Tiễn bước Ngô thái y xong, đại phu nhân lại phân phó mấy câu, đơn giản là bảo hạ nhân cẩn thận chiếu cố, thiếu cái gì thì cứ đi lãnh vân vân, liền dẫn Phương Ma ma cùng mấy đại nha hoàn rời đi, từ đầu đến cuối cũng không có đề cập đến đầu sỏ gây nên tội —— Tào Nhị tiểu thư! Thật ra Nhị tiểu thư cũng đi theo tới đây, chỉ là không vào phòng trong, chỉ ngồi ở phòng ngoài uống một chén trà, rồi cùng đại phu nhân đi về.
Mấy ngày sau, Tào Ngọc Di đều mơ màng dưỡng thương ở trên giường, từ lúc vừa mới tỉnh dậy đại phu nhân chỉ đến có một lần, rồi cũng không còn xuất hiện nữa, còn có người cha hờ kia, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng thấy qua.
Thỉnh an Tứ tiểu thư, thỉnh an di nương. . . . . . Phương ma ma đích thân ôm một cái hộp tới đây, sau khi quay về phía giường hành lễ xong, liền hỏi: Hôm nay Tứ tiểu thư khỏe lên chút nào không ạ?
Trên mặt là bộ dạng ân cần, trong lòng thật sự nghĩ như thế nào, cũng không biết được.
Đa tạ Phương ma ma quan tâm, vốn cũng không còn vấn đề gì lớn, thái y cũng đã nói chú ý bồi dưỡng là được. . . . . . Chu thị vội vàng đở Phương ma ma dậy, khách khí nói.
Tào Ngọc Di xoay con ngươi một vòng, len lén đánh giá Phương ma ma, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc đơn giản, trên mặt vô cùng trắng trong thuần khiết, cũng không có thoa phấn vẽ lông mày, trên người mặc một cái áo khoác dài nghiêm cẩn, toàn thân trên dưới cũng bọc lại thật chặc chẽ, tuy chỉ là một hạ nhân, nhưng trên người có một dòng khí thế uy nghiêm, cho thấy là một nô tài rất có thể diện . . . . . .
Tứ tiểu thư chịu tội, đại phu nhân đã nghiêm khắc dạy dỗ Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư cũng biết lỗi rồi, đồ trang sức nữ trang này là đại phu nhân cố ý phân phó cửa hàng bên ngoài dựa theo kiểu dáng đang lưu hành nhất làm ra, cho Tứ tiểu thư đeo đi chơi, giải buồn. . . . . . Phương ma ma vừa nói, vừa mở cái hộp trong tay ra.
Tào Ngọc Di chỉ cảm thấy trước mắt toả ra một trận kim quang, trong hộp là các loại trâm ngọc, khuyên tai, vòng tay khảm vàng vân vân.
Chu thị đứng ở một bên, đối với tính toán của đại phu nhân rất rõ ràng, nhưng cũng chỉ có thể gượng cười nói: Làm phiền phu nhân phí tâm, Tứ tiểu thư còn nhỏ, làm sao có thể dùng được đồ này. . . . . .
Phương ma ma chỉ cười không nói, đẩy cái hộp về phía trước.
Cuối cùng Chu thị vẫn nhận lấy, lại nói cảm tạ lần nữa.
Thấy thế, trên mặt Phương ma ma vẫn nở một nụ cười, lại lấy ra một cái hà bao nhỏ đưa cho Chu thị, giải thích: Đây là phu nhân chúng nô tỳ lấy ra từ vốn riêng của mình, phu nhân sợ trong phủ bận rộn khó tránh khỏi có lúc sơ sót, để cho di nương cầm chiếu cố bồi bổ thân thể Tứ tiểu thư tốt hơn. . . . . .
Chu thị lại kính cẩn nói tạ ơn, nhận lấy cái hà bao nhỏ đó.
Phương ma ma nói thêm mấy câu hình thức, rồi hài lòng rời đi.
