Tiểu thư ngoan, mau tỉnh lại đi, di nương cho con ăn bánh nè. . . . . .
Có từng giọt nước ấm nóng rơi lên trên mặt, trên trán cơn đau truyền đến từng đợt, trong đầu hai đoạn trí nhớ hoàn toàn bất đồng hỗn loạn đan xen vào nhau, rốt cuộc là Tào Ngọc Di Tứ tiểu thư Tào gia hay là thanh niên trí thức Vương Ngân Linh, mí mắt nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không mở ra được.
Thay ta chiếu cố di nương nhé. . . . . . Cuối cùng ý thức Vương Ngân Linh ở thế giới hiện đại chiếm thượng phong, trong đầu Tào Ngọc Di yếu ớt giao phó lại một câu, sau đó cũng chỉ lưu lại một đoạn trí nhớ trẻ thơ mơ hồ. Đúng rồi, mình sống hai mươi tám năm, không dễ dàng làm chuyện tốt một lần, giúp một đứa bé nhặt quả bóng nhỏ ở ven đường, kết quả bị một tên khốn kiếp có thể là say rượu hoặc không có bằng lái đụng phải, không biết sau khi ba mẹ biết, có mắng mình xen vào việc của người khác hay không, ha ha, khẳng định bọn họ rất thương tâm, may mắn công ty có mua bảo hiểm, còn có anh trai, anh trai sẽ chăm sóc tốt cho ba mẹ, anh trai luôn luôn hiểu chuyện hơn mình. . . . . .
Ô ô, tiểu thư ngoan, di nương làm quần áo mới cho con mặc nè, con mở mắt ra xem một chút. . . . . .
Lại có một chuỗi giọt nước ấm áp rơi lên trên mặt, Vương Ngân Linh, không, bây giờ là Tào Ngọc Di, cố hết sức mở mắt, vẫn không thấy rõ tình huống trước mắt, trong miệng không tự chủ được gọi một tiếng: Di nương. . . . . .
Nhị di nương, mau nhìn, Tứ tiểu thư tỉnh! Một cô bé ở bên cạnh là người chú ý thấy Tào Ngọc Di mở mắt ra đầu tiên, vui mừng kêu lên.
Tào Ngọc Di nhíu mày, cơn đau trên trán lại truyền đến từng trận, không nhịn được muốn giơ tay lên sờ thử, tay còn chưa có vươn ra, liền bị một đôi tay ấm áp bóng loáng bắt được.
Tiểu thư ngoan, đừng động, con muốn cái gì, nói cho di nương! Một giọng nói ôn nhuận dễ nghe mang theo vui mừng vang lên.
Đau . . . . . . Sau khi chờ trước mắt rõ ràng, đập vào mắt đầu tiên chính là một gương mặt tròn trịa như trứng ngỗng, làn da trắng noãn, con ngươi đen như mực, vành mắt còn đỏ, thấy mình tỉnh lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười, trên gương mặt trứng ngỗng nổi lên một cái đồng tiền nho nhỏ, quả là thanh tú xinh đẹp. Nhìn khuôn mặt này, trong lòng dâng lên một luồng cảm giác thân thiết quen thuộc, đúng rồi, vị mỹ nhân trước mắt này chính là mẫu thân cỗ thân thể này.
Đau nơi nào? Trên đầu sao? Chu di nương vừa nghe, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc khẩn trương, ôm lấy thân thể nhỏ bé của Tào Ngọc Di, kinh hoảng hỏi tới, lại quay đầu sang tiểu nha đầu đang canh giữ ở một bên phân phó nói: Tiểu Đào, nhanh đi bẩm phu nhân, Tứ tiểu thư tỉnh nói đầu còn đau, xin phu nhân gọi đại phu tới xem cho tiểu thư một chút!
Nha đầu được gọi là tiểu Đào đáp một tiếng, thi lễ, bước nhanh lui xuống.
Tào Ngọc Di thấy bộ dạng khẩn trương của Chu di nương, dễ nhận thấy là thật lòng lo lắng cho thân thể nhỏ bé này, trong bụng không khỏi cảm động, chỉ là thông qua lời nói vừa rồi của Chu di nương, cộng thêm trí nhớ lúc trước của chủ nhân thân thể nhỏ bé này lưu lại, chân mày không tự chủ nhíu lại.
