Trong lòng cả kinh, nàng nhìn hắn, ngạc nhiên nói: Cho nên năm đó ngươi hãm hại Hoa phi? Là vì sợ nàng ta biết ngươi không phải Tô Vũ Đồng thật sự sao? Dù sao các nàng cũng là biểu tỷ muội, cho dù Lam nhi ở bên cạnh, cũng khó tránh khỏi Hoa phi sẽ nhìn ra manh mối.
Đúng vậy, nàng nghĩ tới, lần đầu tiên Hoa phi gặp hắn là sau khi rời khỏi lãnh cung, Hoa phi từng đề cập ước định năm đó của tỷ muội các nàng. Chỉ là đáy mắt Huệ phi lại hiện lên tia kinh ngạc, bởi vì nàng không phải Huệ phi, đương nhiên không thể biết ước định đó.
Trác Ngũ vui mừng cười: Người vẫn thông minh như vậy, nhanh như thế đã nghĩ ra.
Toàn Cơ lại lắc đầu: Là ngươi nhân từ, không nên... giữ nàng ta.
Ánh mắt hắn có chút trốn tránh, vì cái chết của Tô Vũ Đồng, hắn không muốn lại giết người lung tung nữa.
Hắn là thay Toàn Cơ báo thù, kẻ thù chỉ có một, hắn không muốn khiến nhiều người mất tính mạng như vậy.
Cuối cùng Toàn Cơ cũng hiểu, bởi vì lần đó lâm hạnh xảy ra chuyện, Hoàng đế sẽ không lâm hạnh Huệ phi lần nữa, càng không nghĩ sau đó Huệ phi căn bản không phải người lúc đó.
Không biết vì sao, nàng có chút khẩn trương, ánh mắt dừng trên ngực hắn...
Hắn như ý thức được gì đó, thấp giọng nói: Nếu không lâm hạnh, hắn sẽ không vạch ra tầng nội y này.
Vậy... Nhớ tới một màn nhìn thấy ở Tường Bình cung, Toàn Cơ chung quy không đành lòng tiếp tục nói.
Hắn lại không né tránh, chỉ mở miệng: Ta không phải nữ nhân, Thẩm thái y nói dùng đồ vật độn bên trong thật không an toàn, chỉ có thể làm như thế. Đây là Tái Sinh Cổ của Miêu Cương, muốn thay đổi bộ phận nào, chỉ cần dùng nó là được. Nhưng bởi vì nó quá mức tàn nhẫn, nên bị liệt vào cấm thuật. Chỉ là Thẩm thái y biết dùng nó. Loại cổ thuật này, bộ phận sử dụng sẽ không hư thối, cổ trùng gặm cắn, cố nó chặt trên thân thể. Mới vừa rồi ta trúng độc, làm cổ trùng đó bức về, cho nên mới....
Lời hắn nói lại lần nữa khiến Toàn Cơ khiếp sợ, nàng thở nhẹ một tiếng, theo bản năng muốn vươn tay ra. Hắn vô lực cầm lấy tay nàng, chậm rãi lắc đầu: Đừng nhìn... Rất nhanh, sẽ tốt thôi.
Ngón tay hắn, trắng nõn thon dài, trơn mềm như ngọc. Đây là do hắn hàng năm ở Thái Y Viện tay ngâm trong nước nhân sâm mới có được. Toàn Cơ như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, hắn từng làm việc ở Thái Y Viện mấy năm, hoàn toàn là vì sau này hắn phải giả dạng làm nữ nhân.
Nàng càng không ngờ đến, đã từng sống chung với nhau một thời gian, ở trong lòng hắn, nàng lại quan trọng như vậy, yết hầu nghẹn lại, khóe mắt đã đọng nước nhưng không chảy xuống. Khi đó, trong lòng nàng ngoại trừ Bạc Hề Hành thì đâu còn chỗ để ý tới người khác nữa chứ? Nhưng thì ra, là do nàng có mắt như mù, không ngờ sau lưng còn có rất nhiều người quan tâm đến nàng như vậy.
Trác Ngũ yên lặng nhìn nàng, hắn cho rằng nàng đã chết, hai năm nay mỗi ngày hắn đều trôi qua trông tột cùng đau khổ. Hắn chưa từng có ngày nào vui vẻ như hôm nay, là nàng ra tay cứu hắn. Hiện giờ biết nàng còn sống, đối với hắn, vậy là tốt, vậy là tốt rồi.
Về dung mạo của nàng và chuyện của mấy năm nay, hắn sẽ không hỏi nàng, nếu nàng muốn nói, đương nhiên hắn sẽ nguyện ý lắng nghe. Nhưng mặc kệ dung mạo của nàng có thay đổi như thế nào, nàng trước sau vẫn là người kia trong lòng hắn.
Nàng thậm chí, còn gọi hắn -- Trác Ngũ.
Trong hồi ức, nàng chỉ biết nghịch ngợm gọi hắn là Trác công công .
A, hắn thật sự muốn cười, chỉ là lồng ngực truyền đến cơn đau dữ dội, đau đến mức hắn nhịn không được rên ra tiếng. Đáy lòng Toàn Cơ trầm xuống, thuận thế bắt mạch cho hắn, ngưng thần tìm tòi, đáy mắt bỗng dưng căng thẳng, nàng khiếp sợ nhìn hắn: Trong cơ thể ngươi... Còn độc? Nàng cho rằng đây chỉ là một vở kịch: Phệ tâm kia nhất định không phải sự thật, mà cho dù là vậy, Thẩm thái y cũng nhất định nghĩ ra biện pháp cứu chữa. Chỉ là, sao lại...
Tay hắn muốn né tránh nhưng lại không thắng nổi sức lực của Toàn Cơ. Vốn dĩ, hắn không muốn nàng biết... Đột nhiên, hắn như nhớ tới gì đó, đáy mắt suy yếu hiện lên một tia kinh ngạc, hắn cố chịu đau, hỏi: Sao ngươi lại biết?
Không có nhiều thời gian giải thích với hắn như vậy, nàng chỉ nói một câu: Ta có hiểu chút ít y thuật, giải dược đâu? Toàn Cơ gấp gáp, độc là hắn hạ, nhất định là có giải dược. Nàng không tin Phệ tâm không có thuốc giải.
Đôi tay mò tìm bên trong chiếc gối của hắn, nàng sờ soạng cả ngày cũng không tìm được gì. Toàn Cơ có chút nóng nảy, lại hỏi: Giải dược đâu?
Thấy dáng vẻ sốt ruột của nàng, hắn có điểm muốn cười. Sắc mặt nàng tái nhợt, hai má vì kích động mà nhiễm đỏ, con mắt sáng không che được lo lắng. Tất cả, giờ phút này đều là vì hắn.
Đột nhiên hắn cảm thấy, đáng giá, tất cả mọi chuyện, đều đáng giá.
Hắn khẽ lắc đầu: Không có giải dược.
Phệ tâm không phải thứ gạt người, chuyện nó không có giải dược cũng không phải giả. Bạc Hề Hành không phải kẻ ngốc, một chút mưu mẹo không thể lừa được hắn. Cho nên chuyện này, hắn căn bản không nghĩ muốn toàn thân trở ra. Chỉ có như vậy, Bạc Hề Hành trời sinh tính tình đa nghi mới không hoài nghi chính hắn hạ độc. Trong mắt thế nhân, hắn là sủng phi của Hoàng đế, cho dù hắn muốn tranh sủng, cũng không thể không màng đến tính mạng của mình.
Nhưng hôm này, mạng của hắn không ngờ lại nhặt được.
Trác Ngũ... Nàng thật sự gấp đến độ muốn khóc, hoảng đến mức không biết bây giờ phải làm sao mới tốt.
Hắn hơi dùng lực, đẩy đẩy nàng: Trở về Tường Bình cung đi, nhớ kỹ, mọi chuyện chưa từng xảy ra. Về sau, không có việc gì ngươi cũng đừng tới nơi này. Ta còn phải làm Tô Phi của ta, Toàn Cơ ngươi phải nhớ.
Ta không...
Ngươi không sợ hắn trở về, hai người chúng ta... Đều không sống được sao? Đi... Đáy mắt hắn hàm chứa một tia kiên định, chỉ là vì nàng: Ngươi muốn tất cả chuyện ta làm đều uổng phí sao?
Lời nói nghẹn lại ở yết hầu, hắn không để nàng nói một câu, nàng chỉ yên lặng nhìn, chỉ là, nhìn, có tác dụng gì sao? Có thể thay đổi được gì sao?
Toàn Cơ đột nhiên đứng lên, tay hắn từ lòng bàn tay nàng lập tức rơi xuống, nặng nề dừng trên giường. Mọi thứ trước mặt dường như trở nên mơ hồ, nàng hít một hơi thật sâu, hồn nhiên xoay người. Vén tầng tiêu trướng mỏng, nàng chợt nghe người phía sau lên tiếng: Vương gia, hắn... Trong lòng hắn vẫn luôn có ngươi. Những lời này nghẹn trong lòng hắn đã lâu, vài lần định nói nhưng cuối cùng lại có chút không cam lòng. Chỉ là hắn vẫn muốn nói, vì bản thân hắn không xứng với nàng.
Vương gia trong miệng hắn, ngoại trừ Tấn Huyền vương, còn có thể là người khác sao?
Nàng đột nhiên nhắm chặt hai mắt, dùng tốc độ thật nhanh mở mắt lần nữa, mạnh mẽ đem tất cả bi ai nuốt vào. Nàng không quay đầu, chạy thẳng ra ngoài, cuộc đời này, nàng cùng bọn họ, đều là nghiệt duyên, cưỡng cầu thì được gì?
Nữ tử trước mắt, từ hai tầng tiêu trướng, lại cách một tấm bình phong, cuối cùng là tấm rèm châu, sau đó, cuối cùng đã không còn nhìn thấy. Ánh mắt hắn vẫn không thu hồi, si ngốc mà nhìn ra cửa.
Hắn vốn dĩ giúp Tấn Huyền vương, vì năm đó Tấn Huyền vương đối đãi toàn tâm toàn ý với nàng.
Mà hiện tại, hắn càng phải nỗ lực giúp đỡ Tấn Huyền vương, bởi vì chỉ khi Tấn Huyền vương ngồi trên địa vị cao, mới có thể cho Toàn Cơ hạnh phúc.
Hắn nghiêng người, ho một tiếng, chất lỏng sền sệt từ khóe môi chảy xuống. Trước mặt có bóng người nhoáng lên, sau đó lộ ra khuôn mặt của Lam nhi: Tiểu thư. Nàng ta duỗi tay thay hắn lau vệt máu.
Nơi này không có người ngoài nhưng cung nữ vẫn không sửa lại cách xưng hô kia. Có đôi khi diễn kịch quá lâu, hắn từng cho rằng bản thân là Tô Vũ Đồng thật sự, chỉ là hiện tại, hắn sẽ không hồ đồ, bởi vì hắn còn phải bảo vệ người đó.