Chu thị mở hà bao ra, bên trong là mấy thỏi bạc, kéo tay nhỏ bé của Tào Ngọc Di, cũng không quản nàng nghe có hiểu hay không, nghẹn ngào hạ thấp giọng nói: Ta đau xót cho tiểu thư, chỉ có mười mấy lượng bạc cùng vài món đồ trang sức vô dụng, liền muốn đẩy hai mẫu nữ chúng ta đi, tiểu thư chỉ mới ba bốn tuổi, cần mấy cây trâm, vòng tay này làm gì, chờ tiểu thư trưởng thành, những loại trang sức này đã sớm lỗi thời, làm sao còn có thể đeo đi ra ngoài. . . . . .
Ánh mắt Tào Ngọc Di chợt lóe lên, kiếp trước làm thư ký ở tầng thấp nhất ở trong một công ty lớn đi lên, dốc sức thật nhiều năm, mới làm được một quản lý tầng giữa, trấn an cùng uy hiếp rõ ràng như vậy làm sao mà nhìn không ra, chẳng qua là muốn Chu thị không nên truy cứu lỗi của Tào Nhị tiểu thư thôi. . . . . .
Di nương. . . . . . Tào Ngọc Di suy yếu gọi một tiếng.
Chu thị cuống quít hỏi: Tiểu thư ngoan, thế nào? Có phải trên đầu lại đau hay không?
Tào Ngọc Di lắc đầu một cái.
Chu thị thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng quyết định chủ ý, coi như không thể tìm Nhị tiểu thư tính sổ, cũng không thể để con của mình ăn đau khổ suông như vậy. . . . . .
Chu thị không đắc sủng, hơn nữa gần đây Đại lão gia mới vừa nạp một phòng di nương mới, đang cao hứng, liên tiếp mấy ngày đều ngủ ở nơi di nương mới - Vương thị, những ngày qua cũng không nhìn thấy Đại lão gia.
Đại phu nhân hận đến cắn răng nghiến lợi, xuất thân của Vương thị đó không phải là nha đầu giống như ba phòng di nương trước kia, Vương thị là cô nương đứng đắn nhà trong sạch, chỉ vì trong nhà phụ mẫu đều mất, ca ca lại đang ở trong quân, không có ai thu xếp mới làm trễ nãi, cô nương kia cũng là người giỏi tính toán, vì muốn ca ca mình có một ngày nổi danh, chủ động đề xuất vào Tào phủ, giúp ca ca nhà mình bắc một con đường sống, lúc vào phủ cũng mang theo một phần đồ cưới, coi như là quý thiếp, nếu sinh con trai cũng là tinh quý, không phải con trai trưởng cũng có thể danh chánh ngôn thuận thừa kế gia nghiệp. . . . . . Những thứ này đều là đại phu nhân cẩn thận nghe qua, lại nhịn mấy ngày, dự tính thương thế của Tứ tiểu thư tốt lên chút ít, đại phu nhân liền tìm cơ hội, kể sơ lược chuyện đã xảy ra, chỉ nói là lúc mấy cô nương chơi đùa, không cẩn thận dập đầu một chút, ám hiệu Đại lão gia nên đi xem một chút. . . . . .
Đại lão gia đang để cho mấy đại nha hoàn hầu hạ, cởi quan phục thay thường phục, vốn tính toán ngồi ở viện đại phu nhân một chút, liền đến viện của Vương thị ôn tồn, lúc này nghe được lời của đại phu nhân, suy nghĩ một chút trong đoạn thời gian này lâu rồi ông ta cũng không có đến đó, liền gật đầu một cái, bỏ đi ý định đi đến viện của Vương thị, chạy thẳng tới viện Lý thị cùng Chu thị ở.
Thấy Tào Ngọc Di, Đại lão gia cũng chỉ nói nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều hơn cho có hình thức, chẳng qua Chu thị bắt được cơ hội, ở trước mặt lão gia khóc lóc kể lể một hồi, cũng không nói Nhị tiểu thư làm sai cái gì, chỉ nói đại phu nhân thường ngày bận chuyện, mọi việc trong phủ cũng đều có quy tắc, tự mình nói lấy thuốc tốt hơn cho Tứ tiểu thư cũng không được. . . . . .
Chu thị biết Đại lão gia coi trọng nhất là tiền đồ trong phủ, còn nói Tứ tiểu thư bị thương trên mặt, sợ lưu sẹo ảnh hưởng dung mạo, sợ tương lai không tìm được người trong sạch vân vân.
