Buổi tối hôm đó, Chu thị liền tự mình xuống bếp làm chút thức ăn khác biệt, sai người canh ở nhị môn ngăn đón Đại lão gia.
Tỳ thiếp thỉnh an lão gia! Chu thị tự mình nghênh đón ở cửa viện mềm mỏng hành lễ một cái.
Chu thị vốn là một nữ nhân xinh đẹp, bằng không cũng không lọt vào mắt của Đại lão gia, nguyên nhân lúc trước được lão phu nhân chọn ra chính là ngực lớn mông to tròn sinh nở rất tốt, trong khoảng thời gian này, Chu thị muốn đích thân cho cặp song sinh bú sữa, cũng không có uống thuốc dứt sữa giống như người khác, vào lúc này bộ ngực càng thêm căng phồng gần như phá rách quần áo chui ra, hơn nữa đoạn thời gian này hoàn toàn không ra khỏi phòng, dưỡng ra làn da càng thêm trắng nõn đỏ thắm, vào lúc này dịu dàng hơi cúi người, quả thật là phong tình vạn chủng. . . . . .
Mau đứng lên, không phải là để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt sao! Chờ ở trong phòng là được. . . . . . Đại lão gia quét mắt qua bộ ngực của Chu thị mấy cái, ánh mắt hơi co rút lại, vân vê chòm râu mới vừa nhú lên nói.
Chu thị đứng thẳng người, chân thành đi lên đở lấy Đại lão gia, vô tình cố ý cọ xát ở trên người Đại lão gia mấy cái, cười cùng Đại lão gia đi vào.
Muốn cái gì bảo phòng bếp làm là được, nàng chỉ cần trông nom Vũ Đình và Vũ Huân cho tốt. . . . . . Đại lão gia nhìn chút thức ăn cố ý bày trên bàn, cau mày nói.
Tỳ thiếp cả ngày buồn bực ở trong phòng cũng khó chịu, làm chút thức ăn này vẫn không làm tỳ thiếp mệt mỏi được! Chu thị giúp Đại lão gia sắp bát đũa, khẽ cười nói.
Nàng cũng ngồi đi, những thứ này bảo bọn hạ nhân đến làm là được. Đại lão gia thích ý uống một hớp canh dưỡng sinh, nói với Chu thị.
Phục vụ lão gia là việc tỳ thiếp nên làm! Chu thị gắp một đũa thức ăn cho Đại lão gia, quay đầu lại phân phó hai đại nha đầu đang canh giữ ở phía sau nói: Các ngươi đều lui xuống đi!
Hai đại nha đầu thức thời hành lễ lui xuống.
Chu thị lại hầu hạ Đại lão gia ăn một hồi, từ từ dẫn đề tài đến trên người cặp song sinh.
Lão gia là người làm đại sự, đương nhiên không rãnh cả ngày hiếu kính ở trước mặt lão phu nhân, phu nhân chủ trì việc bếp núc trong phủ, trong ngày thường quản chuyện to nhỏ trước sau trong nhà, thời gian có thể hầu hạ ở dưới gối lão phu nhân cũng không nhiều, khó được Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia được lão phu nhân coi trọng, tỳ thiếp nghĩ tới chuyện như vậy vốn nên xin lão gia và phu nhân làm chủ, chẳng qua là gần đây phu nhân phải chiêu đãi biểu thiếu gia, cho nên. . . . . .
Đại lão gia để bát đũa xuống, xoay chuyển mấy vòng ở trong lòng, thật ra thì cũng không phải không biết chút tâm nhãn này của Chu thị, chỉ có điều vẫn để cho Tam phòng lấy lòng ở trước mặt lão phu nhân, mặc dù cũng không phải là chuyện lớn gì, suy cho cùng cũng làm cho lòng người có chút ngăn cách. . . . . .
Nàng có lòng rồi, chờ dùng cơm xong mang Vũ Đình và Vũ Huân đi thỉnh an lão phu nhân đi! Đại lão gia cười nói.
Đa tạ lão gia! Chu thị cao hứng tiến lên lại múc thêm cho Đại lão gia gần nửa chén canh.
