“Uy thiếu gia lúc nãy trở lại nhà gặp lão gia nói muốn đi ra nước ngoài học tiếp, rồi đùng đùng đi ra ngoài cũng không biết ai chọc giận vị thiếu gia này” Quản gia Ngô múc cho Tích Tuyết một chén canh, giọng nói có chút khinh thường.
Bà không thích việc lão gia trọng nam khinh nữ như thế, Lạc thiếu gia vừa mới trở lại đã đem toàn bộ sản nghiệp giao cho hắn, vậy Tích Tuyết tiểu thư thì làm như thế nào? Dù gì thì cô cũng là con gái ruột của lão gia mà.
Sắc mặt Lạc Tích Tuyết có chút phức tạp, liếc thấy ngoài cửa sổ trời đã tối, cô không khỏi lo lắng cho em trai.
Thiên Uy rốt cuộc có tâm tình gì tại sao đột nhiên lại đòi ra nước ngoài? Xem ra cô cần phải gặp hắn hỏi rõ mới được.
“Quản gia Ngô, bác ngồi xuống đây ăn cùng cháu đi” Lạc Tích Tuyết lôi kéo quản gia ngồi xuống, đưa cho bà một bộ bát đũa.
Quản gia Ngô mỉm cười nhìn cô, cả nhà này chỉ có mình tiểu thư là tôn trọng bà không coi bà như người làm.
Sau khi ăn tối xong, quản gia Ngô đi quét dọn phòng,còn Lạc Tích Tuyết thì ngồi trên sofa tại phòng khách, vừa đọc tạp chí vừa chờ em trai về.
Cô rất lo lắng cho đứa em trai này, không thể nói lý do tại sao có lẽ do bọn họ có máu mủ tương thông và cùng mất mẹ từ nhỏ.
Cô biết em trai trở về nhà này sẽ không thích ứng kịp, dù sao Thiên Uy từ nhỏ cũng chỉ có một mình quen cuộc sống cô đơn ở nước ngoài, hắn không có tình thương của mẹ, cha lai không ở bên cạnh nên hắn nhất định so với người bình thường càng cần nhiều ấm áp hơn.
Vốn là cô có thể làm bạn với hắn kết quả tối hôm qua đã vì anh Vũ Trạch mà bỏ quên hắn, nhất định trong lòng Thiên Uy không dễ chịu.
Có lẽ nên kiếm bạn gái cho hắn, như vậy hắn sẽ không còn thiếu cảm giác ấm áp nữa, nhưng tuổi này của hắn nói chuyện yêu đương có lẽ là quá sớm.
Lạc Tích Tuyết suy nghĩ miên man, rốt cuộc cô mơ màng ngủ lúc nào không hay.
Đợi đến nửa đêm Lạc Thiên Uy trở lại phát hiện trong phòng khách vẫn có đèn sáng, hắn đoán là quản gia Ngô quên tắt đèn, vì vậy hắn lê thân mệt mỏi đi tắt đèn không ngờ lại bắt gặp một bóng dáng nho nhỏ nằm trên sofa.
Là cô sao? Lạc Tích Tuyết! Cô cư nhiên đang đợi hắn.
Tim Lạc Thiên Uy cứng lại, thân thể mệt mỏi của hắn nhất thời phấn khởi hẳn lên, trong lòng lạnh lẽo bỗng có dòng nước ấm chảy qua.
“Tích Tuyết, về phòng ngủ thôi” Hắn tới gần sát mặt cô, giọng nói dịu dàng:”Ngủ ngoài này sẽ bị cảm lạnh đó”.
“Ưm” Lạc Tích Tuyết hiển nhiên không có nghe thấy lời hắn nói, cô lật người đem trọn thân thể nép vào trong ngực hắn.
