Xe ngựa đi cũng không nhanh, qua ước chừng nửa canh giờ mới nghe được tiếng hạ nhân ở bên ngoài hô Đến truyền đến, trong lòng Tào Ngọc Di thở phào nhẹ nhỏm, cũng may xe ngựa này vẫn còn khá ổn định, nếu không ngồi ở trong xe lại không chuyện gì có thể làm, cũng không thể vén rèm cửa sổ xe lên nhìn ra phía ngoài. . . . . .
Mấy bà tử ở phủ Khai quốc quận công ăn mặc gọn gàng đã đi lên nghênh đón, cách màn xe hành lễ, vốn là điều khiển xe phu xe cùng mấy gia đinh được dẫn đi những nơi khác nghỉ ngơi, bà tử thay Tào phủ đi điều khiển xe, đi theo hạ nhân khai quốc quận công phủ đánh xe từ từ đi vào bên trong, đến cổng trong, mới dừng hẳn xe, trên xe mấy nha hoàn xuống xe trước, rồi cung kính xoay người đở đại phu nhân, Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Di xuống xe.
Xe phía sau Tào Ngọc Nga và Tào Ngọc Dao cũng chạy tới, đàng hoàng đi theo sau lưng đại phu nhân.
Mấy bà tử khai quốc quận công phủ ra ngoài đón khách rất quy củ, một đường trừ đại phu nhân hỏi, nửa câu cũng không nhiều lời, như thế lại đi nửa chun trà mới tới đại sảnh tiếp đãi khách nhân, tự có đại nha hoàn đón vào, mấy bà tử lúc trước làm xong việc hành lễ liền lui xuống.
Còn chưa có tiến vào phòng khách, thì đã nghe thấy một trận tiếng cười nói.
Đại phu nhân dùng dư quang khóe mắt kiểm tra quần áo trên người mình một chút, trên mặt nở nụ cười đi vào.
Mấy tiểu cô nương văn tĩnh đoan trang cùng nhau đi theo sau lưng đại phu nhân.
Tào Ngọc Di vừa vào cửa, chỉ nâng mí mắt lên một chút, đã cảm thấy gần như bị những thứ đồ trang sức trên đầu trên người của mấy vị phu nhân, tiểu thư này làm hoa cả mắt, trong lòng âm thầm hối hận, lúc ra cửa còn chưa cảm thấy, hiện tại trang phục của chính mình mộc mạc như vậy, đứng ở trong một đám nữ nhân sáng chói lóa, muốn không thấy được cũng không được, cũng may hiện tại chiều cao của bản thân còn có hạn, Tào Ngọc Di len lén dịch về sau lưng đại phu nhân nửa bước, mượn thân hình của đại phu nhân ngăn che lại một chút.
Lý lão phu nhân Khai quốc quận công là Thái phu nhân nhị phẩm, Lý phu nhân là phu nhân nhị phẩm, phẩm cấp đều cao hơn đại phu nhân, Đại lão gia còn chưa có tập tước, đại phu nhân ấn theo chức quan của Đại lão gia, vẫn chỉ là mệnh quan ngũ phẩm, hành lễ trước, đại phu nhân hành lễ với hai vị phu nhân trước, sau đó mới là khách nhân hàn huyên với chủ nhà.
Đây là mấy cô nương nhà chúng thiếp, hôm nay mượn hào quang của lão phu nhân và phu nhân khai quốc quận công, dẫn mấy nàng tới ra mắt! Đại phu nhân nghiêng thân một cái, cười khanh khách chỉ vào bốn tiểu cô nương đứng ở phía sau nói.
Tào Ngọc Di vội vàng đi theo Tào Ngọc Nga các nàng cùng nhau quỳ xuống, dập đầu hành đại lễ.
Lý lão phu nhân híp mắt quan sát mấy vị cô nương phía dưới, trong miệng hô: Tốt, tốt, mau đứng dậy đi, đều là cô nương tốt như thủy linh, Tào phu nhân thật là có phúc!
Đại phu nhân che miệng cười, chỉ vào mấy người Tào Ngọc Nga nói: Hài, đều là mấy món nợ, nơi nào hưởng được cái phúc khí gì, đây là trưởng nữ lão gia chúng thiếp, bên này đây là hỗn thế ma vương đầu thai của thiếp, trong ngày thường tốn bao nhiêu công phu cũng không nói nổi nàng, hôm nay cũng đừng ở trước mắt lão phu nhân và phu nhân làm mất mặt, hai người này là từ nhỏ nuôi ở trong viện của thiếp, vào lúc này nếu có chỗ nào thất lễ, lão phu nhân và phu nhân ngàn vạn chớ cùng các nàng so đo!
Trong lòng Tào Ngọc Di vô cùng bội phục đại phu nhân, xem lời nói này xem, cảm tình dành cho Tào Ngọc Nga đều thể hiện ra, tuy nói ở trước mặt Lý lão phu nhân và Lý phu nhân chèn ép Tào Ngọc Nga, báo thù được cơn tức lúc mới vừa ra cửa, nhưng đã để lộ chút nhỏ mọn của mình ở trước mặt các vị phu nhân tiểu thư, thật sự là mất nhiều hơn được. . . . . .
