Lúc ấy trong lòng hắn vô cùng kích động, bởi vì tay nghề này, trên thế gian hắn chỉ dạy cho một người, ngoại trừ hắn, chỉ còn người kia.
Cho đến khi hắn vô tình nghe nàng buột miệng gọi Vân Khanh . Hắn mới bừng tỉnh, thì ra người trước mặt chính là Tuân Vân Tâm, chính là nàng! Cũng một khắc đó, hắn đột nhiên mới suy nghĩ cẩn thận, kỳ hương trên người Hoa phi đến tột cùng là có như thế nào.
Hắn thật sự rất hưng phấn, rất kích động, chỉ là cảm xúc đó hắn không thể biểu hiện ra ngoài. Vì giúp nàng, vì bảo vệ nàng, hắn lại dùng lý do Tiên Hoàng hậu có ơn với Tô gia. Chỉ là Hoa phi lại bức nàng giết Trưởng hoàng tử, hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể giúp nàng diệt trừ Hoa phi. Chuyện này, hắn vốn dĩ không muốn để nàng biết, lần này hắn ôm quyết tâm phải chết, nếu hắn chết, Hoàng đế sẽ biết hắn căn bản không phải là Tô Phi, nhất định sẽ giận tím mặt, Tô gia không giữ được, tất cả người có quan hệ cùng hắn sống cũng không được. Cho nên hắn không định nói cho nàng nhưng hắn lại không ngờ, nàng lại cứu hắn.
Có lẽ, đây là duyên phận.
Tuân... Lời vừa ra khỏi miệng, hắn như ý thức được gì đó, khẽ cười: Toàn Cơ, trở về đi, tất cả, đều mạnh khỏe. Hoa phi, Phó Thừa huy đều không thể sống được, sau này, cũng sẽ không có người có thể uy hiếp tới ngươi. Nơi này tuy rằng chỉ có hai người bọn họ nhưng hắn vẫn phải cẩn thận, không thể gọi tên thật của nàng. Có lẽ, nội tâm hắn cũng thích gọi nàng là Toàn Cơ hơn, bởi vì như thế sẽ không còn khoảng cách. Ngay cả thanh âm kia cũng thay đổi trở về, biểu lộ lại là tiếng nói ôn nhu của nữ tử.
Toàn Cơ nào còn để ý? Nàng chỉ vội lắc đầu, giờ phút này kêu nàng trở về như thế nào?
Nàng không tự giác mà tiến lên vài bước, nàng nửa quỳ trước giường, cố nén nước mắt, trong bụng chất chứa hàng ngàn nghi hoặc muốn hỏi hắn. Chỉ là, lời nói chưa ra khỏi miệng, hắn lại nói: Ngươi không nên tới Tuệ Ngọc cung, không nên tới...
Hắn là Tô Phi, nàng là người của Hoa phi, bọn họ dù quăng tám sào cũng không chút liên quan với nhau, trong hậu cung này, ai cũng biết Hoa Tô song phi như nước với lửa.
Sắc mặt Bạc Hề Hành làm cho người ta sợ hãi kia bỗng nhiên hiện lên trước mắt, Toàn Cơ hơi thấp đầu, nói: Ta có tới cũng không cần lý do. Nàng chỉ không muốn nói cho hắn, nếu hôm nay hắn thật sự không được cứu trở lại, như vậy, nàng tất phải chôn cùng hắn. Mà thân phận của hắn... A, sợ là Bạc Hề Hành còn chưa phát hiện thân phận của phi tử ngày đêm bên cạnh hắn thì nàng đã mất mạng rồi.
Chần chờ một lát, Toàn Cơ run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng xẹt qua mặt hắn: Thuật dịch dung?
Hắn gật đầu, lời nói bi thương: Chỉ là hiện tại, không thể để ngươi nhìn mặt của ta. Hắn không thể bại lộ bản thân không cố kỵ như vậy.
Toàn Cơ không nói gì, nàng chỉ nhíu mày chăm chú nhìn mặt hắn. Không có sơ hở, không hề có sơ hở! Quá hoàn mỹ, cơ hồ hoàn toàn cùng gương mặt của hắn khảm vào nhau. Loại công phu tà môn ngoại đạo này Toàn Cơ từng nghe nói qua, chỉ là chưa từng chân chính thấy được. Hôm nay vừa thấy, quả thật khiến người ta kinh ngạc vô cùng.
Nàng cũng biết giờ phút này không tiện gỡ mặt nạ của hắn xuống, nàng không phải là người không hiểu chuyện. Hít vào một hơi thật sâu, nàng mới hỏi: Nói ta biết, ngươi trở thành Tô Phi như thế nào? Nếu không tận mắt nhìn thấy, Toàn Cơ nhất định sẽ không tin. Đó là một sự thật rợn cả người như vậy, không phải sao? Nàng không tin chỉ cần thay đổi một khuôn mặt, hắn từ một người vô quyền vô thế có thể công khai vào cung giả mạo sủng phi của Hoàng đế.