Tào gia là từ Tào Lão thái gia bắt đầu phát đạt lên, năm đó lúc tiên hoàng khởi binh, Tào Lão thái gia là một trong nhóm người đi đầu quân đầu tiên, đi theo tiên hoàng một đường chém giết, làm được Tứ Phẩm Trung Vũ tướng quân, sau đó Thái tổ đăng cơ, thành lập triều Đại Vu, luận công ban thưởng, Tào Lão thái gia được thăng từ Tam Phẩm khai quốc lên tước vị Hầu tước, thực ấp Thiên hộ, mặc dù kém hơn tám vị khai quốc công tước vị Nhất Phẩm, nhưng cũng là công lao thiết khoán (đau thương), cha truyền con nối, Tào gia cũng coi như là nhà công hầu rồi, sau khi tân hoàng lên ngôi, Tào Lão thái gia khôn ngoan lấy cớ đi đứng bất tiện nộp binh quyền, an nhàn ở nhà. Tào Lão thái gia có ba con trai, con lớn nhất cùng con út đều là con vợ cả, con lớn nhất là Nhị giáp Tiến sĩ, làm tới chức quan Lại bộ lang trung Ngũ phẩm, hiện tại Tào phủ chính là đại phòng đương gia; con trai thứ hai thứ xuất đã sớm dấn thân vào trong quân, hiện nay cũng đã là Chiêu Vũ Giáo úy Lục phẩm, mang theo thê thiếp nhậm chức ở biên quan; tam phòng được lão phu nhân sủng ái nhất, cũng là hoàn khố tử văn không được võ không xong, chỉ là quan nhỏ Bát phẩm, cũng không đi làm đúng chức, chỉ ở nhà xử lý sản nghiệp trong nhà, những thứ này đều là Tiểu Ngọc Di nghe hạ nhân trong nhà nói qua.
Triều Đại Vu? Chân mày Vương Ngân Linh nhíu chặt hơn, coi như mình là sinh viên khoa tự nhiên, các triều đại thời cổ đại cũng biết chút chút, triều Đại Vu thật sự là chưa từng nghe nói . . . . . .
Hiện tại thân thể nhỏ bé này là Tứ tiểu thư thứ xuất của đại phòng, xuất thân của di nương mình là đại nha hoàn nhất đẳng bên cạnh lão phu nhân, sau khi thai đầu của đại phu nhân sinh ra là nữ nhi, lão phu nhân làm chủ, nâng lên làm di nương, những năm này, mới có một nữ nhi là Tào Ngọc Di, lúc ấy cùng được nâng lên còn có Trần thị - đại nha hoàn hồi môn của đại phu nhân, bởi vì trước đó Đại lão gia đã có một nha đầu thông phòng Lý thị được nâng lên làm di nương, cho nên trong phủ trên dưới đều gọi Chu thị là Nhị di nương, Trần thị là Tam di nương.
Năm nay Tào Ngọc Di mới bốn tuổi, lúc trước cùng mấy vị tỷ muội Tào gia dạo chơi ở trong vườn hoa, bị Nhị tiểu thư con vợ cả lỡ tay đẩy đập đầu vào núi giả, sốt cao chừng mấy ngày, hiện tại mới tỉnh lại, chẳng qua là không ai biết hồn phách bên trong khối thân thể nhỏ bé này đã đổi người rồi, còn Tào Ngọc Di chân chính cũng ở trong cơn sốt cao siêu thoát khỏi nơi này.
Nơi này cũng không có người khác, vừa rồi Chu di nương nhắc tới đại phu nhân, ngữ điệu còn cung kính, hơn nữa Tứ tiểu thư sốt cao không lùi, rất hung hiểm, đại phu vốn hẳn nên canh giữ ở một bên mới phải, nhưng bây giờ còn cần bẩm phu nhân, mới có thể mời đại phu, có thể thấy được chắc hẳn vị đại phu nhân này rất có thủ đoạn, vững vàng nắm nội viện trong tay. Chu di nương được nâng vị, năm năm mới được một tiểu thư, rõ ràng không phải là được sủng ái, hơn nữa là từ chỗ lão thái thái đi ra, quan hệ bà tức này, từ xưa tới nay chính là vấn đề mơ hồ, chắc chắn Chu di nương là cái đinh trong mắt của đại phu nhân rồi. . . . . .
Tào Tứ tiểu thư đang cau mày suy nghĩ, ở trong mắt của Chu di nương, chính là tiểu nữ nhi bốn tuổi cố nén đau đớn, lại nghĩ đến mình ngay cả giúp nữ nhi tìm một đại phu cũng không thể, không khỏi bi thương, che miệng Ô ô khóc lên.