Ánh mắt lướt qua cung trang màu xanh của Lam nhi, nhìn về người bên ngoài, hắn khép nhẹ hai mắt: Thẩm đại nhân, ba tháng, ta có thể sống đến không? Không đợi Thẩm thái y lên tiếng, hắn lại nói: Chỉ cần ta còn sống, ngươi đừng hòng động vào nàng. Nếu không, một khi Hoàng thượng biết chuyện của chúng ta, sợ rằng đối với chủ tử ngươi cũng không tốt.
Thời gian dài như vậy, hắn nói một câu là chủ tử nhưng điều buồn cười nhất là, hắn không biết người đứng sau rốt cuộc là ai.
Đáy mắt Thẩm thái y hiện rõ tia tức giận, hiện tại hắn phải ẩn nhẫn thật tốt. Người trước mặt, đối với bọn họ mà nói còn hữu dụng, hắn không thể giết Trác Ngũ. Chỉ là Toàn Cơ...
Nàng ta thật sự sẽ giữ kín chuyện này sao?
Từ Tuệ Ngọc cung đi ra, một đường Toàn Cơ chạy vội. Đêm đã tối, lại không có đèn, đường nhỏ dưới chân chỉ lưu lại bóng hình nhàn nhạt, rõ ràng đã là mùa hạ, vậy mà gió lại thấm se lạnh lẽo như vậy. Nàng vẫn không rơi nước mắt, có lẽ, từ nhiều năm trước, nàng đã không còn biết khóc là gì.
Lòng bàn chân không biết dẫm phải thứ gì, Toàn Cơ không thu chân kịp, ngã nhào xuống đất, từ cổ chân truyền đến cơn đau nhức. Nàng dường như nhìn thấy Trác Ngũ của năm đó, sợ hãi nhắm chặt hai mắt, nàng cơ hồ như sắp quên gương mặt của hắn.
Hoa phi muốn nàng xuống tay hại chết Trưởng hoàng tử, thời điểm Trác Ngũ kêu nàng giao việc này cho hắn, nàng căn bản không nghĩ sự tình sẽ đi đến nước này. Hắn chỉ muốn dùng tính mạng của mình đổi lấy sự bình an cho nàng. Toàn Cơ à, sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Rất nhiều, rất nhiều chuyện hiện lên trong đầu nàng.
Lòng bàn tay chà xát làn da, vừa nóng rát lại vừa đau nhưng nàng thậm chí chưa từng cúi đầu nhìn. Nàng bò dậy, chỗ đau ở mắt cá chân cơ hồ khiến bản thân không thể đứng thẳng dậy, nàng hít một ngụm khí lạnh, cố gắng lê mình đi về trước.
Nàng suy nghĩ thật nhiều, làm thế nào để Trác Ngũ có thể toàn thân trở ra?
Nàng không nghĩ được, thật sự không nghĩ ra được! Hiện tại, nàng cùng lắm chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, bản thân nàng còn không đủ khả năng để tự bảo vệ mình, thì nàng lấy năng lực gì để đưa hắn xuất cung? Hoa phi rơi đài, nàng mất đi chỗ dựa, giải quyết được phiền toái này, phiền toái khác lại nối gót tới.
Trong lúc hoảng hốt, trước mặt tựa hồ nhìn thấy sắc vàng của nam tử, trong đêm tối như ẩn như hiện. Trong lòng Toàn Cơ cứng lại, không tự chủ nhớ lại việc Hoa phi từng muốn nàng làm. Nếu, nàng trở thành phi tử, có một số việc sẽ trở nên dễ dàng hơn sao?
Chỉ là, muốn nàng làm phi tử của hắn, nàng, không làm được!
Toàn Cơ cắn răng, chịu đựng đi về trước. Nàng dựa vào lan can phía trước, ngọn đèn dầu khẽ lay động, bước chân hơi khựng lại, nam tử chậm rãi xoay người, nhìn nàng. Suy nghĩ đột nhiên thu hồi, Toàn Cơ mới ý thức được, vừa rồi không phải ảo giác, người trước mặt nàng thật sự là Bạc Hề Hành.
Bên cạnh hắn không hề thấy bóng dáng của một cung nhân. Toàn bộ hành lang dài này, một mảnh yên tĩnh, cung nhân tuần tra ban đêm cũng không thấy. Nơi này, chỉ có hắn cùng nàng, gió thổi đến làm ngọn đèn dầu lay động, tua rua sắc đỏ như đan xen vào nhau, cắt không đứt, gỡ rối hơn.
Trên gương mặt đó, không một ý cười, thậm chí là, chưa từng có một biểu cảm nào. Tay nắm vào lan can gắt gao xiết chặt, nàng khẽ nhìn lại, trong ánh đèn mơ hồ, nàng giật giật môi, vội thấp đầu: Hoàng Thượng, nô tỳ phải qua Tường Bình cung trước.
Nàng không biết hắn đã đứng ở chỗ này bao lâu, mà thời gian nàng lưu lại Tuệ Ngọc cung lâu như vậy, thật sự không có lý do để giải thích.
Hành lễ với hắn, nàng cố ý dùng sức dẫm chân bị thương xuống, cơn đau truyền tới khiến nàng theo bản năng duỗi tay đỡ trụ hành lang bên cạnh. Nàng không định dừng lại, bước chân tiếp tục đi về phía trước.
Tô Phi đã tỉnh chưa? Cuối cùng hắn cũng mở miệng, nhàn nhạt hỏi một câu.
Chủ tử hỏi chuyện, nàng chỉ có thể dừng lại, nhẹ giọng đáp: Hồi Hoàng thượng, nô tỳ không biết. Nô tỳ theo ngài tới đây, chỉ là vô ý té ngã, cho nên mới trì hoãn như vậy. Vừa vặn chân bị thương, nếu không thật sự khó giải thích với hắn.
Ánh mắt sắc bén dừng trên người nàng, Toàn Cơ không dám tự tiện dời bước, chỉ đành cúi đầu. Nam tử trước mặt cũng không lên tiếng nói chuyện, thật lâu sau, nàng mơ hồ nghe được tiếng bước chân truyền tới.
Người đó tới gần, thì ra là một thị vệ, hắn quỳ gối, nói: Khởi bẩm Hoàng thượng, trên dưới Phó gia đều đã áp giải đến thiên lao. Trên đường Phó Thừa huy liên tục kêu oan, Hàn tướng quân muốn thuộc hạ đến xin chỉ thị của Hoàng thượng, xem nên xử trí thế nào ạ?
Ánh mắt hắn dời khỏi Toàn Cơ, liếc nhìn thị vệ một cái, mở miệng: Còn tra cái gì nữa? Kêu Thừa tướng vào cung, thay trẫm suy nghĩ ý chỉ định tội! Những lời này, hắn nói không chút chần chờ, sau hắn cũng không có ý ở lại, nâng bước rời đi.
Thị vệ đáp vâng, vội xoay người đuổi theo.
Toàn Cơ vẫn đỡ trụ hành lang bên cạnh, cả người chỉ cảm thấy từng trận lạnh lẽo từ bàn chân dâng lên.
Nàng hiểu vì sao hắn không lấy mạng của Phó thừa huy, rốt cuộc cũng hiểu vì sao giờ phút này hắn lại có thể chém đinh chặt sắt mà không cần tra lại. Nắm chặt lòng bàn tay, nàng bật một hơi bi ai, thì ra lúc đó, hắn còn muốn thử. Hắn hoài nghi Tô Phi tự hạ độc mình, nàng cứ nghĩ, hắn sẽ có chút luyến tiếc Tô Phi, nào ngờ trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại nghi ngờ.
Chỉ do một câu Phệ tâm không có thuốc giải của Thẩm thái y mới khiến hắn bỏ xuống toàn bộ hoài nghi trong lòng sao? Trên đời này làm gì có ai dùng cả tính mạng để đặt cược chứ?
Thì ra lần đó, thời điểm Trác Ngũ qua Càn Thừa cung thay Khánh Lăng vương cầu tình cho ba hài tử, đã dự liệu đến ngày hôm nay.
Hay cho một câu Sát khí quá nặng , nàng làm sao không biết, hắn căn bản không phải vì đi cầu tình, hắn chỉ muốn để Bạc Hề Hành thấy, báo ứng này lại đến đúng lúc như vậy!
Khẽ động bước chân nhưng nàng lại không đi về phía trước, sống lưng chậm rãi dựa vào trụ hành lang phía sau. Nàng kỳ thật rất muốn hỏi hắn, cả ngày phòng bị cái này, phòng bị cái kia, chẳng lẽ hắn không mệt sao?
Nàng đột nhiên muốn cười, cảm thấy đáng thương cho hắn. Thế giới này hắn còn có thể tin tưởng ai?
Cười xong, nàng thu hồi tâm tư, lẳng lặng đứng thẳng dậy.
Chần chờ đã lâu, lúc này nàng phải trở về Tường Bình cung.
Hít một hơi thật sâu, có lẽ nơi đó đang chờ nàng, là tin tức Hoa phi bất hạnh bỏ mình. Mấy ngày nữa, Phó Thừa huy cũng sẽ chết, sóng gió chốn hậu cung, nơi nơi thâm tàng sát khí. Nàng ở nơi này cũng không phải một năm hai năm, mà đến hôm nay, mới chân chính cảm nhận được nguy hiểm cùng gợn sóng chung quanh tràn ngập.
Bên ngoài Tường Bình cung, gió thổi làm hai ngọn lửa trong đèn lồng màu đỏ đong đưa không ngừng, chiếu rọi bóng dáng trên mặt đất. Nàng ngưng thần, nghe được có tiếng bước chân chạy tới. Cung nữ chạy thật nhanh, vội kéo tay nàng, thở gấp nói: Toàn tỷ tỷ cuối cùng cũng đã về? Thật tốt quá, may mà cứu chữa kịp thời, nương nương của chúng ta phúc lớn mạng lớn, cuối cùng cũng bình an. Cung nữ hưng phấn mà kêu, lại vội nói: Ta đi lấy thuốc trước, ngươi mau vào đi. Nói xong liền nhanh chóng biến mất ngoài cửa cung.
Toàn Cơ ngẩn ra, lúc này mới hoàn hồn.
Trong lòng không quá thất vọng, nàng chậm rãi cười nhạo một tiếng, cuối cùng thì người tính cũng không bằng trời tính. Trác Ngữ có lẽ không ngờ lúc xảy ra chuyện, vừa lúc có thái y ở gần Tường Bình cung như vậy. Ánh mắt lạnh lùng, nàng nâng bước đi về phía trước. Lúc này, nàng phải nhanh chóng giải quyết vấn đề của mình.
Thảm trong tẩm cung vẫn chưa đổi, một góc gần cửa cung còn giữ lại vết máu của Phó thừa huy. Chỉ là hiện giờ, vết màu sớm đã nâu thẫm, nửa đọng trên thảm đất, nhìn đến rợn người.
Nghe tiếng nói chuyện từ bên trong truyền tới, Toàn Cơ đi vào, thấy các Thái y chưa rời đi. Hai Thái y còn đứng tụ lại thương lượng gì đó, bên cạnh có cung nữ thái giám đứng hầu, sắc mặt mỗi người đều nghiêm trọng. Nàng cũng không nói lời nào, nhỏ giọng đi qua, liếc nhìn nữ tử trong tiêu trướng. Nàng ấy vẫn hôn mê như cũ, cả khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ, khóe môi hình như có dấu vết của thương tích.
