Lão phu nhân! Lý phu nhân trang điểm ăn mặc đâu ra đấy được Đại thiếu phu nhân tâng bốc tâm tình tương đối thoải mái, thế cho nên phải đi đến chỗ Lão phu nhân lập quy củ cũng không có nhăn mặt.
Lão phu nhân cũng sửa sang ăn mặc xong, Tào Ngọc Di đi theo sau lưng Đại thiếu phu nhân bái lạy.
Thỉnh an Nội tổ mẫu!
Tất cả đứng lên đi, Nhà Lão Nhị sắp tới tháng, ngồi xuống nói chuyện đi! Lão phu nhân quay sang ra hiệu cho bà tử sau lưng.
Bà tử kia lập tức mang một cái tú đôn tới, đặt ở đầu dưới Lão phu nhân.
Tạ Nội tổ mẫu, cháu dâu không có gì đáng ngại, mẫu thân và đại tẩu đều đứng, cháu dâu sao lại ngồi được! Tào Ngọc Di vội vàng từ chối nói.
Đệ muội muội cứ ngồi đi, thân thể này cũng không thể chuyện đùa, mẫu thân và ta làm sao sẽ so đo vào lúc này! Còn không đợi Lão phu nhân nói chuyện, Đại thiếu phu nhân liền tiến lên lên dàn xếp.
Nhà Lão Đại nói đúng, con cứ ngồi xuống đi, mẫu thân các con cũng không phải là người không phân rõ phải trái kia! Lão phu nhân hài lòng gật đầu một cái, cười nói.
Ngươi ngồi xuống đi, ta vừa rồi cũng đã nói qua nhà chúng ta bậc này không thể so với nhà khác, trên phương diện quy củ này mặc dù coi trọng nhưng cũng không phải là không nói tình lý . . . . . Lý phu nhân nhướng mắt nói.
Tào Ngọc Di lại tạ ơn một lần, cũng không đi trông nom trong mắt Lý phu nhân không vui, cẩn thận ngồi xuống.
Lão phu nhân theo thường lệ nói mấy câu nhàn thoại, liền phân phó chuẩn bị truyền thiện (truyền cơm).
Mẫu thân! Lý phu nhân mở miệng gọi.
Còn có chuyện gì? Lão phu nhân chậm rãi hỏi.
Ha ha, mẫu thân, con dâu bất hiếu, gả vào Lý gia đã rất nhiều năm còn làm phiền mẫu thân hao tâm. . . . . . Con dâu thấy Nhà Lão Đại và Nhà Lão Nhị đều tốt, không bằng để cho hai tiểu bối phân ưu. . . . . . Lý phu nhân tiến lên một bước nói.
Ngươi nhọc lòng, như vậy cũng thật không sai, chỉ là thân thể này của Nhà Lão Nhị cũng không thể mệt nhọc. . . . . . Mặt Lão phu nhân không đổi sắc nói, trong lòng đã sớm nghĩ ra chút tiểu tâm tư này của Lý phu nhân.
Nhà Lão Nhị không tiện, nhà Lão Đại thì không thành vấn đề. . . . . . Lý phu nhân vội vàng cười nói.
Cháu dâu nguyện phân ưu vì Nội tổ mẫu! Đại thiếu phu nhân cũng đứng ra mở miệng.
Ừhm, được, các con đều tốt, như vậy, về sau chuyện đại trù phòng liền giao cho con, có chuyện gì thì đến viện của con, mỗi tháng thì mang sổ sách đưa tới đây là được! Lão phu nhân không chút do dự phân công nhiệm vụ, lại quay đầu sang Tào Ngọc Di ôn nhu
/87
|