Cùng Trời Với Thú

Chương 146 - Dược Vương Linh Ngọc Thượng Cổ.

/238


Thấy Bích Tầm Châu mê mang qua đi, giống như cũng không tưởng tượng nổi đối với phản ứng của mình, dáng vẻ muốn thẹn quá thành giận, Sở Chước thật sự là có điểm không đành lòng, vội vàng ngừng cười, lấy ra hộp ngọc chứa hoa lan thủy tinh nữa.

Khi hộp ngọc mở ra, một cỗ hương thơm ngọt ngào cùng linh khí càng trực quan mãnh liệt phiêu đãng ở trong phòng luyện đan phong kín.

Nếu không phải Mặc Sĩ Thiên Kỳ thiết trận pháp chung quanh ngăn cách cùng bên ngoài, chỉ sợ ngửi được hương vị này, có lẽ linh khí lại muốn bất ổn, không thể tấn bậc bình thường.

Linh khí này lại kích thích linh khí trong cơ thể người và yêu thú, mong muốn thuận theo kêu gào xúc động trong cơ thể, cần khắc chế thật lớn, mới có thể nhịn xuống cái loại dục vọng tranh giành nuốt vào.

Ánh mắt Bích Tầm Châu và Huyền Uyên nhìn chằm chằm qua đây, ánh mắt dừng ở phía trên hộp ngọc đó.

A Chiếu tuy rằng có vẻ thận trọng, nhưng ánh mắt cũng đồng dạng rơi xuống trên hộp ngọc.

Sở Chước gặp biểu hiện của ba con yêu thú, trong lòng khẽ động, vội vàng một cho mỗi con một đóa hoa lan thủy tinh.

Ba con ngoan ngoãn há mồm đợi chăn nuôi, ngay cả A Chiếu xưa nay soi mói cũng không có cự tuyệt, coi nó giống như trở thành đồ ăn vặt, lập tức nuốt vào mấy đóa.

Sở Chước thấy thế, chạy nhanh đậy hộp ngọc lại, tránh cho hương vị quá nồng, ngay cả chính nàng cũng cầm giữ không được.

Thấy Bích Tầm Châu và Huyền Uyên phản ứng, Sở Chước liền biết yêu thú đối thứ này không có chút sức chống cự, quả thực tựa như ăn được mỹ vị tuyệt thế, ánh mắt nhìn chằm chằm nó cũng không chớp mắt một cái.

Bé rùa thấy Sở Chước thu hồi lại, dùng đầu cọ tay nàng, vội hỏi:【Chủ nhân, ăn ngon, còn muốn!】

A Chiếu chậm rì rì ăn xong, một móng vuốt đặt ở trên mai rùa của nó, nói:【Mi đã ăn luôn ba đóa, không thể lại ăn nữa, cẩn thận nứt vỡ mai rùa của mi.】

【Huynh và Tầm Châu ca ăn còn nhiều hơn đệ.】Bé rùa kháng nghị:【Hơn nữa mai rùa của đệ rất cứng, không sợ nha.】

A Chiếu hừ một tiếng, kiêu ngạo mà nói:【Chúng ta và mi không giống nhau, bởi vì mi là ấu tể.】

Bé rùa nhất thời có một loại hy vọng bức thiết chính mình lập tức có thể trưởng thành, đáng tiếc sự thật cũng là, hiện tại nó là một thằng nhóc rùa như cũ, thấy được ăn ngon không thể ăn vô độ.

Thật lòng nhét.

Bích Tầm Châu cũng khôi phục lại lý trí, nghĩ đến hành động lúc trước của mình, sắc mặt có chút đen, nhịn không được hỏi: Lão đại, đây là hoa gì? Kỳ lạ như vậy? Cảm giác tình huống thân thể, kinh ngạc phát hiện, thương thế trong cơ thể nhưng tốt hơn một ít, tuy rằng rất ít, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được.

Sở Chước nghe nói như thế, thì biết liền Bích Tầm Châu cũng là không biết, cũng nhìn về phía A Chiếu theo.