Ánh mắt nàng, vẫn như cũ lưu luyến trên khuôn mặt tái nhợt gầy ốm của hắn, đáy mắt lưu chuyển, tất nhiên không thể tin tưởng.
Lồng ngực truyền đến một trận khó chịu, hắn khẽ xoay người, cố nén thứ tanh ngọt trong cổ họng không cho chảy ra ngoài. Cả người run nhẹ, hắn biết việc này nếu không giải thích, nàng nhất định sẽ không đi.
Trác Ngũ! Sắc mặt Toàn Cơ biến đổi, lòng bàn tay nắm trên cổ tay hắn, lại bị hắn xảo diệu né qua. Tươi cười trên mặt có chút ảm đạm, hắn nhìn nàng, ý cười cuối cùng còn sót lại cũng tan đi.
Hắn không trả lời vấn đề của nàng, lại sâu kín nói: Cung biến ngày đó, ta thấy... Ta thấy ngươi ra ngoài. Lúc ấy, người của Quyền An vương chiếm lĩnh hoàng cung, trong cung sớm đã hỗn loạn, ta không biết ngươi muốn đi đâu, sợ ngươi nguy hiểm, ta... Ta cũng trộm một con ngựa xa xa mà chạy theo. Toàn Cơ, ta thấy, ta đều thấy! Khụ, khụ khụ... Hắn nói đến kích động, ức chế không được mà ho khan lên.
Không cần... Đừng nói nữa! Đôi môi run rẩy, Toàn Cơ sao lại không biết hắn đã nhìn thấy cái gì? Chỉ là mỗi lần, nàng đơn độc nhớ tới chuyện ngày ấy, dường như nếu lui một bước, phía sau sẽ là vực sâu vạn trượng! Nàng sợ hãi, đó là ác mộng mà cả đời này nàng không thể quên được.
Sắc mặt Trác Ngũ càng thêm trắng bệch, ánh mắt di chuyển đến tiêu trướng kia, buồn bã than: Là hắn... Là Hoàng thượng muốn giết ngươi. Vì cái gì, ngươi vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, ngươi yêu hắn như vậy, vì cái gì... Lần đó, xa xa thấy nàng đi gặp Quyền An vương, hắn đã biết, Toàn Cơ là mật thám của Quyền An vương đặt bên cạnh Tiên Hoàng hậu.
Hắn dường như cũng hiểu rõ, vì sao Thất Vương gia thích nàng như vậy, nàng lại trước sau vẫn thờ ơ. Nàng từng nói, nàng là nô tỳ, trèo cao không nổi.
Từ khi nào, hắn cũng vì lời nói của nàng mà vui vẻ. Bởi vì mỗi lần, thời điểm nàng ở cùng mình, hắn đều cảm thấy tự tại, cảm thấy vui vẻ.
Chỉ là, cho dù thế nào hắn cũng chưa từng có suy nghĩ không an phận, bởi vì hắn chỉ là một tiểu thái giám, một tên hoạn quan!
Thái giám, sao còn có cảm tình đáng nói? ( Su: Đau lòng thật. Ty đơn phương)
Năm ấy vào cung, hắn mới tám tuổi, vẫn là cái tuổi ngây thơ khờ dại. Sau này hiểu chuyện, hắn hình như cũng không còn oán hận phụ thân hắn. Nhà hắn nghèo, bên trên có hai ca ca, bên dưới còn có đệ đệ cùng muội muội, nhà hắn thật sự không nuôi nổi bọn họ. Cho đến khi gặp được Toàn Cơ, nàng từ mười một đến mười sáu tuổi, bọn họ cơ hồ lớn lên cùng nhau. Nhớ không rõ là đêm nào, hắn từ trong trí nhớ mơ hồ của mình, bị người khác gọi là nửa nam nhân. Nếu hắn không phải thái giám, không biết sẽ có bao nhiêu điều tốt đẹp đây?
Chỉ là, mọi thứ đều không có nếu.
Duy trướng khẽ đong đưa càng trở nên mơ hồ, bộ dáng xinh đẹp của nữ tử trước mắt lại thêm rõ ràng trong mắt. Hắn vĩnh viễn nhớ cái đêm đó, thời điểm nàng tới lấy thuốc cho Tiên Hoàng hậu, hai người bọn họ còn hàn huyên một hồi. Nàng còn cười hỏi: Công công thì làm sao? Công công không phải là người sao?
Vì những lời này của nàng, hắn cao hứng đến suốt đêm không ngủ được. Hắn cũng từng mơ tưởng, có lẽ, mười năm, hai mươi năm sau, chờ cho bọn họ đều đã già, hắn có thể cùng nàng ở bên nhau. Hắn nghe nói rất nhiều thái giám trong cung cùng cung nữ ở bên nhau, đúng rồi, bọn họ gọi đó là Đối thực .
Hình ảnh nhoáng lên trước mắt, hình như đâu đó có vài giọt nước mắt nhỏ xuống.