Cung nữ cẩn thận bưng thuốc tiến vào, các Thái y đợi một lát, rồi lấy hòm thuốc xoay người rời đi. Toàn Cơ đi theo ra ngoài, gọi Lưu thái y lại: Lưu đại nhân, nương nương chúng ta sao rồi? Nàng dừng một chút, vội nói: À, nô tỳ lo lát nữa Hoàng thượng sẽ đến, nếu ngài ấy có hỏi, nô tỳ cũng biết phải trả lời như thế nào.
Sắc mặt Lưu thái y lúc này cũng không được tốt, trên gương mặt vẫn còn dấu vết mồ hôi chảy. Hắn đứng lại trước cửa, ấn đường nhíu chặt, thở dài nói: Việc này bọn ta vốn định đích thân bẩm báo với Hoàng thượng, độc Hoa phi nương nương trúng là Phệ tâm , là độc không có giải dược. Vốn dĩ người trúng độc sẽ mất mạng, chẳng qua vấn đề là thời gian, cũng may nương nương đang mang thai, trong cơ thể có một chịu thể. Huống hồ, long thai cho dù thế nào cũng không giữ được, nên bọn ta liền chuyển độc lên người thai nhi. Tính mạng đã được bảo toàn, chỉ là ngày sau, Hoa phi nương nương sợ là không thể hoài thai nữa. Nói đến đây, Lưu thái y không khỏi lắc đầu. Hắn là thay Hoa phi cảm thấy đáng tiếc, nữ tử hậu cung, có thể hoài long thai là chuyện may mắn lớn lao đến chừng nào, nếu không thể mang thai, đó là nỗi bi ai lớn nhất. Ai cũng nói mẫu bằng tử quý[1], nếu không có con nối dõi, cho dù nàng ta được sủng ái, cũng là vài ngày ngắn ngủi mà thôi.
[1]Mẫu bằng tử quý: Mẹ vinh hiển nhờ con.
Điểm này Toàn Cơ thật không nghĩ tới. Nàng bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, Hoa phi trăm phương ngàn kế muốn hại Trưởng hoàng tử, hiện tại lại không giữ được hài tử của mình, còn vĩnh viễn mất đi khả năng sinh đẻ. Ai có thể nói chuyện này không đáng châm chọc chứ?
Tẩm cung chỉ còn lại Toàn Cơ, nàng nửa quỳ trước giường Hoa phi. Nữ tử kia vẫn chưa tỉnh, quanh đó chỉ đậm mùi hương phảng phất. Nàng ngơ ngác nhìn Hoa phi, trong lòng không khỏi phiền muộn, Trác Ngũ vì thay nàng giải vây mà thiết kế vở diễn này, Hoa phi vẫn còn sống, mà hắn lại phải bồi cả tính mạng. Hít một hơi thật sâu, khép chặt hai mắt lại, nàng thật không cam lòng.
Đêm nay, quả nhiên Hoàng đế không đến Tường Bình cung, bên ngoài lâu lâu truyền đến tiếng cung nhân gác đêm khe khẽ nói chuyện, các nàng lo lắng cái gì tất nhiên Toàn Cơ biết. Mà nàng chỉ là đang tính toán làm sao có thể thoát khỏi Hoa phi.
Sáng sớm hôm sau, cung nữ bưng bồn nước lặng lẽ đi vào, lại đi tới mở cửa sổ ra, chải vuốt lông chim của chim nhỏ. Bỗng chim nhỏ kêu lên một tiếng, chọc đến cung nữ cũng thở nhẹ sầu thảm.
Toàn Cơ nghe được âm thanh, bỗng dưng mở hai mắt. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào sườn mặt của nàng, nàng lúc này mới đột nhiên đứng lên, thấy góc áo của cung nữ đập vào mắt, vội hỏi: Bây giờ là giờ nào rồi?
Cung nữ trả lời: Còn chưa đến giờ Thìn, công công bên ngoài nói, sợ nương nương tỉnh lại sớm nên kêu nô tỳ vào lau mặt cho nương nương. Toàn tỷ tỷ, ngươi cũng ra ngoài rửa mặt chải đầu đi, nước đã chuẩn bị rồi. Nàng nói xong, xoay người lấy khăn ngâm trong nước.
Toàn Cơ gật đầu, vết thương dưới chân dù chưa xử lý nhưng vẫn không còn cảm giác đau nữa. Cung nữ, thái giám bên ngoài hỏi Hoa phi đã tỉnh chưa, thấy nàng lắc đầu, bọn họ đều lộ ra thần sắc kinh hoảng. Hai cung nữ đứng ngoài cửa cũng vội vã hỏi Hoa phi nương nương có tốt không.
Trong lòng Toàn Cơ cười lạnh, tình huống hiện tại, với Hoa phi mà nói, chết còn dứt khoát hơn. Nàng ngửa đầu, phủ chiếc khăn bao trên mặt, suốt đêm, bây giờ cũng cảm nhận được cảm giác mát lạnh, thật là thoải mái.
Mọi thứ trước mắt đều chìm xuống, chỉ có thanh âm bên tai vẫn rõ ràng:
A, lo lắng cũng vô dụng thôi, Tô Phi nương nương của Tuệ Ngọc cung cũng trúng độc. Cung nhân bên đó so với chúng ta cũng không tốt hơn là mấy.
Nói thì nói như vậy, chỉ là... Ngươi nói xem, Tô pPhi nương nương có phải... Người trong cung ai cũng biết ngài ấy suốt ngày đau bệnh, thân thể ốm yếu...
Hừ, lời này không được nói bậy, chỉ là, ngươi nói cũng có vài phần đạo lý.
Toàn Cơ cúi đầu, chiếc khăn trên mặt rơi xuống bồn nước bên dưới, hai tiểu cung nữ giữ cửa cả kinh ngậm miệng, hoang mang xoay người lui xuống.
Ở trong cung, nghị luận chuyện của chủ tử sẽ bị vả miệng. Toàn Cơ cũng hiểu rõ, giờ phút này, ai ai cũng muốn tìm cho mình nơi tốt để nương tựa. Chỉ là, tìm một chủ tử khác, cũng không dễ dàng như vậy.
Nương nương... Nội thất truyền đến thanh âm nôn nóng của cung nữ, theo đó là tiếng rơi của bộ trà cụ.
Rèm châu đong đưa, Toàn Cơ chạy nhanh vào bên trong. Sau tấm bình phong, nàng mơ hồ nhìn thấy tình cảnh trong tiêu trướng đang lay động mãnh liệt. Nàng bước nhanh về trước, thấy cung nữ kinh hoảng ấn thân mình nữ tử xuống: Nương nương, ngài không thể ngồi dậy! Lúc này, nếu hầu hạ không tốt, các nàng cũng không thể sống nữa. Lúc Hoàng đế nói câu đó, cung nhân Tường Bình cung đều sợ hãi ghi nhớ.
Nương nương. Toàn Cơ thấp giọng gọi một tiếng, ý bảo cung nữ ra ngoài, nàng cúi người đè thân mình nữ tử: Thân mình còn chưa tốt, ngài muốn làm gì vậy?
Lòng bàn tay gắt gao đặt trên bụng mình, Hoa phi dùng sức ngước mắt, nước trong khóe lập tức nhỏ giọt xuống dưới. Nàng đột nhiên bắt lấy tay Toàn Cơ, thanh âm run rẩy hỏi: Hài tử... Hài tử của bổn cung đâu?
Hoa phi không phải kẻ ngốc, kỳ thật chuyện hài tử không giữ được, điểm này hẳn đã nghĩ tới, chẳng qua là không muốn thừa nhận mà thôi. Cánh tay nắm lấy Toàn Cơ run rẩy kịch liệt, sức lực cũng không nhỏ, móng tay khảm trên tay nàng. Nàng không nhíu mày, chỉ thấp giọng nói: Nương nương, xin ngài nén bi thương.
A... Hoa phi thê lương hét lên một tiếng, hai mắt trong nháy mắt thành màu đỏ đậm, đôi môi không ngừng run rẩy: Ả tiện nhân kia... Nàng ta dám làm thế với bổn cung! Nàng ta dám hại chết hài nhi của bổn cung! Hoàng thượng, Hoàng thượng đâu? Bổn cung muốn đi tìm Hoàng thượng!
Nương nương, xin ngài đừng như vậy.
Toàn Cơ, Toàn Cơ ngươi nói xem, nàng ta dựa vào cái gì mà đối xử với bổn cung như thế? Nàng ta cho rằng nuôi dưỡng Trưởng hoàng tử, sau lại hại chết hài tử của bổn cung, nàng ta có thể độc bá lục cung sao? Nàng ta cho rằng làm thế, bổn cung không có khả năng hoài thai lại sao? Hoa phi kích động thở phì phò, nước mắt trong ánh mắt hồng hồng vẫn không ngừng trào ra.
Hài tử của nàng, nàng cũng đau lòng như thế. Toàn Cơ không biết, thời điểm nàng quyết định trừ bỏ Trưởng hoàng tử, trong người đang ôm dạng tâm tình thế nào. Có lẽ, trong mắt nàng, Trưởng hoàng tử không phải là một hài tử, chỉ là một khối trở ngại ngáng chân nàng ta.
Toàn Cơ đỡ Hoa phi, yên lặng mở miệng: Nương nương, hung thủ không phải Tô Phi nương nương, mà là Phó Thừa huy.
Hoa phi lập tức ngây ngẩn cả người, một lúc sau, nàng đột nhiên cười lạnh: Sao có thể không phải nàng ta? Có phải nàng ta đã nói gì đó với Hoàng thượng không? Hoàng thượng sao có thể tin tưởng nàng ta? Ngươi cho rằng nàng ta cũng trúng độc thì không phải nàng ta hãm hại bổn cung sao? Toàn Cơ, ngay cả ngươi cũng tin? Chuyện này có thể chỉ là khổ nhục kế của nàng ta! Bổn cung muốn gặp Hoàng thượng! Bổn cung muốn gặp Hoàng thượng!
Nàng ta liều mạng muốn đẩy Toàn Cơ ra, trên mặt đã tràn dầy nước mắt, tóc đen tán loạn bối phía sau, lúc này nhìn Hoa phi giống một người điên. Móng tay bén nhọn đâm qua da thịt của Toàn Cơ, nàng cũng không để ý, ấn người Hoa phi lại: Nương nương, việc này Hoàng thượng đã điều tra, chính là Phó Thừa huy làm. Điểm tâm này là ngài ấy đưa cho Tô Phi, hơn nữa... Hơn nữa ngài có biết đó là độc gì không?
Một câu khiến mắt Hoa phi căng lớn, nàng ta như ý thức được chuyện không tốt, động môi, căng thẳng nhìn cung nữ trước mặt.
Việc này không lừa được, Toàn Cơ thành thật đáp: Thái y nói, độc này tên là Phệ tâm , căn bản không có giải dược. Vốn dĩ cơ thể Tô Phi đã suy nhược, thái y chẩn bệnh nói, ngài ấy dài nhất chỉ sống được nửa năm, ngắn thì ba tháng.