Trong chánh phòng, mấy đại nha đầu mặc trang phục màu hồng đeo trang sức xanh biếc quy củ canh giữ ở bên ngoài hành lang, chính là người hầu hạ đại phu nhân sai đi ra ngoài, chỉ chừa lại một mình nhũ mẫu của mình cùng một người ngồi ở trên cái ghế đôn nhỏ.
Con đó, là đứa không tĩnh tâm! Cái thứ trong bụng tỳ nữ chui ra kia cũng chỉ khích bác mấy câu, con liền động thủ, nếu thật sự cho cái thứ miệng lưỡi bén nhọn kia một bài học, phu nhân ta ở trước mặt lão gia cũng có thể nói, hết lần này tới lần khác con lại đẩy ngã nó, bảo ta làm sao nói tốt cho con. . . . . . Tào đại phu nhân nửa nằm ở trên tháp gỗ lim mạ vàng, chỉ cái trán của đại nữ nhi mười tuổi đang nằm sấp ở trên đùi nói, tuy trong miệng trách cứ, nhưng trên mặt là bộ dạng từ ái.
Nương, nữ nhi chính là không ưa bộ dạng trưởng tỷ của nàng ta, coi thử nàng ta là trưởng nữ Tào gia gì, bất quá chỉ là người bò ra từ trong bụng hạ nhân, cũng dám ở trước mặt nữ nhi lên mặt! Một cô gái mặc váy màu vàng hoa văn song điệp thiên thủy, bên ngoài mặc sa y thêu lấm tấm cánh hoa nở rộ màu tím bỉu môi kéo dài giọng nói: Nữ nhi rõ ràng là đi đến cái thứ nói lung tung đó, ai ngờ lão Tứ ở đâu xông lại, đáng đời nàng!
Ý trong lời nói chính là tất cả đều là người khác sai, mình đả thương người không phải cố ý!
Nói bậy, hiện tại Tứ muội muội con mấy ngày cũng chưa tỉnh lại, xem con làm sao ăn nói cùng lão phu nhân và phụ thân con. . . . . . Đại phu nhân cau mày nói.
Không phải là còn có nương sao! Giọng nói của Tào Nhị tiểu thư phát ra lời hờn dỗi, nhấc đầu chui vào trong ngực đại phu nhân dụi dụi.
Phu nhân, theo lão nô thấy, chuyện như vậy cũng không trách được tiểu thư, lão phu nhân cùng lão gia nơi đó, chỉ cần trấn an tốt Tứ tiểu thư cùng Chu di nương, người ngoài còn có cái gì nói không được . . . . . . Phương ma ma – nhũ mẫu của đại phu nhân cười nói.
Đang nói, các móc rèm chuông đồng trên màn cửa phòng ngoài vang lên.
Ai ở bên ngoài? Phương ma ma dừng câu chuyện, nâng giọng lên hỏi.
Nô tỳ Như Sương thỉnh an Đại phu nhân, Nhị tiểu thư, Phương ma ma khỏe, là tiểu Đào trong phòng Tứ tiểu thư nói là Tứ tiểu thư tỉnh, muốn xin phu nhân gọi đại phu.
Bảo nàng đi vào đáp lời. Đại phu nhân trầm giọng nói.
Nô tỳ thỉnh an Đại phu nhân, Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư mới vừa tỉnh, nói đau đầu, Nhị di nương bảo nô tỳ tới đây bẩm phu nhân, xin phu nhân cho gọi đại phu đến xem cho Tứ tiểu thư một chút. Tiểu Đào vừa vào phòng liền quay về phía Đại phu nhân trên tháp êm phúc thân, cũng không ngẩng đầu nhìn loạn, mạch lạc rõ ràng nói lại chuyện một lần.
A di đà Phật, thế là Tứ tiểu thư đã tỉnh. Đại phu nhân khoa tay múa chân ở trước ngực một chút, trong miệng còn niệm Phật, rồi lên giọng hô: Như Sương, cầm thiếp mời của ta đi mời Ngô thái y tới xem cho Tứ tiểu thư một chút.
Như Sương canh giữ ở phòng ngoài thanh thúy đáp một tiếng, tự mình đi phân phó cổng trong.
Phương ma ma, mang mấy cân yến trong cửa hàng biếu hôm qua theo, chúng ta đi thăm Tứ tiểu thư một chút. Đại phu nhân vừa dưới sự hầu hạ của Phương ma ma đứng dậy, vừa phân phó , lại thuận miệng hỏi: Ngươi tên là tiểu Đào? Thật là lanh lợi, trước kia làm sao chưa từng thấy qua?