Lý lão phu nhân nghe, cười ngoắc gọi mấy vị cô nương tiến lên, chia ra cho lễ ra mắt, đều là vòng ngọc, ngọc này nhìn
Mấy bà tử ở phủ Khai quốc quận công ăn mặc gọn gàng đã đi lên nghênh đón, cách màn xe hành lễ, vốn là điều khiển xe phu xe cùng mấy gia đinh được dẫn đi những nơi khác nghỉ ngơi, bà tử thay Tào phủ đi điều khiển xe, đi theo hạ nhân khai quốc quận công phủ đánh xe từ từ đi vào bên trong, đến cổng trong, mới dừng hẳn xe, trên xe mấy nha hoàn xuống xe trước, rồi cung kính xoay người đở đại phu nhân, Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Di xuống xe.
Xe phía sau Tào Ngọc Nga và Tào Ngọc Dao cũng chạy tới, đàng hoàng đi theo sau lưng đại phu nhân.
Mấy bà tử khai quốc quận công phủ ra ngoài đón khách rất quy củ, một đường trừ đại phu nhân hỏi, nửa câu cũng không nhiều lời, như thế lại đi nửa chun trà mới tới đại sảnh tiếp đãi khách nhân, tự có đại nha hoàn đón vào, mấy bà tử lúc trước làm xong việc hành lễ liền lui xuống.
Còn chưa có tiến vào phòng khách, thì đã nghe thấy một trận tiếng cười nói.
Đại phu nhân dùng dư quang khóe mắt kiểm tra quần áo trên người mình một chút, trên mặt nở nụ cười đi vào.
Mấy tiểu cô nương văn tĩnh đoan trang cùng nhau đi theo sau lưng đại phu nhân.
Tào Ngọc Di vừa vào cửa, chỉ nâng mí mắt lên một chút, đã cảm thấy gần như bị những thứ đồ trang sức trên đầu trên người của mấy vị phu nhân, tiểu thư này làm hoa cả mắt, trong lòng âm thầm hối hận, lúc ra cửa còn chưa cảm thấy, hiện tại trang phục của chính mình mộc mạc như vậy, đứng ở trong một đám nữ nhân sáng chói lóa, muốn không thấy được cũng không được, cũng may hiện tại chiều cao của bản thân còn có hạn, Tào Ngọc Di len lén dịch về sau lưng đại phu nhân nửa bước, mượn thân hình của đại phu nhân ngăn che lại một chút.
Lý lão phu nhân Khai quốc quận công là Thái phu nhân nhị phẩm, Lý phu nhân là phu nhân nhị phẩm, phẩm cấp đều cao hơn đại phu nhân, Đại lão gia còn chưa có tập tước, đại phu nhân ấn theo chức quan của Đại lão gia, vẫn chỉ là mệnh quan ngũ phẩm, hành lễ trước, đại phu nhân hành lễ với hai vị phu nhân trước, sau đó mới là khách nhân hàn huyên với chủ nhà.
Đây là mấy cô nương nhà chúng thiếp, hôm nay mượn hào quang của lão phu nhân và phu nhân khai quốc quận công, dẫn mấy nàng tới ra mắt! Đại phu nhân nghiêng thân một cái, cười khanh khách chỉ vào bốn tiểu cô nương đứng ở phía sau nói.
Tào Ngọc Di vội vàng đi theo Tào Ngọc Nga các nàng cùng nhau quỳ xuống, dập đầu hành đại lễ.
Lý lão phu nhân híp mắt quan sát mấy vị cô nương phía dưới, trong miệng hô: Tốt, tốt, mau đứng dậy đi, đều là cô nương tốt như thủy linh, Tào phu nhân thật là có phúc!
Đại phu nhân che miệng cười, chỉ vào mấy người Tào Ngọc Nga nói: Hài, đều là mấy món nợ, nơi nào hưởng được cái phúc khí gì, đây là trưởng nữ lão gia chúng thiếp, bên này đây là hỗn thế ma vương đầu thai của thiếp, trong ngày thường tốn bao nhiêu công phu cũng không nói nổi nàng, hôm nay cũng đừng ở trước mắt lão phu nhân và phu nhân làm mất mặt, hai người này là từ nhỏ nuôi ở trong viện của thiếp, vào lúc này nếu có chỗ nào thất lễ, lão phu nhân và phu nhân ngàn vạn chớ cùng các nàng so đo!
Trong lòng Tào Ngọc Di vô cùng bội phục đại phu nhân, xem lời nói này xem, cảm tình dành cho Tào Ngọc Nga đều thể hiện ra, tuy nói ở trước mặt Lý lão phu nhân và Lý phu nhân chèn ép Tào Ngọc Nga, báo thù được cơn tức lúc mới vừa ra cửa, nhưng đã để lộ chút nhỏ mọn của mình ở trước mặt các vị phu nhân tiểu thư, thật sự là mất nhiều hơn được. . . . . .
Lý lão phu nhân nghe, cười ngoắc gọi mấy vị cô nương tiến lên, chia ra cho lễ ra mắt, đều là vòng ngọc, ngọc này nhìn
/87
|