Thấy bộ dáng kinh hoảng thất thố của nữ tử, hắn đột nhiên hoàn hồn, đã thấy nàng quay mặt đi. Kỳ thật hắn không sợ nhìn thấy bộ dáng đó của nàng.Thục Nguyên năm thứ mười một, khi đó nàng từng đắc tội Lan Quý nhân, phải ăn hai mươi đại bản, hắn liền mượn danh nghĩa đưa thuốc đi thăm nàng. Kỳ thật khi đó nàng so với hiện tại còn chật vật hơn nhiều, chỉ là hắn không hề cảm thấy nàng khó coi.
Hắn vĩnh viễn, cũng sẽ không cảm thấy nàng khó coi.
Có lẽ những chuyện này, nàng đều đã quên. Chỉ là mỗi một sự kiện, hắn đều ghi tạc trong lòng, đó là ký ức mà cuộc đời này hắn trân quý nhất.
Toàn Cơ lau khóe mắt đi, lại nghe bên tai có người hỏi nàng: Còn yêu sao? Bằng không, vì sao nàng lại rơi nước mắt.
Nàng lắc đầu, có lẽ giờ phút này, là cảm động cùng đau lòng. Trác Ngũ vì cái gì mà lưu lại nơi này, nàng chẳng lẽ còn không rõ sao?
Mười ngón tay vòng qua cánh tay gầy ốm của hắn: Đây là chuyện của ta, ngươi tội gì phải tham dự vào?
Trác Ngũ ngơ ngẩn, những năm đó, là hắn hiểu sai ý của nàng, hắn cho rằng nàng cũng có ý với hắn. Chỉ là, hắn thấy nàng đi tìm đường chết, cừu hận trong lòng cư nhiên lấp đầy toàn bộ thân thể hắn. Một khắc đó, hắn mới hiểu được, người trong lòng nàng có phải là hắn hay không căn bản không hề quan trọng, quan trọng là, hắn nguyện ý vì nàng mà làm mọi chuyện.( Su: ta không thích xen vào lắm nhưng đọc đến đoạn này ta lại không cầm được nước mắt. Có mấy ai yêu được như Trác Ngũ.)
Có lẽ, ta không xứng, chỉ là Toàn Cơ, ta có thể bảo vệ ngươi. Những lời này, hắn nói có chút bất an. Hắn chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, đáy lòng không khỏi tự giễu cười.
Trong lòng Toàn Cơ đau sót, nàng có khi nào có ý như vậy.
Trác Ngũ...
Hắn gật đầu: Ta biết, ta đều biết, không cần... Không cần giải thích. Hắn sợ nàng giải thích, sợ nàng nói không cần lo chuyện của nàng. Hắn cấp bách chuyển chủ đề: Ta biết ngươi còn nghi ngờ vì sao ta có thể trở thành Tô Phi, còn vì sao qua thời gian lâu như vậy Hoàng thượng vẫn không phát hiện, đúng không?
Toàn Cơ yên lặng nhìn hắn, đúng vậy, Bạc Hề Hành trời sinh tính tình đa nghi, sao có thể không phát hiện sủng phi của mình không phải nữ tử?
Hắn muốn ngồi dậy, chỉ là cả người không còn sức lực, thanh âm yếu ớt, phảng phất như không chuyên chú sẽ không nghe thấy: Hắn giết ngươi, còn hủy hoại di chiếu, ta đều thấy hết. Ngôi vị Hoàng đế này lai lịch bất chính, hắn đương nhiên cũng sợ hãi. Năm đó, người trong cung đều thay đổi, cũng bao gồm Thái y. Chỉ là hắn quá xem nhẹ, mặc dù thay đổi có thể vứt bỏ chút ít tai mắt nhưng lại có thể dễ dàng ẩn vào kẻ khác. Mà ta, cùng lắm chỉ là một tiểu thái giám, đương nhiên sẽ không có ai chú ý. Ta ở lại, muốn... Muốn giết Hoàng thượng. Toàn Cơ sẽ không biết, nàng từng là tín niệm của hắn, là Bạc Hề Hành hủy hoại tín niệm của hắn, hắn sẽ không để kẻ đó hưởng thụ bất cứ gì cả.
Có một lần, Hoàng thượng cảm lạnh, Đồng công công tới Thái Y Viện lấy thuốc, ta liền biết cơ hội đã tới. Chỉ là, việc này để Thẩm thái y biết được, ta cho rằng, ngày đó ta sẽ bị xử tử. Ai ngờ, hắn lại không vạch trần ta. Ta lừa hắn, nói Hoàng Thượng hại chết người nhà của ta, ta muốn báo thù. Ai ngờ Thẩm thái y liền cười, hắn nói đồ ăn của Hoàng Thượng đều phải trải qua tầng tầng nghiệm độc mới đưa đến bên môi của hắn, mọi thứ không đơn giản như ta tưởng tượng. Kỳ thật ta cũng hiểu rõ, rốt cuộc ta ở trong cung cũng không phải một hai năm, chỉ là, ta còn biện pháp khác sao? Thẩm thái y nói, chỉ cần ta chịu nghe hắn, hắn có thể giúp ta báo thù. Nói đến đây, đáy mắt sâu kín của hắn sáng ngời lên, đôi môi tím nhạt khẽ run, thanh âm vẫn trầm thấp như cũ: Hắn còn nói, Hoàng thượng coi trọng nhất là ngôi vị Hoàng đế, nếu hắn mất đi ngôi vị Hoàng đế, chắc chắn sẽ khó chịu hơn cái chết.
