Chỉ chốc lát sau, Chu thị, Lý thị và Tào Ngọc Nga cũng vội vã chạy tới, Tào Ngọc Nga vừa vào cửa liền hung hăng trợn mắt nhìn Tào Ngọc Dao một cái, gượng gạo giữ vững bình tĩnh hành lễ với đại phu nhân, sau khi chờ đại phu nhân ra hiệu, ngồi vào phía trên Tào Ngọc Di, Chu thị và Lý thị cùng với bọn nha hoàn quy củ đứng ở sau lưng đại phu nhân.
Tào Ngọc Linh là người đến cuối cùng, vừa đến liền bày ra cái mặt thối.
Chờ sau khi Tào Ngọc Linh hành lễ xong, đại phu nhân để cho Tào Ngọc Linh ngồi ở bên cạnh mình.
Mẫu thân, mệt con cả ngày để cho nàng ta cùng theo ra vào. . . . . . Tào Ngọc Linh nương đến bên cạnh đại phu nhân, bỉu môi nói.
Nhị tiểu thư thứ tội, nhìn trên tình cảm tỷ muội nhiều năm giữa người và Tam tiểu thư, cầu xin người tha thứ cho Tam tiểu thư. . . . . . Trần thị lại quỳ qua, ôm chân Tào Ngọc Linh cầu khẩn.
Á, ngươi làm cái gì vậy? Mẫu thân—— Tào Ngọc Linh bị Trần thị tóc tai bù xù dọa sợ hết hồn, giãy hai chân kêu lên.
Các ngươi đều không có mắt sao, còn không mau kéo Trần thị ra! Đại phu nhân lạnh giọng quát lên.
Hai bà tử lập tức đáp một tiếng, tiến lên dùng sức kéo Trần thị ra.
Trần thị vừa khóc vừa la, quay đầu kêu Tào Ngọc Dao: Tam tiểu thư, người mau dập đầu nhận lỗi với phu nhân và Nhị tiểu thư, mau nói người biết sai rồi. . . .
Ta không có trộm đồ, mẫu thân, Nhị tỷ, hai người phải tin tưởng ta, ta không có trộm đồ! Tào Ngọc Dao hung hăng trừng Trần thị một cái, nhảy lên quát, trên mặt vì thế trướng đến đỏ bừng, gắng gượng tém sơ búi tóc đã rơi lả tả không ít xuống.
Càn rỡ, ai cho ngươi ở trước mặt phu nhân gào thét! Phương ma ma sống lưng thẳng tắp, tiến lên một bước quát lên.
Không tới phiên một hạ nhân như ngươi tới lắm mồm, mẫu thân. . . . . . Tào Ngọc Dao hung tợn hô.
Vả miệng cho ta! Đại phu nhân mắt lạnh nhìn Tào Ngọc Dao nổi điên, phân phó Phương ma ma.
Đừng mà, phu nhân, phu nhân. . . . . . Trần thị bị hai bà tử giữ chặt không thể động đậy, khóc hô lên.
Phương ma ma không chút do dự tiến lên cho Tào Ngọc Dao mấy cái tát tai, đánh cho gương mặt trắng noãn của Tào Ngọc Dao lập tức sưng đỏ lên.
A —— Vẻ mặt Tào Ngọc Dao không tin sờ gò má mình, hú lên quái dị nhào tới Phương ma ma, hung hăng cào lên mặt Phương Ma ma một đường.
Phương ma ma bị đau, nảy sinh ác độc bắt được tay Tào Ngọc Dao dùng sức vặn một cái.
Người tới, kéo Tam tiểu thư ra! Đại phu nhân cao giọng phân phó nói.
Nha hoàn bà tử ở trong phòng này cũng không nhiều, hai đại nha hoàn đứng ở sau lưng đại phu nhân vội vàng tiến lên kéo Tào Ngọc Dao vẫn còn đang dùng chân đá lung tung.
Mẫu thân, con bị oan! Tào Ngọc Dao hai mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm đại phu nhân gào thét.
Phu nhân, Tam tiểu thư vẫn do ngài dạy, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện hạ tiện trộm đồ này, trong này nhất định là có vấn đề. . . . . . Trần thị sửa miệng nói.
Tào Ngọc Di mắt lạnh nhìn trò khôi hài này, ở trong lòng thở dài, xem ra nha hoàn bà tử ở trong phòng Tào Ngọc Dao gặp phải tai ương.