Ngươi nói cái gì? Hoa phi kinh ngạc nhìn nàng, bật thốt lên hỏi: Vậy bổn cung thì sao? Tim nàng ta đập cực nhanh, cả người đề run rẩy.
Cung nữ trước mặt chỉ cúi đầu, không nói lời nào.
Toàn Cơ, ngươi nói đi! Có phải nàng ta cũng chết hay không? Có phải nàng ta không thể sống lâu hay không?
Lời nói nghẹn ở yết hầu, Toàn Cơ chần chờ, có lẽ chuyện này, nàng không nên nói. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của cung nữ: Nương nương, Đồng công công tới.
Trong lòng Toàn Cơ khẽ động, ngước mắt nhìn Hoa phi, sắc mặt nàng vẫn không cam như cũ, Toàn Cơ tự tiện làm chủ: Còn không mời Đồng công công vào?
Tiếng bước chân truyền vào, sau đó liền thấy y phục nội thị của Đồng công công, hắn tiến lại hành lễ: Nô tài thỉnh an nương nương. A, ở đây có chuyện gì vậy? Mảnh vỡ của bộ trà cụ vẫn chưa được thu dọn, sắc mặt Đồng công công lặng yên thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Hoa phi: Nương nương... Đều đã biết rồi sao?
Xem ra thái y đã bẩm báo việc này với Bạc Hề Hành.
Toàn Cơ khẽ nhẹ nhàng thở ra, việc này nàng nói, cũng không bằng Đồng Dần tự mình đến nói.
Tim Hoa phi đập nhanh nhưng không nói lời nào, Đồng Dần vội nói: Nương nương, việc này ngài cũng thấy một ít, tuy rằng về sau ngài không còn khả năng sinh con nhưng hôm nay, địa vị trong lục cung của ngài vẫn là tôn quý nhất. Chỉ cần giữ được tính mạng, trong lòng Hoàng thượng vẫn có nương nương. Hắn ngừng lại, theo bản năng nhìn ra bên ngoài, lại nói: Nô tài phụng mệnh đem chút đồ bổ tới cho nương nương, Hoàng thượng phải đi xử lý chuyện của Phó gia, trong chốc lát không thể tới Tường Bình cung được nên kêu nô tài tới trấn an nương nương. Lần này, Hoàng thượng nhất định sẽ không buông tha cho Phó gia, thỉnh nương nương yên tâm.
Đồng Dần trước giường Hoa phi lải nhải một hồi, hai mắt Hoa phi trống rỗng, phảng phất như không nghe thấy gì. Đồng Dần lại gọi nàng ta vài tiếng, thấy nàng ta vẫn thờ ở, đành phân phó Toàn Cơ ở lại hầu hạ, sau đó trở về phụng mệnh.
Toàn Cơ không động, cứ thế đứng trước giường nữ tử.
Một đoạn thời gian rất dài, đáy mắt nữ tử vẫn một mảnh vắng lặng, trong mắt không có một tia tức giận, cả khuôn mặt mất hồn cứ như người chết. Toàn Cơ rũ mí mắt xuống, ánh mắt dừng trên vết thương trên tay, dấu móng tay rất sâu, lúc này sớm đã nổi đỏ, nàng ngược lại không cảm thấy đau, một chút cảm giác cũng không có.
Cung nữ từ bên ngoài tiến vào, nhỏ giọng hỏi: Toàn Cơ tỷ tỷ, đồ vật bên ngoài Hoàng thượng ban thưởng có cần để nương nương nhìn qua không?
Toàn Cơ lắc đầu, cung nữ hiểu ý, định xoay người rời đi. Trong lúc vô tình thấy trước giường Hoa phi có mảnh vỡ chưa được thu dọn, nàng vội ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh từng mảnh lên.
Đúng lúc này, Hoa phi như nổi cơn điên, cúi người qua, một phen nhổ cây trâm trên đầu cung nữ, hung hăng đâm xuống vai nữ tử. Thình lình xảy ra chuyện, cung nữ không kịp phản ứng, trên vai chỉ cảm thấy một vật bén nhọn đâm tới, nàng kêu lên sợ hãi, cuống quýt ném mảnh vỡ xuống đất rồi che vết thương trên vai.
Đáy mắt nữ tử hàm chứa thống hận, lạnh giọng phun ra từng chữ: Cút! Hiện tại, ai nàng ta cũng không muốn gặp, ai cũng không cần!
Cung nữ trên mặt đất bị dọa đến ngây người, ngốc nghếch ngồi đó. Toàn Cơ kéo nàng ta qua, hai người cùng rời khỏi nội thất. Cung nữ rốt cuộc cũng khóc lên, lôi kéo Toàn Cơ hỏi: Toàn tỷ tỷ, nương nương ngài ấy làm sao vậy? Ngài ấy... Ngài ấy muốn giết nô tỳ sao?
Không phải. Nhàn nhạt phủ nhận, Toàn Cơ thoáng nhìn qua miệng vết thương trên vai nàng, cây trâm đâm không quá sâu, chỉ cần bôi thuốc sẽ khỏi. Đưa cung nữ rời khỏi tẩm cung, trên đường, nhiều người hoảng sợ nhìn vết đỏ trên vai cung nữ.
Lần này Hoa phi chịu kích thích không nhỏ, vừa rồi trong nháy mắt, nhất định là mất đi lý trí.
Tim Toàn Cơ đập có chút nhanh, nàng không biết nếu vừa rồi người cúi người thu dọn là nàng, Hoa phi có thể cũng đâm cho nàng một trâm hay không?
Cả người cung nữ run rẩy, vừa kéo vừa khóc. Toàn Cơ đưa nàng ta về phòng, giúp nàng ta băng bó. Bên ngoài cửa đã tụ tập rất nhiều cung nhân, ai nấy đều hiếu kỳ vừa rồi trong phòng Hoa phi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Băng bó xong, Toàn Cơ lau vết máu trên tay đi, quay đầu mở miệng với cung nữ: Biết tí nữa phải nói với bọn họ thế nào rồi chứ?
Cung nữ lúc này mới hoàn hồn, nghe Toàn Cơ nói thế, nàng ta vội gật đầu: Ta biết.
Đương nhiên là bản thân nàng ta không cẩn thận bị cắt qua phần vai, ai cũng không dám nói bậy Hoa phi chuyện gì. Chỉ là sau đó, Toàn Cơ nghe đám cung nhân nghị luận, nói Hoa phi điên rồi.
Nàng không tiến lên quở trách, chỉ khẽ xoay người, dựa vào cửa sổ. Chuyện Hoa phi sinh non chắc hẳn đã truyền khắp hậu cung nhưng, chuyện nàng ấy không thể sinh con, không thể truyền ra ngoài. Mà trong nội thất, Toàn Cơ cũng không đi vào, nàng không phải kẻ ngốc, ngay lúc này đi tìm phiền toái.
Về sau, Lưu Thái y tới thỉnh mạch nhưng vừa mới đi vào liền vội vã rời khỏi, nói rằng không cho bất luận kẻ nào tiếp cận Hoa phi. Toàn Cơ cười làm lành giải thích với Thái y, hiện tại, nàng vẫn là tâm phúc của Hoa phi.
Lưu Thái y tỏ vẻ bất đắc dĩ: Toàn Cơ cô nương không cần nói nhiều, ta đều hiểu rõ. Hoa phi nương nương tốt xấu gì cũng bảo toàn được tính mạng, nghe nói Tô Phi nương nương của Tuệ Ngọc cung lại hộc ra máu, Thẩm đại nhân bên kia cả ngày vẫn chưa về Thái Y Viện. Hắn khẽ lắc đầu, rời khỏi Tường Bình cung.
Trác Ngũ...
Không tự chủ đi tới cửa, hắn từng nói nàng không thể đến Tuệ Ngọc cung. Nàng hiểu rõ, cũng biết bản thân thật sự không thích hợp, chỉ là, nàng thật sự rất lo lắng.
Tay vịn khung cửa, trong viện, bóng cây đong đưa, ánh mặt trời vàng rực rỡ mà lóng lánh. Cung nhân đi lại, trên mặt không chút biểu tình nào, vẻ mặt cười vui ngày xưa cũng không còn. Bởi vì Hoa phi nương nương sinh non, phi tần hậu cung không vội tới cửa thỉnh an, lúc này, tất cả mọi người đều muốn tránh còn không kịp.
Toàn Cơ cúi đầu thở dài, vừa muốn xoay người, lại nghe bên trong truyền đến tiếng động, sau đó lại thấy Hoa phi lảo đảo lao tới. Nàng ta đứng không vững, lập tức ngã trên bàn, nàng ta đỡ cạnh bàn, lại định đi tới.
Toàn Cơ vội tiến lên đỡ nàng ta: Nương nương...
Hoa phi không nhìn nàng, dào dạt trên mặt chỉ có cừu hận: Kêu người chuẩn bị kiệu cho bổn cung, bổn cung muốn đi gặp Hoàng thượng!
Nương nương...
Câm miệng! Ai cũng đừng hòng ngăn cản bổn cung! Việc này nếu cùng Phó Thừa huy có quan hệ, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho Phó Thừa huy. Cho dù là xử tử, nàng ta cũng phải tận mắt nhìn thấy.
Rất nhanh loan kiệu đã được chuẩn bị, cung nhân bên ngoài không ai dám tiến lên hầu hạ, bọn họ đều nhớ tới chuyện cung nữ bị thương kia. Giờ phút này Toàn Cơ cũng không sợ, nàng cứ sống một mình lâu như vậy, có cừu hận nào mà chưa trải qua.
Theo cạnh loạn kiệu, màn xe như ẩn như hiện hiện ra hình dáng tiều tụy của nữ tử, Toàn Cơ hít một hơi thật sâu, dời ánh mắt đi. Xa xa bắt gặp một đoàn người, Lam nhi bưng thuốc vội vàng đi qua, Toàn Cơ chấn động, chỉ là bước chân bên dưới chưa từng dừng lại, chỉ còn ánh mắt đuổi theo thân ảnh cung nữ vừa rời đi....
Trong Ngự Thư Phòng, huân hương đã bị đem xuống, ai cũng có thể nhìn ra Hoàng đế đang cố nén giận. Thừa tướng đứng cạnh, thật lâu cũng không dám nói chuyện. Đồng Dần từ bên ngoài đi vào, nhỏ giọng nói: Hoàng thượng, Tô Phi nương nương vẫn chưa tỉnh. Ánh mắt Hoàng đế đảo qua mặt thái giám, không nói lời nào.
Thừa tướng khẽ trầm ngâm một hơi, mở miệng nói: Chuyện của Phó gia, Hoàng thượng định lập tức xử lý? Ông dừng một chút, lại nói: Nghe nói, Phó Thừa huy không chịu nhận tội.
Hoàng đế lên tiếng: Hay là Thừa tướng cho rằng việc này cần điều tra lại?
Thừa tướng vội đáp: Thần không có ý này. Từ xưa đến này hậu phi tranh sủng không dứt, ông chỉ là một ngoại thần, tất nhiên không nên can thiệp. Ông chỉ nói: Chỉ là đội ngũ đưa gả của Yên Khương hai ngày nữa sẽ đến, thần cho rằng đừng để Yên Khương công chúa cảm thấy hậu cung của Hoàng thượng không yên ổn mới tốt.