Thẩm thái y là người của ai? Toàn Cơ vội hỏi, nàng không tin một Thái y như hắn có thể có loại suy nghĩ này.
Người trước mặt ngơ ngẩn, lại lắc đầu: Hắn không nói cho ta, với ta mà nói, chuyện này cũng không phải trọng điểm. Năm ấy, tú nữ tiến cung, Tô Vũ Đồng rất nhanh được sắc phong làm Phi. Lúc đó Mân Chiêu nghi được sủng ái còn khinh thường, chỉ là ta biết... Biết vì sao hắn phong nàng ấy làm Phi. Ánh mắt thê lương dừng trên gương mặt của Toàn Cơ, chậm rãi ôn hòa, hắn cười cười: Bởi vì nàng ấy rất giống ngươi.
Toàn Cơ không tự chủ được mà rũ mí mắt xuống, cười suy sụp: Hoa phi còn nói, vì nhớ thương một nữ tử chết trong cung biến năm đó, hắn còn ba ngày không uống một giọt nước.
Trác Ngũ nhàn nhạt lên tiếng: Đó là tin tức ta tung ra, ta chỉ một xem phản ứng của hắn. Quả nhiên, hắn phái rất người đi điều tra nơi phát ra tin tức này, chỉ là không có kết quả. Tin tức không uống một giọt nước kia... À, lời đồn cuối cùng bị thêm mắm thêm muối. Sau đó, ta lại nói việc này cho Thẩm thái y, vừa lúc thân hình ta cùng Huệ phi không mấy sai biệt, hắn liền muốn ta... Giả trang thành Huệ phi.
Một câu thêm mắm thêm muối kia không làm Toàn Cơ cảm thấy quá bi ai, từ lúc quyết định giết nàng, vị trí của nàng trong lòng hắn, sớm đã không còn. Mà sự thật Trác Ngũ giả trang Huệ Phi, tuy Toàn Cơ đã biết nhưng khi nghe hắn kể lại, nàng vẫn nhịn không được bật thốt hỏi: Hắn thật sự chưa từng... Không có... Toàn Cơ cau mày, nàng vẫn là một tiểu cô nương, về chuyện giường chiếu thật khó mở miệng.
Hắn hiểu rõ nghi hoặc của nàng, thở gấp nói: Là Thẩm thái y, hắn hạ thuốc vào đồ ăn của Huệ phi, sau khi Hoàng Thượng lâm hạnh nàng, nàng liền chịu không nổi, bệnh nặng nửa tháng. Về sau, ta giả mạo nàng.
Vậy nàng ấy...
Chết rồi. Khép chặt hai mắt, đó là lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác khủng bố giết người, đặc biệt, đó là một nữ nhân vô tội.
Tuy không phải hắn động tay nhưng mỗi lần nhớ tới, hắn đều như nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của nữ tử, còn có mười ngón tay mảnh khảnh kia... Chuyện đó, thật sự rất đáng sợ.
Hắn không nói với Toàn Cơ, là Thẩm thái y lừa hắn, hắn cho rằng Huệ phi không cần phải chết, chỉ cần thay đổi đưa nàng ra ngoài mà thôi. Chỉ là sự thật, rất nhanh đã vượt qua mong muốn của hắn, là hắn quá thiên chân, thi thể kia sao có thể dễ dàng đưa ra ngoài như vậy?
Nàng ấy vốn nên hưởng thụ vinh hoa quý của một nữ tử, lại bị hắn thay thế, bị tùy táng ở bãi tha ma sườn tây hoàng cung. Bởi vì, một thái giám chết đi, đãi ngộ không thể cao hơn.
Toàn Cơ kinh hồn chưa định: Vậy Lam nhi...
Hắn khẽ cười nhạo: Chết, hoặc sống thay người khác bán mạng, nàng ta căn bản sẽ chọn đường sống. Huống chi, Thẩm thái y còn nói, chỉ cần nghe lời hắn, tương lai nàng ta vinh hoa phú quý sẽ rất nhiều.
Lời dụ hoặc thật hay, Lam nhi xác thật không thể không đứng bên này. Mà Toàn Cơ, cũng dần dần hiểu rõ nguyên nhân Thẩm thái y giữ lại Lam nhi. Nàng là nha hoàn bên người Huệ phi, mọi chuyện của Huệ phi, nàng ta đều biết. Dung mạo tuy giống, cũng chỉ là thứ yếu.