Nô tỳ vốn phụ trách vẩy nước quét nhà trong viện của Tứ tiểu thư, bởi vì bên người Tứ tiểu thư thiếu nhân thủ, Nhị di nương sai nô tỳ tạm thời hầu hạ Tứ tiểu thư. Tiểu Đào lưu loát trả lời câu hỏi của Đại phu nhân.
Xem ra là người thật tốt, chờ một chút, bẩm với Tứ tiểu thư các ngươi, sau này ngươi đi theo hầu hạ bên người Tứ tiểu thư, lĩnh theo lệ nha hoàn Nhị đẳng, Phương ma ma, lấy bạc thưởng cho nàng.
Lần này Tứ tiểu thư gặp chuyện không may, lúc ấy đại phu nhân sắp xếp một nhị đẳng nha hoàn cùng mấy tiểu nha đầu tam đẳng đi theo Tứ tiểu thư, vốn định chọn một người ở bên cạnh mình vào viện Tứ tiểu thư nữa, nghĩ lại, bên cạnh mình còn dư lại đều là nha hoàn đắc lực, huống chi Tứ tiểu thư chỉ là một đứa bé bốn tuổi, không thể lãng phí nhân thủ mình điều giáo một cách vô ích được. . . . . .
Đa tạ phu nhân cất nhắc! Tiểu Đào lật đật quỳ xuống hành đại lễ, từ nha đầu vẩy nước quét nhà đến nhị đẳng thăng liền mấy cấp, bao nhiêu nha đầu cả đời cũng không được làm nhị đẳng. . . . . .
Chu thị nghe tiếng thỉnh an của tiểu nha đầu ở bên ngoài, cuống quít men theo đầu giường đứng lên, ra ngoài cửa nghênh đón, thỉnh an đại phu nhân.
Tiểu Đào dẫn theo mấy tiểu nha đầu bưng trà lên.
Mấy ngày nay ngươi chiếu cố Tứ tiểu thư cực khổ, ta đây còn có vài thớt vải tốt, trở về đưa qua cho ngươi, cắt may mấy bộ quần áo. Đại phu nhân bưng chén trà, cầm nắp trà gạt mấy lá trà, nhưng lại không uống, dừng một chút, không đợi Chu thị tạ ơn được thưởng, lại nói: Ta thấy nha đầu tiểu Đào này coi như cơ trí, nếu Tứ tiểu thư dùng hài lòng, thì sau này đi theo hầu hạ bên cạnh Tứ tiểu thư. . .
Tỳ thiếp tạ phu nhân ban thưởng, người phu nhân để mắt, dĩ nhiên là rất tốt. Chu thị thuận theo đứng ở một bên, dịu dàng trả lời.
Đại phu nhân hài lòng gật đầu một cái, lại hỏi Tào Ngọc Di mấy câu, trên người còn có chỗ nào không thoải mái, muốn ăn cái gì. . . . . vân vân, đợi Ngô thái y tới, mới dừng lại câu chuyện.
Cơn sốt đã lui xuống, tỉnh lại thì không có gì đáng ngại, lão phu lại mở một phương thuốc hạ hỏa, mỗi ngày sắc dùng hai lần. . . . . . Ngô thái y vân vê chòm râu hoa râm nói với đại phu nhân.
Đại phu nhân lại niệm a di đà phật, căn dặn tiểu Đào cần dùng thuốc gì thì cứ đến khố phòng lấy, quả thật giống như một từ mẫu.
Ngô thái y, chỉ không biết, trên trán Tứ tiểu thư có thể lưu sẹo hay không? Chu thị đứng ở sau lưng đại phu nhân, thấy mọi người đều đối đáp Tứ tiểu thư đã tốt đẹp, cũng không biết sau này phu nhân còn có thể mời đại phu cho Tứ tiểu thư hay không, nên vội vàng hỏi.
Đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, cũng chỉ có sinh mẫu chân chính mới có thể vì con gái mà suy nghĩ chu đáo như vậy, phải biết ở chỗ này, nếu trên mặt một người con gái để lại sẹo, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến làm mai sau này, đây chính là đại sự cả đời!
Phu nhân, tỳ thiếp đi quá giới hạn rồi, xin phu nhân thứ tội, thật sự là. . . . . . Chu thị hỏi xong, lại cuống quít bồi tội với đại phu nhân, cầm khăn che khóe mắt.
Cũng là ngươi nghĩ chu đáo, mau đừng khóc nữa! Đại phu nhân đặt chén trà xuống, ôn nhu nói.
Tứ tiểu thư còn nhỏ, dùng chút thuốc trị thương thượng hạng thoa vài ngày thì không hề gì. Ngô thái y vừa dọn dẹp tất cả dụng cụ, vừa đáp.
