Chương 3.2:
Mạc Tuệ chưa từng đích thân xuống bếp, bây giờ mặc dù hơi khó, tuy nhiên cứ làm theo công thức, cho dù có hơi luống cuống tay chân thì ít nhất cô cũng đã bắt đầu.
Cà chua cắt thành miếng nhỏ.
Trứng khuấy đều.
Đun nóng dầu trong chảo.
Mạc Tuệ làm từng bước, đến khi chảo bốc hơi nóng, cô ném hết cà chua và trứng vào.
Hai loại nguyên liệu hoà trộn vào nhau, trông không được tốt lắm, khi phát hiện ra vẻ ngoài của món ăn này không giống như bình thường mình nhìn thấy, cô mới nhớ ra là công thức bảo cho trước gà vào chảo trước.
Nhưng mà dù thế nào đi nữa thì đĩa trứng xào cà chua này cũng chín.
An An đói bụng đến mức bụng kêu “rột rột”, không cần ai gọi mà đã tự mình bò lên ghế, ngồi trước bàn ăn, đợi ăn cơm rồi.
Chẳng qua thân hình của bé con quá nhỏ, đỉnh đầu ngang bằng với bàn ăn, bé nâng cằm lên thật cao, cố gắng với tới mặt bàn.
Lúc Mạc Tuệ quay về thì thấy bộ dạng cật lực này của An An, thế mà hướng mắt về phía ghế trẻ con mà chương trình đã chuẩn bị ở bên cạnh.
Bình luận:
“Con bé không biết đó là cái gì à!?”.
“Bây giờ gia đình nào cũng có ghế trẻ con, trẻ con từ khi còn bé đã được ăn lên đó ăn bữa phụ, nhưng mà An An lớn lên ở cô nhi viện, căn bản chưa từng thấy thứ này…”.
“Đột nhiên cảm thấy hơi quặn lòng”.
“Ngồi đây này”. Mạc Tuệ để đĩa lên bàn, vỗ vỗ ghế trẻ con.
An An nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc lâu.
Cái ghế cao màu trắng, có chỗ để chân, bên trên còn có dây an toàn.
Cái này để bé ngồi sao?
“Con tự ngồi được không?”. Mạc Tuệ hỏi như vậy, cũng không có ý định ôm cô bé sang.
An An gật đầu, chống hai cánh tay lên ghế, hai cái chân ngắn ngủn đung đưa, trượt xuống, xoay người đạp lên bậc thang của ghế trẻ con.
Sau khi ngồi xong, cô bé lại cúi đầu, nắm lấy dây an toàn bằng đôi tay nhỏ bé, nghiên cứu xem phải thắt vào như thế nào.
“Con lớn rồi, không cần cái này đâu”.
“Vâng”. An An hé miệng, lộ ra những chiếc răng trắng như hạt gạo.
Cô bé rất hiểu chuyện, ăn không cần người đút, bé cầm cái thìa lên, chuẩn bị xúc.
Mạc Tuệ cũng ngồi xuống nhìn cô bé ăn.
Bé con ăn chậm rãi, nhưng mỗi lần xúc một thìa trứng xào cà chua bỏ vào miệng là đều sẽ dính một ít nước cà chua nơi khoé miệng, chỉ chốc lát sau đã biến thành mặt mèo.
Ngon đến vậy sao?
Mạc Tuế chống má nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Có phải nên múc cho con bé một chén cơm không?
…
Ở bên cạnh nhà của Mạc Tuệ là nhà của cặp vợ chồng trẻ Khương Lâm và Tần Phong.
Lúc này Tần Phong đang trông khách mời nhí ở phòng khách, Khương Lâm thì đang nấu cơm trong phòng bếp.
Khách mời nhí là một cậu bé năm tuổi, bắt đầu từ khi cha mẹ cậu đăng ký cho cậu tham gia chương trình này, ban đầu cậu nghĩ là tới chơi, ai ngờ chỉ mới mấy tiếng ngắn ngủi mà thôi, cậu đã ước gì có thể bảo cha mẹ đón cậu về nhà ngay lập tức rồi.
Nguyên nhân là vì Tần Phong cứ mải cầm đàn guitar hát cho cậu nghe.
Tần Phong là ca sĩ tài năng, hát khá hay, nhưng rất thích khoe khoang, cứ tóm lấy thằng bé mà thể hiện giọng hát của mình.
Vất vả lắm mới kết thúc một ca khúc nữa, Lập Lập muốn chạy trốn, nhưng chẳng mấy chốc đã bị Tần Phong kéo về lại.
“Lập Lập, cha hát có êm tai không?”.
Lập Lập lộ ra vẻ mặt đau khổ, lắc đầu.
Tần Phong lộ vẻ mặt từ ái, xoa đầu thằng bé: “Con cứ thích nói đùa với cha”.
Nói xong, anh ta còn hôn một cái “chụt” lên mặt thằng bé.
Lập Lập giơ bàn tay ra giữa không trung, khoé miệng xị xuống.
Thật ra cậu cảm thấy, cậu và cái chủ này không quen thân như vậy đâu.
/603
|