Bạc Hề Hành đứng lên, cười lạnh: Việc này, không nhọc Thừa tướng lo lắng.
Sắc mặt Thừa tướng biến đổi, một câu cũng không nói nên lời.
Đúng vậy, nàng nghĩ tới, lần đầu tiên Hoa phi gặp hắn là sau khi rời khỏi lãnh cung, Hoa phi từng đề cập ước định năm đó của tỷ muội các nàng. Chỉ là đáy mắt Huệ phi lại hiện lên tia kinh ngạc, bởi vì nàng không phải Huệ phi, đương nhiên không thể biết ước định đó.
Trác Ngũ vui mừng cười: Người vẫn thông minh như vậy, nhanh như thế đã nghĩ ra.
Toàn Cơ lại lắc đầu: Là ngươi nhân từ, không nên... giữ nàng ta.
Ánh mắt hắn có chút trốn tránh, vì cái chết của Tô Vũ Đồng, hắn không muốn lại giết người lung tung nữa.
Hắn là thay Toàn Cơ báo thù, kẻ thù chỉ có một, hắn không muốn khiến nhiều người mất tính mạng như vậy.
Cuối cùng Toàn Cơ cũng hiểu, bởi vì lần đó lâm hạnh xảy ra chuyện, Hoàng đế sẽ không lâm hạnh Huệ phi lần nữa, càng không nghĩ sau đó Huệ phi căn bản không phải người lúc đó.
Không biết vì sao, nàng có chút khẩn trương, ánh mắt dừng trên ngực hắn...
Hắn như ý thức được gì đó, thấp giọng nói: Nếu không lâm hạnh, hắn sẽ không vạch ra tầng nội y này.
Vậy... Nhớ tới một màn nhìn thấy ở Tường Bình cung, Toàn Cơ chung quy không đành lòng tiếp tục nói.
Hắn lại không né tránh, chỉ mở miệng: Ta không phải nữ nhân, Thẩm thái y nói dùng đồ vật độn bên trong thật không an toàn, chỉ có thể làm như thế. Đây là Tái Sinh Cổ của Miêu Cương, muốn thay đổi bộ phận nào, chỉ cần dùng nó là được. Nhưng bởi vì nó quá mức tàn nhẫn, nên bị liệt vào cấm thuật. Chỉ là Thẩm thái y biết dùng nó. Loại cổ thuật này, bộ phận sử dụng sẽ không hư thối, cổ trùng gặm cắn, cố nó chặt trên thân thể. Mới vừa rồi ta trúng độc, làm cổ trùng đó bức về, cho nên mới....
Lời hắn nói lại lần nữa khiến Toàn Cơ khiếp sợ, nàng thở nhẹ một tiếng, theo bản năng muốn vươn tay ra. Hắn vô lực cầm lấy tay nàng, chậm rãi lắc đầu: Đừng nhìn... Rất nhanh, sẽ tốt thôi.
Ngón tay hắn, trắng nõn thon dài, trơn mềm như ngọc. Đây là do hắn hàng năm ở Thái Y Viện tay ngâm trong nước nhân sâm mới có được. Toàn Cơ như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, hắn từng làm việc ở Thái Y Viện mấy năm, hoàn toàn là vì sau này hắn phải giả dạng làm nữ nhân.
Nàng càng không ngờ đến, đã từng sống chung với nhau một thời gian, ở trong lòng hắn, nàng lại quan trọng như vậy, yết hầu nghẹn lại, khóe mắt đã đọng nước nhưng không chảy xuống. Khi đó, trong lòng nàng ngoại trừ Bạc Hề Hành thì đâu còn chỗ để ý tới người khác nữa chứ? Nhưng thì ra, là do nàng có mắt như mù, không ngờ sau lưng còn có rất nhiều người quan tâm đến nàng như vậy.
Trác Ngũ yên lặng nhìn nàng, hắn cho rằng nàng đã chết, hai năm nay mỗi ngày hắn đều trôi qua trông tột cùng đau khổ. Hắn chưa từng có ngày nào vui vẻ như hôm nay, là nàng ra tay cứu hắn. Hiện giờ biết nàng còn sống, đối với hắn, vậy là tốt, vậy là tốt rồi.
Về dung mạo của nàng và chuyện của mấy năm nay, hắn sẽ không hỏi nàng, nếu nàng muốn nói, đương nhiên hắn sẽ nguyện ý lắng nghe. Nhưng mặc kệ dung mạo của nàng có thay đổi như thế nào, nàng trước sau vẫn là người kia trong lòng hắn.
Nàng thậm chí, còn gọi hắn -- Trác Ngũ.
Trong hồi ức, nàng chỉ biết nghịch ngợm gọi hắn là Trác công công .
A, hắn thật sự muốn cười, chỉ là lồng ngực truyền đến cơn đau dữ dội, đau đến mức hắn nhịn không được rên ra tiếng. Đáy lòng Toàn Cơ trầm xuống, thuận thế bắt mạch cho hắn, ngưng thần tìm tòi, đáy mắt bỗng dưng căng thẳng, nàng khiếp sợ nhìn hắn: Trong cơ thể ngươi... Còn độc? Nàng cho rằng đây chỉ là một vở kịch: Phệ tâm kia nhất định không phải sự thật, mà cho dù là vậy, Thẩm thái y cũng nhất định nghĩ ra biện pháp cứu chữa. Chỉ là, sao lại...
Tay hắn muốn né tránh nhưng lại không thắng nổi sức lực của Toàn Cơ. Vốn dĩ, hắn không muốn nàng biết... Đột nhiên, hắn như nhớ tới gì đó, đáy mắt suy yếu hiện lên một tia kinh ngạc, hắn cố chịu đau, hỏi: Sao ngươi lại biết?
Không có nhiều thời gian giải thích với hắn như vậy, nàng chỉ nói một câu: Ta có hiểu chút ít y thuật, giải dược đâu? Toàn Cơ gấp gáp, độc là hắn hạ, nhất định là có giải dược. Nàng không tin Phệ tâm không có thuốc giải.
Đôi tay mò tìm bên trong chiếc gối của hắn, nàng sờ soạng cả ngày cũng không tìm được gì. Toàn Cơ có chút nóng nảy, lại hỏi: Giải dược đâu?
Thấy dáng vẻ sốt ruột của nàng, hắn có điểm muốn cười. Sắc mặt nàng tái nhợt, hai má vì kích động mà nhiễm đỏ, con mắt sáng không che được lo lắng. Tất cả, giờ phút này đều là vì hắn.
Đột nhiên hắn cảm thấy, đáng giá, tất cả mọi chuyện, đều đáng giá.
Hắn khẽ lắc đầu: Không có giải dược.
Phệ tâm không phải thứ gạt người, chuyện nó không có giải dược cũng không phải giả. Bạc Hề Hành không phải kẻ ngốc, một chút mưu mẹo không thể lừa được hắn. Cho nên chuyện này, hắn căn bản không nghĩ muốn toàn thân trở ra. Chỉ có như vậy, Bạc Hề Hành trời sinh tính tình đa nghi mới không hoài nghi chính hắn hạ độc. Trong mắt thế nhân, hắn là sủng phi của Hoàng đế, cho dù hắn muốn tranh sủng, cũng không thể không màng đến tính mạng của mình.
Nhưng hôm này, mạng của hắn không ngờ lại nhặt được.
Trác Ngũ... Nàng thật sự gấp đến độ muốn khóc, hoảng đến mức không biết bây giờ phải làm sao mới tốt.
Hắn hơi dùng lực, đẩy đẩy nàng: Trở về Tường Bình cung đi, nhớ kỹ, mọi chuyện chưa từng xảy ra. Về sau, không có việc gì ngươi cũng đừng tới nơi này. Ta còn phải làm Tô Phi của ta, Toàn Cơ ngươi phải nhớ.
Ta không...
Ngươi không sợ hắn trở về, hai người chúng ta... Đều không sống được sao? Đi... Đáy mắt hắn hàm chứa một tia kiên định, chỉ là vì nàng: Ngươi muốn tất cả chuyện ta làm đều uổng phí sao?
Lời nói nghẹn lại ở yết hầu, hắn không để nàng nói một câu, nàng chỉ yên lặng nhìn, chỉ là, nhìn, có tác dụng gì sao? Có thể thay đổi được gì sao?
Toàn Cơ đột nhiên đứng lên, tay hắn từ lòng bàn tay nàng lập tức rơi xuống, nặng nề dừng trên giường. Mọi thứ trước mặt dường như trở nên mơ hồ, nàng hít một hơi thật sâu, hồn nhiên xoay người. Vén tầng tiêu trướng mỏng, nàng chợt nghe người phía sau lên tiếng: Vương gia, hắn... Trong lòng hắn vẫn luôn có ngươi. Những lời này nghẹn trong lòng hắn đã lâu, vài lần định nói nhưng cuối cùng lại có chút không cam lòng. Chỉ là hắn vẫn muốn nói, vì bản thân hắn không xứng với nàng.
Vương gia trong miệng hắn, ngoại trừ Tấn Huyền vương, còn có thể là người khác sao?
Nàng đột nhiên nhắm chặt hai mắt, dùng tốc độ thật nhanh mở mắt lần nữa, mạnh mẽ đem tất cả bi ai nuốt vào. Nàng không quay đầu, chạy thẳng ra ngoài, cuộc đời này, nàng cùng bọn họ, đều là nghiệt duyên, cưỡng cầu thì được gì?
Nữ tử trước mắt, từ hai tầng tiêu trướng, lại cách một tấm bình phong, cuối cùng là tấm rèm châu, sau đó, cuối cùng đã không còn nhìn thấy. Ánh mắt hắn vẫn không thu hồi, si ngốc mà nhìn ra cửa.
Hắn vốn dĩ giúp Tấn Huyền vương, vì năm đó Tấn Huyền vương đối đãi toàn tâm toàn ý với nàng.
Mà hiện tại, hắn càng phải nỗ lực giúp đỡ Tấn Huyền vương, bởi vì chỉ khi Tấn Huyền vương ngồi trên địa vị cao, mới có thể cho Toàn Cơ hạnh phúc.
Hắn nghiêng người, ho một tiếng, chất lỏng sền sệt từ khóe môi chảy xuống. Trước mặt có bóng người nhoáng lên, sau đó lộ ra khuôn mặt của Lam nhi: Tiểu thư. Nàng ta duỗi tay thay hắn lau vệt máu.
Nơi này không có người ngoài nhưng cung nữ vẫn không sửa lại cách xưng hô kia. Có đôi khi diễn kịch quá lâu, hắn từng cho rằng bản thân là Tô Vũ Đồng thật sự, chỉ là hiện tại, hắn sẽ không hồ đồ, bởi vì hắn còn phải bảo vệ người đó.
Ánh mắt lướt qua cung trang màu xanh của Lam nhi, nhìn về người bên ngoài, hắn khép nhẹ hai mắt: Thẩm đại nhân, ba tháng, ta có thể sống đến không? Không đợi Thẩm thái y lên tiếng, hắn lại nói: Chỉ cần ta còn sống, ngươi đừng hòng động vào nàng. Nếu không, một khi Hoàng thượng biết chuyện của chúng ta, sợ rằng đối với chủ tử ngươi cũng không tốt.