Thường ngày Đại lão gia cũng không quan tâm cuộc sống hàng ngày của mấy nữ nhi, bằng không chuyện Tứ nữ nhi bị thương đã mấy ngày nghe cũng không nghe nói qua, vào lúc này thấy Chu thị khóc hoa lê đái vũ, hai mắt ẩn tình, nhất thời trong lòng thấy nhột, lại nghe lời nói của Chu thị, ngược lại lên nửa phần tâm, đến lúc đó nữ tế của mình, đều là trợ lực cho nhà mình, cũng không thể để hư chuyện. . . . . . Lúc này, liền tháo ngọc bội mới đeo trên người mấy ngày cho Chu thị, lại lấy vốn liếng dùng mấy lời tốt đẹp dụ dỗ Chu thị một phen, buổi tối liền ngủ ở phòng của Chu thị.
Đại phu nhân nghe hạ nhân hồi báo, giận đến vặn rách một cái khăn, trong lòng hiểu rõ, lão gia ngủ ở chỗ Chu thị không có trứng kia, tốt hơn đi tìm Vương thị nhiều, huống hồ, lần này Nhị tiểu thư đả thương nữ nhi của Chu thị, tạm thời cho Chu thị chút ngon ngọt, chận miệng của nàng ta lại. . . . . .
Ngày hôm sau, Đại lão gia lại cố ý ở bên ngoài tìm thuốc trị thương thượng hạng trở lại, tự mình tặng cho Chu thị.
Chu thị sử dụng vốn liếng bản thân, lôi kéo Đại lão gia ở lại chỗ mình bốn năm ngày, dụ dỗ Đại lão gia không ít đồ tốt, cũng biết Đại lão gia không thể ở lâu, nếu không đại phu nhân sẽ tìm cách làm khó dễ, vì thế để cho Lý thị trực tiếp đón lão gia vào gian phòng của nàng ta.
Lý thị vốn là tỳ nữ thiếp thân của Đại lão gia, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm vốn cũng không giống nhau, lại vì Đại lão gia sinh thứ trưởng nữ cùng thứ trưởng tử, mặc dù thứ trưởng tử chết non, nữ nhi cũng là đứa con đầu tiên của Đại lão gia, cùng đích trưởng nữ đại phu nhân sinh ra hơn kém nhau ba tuổi, khi còn bé là đại lão gia tự mình nuôi dạy, lại thông minh lanh lợi được lão phu nhân cùng Đại lão gia yêu thích, mặc dù Lý thị đã không còn trẻ, nhưng Đại lão gia thỉnh thoảng vẫn còn đến phòng của Lý thị ngủ một đêm.
Lý thị cùng Chu thị chen chúc ở trong một tiểu viện nhỏ, lúc trước còn có chút chán ghét nhau, sau đó, Chu thị để cho Lý thị đón nhận Đại lão gia từ trong phòng mình mấy lần, Lý thị liền xoay chuyển lui tới, cùng Chu thị đạt thành ăn ý, cùng nhau làm cho lão gia ở lại trong viện của mình, mặc dù không nhất định ở trong phòng mình, suy cho cùng cũng tốt hơn để cho lão gia đi viện của phu nhân, trong viện của phu nhân còn có một Trần thị đấy. . . . . .
Lý thị dẫn lão gia vào phòng của mình, trước tiên gọi nữ nhi tới, cùng nhau dụ dỗ lão gia một hồi, chờ lúc mặt mày Đại lão gia hớn hở, nhân cơ hội nói: Lão gia, vốn chuyện này không có phần của tỳ thiếp nói chuyện, chỉ là phu nhân bận rộn, khó tránh khỏi có lúc sơ sót, Ngọc Nga của chúng ta năm nay cũng đã mười ba rồi, chừng hai năm nữa cũng đã đến lúc nói chuyện hôn sự, bây giờ còn đi theo di nương thiếp đây chen chúc trong một phòng. . . . . .
Thân thể Tào Ngọc Nga hơi uốn éo một cái, trên mặt nổi lên hai án mây hồng, dậm chân hờn dỗi nói: Di nương nói cái gì đó. . . . . .
Đại lão gia vân vê mấy cọng râu thưa thớt, nhìn đại nữ nhi duyên dáng yêu kiều, cảm khái nói: Cha còn nhớ rõ trước kia đại tỷ nhi ngay cả bút cũng cầm không xong. . . . . .
