Cùng Trời Với Thú

Chương 147 - A Chiếu: Vợ Là Để Yêu Thương.

/238


Sau khi ăn xong một nồi lẩu nóng hầm hập lại mỹ vị, Sở Chước dành thời gian nhìn sang, phát hiện Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn đang hết sức chuyên chú luyện đan.

Xem ra lần này cấp bậc linh đan tương đối cao, cần thời gian có vẻ lâu. Bích Tầm Châu nói.

Sở Chước ừ một tiếng, nghỉ ngơi đủ rồi, không có chuyện gì, vì thế liền ngồi ở chỗ kia xem Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện đan.

Luyện đan sư luyện đan, là một loại nghệ thuật tính toán, tính toán cùng linh thảo linh dược, tính toán đan hỏa, tính toán quy tắc. Quan sát thuật luyện đan tinh xảo luyện đan sư, liền giống như có thể lĩnh ngộ một hồi vận luật huyền ảo giàu có đến tiết tấu biểu diễn, thậm chí từng có người tu luyện vì thế mà đột phá.

Thuật luyện đan của Mặc Sĩ Thiên Kỳ tự nhiên là rất không kém, chỉ cần dụng tâm xem, rất nhanh sẽ làm cho người ta mê mẩn.

Khi đan hương bay ra, Sở Chước liền biết lò đan thành.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vỗ nắp lò luyện đan, khi linh đan ở trong lò luyện đan bay ra, vội vàng bấm thủ bí quyết thu đan, thu năm hạt linh đan rất tròn no đủ, ánh sáng màu oánh nhuận vào trong bình ngọc, sau đó tiếp tục luyện lò linh đan tiếp theo.

Cấp bảy cực phẩm linh đan luyện chế thành công. Bích Tầm Châu nheo mắt lại, tiếp tục xem.

Cấp bảy cực phẩm linh đan luyện chế xong, bắt đầu luyện chế cấp tám.

Trong lòng Sở Chước có chút phát treo, tuy rằng nàng tin tưởng bản lĩnh Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nhưng mà rốt cuộc là ký ức đời trước, hiện tại Mặc Sĩ Thiên Kỳ chíỉ là một luyện đan sư trung giai, xa chưa đạt tới cảnh giới đời trước, hơn nữa tu vi vừa tấn bậc, linh đan cấp tám hắn còn đang trong tìm hiểu.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ giống như linh thảo đầu nhập bên trong lò luyện đan.

Chủ nhân bí cảnh rất keo kiệt, một phần đan phương cổ xứng một phần linh thảo, nếu luyện đan sư không thể một lần luyện chế ra linh đan yêu cầu, như vậy thử luyện thất bại.

May mắn Mặc Sĩ Thiên Kỳ xác xuất thành công cao, tập trung luyện đan không thể không chuyên tâm, nếu luyện đan sư khác tố chất tâm lý không tốt, chỉ sợ không cẩn thận một cái, một lô đan liền phế đi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, một mùi đan hương bay ra.

Đám người Sở Chước chấn động tinh thần, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm lò luyện đan.

Lúc này Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang bấm thủ quyết, từng đạo đan quyết bị hắn đánh ra, động tác cực nhanh, thậm chí thấy không rõ tay hắn thế nào, theo đan hương càng ngày càng đậm, cũng biểu thị linh đan trong lò luyện đan muốn thành hình.

Rốt cục, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đánh một chưởng về phía nắp lò luyện đan, đồng thời đánh ra thủ quyết thu đan, ba hạt linh đan từ trong lò luyện đan bay ra, rơi xuống trong tay hắn.

Đám người Sở Chước đứng lên.

Lúc này Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã người là đầy mồ hôi, nhưng mà cúi đầu nhìn đến linh đan trên tay, vẫn cực kì cao hứng, quay đầu hướng Sở Chước nói: Sở tỷ, một viên cực phẩm, hai viên thượng phẩm, thành công.

Thử luyện yêu cầu là muốn có cực phẩm linh đan, không nói rõ phải xuất ra toàn bộ cực phẩm linh đan, cho nên coi như là thông qua.

Mỗi một phần linh thảo có khả năng luyện ra số lượng linh đan cũng bất đồng, linh đan cấp thấp mỗi phần có thể cho ra mười viên linh đan, trung giai mỗi phần số lượng có điều giảm bớt, từ mười viên giảm dần tới một viên không giống nhau, linh đan cao cấp yêu cầu khắc nghiệt hơn, mỗi một phần linh thảo chỉ có thể ra một viên.

Bí cảnh cấp đan phương cổ có vẻ chênh lệch, dưới sự cố gắng của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cũng chỉ có thể cho ra ba viên linh đan, đã là cực hạn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thu linh đan đã luyện tốt vào trong bình ngọc, khi quăng vào túi càn khôn, thì thấy trong luyện phòng đan xuất hiện một cái thông đạo.

Một vòng thử luyện này vẫn bình an thông qua.

Bích Tầm Châu cùng Huyền Uyên một lần nữa tiến vào trong túi linh thú, A Chiếu nhảy đến trên vai Sở Chước, tiếp theo hai người cùng nhau chạy tới hướng thông đạo.