Có từng giọt nước ấm nóng rơi lên trên mặt, trên trán cơn đau truyền đến từng đợt, trong đầu hai đoạn trí nhớ hoàn toàn bất đồng hỗn loạn đan xen vào nhau, rốt cuộc là Tào Ngọc Di Tứ tiểu thư Tào gia hay là thanh niên trí thức Vương Ngân Linh, mí mắt nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không mở ra được.
Thay ta chiếu cố di nương nhé. . . . . . Cuối cùng ý thức Vương Ngân Linh ở thế giới hiện đại chiếm thượng phong, trong đầu Tào Ngọc Di yếu ớt giao phó lại một câu, sau đó cũng chỉ lưu lại một đoạn trí nhớ trẻ thơ mơ hồ. Đúng rồi, mình sống hai mươi tám năm, không dễ dàng làm chuyện tốt một lần, giúp một đứa bé nhặt quả bóng nhỏ ở ven đường, kết quả bị một tên khốn kiếp có thể là say rượu hoặc không có bằng lái đụng phải, không biết sau khi ba mẹ biết, có mắng mình xen vào việc của người khác hay không, ha ha, khẳng định bọn họ rất thương tâm, may mắn công ty có mua bảo hiểm, còn có anh trai, anh trai sẽ chăm sóc tốt cho ba mẹ, anh trai luôn luôn hiểu chuyện hơn mình. . . . . .
Ô ô, tiểu thư ngoan, di nương làm quần áo mới cho con mặc nè, con mở mắt ra xem một chút. . . . . .
Lại có một chuỗi giọt nước ấm áp rơi lên trên mặt, Vương Ngân Linh, không, bây giờ là Tào Ngọc Di, cố hết sức mở mắt, vẫn không thấy rõ tình huống trước mắt, trong miệng không tự chủ được gọi một tiếng: Di nương. . . . . .
Nhị di nương, mau nhìn, Tứ tiểu thư tỉnh! Một cô bé ở bên cạnh là người chú ý thấy Tào Ngọc Di mở mắt ra đầu tiên, vui mừng kêu lên.
Tào Ngọc Di nhíu mày, cơn đau trên trán lại truyền đến từng trận, không nhịn được muốn giơ tay lên sờ thử, tay còn chưa có vươn ra, liền bị một đôi tay ấm áp bóng loáng bắt được.
Tiểu thư ngoan, đừng động, con muốn cái gì, nói cho di nương! Một giọng nói ôn nhuận dễ nghe mang theo vui mừng vang lên.
Đau . . . . . . Sau khi chờ trước mắt rõ ràng, đập vào mắt đầu tiên chính là một gương mặt tròn trịa như trứng ngỗng, làn da trắng noãn, con ngươi đen như mực, vành mắt còn đỏ, thấy mình tỉnh lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười, trên gương mặt trứng ngỗng nổi lên một cái đồng tiền nho nhỏ, quả là thanh tú xinh đẹp. Nhìn khuôn mặt này, trong lòng dâng lên một luồng cảm giác thân thiết quen thuộc, đúng rồi, vị mỹ nhân trước mắt này chính là mẫu thân cỗ thân thể này.
Đau nơi nào? Trên đầu sao? Chu di nương vừa nghe, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc khẩn trương, ôm lấy thân thể nhỏ bé của Tào Ngọc Di, kinh hoảng hỏi tới, lại quay đầu sang tiểu nha đầu đang canh giữ ở một bên phân phó nói: Tiểu Đào, nhanh đi bẩm phu nhân, Tứ tiểu thư tỉnh nói đầu còn đau, xin phu nhân gọi đại phu tới xem cho tiểu thư một chút!
Nha đầu được gọi là tiểu Đào đáp một tiếng, thi lễ, bước nhanh lui xuống.
Tào Ngọc Di thấy bộ dạng khẩn trương của Chu di nương, dễ nhận thấy là thật lòng lo lắng cho thân thể nhỏ bé này, trong bụng không khỏi cảm động, chỉ là thông qua lời nói vừa rồi của Chu di nương, cộng thêm trí nhớ lúc trước của chủ nhân thân thể nhỏ bé này lưu lại, chân mày không tự chủ nhíu lại.