Thời gian dài như vậy, hắn nói một câu là chủ tử nhưng điều buồn cười nhất là, hắn không biết người đứng sau rốt cuộc là ai.
Đáy mắt Thẩm thái y hiện rõ tia tức giận, hiện tại hắn phải ẩn nhẫn thật tốt. Người trước mặt, đối với bọn họ mà nói còn hữu dụng, hắn không thể giết Trác Ngũ. Chỉ là Toàn Cơ...
Nàng ta thật sự sẽ giữ kín chuyện này sao?
Từ Tuệ Ngọc cung đi ra, một đường Toàn Cơ chạy vội. Đêm đã tối, lại không có đèn, đường nhỏ dưới chân chỉ lưu lại bóng hình nhàn nhạt, rõ ràng đã là mùa hạ, vậy mà gió lại thấm se lạnh lẽo như vậy. Nàng vẫn không rơi nước mắt, có lẽ, từ nhiều năm trước, nàng đã không còn biết khóc là gì.
Lòng bàn chân không biết dẫm phải thứ gì, Toàn Cơ không thu chân kịp, ngã nhào xuống đất, từ cổ chân truyền đến cơn đau nhức. Nàng dường như nhìn thấy Trác Ngũ của năm đó, sợ hãi nhắm chặt hai mắt, nàng cơ hồ như sắp quên gương mặt của hắn.
Hoa phi muốn nàng xuống tay hại chết Trưởng hoàng tử, thời điểm Trác Ngũ kêu nàng giao việc này cho hắn, nàng căn bản không nghĩ sự tình sẽ đi đến nước này. Hắn chỉ muốn dùng tính mạng của mình đổi lấy sự bình an cho nàng. Toàn Cơ à, sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Rất nhiều, rất nhiều chuyện hiện lên trong đầu nàng.
Lòng bàn tay chà xát làn da, vừa nóng rát lại vừa đau nhưng nàng thậm chí chưa từng cúi đầu nhìn. Nàng bò dậy, chỗ đau ở mắt cá chân cơ hồ khiến bản thân không thể đứng thẳng dậy, nàng hít một ngụm khí lạnh, cố gắng lê mình đi về trước.
Nàng suy nghĩ thật nhiều, làm thế nào để Trác Ngũ có thể toàn thân trở ra?
Nàng không nghĩ được, thật sự không nghĩ ra được! Hiện tại, nàng cùng lắm chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, bản thân nàng còn không đủ khả năng để tự bảo vệ mình, thì nàng lấy năng lực gì để đưa hắn xuất cung? Hoa phi rơi đài, nàng mất đi chỗ dựa, giải quyết được phiền toái này, phiền toái khác lại nối gót tới.
Trong lúc hoảng hốt, trước mặt tựa hồ nhìn thấy sắc vàng của nam tử, trong đêm tối như ẩn như hiện. Trong lòng Toàn Cơ cứng lại, không tự chủ nhớ lại việc Hoa phi từng muốn nàng làm. Nếu, nàng trở thành phi tử, có một số việc sẽ trở nên dễ dàng hơn sao?
Chỉ là, muốn nàng làm phi tử của hắn, nàng, không làm được!
Toàn Cơ cắn răng, chịu đựng đi về trước. Nàng dựa vào lan can phía trước, ngọn đèn dầu khẽ lay động, bước chân hơi khựng lại, nam tử chậm rãi xoay người, nhìn nàng. Suy nghĩ đột nhiên thu hồi, Toàn Cơ mới ý thức được, vừa rồi không phải ảo giác, người trước mặt nàng thật sự là Bạc Hề Hành.
Bên cạnh hắn không hề thấy bóng dáng của một cung nhân. Toàn bộ hành lang dài này, một mảnh yên tĩnh, cung nhân tuần tra ban đêm cũng không thấy. Nơi này, chỉ có hắn cùng nàng, gió thổi đến làm ngọn đèn dầu lay động, tua rua sắc đỏ như đan xen vào nhau, cắt không đứt, gỡ rối hơn.
Trên gương mặt đó, không một ý cười, thậm chí là, chưa từng có một biểu cảm nào. Tay nắm vào lan can gắt gao xiết chặt, nàng khẽ nhìn lại, trong ánh đèn mơ hồ, nàng giật giật môi, vội thấp đầu: Hoàng Thượng, nô tỳ phải qua Tường Bình cung trước.
Nàng không biết hắn đã đứng ở chỗ này bao lâu, mà thời gian nàng lưu lại Tuệ Ngọc cung lâu như vậy, thật sự không có lý do để giải thích.
Hành lễ với hắn, nàng cố ý dùng sức dẫm chân bị thương xuống, cơn đau truyền tới khiến nàng theo bản năng duỗi tay đỡ trụ hành lang bên cạnh. Nàng không định dừng lại, bước chân tiếp tục đi về phía trước.
Tô Phi đã tỉnh chưa? Cuối cùng hắn cũng mở miệng, nhàn nhạt hỏi một câu.
Chủ tử hỏi chuyện, nàng chỉ có thể dừng lại, nhẹ giọng đáp: Hồi Hoàng thượng, nô tỳ không biết. Nô tỳ theo ngài tới đây, chỉ là vô ý té ngã, cho nên mới trì hoãn như vậy. Vừa vặn chân bị thương, nếu không thật sự khó giải thích với hắn.
Ánh mắt sắc bén dừng trên người nàng, Toàn Cơ không dám tự tiện dời bước, chỉ đành cúi đầu. Nam tử trước mặt cũng không lên tiếng nói chuyện, thật lâu sau, nàng mơ hồ nghe được tiếng bước chân truyền tới.
Người đó tới gần, thì ra là một thị vệ, hắn quỳ gối, nói: Khởi bẩm Hoàng thượng, trên dưới Phó gia đều đã áp giải đến thiên lao. Trên đường Phó Thừa huy liên tục kêu oan, Hàn tướng quân muốn thuộc hạ đến xin chỉ thị của Hoàng thượng, xem nên xử trí thế nào ạ?
Ánh mắt hắn dời khỏi Toàn Cơ, liếc nhìn thị vệ một cái, mở miệng: Còn tra cái gì nữa? Kêu Thừa tướng vào cung, thay trẫm suy nghĩ ý chỉ định tội! Những lời này, hắn nói không chút chần chờ, sau hắn cũng không có ý ở lại, nâng bước rời đi.
Thị vệ đáp vâng, vội xoay người đuổi theo.
Toàn Cơ vẫn đỡ trụ hành lang bên cạnh, cả người chỉ cảm thấy từng trận lạnh lẽo từ bàn chân dâng lên.
Nàng hiểu vì sao hắn không lấy mạng của Phó thừa huy, rốt cuộc cũng hiểu vì sao giờ phút này hắn lại có thể chém đinh chặt sắt mà không cần tra lại. Nắm chặt lòng bàn tay, nàng bật một hơi bi ai, thì ra lúc đó, hắn còn muốn thử. Hắn hoài nghi Tô Phi tự hạ độc mình, nàng cứ nghĩ, hắn sẽ có chút luyến tiếc Tô Phi, nào ngờ trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại nghi ngờ.
Chỉ do một câu Phệ tâm không có thuốc giải của Thẩm thái y mới khiến hắn bỏ xuống toàn bộ hoài nghi trong lòng sao? Trên đời này làm gì có ai dùng cả tính mạng để đặt cược chứ?
Thì ra lần đó, thời điểm Trác Ngũ qua Càn Thừa cung thay Khánh Lăng vương cầu tình cho ba hài tử, đã dự liệu đến ngày hôm nay.
Hay cho một câu Sát khí quá nặng , nàng làm sao không biết, hắn căn bản không phải vì đi cầu tình, hắn chỉ muốn để Bạc Hề Hành thấy, báo ứng này lại đến đúng lúc như vậy!
Khẽ động bước chân nhưng nàng lại không đi về phía trước, sống lưng chậm rãi dựa vào trụ hành lang phía sau. Nàng kỳ thật rất muốn hỏi hắn, cả ngày phòng bị cái này, phòng bị cái kia, chẳng lẽ hắn không mệt sao?
Nàng đột nhiên muốn cười, cảm thấy đáng thương cho hắn. Thế giới này hắn còn có thể tin tưởng ai?
Cười xong, nàng thu hồi tâm tư, lẳng lặng đứng thẳng dậy.
Chần chờ đã lâu, lúc này nàng phải trở về Tường Bình cung.
Hít một hơi thật sâu, có lẽ nơi đó đang chờ nàng, là tin tức Hoa phi bất hạnh bỏ mình. Mấy ngày nữa, Phó Thừa huy cũng sẽ chết, sóng gió chốn hậu cung, nơi nơi thâm tàng sát khí. Nàng ở nơi này cũng không phải một năm hai năm, mà đến hôm nay, mới chân chính cảm nhận được nguy hiểm cùng gợn sóng chung quanh tràn ngập.
Bên ngoài Tường Bình cung, gió thổi làm hai ngọn lửa trong đèn lồng màu đỏ đong đưa không ngừng, chiếu rọi bóng dáng trên mặt đất. Nàng ngưng thần, nghe được có tiếng bước chân chạy tới. Cung nữ chạy thật nhanh, vội kéo tay nàng, thở gấp nói: Toàn tỷ tỷ cuối cùng cũng đã về? Thật tốt quá, may mà cứu chữa kịp thời, nương nương của chúng ta phúc lớn mạng lớn, cuối cùng cũng bình an. Cung nữ hưng phấn mà kêu, lại vội nói: Ta đi lấy thuốc trước, ngươi mau vào đi. Nói xong liền nhanh chóng biến mất ngoài cửa cung.
Toàn Cơ ngẩn ra, lúc này mới hoàn hồn.
Trong lòng không quá thất vọng, nàng chậm rãi cười nhạo một tiếng, cuối cùng thì người tính cũng không bằng trời tính. Trác Ngữ có lẽ không ngờ lúc xảy ra chuyện, vừa lúc có thái y ở gần Tường Bình cung như vậy. Ánh mắt lạnh lùng, nàng nâng bước đi về phía trước. Lúc này, nàng phải nhanh chóng giải quyết vấn đề của mình.
Thảm trong tẩm cung vẫn chưa đổi, một góc gần cửa cung còn giữ lại vết máu của Phó thừa huy. Chỉ là hiện giờ, vết màu sớm đã nâu thẫm, nửa đọng trên thảm đất, nhìn đến rợn người.
Nghe tiếng nói chuyện từ bên trong truyền tới, Toàn Cơ đi vào, thấy các Thái y chưa rời đi. Hai Thái y còn đứng tụ lại thương lượng gì đó, bên cạnh có cung nữ thái giám đứng hầu, sắc mặt mỗi người đều nghiêm trọng. Nàng cũng không nói lời nào, nhỏ giọng đi qua, liếc nhìn nữ tử trong tiêu trướng. Nàng ấy vẫn hôn mê như cũ, cả khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ, khóe môi hình như có dấu vết của thương tích.