A Chiếu dịch móng vuốt khỏi mai rùa, nhảy đến trong lòng Sở Chước chậm chậm rãi rãi làm tổ, ở khi Sở Chước vươn tay ôm lấy nó, một đôi móng vuốt khoác lên trên cánh tay của nàng.

Bích Tầm Châu nhìn xem một màn này mà khóe mắt có chút run rẩy.

Bích Tầm Châu đột nhiên hiểu rõ, trước kia vì sao cảm thấy thái độ của A Chiếu đối với Sở Chước kỳ quái, khi đó nghĩ không rõ, hiện tại A Chiếu đều xem Sở Chước trở thành nàng dâu tương lai đối đãi, thì rốt cục hiểu rõ... đây rõ ràng chính là khi ở Tấn Thiên đại lục, cũng đã gom Sở Chước đến dưới móng vuốt của nó, lòng đã mang tâm tư đối với nàng.

Đáng thương người nào đó cho tới bây giờ còn không rõ ràng con yêu thú mình dưỡng có lẽ là thần thú.

【Còn đây là Linh Ngọc Dược Vương thượng cổ, bám vào trên sừng một loại thú tên là Vô Cơ, đợi nó thành thục là lúc, sẽ bóc ra, vì vậy thú Vô Cơ nuốt chững. Thú Vô Cơ cắn nuốt Linh Ngọc Dược vương càng nhiều, toàn thân hơi thở càng tinh thuần, lúc ban ngày, không phải mắt thần thì không thể nắm giữ tung tích chúng nó... 】

Đơn giản mà nói, loại thú Vô Cơ này vốn chính là một loại tiên thú tầm thường, lại bởi vì Linh Ngọc Dược vương dựa vào nó sừng mà sinh sống, Linh Ngọc Dược vương thành thục rơi xuống, khiến cho thú Vô Cơ cắn nuốt Linh Ngọc Dược vương bậc này, rèn luyện thân thể, khiến cho thân thể càng phát ra tinh thuần không vết bẩn, có hiệu quả ẩn thân, mắt thường không thể nhìn được chúng nó, chỉ có người trời sinh mắt thần mới có thể bắt giữ tung tích.

Còn ban đêm, bởi vì linh quang chỗ nhụy tâm Linh Ngọc Dược Vương tán ra tràn đầy, trong bóng đêm phá lệ rõ ràng, chỉ cần là người biết nhìn, thì biết đây là một đám thú Vô Cơ mang theo Linh Ngọc Dược Vương.

Nói tới đây, A Chiếu liếm liếm khóe miệng, có chút ý còn chưa đã thèm:【Chúng ta thật sự là gặp may mắn, thế nhưng ở trong bí cảnh này gặp được một đám thú Vô Cơ. Nghe nói thú Vô Cơ này từ lúc thời kì thượng cổ thì dần dần bị diệt sạch, đến nay đã không còn người biết đến. Mà Linh Ngọc Dược Vương này, lại là thứ cực hiếm có, nó là thiên địa tinh hoa ngưng tụ, có thể được xưng là Linh Ngọc Dược vương, có thể thấy được đánh giá cao đối với nó, không chỉ có hữu dụng đối với nhân loại, đối yêu thú lại là vật đại bổ... 】

Linh Ngọc Dược Vương cũng là tinh hoa thiên địa, lại là linh vật cực kì ấm bổ, chỉ cần chỉ ăn một đóa, cũng không nguy hại, ngay cả phàm nhân yếu ớt cũng có thể nuốt vào.

Nhiều hơn nữa lại không được, sẽ có nguy hiểm bạo thể.

Hơn nữa nó còn có một đặc điểm, đó là để được càng lâu, hương vị càng dày đặc, linh khí cũng càng thêm thịnh, không giống linh dược cùng linh thảo khác, nếu sau khi bị hái xuống dưới, theo thời gian trôi qua, linh khí sẽ dần dần tiêu tán.

Đó là chỗ kỳ lạ nhất của nó, linh dược khác sở không sánh kịp.

Bích Tầm Châu thuật lại lời A Chiếu nói cho Sở Chước.