Tào gia là từ Tào Lão thái gia bắt đầu phát đạt lên, năm đó lúc tiên hoàng khởi binh, Tào Lão thái gia là một trong nhóm người đi đầu quân đầu tiên, đi theo tiên hoàng một đường chém giết, làm được Tứ Phẩm Trung Vũ tướng quân, sau đó Thái tổ đăng cơ, thành lập triều Đại Vu, luận công ban thưởng, Tào Lão thái gia được thăng từ Tam Phẩm khai quốc lên tước vị Hầu tước, thực ấp Thiên hộ, mặc dù kém hơn tám vị khai quốc công tước vị Nhất Phẩm, nhưng cũng là công lao thiết khoán (đau thương), cha truyền con nối, Tào gia cũng coi như là nhà công hầu rồi, sau khi tân hoàng lên ngôi, Tào Lão thái gia khôn ngoan lấy cớ đi đứng bất tiện nộp binh quyền, an nhàn ở nhà. Tào Lão thái gia có ba con trai, con lớn nhất cùng con út đều là con vợ cả, con lớn nhất là Nhị giáp Tiến sĩ, làm tới chức quan Lại bộ lang trung Ngũ phẩm, hiện tại Tào phủ chính là đại phòng đương gia; con trai thứ hai thứ xuất đã sớm dấn thân vào trong quân, hiện nay cũng đã là Chiêu Vũ Giáo úy Lục phẩm, mang theo thê thiếp nhậm chức ở biên quan; tam phòng được lão phu nhân sủng ái nhất, cũng là hoàn khố tử văn không được võ không xong, chỉ là quan nhỏ Bát phẩm, cũng không đi làm đúng chức, chỉ ở nhà xử lý sản nghiệp trong nhà, những thứ này đều là Tiểu Ngọc Di nghe hạ nhân trong nhà nói qua.
Triều Đại Vu? Chân mày Vương Ngân Linh nhíu chặt hơn, coi như mình là sinh viên khoa tự nhiên, các triều đại thời cổ đại cũng biết chút chút, triều Đại Vu thật sự là chưa từng nghe nói . . . . . .
Hiện tại thân thể nhỏ bé này là Tứ tiểu thư thứ xuất của đại phòng, xuất thân của di nương mình là đại nha hoàn nhất đẳng bên cạnh lão phu nhân, sau khi thai đầu của đại phu nhân sinh ra là nữ nhi, lão phu nhân làm chủ, nâng lên làm di nương, những năm này, mới có một nữ nhi là Tào Ngọc Di, lúc ấy cùng được nâng lên còn có Trần thị - đại nha hoàn hồi môn của đại phu nhân, bởi vì trước đó Đại lão gia đã có một nha đầu thông phòng Lý thị được nâng lên làm di nương, cho nên trong phủ trên dưới đều gọi Chu thị là Nhị di nương, Trần thị là Tam di nương.
Năm nay Tào Ngọc Di mới bốn tuổi, lúc trước cùng mấy vị tỷ muội Tào gia dạo chơi ở trong vườn hoa, bị Nhị tiểu thư con vợ cả lỡ tay đẩy đập đầu vào núi giả, sốt cao chừng mấy ngày, hiện tại mới tỉnh lại, chẳng qua là không ai biết hồn phách bên trong khối thân thể nhỏ bé này đã đổi người rồi, còn Tào Ngọc Di chân chính cũng ở trong cơn sốt cao siêu thoát khỏi nơi này.
Nơi này cũng không có người khác, vừa rồi Chu di nương nhắc tới đại phu nhân, ngữ điệu còn cung kính, hơn nữa Tứ tiểu thư sốt cao không lùi, rất hung hiểm, đại phu vốn hẳn nên canh giữ ở một bên mới phải, nhưng bây giờ còn cần bẩm phu nhân, mới có thể mời đại phu, có thể thấy được chắc hẳn vị đại phu nhân này rất có thủ đoạn, vững vàng nắm nội viện trong tay. Chu di nương được nâng vị, năm năm mới được một tiểu thư, rõ ràng không phải là được sủng ái, hơn nữa là từ chỗ lão thái thái đi ra, quan hệ bà tức này, từ xưa tới nay chính là vấn đề mơ hồ, chắc chắn Chu di nương là cái đinh trong mắt của đại phu nhân rồi. . . . . .
Tào Tứ tiểu thư đang cau mày suy nghĩ, ở trong mắt của Chu di nương, chính là tiểu nữ nhi bốn tuổi cố nén đau đớn, lại nghĩ đến mình ngay cả giúp nữ nhi tìm một đại phu cũng không thể, không khỏi bi thương, che miệng Ô ô khóc lên.
Trong chánh phòng, mấy đại nha đầu mặc trang phục màu hồng đeo trang sức xanh biếc quy củ canh giữ ở bên ngoài hành lang, chính là người hầu hạ đại phu nhân sai đi ra ngoài, chỉ chừa lại một mình nhũ mẫu của mình cùng một người ngồi ở trên cái ghế đôn nhỏ.