Cho đến khi hắn vô tình nghe nàng buột miệng gọi Vân Khanh . Hắn mới bừng tỉnh, thì ra người trước mặt chính là Tuân Vân Tâm, chính là nàng! Cũng một khắc đó, hắn đột nhiên mới suy nghĩ cẩn thận, kỳ hương trên người Hoa phi đến tột cùng là có như thế nào.
Hắn thật sự rất hưng phấn, rất kích động, chỉ là cảm xúc đó hắn không thể biểu hiện ra ngoài. Vì giúp nàng, vì bảo vệ nàng, hắn lại dùng lý do Tiên Hoàng hậu có ơn với Tô gia. Chỉ là Hoa phi lại bức nàng giết Trưởng hoàng tử, hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể giúp nàng diệt trừ Hoa phi. Chuyện này, hắn vốn dĩ không muốn để nàng biết, lần này hắn ôm quyết tâm phải chết, nếu hắn chết, Hoàng đế sẽ biết hắn căn bản không phải là Tô Phi, nhất định sẽ giận tím mặt, Tô gia không giữ được, tất cả người có quan hệ cùng hắn sống cũng không được. Cho nên hắn không định nói cho nàng nhưng hắn lại không ngờ, nàng lại cứu hắn.
Có lẽ, đây là duyên phận.
Tuân... Lời vừa ra khỏi miệng, hắn như ý thức được gì đó, khẽ cười: Toàn Cơ, trở về đi, tất cả, đều mạnh khỏe. Hoa phi, Phó Thừa huy đều không thể sống được, sau này, cũng sẽ không có người có thể uy hiếp tới ngươi. Nơi này tuy rằng chỉ có hai người bọn họ nhưng hắn vẫn phải cẩn thận, không thể gọi tên thật của nàng. Có lẽ, nội tâm hắn cũng thích gọi nàng là Toàn Cơ hơn, bởi vì như thế sẽ không còn khoảng cách. Ngay cả thanh âm kia cũng thay đổi trở về, biểu lộ lại là tiếng nói ôn nhu của nữ tử.
Toàn Cơ nào còn để ý? Nàng chỉ vội lắc đầu, giờ phút này kêu nàng trở về như thế nào?
Nàng không tự giác mà tiến lên vài bước, nàng nửa quỳ trước giường, cố nén nước mắt, trong bụng chất chứa hàng ngàn nghi hoặc muốn hỏi hắn. Chỉ là, lời nói chưa ra khỏi miệng, hắn lại nói: Ngươi không nên tới Tuệ Ngọc cung, không nên tới...
Hắn là Tô Phi, nàng là người của Hoa phi, bọn họ dù quăng tám sào cũng không chút liên quan với nhau, trong hậu cung này, ai cũng biết Hoa Tô song phi như nước với lửa.
Sắc mặt Bạc Hề Hành làm cho người ta sợ hãi kia bỗng nhiên hiện lên trước mắt, Toàn Cơ hơi thấp đầu, nói: Ta có tới cũng không cần lý do. Nàng chỉ không muốn nói cho hắn, nếu hôm nay hắn thật sự không được cứu trở lại, như vậy, nàng tất phải chôn cùng hắn. Mà thân phận của hắn... A, sợ là Bạc Hề Hành còn chưa phát hiện thân phận của phi tử ngày đêm bên cạnh hắn thì nàng đã mất mạng rồi.
Chần chờ một lát, Toàn Cơ run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng xẹt qua mặt hắn: Thuật dịch dung?
Hắn gật đầu, lời nói bi thương: Chỉ là hiện tại, không thể để ngươi nhìn mặt của ta. Hắn không thể bại lộ bản thân không cố kỵ như vậy.
Toàn Cơ không nói gì, nàng chỉ nhíu mày chăm chú nhìn mặt hắn. Không có sơ hở, không hề có sơ hở! Quá hoàn mỹ, cơ hồ hoàn toàn cùng gương mặt của hắn khảm vào nhau. Loại công phu tà môn ngoại đạo này Toàn Cơ từng nghe nói qua, chỉ là chưa từng chân chính thấy được. Hôm nay vừa thấy, quả thật khiến người ta kinh ngạc vô cùng.
Nàng cũng biết giờ phút này không tiện gỡ mặt nạ của hắn xuống, nàng không phải là người không hiểu chuyện. Hít vào một hơi thật sâu, nàng mới hỏi: Nói ta biết, ngươi trở thành Tô Phi như thế nào? Nếu không tận mắt nhìn thấy, Toàn Cơ nhất định sẽ không tin. Đó là một sự thật rợn cả người như vậy, không phải sao? Nàng không tin chỉ cần thay đổi một khuôn mặt, hắn từ một người vô quyền vô thế có thể công khai vào cung giả mạo sủng phi của Hoàng đế.