Chờ Đại lão gia chậm rãi ăn cơm trưa xong, Chu thị chỉ vội vã ăn hai miếng, liền phân phó Chu ma ma và Triệu ma ma ôm cặp song sinh cùng Đại lão gia đi tới tới viện của lão phu nhân.
Bên này sau khi Tôn Trạch Văn phụng bồi đại phu nhân dùng cơm trưa xong, lấy cớ muốn ôn bài trở về viện của mình.
Lúc Tôn Trạch Văn đến kinh thành đã là mùa đông rồi, tuy nói là tới đi học, nhưng cũng chỉ có thể đợi tới đầu mùa xuân năm sau chờ thời điểm thư viện Thắng Sơn chiêu tuyển học trò mới đi.
Sau khi Đại phu nhân uống một chén trà, mới nhìn sang đại nha đầu bên cạnh hỏi: Lão gia đâu?
Hồi đại phu nhân, Chu di nương phái người chờ ở nhị môn gọi Đại lão gia đi rồi ạ, mới vừa rồi Đại lão gia và Chu di nương mang theo Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia đi đến viện của lão phu nhân. Đại nha đầu kia vội vàng kể lại tin tức mới vừa nhận được từ chỗ tiểu nha đầu ra.
Đồ lẳng lơ, một hai người đều không dạy được tỉnh tâm! Đại phu nhân căm hận mắng một câu, tiếp đó phân phó nói: Phái người đi viện lão phu nhân trông chừng, nói ta có chuyện muốn thương lượng cùng lão gia!
Vâng! Đại nha đầu kia hành lễ một cái, lui xuống đi phân phó tiểu nha đầu phía dưới.
Ra khỏi viện, Chu thị liền cẩn thận rơi ở phía sau Đại lão gia một bước, Chu ma ma và Triệu ma ma ôm cặp song sinh theo ở phía sau, phía sau cùng là mấy nha hoàn bà tử, đoàn người từ từ đi về phía viện của lão phu nhân.
Lão phu nhân nghĩ ngơi chưa? Đại lão gia vừa giang hai tay để cho hai đại nha hoàn nghênh đón cởi áo khoác dầy cộm nặng nề xuống, vừa nói.
Hồi Đại lão gia, lão phu nhân mới vừa dùng xong cơm trưa, vào lúc này đang trò chuyện cùng Tam phu nhân! Một đại nha hoàn cười đáp.
Lão phu nhân, Đại lão gia, Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia và Chu di nương tới! Tiểu nha đầu đi qua thông báo, đứng ở bên ngoài màn cửa hô.
Mau vào đây! Lão phu nhân ở bên trong cao hứng kêu lên.
Thỉnh an mẫu thân/ lão phu nhân!
Mấy người vừa vào cửa, liền phân trước sau tiến lên dập đầu cho lão phu nhân.
Mau lấy ghế mang tới đây cho Đại lão gia các ngươi, đều thất thần làm cái gì đó! Lão phu nhân cao giọng phân phó nói.
Ngày thường Đại lão gia không chịu khó đến chỗ của lão phu nhân, hơn nữa bận rộn lên triều, trong ngày thường trừ lúc thỉnh an vào ngày mùng một mười lăm, thì ít có cơ hội gặp lão phu nhân. . . . . .
Tuy nói lão phu nhân cưng tiểu nhi tử một chút, nhưng suy cho cùng cũng là con trai ruột của mình, tuy trong ngày thường ít gặp, cũng không cần phải lạnh nhạt.
Thân thể mẫu thân có mạnh khỏe không? Nhi tử bất hiếu, không thể thường xuyên hầu hạ dưới gối mẫu thân . . . . . . Đại lão gia khom người ân cần thăm hỏi nói.
Ngồi xuống nói đi, ngươi là người có chuyện đứng đắn phải làm, đại gia đình của chúng ta đều trông cậy vào ngươi, sao có thể cả ngày phụng bồi lão bà tử ta đây chứ! Lão phu nhân vui vẻ nói.
Ánh mắt Tam phu nhân lóe lên một cái, hừ, người làm chuyện đứng đắn, chúng ta cả ngày phụng bồi bà đều là ăn cơm trắng đây này. . . . . .
Nhi tử thất lễ! Đại lão gia lại hành lễ một cái mới ngồi xuống.