Con đó, là đứa không tĩnh tâm! Cái thứ trong bụng tỳ nữ chui ra kia cũng chỉ khích bác mấy câu, con liền động thủ, nếu thật sự cho cái thứ miệng lưỡi bén nhọn kia một bài học, phu nhân ta ở trước mặt lão gia cũng có thể nói, hết lần này tới lần khác con lại đẩy ngã nó, bảo ta làm sao nói tốt cho con. . . . . . Tào đại phu nhân nửa nằm ở trên tháp gỗ lim mạ vàng, chỉ cái trán của đại nữ nhi mười tuổi đang nằm sấp ở trên đùi nói, tuy trong miệng trách cứ, nhưng trên mặt là bộ dạng từ ái.
Nương, nữ nhi chính là không ưa bộ dạng trưởng tỷ của nàng ta, coi thử nàng ta là trưởng nữ Tào gia gì, bất quá chỉ là người bò ra từ trong bụng hạ nhân, cũng dám ở trước mặt nữ nhi lên mặt! Một cô gái mặc váy màu vàng hoa văn song điệp thiên thủy, bên ngoài mặc sa y thêu lấm tấm cánh hoa nở rộ màu tím bỉu môi kéo dài giọng nói: Nữ nhi rõ ràng là đi đến cái thứ nói lung tung đó, ai ngờ lão Tứ ở đâu xông lại, đáng đời nàng!
Ý trong lời nói chính là tất cả đều là người khác sai, mình đả thương người không phải cố ý!
Nói bậy, hiện tại Tứ muội muội con mấy ngày cũng chưa tỉnh lại, xem con làm sao ăn nói cùng lão phu nhân và phụ thân con. . . . . . Đại phu nhân cau mày nói.
Không phải là còn có nương sao! Giọng nói của Tào Nhị tiểu thư phát ra lời hờn dỗi, nhấc đầu chui vào trong ngực đại phu nhân dụi dụi.
Phu nhân, theo lão nô thấy, chuyện như vậy cũng không trách được tiểu thư, lão phu nhân cùng lão gia nơi đó, chỉ cần trấn an tốt Tứ tiểu thư cùng Chu di nương, người ngoài còn có cái gì nói không được . . . . . . Phương ma ma – nhũ mẫu của đại phu nhân cười nói.
Đang nói, các móc rèm chuông đồng trên màn cửa phòng ngoài vang lên.
Ai ở bên ngoài? Phương ma ma dừng câu chuyện, nâng giọng lên hỏi.
Nô tỳ Như Sương thỉnh an Đại phu nhân, Nhị tiểu thư, Phương ma ma khỏe, là tiểu Đào trong phòng Tứ tiểu thư nói là Tứ tiểu thư tỉnh, muốn xin phu nhân gọi đại phu.
Bảo nàng đi vào đáp lời. Đại phu nhân trầm giọng nói.
Nô tỳ thỉnh an Đại phu nhân, Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư mới vừa tỉnh, nói đau đầu, Nhị di nương bảo nô tỳ tới đây bẩm phu nhân, xin phu nhân cho gọi đại phu đến xem cho Tứ tiểu thư một chút. Tiểu Đào vừa vào phòng liền quay về phía Đại phu nhân trên tháp êm phúc thân, cũng không ngẩng đầu nhìn loạn, mạch lạc rõ ràng nói lại chuyện một lần.
A di đà Phật, thế là Tứ tiểu thư đã tỉnh. Đại phu nhân khoa tay múa chân ở trước ngực một chút, trong miệng còn niệm Phật, rồi lên giọng hô: Như Sương, cầm thiếp mời của ta đi mời Ngô thái y tới xem cho Tứ tiểu thư một chút.
Như Sương canh giữ ở phòng ngoài thanh thúy đáp một tiếng, tự mình đi phân phó cổng trong.
Phương ma ma, mang mấy cân yến trong cửa hàng biếu hôm qua theo, chúng ta đi thăm Tứ tiểu thư một chút. Đại phu nhân vừa dưới sự hầu hạ của Phương ma ma đứng dậy, vừa phân phó , lại thuận miệng hỏi: Ngươi tên là tiểu Đào? Thật là lanh lợi, trước kia làm sao chưa từng thấy qua?
Nô tỳ vốn phụ trách vẩy nước quét nhà trong viện của Tứ tiểu thư, bởi vì bên người Tứ tiểu thư thiếu nhân thủ, Nhị di nương sai nô tỳ tạm thời hầu hạ Tứ tiểu thư. Tiểu Đào lưu loát trả lời câu hỏi của Đại phu nhân.
