Editor: Cà Rốt Hồng
Cứ tiếp tục chào hỏi với nhau như thế, trong lúc đó có mấy phu nhân tiểu thư mấy nhà tới gián đoạn, ước chừng sau một khắc đồng hồ, tất cả khách mới đến đông đủ, tất cả phu nhân các nhà đều dẫn theo cô nương nhà mình lấy Lý lão phu nhân và Lý phu nhân làm trung tâm, cười nói vô cùng náo nhiệt.
Lần này Lý phủ mời đều là phu nhân tiểu thư tước vị từ tam phẩm đến ngũ phẩm, bởi vì Lý gia tước vị cao, cho nên yến hội cử hành tương đối thuận lợi.
Tốt lắm, tốt lắm, các vị cô nương cũng không cần câu thúc ở chỗ này, Uyển Nhi, ngươi dẫn các tiểu thư vào trong vườn đi dạo một chút đi! Lý lão phu nhân vui tươi hớn hở nói với tiểu cô nương vẫn an tĩnh ngồi ở bên cạnh Lý phu nhân.
Vừa rồi Tào Ngọc Di đã nghe Lý phu nhân giới thiệu qua, vị Uyển Nhi cô nương này là nữ nhi của ca ca nhà mẹ Lý phu nhân, bên ngoài nói là Lý phu nhân đón đến bầu bạn với mình, bất quá ý đồ chân thật trong lòng mọi người đều biết rõ.
Xuất thân Lý phu nhân cũng là Vương gia thế gia, Vương gia cũng đã trải qua những mưa gió tiền triều đứng vững vàng đến nay, chỉ có điều mấy năm trước Vương gia bởi vì có chút nguyên nhân, bị đương kim thánh thượng không hài lòng, Vương lão thái gia đã nhàn phú ở nhà, quan trọng nhất là đồng lứa Vương gia, cũng chính là mấy huynh đệ của Lý phu nhân, đều bị dưỡng thành hoàn khố tử (quần là áo lượt) vô công rồi nghề, Vương gia có xu hướng lụn bại đã không thể tránh được, coi như đời sau có nhân tài kiệt xuất, trong mấy thập niên cũng rất khó thay đổi Vương gia đang có xu hướng suy tàn.
Vị cô nương Vương Uyển Nhi này lễ nghi đúng chuẩn đứng lên, trước hành lễ với Lý lão phu nhân và Lý phu nhân xong, mới tự nhiên hào phóng tiếp đón chiêu đãi một đoàn cô nương đi ra ngoài.
Tào Ngọc Di có chút cố hết sức đi theo phía sau nhóm tiểu cô nương đang líu ríu này, bởi vì tuổi nhỏ nhất trong đám cô nương, cũng không có đề tài chung với các nàng, Tào Ngọc Di dứt khoát không tự đi tìm chuyện không vui, dù sao coi như kết giao bằng hữu cũng không vội nhất thời ngay ở nơi này.
Cho dù như vậy, chẳng được bao lâu Tào Ngọc Di cũng rõ ràng cảm thấy mọi người bài xích mình, chỉ mới được Lý lão phu nhân cho một nửa bộ đồ trang sức, mấy tiểu cô nương này liền. . . . . .
Tào Ngọc Di khẽ cúi đầu, cứ thế một mình mãi lo suy nghĩ, chờ hồi phục tinh thần lại, vừa ngẩng đầu lên phát hiện trước mặt đã không còn một bóng người.
Quên đi, một mình đi dạo ngược lại tự tại. . . . . . Tào Ngọc Di nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, ngay sau đó hăng hái dồi dào tùy ý đi tham quan vườn Lý phủ.
Bây giờ là mùa thu, trong vườn một mùi hoa quế thơm ngát như có như không bay ra, đường nhỏ bên cạnh cũng bố trí không ít bồn hoa cúc, Tào Ngọc Di men theo mùi thơm hoa quế một đường đi tìm.
Bối thư (học thuộc lòng) có gì đặc biệt hơn người, ngươi có thể leo lên cây ngô đồng lấy trứng chim sao, ta thấy ngươi ngay cả núi giả cũng không bò lên nổi. . . . . .
Tào Ngọc Di dọc theo đường nhỏ, vòng qua một chỗ ngoặt, không có nhìn thấy cây hoa quế, ngược lại bị một mảnh thụy liên (cây bông súng) lớn ở trước mặt hấp dẫn, một cái ao không nhỏ trong đó có từng khóm từng khóm thụy liên màu vàng nở rộ, một đàn cá chép màu đỏ vòng quanh thụy liên lúc ẩn lúc hiện, Tào Ngọc Di nhớ trong trường đại học học bốn năm ở kiếp trước cũng có một hồ nước trồng loại thủy liên màu vàng như vậy, mặc dù nước trong hồ cũng không vô cùng trong suốt như thế, nhưng là nơi lúc trước mình thích ngây ngô nhất, thường thường mang một quyển sách, cũng không nhất định đọc, cứ quay về phía những đóa hoa kia ngắm nhìn ngây ngô hơn nửa ngày . . .