Hai người nghe đến đó, đều hiểu rõ đây là ký ức A Chiếu truyền thừa.

Càng là yêu thú cao cấp, ký ức truyền thừa càng lâu xa, mà nội dung ký ức truyền thừa, đại để cũng có liên quan cùng trình độ trong huyết mạch nồng đậm. Đặc biệt thần thú trong truyền thuyết, cho dù chúng nó đã hoàn toàn rời xa thời kì thượng cổ, lại vẫn có thể theo truyền thừa trong trí nhớ mà biết được việc thật lâu trước kia, đây là nhân loại và yêu thú phổ thông không sánh được.

Nghĩ đến đây, trái tim Sở Chước hơi nhảy, một cái suy đoán không tưởng tượng nổi sinh ra trong đầu.

Chẳng lẽ A Chiếu kỳ thực cũng không phải là yêu thú, mà là trong truyền thuyết ... Thần thú?

Sở Chước vì suy đoán của mình mà kinh sợ.

Bích Tầm Châu sớm đã có đoán đối với lai lịch cùng thân phận của A Chiếu, nay nghe được nó chậm rãi nói, cũng không quá mức khiếp sợ, nhìn về phía được chứa trong hộp ngọc, tán thưởng nói: Không nghĩ tới thế gian này thế nhưng có vật thần kỳ giống như này.

A Chiếu lơ đễnh:【Cái này không tính là cái gì, nghe nói ở thời kì thái cổ càng xa xôi, thế gian vật thần kỳ càng nhiều, không chỗ nào mà không phải tinh hoa, lúc ấy sinh linh rất thưa thớt, tốc độ tiêu hao xa so ra kém hơn tốc độ ngưng tụ tinh hoa... Không giống hiện tại, linh khí rất thưa thớt, phần đông sinh linh, chỉ biết không ngừng mà cướp lấy lại trả giá cực ít... 】

Nói tới đây, nó hừ một tiếng.

Bích Tầm Châu là lần đầu tiên nghe chuyện kiểu thế, toàn bộ nhện đều chấn kinh rồi: Thì ra còn có thời đại so với thời kì thượng cổ càng xa xôi sao?

A Chiếu dùng một loại ánh mắt nhìn tiểu đệ ngu xuẩn liếc hắn một cái, dường như lười quan tâm ngốc tiểu đệ như vậy.

Còn có một tiểu đệ càng ngốc khác sáp tới:【Lão đại, làm sao mà huynh biết nhiều như vậy?】

Bích Tầm Châu nhịn không được nhắm mắt lại, cùng so sánh con rùa nhóc này với hắn, hắn vẫn là rất thông minh lanh lợi đi.

A Chiếu đồng dạng cũng không để ý tới con rùa con không hiểu biết:【Đương nhiên bởi vì ta là lão đại các ngươi.】

Bích Tầm Châu: ... ...

Lúc này, Sở Chước rốt cục hoàn hồn từ trong suy đoán đối với thân phận A Chiếu, lực chú ý một lần nữa phóng tới trên Linh Ngọc Dược vương.

Linh Ngọc Dược Vương là một loại linh vật ôn hòa, người tu luyện ăn vào có thể nháy mắt đột phá, yêu thú ăn vào, cũng có thể xúc tiến thực lực tăng trưởng, hơn nữa đều không có di chứng, quả thật là thứ tốt.

Nàng nâng hộp ngọc chứa Linh Ngọc Dược Vương lên, dò hỏi: A Chiếu, ý của ngươi là nói, Linh Ngọc Dược Vương này để được càng lâu, giá trị càng cao?

A Chiếu vung vẫy đuôi:【Về lý thuyết đúng là như thế, nhưng mà loại tinh hoa thiên địa tự nhiên ngưng kết này, nếu không tiêu hóa ở trong thời gian nhất định, cuối cùng cũng sẽ hóa thành linh khí thiên địa, trở về thiên địa.】

Sở Chước nghe xong, nhìn ngó ba con yêu thú, nói: Nếu nó đối với các ngươi đều mới có lợi, vậy đều cho các ngươi đi, ta để dành năm mươi đóa là được.