Lạc Thiên Uy thuận thế ôm cô, nhìn người trong lòng đang ngủ say như vậy, hắn nhịn không được vươn tay lưu luyến di chuyển trên dung nhan diễm lệ của cô, nhẹ nhàng đụng vào môi của cô, cảm giác mềm mại, ấm áp, làm cho lòng hắn dao động lần nữa.
Lúc ban ngày vừa vặn hạ quyết tâm rời khỏi cô, hiện tại hắn lại nhịn không được nữa tiếp cận cô.
Trong giấc mộng, Lạc Tích Tuyết có lẽ là bởi vị khát nước nên cô đưa lưỡi liếm đôi môi khô khốc.
Chính hành động lơ đãng này đã làm cho Lạc Thiên Uy vô cùng khó khăn, cổ họng hắn căng thẳng, kiềm chế không được đem môi khóa lên môi cô.
Hai thân thể hòa quyện vào nhau trên ghế sofa trong phòng khách, ôm nhau trao nhau nụ hôn nóng bỏng, cảm giác tê dại như bị điền giật lần nữa đánh úp Thiên Uy.
Hắn tham luyến hôn cô, một tay khác thuận thế chui vào áo cô, xoa bóp trên da thịt láng mịn.
Hắn say mê vẻ đẹp của cô, không cách nào tự kiềm chế được, đã không còn thỏa mãn với chạm nhẹ như vậy nữa rồi mà hắn cạy mở hàm răng của cô ra, hướng vào trong sâu thẳm nhât của khoang miệng cô mà đoạt lấy, mà bàn tay cũng dần dần di chuyện khắp người cô, đặt lên cái tròn tròn.
“Ưm, Trạch” Lạc Tích Tuyết vô thức ngâm một tiếng, vươn tay ôm cổ Lạc Thiên Uy, dần dần bắt đầu đáp lại hắn.
Thân thể Lạc Thiên Uy cứng đờ, bả vai rõ ràng run lên, từng trận chua xót trong lòng lại tản ra.
Thì ra trong lòng cô trước sau đều chỉ có Tiếu Vũ Trạch, hắn căn bản không phải là người đàn ông trong lòng cô, cái nhận thức này làm cho hắn đau lòng, ngực dâng lên trận chua xót.
Bà không thích việc lão gia trọng nam khinh nữ như thế, Lạc thiếu gia vừa mới trở lại đã đem toàn bộ sản nghiệp giao cho hắn, vậy Tích Tuyết tiểu thư thì làm như thế nào? Dù gì thì cô cũng là con gái ruột của lão gia mà.
Sắc mặt Lạc Tích Tuyết có chút phức tạp, liếc thấy ngoài cửa sổ trời đã tối, cô không khỏi lo lắng cho em trai.
Thiên Uy rốt cuộc có tâm tình gì tại sao đột nhiên lại đòi ra nước ngoài? Xem ra cô cần phải gặp hắn hỏi rõ mới được.
“Quản gia Ngô, bác ngồi xuống đây ăn cùng cháu đi” Lạc Tích Tuyết lôi kéo quản gia ngồi xuống, đưa cho bà một bộ bát đũa.
Quản gia Ngô mỉm cười nhìn cô, cả nhà này chỉ có mình tiểu thư là tôn trọng bà không coi bà như người làm.
Sau khi ăn tối xong, quản gia Ngô đi quét dọn phòng,còn Lạc Tích Tuyết thì ngồi trên sofa tại phòng khách, vừa đọc tạp chí vừa chờ em trai về.
Cô rất lo lắng cho đứa em trai này, không thể nói lý do tại sao có lẽ do bọn họ có máu mủ tương thông và cùng mất mẹ từ nhỏ.
Cô biết em trai trở về nhà này sẽ không thích ứng kịp, dù sao Thiên Uy từ nhỏ cũng chỉ có một mình quen cuộc sống cô đơn ở nước ngoài, hắn không có tình thương của mẹ, cha lai không ở bên cạnh nên hắn nhất định so với người bình thường càng cần nhiều ấm áp hơn.