Ôm tôn tử ngoan của ta tới đây! Chờ Đại lão gia ngồi vào chỗ của mình rồi,
Tỳ thiếp thỉnh an lão gia! Chu thị tự mình nghênh đón ở cửa viện mềm mỏng hành lễ một cái.
Chu thị vốn là một nữ nhân xinh đẹp, bằng không cũng không lọt vào mắt của Đại lão gia, nguyên nhân lúc trước được lão phu nhân chọn ra chính là ngực lớn mông to tròn sinh nở rất tốt, trong khoảng thời gian này, Chu thị muốn đích thân cho cặp song sinh bú sữa, cũng không có uống thuốc dứt sữa giống như người khác, vào lúc này bộ ngực càng thêm căng phồng gần như phá rách quần áo chui ra, hơn nữa đoạn thời gian này hoàn toàn không ra khỏi phòng, dưỡng ra làn da càng thêm trắng nõn đỏ thắm, vào lúc này dịu dàng hơi cúi người, quả thật là phong tình vạn chủng. . . . . .
Mau đứng lên, không phải là để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt sao! Chờ ở trong phòng là được. . . . . . Đại lão gia quét mắt qua bộ ngực của Chu thị mấy cái, ánh mắt hơi co rút lại, vân vê chòm râu mới vừa nhú lên nói.
Chu thị đứng thẳng người, chân thành đi lên đở lấy Đại lão gia, vô tình cố ý cọ xát ở trên người Đại lão gia mấy cái, cười cùng Đại lão gia đi vào.
Muốn cái gì bảo phòng bếp làm là được, nàng chỉ cần trông nom Vũ Đình và Vũ Huân cho tốt. . . . . . Đại lão gia nhìn chút thức ăn cố ý bày trên bàn, cau mày nói.
Tỳ thiếp cả ngày buồn bực ở trong phòng cũng khó chịu, làm chút thức ăn này vẫn không làm tỳ thiếp mệt mỏi được! Chu thị giúp Đại lão gia sắp bát đũa, khẽ cười nói.
Nàng cũng ngồi đi, những thứ này bảo bọn hạ nhân đến làm là được. Đại lão gia thích ý uống một hớp canh dưỡng sinh, nói với Chu thị.
Phục vụ lão gia là việc tỳ thiếp nên làm! Chu thị gắp một đũa thức ăn cho Đại lão gia, quay đầu lại phân phó hai đại nha đầu đang canh giữ ở phía sau nói: Các ngươi đều lui xuống đi!
Hai đại nha đầu thức thời hành lễ lui xuống.
Chu thị lại hầu hạ Đại lão gia ăn một hồi, từ từ dẫn đề tài đến trên người cặp song sinh.
Lão gia là người làm đại sự, đương nhiên không rãnh cả ngày hiếu kính ở trước mặt lão phu nhân, phu nhân chủ trì việc bếp núc trong phủ, trong ngày thường quản chuyện to nhỏ trước sau trong nhà, thời gian có thể hầu hạ ở dưới gối lão phu nhân cũng không nhiều, khó được Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia được lão phu nhân coi trọng, tỳ thiếp nghĩ tới chuyện như vậy vốn nên xin lão gia và phu nhân làm chủ, chẳng qua là gần đây phu nhân phải chiêu đãi biểu thiếu gia, cho nên. . . . . .
Đại lão gia để bát đũa xuống, xoay chuyển mấy vòng ở trong lòng, thật ra thì cũng không phải không biết chút tâm nhãn này của Chu thị, chỉ có điều vẫn để cho Tam phòng lấy lòng ở trước mặt lão phu nhân, mặc dù cũng không phải là chuyện lớn gì, suy cho cùng cũng làm cho lòng người có chút ngăn cách. . . . . .
Nàng có lòng rồi, chờ dùng cơm xong mang Vũ Đình và Vũ Huân đi thỉnh an lão phu nhân đi! Đại lão gia cười nói.
Đa tạ lão gia! Chu thị cao hứng tiến lên lại múc thêm cho Đại lão gia gần nửa chén canh.
Chờ Đại lão gia chậm rãi ăn cơm trưa xong, Chu thị chỉ vội vã ăn hai miếng, liền phân phó Chu ma ma và Triệu ma ma ôm cặp song sinh cùng Đại lão gia đi tới tới viện của lão phu nhân.