Để lại năm mươi đóa là vì ngày sau có chỗ dùng.

Hơn nữa, chỗ Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn có gần một ngàn đóa Linh Ngọc Dược Vương, đều là Luyện Vân Long Đằng giúp hắn lấy, số lượng này mới làm người ta giựt mình.

Huyền Uyên lập tức cao hứng nói:【Cảm ơn chủ nhân, chủ nhân tốt nhất ~~】

A Chiếu nhìn chằm chằm thằng nhóc rùa đang vui vẻ đến phun nước chung quanh, có ý xấu mà bổ sung một câu:【Làm một thằng nhóc, một tháng nhiều nhất chỉ có thể cắn nuốt ba đóa.】

Bé rùa nhất thời không vui.

Bích Tầm Châu nhịn không được ngoéo khóe miệng một cái, làm một yêu thú cấp mười hai trưởng thành, hắn một tháng có thể cắn nuốt năm đóa Linh Ngọc Dược Vương.

Rốt cục sau khi hiểu biết Linh Ngọc Dược Vương, Sở Chước liền bắt đầu chú ý Mặc Sĩ Thiên Kỳ tấn bậc.

Lúc này hơi thở của Mặc Sĩ Thiên Kỳ trong trận pháp bắt đầu biến hóa, hiển nhiên là nuốt vào Linh Ngọc Dược Vương đã phát huy tác dụng, có lẽ qua không lâu, có thể thuận lợi tấn bậc.

Đúng rồi, A Chiếu, Linh Ngọc Dược Vương này có thể sử dụng để luyện đan không? Sở Chước hỏi, đây cũng là thứ Mặc Sĩ Thiên Kỳ muốn biết nhất.

A Chiếu ngẩng đầu nhìn nàng, lời nói nàng dâu tự nhiên phải thành thật trả lời:【Đây là tinh hoa thiên địa ngưng tụ, vật ôn hòa nhất, luyện đan ngược lại tổn thương linh tính của nó, tốt nhất chớ như thế.】

Nghe xong Bích Tầm Châu thuật lại, Sở Chước liền hiểu rõ, Linh Ngọc Dược Vương này đơn giản nuốt vào thì tốt, luyện đan ngược lại tổn thương tinh hoa này.

Vài canh giờ đi qua, Mặc Sĩ Thiên Kỳ rốt cục đột phá thành công, hơn nữa vừa mới đột phá hai cái cảnh giới nhỏ, trực tiếp từ Linh Quang cảnh tầng một đột phá đến Linh Quang cảnh tầng ba.

Lập tức liền vượt qua hai cái cảnh giới nhỏ.

Sở Chước xem thôi, nhịn không được kỳ quái hỏi: Lúc trước ở trong phiến không gian kia, những người khi khác ăn Linh Ngọc Dược Vương, đều chính là thăng chức một cảnh giới nhỏ, vì sao A Kỳ là hai cái cảnh giới nhỏ?

Nghe xong, Bích Tầm Châu nhịn không được nhìn nàng: Chủ nhân cô không phải cũng thăng ba cái cảnh giới nhỏ sao?

Sở Chước: ... Tình huống của ta khác.

Nàng đời trước đã có tu vi Nhân Hoàng cảnh, nay trùng tu, chỉ cần tích lũy cũng đủ linh lực là được, cũng coi là gian lận, tình huống cùng người bình thường tự nhiên khác rồi.

Bích Tầm Châu nghe xong, muốn hỏi nàng khác làm sao, nhưng thấy vẻ mặt trầm tĩnh của nàng, không biết thế nào lại hỏi không ra.

Nếu có thể nói, Sở Chước đã sớm nói, mà không phải cố ý giấu diếm bọn họ.

Có lẽ là có nguyên nhân bất đắc dĩ gì đó thôi.

【Người có tư chất tốt nuốt vào Linh Ngọc Dược Vương, tu vi tăng trưởng tự nhiên cũng cao hơn một chút, này không có gì.】A Chiếu giải thích nói.