Cung nữ cẩn thận bưng thuốc tiến vào, các Thái y đợi một lát, rồi lấy hòm thuốc xoay người rời đi. Toàn Cơ đi theo ra ngoài, gọi Lưu thái y lại: Lưu đại nhân, nương nương chúng ta sao rồi? Nàng dừng một chút, vội nói: À, nô tỳ lo lát nữa Hoàng thượng sẽ đến, nếu ngài ấy có hỏi, nô tỳ cũng biết phải trả lời như thế nào.
Sắc mặt Lưu thái y lúc này cũng không được tốt, trên gương mặt vẫn còn dấu vết mồ hôi chảy. Hắn đứng lại trước cửa, ấn đường nhíu chặt, thở dài nói: Việc này bọn ta vốn định đích thân bẩm báo với Hoàng thượng, độc Hoa phi nương nương trúng là Phệ tâm , là độc không có giải dược. Vốn dĩ người trúng độc sẽ mất mạng, chẳng qua vấn đề là thời gian, cũng may nương nương đang mang thai, trong cơ thể có một chịu thể. Huống hồ, long thai cho dù thế nào cũng không giữ được, nên bọn ta liền chuyển độc lên người thai nhi. Tính mạng đã được bảo toàn, chỉ là ngày sau, Hoa phi nương nương sợ là không thể hoài thai nữa. Nói đến đây, Lưu thái y không khỏi lắc đầu. Hắn là thay Hoa phi cảm thấy đáng tiếc, nữ tử hậu cung, có thể hoài long thai là chuyện may mắn lớn lao đến chừng nào, nếu không thể mang thai, đó là nỗi bi ai lớn nhất. Ai cũng nói mẫu bằng tử quý[1], nếu không có con nối dõi, cho dù nàng ta được sủng ái, cũng là vài ngày ngắn ngủi mà thôi.
[1]Mẫu bằng tử quý: Mẹ vinh hiển nhờ con.
Điểm này Toàn Cơ thật không nghĩ tới. Nàng bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, Hoa phi trăm phương ngàn kế muốn hại Trưởng hoàng tử, hiện tại lại không giữ được hài tử của mình, còn vĩnh viễn mất đi khả năng sinh đẻ. Ai có thể nói chuyện này không đáng châm chọc chứ?
Tẩm cung chỉ còn lại Toàn Cơ, nàng nửa quỳ trước giường Hoa phi. Nữ tử kia vẫn chưa tỉnh, quanh đó chỉ đậm mùi hương phảng phất. Nàng ngơ ngác nhìn Hoa phi, trong lòng không khỏi phiền muộn, Trác Ngũ vì thay nàng giải vây mà thiết kế vở diễn này, Hoa phi vẫn còn sống, mà hắn lại phải bồi cả tính mạng. Hít một hơi thật sâu, khép chặt hai mắt lại, nàng thật không cam lòng.
Đêm nay, quả nhiên Hoàng đế không đến Tường Bình cung, bên ngoài lâu lâu truyền đến tiếng cung nhân gác đêm khe khẽ nói chuyện, các nàng lo lắng cái gì tất nhiên Toàn Cơ biết. Mà nàng chỉ là đang tính toán làm sao có thể thoát khỏi Hoa phi.
Sáng sớm hôm sau, cung nữ bưng bồn nước lặng lẽ đi vào, lại đi tới mở cửa sổ ra, chải vuốt lông chim của chim nhỏ. Bỗng chim nhỏ kêu lên một tiếng, chọc đến cung nữ cũng thở nhẹ sầu thảm.
Toàn Cơ nghe được âm thanh, bỗng dưng mở hai mắt. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào sườn mặt của nàng, nàng lúc này mới đột nhiên đứng lên, thấy góc áo của cung nữ đập vào mắt, vội hỏi: Bây giờ là giờ nào rồi?
Cung nữ trả lời: Còn chưa đến giờ Thìn, công công bên ngoài nói, sợ nương nương tỉnh lại sớm nên kêu nô tỳ vào lau mặt cho nương nương. Toàn tỷ tỷ, ngươi cũng ra ngoài rửa mặt chải đầu đi, nước đã chuẩn bị rồi. Nàng nói xong, xoay người lấy khăn ngâm trong nước.
Toàn Cơ gật đầu, vết thương dưới chân dù chưa xử lý nhưng vẫn không còn cảm giác đau nữa. Cung nữ, thái giám bên ngoài hỏi Hoa phi đã tỉnh chưa, thấy nàng lắc đầu, bọn họ đều lộ ra thần sắc kinh hoảng. Hai cung nữ đứng ngoài cửa cũng vội vã hỏi Hoa phi nương nương có tốt không.
Trong lòng Toàn Cơ cười lạnh, tình huống hiện tại, với Hoa phi mà nói, chết còn dứt khoát hơn. Nàng ngửa đầu, phủ chiếc khăn bao trên mặt, suốt đêm, bây giờ cũng cảm nhận được cảm giác mát lạnh, thật là thoải mái.
Mọi thứ trước mắt đều chìm xuống, chỉ có thanh âm bên tai vẫn rõ ràng:
A, lo lắng cũng vô dụng thôi, Tô Phi nương nương của Tuệ Ngọc cung cũng trúng độc. Cung nhân bên đó so với chúng ta cũng không tốt hơn là mấy.
Nói thì nói như vậy, chỉ là... Ngươi nói xem, Tô pPhi nương nương có phải... Người trong cung ai cũng biết ngài ấy suốt ngày đau bệnh, thân thể ốm yếu...
Hừ, lời này không được nói bậy, chỉ là, ngươi nói cũng có vài phần đạo lý.
Toàn Cơ cúi đầu, chiếc khăn trên mặt rơi xuống bồn nước bên dưới, hai tiểu cung nữ giữ cửa cả kinh ngậm miệng, hoang mang xoay người lui xuống.
Ở trong cung, nghị luận chuyện của chủ tử sẽ bị vả miệng. Toàn Cơ cũng hiểu rõ, giờ phút này, ai ai cũng muốn tìm cho mình nơi tốt để nương tựa. Chỉ là, tìm một chủ tử khác, cũng không dễ dàng như vậy.
Nương nương... Nội thất truyền đến thanh âm nôn nóng của cung nữ, theo đó là tiếng rơi của bộ trà cụ.
Rèm châu đong đưa, Toàn Cơ chạy nhanh vào bên trong. Sau tấm bình phong, nàng mơ hồ nhìn thấy tình cảnh trong tiêu trướng đang lay động mãnh liệt. Nàng bước nhanh về trước, thấy cung nữ kinh hoảng ấn thân mình nữ tử xuống: Nương nương, ngài không thể ngồi dậy! Lúc này, nếu hầu hạ không tốt, các nàng cũng không thể sống nữa. Lúc Hoàng đế nói câu đó, cung nhân Tường Bình cung đều sợ hãi ghi nhớ.
Nương nương. Toàn Cơ thấp giọng gọi một tiếng, ý bảo cung nữ ra ngoài, nàng cúi người đè thân mình nữ tử: Thân mình còn chưa tốt, ngài muốn làm gì vậy?
Lòng bàn tay gắt gao đặt trên bụng mình, Hoa phi dùng sức ngước mắt, nước trong khóe lập tức nhỏ giọt xuống dưới. Nàng đột nhiên bắt lấy tay Toàn Cơ, thanh âm run rẩy hỏi: Hài tử... Hài tử của bổn cung đâu?
Hoa phi không phải kẻ ngốc, kỳ thật chuyện hài tử không giữ được, điểm này hẳn đã nghĩ tới, chẳng qua là không muốn thừa nhận mà thôi. Cánh tay nắm lấy Toàn Cơ run rẩy kịch liệt, sức lực cũng không nhỏ, móng tay khảm trên tay nàng. Nàng không nhíu mày, chỉ thấp giọng nói: Nương nương, xin ngài nén bi thương.
A... Hoa phi thê lương hét lên một tiếng, hai mắt trong nháy mắt thành màu đỏ đậm, đôi môi không ngừng run rẩy: Ả tiện nhân kia... Nàng ta dám làm thế với bổn cung! Nàng ta dám hại chết hài nhi của bổn cung! Hoàng thượng, Hoàng thượng đâu? Bổn cung muốn đi tìm Hoàng thượng!
Nương nương, xin ngài đừng như vậy.
Toàn Cơ, Toàn Cơ ngươi nói xem, nàng ta dựa vào cái gì mà đối xử với bổn cung như thế? Nàng ta cho rằng nuôi dưỡng Trưởng hoàng tử, sau lại hại chết hài tử của bổn cung, nàng ta có thể độc bá lục cung sao? Nàng ta cho rằng làm thế, bổn cung không có khả năng hoài thai lại sao? Hoa phi kích động thở phì phò, nước mắt trong ánh mắt hồng hồng vẫn không ngừng trào ra.
Hài tử của nàng, nàng cũng đau lòng như thế. Toàn Cơ không biết, thời điểm nàng quyết định trừ bỏ Trưởng hoàng tử, trong người đang ôm dạng tâm tình thế nào. Có lẽ, trong mắt nàng, Trưởng hoàng tử không phải là một hài tử, chỉ là một khối trở ngại ngáng chân nàng ta.
Toàn Cơ đỡ Hoa phi, yên lặng mở miệng: Nương nương, hung thủ không phải Tô Phi nương nương, mà là Phó Thừa huy.
Hoa phi lập tức ngây ngẩn cả người, một lúc sau, nàng đột nhiên cười lạnh: Sao có thể không phải nàng ta? Có phải nàng ta đã nói gì đó với Hoàng thượng không? Hoàng thượng sao có thể tin tưởng nàng ta? Ngươi cho rằng nàng ta cũng trúng độc thì không phải nàng ta hãm hại bổn cung sao? Toàn Cơ, ngay cả ngươi cũng tin? Chuyện này có thể chỉ là khổ nhục kế của nàng ta! Bổn cung muốn gặp Hoàng thượng! Bổn cung muốn gặp Hoàng thượng!
Nàng ta liều mạng muốn đẩy Toàn Cơ ra, trên mặt đã tràn dầy nước mắt, tóc đen tán loạn bối phía sau, lúc này nhìn Hoa phi giống một người điên. Móng tay bén nhọn đâm qua da thịt của Toàn Cơ, nàng cũng không để ý, ấn người Hoa phi lại: Nương nương, việc này Hoàng thượng đã điều tra, chính là Phó Thừa huy làm. Điểm tâm này là ngài ấy đưa cho Tô Phi, hơn nữa... Hơn nữa ngài có biết đó là độc gì không?
Một câu khiến mắt Hoa phi căng lớn, nàng ta như ý thức được chuyện không tốt, động môi, căng thẳng nhìn cung nữ trước mặt.
Việc này không lừa được, Toàn Cơ thành thật đáp: Thái y nói, độc này tên là Phệ tâm , căn bản không có giải dược. Vốn dĩ cơ thể Tô Phi đã suy nhược, thái y chẩn bệnh nói, ngài ấy dài nhất chỉ sống được nửa năm, ngắn thì ba tháng.
Ngươi nói cái gì? Hoa phi kinh ngạc nhìn nàng, bật thốt lên hỏi: Vậy bổn cung thì sao? Tim nàng ta đập cực nhanh, cả người đề run rẩy.
Cung nữ trước mặt chỉ cúi đầu, không nói lời nào.
