“Cha…”
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn cha của mình, không biết vì sao đột nhiên lại đi an bài buổi xem mắt này?
“Vị này là Lâm phu nhân, Đổng sự trưởng của tập đoàn Hàn thị, cũng là bạn lâu năm của cha, còn không mau chào đi?” Lạc Chấn Long không giải thích nhiều, mà chỉ đơn giản nói với Lạc Tích Tuyết một câu, liền ra lệnh cho cô cúi chào.
“Chào Lâm phu nhân.” Lạc Tích Tuyết lễ phép cúi chào người phụ nữ bên cạnh.
Người phụ nữ này nhìn lướt qua thì cỡ hơn ba mươi tuổi, trên người vẫn giống như còn dấu vết của thiếu nữ, một thân trang phục màu đen ôm sát đường cong hoàn hảo trên cơ thể bà.
“Haha, tôi càng nhìn Tuyết nhi tôi càng thích, Thần, con cũng lại ngồi gần đây xem!” Lâm phu nhân hài lòng lôi kéo tay Lạc Tích Tuyết, giọng nói mềm mại hướng đứa con trai quý tử nói.
“Biết!” Thân hình hắn cao lớn đẹp trai, tựa hồ lần xem mắt áp đặt này của cha mẹ cũng khiến hắn không có chút hứng thú nào, hắn cúi đầu nói, không tình nguyện mà đi tới.
“Thần, đây là Lạc Tích Tuyết, con gái của bác Lạc” Lâm phu nhân nhiệt tình giới thiệu hai người trẻ tuổi với nhau “Tuyết nhi, hắn là Hàn Diệp Thần, mới từ nước ngoài về còn không hiểu rõ lễ nghi Trung Quốc, con đừng trách nó làm gì”.
“Không sao ạ”. Lạc Tích Tuyết mím môi lắc đầu một cái, thấy Lâm phu nhân tích cực giới thiệu cho cô như vậy, còn cha thì đang sử dụng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô, cô chỉ cứng nhắc vươn tay chào hỏi người đàn ông đang cúi đầu trước mặt.
“Xin chào, tôi là Lạc Tích Tuyết”. Coi như là quen biết bằng hữu đi, dù sao thái độ của người đàn ông này đoán chừng cũng không ưa gì cô.
“Ừ” Quả nhiên người đàn ông chỉ nói một chữ đầy lạnh lùng, không thèm ngẩng đầu nhìn cô một cái.
“Hàn Diệp Thần!!” Sắc mặt của Lâm phu nhận trầm xuống, hắn làm như vậy không chỉ nễ mặt mũi Lạc Tích Tuyết mà còn không đem người mẹ này để trong lòng.
“Biết rồi!” Người đàn ông không kiên nhẫn nhíu mày, lúc này mới cầm di động bỏ vào túi quần, đưa tay bắt lấy tay Lạc Tích Tuyết:”Chào, tôi là Hàn Diệp Thần”.
“Là anh (cô)” Hai người cùng đồng thanh phát ra một câu kinh ngạc.
Lạc Tích Tuyết trợn to hai mắt,người đàn ông trước mắt này không phải là người mà cô đụng phải ở công ty của cha hay sao? Sau đó bọn họ cũng gặp lại nhau tại bữa tiệc, chỉ mới gặp nhau vài lần nên cô cũng không để tâm, không ngờ lại gặp hắn trong bữa gặp mặt ngày hôm nay.
“Thế nào? Hai đứa đã sớm biết nhau sao?” Lạc Chấn Long cùng Lâm phu nhân đều kinh ngạc, hai người trẻ tuổi này nhìn qua không thể nào cam tâm tình nguyện chấp nhận buổi xem mắt này, không ngờ tới chúng đã sớm biết nhau.
“Ở công ty Lạc thị, con đã gặp qua Lạc tiểu thư” Ánh mắt Hàn Diệp Thần nóng rực nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, thay đổi thái độ lạnh lùng sang vẻ hứng thú.
Dung nhan thanh lệ của cô đã sớm in sâu vào trong lòng hắn rồi, hắn cũng phái người đi điều tra cô không nghĩ tới lại gặp cô trong tình huống này.
Vốn hắn đối với lần xem mắt này một chút hứng thú cũng không có, nhưng đổi lại người gặp là cô thì đó lại là chuyện khác rồi.
Lạc Chấn Long ý vị sâu xa nhìn Tích Tuyết một cái:”Tích Tuyết, vậy sao?”
“Dạ” lạc Tích Tuyết che giấu phức tạp trong mắt, miễn cưỡng cười một tiếng.
Cô lúng túng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Hàn Diệp Thần nhìn cô chằm chằm, sắc mặt cô cứng đờ, vội vàng rút tay ra khỏi tay hắn nhưng Hàn Diệp Thần lại nắm càng chặt hơn, tựa hồ hắn không có ý định buông ra.
“Anh….” Cô không hiểu nhìn hắn.
Khóe miệng Hàn Diệp Thần cong lên, một tay ôm eo Lạc Tích Tuyết, hướng Lạc Chấn Long ưu nhã nói:” Bác Lạc, con rất hài long với hôn sự này, kế tiếp có lẽ chúng ta nên thương lượng chút về thời gian tổ chức hôn lễ đúng không ạ?”