Sở Chước nghe xong, ngạc nhiên nói: Thì ra tư chất Thiên Kỳ cũng không kém, ta còn tưởng rằng hắn chính là vận khí cùng luyện đan thuật không tệ thôi.

Bọn họ lại nhìn một lát, thì thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã củng cố xong tu vi, sau đó khi mở mắt ra, không kịp nói chuyện với bọn họ, lại vội vã bận rộn bắt đầu tìm hiểu hai đan phương cổ đó, vội vàng luyện đan.

Sở Chước thấy thế, quyết định làm điểm thức ăn, thả lỏng một chút.

Bích Tầm Châu xuất ra công cụ nấu cơm, hôm nay bọn họ dự tính ăn lẩu, nhúng thịt hoang thú.

Người ta là nhúng thịt dê, nhúng thịt yêu thú, bọn họ trực tiếp đổi mới cao cấp nhúng thịt hoang thú, quả nhiên lực lượng ham ăn là vô cùng.

Trong vòng thử luyện thứ bảy vừa rồi, ở khi Sở Chước chém giết một đầu mãnh thú, thuận tiện quăng nó vào túi càn khôn mang đi. Vốn là muốn nghiên cứu một chút loại mãnh thú thời kì thượng cổ hùng bá một phương này, nhưng mà A Chiếu mãnh liệt yêu cầu làm thành đồ ăn ăn luôn, cho nên đành phải ăn trước rồi nói sau.

Sở Chước lấy từ trong túi càn khôn một khối thịt hoang thú lớn ra, lấy một thanh phi đao dài ba tấc, xoát xoát xoát vài cái, cắt khối thịt thành từng miếng từng miếng mỏng manh, như bông tuyết rơi xuống đến trong khay, thành từng mảnh cắt chỉnh tề xếp chồng lên nhau.

Vì muốn dễ nhìn, Sở Chước để cho Bích Tầm Châu trải ở phía dưới khay một ít băng, đặt vài lá cây linh thảo cùng linh quả màu đỏ tô điểm ở chung quanh.

Rất nhanh một khay thịt hoang thú cắt lát đóng băng tươi mới ra lò.

Tuy rằng còn chưa có nhúng, nhưng khối băng tuyết trắng, thịt phiến trong suốt, linh diệp xanh biếc, quả hồng màu đỏ, chỉ là về mặt thị giác đã cực kì mê người.

Huyền Uyên thò đầu qua, muốn ngậm đi một miếng thịt.

Không được, còn chưa chín, đợi lát nữa chín lại cho ngươi ăn. Sở Chước dịch bé rùa ra, không cho nó ăn thịt sống.

Bích Tầm Châu ở làm nước lẩu, còn có chuẩn bị một ít rau phối với lẩu.

Sở Chước ở bên cạnh trợ thủ cho hắn, thuận tiện cùng hắn hàn huyên trong khoảng thời gian này, chuyện nàng cùng Kha Tử Văn thành lập đội Chiến Huyết ở đại lục Nghiễm Nguyên, thuận tiện mặc sức suy nghĩ quy mô đội Chiến Huyết tương lai.

Đội Chiến Huyết coi như là nền tảng của chúng ta, về sau có cơ hội mà nói, có thể phát triển đến đại lục khác, nếu có thể hình thành một cái mạng lưới tin tức bao trùm Linh thế giới, vậy không thể tốt hơn.

Sở Chước một đôi mắt rạng rỡ tỏa sáng, không chút nào che giấu dã tâm của nàng.

Bích Tầm Châu đang phối một khay linh thảo xanh tươi ướt át, để đợi lát nữa làm rau xanh trụng, nghe được lời nàng nói, trực tiếp phản bác: Như thế phải đầu tư thời gian và tài lực, vật lực, nhân lực quá lớn, chỉ sợ đến lúc đó cô đã không cần rồi.

Nói như thế nào?