Toàn Cơ, ngươi nói đi! Có phải nàng ta cũng chết hay không? Có phải nàng ta không thể sống lâu hay không?
Lời nói nghẹn ở yết hầu, Toàn Cơ chần chờ, có lẽ chuyện này, nàng không nên nói. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của cung nữ: Nương nương, Đồng công công tới.
Trong lòng Toàn Cơ khẽ động, ngước mắt nhìn Hoa phi, sắc mặt nàng vẫn không cam như cũ, Toàn Cơ tự tiện làm chủ: Còn không mời Đồng công công vào?
Tiếng bước chân truyền vào, sau đó liền thấy y phục nội thị của Đồng công công, hắn tiến lại hành lễ: Nô tài thỉnh an nương nương. A, ở đây có chuyện gì vậy? Mảnh vỡ của bộ trà cụ vẫn chưa được thu dọn, sắc mặt Đồng công công lặng yên thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Hoa phi: Nương nương... Đều đã biết rồi sao?
Xem ra thái y đã bẩm báo việc này với Bạc Hề Hành.
Toàn Cơ khẽ nhẹ nhàng thở ra, việc này nàng nói, cũng không bằng Đồng Dần tự mình đến nói.
Tim Hoa phi đập nhanh nhưng không nói lời nào, Đồng Dần vội nói: Nương nương, việc này ngài cũng thấy một ít, tuy rằng về sau ngài không còn khả năng sinh con nhưng hôm nay, địa vị trong lục cung của ngài vẫn là tôn quý nhất. Chỉ cần giữ được tính mạng, trong lòng Hoàng thượng vẫn có nương nương. Hắn ngừng lại, theo bản năng nhìn ra bên ngoài, lại nói: Nô tài phụng mệnh đem chút đồ bổ tới cho nương nương, Hoàng thượng phải đi xử lý chuyện của Phó gia, trong chốc lát không thể tới Tường Bình cung được nên kêu nô tài tới trấn an nương nương. Lần này, Hoàng thượng nhất định sẽ không buông tha cho Phó gia, thỉnh nương nương yên tâm.
Đồng Dần trước giường Hoa phi lải nhải một hồi, hai mắt Hoa phi trống rỗng, phảng phất như không nghe thấy gì. Đồng Dần lại gọi nàng ta vài tiếng, thấy nàng ta vẫn thờ ở, đành phân phó Toàn Cơ ở lại hầu hạ, sau đó trở về phụng mệnh.
Toàn Cơ không động, cứ thế đứng trước giường nữ tử.
Một đoạn thời gian rất dài, đáy mắt nữ tử vẫn một mảnh vắng lặng, trong mắt không có một tia tức giận, cả khuôn mặt mất hồn cứ như người chết. Toàn Cơ rũ mí mắt xuống, ánh mắt dừng trên vết thương trên tay, dấu móng tay rất sâu, lúc này sớm đã nổi đỏ, nàng ngược lại không cảm thấy đau, một chút cảm giác cũng không có.
Cung nữ từ bên ngoài tiến vào, nhỏ giọng hỏi: Toàn Cơ tỷ tỷ, đồ vật bên ngoài Hoàng thượng ban thưởng có cần để nương nương nhìn qua không?
Toàn Cơ lắc đầu, cung nữ hiểu ý, định xoay người rời đi. Trong lúc vô tình thấy trước giường Hoa phi có mảnh vỡ chưa được thu dọn, nàng vội ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh từng mảnh lên.
Đúng lúc này, Hoa phi như nổi cơn điên, cúi người qua, một phen nhổ cây trâm trên đầu cung nữ, hung hăng đâm xuống vai nữ tử. Thình lình xảy ra chuyện, cung nữ không kịp phản ứng, trên vai chỉ cảm thấy một vật bén nhọn đâm tới, nàng kêu lên sợ hãi, cuống quýt ném mảnh vỡ xuống đất rồi che vết thương trên vai.
Đáy mắt nữ tử hàm chứa thống hận, lạnh giọng phun ra từng chữ: Cút! Hiện tại, ai nàng ta cũng không muốn gặp, ai cũng không cần!
Cung nữ trên mặt đất bị dọa đến ngây người, ngốc nghếch ngồi đó. Toàn Cơ kéo nàng ta qua, hai người cùng rời khỏi nội thất. Cung nữ rốt cuộc cũng khóc lên, lôi kéo Toàn Cơ hỏi: Toàn tỷ tỷ, nương nương ngài ấy làm sao vậy? Ngài ấy... Ngài ấy muốn giết nô tỳ sao?
Không phải. Nhàn nhạt phủ nhận, Toàn Cơ thoáng nhìn qua miệng vết thương trên vai nàng, cây trâm đâm không quá sâu, chỉ cần bôi thuốc sẽ khỏi. Đưa cung nữ rời khỏi tẩm cung, trên đường, nhiều người hoảng sợ nhìn vết đỏ trên vai cung nữ.
Lần này Hoa phi chịu kích thích không nhỏ, vừa rồi trong nháy mắt, nhất định là mất đi lý trí.
Tim Toàn Cơ đập có chút nhanh, nàng không biết nếu vừa rồi người cúi người thu dọn là nàng, Hoa phi có thể cũng đâm cho nàng một trâm hay không?
Cả người cung nữ run rẩy, vừa kéo vừa khóc. Toàn Cơ đưa nàng ta về phòng, giúp nàng ta băng bó. Bên ngoài cửa đã tụ tập rất nhiều cung nhân, ai nấy đều hiếu kỳ vừa rồi trong phòng Hoa phi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Băng bó xong, Toàn Cơ lau vết máu trên tay đi, quay đầu mở miệng với cung nữ: Biết tí nữa phải nói với bọn họ thế nào rồi chứ?
Cung nữ lúc này mới hoàn hồn, nghe Toàn Cơ nói thế, nàng ta vội gật đầu: Ta biết.
Đương nhiên là bản thân nàng ta không cẩn thận bị cắt qua phần vai, ai cũng không dám nói bậy Hoa phi chuyện gì. Chỉ là sau đó, Toàn Cơ nghe đám cung nhân nghị luận, nói Hoa phi điên rồi.
Nàng không tiến lên quở trách, chỉ khẽ xoay người, dựa vào cửa sổ. Chuyện Hoa phi sinh non chắc hẳn đã truyền khắp hậu cung nhưng, chuyện nàng ấy không thể sinh con, không thể truyền ra ngoài. Mà trong nội thất, Toàn Cơ cũng không đi vào, nàng không phải kẻ ngốc, ngay lúc này đi tìm phiền toái.
Về sau, Lưu Thái y tới thỉnh mạch nhưng vừa mới đi vào liền vội vã rời khỏi, nói rằng không cho bất luận kẻ nào tiếp cận Hoa phi. Toàn Cơ cười làm lành giải thích với Thái y, hiện tại, nàng vẫn là tâm phúc của Hoa phi.
Lưu Thái y tỏ vẻ bất đắc dĩ: Toàn Cơ cô nương không cần nói nhiều, ta đều hiểu rõ. Hoa phi nương nương tốt xấu gì cũng bảo toàn được tính mạng, nghe nói Tô Phi nương nương của Tuệ Ngọc cung lại hộc ra máu, Thẩm đại nhân bên kia cả ngày vẫn chưa về Thái Y Viện. Hắn khẽ lắc đầu, rời khỏi Tường Bình cung.
Trác Ngũ...
Không tự chủ đi tới cửa, hắn từng nói nàng không thể đến Tuệ Ngọc cung. Nàng hiểu rõ, cũng biết bản thân thật sự không thích hợp, chỉ là, nàng thật sự rất lo lắng.
Tay vịn khung cửa, trong viện, bóng cây đong đưa, ánh mặt trời vàng rực rỡ mà lóng lánh. Cung nhân đi lại, trên mặt không chút biểu tình nào, vẻ mặt cười vui ngày xưa cũng không còn. Bởi vì Hoa phi nương nương sinh non, phi tần hậu cung không vội tới cửa thỉnh an, lúc này, tất cả mọi người đều muốn tránh còn không kịp.
Toàn Cơ cúi đầu thở dài, vừa muốn xoay người, lại nghe bên trong truyền đến tiếng động, sau đó lại thấy Hoa phi lảo đảo lao tới. Nàng ta đứng không vững, lập tức ngã trên bàn, nàng ta đỡ cạnh bàn, lại định đi tới.
Toàn Cơ vội tiến lên đỡ nàng ta: Nương nương...
Hoa phi không nhìn nàng, dào dạt trên mặt chỉ có cừu hận: Kêu người chuẩn bị kiệu cho bổn cung, bổn cung muốn đi gặp Hoàng thượng!
Nương nương...
Câm miệng! Ai cũng đừng hòng ngăn cản bổn cung! Việc này nếu cùng Phó Thừa huy có quan hệ, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho Phó Thừa huy. Cho dù là xử tử, nàng ta cũng phải tận mắt nhìn thấy.
Rất nhanh loan kiệu đã được chuẩn bị, cung nhân bên ngoài không ai dám tiến lên hầu hạ, bọn họ đều nhớ tới chuyện cung nữ bị thương kia. Giờ phút này Toàn Cơ cũng không sợ, nàng cứ sống một mình lâu như vậy, có cừu hận nào mà chưa trải qua.
Theo cạnh loạn kiệu, màn xe như ẩn như hiện hiện ra hình dáng tiều tụy của nữ tử, Toàn Cơ hít một hơi thật sâu, dời ánh mắt đi. Xa xa bắt gặp một đoàn người, Lam nhi bưng thuốc vội vàng đi qua, Toàn Cơ chấn động, chỉ là bước chân bên dưới chưa từng dừng lại, chỉ còn ánh mắt đuổi theo thân ảnh cung nữ vừa rời đi....
Trong Ngự Thư Phòng, huân hương đã bị đem xuống, ai cũng có thể nhìn ra Hoàng đế đang cố nén giận. Thừa tướng đứng cạnh, thật lâu cũng không dám nói chuyện. Đồng Dần từ bên ngoài đi vào, nhỏ giọng nói: Hoàng thượng, Tô Phi nương nương vẫn chưa tỉnh. Ánh mắt Hoàng đế đảo qua mặt thái giám, không nói lời nào.
Thừa tướng khẽ trầm ngâm một hơi, mở miệng nói: Chuyện của Phó gia, Hoàng thượng định lập tức xử lý? Ông dừng một chút, lại nói: Nghe nói, Phó Thừa huy không chịu nhận tội.
Hoàng đế lên tiếng: Hay là Thừa tướng cho rằng việc này cần điều tra lại?
Thừa tướng vội đáp: Thần không có ý này. Từ xưa đến này hậu phi tranh sủng không dứt, ông chỉ là một ngoại thần, tất nhiên không nên can thiệp. Ông chỉ nói: Chỉ là đội ngũ đưa gả của Yên Khương hai ngày nữa sẽ đến, thần cho rằng đừng để Yên Khương công chúa cảm thấy hậu cung của Hoàng thượng không yên ổn mới tốt.
Bạc Hề Hành đứng lên, cười lạnh: Việc này, không nhọc Thừa tướng lo lắng.
Sắc mặt Thừa tướng biến đổi, một câu cũng không nói nên lời.
/127
|