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn cha của mình, không biết vì sao đột nhiên lại đi an bài buổi xem mắt này?
“Vị này là Lâm phu nhân, Đổng sự trưởng của tập đoàn Hàn thị, cũng là bạn lâu năm của cha, còn không mau chào đi?” Lạc Chấn Long không giải thích nhiều, mà chỉ đơn giản nói với Lạc Tích Tuyết một câu, liền ra lệnh cho cô cúi chào.
“Chào Lâm phu nhân.” Lạc Tích Tuyết lễ phép cúi chào người phụ nữ bên cạnh.
Người phụ nữ này nhìn lướt qua thì cỡ hơn ba mươi tuổi, trên người vẫn giống như còn dấu vết của thiếu nữ, một thân trang phục màu đen ôm sát đường cong hoàn hảo trên cơ thể bà.
“Haha, tôi càng nhìn Tuyết nhi tôi càng thích, Thần, con cũng lại ngồi gần đây xem!” Lâm phu nhân hài lòng lôi kéo tay Lạc Tích Tuyết, giọng nói mềm mại hướng đứa con trai quý tử nói.
“Biết!” Thân hình hắn cao lớn đẹp trai, tựa hồ lần xem mắt áp đặt này của cha mẹ cũng khiến hắn không có chút hứng thú nào, hắn cúi đầu nói, không tình nguyện mà đi tới.
“Thần, đây là Lạc Tích Tuyết, con gái của bác Lạc” Lâm phu nhân nhiệt tình giới thiệu hai người trẻ tuổi với nhau “Tuyết nhi, hắn là Hàn Diệp Thần, mới từ nước ngoài về còn không hiểu rõ lễ nghi Trung Quốc, con đừng trách nó làm gì”.
“Không sao ạ”. Lạc Tích Tuyết mím môi lắc đầu một cái, thấy Lâm phu nhân tích cực giới thiệu cho cô như vậy, còn cha thì đang sử dụng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô, cô chỉ cứng nhắc vươn tay chào hỏi người đàn ông đang cúi đầu trước mặt.
“Xin chào, tôi là Lạc Tích Tuyết”. Coi như là quen biết bằng hữu đi, dù sao thái độ của người đàn ông này đoán chừng cũng không ưa gì cô.
“Ừ” Quả nhiên người đàn ông chỉ nói một chữ đầy lạnh lùng, không thèm ngẩng đầu nhìn cô một cái.
“Hàn Diệp Thần!!” Sắc mặt của Lâm phu nhận trầm xuống, hắn làm như vậy không chỉ nễ mặt mũi Lạc Tích Tuyết mà còn không đem người mẹ này để trong lòng.
“Biết rồi!” Người đàn ông không kiên nhẫn nhíu mày, lúc này mới cầm di động bỏ vào túi quần, đưa tay bắt lấy tay Lạc Tích Tuyết:”Chào, tôi là Hàn Diệp Thần”.
“Là anh (cô)” Hai người cùng đồng thanh phát ra một câu kinh ngạc.
Lạc Tích Tuyết trợn to hai mắt,người đàn ông trước mắt này không phải là người mà cô đụng phải ở công ty của cha hay sao? Sau đó bọn họ cũng gặp lại nhau tại bữa tiệc, chỉ mới gặp nhau vài lần nên cô cũng không để tâm, không ngờ lại gặp hắn trong bữa gặp mặt ngày hôm nay.
“Thế nào? Hai đứa đã sớm biết nhau sao?” Lạc Chấn Long cùng Lâm phu nhân đều kinh ngạc, hai người trẻ tuổi này nhìn qua không thể nào cam tâm tình nguyện chấp nhận buổi xem mắt này, không ngờ tới chúng đã sớm biết nhau.
“Ở công ty Lạc thị, con đã gặp qua Lạc tiểu thư” Ánh mắt Hàn Diệp Thần nóng rực nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, thay đổi thái độ lạnh lùng sang vẻ hứng thú.
Dung nhan thanh lệ của cô đã sớm in sâu vào trong lòng hắn rồi, hắn cũng phái người đi điều tra cô không nghĩ tới lại gặp cô trong tình huống này.
Vốn hắn đối với lần xem mắt này một chút hứng thú cũng không có, nhưng đổi lại người gặp là cô thì đó lại là chuyện khác rồi.
Lạc Chấn Long ý vị sâu xa nhìn Tích Tuyết một cái:”Tích Tuyết, vậy sao?”
“Dạ” lạc Tích Tuyết che giấu phức tạp trong mắt, miễn cưỡng cười một tiếng.
Cô lúng túng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Hàn Diệp Thần nhìn cô chằm chằm, sắc mặt cô cứng đờ, vội vàng rút tay ra khỏi tay hắn nhưng Hàn Diệp Thần lại nắm càng chặt hơn, tựa hồ hắn không có ý định buông ra.
“Anh….” Cô không hiểu nhìn hắn.
Khóe miệng Hàn Diệp Thần cong lên, một tay ôm eo Lạc Tích Tuyết, hướng Lạc Chấn Long ưu nhã nói:” Bác Lạc, con rất hài long với hôn sự này, kế tiếp có lẽ chúng ta nên thương lượng chút về thời gian tổ chức hôn lễ đúng không ạ?”
/306
|