Lý thị rèn sắt khi còn nóng nói với Đại lão gia chuyện lý thú khi Tào Ngọc Nga còn bé một hồi lâu, mới hầu hạ Đại lão gia đi ngủ.
Mấy ngày sau, Tào Ngọc Di đều mơ màng dưỡng thương ở trên giường, từ lúc vừa mới tỉnh dậy đại phu nhân chỉ đến có một lần, rồi cũng không còn xuất hiện nữa, còn có người cha hờ kia, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng thấy qua.
Thỉnh an Tứ tiểu thư, thỉnh an di nương. . . . . . Phương ma ma đích thân ôm một cái hộp tới đây, sau khi quay về phía giường hành lễ xong, liền hỏi: Hôm nay Tứ tiểu thư khỏe lên chút nào không ạ?
Trên mặt là bộ dạng ân cần, trong lòng thật sự nghĩ như thế nào, cũng không biết được.
Đa tạ Phương ma ma quan tâm, vốn cũng không còn vấn đề gì lớn, thái y cũng đã nói chú ý bồi dưỡng là được. . . . . . Chu thị vội vàng đở Phương ma ma dậy, khách khí nói.
Tào Ngọc Di xoay con ngươi một vòng, len lén đánh giá Phương ma ma, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc đơn giản, trên mặt vô cùng trắng trong thuần khiết, cũng không có thoa phấn vẽ lông mày, trên người mặc một cái áo khoác dài nghiêm cẩn, toàn thân trên dưới cũng bọc lại thật chặc chẽ, tuy chỉ là một hạ nhân, nhưng trên người có một dòng khí thế uy nghiêm, cho thấy là một nô tài rất có thể diện . . . . . .
Tứ tiểu thư chịu tội, đại phu nhân đã nghiêm khắc dạy dỗ Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư cũng biết lỗi rồi, đồ trang sức nữ trang này là đại phu nhân cố ý phân phó cửa hàng bên ngoài dựa theo kiểu dáng đang lưu hành nhất làm ra, cho Tứ tiểu thư đeo đi chơi, giải buồn. . . . . . Phương ma ma vừa nói, vừa mở cái hộp trong tay ra.
Tào Ngọc Di chỉ cảm thấy trước mắt toả ra một trận kim quang, trong hộp là các loại trâm ngọc, khuyên tai, vòng tay khảm vàng vân vân.
Chu thị đứng ở một bên, đối với tính toán của đại phu nhân rất rõ ràng, nhưng cũng chỉ có thể gượng cười nói: Làm phiền phu nhân phí tâm, Tứ tiểu thư còn nhỏ, làm sao có thể dùng được đồ này. . . . . .
Phương ma ma chỉ cười không nói, đẩy cái hộp về phía trước.
Cuối cùng Chu thị vẫn nhận lấy, lại nói cảm tạ lần nữa.
Thấy thế, trên mặt Phương ma ma vẫn nở một nụ cười, lại lấy ra một cái hà bao nhỏ đưa cho Chu thị, giải thích: Đây là phu nhân chúng nô tỳ lấy ra từ vốn riêng của mình, phu nhân sợ trong phủ bận rộn khó tránh khỏi có lúc sơ sót, để cho di nương cầm chiếu cố bồi bổ thân thể Tứ tiểu thư tốt hơn. . . . . .
Chu thị lại kính cẩn nói tạ ơn, nhận lấy cái hà bao nhỏ đó.
Phương ma ma nói thêm mấy câu hình thức, rồi hài lòng rời đi.
Chu thị mở hà bao ra, bên trong là mấy thỏi bạc, kéo tay nhỏ bé của Tào Ngọc Di, cũng không quản nàng nghe có hiểu hay không, nghẹn ngào hạ thấp giọng nói: Ta đau xót cho tiểu thư, chỉ có mười mấy lượng bạc cùng vài món đồ trang sức vô dụng, liền muốn đẩy hai mẫu nữ chúng ta đi, tiểu thư chỉ mới ba bốn tuổi, cần mấy cây trâm, vòng tay này làm gì, chờ tiểu thư trưởng thành, những loại trang sức này đã sớm lỗi thời, làm sao còn có thể đeo đi ra ngoài. . . . . .