Ánh mắt nàng, vẫn như cũ lưu luyến trên khuôn mặt tái nhợt gầy ốm của hắn, đáy mắt lưu chuyển, tất nhiên không thể tin tưởng.
Lồng ngực truyền đến một trận khó chịu, hắn khẽ xoay người, cố nén thứ tanh ngọt trong cổ họng không cho chảy ra ngoài. Cả người run nhẹ, hắn biết việc này nếu không giải thích, nàng nhất định sẽ không đi.
Trác Ngũ! Sắc mặt Toàn Cơ biến đổi, lòng bàn tay nắm trên cổ tay hắn, lại bị hắn xảo diệu né qua. Tươi cười trên mặt có chút ảm đạm, hắn nhìn nàng, ý cười cuối cùng còn sót lại cũng tan đi.
Hắn không trả lời vấn đề của nàng, lại sâu kín nói: Cung biến ngày đó, ta thấy... Ta thấy ngươi ra ngoài. Lúc ấy, người của Quyền An vương chiếm lĩnh hoàng cung, trong cung sớm đã hỗn loạn, ta không biết ngươi muốn đi đâu, sợ ngươi nguy hiểm, ta... Ta cũng trộm một con ngựa xa xa mà chạy theo. Toàn Cơ, ta thấy, ta đều thấy! Khụ, khụ khụ... Hắn nói đến kích động, ức chế không được mà ho khan lên.
Không cần... Đừng nói nữa! Đôi môi run rẩy, Toàn Cơ sao lại không biết hắn đã nhìn thấy cái gì? Chỉ là mỗi lần, nàng đơn độc nhớ tới chuyện ngày ấy, dường như nếu lui một bước, phía sau sẽ là vực sâu vạn trượng! Nàng sợ hãi, đó là ác mộng mà cả đời này nàng không thể quên được.
Sắc mặt Trác Ngũ càng thêm trắng bệch, ánh mắt di chuyển đến tiêu trướng kia, buồn bã than: Là hắn... Là Hoàng thượng muốn giết ngươi. Vì cái gì, ngươi vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, ngươi yêu hắn như vậy, vì cái gì... Lần đó, xa xa thấy nàng đi gặp Quyền An vương, hắn đã biết, Toàn Cơ là mật thám của Quyền An vương đặt bên cạnh Tiên Hoàng hậu.
Hắn dường như cũng hiểu rõ, vì sao Thất Vương gia thích nàng như vậy, nàng lại trước sau vẫn thờ ơ. Nàng từng nói, nàng là nô tỳ, trèo cao không nổi.
Từ khi nào, hắn cũng vì lời nói của nàng mà vui vẻ. Bởi vì mỗi lần, thời điểm nàng ở cùng mình, hắn đều cảm thấy tự tại, cảm thấy vui vẻ.
Chỉ là, cho dù thế nào hắn cũng chưa từng có suy nghĩ không an phận, bởi vì hắn chỉ là một tiểu thái giám, một tên hoạn quan!
Thái giám, sao còn có cảm tình đáng nói? ( Su: Đau lòng thật. Ty đơn phương)
Năm ấy vào cung, hắn mới tám tuổi, vẫn là cái tuổi ngây thơ khờ dại. Sau này hiểu chuyện, hắn hình như cũng không còn oán hận phụ thân hắn. Nhà hắn nghèo, bên trên có hai ca ca, bên dưới còn có đệ đệ cùng muội muội, nhà hắn thật sự không nuôi nổi bọn họ. Cho đến khi gặp được Toàn Cơ, nàng từ mười một đến mười sáu tuổi, bọn họ cơ hồ lớn lên cùng nhau. Nhớ không rõ là đêm nào, hắn từ trong trí nhớ mơ hồ của mình, bị người khác gọi là nửa nam nhân. Nếu hắn không phải thái giám, không biết sẽ có bao nhiêu điều tốt đẹp đây?
Chỉ là, mọi thứ đều không có nếu.
Duy trướng khẽ đong đưa càng trở nên mơ hồ, bộ dáng xinh đẹp của nữ tử trước mắt lại thêm rõ ràng trong mắt. Hắn vĩnh viễn nhớ cái đêm đó, thời điểm nàng tới lấy thuốc cho Tiên Hoàng hậu, hai người bọn họ còn hàn huyên một hồi. Nàng còn cười hỏi: Công công thì làm sao? Công công không phải là người sao?
Vì những lời này của nàng, hắn cao hứng đến suốt đêm không ngủ được. Hắn cũng từng mơ tưởng, có lẽ, mười năm, hai mươi năm sau, chờ cho bọn họ đều đã già, hắn có thể cùng nàng ở bên nhau. Hắn nghe nói rất nhiều thái giám trong cung cùng cung nữ ở bên nhau, đúng rồi, bọn họ gọi đó là Đối thực .
Hình ảnh nhoáng lên trước mắt, hình như đâu đó có vài giọt nước mắt nhỏ xuống.