Có mệt hay không? Sở Chước quay đầu hỏi hắn.

Từ tấn bậc đến lĩnh hội đan phương, luyện đan, đã tốn thời gian mấy ngày, hắn chưa từng nghỉ ngơi qua, cường độ tu luyện cùng luyện đan cao như vậy, cho dù thân thể không mệt, nhưng tinh thần cũng sẽ uể oải.

Trên mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút mỏi mệt, nhưng tinh thần vô cùng tốt, hai mắt sáng lên, nói: Không sao, đợi đến vòng thử luyện tiếp theo lại nghỉ ngơi.

Sở Chước thấy hắn tinh thần coi như không tệ, thì không nói nữa.

Còn có, lúc trước khi ta luyện đan, ta giống như ngửi được một hương vị rất thơm. Mặc Sĩ Thiên Kỳ đột nhiên nói, trong giọng nói mang theo oán niệm: Các người nhất định lại thừa dịp khi ta luyện đan, ngay trước mặt ta ăn uống ngon lành! Các người đây là cho rằng ta luyện đan không chú ý tới các người, đúng không?

Sở Chước bình tĩnh nói: Chúng ta trước đó ăn là lẩu thịt hoang thú.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ âm thầm nuốt nước miếng, khi mỗi lần luyện đan, hắn cũng chỉ có thể ăn ích cốc đan lấp bụng, nói nữa đều là nước mắt.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: Ăn ngon không?

Sở Chước: Ăn ngon.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: ... ...

Trong túi càn khôn của ta còn có thịt hoang thú, lần sau có rảnh chúng ta lại cùng nhau ăn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức chấn hưng tinh thần: Được a ~~

Đang nói, đầu thông đạo đã có thể nhìn thấy ánh sáng, trong lòng hai người biết đã đến vòng thử luyện tiếp theo, tinh thần chấn động, đồng thời cảnh giác lên, sợ lại giống như vòng thử luyện thứ bảy, mới ra cửa thông đạo, thì đối mặt hoang thú tập kích.

Hai người đồng thời đi ra cửa thông đạo.

Cửa thông đạo sau lưng bọn họ biến mất, một trận gió mát thổi tới, Sở Chước phát hiện lúc này bọn họ đang đứng ở trong một ngọn núi rừng bình thường, chung quanh đừng nói xuất hiện một hoang thú hung tàn nào, ngay cả thú vật cũng nhìn không thấy. Diendanlequydon~ChieuNinh

Đồng thời, hai người đều cảm giác được khác thường trong không khí.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ khiếp sợ nói: Nơi này giống như ngay cả linh khí cũng không có...

Hoàn cảnh không gian này thật sự là quá bình thường, nhiều nhất chỉ có thể được gọi là sơn linh thủy tú, nghiễm nhiên chính là một thế tục giới không có bất luận linh lực gì.

Nhưng mà, Sở Chước cũng không bởi vì nó tầm thường mà thả lỏng cảnh giác, ngược lại căng thẳng thần kinh, quan sát hoàn cảnh chung quanh, ý đồ tìm ra nó có phải là ảo cảnh hay không.

Ảo cảnh cao cấp, đủ để đạt tới hiệu quả lấy giả đánh tráo, thậm chí sẽ làm người ta sinh ra ảo cảnh mới là thật thực, hoàn cảnh chân thật ngược lại là ảo giác giả dối. Dựa theo nghe được ở thời kỳ thượng cổ, từng có huyễn thú cao cấp, chế tạo ra một cái thành hư ảo, làm cho người tu luyện ở trong thành hư ảo, thẳng đến khi tử vong, cũng chưa từng phát hiện bọn họ kỳ thực là sinh hoạt ở bên trong hư ảo.

Đáng thương lại thật đáng buồn.

Nhưng cũng đủ để thuyết minh chỗ đáng sợ của ảo cảnh.

Hai người nhìn một lát, sau khi không cảm giác được nguy hiểm gì, liền bắt đầu xem xét ở chung quanh.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa đi vừa xem, thuận tiện nói lảm nhảm: Cũng không biết lần thử luyện này, còn có thể lại gặp được Đan Phong bọn họ hay không. Tiểu thiếu gia Đan Phong này tính khí không tốt lắm, nhân phẩm cũng không tệ lắm, thiên phú cũng cao, đối với con đường luyện đan, còn tuổi nhỏ mà có giải thích bậc này, tương lai thành tựu cũng không thấp...

Lải nhải trong chốc lát, Mặc Sĩ Thiên Kỳ quay đầu hỏi: Sở tỷ, cô có nghe ta nói không?

Sở Chước quay đầu, đột nhiên thản nhiên cười với hắn: Nghe rồi, không phải đang nói tiểu thiếu gia Kiền Thiên tông đó sao?

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến nàng tươi cười, đột nhiên liền nhịn không được có chút ngượng ngùng, cho dù hắn bình thường luôn tôn trọng Sở Chước, nhưng không chịu nổi vị này giá trị mỹ mạo rất cao, làm một nam nhân bình thường, dù sao cũng không cẩm


/238

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status