Vốn là cô có thể làm bạn với hắn kết quả tối hôm qua đã vì anh Vũ Trạch mà bỏ quên hắn, nhất định trong lòng Thiên Uy không dễ chịu.
Có lẽ nên kiếm bạn gái cho hắn, như vậy hắn sẽ không còn thiếu cảm giác ấm áp nữa, nhưng tuổi này của hắn nói chuyện yêu đương có lẽ là quá sớm.
Lạc Tích Tuyết suy nghĩ miên man, rốt cuộc cô mơ màng ngủ lúc nào không hay.
Đợi đến nửa đêm Lạc Thiên Uy trở lại phát hiện trong phòng khách vẫn có đèn sáng, hắn đoán là quản gia Ngô quên tắt đèn, vì vậy hắn lê thân mệt mỏi đi tắt đèn không ngờ lại bắt gặp một bóng dáng nho nhỏ nằm trên sofa.
Là cô sao? Lạc Tích Tuyết! Cô cư nhiên đang đợi hắn.
Tim Lạc Thiên Uy cứng lại, thân thể mệt mỏi của hắn nhất thời phấn khởi hẳn lên, trong lòng lạnh lẽo bỗng có dòng nước ấm chảy qua.
“Tích Tuyết, về phòng ngủ thôi” Hắn tới gần sát mặt cô, giọng nói dịu dàng:”Ngủ ngoài này sẽ bị cảm lạnh đó”.
“Ưm” Lạc Tích Tuyết hiển nhiên không có nghe thấy lời hắn nói, cô lật người đem trọn thân thể nép vào trong ngực hắn.
Lạc Thiên Uy thuận thế ôm cô, nhìn người trong lòng đang ngủ say như vậy, hắn nhịn không được vươn tay lưu luyến di chuyển trên dung nhan diễm lệ của cô, nhẹ nhàng đụng vào môi của cô, cảm giác mềm mại, ấm áp, làm cho lòng hắn dao động lần nữa.
Lúc ban ngày vừa vặn hạ quyết tâm rời khỏi cô, hiện tại hắn lại nhịn không được nữa tiếp cận cô.
Trong giấc mộng, Lạc Tích Tuyết có lẽ là bởi vị khát nước nên cô đưa lưỡi liếm đôi môi khô khốc.
Chính hành động lơ đãng này đã làm cho Lạc Thiên Uy vô cùng khó khăn, cổ họng hắn căng thẳng, kiềm chế không được đem môi khóa lên môi cô.
Hai thân thể hòa quyện vào nhau trên ghế sofa trong phòng khách, ôm nhau trao nhau nụ hôn nóng bỏng, cảm giác tê dại như bị điền giật lần nữa đánh úp Thiên Uy.
Hắn tham luyến hôn cô, một tay khác thuận thế chui vào áo cô, xoa bóp trên da thịt láng mịn.
Hắn say mê vẻ đẹp của cô, không cách nào tự kiềm chế được, đã không còn thỏa mãn với chạm nhẹ như vậy nữa rồi mà hắn cạy mở hàm răng của cô ra, hướng vào trong sâu thẳm nhât của khoang miệng cô mà đoạt lấy, mà bàn tay cũng dần dần di chuyện khắp người cô, đặt lên cái tròn tròn.
“Ưm, Trạch” Lạc Tích Tuyết vô thức ngâm một tiếng, vươn tay ôm cổ Lạc Thiên Uy, dần dần bắt đầu đáp lại hắn.
Thân thể Lạc Thiên Uy cứng đờ, bả vai rõ ràng run lên, từng trận chua xót trong lòng lại tản ra.
Thì ra trong lòng cô trước sau đều chỉ có Tiếu Vũ Trạch, hắn căn bản không phải là người đàn ông trong lòng cô, cái nhận thức này làm cho hắn đau lòng, ngực dâng lên trận chua xót.
/306
|