Thấy bộ dáng kinh hoảng thất thố của nữ tử, hắn đột nhiên hoàn hồn, đã thấy nàng quay mặt đi. Kỳ thật hắn không sợ nhìn thấy bộ dáng đó của nàng.Thục Nguyên năm thứ mười một, khi đó nàng từng đắc tội Lan Quý nhân, phải ăn hai mươi đại bản, hắn liền mượn danh nghĩa đưa thuốc đi thăm nàng. Kỳ thật khi đó nàng so với hiện tại còn chật vật hơn nhiều, chỉ là hắn không hề cảm thấy nàng khó coi.
Hắn vĩnh viễn, cũng sẽ không cảm thấy nàng khó coi.
Có lẽ những chuyện này, nàng đều đã quên. Chỉ là mỗi một sự kiện, hắn đều ghi tạc trong lòng, đó là ký ức mà cuộc đời này hắn trân quý nhất.
Toàn Cơ lau khóe mắt đi, lại nghe bên tai có người hỏi nàng: Còn yêu sao? Bằng không, vì sao nàng lại rơi nước mắt.
Nàng lắc đầu, có lẽ giờ phút này, là cảm động cùng đau lòng. Trác Ngũ vì cái gì mà lưu lại nơi này, nàng chẳng lẽ còn không rõ sao?
Mười ngón tay vòng qua cánh tay gầy ốm của hắn: Đây là chuyện của ta, ngươi tội gì phải tham dự vào?
Trác Ngũ ngơ ngẩn, những năm đó, là hắn hiểu sai ý của nàng, hắn cho rằng nàng cũng có ý với hắn. Chỉ là, hắn thấy nàng đi tìm đường chết, cừu hận trong lòng cư nhiên lấp đầy toàn bộ thân thể hắn. Một khắc đó, hắn mới hiểu được, người trong lòng nàng có phải là hắn hay không căn bản không hề quan trọng, quan trọng là, hắn nguyện ý vì nàng mà làm mọi chuyện.( Su: ta không thích xen vào lắm nhưng đọc đến đoạn này ta lại không cầm được nước mắt. Có mấy ai yêu được như Trác Ngũ.)
Có lẽ, ta không xứng, chỉ là Toàn Cơ, ta có thể bảo vệ ngươi. Những lời này, hắn nói có chút bất an. Hắn chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, đáy lòng không khỏi tự giễu cười.
Trong lòng Toàn Cơ đau sót, nàng có khi nào có ý như vậy.
Trác Ngũ...
Hắn gật đầu: Ta biết, ta đều biết, không cần... Không cần giải thích. Hắn sợ nàng giải thích, sợ nàng nói không cần lo chuyện của nàng. Hắn cấp bách chuyển chủ đề: Ta biết ngươi còn nghi ngờ vì sao ta có thể trở thành Tô Phi, còn vì sao qua thời gian lâu như vậy Hoàng thượng vẫn không phát hiện, đúng không?
Toàn Cơ yên lặng nhìn hắn, đúng vậy, Bạc Hề Hành trời sinh tính tình đa nghi, sao có thể không phát hiện sủng phi của mình không phải nữ tử?
Hắn muốn ngồi dậy, chỉ là cả người không còn sức lực, thanh âm yếu ớt, phảng phất như không chuyên chú sẽ không nghe thấy: Hắn giết ngươi, còn hủy hoại di chiếu, ta đều thấy hết. Ngôi vị Hoàng đế này lai lịch bất chính, hắn đương nhiên cũng sợ hãi. Năm đó, người trong cung đều thay đổi, cũng bao gồm Thái y. Chỉ là hắn quá xem nhẹ, mặc dù thay đổi có thể vứt bỏ chút ít tai mắt nhưng lại có thể dễ dàng ẩn vào kẻ khác. Mà ta, cùng lắm chỉ là một tiểu thái giám, đương nhiên sẽ không có ai chú ý. Ta ở lại, muốn... Muốn giết Hoàng thượng. Toàn Cơ sẽ không biết, nàng từng là tín niệm của hắn, là Bạc Hề Hành hủy hoại tín niệm của hắn, hắn sẽ không để kẻ đó hưởng thụ bất cứ gì cả.
Có một lần, Hoàng thượng cảm lạnh, Đồng công công tới Thái Y Viện lấy thuốc, ta liền biết cơ hội đã tới. Chỉ là, việc này để Thẩm thái y biết được, ta cho rằng, ngày đó ta sẽ bị xử tử. Ai ngờ, hắn lại không vạch trần ta. Ta lừa hắn, nói Hoàng Thượng hại chết người nhà của ta, ta muốn báo thù. Ai ngờ Thẩm thái y liền cười, hắn nói đồ ăn của Hoàng Thượng đều phải trải qua tầng tầng nghiệm độc mới đưa đến bên môi của hắn, mọi thứ không đơn giản như ta tưởng tượng. Kỳ thật ta cũng hiểu rõ, rốt cuộc ta ở trong cung cũng không phải một hai năm, chỉ là, ta còn biện pháp khác sao? Thẩm thái y nói, chỉ cần ta chịu nghe hắn, hắn có thể giúp ta báo thù. Nói đến đây, đáy mắt sâu kín của hắn sáng ngời lên, đôi môi tím nhạt khẽ run, thanh âm vẫn trầm thấp như cũ: Hắn còn nói, Hoàng thượng coi trọng nhất là ngôi vị Hoàng đế, nếu hắn mất đi ngôi vị Hoàng đế, chắc chắn sẽ khó chịu hơn cái chết.