Cứ tiếp tục chào hỏi với nhau như thế, trong lúc đó có mấy phu nhân tiểu thư mấy nhà tới gián đoạn, ước chừng sau một khắc đồng hồ, tất cả khách mới đến đông đủ, tất cả phu nhân các nhà đều dẫn theo cô nương nhà mình lấy Lý lão phu nhân và Lý phu nhân làm trung tâm, cười nói vô cùng náo nhiệt.
Lần này Lý phủ mời đều là phu nhân tiểu thư tước vị từ tam phẩm đến ngũ phẩm, bởi vì Lý gia tước vị cao, cho nên yến hội cử hành tương đối thuận lợi.
Tốt lắm, tốt lắm, các vị cô nương cũng không cần câu thúc ở chỗ này, Uyển Nhi, ngươi dẫn các tiểu thư vào trong vườn đi dạo một chút đi! Lý lão phu nhân vui tươi hớn hở nói với tiểu cô nương vẫn an tĩnh ngồi ở bên cạnh Lý phu nhân.
Vừa rồi Tào Ngọc Di đã nghe Lý phu nhân giới thiệu qua, vị Uyển Nhi cô nương này là nữ nhi của ca ca nhà mẹ Lý phu nhân, bên ngoài nói là Lý phu nhân đón đến bầu bạn với mình, bất quá ý đồ chân thật trong lòng mọi người đều biết rõ.
Xuất thân Lý phu nhân cũng là Vương gia thế gia, Vương gia cũng đã trải qua những mưa gió tiền triều đứng vững vàng đến nay, chỉ có điều mấy năm trước Vương gia bởi vì có chút nguyên nhân, bị đương kim thánh thượng không hài lòng, Vương lão thái gia đã nhàn phú ở nhà, quan trọng nhất là đồng lứa Vương gia, cũng chính là mấy huynh đệ của Lý phu nhân, đều bị dưỡng thành hoàn khố tử (quần là áo lượt) vô công rồi nghề, Vương gia có xu hướng lụn bại đã không thể tránh được, coi như đời sau có nhân tài kiệt xuất, trong mấy thập niên cũng rất khó thay đổi Vương gia đang có xu hướng suy tàn.
Vị cô nương Vương Uyển Nhi này lễ nghi đúng chuẩn đứng lên, trước hành lễ với Lý lão phu nhân và Lý phu nhân xong, mới tự nhiên hào phóng tiếp đón chiêu đãi một đoàn cô nương đi ra ngoài.
Tào Ngọc Di có chút cố hết sức đi theo phía sau nhóm tiểu cô nương đang líu ríu này, bởi vì tuổi nhỏ nhất trong đám cô nương, cũng không có đề tài chung với các nàng, Tào Ngọc Di dứt khoát không tự đi tìm chuyện không vui, dù sao coi như kết giao bằng hữu cũng không vội nhất thời ngay ở nơi này.
Cho dù như vậy, chẳng được bao lâu Tào Ngọc Di cũng rõ ràng cảm thấy mọi người bài xích mình, chỉ mới được Lý lão phu nhân cho một nửa bộ đồ trang sức, mấy tiểu cô nương này liền. . . . . .
Tào Ngọc Di khẽ cúi đầu, cứ thế một mình mãi lo suy nghĩ, chờ hồi phục tinh thần lại, vừa ngẩng đầu lên phát hiện trước mặt đã không còn một bóng người.
Quên đi, một mình đi dạo ngược lại tự tại. . . . . . Tào Ngọc Di nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, ngay sau đó hăng hái dồi dào tùy ý đi tham quan vườn Lý phủ.
Bây giờ là mùa thu, trong vườn một mùi hoa quế thơm ngát như có như không bay ra, đường nhỏ bên cạnh cũng bố trí không ít bồn hoa cúc, Tào Ngọc Di men theo mùi thơm hoa quế một đường đi tìm.
Bối thư (học thuộc lòng) có gì đặc biệt hơn người, ngươi có thể leo lên cây ngô đồng lấy trứng chim sao, ta thấy ngươi ngay cả núi giả cũng không bò lên nổi. . . . . .
Tào Ngọc Di dọc theo đường nhỏ, vòng qua một chỗ ngoặt, không có nhìn thấy cây hoa quế, ngược lại bị một mảnh thụy liên (cây bông súng) lớn ở trước mặt hấp dẫn, một cái ao không nhỏ trong đó có từng khóm từng khóm thụy liên màu vàng nở rộ, một đàn cá chép màu đỏ vòng quanh thụy liên lúc ẩn lúc hiện, Tào Ngọc Di nhớ trong trường đại học học bốn năm ở kiếp trước cũng có một hồ nước trồng loại thủy liên màu vàng như vậy, mặc dù nước trong hồ cũng không vô cùng trong suốt như thế, nhưng là nơi lúc trước mình thích ngây ngô nhất, thường thường mang một quyển sách, cũng không nhất định đọc, cứ quay về phía những đóa hoa kia ngắm nhìn ngây ngô hơn nửa ngày . . .
/87
|