Xem ra là người thật tốt, chờ một chút, bẩm với Tứ tiểu thư các ngươi, sau này ngươi đi theo hầu hạ bên người Tứ tiểu thư, lĩnh theo lệ nha hoàn Nhị đẳng, Phương ma ma, lấy bạc thưởng cho nàng.
Lần này Tứ tiểu thư gặp chuyện không may, lúc ấy đại phu nhân sắp xếp một nhị đẳng nha hoàn cùng mấy tiểu nha đầu tam đẳng đi theo Tứ tiểu thư, vốn định chọn một người ở bên cạnh mình vào viện Tứ tiểu thư nữa, nghĩ lại, bên cạnh mình còn dư lại đều là nha hoàn đắc lực, huống chi Tứ tiểu thư chỉ là một đứa bé bốn tuổi, không thể lãng phí nhân thủ mình điều giáo một cách vô ích được. . . . . .
Đa tạ phu nhân cất nhắc! Tiểu Đào lật đật quỳ xuống hành đại lễ, từ nha đầu vẩy nước quét nhà đến nhị đẳng thăng liền mấy cấp, bao nhiêu nha đầu cả đời cũng không được làm nhị đẳng. . . . . .
Chu thị nghe tiếng thỉnh an của tiểu nha đầu ở bên ngoài, cuống quít men theo đầu giường đứng lên, ra ngoài cửa nghênh đón, thỉnh an đại phu nhân.
Tiểu Đào dẫn theo mấy tiểu nha đầu bưng trà lên.
Mấy ngày nay ngươi chiếu cố Tứ tiểu thư cực khổ, ta đây còn có vài thớt vải tốt, trở về đưa qua cho ngươi, cắt may mấy bộ quần áo. Đại phu nhân bưng chén trà, cầm nắp trà gạt mấy lá trà, nhưng lại không uống, dừng một chút, không đợi Chu thị tạ ơn được thưởng, lại nói: Ta thấy nha đầu tiểu Đào này coi như cơ trí, nếu Tứ tiểu thư dùng hài lòng, thì sau này đi theo hầu hạ bên cạnh Tứ tiểu thư. . .
Tỳ thiếp tạ phu nhân ban thưởng, người phu nhân để mắt, dĩ nhiên là rất tốt. Chu thị thuận theo đứng ở một bên, dịu dàng trả lời.
Đại phu nhân hài lòng gật đầu một cái, lại hỏi Tào Ngọc Di mấy câu, trên người còn có chỗ nào không thoải mái, muốn ăn cái gì. . . . . vân vân, đợi Ngô thái y tới, mới dừng lại câu chuyện.
Cơn sốt đã lui xuống, tỉnh lại thì không có gì đáng ngại, lão phu lại mở một phương thuốc hạ hỏa, mỗi ngày sắc dùng hai lần. . . . . . Ngô thái y vân vê chòm râu hoa râm nói với đại phu nhân.
Đại phu nhân lại niệm a di đà phật, căn dặn tiểu Đào cần dùng thuốc gì thì cứ đến khố phòng lấy, quả thật giống như một từ mẫu.
Ngô thái y, chỉ không biết, trên trán Tứ tiểu thư có thể lưu sẹo hay không? Chu thị đứng ở sau lưng đại phu nhân, thấy mọi người đều đối đáp Tứ tiểu thư đã tốt đẹp, cũng không biết sau này phu nhân còn có thể mời đại phu cho Tứ tiểu thư hay không, nên vội vàng hỏi.
Đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, cũng chỉ có sinh mẫu chân chính mới có thể vì con gái mà suy nghĩ chu đáo như vậy, phải biết ở chỗ này, nếu trên mặt một người con gái để lại sẹo, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến làm mai sau này, đây chính là đại sự cả đời!
Phu nhân, tỳ thiếp đi quá giới hạn rồi, xin phu nhân thứ tội, thật sự là. . . . . . Chu thị hỏi xong, lại cuống quít bồi tội với đại phu nhân, cầm khăn che khóe mắt.
Cũng là ngươi nghĩ chu đáo, mau đừng khóc nữa! Đại phu nhân đặt chén trà xuống, ôn nhu nói.
Tứ tiểu thư còn nhỏ, dùng chút thuốc trị thương thượng hạng thoa vài ngày thì không hề gì. Ngô thái y vừa dọn dẹp tất cả dụng cụ, vừa đáp.
/87
|