Thẩm thái y là người của ai? Toàn Cơ vội hỏi, nàng không tin một Thái y như hắn có thể có loại suy nghĩ này.
Người trước mặt ngơ ngẩn, lại lắc đầu: Hắn không nói cho ta, với ta mà nói, chuyện này cũng không phải trọng điểm. Năm ấy, tú nữ tiến cung, Tô Vũ Đồng rất nhanh được sắc phong làm Phi. Lúc đó Mân Chiêu nghi được sủng ái còn khinh thường, chỉ là ta biết... Biết vì sao hắn phong nàng ấy làm Phi. Ánh mắt thê lương dừng trên gương mặt của Toàn Cơ, chậm rãi ôn hòa, hắn cười cười: Bởi vì nàng ấy rất giống ngươi.
Toàn Cơ không tự chủ được mà rũ mí mắt xuống, cười suy sụp: Hoa phi còn nói, vì nhớ thương một nữ tử chết trong cung biến năm đó, hắn còn ba ngày không uống một giọt nước.
Trác Ngũ nhàn nhạt lên tiếng: Đó là tin tức ta tung ra, ta chỉ một xem phản ứng của hắn. Quả nhiên, hắn phái rất người đi điều tra nơi phát ra tin tức này, chỉ là không có kết quả. Tin tức không uống một giọt nước kia... À, lời đồn cuối cùng bị thêm mắm thêm muối. Sau đó, ta lại nói việc này cho Thẩm thái y, vừa lúc thân hình ta cùng Huệ phi không mấy sai biệt, hắn liền muốn ta... Giả trang thành Huệ phi.
Một câu thêm mắm thêm muối kia không làm Toàn Cơ cảm thấy quá bi ai, từ lúc quyết định giết nàng, vị trí của nàng trong lòng hắn, sớm đã không còn. Mà sự thật Trác Ngũ giả trang Huệ Phi, tuy Toàn Cơ đã biết nhưng khi nghe hắn kể lại, nàng vẫn nhịn không được bật thốt hỏi: Hắn thật sự chưa từng... Không có... Toàn Cơ cau mày, nàng vẫn là một tiểu cô nương, về chuyện giường chiếu thật khó mở miệng.
Hắn hiểu rõ nghi hoặc của nàng, thở gấp nói: Là Thẩm thái y, hắn hạ thuốc vào đồ ăn của Huệ phi, sau khi Hoàng Thượng lâm hạnh nàng, nàng liền chịu không nổi, bệnh nặng nửa tháng. Về sau, ta giả mạo nàng.
Vậy nàng ấy...
Chết rồi. Khép chặt hai mắt, đó là lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác khủng bố giết người, đặc biệt, đó là một nữ nhân vô tội.
Tuy không phải hắn động tay nhưng mỗi lần nhớ tới, hắn đều như nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của nữ tử, còn có mười ngón tay mảnh khảnh kia... Chuyện đó, thật sự rất đáng sợ.
Hắn không nói với Toàn Cơ, là Thẩm thái y lừa hắn, hắn cho rằng Huệ phi không cần phải chết, chỉ cần thay đổi đưa nàng ra ngoài mà thôi. Chỉ là sự thật, rất nhanh đã vượt qua mong muốn của hắn, là hắn quá thiên chân, thi thể kia sao có thể dễ dàng đưa ra ngoài như vậy?
Nàng ấy vốn nên hưởng thụ vinh hoa quý của một nữ tử, lại bị hắn thay thế, bị tùy táng ở bãi tha ma sườn tây hoàng cung. Bởi vì, một thái giám chết đi, đãi ngộ không thể cao hơn.
Toàn Cơ kinh hồn chưa định: Vậy Lam nhi...
Hắn khẽ cười nhạo: Chết, hoặc sống thay người khác bán mạng, nàng ta căn bản sẽ chọn đường sống. Huống chi, Thẩm thái y còn nói, chỉ cần nghe lời hắn, tương lai nàng ta vinh hoa phú quý sẽ rất nhiều.
Lời dụ hoặc thật hay, Lam nhi xác thật không thể không đứng bên này. Mà Toàn Cơ, cũng dần dần hiểu rõ nguyên nhân Thẩm thái y giữ lại Lam nhi. Nàng là nha hoàn bên người Huệ phi, mọi chuyện của Huệ phi, nàng ta đều biết. Dung mạo tuy giống, cũng chỉ là thứ yếu.
/127
|