Bên này sau khi Tôn Trạch Văn phụng bồi đại phu nhân dùng cơm trưa xong, lấy cớ muốn ôn bài trở về viện của mình.
Lúc Tôn Trạch Văn đến kinh thành đã là mùa đông rồi, tuy nói là tới đi học, nhưng cũng chỉ có thể đợi tới đầu mùa xuân năm sau chờ thời điểm thư viện Thắng Sơn chiêu tuyển học trò mới đi.
Sau khi Đại phu nhân uống một chén trà, mới nhìn sang đại nha đầu bên cạnh hỏi: Lão gia đâu?
Hồi đại phu nhân, Chu di nương phái người chờ ở nhị môn gọi Đại lão gia đi rồi ạ, mới vừa rồi Đại lão gia và Chu di nương mang theo Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia đi đến viện của lão phu nhân. Đại nha đầu kia vội vàng kể lại tin tức mới vừa nhận được từ chỗ tiểu nha đầu ra.
Đồ lẳng lơ, một hai người đều không dạy được tỉnh tâm! Đại phu nhân căm hận mắng một câu, tiếp đó phân phó nói: Phái người đi viện lão phu nhân trông chừng, nói ta có chuyện muốn thương lượng cùng lão gia!
Vâng! Đại nha đầu kia hành lễ một cái, lui xuống đi phân phó tiểu nha đầu phía dưới.
Ra khỏi viện, Chu thị liền cẩn thận rơi ở phía sau Đại lão gia một bước, Chu ma ma và Triệu ma ma ôm cặp song sinh theo ở phía sau, phía sau cùng là mấy nha hoàn bà tử, đoàn người từ từ đi về phía viện của lão phu nhân.
Lão phu nhân nghĩ ngơi chưa? Đại lão gia vừa giang hai tay để cho hai đại nha hoàn nghênh đón cởi áo khoác dầy cộm nặng nề xuống, vừa nói.
Hồi Đại lão gia, lão phu nhân mới vừa dùng xong cơm trưa, vào lúc này đang trò chuyện cùng Tam phu nhân! Một đại nha hoàn cười đáp.
Lão phu nhân, Đại lão gia, Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia và Chu di nương tới! Tiểu nha đầu đi qua thông báo, đứng ở bên ngoài màn cửa hô.
Mau vào đây! Lão phu nhân ở bên trong cao hứng kêu lên.
Thỉnh an mẫu thân/ lão phu nhân!
Mấy người vừa vào cửa, liền phân trước sau tiến lên dập đầu cho lão phu nhân.
Mau lấy ghế mang tới đây cho Đại lão gia các ngươi, đều thất thần làm cái gì đó! Lão phu nhân cao giọng phân phó nói.
Ngày thường Đại lão gia không chịu khó đến chỗ của lão phu nhân, hơn nữa bận rộn lên triều, trong ngày thường trừ lúc thỉnh an vào ngày mùng một mười lăm, thì ít có cơ hội gặp lão phu nhân. . . . . .
Tuy nói lão phu nhân cưng tiểu nhi tử một chút, nhưng suy cho cùng cũng là con trai ruột của mình, tuy trong ngày thường ít gặp, cũng không cần phải lạnh nhạt.
Thân thể mẫu thân có mạnh khỏe không? Nhi tử bất hiếu, không thể thường xuyên hầu hạ dưới gối mẫu thân . . . . . . Đại lão gia khom người ân cần thăm hỏi nói.
Ngồi xuống nói đi, ngươi là người có chuyện đứng đắn phải làm, đại gia đình của chúng ta đều trông cậy vào ngươi, sao có thể cả ngày phụng bồi lão bà tử ta đây chứ! Lão phu nhân vui vẻ nói.
Ánh mắt Tam phu nhân lóe lên một cái, hừ, người làm chuyện đứng đắn, chúng ta cả ngày phụng bồi bà đều là ăn cơm trắng đây này. . . . . .
Nhi tử thất lễ! Đại lão gia lại hành lễ một cái mới ngồi xuống.
Ôm tôn tử ngoan của ta tới đây! Chờ Đại lão gia ngồi vào chỗ của mình rồi,
/87
|