Chờ cô tu luyện đến Nhân Hoàng cảnh, cô đã có cơ hội đi Đại Hoang giới, chỉ sợ Linh thế giới cô nán lại cũng không lâu. Bích Tầm Châu nói xong, thuận tiện liếc mắt nhìn yêu thú ngồi ở bên cạnh xem bọn hắn bận rộn một cái, phát hiện nó cũng ngẩng đầu nhìn qua, cho hắn một cái ánh mắt vô cùng tán thưởng.

Bích Tầm Châu có chút mệt tim.

Sở Chước nghĩ nghĩ, nhịn không được bật cười: Cũng đúng, kế hoạch lúc nào cũng cản không nổi biến hóa, ta vốn cũng tưởng để cho Kha Tử Văn có thể làm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, ngày khác tìm được người đại lục Tấn Thiên, có thể giao cho bọn hắn, coi như là ân tình của ta đối với đại lục Tấn Thiên cùng gia tộc dưỡng dục ta.

Người tu luyện vô luận đi thật xa, đều sẽ không quên đại lục cùng gia tộc sinh dưỡng của mình, sau khi có năng lực nhất định, tự nhiên sẽ hồi báo. Đời trước Sở Chước đi được quá xa, hơn nữa bản thân mình ốc còn không mang nổi mình ốc, còn không kịp hồi báo gia tộc cùng đại lục Tấn Thiên, lại bất hạnh tử vong.

Nhưng mà đời này rất nhiều thứ đả không giống, nàng sớm đã có chuẩn bị, hẳn là có thể làm được tốt hơn đời trước.

Nghĩ đến đây, Sở Chước không khỏi nghĩ đến huyết mạch chí thân từ khi nàng sinh ra thì bắt đầu, cũng chưa từng gặp qua, ở khi nàng sinh ra, bọn họ cũng đã không ở gia tộc. Hai đời, nàng cũng chưa thể gặp qua bọn họ, nếu bọn họ còn sống, có lẽ cũng giống như mình, đã đi được quá xa, xa đến trong khoảng thời gian ngắn không thể trở về.

Sở Chước đột nhiên có chút thấu hiểu bọn họ.

Con người mong muốn là vô cùng, có đôi khi rất nhiều chuyện thân bất vô kỉ, tuy rằng không biết bọn họ ở phương nào, chỉ sợ bọn họ cũng không phải là tự nguyện rời khỏi, có lẽ là theo đuổi cảnh giới rất cao, có lẽ là nguyên nhân khác, nếu như cho bọn họ cơ hội, bọn họ hẳn là cũng sẽ trở về.

Chỉ là đời trước, nàng không đợi được bọn họ.

Đời này... Không biết nàng có thể đợi được bọn họ hay không.

Sở Chước chỉ là thất thần trong chốc lát, rất nhanh đã dứt bỏ những cảm xúc đó, phát hiện Bích Tầm Châu đã dọn ra một cái bàn nhỏ, một người ba yêu đã vây quanh ở trước cái bàn chuẩn bị bắt đầu ăn.

Sở Chước ở dưới sự thúc giục của A Chiếu, nhúng vài miếng thịt hoang thú, chấm tương xong mới đặt tới trong khay của nó.

Thịt hoang thú quả nhiên ăn ngon, A Chiếu ăn đến nheo mắt lại.

Sở Chước cũng nhân cơ hội ăn một miếng, phát hiện thịt hoang thú này ăn ngon hơn thịt yêu thú rất nhiều, hơn nữa tạp chất ẩn chứa trong thịt hoang thú càng ít hơn yêu thú, đột nhiên hiểu rõ vì sao A Chiếu muốn coi nó trở thành đồ ăn ăn luôn.

Đột nhiên có chút hối hận lúc ấy không nhiều làm mấy đầu hoang thú bỏ vào trong túi càn khôn.

Huyền Uyên cũng nhịn không được khen ngợi, liên tiếp thúc giục Bích Tầm Châu nhúng thịt hoang thú cho nó.

Một người ba yêu ngồi ở đằng kia ăn uống giải trí, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vốn hết sức chuyên chú luyện đan ngửi được hương vị đòi mạng đó, thiếu chút nữa tâm luật mất cân đối, vội vàng ổn định tâm thần, tiếp tục nghiêm túc luyện đan.

/238

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status