Ánh mắt Tào Ngọc Di chợt lóe lên, kiếp trước làm thư ký ở tầng thấp nhất ở trong một công ty lớn đi lên, dốc sức thật nhiều năm, mới làm được một quản lý tầng giữa, trấn an cùng uy hiếp rõ ràng như vậy làm sao mà nhìn không ra, chẳng qua là muốn Chu thị không nên truy cứu lỗi của Tào Nhị tiểu thư thôi. . . . . .
Di nương. . . . . . Tào Ngọc Di suy yếu gọi một tiếng.
Chu thị cuống quít hỏi: Tiểu thư ngoan, thế nào? Có phải trên đầu lại đau hay không?
Tào Ngọc Di lắc đầu một cái.
Chu thị thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng quyết định chủ ý, coi như không thể tìm Nhị tiểu thư tính sổ, cũng không thể để con của mình ăn đau khổ suông như vậy. . . . . .
Chu thị không đắc sủng, hơn nữa gần đây Đại lão gia mới vừa nạp một phòng di nương mới, đang cao hứng, liên tiếp mấy ngày đều ngủ ở nơi di nương mới - Vương thị, những ngày qua cũng không nhìn thấy Đại lão gia.
Đại phu nhân hận đến cắn răng nghiến lợi, xuất thân của Vương thị đó không phải là nha đầu giống như ba phòng di nương trước kia, Vương thị là cô nương đứng đắn nhà trong sạch, chỉ vì trong nhà phụ mẫu đều mất, ca ca lại đang ở trong quân, không có ai thu xếp mới làm trễ nãi, cô nương kia cũng là người giỏi tính toán, vì muốn ca ca mình có một ngày nổi danh, chủ động đề xuất vào Tào phủ, giúp ca ca nhà mình bắc một con đường sống, lúc vào phủ cũng mang theo một phần đồ cưới, coi như là quý thiếp, nếu sinh con trai cũng là tinh quý, không phải con trai trưởng cũng có thể danh chánh ngôn thuận thừa kế gia nghiệp. . . . . . Những thứ này đều là đại phu nhân cẩn thận nghe qua, lại nhịn mấy ngày, dự tính thương thế của Tứ tiểu thư tốt lên chút ít, đại phu nhân liền tìm cơ hội, kể sơ lược chuyện đã xảy ra, chỉ nói là lúc mấy cô nương chơi đùa, không cẩn thận dập đầu một chút, ám hiệu Đại lão gia nên đi xem một chút. . . . . .
Đại lão gia đang để cho mấy đại nha hoàn hầu hạ, cởi quan phục thay thường phục, vốn tính toán ngồi ở viện đại phu nhân một chút, liền đến viện của Vương thị ôn tồn, lúc này nghe được lời của đại phu nhân, suy nghĩ một chút trong đoạn thời gian này lâu rồi ông ta cũng không có đến đó, liền gật đầu một cái, bỏ đi ý định đi đến viện của Vương thị, chạy thẳng tới viện Lý thị cùng Chu thị ở.
Thấy Tào Ngọc Di, Đại lão gia cũng chỉ nói nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều hơn cho có hình thức, chẳng qua Chu thị bắt được cơ hội, ở trước mặt lão gia khóc lóc kể lể một hồi, cũng không nói Nhị tiểu thư làm sai cái gì, chỉ nói đại phu nhân thường ngày bận chuyện, mọi việc trong phủ cũng đều có quy tắc, tự mình nói lấy thuốc tốt hơn cho Tứ tiểu thư cũng không được. . . . . .
Chu thị biết Đại lão gia coi trọng nhất là tiền đồ trong phủ, còn nói Tứ tiểu thư bị thương trên mặt, sợ lưu sẹo ảnh hưởng dung mạo, sợ tương lai không tìm được người trong sạch vân vân.
