Chương 3.3:
“Con không thích nghe nhạc của người lớn đúng không? Thế đợi đến tối, cha hát nhạc hoạt hình cho con nghe nhé!”.
Lập Lập:…
Tuy mới đến, lạ lẫm với tất cả mọi thứ ở đây, nhưng cậu đã 5 tuổi rồi, là một nam tử hán tí hon rồi.
Phải dũng cảm một chút.
Vì vậy, thằng nhóc ưỡn ngực, lấy hết can đảm nói: “Có thể không cần không?”.
Khoé miệng Tần Phong co giật một cái.
Mấy trăm khán giả trong phòng phát trực tiếp cười không ngừng nghỉ.
“Cốc cốc cốc”.
“Tiểu Lâm, có ai gõ cửa có phải không?”. Tần Phong ôm lấy Lập Lập đi về phía cửa.
Khương Lâm đang mệt ngất ngư trong phòng bếp, hối hận vì đã thương lượng vấn đề xây dựng hình tượng với chồng trước khi bắt đầu chương trình.
Cô ta không nên xây dựng hình tượng hiền thê lương mẫu, hình tượng gây chuyện không tốt sao? Được người ta cưng chiều không tốt sao?
Nhưng bây giờ, cơm đã nấu được một nửa rồi, hình tượng mình thiết lập nên, có khóc cũng phải diễn thôi.
Cô ta lau tay lên tạp dề, ló đầu ra: “Ai vậy?”.
Cửa nhà vừa mở ra, Tần Phong và Khương Lâm trợn tròn hai mắt, im lặng ba giây.
“Chào anh, tôi muốn mượn một chén cơm”. Mạc Tuệ nói.
Bây giờ nấu cơm thì chắc chắn không kịp.
Tần Phong và Khương Lâm rất khách sáo, lập tức xới chén cơm, chạy tới đưa cho Mạc Tuệ.
Mạc Tuệ gật đầu nói cảm ơn, sau đó xoay người về nhà bên cạnh.
Tuy một số khán giả trong phòng phát trực tiếp phỉ nhổ Mạc Tuệ mà một kẻ ngớ ngẩn trong sinh hoạt, đến việc phải nấu cơm trước cho con cũng quên được, nhưng vừa nghe cô nói với An An là muốn sang nhà đối diện mượn cơm, bọn họ lập tức sang phòng phát trực tiếp kia, xem một cách thích thú.
Đến khi bóng lưng của Mạc Tuệ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Tần Phong và Khương Lâm nhìn nhau.
Mặt hai người đều đỏ bừng lên, vô cùng kích động.
“Là Mạc Tuệ đó!”.
“Chương trình thế mà lại sắp xếp cho chúng ta ở cạnh cô ấy!”.
Nhìn hai người họ, Lập Lập cúi đầu, thở dài thườn thượt.
Thật sự phải chung sống với hai con người kỳ lạ này trong mười lăm ngày sao?
Bình luận:
“Tôi đoán hai kẻ flop này chắc chắn đang nghĩ cách để ké fame Mạc Tuệ đấy”.
“Tuy hai người này trông không thông minh lắm, nhưng mà…hình tượng vợ chồng ngốc hình như cũng rất tốt nhỉ?”.
…
Ngày phát trực tiếp đầu tiên kết thúc vào lúc chín giờ tối.
Nhân viên chương trình đã cài đặt trước chức năng hẹn giờ, camera tắt máy đúng giờ, khán giả dù tiếc nuối không thôi, nhưng chỉ có thể đợi đến sáng mai rồi xem.
Chẳng qua trước khi logout, tất cả mọi người đều lo lắng một vấn đề…
Buổi tối Mạc Tuệ sẽ ôm con bé ngủ sao? Hoàn cảnh lạ lẫm, nếu để An An ngủ một mình, chắc chắn cô bé sẽ sợ.
“Con ngủ phòng này”. Đến khi An An tự mình vệ sinh cá nhân xong, Mạc Tuệ đưa cô bé đến phòng trẻ con: “Một mình không sao chứ!?”.
An An không kịp trả lời cô, chỉ tò mò nhìn căn phòng này.
Căn phòng dán giấy màu hồng, giường nhỏ màu hồng, đến ga trải giường cũng có màu hồng đằm thắm.
An An để đôi dép chỉnh tề bên giường, nhẹ nhàng vén chăn lên, cẩn thận chui vào chăn, như thể sợ làm bẩn cái ga giường xinh đẹp này vậy đó.
Trên giường trẻ con lại có một con búp bê rất lớn, rất xinh đẹp!
Cô bé con mừng rỡ không thôi, lập tức ôm búp bê vào lòng.
Bình thường ở cô nhi viện, An An đều ngủ chung với các bạn.
Lần đầu tiên ngủ một mình, cô bé hơi lo lắng, nhưng cũng rất chờ mong.
Hơn nữa, còn có búp bê ngủ cùng bé mà!
“Còn cần gì nữa không?”. Trước khi Mạc Tuệ xoay người bước ra cửa, cô dừng lại một chút: “Có phải còn phải uống sữa không?”.
Cô bé con gật đầu, đôi mắt sáng rực, nụ cười trên khoé miệng còn hơi ngại ngùng.
Năm phút sau, cô bé nhận lấy ly sữa do Mạc Tuệ đem tới bằng hai tay.
Vẫn ấm.
“Uống xong thì tự đi đánh răng đi”.
Dứt lời, cửa phòng trẻ con nhẹ nhàng đóng lại.
An An ôm ly sữa, cúi đầu uống một ngụm.
Thơm ngon, còn ấm áp.
…
Mà bên kia, Mạc Tuệ lật qua lật lại trên giường, trong đầu quanh quẩn cơn ác mộng năm đó.
Cô đứng dậy, ra khỏi phòng.
/603
|