Có vấn đề gì! Những vật này là ta tự mình lục soát từ trong phòng Tam tỷ nhi tìm ra, ngươi cũng không nên nói cái gì mà ta dạy, phàm là ta nói một câu Tam tỷ nhi nghe lọt được, sẽ thành như bây giờ sao! Gào thét ở trước mặt trưởng bối, đánh cả bà vú của đích mẫu. . .
Tào Ngọc Linh là người đến cuối cùng, vừa đến liền bày ra cái mặt thối.
Chờ sau khi Tào Ngọc Linh hành lễ xong, đại phu nhân để cho Tào Ngọc Linh ngồi ở bên cạnh mình.
Mẫu thân, mệt con cả ngày để cho nàng ta cùng theo ra vào. . . . . . Tào Ngọc Linh nương đến bên cạnh đại phu nhân, bỉu môi nói.
Nhị tiểu thư thứ tội, nhìn trên tình cảm tỷ muội nhiều năm giữa người và Tam tiểu thư, cầu xin người tha thứ cho Tam tiểu thư. . . . . . Trần thị lại quỳ qua, ôm chân Tào Ngọc Linh cầu khẩn.
Á, ngươi làm cái gì vậy? Mẫu thân—— Tào Ngọc Linh bị Trần thị tóc tai bù xù dọa sợ hết hồn, giãy hai chân kêu lên.
Các ngươi đều không có mắt sao, còn không mau kéo Trần thị ra! Đại phu nhân lạnh giọng quát lên.
Hai bà tử lập tức đáp một tiếng, tiến lên dùng sức kéo Trần thị ra.
Trần thị vừa khóc vừa la, quay đầu kêu Tào Ngọc Dao: Tam tiểu thư, người mau dập đầu nhận lỗi với phu nhân và Nhị tiểu thư, mau nói người biết sai rồi. . . .
Ta không có trộm đồ, mẫu thân, Nhị tỷ, hai người phải tin tưởng ta, ta không có trộm đồ! Tào Ngọc Dao hung hăng trừng Trần thị một cái, nhảy lên quát, trên mặt vì thế trướng đến đỏ bừng, gắng gượng tém sơ búi tóc đã rơi lả tả không ít xuống.
Càn rỡ, ai cho ngươi ở trước mặt phu nhân gào thét! Phương ma ma sống lưng thẳng tắp, tiến lên một bước quát lên.
Không tới phiên một hạ nhân như ngươi tới lắm mồm, mẫu thân. . . . . . Tào Ngọc Dao hung tợn hô.
Vả miệng cho ta! Đại phu nhân mắt lạnh nhìn Tào Ngọc Dao nổi điên, phân phó Phương ma ma.
Đừng mà, phu nhân, phu nhân. . . . . . Trần thị bị hai bà tử giữ chặt không thể động đậy, khóc hô lên.
Phương ma ma không chút do dự tiến lên cho Tào Ngọc Dao mấy cái tát tai, đánh cho gương mặt trắng noãn của Tào Ngọc Dao lập tức sưng đỏ lên.
A —— Vẻ mặt Tào Ngọc Dao không tin sờ gò má mình, hú lên quái dị nhào tới Phương ma ma, hung hăng cào lên mặt Phương Ma ma một đường.
Phương ma ma bị đau, nảy sinh ác độc bắt được tay Tào Ngọc Dao dùng sức vặn một cái.
Người tới, kéo Tam tiểu thư ra! Đại phu nhân cao giọng phân phó nói.
Nha hoàn bà tử ở trong phòng này cũng không nhiều, hai đại nha hoàn đứng ở sau lưng đại phu nhân vội vàng tiến lên kéo Tào Ngọc Dao vẫn còn đang dùng chân đá lung tung.
Mẫu thân, con bị oan! Tào Ngọc Dao hai mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm đại phu nhân gào thét.
Phu nhân, Tam tiểu thư vẫn do ngài dạy, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện hạ tiện trộm đồ này, trong này nhất định là có vấn đề. . . . . . Trần thị sửa miệng nói.
Tào Ngọc Di mắt lạnh nhìn trò khôi hài này, ở trong lòng thở dài, xem ra nha hoàn bà tử ở trong phòng Tào Ngọc Dao gặp phải tai ương.
Có vấn đề gì! Những vật này là ta tự mình lục soát từ trong phòng Tam tỷ nhi tìm ra, ngươi cũng không nên nói cái gì mà ta dạy, phàm là ta nói một câu Tam tỷ nhi nghe lọt được, sẽ thành như bây giờ sao! Gào thét ở trước mặt trưởng bối, đánh cả bà vú của đích mẫu. . .
/87
|