Thường ngày Đại lão gia cũng không quan tâm cuộc sống hàng ngày của mấy nữ nhi, bằng không chuyện Tứ nữ nhi bị thương đã mấy ngày nghe cũng không nghe nói qua, vào lúc này thấy Chu thị khóc hoa lê đái vũ, hai mắt ẩn tình, nhất thời trong lòng thấy nhột, lại nghe lời nói của Chu thị, ngược lại lên nửa phần tâm, đến lúc đó nữ tế của mình, đều là trợ lực cho nhà mình, cũng không thể để hư chuyện. . . . . . Lúc này, liền tháo ngọc bội mới đeo trên người mấy ngày cho Chu thị, lại lấy vốn liếng dùng mấy lời tốt đẹp dụ dỗ Chu thị một phen, buổi tối liền ngủ ở phòng của Chu thị.
Đại phu nhân nghe hạ nhân hồi báo, giận đến vặn rách một cái khăn, trong lòng hiểu rõ, lão gia ngủ ở chỗ Chu thị không có trứng kia, tốt hơn đi tìm Vương thị nhiều, huống hồ, lần này Nhị tiểu thư đả thương nữ nhi của Chu thị, tạm thời cho Chu thị chút ngon ngọt, chận miệng của nàng ta lại. . . . . .
Ngày hôm sau, Đại lão gia lại cố ý ở bên ngoài tìm thuốc trị thương thượng hạng trở lại, tự mình tặng cho Chu thị.
Chu thị sử dụng vốn liếng bản thân, lôi kéo Đại lão gia ở lại chỗ mình bốn năm ngày, dụ dỗ Đại lão gia không ít đồ tốt, cũng biết Đại lão gia không thể ở lâu, nếu không đại phu nhân sẽ tìm cách làm khó dễ, vì thế để cho Lý thị trực tiếp đón lão gia vào gian phòng của nàng ta.
Lý thị vốn là tỳ nữ thiếp thân của Đại lão gia, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm vốn cũng không giống nhau, lại vì Đại lão gia sinh thứ trưởng nữ cùng thứ trưởng tử, mặc dù thứ trưởng tử chết non, nữ nhi cũng là đứa con đầu tiên của Đại lão gia, cùng đích trưởng nữ đại phu nhân sinh ra hơn kém nhau ba tuổi, khi còn bé là đại lão gia tự mình nuôi dạy, lại thông minh lanh lợi được lão phu nhân cùng Đại lão gia yêu thích, mặc dù Lý thị đã không còn trẻ, nhưng Đại lão gia thỉnh thoảng vẫn còn đến phòng của Lý thị ngủ một đêm.
Lý thị cùng Chu thị chen chúc ở trong một tiểu viện nhỏ, lúc trước còn có chút chán ghét nhau, sau đó, Chu thị để cho Lý thị đón nhận Đại lão gia từ trong phòng mình mấy lần, Lý thị liền xoay chuyển lui tới, cùng Chu thị đạt thành ăn ý, cùng nhau làm cho lão gia ở lại trong viện của mình, mặc dù không nhất định ở trong phòng mình, suy cho cùng cũng tốt hơn để cho lão gia đi viện của phu nhân, trong viện của phu nhân còn có một Trần thị đấy. . . . . .
Lý thị dẫn lão gia vào phòng của mình, trước tiên gọi nữ nhi tới, cùng nhau dụ dỗ lão gia một hồi, chờ lúc mặt mày Đại lão gia hớn hở, nhân cơ hội nói: Lão gia, vốn chuyện này không có phần của tỳ thiếp nói chuyện, chỉ là phu nhân bận rộn, khó tránh khỏi có lúc sơ sót, Ngọc Nga của chúng ta năm nay cũng đã mười ba rồi, chừng hai năm nữa cũng đã đến lúc nói chuyện hôn sự, bây giờ còn đi theo di nương thiếp đây chen chúc trong một phòng. . . . . .
Thân thể Tào Ngọc Nga hơi uốn éo một cái, trên mặt nổi lên hai án mây hồng, dậm chân hờn dỗi nói: Di nương nói cái gì đó. . . . . .
Đại lão gia vân vê mấy cọng râu thưa thớt, nhìn đại nữ nhi duyên dáng yêu kiều, cảm khái nói: Cha còn nhớ rõ trước kia đại tỷ nhi ngay cả bút cũng cầm không xong. . . . . .
Lý thị rèn sắt khi còn nóng nói với Đại lão gia chuyện lý thú khi Tào Ngọc Nga còn bé một hồi lâu, mới hầu hạ Đại lão gia đi ngủ.
/87
|